Chương 37: Quyển 3 - Chương 15: Thập Nhị Kiều (14)
Lương Thiền
01/12/2017
Hạ thị huynh đệ và Hạ Tam Tiếu là nhân vật thành danh trên giang hồ, nhưng danh tiếng của Hạ Nhất Hùng và Hạ Nhị Anh không được tốt như Hạ Tam Tiếu. Hạ Nhất Hùng khi còn trẻ lấy việc giết người mà nổi danh, từ lúc trốn khỏi viện tử kia vừa chật vật vừa oán hận, trông thấy Thiệu Kế Thánh, ác tâm dậy lên, lại gần bắt lấy hắn.
Tuy hắn bị giam cầm nhiều năm, thân thể mất linh hoạt, nhưng Thiệu Kế Thánh học võ không tinh, trên người lại đang bị thương, hai người đánh được một lúc, Hạ Nhất Hùng liền nhân cơ hội nặng tay, bẻ gãy cổ Thiệu Kế Thánh.
“Lúc ấy trên người con trai ta mang theo binh khí, là một thanh trường kiếm. Khi đánh nhau với Hạ Nhất Hùng trường kiếm bị gãy, Hạ Nhất Hùng sau khi hại con ta, dùng kiếm kia, lột da mặt con ta xuống.” Thiệu Kim Kim nặng nề nói, “Trong viện tử mà thê tử của ta giam giữ hai huynh đệ bọn họ có treo một chiếc đèn, Hạ Nhất Hùng nói chiếc đèn ấy là hình mặt người, mỗi ngày chăm chú quan sát hắn. Vì vậy hắn bèn dùng con ta làm một chiếc đèn khác, để vợ chồng ta ngày đêm không được an bình….”
Tư Mã Phượng trong lòng khẽ động, thất thanh cắt ngang lời Thiệu Kim Kim: “Khoan đã – ngươi nói chiếc đèn kia có hình gì?”
“Chính là đèn mặt người.” Trì Dạ Bạch mở miệng nói, “Ban nãy trên núi Hạ Linh vẫn cầm, giống hệt đèn mặt người trên đảo Thanh Bình.”
Lúc này Thiệu Kim Kim lại lộ vẻ nghi hoặc: “Chiếc đèn đó…ở nơi khác cũng có?”
“Đèn của Thiệu phu nhân từ đâu mà tới?” Tư Mã Phượng hỏi.
“Một thư sinh đưa cho.” Thiệu Kim Kim đáp, “Thư sinh kia rất nhiều năm trước đã tới Xích Thần Phong, là tới tìm hiểu về truyền thuyết Xích Thần. Khi đó vừa hay Tiểu Linh tỉnh táo, liền kể truyền thuyết Xích Thần cho hắn.”
“Khi ấy cầm theo chiếc đèn này?” Tư Mã Phượng lại hỏi.
Thiệu Kim Kim lắc đầu: “Không phải, chỉ là thư sinh kia hữu lễ có thừa, để lại cho ta chút ấn tượng. Khoảng nửa năm trước, hắn lại tới một lần nữa. Lúc ấy Tiểu Linh đang bệnh, không thể gặp khách, hắn nói bản thân cũng biết chút y thuật, muốn xem bệnh cho Tiểu Linh. Chiếc đèn đó là hắn đưa cho. Hình dáng của đèn quái dị, ta nhìn thấy cũng cực kỳ không thoải mái. Nhưng hắn nói với Tiểu Linh, nếu trong lòng có thù hận gì, thì thắp sáng đèn, treo trước mắt cừu gia. Trong đèn có hồn phách của Hạ Tam Tiểu trú ngụ, bà ta sẽ ngày đêm tra tấn Hạ thị huynh đệ, sẽ không để bọn họ được yên.”
Trì Dạ Bạch hiểu ra: “Đối với Hạ Linh mà nói, chiếc đèn này mới là phương thuốc tốt nhất.”
