Chương 45: Quyển 4 - Chương 6: Ô Huyết (5)
Lương Thiền
01/12/2017
Cam Hảo bán thịt xong, ba người mới tiến lên chào hỏi hắn.
Nghe thấy bọn họ nói từ Bồng Dương tới, lông mày Cam Hảo nhếch lên: “Là Nhạc Ý?”
Quan hệ giữa Cam Nhạc Ý và Cam Hảo như thế nào, trước đó bọn họ không hề hay biết, nhưng giờ nhìn thái độ của Cam Hảo, cộng thêm vẻ mặt không mấy vui vẻ khi ấy của Cam Nhạc Ý, mơ hồ có thể đoán được hẳn không phải rất tốt. Cam Nhạc Ý nói Cam Hảo là đại phu, nhưng cũng là cao thủ dụng độc, ai mà ngờ hắn cư nhiên lại là kẻ bán thịt.
Ba người nói rõ tên họ của mình, ánh mắt của Cam Hảo lập tức đặt lên người Trì Dạ Bạch.
“Ngươi chính là Trì Dạ Bạch?” Cam Hảo tươi cười, “Ta nghe Nhạc Ý nói qua, người có khả năng xem qua là nhớ.”
Trì Dạ Bạch khiêm tốn vài câu.
Cam Hảo hoàn toàn xem nhẹ Tư Mã Phượng và A Tứ, chỉ không ngừng hỏi han Trì Dạ Bạch. Có thật sự xem qua là nhớ không, ban nãy trước hàng thịt của mình có mấy người, bao nhiêu người mua thịt nạc, bao nhiêu người mua thịt ba chỉ, nam có mấy người, nữ có mấy người, hỏi đi hỏi lại mấy vấn đề này, vậy mà hắn cũng không cảm thấy nhàm chán.
Tư Mã Phượng đứng một bên, mặt không chút biểu cảm.
Cam Hảo cũng vậy, Cam Nhạc Ý cũng thế, hai sư huynh đệ này đều không ngoại lệ có hứng thú sâu sắc với Trì Dạ Bạch. Việc này khiến hắn tương đối không vui.
“Việc này lát nữa nói sau.” Tư Mã Phượng thô bạo quyết định cắt ngang đối thoại của hai người. “Mắt của ta có thể chữa hay không?”
Cam Hảo quay đầu nhìn hắn: “Không chữa được.”
Trì Dạ Bạch cả kinh: “Cam lệnh sử nói, ngươi có thể chữa.”
Cam Hảo lập tức cười: “Ngươi đến tìm ta, ta đương nhiên có thể chữa. Hắn tới hỏi ta, thì không chữa được.”
“…” A Tứ không nhịn được nói, “Người thấy thuốc tấm lòng như cha mẹ, sao ngươi lại như vậy?”
“Cam mỗ cũng không phải thầy thuốc. Cam mỗ không thích cứu người, cũng không thích hại người.” Cam Hảo cười đáp, “Ta chỉ thích nghiên cứu các loại độc.”
Bởi vì có viên thuốc của Trì Dạ Bạch, tính mạng của Tư Mã Phượng được bảo đảm. Cam Hảo mời bọn họ đến hậu viện, cẩn thận xem xét cho Tư Mã Phượng.
Tư Mã Phượng trong khoảng thời gian này vẫn luôn bịt kín mắt, nhưng sau khi mảnh vải được tháo xuống mắt vẫn như cũ tối đen, cũng không phát hiện ra ánh nắng chói mắt. Đầu ngón tay phát xanh của hắn đã khôi phục bình thường, nhưng ba nốt đỏ như huyết ở khoé mắt đã lan rộng lên nhãn châu và lông mày. Nhìn kỹ, trên mí mắt của hắn thậm chí còn lấm tấm màu tro nhợt nhạt, giống vết rằn ở thân rắn.
A Tứ thấy mà sợ, không ngừng cắn ngón tay.
Cam Hảo vạch mí mắt của Tư Mã Phượng lên xem, lại bắt mạch cho hắn, cực kỳ cẩn thận.
