Chương 32: Quyển 3 - Chương 10: Thập nhị kiều (9)
Lương Thiền
01/12/2017
“Hạ Linh không phải con đầu lòng của bà ta?” Trì Dạ Bạch vội vàng hỏi, “Những người còn lại đâu?”
“Không tìm thấy.” Người nọ đáp, “Năm đó tuy Chiếu Mai Phong gần như bị huỷ hoàn toàn, nhưng người ở Bồng Dương có qua lại Chiếu Mai Phong có không ít, ở trên núi làm việc, đưa hàng, đều có rất nhiều. Nhưng ai cũng nói không thấy đứa trẻ nào. Bên Ô Yên Các suốt bao năm qua, cũng chỉ có con trai của Thiệu Kim Kim và Hạ Linh mà thôi.”
Trì Dạ Bạch đang định hỏi tiếp, Tư Mã Phượng ở sau hắn nói: “Đều chết hết rồi.”
Xích Thần trong truyền thuyết Xích Thần sinh được năm người con, tất cả đều chết oan chết uổng, người con cuối cùng bị Xích Thần tự tay bóp chết. Trì Dạ Bạch nghĩ đến lời nói của bà mụ, trong lòng chợt lạnh.
Hắn trước nay ít khi xúc động, tính tình gần như đạm mạc, đó là vì tình cảnh hỗn loạn đáng sợ khi còn nhỏ khiến cha mẹ hắn lo lắng, dạy dỗ hắn thành dáng vẻ như bây giờ, thà rằng hắn lãnh đạm một chút, còn hơn vì những chuyện thường ngày mà kích động. Hắn lớn lên ở Ưng Bối Xá, từ nhỏ đã từng thấy rất nhiều chuyện kỳ quái trên giang hồ, theo chân Tư Mã Phượng chạy ngược chạy xuôi, gặp được vụ án ly kỳ cũng rất nhiều – nhưng vụ án lần này, thật sự khiến hắn giật mình.
Hiện tại còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, mới tìm ra một chút manh mối, đã khiến hắn sâu sắc khiếp sợ.
“Ta biết rồi.” Trì Dạ Bạch trầm ngâm một lát, lại nói, “”Dù sao ta cũng không hay đến thành Vinh Khánh. Nếu bảo các ngươi đi thăm dò Ô Yên Các, các ngươi cảm thấy thế nào.”
Mọi người lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nói: “Đương gia, không thể.”
Tư Mã Phượng cũng nhìn chằm chằm Trì Dạ Bạch. Hắn không ngờ Trì Dạ Bạch vẫn nói chuyện này ra.
“Ô Yên Các phòng bị thoạt trông không nghiêm ngặt, nhưng chúng ta nhiều lần muốn vượt qua nó lên điều tra đỉnh núi Xích Thần Phong mà không được, chưa lần nào thành công cả.” Người nọ nói nhanh, “Ô Yên Các canh phòng gắt gao Xích Thần Phong, Ưng Bối Xá cắm rễ ở Vinh Khánh đã vài chục năm, chưa lần nào lên được trên núi. Không phải chúng ta không muốn đi, mà là quá nguy hiểm. Mấy năm gần đây vì Thiệu Kế Thanh con trai của Thiệu Kim Kim làm nhiều việc ác, thường xuyên có người lên Xích Thần Phong muốn đòi công đạo. Những quán trà mà Ô Yên Các dựng lên ngoài thành kỳ thật là nơi thu thập tin tức của bọn họ. Quán trà có tổng cộng sáu quán, dựng ở bốn phía dưới chân núi Xích Thần Phong, canh gác chặt chẽ những con đường có thể lên núi.”
“Cho nên chúng ta đến Ô Yên Các, chưa tới chân núi bọn họ đã biết.” Trì Dạ Bạch thấp giọng nói.