Thiệu Kim Kim buồn bã cười: “Quả thật như thế. Chiếc đèn đó được Hạ Linh treo trong viện, cũng bởi vậy bị Hạ Nhất Hùng ghi nhớ. Hắn muốn dùng da mặt của con ta làm một cái như vậy…”
Tư Mã Phượng còn muốn hỏi tiếp, Trì Dạ Bạch vươn tay ngăn hắn. Trì Dạ Bạch ban nãy lặn xuống nước đến chân núi Xích Thần Phong, trên đường nghe được nhóm người canh giữ nghị luận về việc Thiệu Kế Thánh bị giết. Trong lòng nổi lên nghi nghờ, mở miệng hỏi Thiệu Kim Kim: “Người ngươi giết trên sông Úc Lan, không phải Thiệu Kế Thánh, là Hạ Nhất Hùng?”
“Đúng.”
“Nhưng hắn đâu có giống Thiệu Kế Thánh.”
Trì Dạ Bạch lời vừa ra khỏi miệng, đột nhiên hiểu ra. Là da mặt của Thiệu Kế Thánh.
“Hạ Nhất Hùng khi còn trẻ từng lưu lạc giang hồ, tam giáo cửu lưu đều từng tiếp xúc. Hắn không thể chạy trốn tới chân núi, là bởi Ô Yên Các canh phòng rất nghiêm ngặt. Hắn cũng từ bỏ ý định làm đèn, dán da mặt con ta lên mặt hấn, muốn nhân lúc tối trời trốn đi.” Thiệu Kim Kim ngữ khí âm trầm, “Nhưng ban đêm cùng ngày ta đã phát hiện ra thi thể của con ta. Khi ấy Hạ Nhất Hùng đã chạy trốn tới bờ sông Úc Lan, ta liền đuổi theo, một kiếm đâm xuyên tim hắn.”
Trì Dạ Bạch thở dài một hơi. Trong bóng tối ở trên thuyền đánh nhau không phải Thiệu Kế Thành và cha hắn. Cái người kêu la muốn cào rách da mặt kia là Hạ Nhất Hùng, hắn muốn ở trước mặt mọi người để lộ dáng vẻ thật, chưa biết chừng còn muốn nói ra thân thế của Hạ Linh – vì vậy Thiệu Kim Kim không để cho hắn có cơ hội mở miệng, trực tiếp giết hắn.
“Tại sao Hạ Linh mang thi thể của Thiệu Kế Thánh và Hạ Nhất Hùng treo trên vách núi?”
“Treo Hạ Nhất Hùng là để thi thể của hắn phơi nắng. Ở đây chúng ta có một cách nghĩ, người chết sau bảy ngày còn chưa được an táng, hồn phách sẽ không tìm thấy đường thông tới địa phủ, đời đời kiếp kiếp phải bám vào xương cốt, làm cô hồn dã quỷ.” Thiệu Kim Kim thấp giọng nói, “Về phần con ta….Ta cũng không hiểu tại sao Tiểu Linh lại làm như vậy. Có nhiều chuyện nàng làm….Ta không hiểu rõ.”
Trì Dạ Bạch nhân lúc Thiệu Kim Kim nói chuyện, thấp giọng kể lại chuyện đèn mặt người ban nãy với Tư Mã Phượng. Vẻ mặt của Tư Mã Phượng lập tức trở nên cực kỳ quái lạ, muốn nói lại thôi. Hoặc là nghĩ hiện giờ không phải lúc thích hợp, cuối cùng hắn chỉ gật gật đầu, ngẩng đẩu lên hướng về phía một thân cây gọi: “A Tứ, tín hiệu.”
A Tứ ôm ngọn cây chao đảo, ứng tiếng, từ trên lưng lấy ra một ống trúc lắc lên lắc xuống, lập tức rơi ra một nấc gỗ. Trong ống gỗ toé ra tia lửa, bay thẳng lên trời, nở rộ.
Thiệu Kim Kim biến sắc, đột nhiên đứng bật dậy.
“Thiệu Các chủ nói nhiều như vậy, ta và Trì đương gia đều nghe vào trong tai. Có điều hôm nay lên Ô Yên Các không chỉ có hai người chúng ta, tìn hiệu vừa xuất hiện, người mai phục xung quanh đây rất nhanh sẽ đến. Tuần bổ đã ở trên đường, Thiệu Các chủ ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện gì sai lầm.”
Tư Mã Phượng chậm rãi nói xong, bỗng nghe thấy leng keng mấy tiếng, một lưỡi đao ngắn lớn bằng bàn tay từ trong tay áo Thiệu Kim Kim hạ xuống, thân đao cực độc loé ánh lam.