“Quả thật có thể chữa.” Hắn nói, “Tuy độc tố đã có một phần xâm nhập vào kinh mạch, nhưng cũng may không sâu, chỉ cần tốn chút thời gian là có thể bức độc ra ngoài cơ thể. Ngươi muốn nhanh hay muốn chậm?”
“Nhanh thì như thế nào, mà chậm thì ra sao?” Tư Mã Phượng hỏi.
“Nếu như nhanh, mười ngày có thể khôi phục, nhưng đan điền của ngươi và kinh mạch cũng bị hao tổn, công lực sẽ giảm sút, chỉ có thể giữ lại chín thành. Có điều phần bị giảm bớt vĩnh viễn không thể tu bổ trở lại.” Cam Hảo nắm cánh tay hắn, “Nếu chọn chậm, vậy ít nhất tốn một tháng. Tuy thời gian hơi dài, nhưng không hao tổn nội lực của ngươi, đan điền kinh mạch cũng sẽ hoàn hảo.”
“Vậy đương nhiên chọn cách chậm.” Trì Dạ Bạch ở một bên tiếp lời, “Thời gian dài ngắn không việc gì.”
Cam Hảo gật gật đầu: “Vậy được, tiền công ba nghìn lượng bạc.”
Lời vừa ra, cả sân tĩnh lặng.
Sau một lúc lâu A Tứ mới giật mình kêu lên: “Ba nghìn lượng?!!!”
Cam Hảo: “Ba nghìn lượng.”
A Tứ: “Ngươi quả thật là kẻ tham tiền! Thầy thuốc- hừ!”
Cam Hảo-kẻ không phải thầy thuốc cười híp mắt nhìn hắn: “Vốn chỉ cần một ngàn lượng, nhưng thái độ của thiếu gia nhà ngươi ta cực kỳ không thích, cho nên tăng thêm hai ngàn lượng nữa. Tư Mã gia mấy đời làm quan, cho dù hiện tại đã rời khỏi triều đình, lẽ nào không lấy ra nổi ba nghìn lượng này?”
Tư Mã Phượng biết hắn cố tình gây khó dễ với mình, không vui nói: “Vậy nếu nhanh thì bao nhiêu tiền?”
“Cũng là ba nghìn lượng.” Cam Hảo đáp.
“Không chữa nữa, đi thôi.” Tư Mã Phượng lập tức đứng dậy.
Trì Dạ Bạch cũng ra tay tức khắc, ấn hắn trở lại chỗ ngồi.
“Ba nghìn lượng thì ba nghìn lượng.”
“Không đáng!” Tư Mã Phượng cả giận nói.
“Đừng nói nữa!” Trì Dạ Bạch cũng nổi cáu, “Bình thường ngươi không như thế! Yên lặng chút!”
Tư Mã Phượng bị Trì Dạ Bạch quát lớn như vậy không phải lần đầu tiên, nhưng giờ hắn không nhìn thấy gì cả, lại mơ hồ có lòng thù địch với Cam Hảo, ở trước mặt “kẻ địch” bị Trì Dạ Bạch mắng chửi, Tư Mã Phượng mất hết cả thể diện, nhưng không muốn rời đi, đành phải nén giận tiếp tục ngồi.
Lúc này Cam Hảo lại chậm rãi mở miệng: “Thực ra, nếu Trì đương gia làm giúp ta một chuyện, ta bằng lòng hạ thấp giá xuống.”
“Chuyện gì?” Tư Mã Phượng lập tức hỏi.
“Đừng nói chuyện.” Trì Dạ Bạch quay đầu ôn hoà hỏi, “Chuyện gì?”
Tư Mã Phượng tiếp tục nén giận.
“Phiền Trì đương gia ở chỗ ta một đoạn thời gian, bồi Cam mỗ.” Cam Hảo cười nói, “Nhân tiện, giúp Cam mỗ chỉnh lý sắp xếp lại thư quyển mấy chục năm qua.”
