Chương 56: Quyển 5 - Chương 3: Xà Nhân (2)
Lương Thiền
01/12/2017
Ngoài cửa sổ, tiếng gió càng ngày càng mạnh, hạt mưa rơi trên mái ngói, tí tách không ngừng.
Tư Mã Phượng yên lặng đợi Tư Mã Lương Nhân nói xong mới lên tiếng.
“Con sẽ không nói với Tiểu Bạch.” Hắn bình tĩnh nói, “Con sẽ dùng cách khác đi tìm tư liệu.”
“Không có thời gian.” Tư Mã Lương Nhân bất mãn nhìn hắn chăm chú, “Con đừng hành động theo cảm tình, đừng để tình cảm cá nhân che mắt.”
“Mọi người lúc ấy đều nói bởi vì hắn nhìn quá nhiều, nhớ quá nhiều mới có thể phát cuồng, mà cha rõ ràng biết nguyên nhân đích thực khiến hắn phát cuồng!” Tư Mã Phượng rốt cuộc lên giọng, “Nếu để Tiểu Bạch nhớ lại tư liệu về Thần Ưng Sách, nếu hắn bởi vì việc đó mà trở lại trạng thái lúc trước thì sao?!”
“Sẽ không!” Tư Mã Lương Nhân dường như dùng tẫn kiên nhẫn, lộ ra chút sốt ruột, “Văn Huyền Chu đã dạy nói cách gửi gắm trí nhớ, hơn nữa nó đi theo con du lịch giang hồ nhiều năm như vậy, sớm đã không còn là đứa trẻ con bởi vì đọc bản ghi chép khảo vấn mà nổi điển!”
Tư Mã Phượng đột nhiên sửng sốt. Hắn ấn huyệt thái dương, nhắm chặt mắt.
Tư Mã Lương Nhân cũng cả kinh: “Con trai? Đau đầu sao? Hay là mắt….”
“Cha, Văn Huyền Chu….” Tư Mã Phượng thấp giọng nói, “Văn Huyền Chu, hắn có liên quan tới Thần Ưng sách phải không?”
A Tứ vẫn căng thẳng nghe hai người đối thoại, lúc này đột nhiên nhớ tới trong sự kiện giết người ở Thần Ưng Doanh,có một thiếu niên ham thích xúi giục cùng chỉ đạo.
Nhưng thiếu niên đó đã chết, cho dù còn sống, tuổi cũng khác biệt rất lớn với Văn Huyền Chu.
“Cha gặp hắn ở Lỗ Vương phủ. Mà hắn lặp đi lặp lại nhiều lần xuất hiện trong những vụ án mà chúng con tiếp xúc. Trong vụ án mạng ở đảo Thanh Bình, hắn giúp đỡ chế tạo đèn mặt người, giúp chế độc, giúp giết người. Mộc Miên Nhân khi còn nhỏ từng ở Lỗ Vương phủ, phải chăng hắn đã gặp Văn Huyền Chu? Trong Ô Yên các xuất hiện Tam Tấc Xà, cách Hạ Linh giết người, truyền thuyết bí mật, toàn bộ đều liên quan tới Văn Huyền Chu.” Tư Mã Phượng nhanh chóng nói xong, “Cha, người còn nhớ thiếu niên châm ngòi hai phải ẩu đả trong Thần Ưng Doanh không? Hán xúi giục và chỉ đạo người khác giết người, chẳng lẽ…. không giống với Văn Huyền Chu hay sao?”
Tư Mã Lương Nhân cau mày, ngón tay vê râu, không động đậy.
“Hắn hoặc là có liên quan tới Thần Ưng Doanh, hoặc có liên quan tới Thần Ưng Sách…”
“Nếu đã vậy, con càng phải đi tìm Trì Dạ Bạch.” Tư Mã Lương Nhân cắt ngang Tư Mã Phượng, “Văn Huyền Chu và nó từng tiếp xúc, thậm chí còn đụng vào trí nhớ của Mục Nhai. Con không muốn biết Văn Huyền Chu đã giở trờ gì sao?”
Tư Mã Phượng nhất thời nói không nên lời.
A Tứ thầm than trong lòng: thiếu gia vẫn non lắm, hai ba câu đã bị lão gia lái đi.