Trì Dạ Bạch âm thầm cả kinh: cây đao này đương nhiên không phải đường lui của Thiệu Kim Kim và Hạ Linh. Hắn mất bao công sức bảo vệ tính mạng của Hạ Linh như vậy, không có khăn năng ra tay giết nàng.
Thiệu Kim Kim rút cây đao ra, ném tới trước mặt Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch.
“Trên người ta không còn gì cả. Ta chỉ có một yêu cầu.” Thiệu Kim Kim nói, “Mọi việc đều do ta làm, không liên quan gì tới Tiểu Linh. Nàng bệnh rất nặng, chữa trị không tốt, nếu thật sự vào nhà giam, rất nhanh sẽ chết. Cầu xin các ngươi, cầu xin hai vị thiếu hiệp, tha cho thê tử ta một con đường sống. Thiệu Kim Kim không dám nói một đời anh minh, nhưng Ô Yên Các và tên của ta, mang ra ngoài cũng có chút trọng lượng, đủ để báo cáo kết qủa với quan phủ.”
“Chúng ta cũng không phải quan phủ.” Tư Mã Phượng lạnh lùng nói, “Là ai làm thì người đó chịu, không thể qua loa được.”
“Các ngươi cần công đạo, hãy bắt ta đi, đó chính là công đạo.” Thiệu Kim Kim quỳ xuống lê hai bước, dập đầu với Tư Mã Phượng, ” Bắt cóc đứa bé là ta, ném chúng nó cũng là ta. Vì để không ai phát hiện, ta còn mặc y phục của nữ nhân, năm lần bảy lượt làm ác, trừng phạt ta là đúng tội, ta đã sớm đoán trước trong lòng. Bắt ta là được, tha cho Hạ Linh một mạng đi. Nàng cả đời cơ khổ, không thể bị giam vào ngục nữa.”
Hạ Linh túm lấy áo hắn, ngăn trước mặt Thiệu Kim Kim, hung hăng nhìn chằm chằm Tư Mã Phượng.
Tư Mã Phượng nhìn nàng, bất vi sở động.
Hắn đã từng bắt gặp rất nhiều vẻ mặt như vậy, cho nên cũng không cảm thấy đáng thương hoặc sợ hãi.
“Phu nhân ngươi cả đời cơ khổ…” Hắn thấp giọng nói, “Đáng thương cho những đứa bé kia, đời này ngay cả từ ngữ là gì cũng chưa hiểu được.”
Hạ Linh không nghe hiểu lời hắn, túm lấy ống tay áo của Thiệu Kim Kim, không cho Tư Mã Phượng tiếp cận.
Các đệ tử của Ô Yên Các cũng bắt đầu xao động, Trì Dạ Bạch trong lòng biết tối nay có lẽ không thể mang hai người này đi, chi bằng ở đây chờ đợi viện binh. Tín hiệu A Tứ phát ra không phải của Tư Mã gia, mà là của Ưng Bối xá dùng để đưa tin. Trong tiếng chim loạn kêu tứ phía và tiếng chuông từ từ yếu dần, hắn nghe thấy tiếng kêu của chim ưng.
Ưng Bối Xá ở ngoài thành Vinh Khánh cũng có phân xá của mình, thuộc quản lý của phân xá thành Vinh Khánh. Tư Mã Phượng chọc chọc tay Tư Mã Phượng, ý bảo hắn nghe tiếng chim ưng.
Tư Mã Phượng nghe được, đồng thời cũng thấy Thiệu Kim Kim cầm lấy cây đao tẩm độc trên đất, đâm về phía sườn bụng của chính mình.
Nếu Thiệu Kim Kim chết, như vậy vụ án ở thành Vinh Khánh chẳng khác nào chết không đối chứng.
Đệ tử của Ô Yên Các chỉ là bằng chứng gián tiếp, nhưng bọn họ chưa chắc đã đồng ý làm chứng Thiệu Kim Kim đã nói những gì.
Hạ Linh điên điên khùng khùng, nói chuyện cũng không rõ ràng, chẳng ai tin tưởng.
Như vậy, vụ án này sẽ trở thành vụ án chỉ có lời khai một phía từ hai người điều tra vụ án là Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch.