“Thiếu gia, đừng tức giận, vị Cam…Cam…Cam tiên sinh này, là giống với Cam lệnh sử mà thôi.” A Tứ cầm một chiếc lá cây lớn quạt gió cho Tư Mã Phượng, “Hắn không có ý gì khác với Trì thiếu gia, chỉ muốn Trì thiếu gia giúp hắn sắp xếp mấy thứ.”
Cam Nhạc Ý cực kỳ quý mến Trì Dạ Bạch, ngoài quý mến không còn gì khác, toàn bộ là vì Trì Dạ Bạch xem qua là nhớ, hắn rất cần.
Cam Hảo cũng yêu quý Trì Dạ Bạch, sự yêu quý của hắn và của sư đệ hắn, trên thực tế giống nhau như đúc.
Sư huynh đệ hai người phỏng chừng đều học nghệ từ cùng một người, cho nên cả hai đều giống nhau không am hiểu chỉnh lý quyển tịch. Tiểu viện của Cam Nhạc Ý có hai gian phòng ở, vốn một gian để tạp vật, một gian làm phòng ngủ, hiện tại hai gian đều nhét đủ loại sách, hắn và Tống Bi Ngôn chỉ có thể đáng thương đào ra hai khối đất trống để ngủ trong đống sách vở. Viện tử của Cam Hảo không khác gì của Cam Nhạc Ý, thậm chí còn lộn xộn hơn, A Tứ nhìn một cái, vội vàng quay đầu chạy, không dám nhìn nữa.
Tư Mã Phượng vận công dưới bóng cây, tức giận nói: “Cá mè một lứa!”
“….Thiếu gia, câu này không phải dùng như thế!” A Tứ nói, “Trì thiếu gia nghe thấy lại bảo ngươi vô học.”
“Đại khái chính là ý đó, ngươi hiểu là được.” Tư Mã Phượng không vui nói, “Hắn nói Tiểu Bạch giúp hắn chỉnh lý lại mấy thứ trong hai gian phòng kia, có thể trừ đi hai nghìn lượng. Nhưng mà một nghìn lượng cũng là giá trên trời. Một nghìn lượng, chứ không phải một trăm, là một nghìn lượng đó!”
A Tứ cười mỉm, tiếp tục ân cần quạt cho hắn, để cơn tức của hắn giảm bớt. Trì Dạ Bạch đang nói chuyện với Cam Hảo trong phòng, Tư Mã Phượng không thể phân tâm vận công, rõ ràng vểnh tai, nghiêm túc nghe lén hai người.
Nghe được một lát, Trì Dạ Bạch đột nhiên hỏi về Tam tấc xà.
Cam Hảo thẳng thắn nói với Trì Dạ Bạch, chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc. Tam tấc xà chính là độc bản thân hắn nghiên cứu chế tạo ra, số lượng không nhiều lắm, hắn không thể nào tuỳ ý cho người khác, năm đó du lịch bên ngoài quả thật hắn có ngang qua Chiếu Mai Phong, bởi vì Hạ Tam Tiếu cũng là người đồng đạo, hắn bèn tặng một viên Tam tấc xà cho Hạ Tam Tiếu.
“Ta chưa từng cho ai khác nữa.” Cam Hảo nói.
Tư Mã Phượng mở mắt ra, mím môi.
Chuyện về Văn Huyền Chu hắn vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp để nói với Trì Dạ Bạch. Nhưng nếu Cam Hảo nói bản thân không đưa tam tấc xà cho ai khác ngoài Hạ Tam Tiếu, như vậy tại sao Tống Bi Ngôn lại thấy được Tam tấc xà ở chỗ Văn Huyền Chu? Là Hạ Tam Tiếu đưa cho Văn Huyền Chu?
Dung Kiên nói Văn Huyền Chu đã từng tới gặp Hạ Tam Tiếu, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, lại có thể khiến Hạ Tam Tiếu đưa tặng hắn Tam tấc xà trân quý?
Hắn vẻ mặt thâm thuý nhìn chằm chằm sương phòng đối diện, trong lỗ tai còn truyền đến tiếng nói chuyện đứt quãng của Cam Hảo và Trì Dạ Bạch.