“Muốn lén lút lên Xích Thần Phong, thật ra có một nơi bọn họ không cách nào canh gác được.” Người nọ nói, ” Nhưng chỗ ấy cực kỳ hung hiểm, tuy rằng không có trạm canh, nhưng vẫn có người của Ô Yên Các.”
“Ở đâu?”
“Đương gia còn nhớ, khi các ngươi theo sông Úc Lan tới đây có gặp một bãi đá ngầm, thuyền không thể đi qua, chỉ có thể bỏ thuyền đi đường bộ không? Bãi đá ngầm kỳ thật có nhiều hơn một, thượng du hạ du của thành Vinh Khánh đều có. Các ngươi gặp chính là bãi đá ngầm ở hạ du, bãi đá ngầm ở thượng du so với nó còn lớn hơn và nguy hiểm hơn, thuyền chỉ có thể dựa vào sức người khiêng qua. Bãi đá ngầm ở thượng du vừa hay ngay tại mặt sông bên phía Xích Thần Phong, muốn từ bên đó lên Xích Thần Phong, chỉ có thể đi con đường ấy. Nhưng nó cũng rất nguy hiểm, không chỉ địa hình phức tạp, mà người trông giữ ở đó cũng không đơn giản.”
“Những thợ thuyền kia đều là tai mắt của Ô Yên Các?” Tư Mã Phượng rốt cuộc cũng hiểu.
“Đúng vậy.”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.” Trì Dạ Bạch nói, “Đừng tuỳ tiện tiếp xúc Ô Yên Các, Thiệu Kim Kim đã nhận ra một ít manh mối, ta sợ các ngươi gặp nguy hiểm.”
“Chúng ta sẽ cẩn thận.” Người kia cười nói, sau đó lui xuống.
Trì Dạ Bạch phủi phủi tro bụi trên áo, xoay người nhìn Tư Mã Phượng, “Nếu Ưng Bối Xá muốn đi tra Ô Yên Các, cũng không để các đệ tử đi thăm dò.”
“Ngươi cũng đừng đi.” Tư Mã Phượng nói.
“Chẳng phải ngươi muốn biết trên Xích Thần Phong có gì?” Trì Dạ Bạch cười cười, “Ta không đi ai đi?”
Tư Mã Phượng đương nhiên không muốn hắn gặp nguy hiểm. Hắn biết võ công của mình và Trì Dạ Bạch trong những người cùng lứa tuổi đã rất nổi bật, nhưng Thiệu Kim Kim thành danh đã lâu, Ô Yên Các nhân khẩu lại đông đúc, phiêu lưu quả thật không nhỏ. Nhưng hắn nghĩ, tuy không muốn Trì Dạ Bạch lao vào chốn nguy hiểm, nhưng không cón sự lựa chọn nào tốt hơn hắn. Bàn về việc trinh sát, bản thân không thể bằng Trì Dạ Bạch, hơn nữa trí nhớ của hắn cực tốt, chỉ cần liếc mắt nhìn qua bên trong Ô Yên Các là có thể ghi nhớ toàn bộ, bản lĩnh như vậy Tư Mã Phượng đương nhiên không có.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, trên mặt có chút do dự, Trì Dạ Bạch trầm mặc nhìn hắn, từ do dự của hắn nhìn thấy đáp án.
Chuyện như vậy Ưng Bối Xá không làm, nhưng hắn có thể vì Tư Mã Phượng đi làm. Hắn chỉ cần nguỵ trang cho tốt, một mình lẻn vào rồi rời khỏi, đó là cách duy nhất. Trì Dạ Bạch không thể để đệ tử của mình lao vào nguy hiểm, nghĩ tới nghĩ lui, quả thật chỉ có một biện pháp này mà thôi.
“Ngươi đừng đi.” Tư Mã Phượng lại đột nhiên mở miệng, “Ta nghĩ cách khác.”