Hắn còn đang suy nghĩ, Tư Mã Phượng lại ném cho hắn một cuộn giấy, đập trung ót của hắn.
“A Tứ, ngươi lập tức đến Kim Yên Trì tìm Sương Hoa.” Tư Mã Lương Nhân nói, “Mời nàng ta đến quý phủ.”
A Tứ ngây ngẩn cả người: “Bây giờ?”
“Bây giờ.”
“Nhưng đang là buổi tối, buổi tối là lúc Sương Hoa cô nương tiếp khách… Cứ vậy đến mời, quá huênh hoang đi?”A Tứ do dự nói.
“Không sao cả.” Tư Mã Lương Nhân gật gật đầu, “Ngươi nói với nàng ta là thiếu gia cho mời, thiếu gia cực kỳ nhớ Sương Hoa cô nương. Thanh danh của nó không tốt, sẽ không ai nghi ngờ.”
A Tứ: “…Vâng.”
Tư Mã Phượng: “Cha!”
Tư Mã Lương Nhân: “Cha cái gì mà cha, mau ngẫm lại xem đề cập chuyện này thế nào với Mục Nhai!”
Trì Dạ Bạch hắt xì.
Trên biển sóng gió dần dần lớn, mưa cũng rơi nặng hạt hơn.
Hắn đã đi một vòng quanh đảo, cả người ướt đẫm, nhưng như cũ không tìm được Thanh Nguyên Tử. Đi đến cuối, hắn phát hiện trên mỏm núi đá có một hàng chữ.
“Đồ đệ ngốc, ta vào đất liền chơi vài năm.”
Trì Dạ Bạch trông thấy hàng chữ kia, than nhẹ một tiếng. Dưới móm núi là sơn động cư trú của Thanh Nguyên Tử, hắn kéo thuyền nhỏ của mình vào trong sơn động, bản thân cũng theo đó chui vào.
Tuy biết sắp có bão, hắn vẫn cố ý chạy trốn. Chỉ vì đầu lĩnh phân xá Thanh Hà sai ưng hồi báo, nói vụ án của Hứa Nhất Anh đã giải quyết xong, Tư Mã Phượng ít ngày nữa có thể nhìn lại được. Hắn không dám gặp Tư Mã Phượng, vì vậy dứt khoát chạy tới đây.
Vận khởi Hoá Xuân bí quyết nướng hai con chim, nhét đầy bụng, Trì Dạ Bạch chợt nghe ngoài cửa động tiếng gió gào rú không ngừng, chỉ biết bão đã dần dần đến gần.
Trên đâỏ cây rừng mọc thành bụi, chỉ e trận gió này qua đi, vài năm nữa mới mọc lại như cũ.
Bão lớn như vậy không phải hàng năm đều có. Cũng bởi dạng bão này, bộ rễ của cây cối trên đảo đều ăn sâu vào đất. Có thể bị cuốn đi đều bị cuốn đi, không bị cuốn đi thì cành lá đứt gãy, nhưng hàng năm lại tiếp tục sinh trưởng, càng ngày càng sum xuê.
Trì Dạ Bạch chỉ cảm thấy thú vị. Mưa gió có con đường của mưa gió, chúng nó cũng có phương pháp ngăn cản mưa gió.
Hắn ăn no, uống một ít nước trong, ngồi trong động bắt đầu vận công.
Tiếng mưa gió gào thét cực kỳ ồn ào. Hắn yên ổn luyện xong, nhìn chằm chằm đống lửa chưa tắt trước mặt.
Sau khi nhắm mắt, lửa trại dần dần nhạt đi, một ngọn đèn khác trong bóng tối chầm chập hiện lên.
Đèn hoa sen ấm áp sáng ngời, vẫn luôn ở trong tay đứa bé kia, xa xa chiếu sáng hắn.
Trì Dạ Bạch đi qua vài giá sách, bóng tối nặng nề phía sau luôn theo sát hắn. Một bàn tay từ trong bóng tối vươn ra, định khoát lên vai hắn.
Hắn đi được một đoạn, bỗng nhiên ngừng lại.
Phía sau Tư Mã Phượng, chậm rãi trồi lên một thân ảnh khác.
Trì Dạ Bạch vừa sợ vừa nghi hoặc. Hắn theo bản năng muốn rút ra bội kiếm, nhưng trên lưng trống trơn, không có gì cả.