“Nghe nói Thanh Hà đã xảy ra kỳ án giết người, các ngươi không đi bắt hung thủ sao?”
“Chúng ta không đi.”
“Trừng ác dương thiện, chẳng phải là tôn chỉ của các ngươi ư?”
“Chúng ta? Dù sao ta không phải.”
“Vậy ngươi là cái gì?”
“Là kẻ buôn bán tin tức.”
“Vậy vị đại gia bên ngoài kia?”
“….Có thể là trừng ác dương thiện đi.”
Tốc độ trả lời của Trì Dạ Bạch rất chậm. Tư Mã Phượng biết hắn hiện tại nhất định đang nhanh chóng lật xem và chỉnh lý lại sách. Lúc này Cam Hảo nói cái gì đều là quấy rối Trì Dạ Bạch, Tư Mã Phượng vui vẻ chờ đợi khoảnh khắc Trì Dạ Bạch tức giận đuổi Cam Hảo ra ngoài.
Hắn từng bị đuổi rất nhiều lần, hiện giờ đặc biệt muốn Cam Hảo cũng thấy được một Trì Dạ Bạch không ôn nhu không hiền lành kia.
“Nói đến kỳ án giết người, tháng trước ta cũng nghe qua một vụ.”
“Ừm.”
“Là bị người dùng búa đánh chết. Một đôi lão phu thê không có con cái, ngay tại thành bắc, một nơi không ai chú ý.” Cam Hảo nói, “Cũng không ai báo quan, chết rồi thì thôi. Nghe nói tài vật cũng bị cướp đoạt không còn, nhưng vốn chẳng có tiền tài gì…”
“Chết như thế nào?” Trong sương phòng tiếng lật sách ngừng, Trì Dạ Bạch nghiêm túc hỏi.
“Bị búa đập đến chết.” Cam Hảo đáp, “Hình như hung thủ còn ngủ lại căn phòng đó một đêm, ăn hết thức ăn. Việc này người ở thành bắc ai cũng biết, nếu ngươi có hứng thú, đến đó hỏi là được.”
Tư Mã Phượng vội vàng đứng dậy. Trì Dạ Bạch đã từ sương phòng đẩy cửa mà ra.
“Đi, đi tìm cha mẹ ngươi.” Trì Dạ Bạch nói, “Hung thủ giết người ở trong phòng ngủ rồi ăn uống, giống y hệt vụ án xảy ra mấy hôm trước.”
“Quan phủ hoài nghi người nọ là tái phạm, nhưng không tra ra được vụ án tương tự?”
“Đúng vậy.” Trì Dạ Bạch kéo hắn, “Đi thôi.”
A Tứ hiểu thiếu gia nhà mình, biết hắn không muốn ở trước mặt Trì Dạ Bạch bại lộ chuyện thật ra mình đi lại không gặp vấn đề, cho nên đang đinh vươn tay dìu Tư Mã Phượng….Nhưng Trì Dạ Bạch đã kéo người lại.
Trì Dạ Bạch nhìn tay A Tứ, lại nhìn tay mình, vội vàng rụt tay về, hít sâu một hơi: “A Tứ, mau giúp thiếu gia nhà ngươi.”
A Tứ: “Thiếu gia, ta có thể dìu ngươi không?”
Tư Mã Phượng: “Không được.”
Dứt lời xiêu xiêu vẹo vẹo theo sát Trì Dạ Bạch.
Đi tới ngoài cửa hàng thịt, Tư Mã Phượng đột nhiên mở miệng: “Thực ra hẳn không chỉ có hai vụ này.”
“Cái gì?”
“Hung thủ sau khi giết người còn có thể ăn cơm rồi ngủ, không giống bình thường, tuyệt đối không phải tay mơ.” Tư Mã Phượng nói, “Thanh Hà và Bồng Dương chưa bao giờ xảy ra vụ án giết người như vậy, có thể đi điều tra những nơi khác xem sao.”