“Ngươi không sợ đợi ngươi nghĩ ra cách, đứa bé kia đã chết?” Trì Dạ Bạch bình tĩnh nói, “Nếu hung thủ thật sự giống với vụ án mười năm trước dựa theo truyền thuyết Xích Thần mà giết người, như vậy hắn phải giết năm đứa bé mới có thể dừng lại. Không đúng, giết năm đứa bé cũng chưa chắc sẽ dừng lại. Hung thủ chỉ biết nhấm nháp sảng khoái từ trong giết chóc, thoải mái đến mức khiến hắn trầm luân. Nhân vật nguy hiểm như thế, phải nhanh chóng bắt giữ mới được.”
Tư Mã Phượng gật đầu: “Cũng đúng, ta và ngươi cùng đi.”
Trì Dạ Bạch há miệng thở dốc, sau một lúc do sự mới đáp: “Vậy cũng được.”
Nhưng hôm sau khi Tư Mã Phượng đến tìm Trì Dạ Bạch, A Tứ lại nói hắn đã sớm rời đi. Trước khi đi hắn còn hỏi mượn A Tứ bản đồ đường sông của thành Vinh Khánh, sau đó một mình rời khỏi phân xá.
Thượng du của sông Úc Lan nước chảy bình thường, nhưng lại hung hăng chảy xiết ở hai bãi đá ngầm ngoài thành Vinh Khánh.
Đá ngầm cắm sâu ở đáy sông, mặt đá lởm chởm trồi lên khỏi mặt nước, bị nước sông vỗ vào thật mạnh, lúc ẩn lúc hiện. Bởi vậy nước tới đây bị ngăn trở, trong dòng chảy xiết không ngừng xuất hiện xoáy nước to nhỏ, mảnh vỡ của thuyền chìm nổi trong xoáy nước.
Trì Dạ Bạch đừng trên bờ, có chút hứng thú nhìn hết thảy.
Trên vách núi đục rất nhiều cửa động có thể chứa được một người, ngoài cửa động có mấy nam nhân trần trụi ngồi thưa thớt. Các nam nhân này màu da ngăm đen cơ bắp cuồn cuộn, cặp mắt quan sát bốn phía, như đáng băn khoăn.
Bãi đá ngầm này so với bãi đá lúc Tư Mã Phượng đến đây càng nguy hiểm hơn vài phần, cho nên giá để khiêng thuyền qua bãi đá cũng tăng cao, hai lượng một người. Trước lúc Trì Dạ Bạch đến, vừa hay có một con thuyền của tiểu thương từ chối cái giá những người này đưa ra, ỷ vào trên thuyền có cao thủ, cố ý xông lên. Các nam nhân yên lặng ngồi trong động, nhìn con thuyền kia trong khoảnh khắc bị sóng nước cuốn đi, xô vào đá.
Những người này đều là tai mắt của Ô Yên Các.
Trì Dạ Bạch sau khi ẩn thân sau nham thạch, che đậy hơi thở, đợi cho đến khi màn đêm buông xuống.
Mặt sông từ từ tối đen, các nam nhân kia đều đứng dậy, ném một đầu dây thừng cho đồng bọn ở bên kia bờ. Hai bên mỗi người cầm một đầu dây thừng, thong thả kéo, cho đến khi kéo đủ mười hai ngọn đèn đến trên mặt sống. Một sợi dây thừng dài vắt ngang qua mặt sông tối tăm, chiếu sáng đá ngầm cùng nước gợn, ngược lại những nơi ngược sáng càng trở nên mù mịt.
“Đã xem qua trong nước chưa?” Có người hô to.
“Không có gì cả.” Bờ bên kia có người đáp, “Mau đốt trừ tà hương đi! Đừng lề mề nữa!”
Trì Dạ Bạch cả người ướt sũng từ dưới đáy sông bơi qua, khi đến bãi đá ngầm mới nhô đầu lên, kiếm trong tay cắm sâu vào đá, ổn định chính mình.
Đầu nổi trên mặt nước, tiếng người nói chuyện cũng nghe thấy rõ ràng hơn. Không ít cửa động đều sáng lên ánh lửa, khói trắng lượn lờ, có một thanh âm còn trẻ hỏi: “Vì sao phải đốt trừ tà hương?”