“Tư Mã! Lại đây!” Hắn vội vàng gọi đứa bé kia.
Tư Mã Phượng nỏ bé không hề di chuyển. Nó ngẩng đầu nhìn người phía sau mình, cười giở đèn hoa sen lên.
Đứng phía sau nó, chính là Tư Mã Phượng khi trưởng thành.
Thanh niên trên mặt dẫn theo nụ cười hoàn toàn khác lúc còn bé, còn nâng tay lên xoa xoa đầu đứa bé kia.
Khi đèn hoa sen chiếu lên hắn, sự kinh hoàng của Trì Dạ Bạch dần dần tán đi. Bóng tối dày đặc phía sau tựa hồ cũng nháy mắt mất đi áp bách, bàn tay lạnh lẽ rụt lại, không vươn ra nữa.
“Tiểu Bạch.” Tư Mã Phượng cười gọi hắn, “Ta ở trong này với ngươi.”
“Ta cũng thế!” Tư Mã Phượng khi còn bé cũng lên tiếng.
Trì Dạ Bạch hoàn toàn chán nản, trong lòng đủ loại cảm xúc nói không nên lời.
Lừa dối bản thân quá khó quá khó. Hắn thầm nghĩ.
Vừa luyến tiếc, lại không từ bỏ được.
Lúc này, cửa sông Úc Lan vì bão đến gần mà sóng nước cuồn cuộn.
Mà ngược dòng từ cửa biển lên hơn mười bến tàu, đều tiến vào trạng thái đề phòng.
Trên bến tàu của Thếu Ý Minh một vùng ồn áo náo động. Nhóm công nhân đang dỡ hàng, nhóm chèo thuyền ở trên thuyền nhóm lửa nấu cơm, nhóm trai tráng đều rời thuyền, vào thành Thập Phương tìm thú vui.
Trong Thiếu Ý Minh, Minh chủ Lâm Thiếu Ý đang đứng trên ngọn cây, đung đa đung đưa, đôi mắt nhìn chằm chằm ra xa.
“Không nhìn thấy.” Dưới tàng cây có người uể oải nói, “Trời đã tối rồi.”
“Trận gió này rất lơn, chưa biết chừng sẽ ảnh hưởng đến chúng ta ở đây. Ngày mai vẫn nên truyền lệnh xuống, gọi các thuyền về.”
“Không thổi đến được chúng ta.”
“Nhưng mà gió rất lớn.”
“Đó là bão, hình thành trên biển, tới đất liền sẽ lập tức yếu dần. Thiếu Ý Minh cách bờ biển quá xa, không cần ngươi quan tâm.”
Lâm Thiếu Ý không vui, ngồi xổm trên cành cây nói với người dưới tàng cây: “Ngươi nói một câu ‘Minh chủ nói đúng’ khó đến vậy sao?”
Người dưới tàng cây yên tĩnh một lát, lại uể oải nói: “Minh chủ nói đúng.”
“Hừ!” Lâm Thiếu Ý từ trên ngọn cây nhảy xuống, thân pháp xinh đẹp đáp xuống đất.
Hai gã sai vặt của hắn đang đặt bốn đĩa thức nhắm và bầu rượu lên bàn đá dưới tàng cây, thấy Minh chủ đáp xuống đất nhẹ nhàng khoan khoái lưu loát, vội vàng vỗ tay: “Minh chủ lợi hại! Minh chủ cao minh!”
Qua loa cổ vũ, tiếp tục bày bàn.
Lâm Thiếu Ý ngượng đỏ mặt: “A Giáp A Ất! Không cần nói!”
“Minh chủ nói đúng!” A Giáp đáp.
Hai người là song sinh, dáng vẻ giống nhau như đúc, ngay cả thanh âm khi nói chuyện cũng giống hệt nhau, hiện tại kẻ xướng người hoạ, cực kỳ ăn ý.
Người ngồi bên cạnh bàn đá đọc thư miễn cưỡng mở miệng: “A Giáp A Ất, không cần nói. Minh chủ của các ngươi nếu không vui, lại phạt hai ngươi đi canh bến tàu.”
Lâm Thiếu Ý vừa tức giận, vừa buồn cười, đi vài bước lên phía trước rồi ngồi xuống, cầm chén rượi uống.