Trì Dạ Bạch gật đầu, lấy còi gọi ưng từ trong tay áo ra thổi lên
Nghe thấy bọn họ nói từ Bồng Dương tới, lông mày Cam Hảo nhếch lên: “Là Nhạc Ý?”
Quan hệ giữa Cam Nhạc Ý và Cam Hảo như thế nào, trước đó bọn họ không hề hay biết, nhưng giờ nhìn thái độ của Cam Hảo, cộng thêm vẻ mặt không mấy vui vẻ khi ấy của Cam Nhạc Ý, mơ hồ có thể đoán được hẳn không phải rất tốt. Cam Nhạc Ý nói Cam Hảo là đại phu, nhưng cũng là cao thủ dụng độc, ai mà ngờ hắn cư nhiên lại là kẻ bán thịt.
Ba người nói rõ tên họ của mình, ánh mắt của Cam Hảo lập tức đặt lên người Trì Dạ Bạch.
“Ngươi chính là Trì Dạ Bạch?” Cam Hảo tươi cười, “Ta nghe Nhạc Ý nói qua, người có khả năng xem qua là nhớ.”
Trì Dạ Bạch khiêm tốn vài câu.
Cam Hảo hoàn toàn xem nhẹ Tư Mã Phượng và A Tứ, chỉ không ngừng hỏi han Trì Dạ Bạch. Có thật sự xem qua là nhớ không, ban nãy trước hàng thịt của mình có mấy người, bao nhiêu người mua thịt nạc, bao nhiêu người mua thịt ba chỉ, nam có mấy người, nữ có mấy người, hỏi đi hỏi lại mấy vấn đề này, vậy mà hắn cũng không cảm thấy nhàm chán.
Tư Mã Phượng đứng một bên, mặt không chút biểu cảm.
Cam Hảo cũng vậy, Cam Nhạc Ý cũng thế, hai sư huynh đệ này đều không ngoại lệ có hứng thú sâu sắc với Trì Dạ Bạch. Việc này khiến hắn tương đối không vui.
“Việc này lát nữa nói sau.” Tư Mã Phượng thô bạo quyết định cắt ngang đối thoại của hai người. “Mắt của ta có thể chữa hay không?”
Cam Hảo quay đầu nhìn hắn: “Không chữa được.”
Trì Dạ Bạch cả kinh: “Cam lệnh sử nói, ngươi có thể chữa.”
Cam Hảo lập tức cười: “Ngươi đến tìm ta, ta đương nhiên có thể chữa. Hắn tới hỏi ta, thì không chữa được.”
“…” A Tứ không nhịn được nói, “Người thấy thuốc tấm lòng như cha mẹ, sao ngươi lại như vậy?”
“Cam mỗ cũng không phải thầy thuốc. Cam mỗ không thích cứu người, cũng không thích hại người.” Cam Hảo cười đáp, “Ta chỉ thích nghiên cứu các loại độc.”
Bởi vì có viên thuốc của Trì Dạ Bạch, tính mạng của Tư Mã Phượng được bảo đảm. Cam Hảo mời bọn họ đến hậu viện, cẩn thận xem xét cho Tư Mã Phượng.
Tư Mã Phượng trong khoảng thời gian này vẫn luôn bịt kín mắt, nhưng sau khi mảnh vải được tháo xuống mắt vẫn như cũ tối đen, cũng không phát hiện ra ánh nắng chói mắt. Đầu ngón tay phát xanh của hắn đã khôi phục bình thường, nhưng ba nốt đỏ như huyết ở khoé mắt đã lan rộng lên nhãn châu và lông mày. Nhìn kỹ, trên mí mắt của hắn thậm chí còn lấm tấm màu tro nhợt nhạt, giống vết rằn ở thân rắn.
A Tứ thấy mà sợ, không ngừng cắn ngón tay.
Cam Hảo vạch mí mắt của Tư Mã Phượng lên xem, lại bắt mạch cho hắn, cực kỳ cẩn thận.