Người giang hồ làm viêc quả thật có quy tắc, nhưng ngoài quy tắc, còn có lề lối. Địa vị của Ô Yên Các trên giang hồ không thấp, những năm gần đây khiêm tốn rất nhiều, nhưng thanh danh của Thiệu Kim Kim vẫn lan rộng – quan phủ có thể tin những gì mình và Tiểu Bạch nói sao? Cho dù quan phủ tin, người giang hồ tin sao?
Giữa lúc đó, trong đầu Tư Mã Phượng hiện lên vô số ý niệm.
Tư Mã Lương Nhân đã từng nói với hắn rất nhiều lần, Tư Mã thế gia là trung lập, cho dù là giữa triều đình cùng giang hồ, hay giữa các bang phái giang hồ. Chỉ có trung lập, mới có thể duy trì công chính cơ bản nhất, mà công chính mới là mấu chốt để bọn họ được thế nhân tin cậy.
Cho nên, Thiệu Kim Kim không thể chết được.
Nếu hắn chết, không bắt được Hạ Linh, vụ án ở thành Vinh Khánh sẽ không điều tra ra chân tướng.
– “Tư Mã!” Trì Dạ Bạch thất thanh hét lên.
Khoảnh khắc Thiệu Kim Kim xuất đao, hắn cũng thấy được động tác của y- nhưng trong lòng hắn còn ôm một đứa bé, không cách nào ra tay.
Chỉ thấy Tư Mã Phượng lập tức tiến về phía trước, mũi chân đá trúng khuỷu tay của Thiệu Kim Kim.
Thiệu Kim Kim kêu lên một tiếng đau đớn, khuỷu tay nhất thời trật khớp. Cây đao rời tay, theo dư âm cú đánh của Tư Mã Phượng, xoay vòng trên đất bay ra ngoài.
Trì Dạ Bạch còn chưa kịp thở phào, liền nghe thấy trong tiếng xương tay bị bẻ, Hạ Linh kèm theo tiếng nức nở hô lên “Ác nhân”.
Nàng hét lên với Tư Mã Phượng, tay phải giật khuyên tai ngọc xanh bên tai trái xuống bóp nát, ném vào Tư Mã Phượng.
Cái thứ xanh biếc kia không phải ngọc, mà là thuốc bột.
Tư Mã Phượng lập tức dùng ống tay áo che mặt, nhưng thuốc bột vào đập vào mắt hắn.
Hết thảy đều xảy ra trong nháy mắt, Trì Dạ Bạch đột nhiên nhớ ra, nữ đệ tử của Chiếu Mai Phong, ai nấy đều am hiểu dùng độc.
Hắn lui lại từng bước, ngẩng đầu lên gọi: “A Tứ!”
Lúc Tư Mã Phượng ra tay A Tứ đã từ trên cây nhảy xuống. Hắn vững vàng nhận lấy đứa bé Trì Dạ Bạch ném qua, ôm chặt đứa bé vào lòng.
Trì Dạ Bạch ra sức khuơ tay áo, phủi bay đám thuốc bột màu xanh biếc, xoay người túm lấy tay Tư Mã Phượng kéo hắn đi, liên tục lùi về sau vài trượng.
Thuốc bột kia bay ngược lại về phía Thiệu Kim Kim và Hạ Linh, nhưng hai người đều không bị ảnh hưởng gì.
“Ác nhân! Không được hại A Thiệu!” Hạ Linh khóc hô, như cũ che trước mặt Thiệu Kim Kim. Thiệu Kim Kim đau đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, cũng không quan tâm tới tay mình nữa nói: “Tư Mã thiếu hiệp! Đừng mở mắt ra! Trì đương gia, đi tìm nước trong….rửa một chút, ngàn vạn lần đừng mở mắt ra!”
Hắn quá mức hoảng loạn, Trì Dạ Bạch chỉ cảm thấy tay chân phát lạnh, vội vàng ngổi xổm xuống nhìn Tư Mã Phượng.
Tư Mã Phượng hình như vô cùng đau đớn, bả vai run nhè nhẹ, trên mặt lộ ra biểu tình vô cùng khó coi, giống như khóc lại giống như cười.
“Hỏng, sẽ không mù chứ?” Hắn cắn răng, nói năng lung tung, “Con mẹ nó, đau quá, mắt của lão tử còn không?”