Gần đây Thiếu Ý Minh thu phục được vài bang phía giang hồ, trong bang phái đa phần đều là người trẻ tuổi, ai nấy đều ngưỡng mộ phong thái của Lâm Thiếu Ý, mấy lời nịnh nọt như “Minh chủ cao minh” “Minh chủ nói đúng”, là do bọn họ đầu têu mà ra.
A Giáp A Ất vì thế liền học theo, ngày đem không có thành ý nịnh hót Lâm Thiếu Ý.
Lâm Thiếu Ý uống cạn hai chén, rót cho thanh niên đang chăm chú đọc thư đầy một ly.
Thanh niên diện mạo tuấn tú, mũi cao mi dày, mái tóc đen dài buộc ở sau đầu, vẻ mặt bình thản lãnh đạm. Lâm Thiếu Ý rót rượu cho hắn xong, vươn tay gõ nhẹ lên mặt bàn, coi như cảm ơn.
Thanh niên này chính là trợ thủ đắc lực của Lâm Thiếu Ý – Lý Diệc Cẩn.
Lý Diệc Cẩn trước đây được phụ thân của Lâm Thiếu Ý -Lâm Kiếm thu lưu, rồi bị Lâm Kiếm gài vào Thiếu Lâm Tự làm nội gián, một năm trước mới hoàn tục trở lại Thiếu Ý Minh. Khi hắn vẫn còn là hoà thượng, đã từng đánh nhau vài lần với Lâm Thiếu Ý, sau đó Lâm Thiếu Ý biết được thân phận của hắn, ngược lại tâm tông rất nhiều áy náy, không bao giờ ra tay nặng nữa.
Năm đó Tân gia bảo Bảo chủ vì trả thù giang hồ đồng đạo, thiêu cháy một nửa Thiếu Ý Minh, khiến muội muội của Lâm Thiếu Ý bị chết. Lý Diệc Cẩn tuy năm đó vẫn là hoà thượng Thiếu Lâm, nhưng vì Thiếu Ý Minh mà tốn không ít tâm lực, cho nên khi trở lại Thiếu Ý Minh, rất nhanh quen thuộc với bang chúng. Hắn tính tình ổn trọng, thưởng phạt phân minh, danh vọng ở Thiếu Ý Minh càng ngày càng cao.
Ban đêm gió nhẹ phe phẩy, trên cây thỉnh thoảng có lá cây bị thổi rụng. A Giáp A Ất chia nhau mỗi người một nhánh cây, thấy có lá rụng thì bắt lấy. Lý Diệc Cẩn đọc từng bức thư, Lâm Thiếu Ý uống rượu, không ai lên tiếng, cực kỳ yên ả tốt đẹp.
“Không có đại sự.” Lý Diệc Cẩn đọc xong thư, đưa lại cho Lâm Thiếu Ý, ” Ngươi đã có thời gian trèo lên cây nhìn trời, chi bằng tự mình đọc thư. Ta mới từ bên ngoài về, mấy việc này căn bản không cần ta đến làm.”
“Ta đau mắt.” Lâm Thiếu Ý nói.
“Đau thực hay đau giả?” Lý Diệc Cẩn hỏi.
“Đương nhiên là đau giả.” Lâm Thiếu Ý rõ ràng trả lời.
Lý Diệc Cẩn đoạt lấy bầu rượu trong tay hắn, một hơi uống cạn rượu hoa quế trong bầu.
Lâm Thiếu Ý oán hận nhìn hắn, liếm sạch sẽ vài giọt rượu trong chén của mình.
“Đêm nay không thể uống nhiều. Ta không có sức đánh nhau với ngươi.” Lý Diệc Cẩn nói.
“Ta cảm thấy cái chức Minh chủ này của ta, rất là nghẹn khuất.” Lâm Thiếu Ý nói, “Rượu cũng không được uống!”
Lý Diệc Cẩn đang định nói gì đó, chợt nghe cách đó không xa có tiếng bước chân dần dần tới gần, là đệ tử của Thiếu Ý Minh.
“Bẩm Minh chỉ, lại không thấy Trác Vĩnh..”
Hắn vừa dứt lời, A Giáp A Ất đồng thời từ trên cây nhảy xuống.
Lý Diệc Cẩn cũng buông bầu rượu trng tay ra, nhìn vị đệ tử kia.