“Quả thật có thể chữa.” Hắn nói, “Tuy độc tố đã có một phần xâm nhập vào kinh mạch, nhưng cũng may không sâu, chỉ cần tốn chút thời gian là có thể bức độc ra ngoài cơ thể. Ngươi muốn nhanh hay muốn chậm?”
“Nhanh thì như thế nào, mà chậm thì ra sao?” Tư Mã Phượng hỏi.
“Nếu như nhanh, mười ngày có thể khôi phục, nhưng đan điền của ngươi và kinh mạch cũng bị hao tổn, công lực sẽ giảm sút, chỉ có thể giữ lại chín thành. Có điều phần bị giảm bớt vĩnh viễn không thể tu bổ trở lại.” Cam Hảo nắm cánh tay hắn, “Nếu chọn chậm, vậy ít nhất tốn một tháng. Tuy thời gian hơi dài, nhưng không hao tổn nội lực của ngươi, đan điền kinh mạch cũng sẽ hoàn hảo.”
“Vậy đương nhiên chọn cách chậm.” Trì Dạ Bạch ở một bên tiếp lời, “Thời gian dài ngắn không việc gì.”
Cam Hảo gật gật đầu: “Vậy được, tiền công ba nghìn lượng bạc.”
Lời vừa ra, cả sân tĩnh lặng.
Sau một lúc lâu A Tứ mới giật mình kêu lên: “Ba nghìn lượng?!!!”
Cam Hảo: “Ba nghìn lượng.”
A Tứ: “Ngươi quả thật là kẻ tham tiền! Thầy thuốc- hừ!”
Cam Hảo-kẻ không phải thầy thuốc cười híp mắt nhìn hắn: “Vốn chỉ cần một ngàn lượng, nhưng thái độ của thiếu gia nhà ngươi ta cực kỳ không thích, cho nên tăng thêm hai ngàn lượng nữa. Tư Mã gia mấy đời làm quan, cho dù hiện tại đã rời khỏi triều đình, lẽ nào không lấy ra nổi ba nghìn lượng này?”
Tư Mã Phượng biết hắn cố tình gây khó dễ với mình, không vui nói: “Vậy nếu nhanh thì bao nhiêu tiền?”
“Cũng là ba nghìn lượng.” Cam Hảo đáp.
“Không chữa nữa, đi thôi.” Tư Mã Phượng lập tức đứng dậy.
Trì Dạ Bạch cũng ra tay tức khắc, ấn hắn trở lại chỗ ngồi.
“Ba nghìn lượng thì ba nghìn lượng.”
“Không đáng!” Tư Mã Phượng cả giận nói.
“Đừng nói nữa!” Trì Dạ Bạch cũng nổi cáu, “Bình thường ngươi không như thế! Yên lặng chút!”
Tư Mã Phượng bị Trì Dạ Bạch quát lớn như vậy không phải lần đầu tiên, nhưng giờ hắn không nhìn thấy gì cả, lại mơ hồ có lòng thù địch với Cam Hảo, ở trước mặt “kẻ địch” bị Trì Dạ Bạch mắng chửi, Tư Mã Phượng mất hết cả thể diện, nhưng không muốn rời đi, đành phải nén giận tiếp tục ngồi.
Lúc này Cam Hảo lại chậm rãi mở miệng: “Thực ra, nếu Trì đương gia làm giúp ta một chuyện, ta bằng lòng hạ thấp giá xuống.”
“Chuyện gì?” Tư Mã Phượng lập tức hỏi.
“Đừng nói chuyện.” Trì Dạ Bạch quay đầu ôn hoà hỏi, “Chuyện gì?”
Tư Mã Phượng tiếp tục nén giận.
“Phiền Trì đương gia ở chỗ ta một đoạn thời gian, bồi Cam mỗ.” Cam Hảo cười nói, “Nhân tiện, giúp Cam mỗ chỉnh lý sắp xếp lại thư quyển mấy chục năm qua.”