“Vẫn còn, vẫn còn.” Trì Dạ Bạch thay hắn lau đi chất lỏng chảy ra từ trong mắt.
Từ trong đôi mắt nhắm chặt của Tư Mã Phượng chảy ra chính là nước mắt hoà cùng máu, dưới ánh đèn ảm đạm càng thêm đáng sợ.
Tuy hắn bị giam cầm nhiều năm, thân thể mất linh hoạt, nhưng Thiệu Kế Thánh học võ không tinh, trên người lại đang bị thương, hai người đánh được một lúc, Hạ Nhất Hùng liền nhân cơ hội nặng tay, bẻ gãy cổ Thiệu Kế Thánh.
“Lúc ấy trên người con trai ta mang theo binh khí, là một thanh trường kiếm. Khi đánh nhau với Hạ Nhất Hùng trường kiếm bị gãy, Hạ Nhất Hùng sau khi hại con ta, dùng kiếm kia, lột da mặt con ta xuống.” Thiệu Kim Kim nặng nề nói, “Trong viện tử mà thê tử của ta giam giữ hai huynh đệ bọn họ có treo một chiếc đèn, Hạ Nhất Hùng nói chiếc đèn ấy là hình mặt người, mỗi ngày chăm chú quan sát hắn. Vì vậy hắn bèn dùng con ta làm một chiếc đèn khác, để vợ chồng ta ngày đêm không được an bình….”
Tư Mã Phượng trong lòng khẽ động, thất thanh cắt ngang lời Thiệu Kim Kim: “Khoan đã – ngươi nói chiếc đèn kia có hình gì?”
“Chính là đèn mặt người.” Trì Dạ Bạch mở miệng nói, “Ban nãy trên núi Hạ Linh vẫn cầm, giống hệt đèn mặt người trên đảo Thanh Bình.”
Lúc này Thiệu Kim Kim lại lộ vẻ nghi hoặc: “Chiếc đèn đó…ở nơi khác cũng có?”
“Đèn của Thiệu phu nhân từ đâu mà tới?” Tư Mã Phượng hỏi.
“Một thư sinh đưa cho.” Thiệu Kim Kim đáp, “Thư sinh kia rất nhiều năm trước đã tới Xích Thần Phong, là tới tìm hiểu về truyền thuyết Xích Thần. Khi đó vừa hay Tiểu Linh tỉnh táo, liền kể truyền thuyết Xích Thần cho hắn.”
“Khi ấy cầm theo chiếc đèn này?” Tư Mã Phượng lại hỏi.
Thiệu Kim Kim lắc đầu: “Không phải, chỉ là thư sinh kia hữu lễ có thừa, để lại cho ta chút ấn tượng. Khoảng nửa năm trước, hắn lại tới một lần nữa. Lúc ấy Tiểu Linh đang bệnh, không thể gặp khách, hắn nói bản thân cũng biết chút y thuật, muốn xem bệnh cho Tiểu Linh. Chiếc đèn đó là hắn đưa cho. Hình dáng của đèn quái dị, ta nhìn thấy cũng cực kỳ không thoải mái. Nhưng hắn nói với Tiểu Linh, nếu trong lòng có thù hận gì, thì thắp sáng đèn, treo trước mắt cừu gia. Trong đèn có hồn phách của Hạ Tam Tiểu trú ngụ, bà ta sẽ ngày đêm tra tấn Hạ thị huynh đệ, sẽ không để bọn họ được yên.”
Trì Dạ Bạch hiểu ra: “Đối với Hạ Linh mà nói, chiếc đèn này mới là phương thuốc tốt nhất.”
Thiệu Kim Kim buồn bã cười: “Quả thật như thế. Chiếc đèn đó được Hạ Linh treo trong viện, cũng bởi vậy bị Hạ Nhất Hùng ghi nhớ. Hắn muốn dùng da mặt của con ta làm một cái như vậy…”
Tư Mã Phượng còn muốn hỏi tiếp, Trì Dạ Bạch vươn tay ngăn hắn. Trì Dạ Bạch ban nãy lặn xuống nước đến chân núi Xích Thần Phong, trên đường nghe được nhóm người canh giữ nghị luận về việc Thiệu Kế Thánh bị giết. Trong lòng nổi lên nghi nghờ, mở miệng hỏi Thiệu Kim Kim: “Người ngươi giết trên sông Úc Lan, không phải Thiệu Kế Thánh, là Hạ Nhất Hùng?”
