Chương 1: Quyển 1 - Chương 1: Tiết tử
Lương Thiền
01/12/2017
Đảo Thanh Bình là một nơi vừa nhỏ vừa vắng vẻ, ngay cả chó cũng không giống như những nơi khác: trước nay luôn không sủa không nháo, dù vô cớ ngửi thấy mùi máu tươi, cũng chỉ ư ử run run vài tiếng.
Nhưng chủ nhân của nó lại cực kỳ sợ hãi, chiêng đồng và dùi trúc trong tay loảng xoảng rơi xuống đất.
“Chết, chết người rồi!” Ông lão đá con chó một cái, lập tức tiếng chó sủa hoà cùng tiếng người kêu – “Chết người rồi…Gâu gâu ~ chết người…gâu gâu gâu~”
Dùi trúc rơi trúng lưng xác chết, lăn một vòng xuống vũng máu.
Ông lão đứng ở cửa vườn đào run lẩy bẩy, mà ngay cửa chính có một đại hán mặc cẩm y nằm sấp, máu tươi từ trên người hắn uốn lượn chảy ra, nhiễm đỏ những cánh hoa đào rơi trên đất. Trên lưng người nọ cắm mấy con dao, đâm lút cán, chỉ còn dư lại chuôi dao, vừa nhìn đã biết là không sổng nổi.
Đảo Thanh Bình nho nhỏ lập tức bị tiếng la hét đánh thức, các hộ lần lượt thắp sáng đèn.
Ông lão muốn chạy, nhưng con chó lại liều lĩnh đến bên cạnh xác người nọ, nhe hai hàng răng trắng, kéo hắn về phía ông lão.
“Đừng đừng đừng đừng!” Ông lão ngồi phịch xuống đất xua đuổi con chó, “Cái thứ này không cần không cần không cần!”
Con chó liền nhả ra, đầu người nọ nện lên nền đất, đúng lúc mặt quay về phía ông lão gõ mõ cầm canh.
Ông lão sửng sốt: người này lão có quen.
Chỉ có điều mặt mũi hắn toàn là máu, dưới ánh đèn, so với ngày thường càng trở nên hung tợn.
…Có điều vườn đào này khi nào thì thắp đèn? Ông lão mờ mịt, ngẩng đầu nhìn nơi phát ra ánh sáng.
Một chiếc đèn lồng mặt người treo trên cành đào trong đêm tối, đang âm trầm cười với lão.
Nhưng chủ nhân của nó lại cực kỳ sợ hãi, chiêng đồng và dùi trúc trong tay loảng xoảng rơi xuống đất.
“Chết, chết người rồi!” Ông lão đá con chó một cái, lập tức tiếng chó sủa hoà cùng tiếng người kêu – “Chết người rồi…Gâu gâu ~ chết người…gâu gâu gâu~”
Dùi trúc rơi trúng lưng xác chết, lăn một vòng xuống vũng máu.
Ông lão đứng ở cửa vườn đào run lẩy bẩy, mà ngay cửa chính có một đại hán mặc cẩm y nằm sấp, máu tươi từ trên người hắn uốn lượn chảy ra, nhiễm đỏ những cánh hoa đào rơi trên đất. Trên lưng người nọ cắm mấy con dao, đâm lút cán, chỉ còn dư lại chuôi dao, vừa nhìn đã biết là không sổng nổi.
Đảo Thanh Bình nho nhỏ lập tức bị tiếng la hét đánh thức, các hộ lần lượt thắp sáng đèn.
Ông lão muốn chạy, nhưng con chó lại liều lĩnh đến bên cạnh xác người nọ, nhe hai hàng răng trắng, kéo hắn về phía ông lão.
“Đừng đừng đừng đừng!” Ông lão ngồi phịch xuống đất xua đuổi con chó, “Cái thứ này không cần không cần không cần!”
Con chó liền nhả ra, đầu người nọ nện lên nền đất, đúng lúc mặt quay về phía ông lão gõ mõ cầm canh.
Ông lão sửng sốt: người này lão có quen.
Chỉ có điều mặt mũi hắn toàn là máu, dưới ánh đèn, so với ngày thường càng trở nên hung tợn.
…Có điều vườn đào này khi nào thì thắp đèn? Ông lão mờ mịt, ngẩng đầu nhìn nơi phát ra ánh sáng.
Một chiếc đèn lồng mặt người treo trên cành đào trong đêm tối, đang âm trầm cười với lão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.