“Lần này đã bao lâu không gặp?” Lâm Thiếu Ý hỏi.
“Năm ngày.” Đệ tử trả lời.
Tư Mã Phượng yên lặng đợi Tư Mã Lương Nhân nói xong mới lên tiếng.
“Con sẽ không nói với Tiểu Bạch.” Hắn bình tĩnh nói, “Con sẽ dùng cách khác đi tìm tư liệu.”
“Không có thời gian.” Tư Mã Lương Nhân bất mãn nhìn hắn chăm chú, “Con đừng hành động theo cảm tình, đừng để tình cảm cá nhân che mắt.”
“Mọi người lúc ấy đều nói bởi vì hắn nhìn quá nhiều, nhớ quá nhiều mới có thể phát cuồng, mà cha rõ ràng biết nguyên nhân đích thực khiến hắn phát cuồng!” Tư Mã Phượng rốt cuộc lên giọng, “Nếu để Tiểu Bạch nhớ lại tư liệu về Thần Ưng Sách, nếu hắn bởi vì việc đó mà trở lại trạng thái lúc trước thì sao?!”
“Sẽ không!” Tư Mã Lương Nhân dường như dùng tẫn kiên nhẫn, lộ ra chút sốt ruột, “Văn Huyền Chu đã dạy nói cách gửi gắm trí nhớ, hơn nữa nó đi theo con du lịch giang hồ nhiều năm như vậy, sớm đã không còn là đứa trẻ con bởi vì đọc bản ghi chép khảo vấn mà nổi điển!”
Tư Mã Phượng đột nhiên sửng sốt. Hắn ấn huyệt thái dương, nhắm chặt mắt.
Tư Mã Lương Nhân cũng cả kinh: “Con trai? Đau đầu sao? Hay là mắt….”
“Cha, Văn Huyền Chu….” Tư Mã Phượng thấp giọng nói, “Văn Huyền Chu, hắn có liên quan tới Thần Ưng sách phải không?”
A Tứ vẫn căng thẳng nghe hai người đối thoại, lúc này đột nhiên nhớ tới trong sự kiện giết người ở Thần Ưng Doanh,có một thiếu niên ham thích xúi giục cùng chỉ đạo.
Nhưng thiếu niên đó đã chết, cho dù còn sống, tuổi cũng khác biệt rất lớn với Văn Huyền Chu.
“Cha gặp hắn ở Lỗ Vương phủ. Mà hắn lặp đi lặp lại nhiều lần xuất hiện trong những vụ án mà chúng con tiếp xúc. Trong vụ án mạng ở đảo Thanh Bình, hắn giúp đỡ chế tạo đèn mặt người, giúp chế độc, giúp giết người. Mộc Miên Nhân khi còn nhỏ từng ở Lỗ Vương phủ, phải chăng hắn đã gặp Văn Huyền Chu? Trong Ô Yên các xuất hiện Tam Tấc Xà, cách Hạ Linh giết người, truyền thuyết bí mật, toàn bộ đều liên quan tới Văn Huyền Chu.” Tư Mã Phượng nhanh chóng nói xong, “Cha, người còn nhớ thiếu niên châm ngòi hai phải ẩu đả trong Thần Ưng Doanh không? Hán xúi giục và chỉ đạo người khác giết người, chẳng lẽ…. không giống với Văn Huyền Chu hay sao?”
Tư Mã Lương Nhân cau mày, ngón tay vê râu, không động đậy.
“Hắn hoặc là có liên quan tới Thần Ưng Doanh, hoặc có liên quan tới Thần Ưng Sách…”
“Nếu đã vậy, con càng phải đi tìm Trì Dạ Bạch.” Tư Mã Lương Nhân cắt ngang Tư Mã Phượng, “Văn Huyền Chu và nó từng tiếp xúc, thậm chí còn đụng vào trí nhớ của Mục Nhai. Con không muốn biết Văn Huyền Chu đã giở trờ gì sao?”
Tư Mã Phượng nhất thời nói không nên lời.
A Tứ thầm than trong lòng: thiếu gia vẫn non lắm, hai ba câu đã bị lão gia lái đi.
Hắn còn đang suy nghĩ, Tư Mã Phượng lại ném cho hắn một cuộn giấy, đập trung ót của hắn.