“Đúng.”
“Nhưng hắn đâu có giống Thiệu Kế Thánh.”
Trì Dạ Bạch lời vừa ra khỏi miệng, đột nhiên hiểu ra. Là da mặt của Thiệu Kế Thánh.
“Hạ Nhất Hùng khi còn trẻ từng lưu lạc giang hồ, tam giáo cửu lưu đều từng tiếp xúc. Hắn không thể chạy trốn tới chân núi, là bởi Ô Yên Các canh phòng rất nghiêm ngặt. Hắn cũng từ bỏ ý định làm đèn, dán da mặt con ta lên mặt hấn, muốn nhân lúc tối trời trốn đi.” Thiệu Kim Kim ngữ khí âm trầm, “Nhưng ban đêm cùng ngày ta đã phát hiện ra thi thể của con ta. Khi ấy Hạ Nhất Hùng đã chạy trốn tới bờ sông Úc Lan, ta liền đuổi theo, một kiếm đâm xuyên tim hắn.”
Trì Dạ Bạch thở dài một hơi. Trong bóng tối ở trên thuyền đánh nhau không phải Thiệu Kế Thành và cha hắn. Cái người kêu la muốn cào rách da mặt kia là Hạ Nhất Hùng, hắn muốn ở trước mặt mọi người để lộ dáng vẻ thật, chưa biết chừng còn muốn nói ra thân thế của Hạ Linh – vì vậy Thiệu Kim Kim không để cho hắn có cơ hội mở miệng, trực tiếp giết hắn.
“Tại sao Hạ Linh mang thi thể của Thiệu Kế Thánh và Hạ Nhất Hùng treo trên vách núi?”
“Treo Hạ Nhất Hùng là để thi thể của hắn phơi nắng. Ở đây chúng ta có một cách nghĩ, người chết sau bảy ngày còn chưa được an táng, hồn phách sẽ không tìm thấy đường thông tới địa phủ, đời đời kiếp kiếp phải bám vào xương cốt, làm cô hồn dã quỷ.” Thiệu Kim Kim thấp giọng nói, “Về phần con ta….Ta cũng không hiểu tại sao Tiểu Linh lại làm như vậy. Có nhiều chuyện nàng làm….Ta không hiểu rõ.”
Trì Dạ Bạch nhân lúc Thiệu Kim Kim nói chuyện, thấp giọng kể lại chuyện đèn mặt người ban nãy với Tư Mã Phượng. Vẻ mặt của Tư Mã Phượng lập tức trở nên cực kỳ quái lạ, muốn nói lại thôi. Hoặc là nghĩ hiện giờ không phải lúc thích hợp, cuối cùng hắn chỉ gật gật đầu, ngẩng đẩu lên hướng về phía một thân cây gọi: “A Tứ, tín hiệu.”
A Tứ ôm ngọn cây chao đảo, ứng tiếng, từ trên lưng lấy ra một ống trúc lắc lên lắc xuống, lập tức rơi ra một nấc gỗ. Trong ống gỗ toé ra tia lửa, bay thẳng lên trời, nở rộ.
Thiệu Kim Kim biến sắc, đột nhiên đứng bật dậy.
“Thiệu Các chủ nói nhiều như vậy, ta và Trì đương gia đều nghe vào trong tai. Có điều hôm nay lên Ô Yên Các không chỉ có hai người chúng ta, tìn hiệu vừa xuất hiện, người mai phục xung quanh đây rất nhanh sẽ đến. Tuần bổ đã ở trên đường, Thiệu Các chủ ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện gì sai lầm.”
Tư Mã Phượng chậm rãi nói xong, bỗng nghe thấy leng keng mấy tiếng, một lưỡi đao ngắn lớn bằng bàn tay từ trong tay áo Thiệu Kim Kim hạ xuống, thân đao cực độc loé ánh lam.
Trì Dạ Bạch âm thầm cả kinh: cây đao này đương nhiên không phải đường lui của Thiệu Kim Kim và Hạ Linh. Hắn mất bao công sức bảo vệ tính mạng của Hạ Linh như vậy, không có khăn năng ra tay giết nàng.