“Đề phòng quỷ quái tà ma.” Có người cười trả lời hắn, “Nghe nói tên điên kia chết trong sông, ngày đêm lượn lờ, muốn tìm kẻ chết thay.”
Trì Dạ Bạch lại ẩn vào trong nước, cẩn thận bơi được một đoạn, lại nhô đầu lên. Mỗi lần hắn trồi lên khỏi mặt nước đều chọn chỗ tối sau nham thạch, không bị ai phát hiện. Trên vách núi vẫn có tiếng nói chuyện, đàm luận trận chiến xảy ra mấy năm trước trên sông Úc Lan. Thiệu Kim Kim và Thiệu Kế Thánh đánh một trận, Thiệu Kim Kim bị Thiệu Kế Thánh đâm một kiếm, Thiệu Kế Thánh bị Thiệu Kim Kim đá một cước.
“Thiếu gia rơi xuống sông, cũng không ai biết hắn còn sống hay đã chết.”
“Chết rồi! Hừ, gì mà rơi xuống sông, tên điên đó bị Các chủ một kiếm đâm chết. Từ đây đến đây, hừ, cứ như vậy một kiếm, vừa lợi hại vừa nhanh chóng.” Có người hưng phấn nói, “Tên điên kia cũng coi như gặp quả báo, các ngươi không thấy được khi ấy trông hắn thật sự không giống người, cả mặt đều là máu, đều tự cào mà thành.”
“Tại sao lại cào?” Thanh âm trẻ tuổi lại sợ hãi hỏi, “Trong sông chẳng lẽ có quỷ?”
“Hắn nói trên mặt mình hẳn phải có dấu hiện gì đó, bị da người che phủ, muốn cào ra để người ta thấy. Kẻ điên thì sao có thể nói lý được.” Người nọ dừng một chút, rất bội phục nói, “Các chủ quân pháp bất vị thân, đúng là hán tử chân chính.”
“Nhưng hiện tại rất nhiều người nói thiếu gia chưa chết.” Người trẻ tuổi lại nói.
“Đương nhiên không thể nói hắn chết rồi, chung quy không thể nói là chính cha hắn đâm chết đi? Cho dù là quân pháp bất vị thân, truyền ra cũng không dễ nghe…”
Trì Dạ Bạch lắc lắc đầu, để nước trong lỗ tai chảy ra, hít sâu một hơi, lại lặn xuống nước.
Sau vài lần nổi lên mặt nước, cuối cùng hắn cũng đến bên dưới Xích Thần Phong.
Nơi này cách chỗ vách núi của đám người kia một khoảng, nhưng chỗ này không có ánh sáng, tối đen một vùng. Hắn ở trong nước chùi mặt, ngẩng đầu lên nhìn. Xích Thần Phong rất cao, Ô Yên Các đen tuyền đứng sừng sững giữa sườn núi, có ánh sáng mơ hồ của đèn, khó khăn mới chiếu sáng mặt núi tối tăm này.
Trì Dạ Bạch từ trong nước đi ra, vận nội lực hong khô quần áo. Ban nãy những gì đám người kia nói hắn đều nhớ kỹ, hơn nữa không nhịn được so sánh với mọi điều đã nghe được trước đó.
Hạ Linh có chứng cuồng. Con trai của nàng là người điên. Mà Hạ Nhị Anh đầu óc cũng có vấn đề.
Trì Dạ Bạch nhíu mày, hắn tựa hồ tìm thấy mối liên hệ giữa những người này.
Hạ Linh là con của Hạ Nhị anh và Hạ Tam Tiếu, nàng giống với Hạ Nhị Anh đều mắc bệnh điện. Mà Thiệu Kế Thánh là con trai của Hạ Linh, hắn cũng giống Hạ Linh mắc bệnh điên.