“A Tứ, ngươi lập tức đến Kim Yên Trì tìm Sương Hoa.” Tư Mã Lương Nhân nói, “Mời nàng ta đến quý phủ.”
A Tứ ngây ngẩn cả người: “Bây giờ?”
“Bây giờ.”
“Nhưng đang là buổi tối, buổi tối là lúc Sương Hoa cô nương tiếp khách… Cứ vậy đến mời, quá huênh hoang đi?”A Tứ do dự nói.
“Không sao cả.” Tư Mã Lương Nhân gật gật đầu, “Ngươi nói với nàng ta là thiếu gia cho mời, thiếu gia cực kỳ nhớ Sương Hoa cô nương. Thanh danh của nó không tốt, sẽ không ai nghi ngờ.”
A Tứ: “…Vâng.”
Tư Mã Phượng: “Cha!”
Tư Mã Lương Nhân: “Cha cái gì mà cha, mau ngẫm lại xem đề cập chuyện này thế nào với Mục Nhai!”
Trì Dạ Bạch hắt xì.
Trên biển sóng gió dần dần lớn, mưa cũng rơi nặng hạt hơn.
Hắn đã đi một vòng quanh đảo, cả người ướt đẫm, nhưng như cũ không tìm được Thanh Nguyên Tử. Đi đến cuối, hắn phát hiện trên mỏm núi đá có một hàng chữ.
“Đồ đệ ngốc, ta vào đất liền chơi vài năm.”
Trì Dạ Bạch trông thấy hàng chữ kia, than nhẹ một tiếng. Dưới móm núi là sơn động cư trú của Thanh Nguyên Tử, hắn kéo thuyền nhỏ của mình vào trong sơn động, bản thân cũng theo đó chui vào.
Tuy biết sắp có bão, hắn vẫn cố ý chạy trốn. Chỉ vì đầu lĩnh phân xá Thanh Hà sai ưng hồi báo, nói vụ án của Hứa Nhất Anh đã giải quyết xong, Tư Mã Phượng ít ngày nữa có thể nhìn lại được. Hắn không dám gặp Tư Mã Phượng, vì vậy dứt khoát chạy tới đây.
Vận khởi Hoá Xuân bí quyết nướng hai con chim, nhét đầy bụng, Trì Dạ Bạch chợt nghe ngoài cửa động tiếng gió gào rú không ngừng, chỉ biết bão đã dần dần đến gần.
Trên đâỏ cây rừng mọc thành bụi, chỉ e trận gió này qua đi, vài năm nữa mới mọc lại như cũ.
Bão lớn như vậy không phải hàng năm đều có. Cũng bởi dạng bão này, bộ rễ của cây cối trên đảo đều ăn sâu vào đất. Có thể bị cuốn đi đều bị cuốn đi, không bị cuốn đi thì cành lá đứt gãy, nhưng hàng năm lại tiếp tục sinh trưởng, càng ngày càng sum xuê.
Trì Dạ Bạch chỉ cảm thấy thú vị. Mưa gió có con đường của mưa gió, chúng nó cũng có phương pháp ngăn cản mưa gió.
Hắn ăn no, uống một ít nước trong, ngồi trong động bắt đầu vận công.
Tiếng mưa gió gào thét cực kỳ ồn ào. Hắn yên ổn luyện xong, nhìn chằm chằm đống lửa chưa tắt trước mặt.
Sau khi nhắm mắt, lửa trại dần dần nhạt đi, một ngọn đèn khác trong bóng tối chầm chập hiện lên.
Đèn hoa sen ấm áp sáng ngời, vẫn luôn ở trong tay đứa bé kia, xa xa chiếu sáng hắn.
Trì Dạ Bạch đi qua vài giá sách, bóng tối nặng nề phía sau luôn theo sát hắn. Một bàn tay từ trong bóng tối vươn ra, định khoát lên vai hắn.
Hắn đi được một đoạn, bỗng nhiên ngừng lại.
Phía sau Tư Mã Phượng, chậm rãi trồi lên một thân ảnh khác.
Trì Dạ Bạch vừa sợ vừa nghi hoặc. Hắn theo bản năng muốn rút ra bội kiếm, nhưng trên lưng trống trơn, không có gì cả.
“Tư Mã! Lại đây!” Hắn vội vàng gọi đứa bé kia.