“Thiếu gia, đừng tức giận, vị Cam…Cam…Cam tiên sinh này, là giống với Cam lệnh sử mà thôi.” A Tứ cầm một chiếc lá cây lớn quạt gió cho Tư Mã Phượng, “Hắn không có ý gì khác với Trì thiếu gia, chỉ muốn Trì thiếu gia giúp hắn sắp xếp mấy thứ.”
Cam Nhạc Ý cực kỳ quý mến Trì Dạ Bạch, ngoài quý mến không còn gì khác, toàn bộ là vì Trì Dạ Bạch xem qua là nhớ, hắn rất cần.
Cam Hảo cũng yêu quý Trì Dạ Bạch, sự yêu quý của hắn và của sư đệ hắn, trên thực tế giống nhau như đúc.
Sư huynh đệ hai người phỏng chừng đều học nghệ từ cùng một người, cho nên cả hai đều giống nhau không am hiểu chỉnh lý quyển tịch. Tiểu viện của Cam Nhạc Ý có hai gian phòng ở, vốn một gian để tạp vật, một gian làm phòng ngủ, hiện tại hai gian đều nhét đủ loại sách, hắn và Tống Bi Ngôn chỉ có thể đáng thương đào ra hai khối đất trống để ngủ trong đống sách vở. Viện tử của Cam Hảo không khác gì của Cam Nhạc Ý, thậm chí còn lộn xộn hơn, A Tứ nhìn một cái, vội vàng quay đầu chạy, không dám nhìn nữa.
Tư Mã Phượng vận công dưới bóng cây, tức giận nói: “Cá mè một lứa!”
“….Thiếu gia, câu này không phải dùng như thế!” A Tứ nói, “Trì thiếu gia nghe thấy lại bảo ngươi vô học.”
“Đại khái chính là ý đó, ngươi hiểu là được.” Tư Mã Phượng không vui nói, “Hắn nói Tiểu Bạch giúp hắn chỉnh lý lại mấy thứ trong hai gian phòng kia, có thể trừ đi hai nghìn lượng. Nhưng mà một nghìn lượng cũng là giá trên trời. Một nghìn lượng, chứ không phải một trăm, là một nghìn lượng đó!”
A Tứ cười mỉm, tiếp tục ân cần quạt cho hắn, để cơn tức của hắn giảm bớt. Trì Dạ Bạch đang nói chuyện với Cam Hảo trong phòng, Tư Mã Phượng không thể phân tâm vận công, rõ ràng vểnh tai, nghiêm túc nghe lén hai người.
Nghe được một lát, Trì Dạ Bạch đột nhiên hỏi về Tam tấc xà.
Cam Hảo thẳng thắn nói với Trì Dạ Bạch, chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc. Tam tấc xà chính là độc bản thân hắn nghiên cứu chế tạo ra, số lượng không nhiều lắm, hắn không thể nào tuỳ ý cho người khác, năm đó du lịch bên ngoài quả thật hắn có ngang qua Chiếu Mai Phong, bởi vì Hạ Tam Tiếu cũng là người đồng đạo, hắn bèn tặng một viên Tam tấc xà cho Hạ Tam Tiếu.
“Ta chưa từng cho ai khác nữa.” Cam Hảo nói.
Tư Mã Phượng mở mắt ra, mím môi.
Chuyện về Văn Huyền Chu hắn vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp để nói với Trì Dạ Bạch. Nhưng nếu Cam Hảo nói bản thân không đưa tam tấc xà cho ai khác ngoài Hạ Tam Tiếu, như vậy tại sao Tống Bi Ngôn lại thấy được Tam tấc xà ở chỗ Văn Huyền Chu? Là Hạ Tam Tiếu đưa cho Văn Huyền Chu?
Dung Kiên nói Văn Huyền Chu đã từng tới gặp Hạ Tam Tiếu, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, lại có thể khiến Hạ Tam Tiếu đưa tặng hắn Tam tấc xà trân quý?
Hắn vẻ mặt thâm thuý nhìn chằm chằm sương phòng đối diện, trong lỗ tai còn truyền đến tiếng nói chuyện đứt quãng của Cam Hảo và Trì Dạ Bạch.