Trì Dạ Bạch hít sâu một hơi, đem kinh ngạc trong lòng đè xuống, rút đoản kiếm buộc ở cẳng chân ra, bắt đầu leo lên Xích Thần Phong.
“Không tìm thấy.” Người nọ đáp, “Năm đó tuy Chiếu Mai Phong gần như bị huỷ hoàn toàn, nhưng người ở Bồng Dương có qua lại Chiếu Mai Phong có không ít, ở trên núi làm việc, đưa hàng, đều có rất nhiều. Nhưng ai cũng nói không thấy đứa trẻ nào. Bên Ô Yên Các suốt bao năm qua, cũng chỉ có con trai của Thiệu Kim Kim và Hạ Linh mà thôi.”
Trì Dạ Bạch đang định hỏi tiếp, Tư Mã Phượng ở sau hắn nói: “Đều chết hết rồi.”
Xích Thần trong truyền thuyết Xích Thần sinh được năm người con, tất cả đều chết oan chết uổng, người con cuối cùng bị Xích Thần tự tay bóp chết. Trì Dạ Bạch nghĩ đến lời nói của bà mụ, trong lòng chợt lạnh.
Hắn trước nay ít khi xúc động, tính tình gần như đạm mạc, đó là vì tình cảnh hỗn loạn đáng sợ khi còn nhỏ khiến cha mẹ hắn lo lắng, dạy dỗ hắn thành dáng vẻ như bây giờ, thà rằng hắn lãnh đạm một chút, còn hơn vì những chuyện thường ngày mà kích động. Hắn lớn lên ở Ưng Bối Xá, từ nhỏ đã từng thấy rất nhiều chuyện kỳ quái trên giang hồ, theo chân Tư Mã Phượng chạy ngược chạy xuôi, gặp được vụ án ly kỳ cũng rất nhiều – nhưng vụ án lần này, thật sự khiến hắn giật mình.
Hiện tại còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, mới tìm ra một chút manh mối, đã khiến hắn sâu sắc khiếp sợ.
“Ta biết rồi.” Trì Dạ Bạch trầm ngâm một lát, lại nói, “”Dù sao ta cũng không hay đến thành Vinh Khánh. Nếu bảo các ngươi đi thăm dò Ô Yên Các, các ngươi cảm thấy thế nào.”
Mọi người lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nói: “Đương gia, không thể.”
Tư Mã Phượng cũng nhìn chằm chằm Trì Dạ Bạch. Hắn không ngờ Trì Dạ Bạch vẫn nói chuyện này ra.
“Ô Yên Các phòng bị thoạt trông không nghiêm ngặt, nhưng chúng ta nhiều lần muốn vượt qua nó lên điều tra đỉnh núi Xích Thần Phong mà không được, chưa lần nào thành công cả.” Người nọ nói nhanh, “Ô Yên Các canh phòng gắt gao Xích Thần Phong, Ưng Bối Xá cắm rễ ở Vinh Khánh đã vài chục năm, chưa lần nào lên được trên núi. Không phải chúng ta không muốn đi, mà là quá nguy hiểm. Mấy năm gần đây vì Thiệu Kế Thanh con trai của Thiệu Kim Kim làm nhiều việc ác, thường xuyên có người lên Xích Thần Phong muốn đòi công đạo. Những quán trà mà Ô Yên Các dựng lên ngoài thành kỳ thật là nơi thu thập tin tức của bọn họ. Quán trà có tổng cộng sáu quán, dựng ở bốn phía dưới chân núi Xích Thần Phong, canh gác chặt chẽ những con đường có thể lên núi.”
“Cho nên chúng ta đến Ô Yên Các, chưa tới chân núi bọn họ đã biết.” Trì Dạ Bạch thấp giọng nói.
“Muốn lén lút lên Xích Thần Phong, thật ra có một nơi bọn họ không cách nào canh gác được.” Người nọ nói, ” Nhưng chỗ ấy cực kỳ hung hiểm, tuy rằng không có trạm canh, nhưng vẫn có người của Ô Yên Các.”