Tư Mã Phượng nỏ bé không hề di chuyển. Nó ngẩng đầu nhìn người phía sau mình, cười giở đèn hoa sen lên.
Đứng phía sau nó, chính là Tư Mã Phượng khi trưởng thành.
Thanh niên trên mặt dẫn theo nụ cười hoàn toàn khác lúc còn bé, còn nâng tay lên xoa xoa đầu đứa bé kia.
Khi đèn hoa sen chiếu lên hắn, sự kinh hoàng của Trì Dạ Bạch dần dần tán đi. Bóng tối dày đặc phía sau tựa hồ cũng nháy mắt mất đi áp bách, bàn tay lạnh lẽ rụt lại, không vươn ra nữa.
“Tiểu Bạch.” Tư Mã Phượng cười gọi hắn, “Ta ở trong này với ngươi.”
“Ta cũng thế!” Tư Mã Phượng khi còn bé cũng lên tiếng.
Trì Dạ Bạch hoàn toàn chán nản, trong lòng đủ loại cảm xúc nói không nên lời.
Lừa dối bản thân quá khó quá khó. Hắn thầm nghĩ.
Vừa luyến tiếc, lại không từ bỏ được.
Lúc này, cửa sông Úc Lan vì bão đến gần mà sóng nước cuồn cuộn.
Mà ngược dòng từ cửa biển lên hơn mười bến tàu, đều tiến vào trạng thái đề phòng.
Trên bến tàu của Thếu Ý Minh một vùng ồn áo náo động. Nhóm công nhân đang dỡ hàng, nhóm chèo thuyền ở trên thuyền nhóm lửa nấu cơm, nhóm trai tráng đều rời thuyền, vào thành Thập Phương tìm thú vui.
Trong Thiếu Ý Minh, Minh chủ Lâm Thiếu Ý đang đứng trên ngọn cây, đung đa đung đưa, đôi mắt nhìn chằm chằm ra xa.
“Không nhìn thấy.” Dưới tàng cây có người uể oải nói, “Trời đã tối rồi.”
“Trận gió này rất lơn, chưa biết chừng sẽ ảnh hưởng đến chúng ta ở đây. Ngày mai vẫn nên truyền lệnh xuống, gọi các thuyền về.”
“Không thổi đến được chúng ta.”
“Nhưng mà gió rất lớn.”
“Đó là bão, hình thành trên biển, tới đất liền sẽ lập tức yếu dần. Thiếu Ý Minh cách bờ biển quá xa, không cần ngươi quan tâm.”
Lâm Thiếu Ý không vui, ngồi xổm trên cành cây nói với người dưới tàng cây: “Ngươi nói một câu ‘Minh chủ nói đúng’ khó đến vậy sao?”
Người dưới tàng cây yên tĩnh một lát, lại uể oải nói: “Minh chủ nói đúng.”
“Hừ!” Lâm Thiếu Ý từ trên ngọn cây nhảy xuống, thân pháp xinh đẹp đáp xuống đất.
Hai gã sai vặt của hắn đang đặt bốn đĩa thức nhắm và bầu rượu lên bàn đá dưới tàng cây, thấy Minh chủ đáp xuống đất nhẹ nhàng khoan khoái lưu loát, vội vàng vỗ tay: “Minh chủ lợi hại! Minh chủ cao minh!”
Qua loa cổ vũ, tiếp tục bày bàn.
Lâm Thiếu Ý ngượng đỏ mặt: “A Giáp A Ất! Không cần nói!”
“Minh chủ nói đúng!” A Giáp đáp.
Hai người là song sinh, dáng vẻ giống nhau như đúc, ngay cả thanh âm khi nói chuyện cũng giống hệt nhau, hiện tại kẻ xướng người hoạ, cực kỳ ăn ý.
Người ngồi bên cạnh bàn đá đọc thư miễn cưỡng mở miệng: “A Giáp A Ất, không cần nói. Minh chủ của các ngươi nếu không vui, lại phạt hai ngươi đi canh bến tàu.”
Lâm Thiếu Ý vừa tức giận, vừa buồn cười, đi vài bước lên phía trước rồi ngồi xuống, cầm chén rượi uống.