Thiệu Kim Kim rút cây đao ra, ném tới trước mặt Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch.
“Trên người ta không còn gì cả. Ta chỉ có một yêu cầu.” Thiệu Kim Kim nói, “Mọi việc đều do ta làm, không liên quan gì tới Tiểu Linh. Nàng bệnh rất nặng, chữa trị không tốt, nếu thật sự vào nhà giam, rất nhanh sẽ chết. Cầu xin các ngươi, cầu xin hai vị thiếu hiệp, tha cho thê tử ta một con đường sống. Thiệu Kim Kim không dám nói một đời anh minh, nhưng Ô Yên Các và tên của ta, mang ra ngoài cũng có chút trọng lượng, đủ để báo cáo kết qủa với quan phủ.”
“Chúng ta cũng không phải quan phủ.” Tư Mã Phượng lạnh lùng nói, “Là ai làm thì người đó chịu, không thể qua loa được.”
“Các ngươi cần công đạo, hãy bắt ta đi, đó chính là công đạo.” Thiệu Kim Kim quỳ xuống lê hai bước, dập đầu với Tư Mã Phượng, ” Bắt cóc đứa bé là ta, ném chúng nó cũng là ta. Vì để không ai phát hiện, ta còn mặc y phục của nữ nhân, năm lần bảy lượt làm ác, trừng phạt ta là đúng tội, ta đã sớm đoán trước trong lòng. Bắt ta là được, tha cho Hạ Linh một mạng đi. Nàng cả đời cơ khổ, không thể bị giam vào ngục nữa.”
Hạ Linh túm lấy áo hắn, ngăn trước mặt Thiệu Kim Kim, hung hăng nhìn chằm chằm Tư Mã Phượng.
Tư Mã Phượng nhìn nàng, bất vi sở động.
Hắn đã từng bắt gặp rất nhiều vẻ mặt như vậy, cho nên cũng không cảm thấy đáng thương hoặc sợ hãi.
“Phu nhân ngươi cả đời cơ khổ…” Hắn thấp giọng nói, “Đáng thương cho những đứa bé kia, đời này ngay cả từ ngữ là gì cũng chưa hiểu được.”
Hạ Linh không nghe hiểu lời hắn, túm lấy ống tay áo của Thiệu Kim Kim, không cho Tư Mã Phượng tiếp cận.
Các đệ tử của Ô Yên Các cũng bắt đầu xao động, Trì Dạ Bạch trong lòng biết tối nay có lẽ không thể mang hai người này đi, chi bằng ở đây chờ đợi viện binh. Tín hiệu A Tứ phát ra không phải của Tư Mã gia, mà là của Ưng Bối xá dùng để đưa tin. Trong tiếng chim loạn kêu tứ phía và tiếng chuông từ từ yếu dần, hắn nghe thấy tiếng kêu của chim ưng.
Ưng Bối Xá ở ngoài thành Vinh Khánh cũng có phân xá của mình, thuộc quản lý của phân xá thành Vinh Khánh. Tư Mã Phượng chọc chọc tay Tư Mã Phượng, ý bảo hắn nghe tiếng chim ưng.
Tư Mã Phượng nghe được, đồng thời cũng thấy Thiệu Kim Kim cầm lấy cây đao tẩm độc trên đất, đâm về phía sườn bụng của chính mình.
Nếu Thiệu Kim Kim chết, như vậy vụ án ở thành Vinh Khánh chẳng khác nào chết không đối chứng.
Đệ tử của Ô Yên Các chỉ là bằng chứng gián tiếp, nhưng bọn họ chưa chắc đã đồng ý làm chứng Thiệu Kim Kim đã nói những gì.
Hạ Linh điên điên khùng khùng, nói chuyện cũng không rõ ràng, chẳng ai tin tưởng.
Như vậy, vụ án này sẽ trở thành vụ án chỉ có lời khai một phía từ hai người điều tra vụ án là Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch.
Người giang hồ làm viêc quả thật có quy tắc, nhưng ngoài quy tắc, còn có lề lối. Địa vị của Ô Yên Các trên giang hồ không thấp, những năm gần đây khiêm tốn rất nhiều, nhưng thanh danh của Thiệu Kim Kim vẫn lan rộng – quan phủ có thể tin những gì mình và Tiểu Bạch nói sao? Cho dù quan phủ tin, người giang hồ tin sao?