“Ở đâu?”
“Đương gia còn nhớ, khi các ngươi theo sông Úc Lan tới đây có gặp một bãi đá ngầm, thuyền không thể đi qua, chỉ có thể bỏ thuyền đi đường bộ không? Bãi đá ngầm kỳ thật có nhiều hơn một, thượng du hạ du của thành Vinh Khánh đều có. Các ngươi gặp chính là bãi đá ngầm ở hạ du, bãi đá ngầm ở thượng du so với nó còn lớn hơn và nguy hiểm hơn, thuyền chỉ có thể dựa vào sức người khiêng qua. Bãi đá ngầm ở thượng du vừa hay ngay tại mặt sông bên phía Xích Thần Phong, muốn từ bên đó lên Xích Thần Phong, chỉ có thể đi con đường ấy. Nhưng nó cũng rất nguy hiểm, không chỉ địa hình phức tạp, mà người trông giữ ở đó cũng không đơn giản.”
“Những thợ thuyền kia đều là tai mắt của Ô Yên Các?” Tư Mã Phượng rốt cuộc cũng hiểu.
“Đúng vậy.”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.” Trì Dạ Bạch nói, “Đừng tuỳ tiện tiếp xúc Ô Yên Các, Thiệu Kim Kim đã nhận ra một ít manh mối, ta sợ các ngươi gặp nguy hiểm.”
“Chúng ta sẽ cẩn thận.” Người kia cười nói, sau đó lui xuống.
Trì Dạ Bạch phủi phủi tro bụi trên áo, xoay người nhìn Tư Mã Phượng, “Nếu Ưng Bối Xá muốn đi tra Ô Yên Các, cũng không để các đệ tử đi thăm dò.”
“Ngươi cũng đừng đi.” Tư Mã Phượng nói.
“Chẳng phải ngươi muốn biết trên Xích Thần Phong có gì?” Trì Dạ Bạch cười cười, “Ta không đi ai đi?”
Tư Mã Phượng đương nhiên không muốn hắn gặp nguy hiểm. Hắn biết võ công của mình và Trì Dạ Bạch trong những người cùng lứa tuổi đã rất nổi bật, nhưng Thiệu Kim Kim thành danh đã lâu, Ô Yên Các nhân khẩu lại đông đúc, phiêu lưu quả thật không nhỏ. Nhưng hắn nghĩ, tuy không muốn Trì Dạ Bạch lao vào chốn nguy hiểm, nhưng không cón sự lựa chọn nào tốt hơn hắn. Bàn về việc trinh sát, bản thân không thể bằng Trì Dạ Bạch, hơn nữa trí nhớ của hắn cực tốt, chỉ cần liếc mắt nhìn qua bên trong Ô Yên Các là có thể ghi nhớ toàn bộ, bản lĩnh như vậy Tư Mã Phượng đương nhiên không có.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, trên mặt có chút do dự, Trì Dạ Bạch trầm mặc nhìn hắn, từ do dự của hắn nhìn thấy đáp án.
Chuyện như vậy Ưng Bối Xá không làm, nhưng hắn có thể vì Tư Mã Phượng đi làm. Hắn chỉ cần nguỵ trang cho tốt, một mình lẻn vào rồi rời khỏi, đó là cách duy nhất. Trì Dạ Bạch không thể để đệ tử của mình lao vào nguy hiểm, nghĩ tới nghĩ lui, quả thật chỉ có một biện pháp này mà thôi.
“Ngươi đừng đi.” Tư Mã Phượng lại đột nhiên mở miệng, “Ta nghĩ cách khác.”
“Ngươi không sợ đợi ngươi nghĩ ra cách, đứa bé kia đã chết?” Trì Dạ Bạch bình tĩnh nói, “Nếu hung thủ thật sự giống với vụ án mười năm trước dựa theo truyền thuyết Xích Thần mà giết người, như vậy hắn phải giết năm đứa bé mới có thể dừng lại. Không đúng, giết năm đứa bé cũng chưa chắc sẽ dừng lại. Hung thủ chỉ biết nhấm nháp sảng khoái từ trong giết chóc, thoải mái đến mức khiến hắn trầm luân. Nhân vật nguy hiểm như thế, phải nhanh chóng bắt giữ mới được.”