Gần đây Thiếu Ý Minh thu phục được vài bang phía giang hồ, trong bang phái đa phần đều là người trẻ tuổi, ai nấy đều ngưỡng mộ phong thái của Lâm Thiếu Ý, mấy lời nịnh nọt như “Minh chủ cao minh” “Minh chủ nói đúng”, là do bọn họ đầu têu mà ra.
A Giáp A Ất vì thế liền học theo, ngày đem không có thành ý nịnh hót Lâm Thiếu Ý.
Lâm Thiếu Ý uống cạn hai chén, rót cho thanh niên đang chăm chú đọc thư đầy một ly.
Thanh niên diện mạo tuấn tú, mũi cao mi dày, mái tóc đen dài buộc ở sau đầu, vẻ mặt bình thản lãnh đạm. Lâm Thiếu Ý rót rượu cho hắn xong, vươn tay gõ nhẹ lên mặt bàn, coi như cảm ơn.
Thanh niên này chính là trợ thủ đắc lực của Lâm Thiếu Ý – Lý Diệc Cẩn.
Lý Diệc Cẩn trước đây được phụ thân của Lâm Thiếu Ý -Lâm Kiếm thu lưu, rồi bị Lâm Kiếm gài vào Thiếu Lâm Tự làm nội gián, một năm trước mới hoàn tục trở lại Thiếu Ý Minh. Khi hắn vẫn còn là hoà thượng, đã từng đánh nhau vài lần với Lâm Thiếu Ý, sau đó Lâm Thiếu Ý biết được thân phận của hắn, ngược lại tâm tông rất nhiều áy náy, không bao giờ ra tay nặng nữa.
Năm đó Tân gia bảo Bảo chủ vì trả thù giang hồ đồng đạo, thiêu cháy một nửa Thiếu Ý Minh, khiến muội muội của Lâm Thiếu Ý bị chết. Lý Diệc Cẩn tuy năm đó vẫn là hoà thượng Thiếu Lâm, nhưng vì Thiếu Ý Minh mà tốn không ít tâm lực, cho nên khi trở lại Thiếu Ý Minh, rất nhanh quen thuộc với bang chúng. Hắn tính tình ổn trọng, thưởng phạt phân minh, danh vọng ở Thiếu Ý Minh càng ngày càng cao.
Ban đêm gió nhẹ phe phẩy, trên cây thỉnh thoảng có lá cây bị thổi rụng. A Giáp A Ất chia nhau mỗi người một nhánh cây, thấy có lá rụng thì bắt lấy. Lý Diệc Cẩn đọc từng bức thư, Lâm Thiếu Ý uống rượu, không ai lên tiếng, cực kỳ yên ả tốt đẹp.
“Không có đại sự.” Lý Diệc Cẩn đọc xong thư, đưa lại cho Lâm Thiếu Ý, ” Ngươi đã có thời gian trèo lên cây nhìn trời, chi bằng tự mình đọc thư. Ta mới từ bên ngoài về, mấy việc này căn bản không cần ta đến làm.”
“Ta đau mắt.” Lâm Thiếu Ý nói.
“Đau thực hay đau giả?” Lý Diệc Cẩn hỏi.
“Đương nhiên là đau giả.” Lâm Thiếu Ý rõ ràng trả lời.
Lý Diệc Cẩn đoạt lấy bầu rượu trong tay hắn, một hơi uống cạn rượu hoa quế trong bầu.
Lâm Thiếu Ý oán hận nhìn hắn, liếm sạch sẽ vài giọt rượu trong chén của mình.
“Đêm nay không thể uống nhiều. Ta không có sức đánh nhau với ngươi.” Lý Diệc Cẩn nói.
“Ta cảm thấy cái chức Minh chủ này của ta, rất là nghẹn khuất.” Lâm Thiếu Ý nói, “Rượu cũng không được uống!”
Lý Diệc Cẩn đang định nói gì đó, chợt nghe cách đó không xa có tiếng bước chân dần dần tới gần, là đệ tử của Thiếu Ý Minh.
“Bẩm Minh chỉ, lại không thấy Trác Vĩnh..”
Hắn vừa dứt lời, A Giáp A Ất đồng thời từ trên cây nhảy xuống.
Lý Diệc Cẩn cũng buông bầu rượu trng tay ra, nhìn vị đệ tử kia.
“Lần này đã bao lâu không gặp?” Lâm Thiếu Ý hỏi.
“Năm ngày.” Đệ tử trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.