Giữa lúc đó, trong đầu Tư Mã Phượng hiện lên vô số ý niệm.
Tư Mã Lương Nhân đã từng nói với hắn rất nhiều lần, Tư Mã thế gia là trung lập, cho dù là giữa triều đình cùng giang hồ, hay giữa các bang phái giang hồ. Chỉ có trung lập, mới có thể duy trì công chính cơ bản nhất, mà công chính mới là mấu chốt để bọn họ được thế nhân tin cậy.
Cho nên, Thiệu Kim Kim không thể chết được.
Nếu hắn chết, không bắt được Hạ Linh, vụ án ở thành Vinh Khánh sẽ không điều tra ra chân tướng.
– “Tư Mã!” Trì Dạ Bạch thất thanh hét lên.
Khoảnh khắc Thiệu Kim Kim xuất đao, hắn cũng thấy được động tác của y- nhưng trong lòng hắn còn ôm một đứa bé, không cách nào ra tay.
Chỉ thấy Tư Mã Phượng lập tức tiến về phía trước, mũi chân đá trúng khuỷu tay của Thiệu Kim Kim.
Thiệu Kim Kim kêu lên một tiếng đau đớn, khuỷu tay nhất thời trật khớp. Cây đao rời tay, theo dư âm cú đánh của Tư Mã Phượng, xoay vòng trên đất bay ra ngoài.
Trì Dạ Bạch còn chưa kịp thở phào, liền nghe thấy trong tiếng xương tay bị bẻ, Hạ Linh kèm theo tiếng nức nở hô lên “Ác nhân”.
Nàng hét lên với Tư Mã Phượng, tay phải giật khuyên tai ngọc xanh bên tai trái xuống bóp nát, ném vào Tư Mã Phượng.
Cái thứ xanh biếc kia không phải ngọc, mà là thuốc bột.
Tư Mã Phượng lập tức dùng ống tay áo che mặt, nhưng thuốc bột vào đập vào mắt hắn.
Hết thảy đều xảy ra trong nháy mắt, Trì Dạ Bạch đột nhiên nhớ ra, nữ đệ tử của Chiếu Mai Phong, ai nấy đều am hiểu dùng độc.
Hắn lui lại từng bước, ngẩng đầu lên gọi: “A Tứ!”
Lúc Tư Mã Phượng ra tay A Tứ đã từ trên cây nhảy xuống. Hắn vững vàng nhận lấy đứa bé Trì Dạ Bạch ném qua, ôm chặt đứa bé vào lòng.
Trì Dạ Bạch ra sức khuơ tay áo, phủi bay đám thuốc bột màu xanh biếc, xoay người túm lấy tay Tư Mã Phượng kéo hắn đi, liên tục lùi về sau vài trượng.
Thuốc bột kia bay ngược lại về phía Thiệu Kim Kim và Hạ Linh, nhưng hai người đều không bị ảnh hưởng gì.
“Ác nhân! Không được hại A Thiệu!” Hạ Linh khóc hô, như cũ che trước mặt Thiệu Kim Kim. Thiệu Kim Kim đau đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, cũng không quan tâm tới tay mình nữa nói: “Tư Mã thiếu hiệp! Đừng mở mắt ra! Trì đương gia, đi tìm nước trong….rửa một chút, ngàn vạn lần đừng mở mắt ra!”
Hắn quá mức hoảng loạn, Trì Dạ Bạch chỉ cảm thấy tay chân phát lạnh, vội vàng ngổi xổm xuống nhìn Tư Mã Phượng.
Tư Mã Phượng hình như vô cùng đau đớn, bả vai run nhè nhẹ, trên mặt lộ ra biểu tình vô cùng khó coi, giống như khóc lại giống như cười.
“Hỏng, sẽ không mù chứ?” Hắn cắn răng, nói năng lung tung, “Con mẹ nó, đau quá, mắt của lão tử còn không?”
“Vẫn còn, vẫn còn.” Trì Dạ Bạch thay hắn lau đi chất lỏng chảy ra từ trong mắt.
Từ trong đôi mắt nhắm chặt của Tư Mã Phượng chảy ra chính là nước mắt hoà cùng máu, dưới ánh đèn ảm đạm càng thêm đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.