Tư Mã Phượng gật đầu: “Cũng đúng, ta và ngươi cùng đi.”
Trì Dạ Bạch há miệng thở dốc, sau một lúc do sự mới đáp: “Vậy cũng được.”
Nhưng hôm sau khi Tư Mã Phượng đến tìm Trì Dạ Bạch, A Tứ lại nói hắn đã sớm rời đi. Trước khi đi hắn còn hỏi mượn A Tứ bản đồ đường sông của thành Vinh Khánh, sau đó một mình rời khỏi phân xá.
Thượng du của sông Úc Lan nước chảy bình thường, nhưng lại hung hăng chảy xiết ở hai bãi đá ngầm ngoài thành Vinh Khánh.
Đá ngầm cắm sâu ở đáy sông, mặt đá lởm chởm trồi lên khỏi mặt nước, bị nước sông vỗ vào thật mạnh, lúc ẩn lúc hiện. Bởi vậy nước tới đây bị ngăn trở, trong dòng chảy xiết không ngừng xuất hiện xoáy nước to nhỏ, mảnh vỡ của thuyền chìm nổi trong xoáy nước.
Trì Dạ Bạch đừng trên bờ, có chút hứng thú nhìn hết thảy.
Trên vách núi đục rất nhiều cửa động có thể chứa được một người, ngoài cửa động có mấy nam nhân trần trụi ngồi thưa thớt. Các nam nhân này màu da ngăm đen cơ bắp cuồn cuộn, cặp mắt quan sát bốn phía, như đáng băn khoăn.
Bãi đá ngầm này so với bãi đá lúc Tư Mã Phượng đến đây càng nguy hiểm hơn vài phần, cho nên giá để khiêng thuyền qua bãi đá cũng tăng cao, hai lượng một người. Trước lúc Trì Dạ Bạch đến, vừa hay có một con thuyền của tiểu thương từ chối cái giá những người này đưa ra, ỷ vào trên thuyền có cao thủ, cố ý xông lên. Các nam nhân yên lặng ngồi trong động, nhìn con thuyền kia trong khoảnh khắc bị sóng nước cuốn đi, xô vào đá.
Những người này đều là tai mắt của Ô Yên Các.
Trì Dạ Bạch sau khi ẩn thân sau nham thạch, che đậy hơi thở, đợi cho đến khi màn đêm buông xuống.
Mặt sông từ từ tối đen, các nam nhân kia đều đứng dậy, ném một đầu dây thừng cho đồng bọn ở bên kia bờ. Hai bên mỗi người cầm một đầu dây thừng, thong thả kéo, cho đến khi kéo đủ mười hai ngọn đèn đến trên mặt sống. Một sợi dây thừng dài vắt ngang qua mặt sông tối tăm, chiếu sáng đá ngầm cùng nước gợn, ngược lại những nơi ngược sáng càng trở nên mù mịt.
“Đã xem qua trong nước chưa?” Có người hô to.
“Không có gì cả.” Bờ bên kia có người đáp, “Mau đốt trừ tà hương đi! Đừng lề mề nữa!”
Trì Dạ Bạch cả người ướt sũng từ dưới đáy sông bơi qua, khi đến bãi đá ngầm mới nhô đầu lên, kiếm trong tay cắm sâu vào đá, ổn định chính mình.
Đầu nổi trên mặt nước, tiếng người nói chuyện cũng nghe thấy rõ ràng hơn. Không ít cửa động đều sáng lên ánh lửa, khói trắng lượn lờ, có một thanh âm còn trẻ hỏi: “Vì sao phải đốt trừ tà hương?”