“Nghe nói Thanh Hà đã xảy ra kỳ án giết người, các ngươi không đi bắt hung thủ sao?”
“Chúng ta không đi.”
“Trừng ác dương thiện, chẳng phải là tôn chỉ của các ngươi ư?”
“Chúng ta? Dù sao ta không phải.”
“Vậy ngươi là cái gì?”
“Là kẻ buôn bán tin tức.”
“Vậy vị đại gia bên ngoài kia?”
“….Có thể là trừng ác dương thiện đi.”
Tốc độ trả lời của Trì Dạ Bạch rất chậm. Tư Mã Phượng biết hắn hiện tại nhất định đang nhanh chóng lật xem và chỉnh lý lại sách. Lúc này Cam Hảo nói cái gì đều là quấy rối Trì Dạ Bạch, Tư Mã Phượng vui vẻ chờ đợi khoảnh khắc Trì Dạ Bạch tức giận đuổi Cam Hảo ra ngoài.
Hắn từng bị đuổi rất nhiều lần, hiện giờ đặc biệt muốn Cam Hảo cũng thấy được một Trì Dạ Bạch không ôn nhu không hiền lành kia.
“Nói đến kỳ án giết người, tháng trước ta cũng nghe qua một vụ.”
“Ừm.”
“Là bị người dùng búa đánh chết. Một đôi lão phu thê không có con cái, ngay tại thành bắc, một nơi không ai chú ý.” Cam Hảo nói, “Cũng không ai báo quan, chết rồi thì thôi. Nghe nói tài vật cũng bị cướp đoạt không còn, nhưng vốn chẳng có tiền tài gì…”
“Chết như thế nào?” Trong sương phòng tiếng lật sách ngừng, Trì Dạ Bạch nghiêm túc hỏi.
“Bị búa đập đến chết.” Cam Hảo đáp, “Hình như hung thủ còn ngủ lại căn phòng đó một đêm, ăn hết thức ăn. Việc này người ở thành bắc ai cũng biết, nếu ngươi có hứng thú, đến đó hỏi là được.”
Tư Mã Phượng vội vàng đứng dậy. Trì Dạ Bạch đã từ sương phòng đẩy cửa mà ra.
“Đi, đi tìm cha mẹ ngươi.” Trì Dạ Bạch nói, “Hung thủ giết người ở trong phòng ngủ rồi ăn uống, giống y hệt vụ án xảy ra mấy hôm trước.”
“Quan phủ hoài nghi người nọ là tái phạm, nhưng không tra ra được vụ án tương tự?”
“Đúng vậy.” Trì Dạ Bạch kéo hắn, “Đi thôi.”
A Tứ hiểu thiếu gia nhà mình, biết hắn không muốn ở trước mặt Trì Dạ Bạch bại lộ chuyện thật ra mình đi lại không gặp vấn đề, cho nên đang đinh vươn tay dìu Tư Mã Phượng….Nhưng Trì Dạ Bạch đã kéo người lại.
Trì Dạ Bạch nhìn tay A Tứ, lại nhìn tay mình, vội vàng rụt tay về, hít sâu một hơi: “A Tứ, mau giúp thiếu gia nhà ngươi.”
A Tứ: “Thiếu gia, ta có thể dìu ngươi không?”
Tư Mã Phượng: “Không được.”
Dứt lời xiêu xiêu vẹo vẹo theo sát Trì Dạ Bạch.
Đi tới ngoài cửa hàng thịt, Tư Mã Phượng đột nhiên mở miệng: “Thực ra hẳn không chỉ có hai vụ này.”
“Cái gì?”
“Hung thủ sau khi giết người còn có thể ăn cơm rồi ngủ, không giống bình thường, tuyệt đối không phải tay mơ.” Tư Mã Phượng nói, “Thanh Hà và Bồng Dương chưa bao giờ xảy ra vụ án giết người như vậy, có thể đi điều tra những nơi khác xem sao.”
Trì Dạ Bạch gật đầu, lấy còi gọi ưng từ trong tay áo ra thổi lên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.