“Đề phòng quỷ quái tà ma.” Có người cười trả lời hắn, “Nghe nói tên điên kia chết trong sông, ngày đêm lượn lờ, muốn tìm kẻ chết thay.”
Trì Dạ Bạch lại ẩn vào trong nước, cẩn thận bơi được một đoạn, lại nhô đầu lên. Mỗi lần hắn trồi lên khỏi mặt nước đều chọn chỗ tối sau nham thạch, không bị ai phát hiện. Trên vách núi vẫn có tiếng nói chuyện, đàm luận trận chiến xảy ra mấy năm trước trên sông Úc Lan. Thiệu Kim Kim và Thiệu Kế Thánh đánh một trận, Thiệu Kim Kim bị Thiệu Kế Thánh đâm một kiếm, Thiệu Kế Thánh bị Thiệu Kim Kim đá một cước.
“Thiếu gia rơi xuống sông, cũng không ai biết hắn còn sống hay đã chết.”
“Chết rồi! Hừ, gì mà rơi xuống sông, tên điên đó bị Các chủ một kiếm đâm chết. Từ đây đến đây, hừ, cứ như vậy một kiếm, vừa lợi hại vừa nhanh chóng.” Có người hưng phấn nói, “Tên điên kia cũng coi như gặp quả báo, các ngươi không thấy được khi ấy trông hắn thật sự không giống người, cả mặt đều là máu, đều tự cào mà thành.”
“Tại sao lại cào?” Thanh âm trẻ tuổi lại sợ hãi hỏi, “Trong sông chẳng lẽ có quỷ?”
“Hắn nói trên mặt mình hẳn phải có dấu hiện gì đó, bị da người che phủ, muốn cào ra để người ta thấy. Kẻ điên thì sao có thể nói lý được.” Người nọ dừng một chút, rất bội phục nói, “Các chủ quân pháp bất vị thân, đúng là hán tử chân chính.”
“Nhưng hiện tại rất nhiều người nói thiếu gia chưa chết.” Người trẻ tuổi lại nói.
“Đương nhiên không thể nói hắn chết rồi, chung quy không thể nói là chính cha hắn đâm chết đi? Cho dù là quân pháp bất vị thân, truyền ra cũng không dễ nghe…”
Trì Dạ Bạch lắc lắc đầu, để nước trong lỗ tai chảy ra, hít sâu một hơi, lại lặn xuống nước.
Sau vài lần nổi lên mặt nước, cuối cùng hắn cũng đến bên dưới Xích Thần Phong.
Nơi này cách chỗ vách núi của đám người kia một khoảng, nhưng chỗ này không có ánh sáng, tối đen một vùng. Hắn ở trong nước chùi mặt, ngẩng đầu lên nhìn. Xích Thần Phong rất cao, Ô Yên Các đen tuyền đứng sừng sững giữa sườn núi, có ánh sáng mơ hồ của đèn, khó khăn mới chiếu sáng mặt núi tối tăm này.
Trì Dạ Bạch từ trong nước đi ra, vận nội lực hong khô quần áo. Ban nãy những gì đám người kia nói hắn đều nhớ kỹ, hơn nữa không nhịn được so sánh với mọi điều đã nghe được trước đó.
Hạ Linh có chứng cuồng. Con trai của nàng là người điên. Mà Hạ Nhị Anh đầu óc cũng có vấn đề.
Trì Dạ Bạch nhíu mày, hắn tựa hồ tìm thấy mối liên hệ giữa những người này.
Hạ Linh là con của Hạ Nhị anh và Hạ Tam Tiếu, nàng giống với Hạ Nhị Anh đều mắc bệnh điện. Mà Thiệu Kế Thánh là con trai của Hạ Linh, hắn cũng giống Hạ Linh mắc bệnh điên.
Trì Dạ Bạch hít sâu một hơi, đem kinh ngạc trong lòng đè xuống, rút đoản kiếm buộc ở cẳng chân ra, bắt đầu leo lên Xích Thần Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.