Chương 85: Quyển 6 - Chương 11: Cốt đầu trại (10)
Lương Thiền
01/12/2017
Trì Dạ Bạch cực kỳ kinh ngạc.
Khi hắn và Tư Mã Phượng rời khỏi thành Thập Phương, Phương Trường Khánh nói Văn Huyền Chu đã đi mất, mà hắn cũng không biết y rốt cuộc đã đi đâu.
Làm cách nào Văn Huyền Chu biết được hắn và Tư Mã Phượng sẽ đến Kiệt Tử Lâu? Lại bằng cách nào tiến vào cái trại kín kẽ này?
Trì Dạ Bạch nỗ lực để chính mình bình tĩnh trở lại, nhìn chăm chú vào Văn Huyền Chu. Hắn quyết định hỏi trước một vấn đề quan trọng nhất.
“Ngươi vào bằng cách nào?”
“Từ cửa mà vào.”
“Cửa vào đã không thể mở ra nữa.” Trì Dạ Bạch nói.
Văn Huyền Chu chỉ chỉ đỉnh đầu: “Mặt trên có một cửa vào nữa, chỉ ta mới biết.”
“Ngươi biết ta…chúng ta ở Kiệt Tử Lâu?”
“Ta đương nhiên biết.”
“Ngươi làm sao mà biết được?” Trì Dạ Bạch càng thêm nghi hoặc.
Văn Huyền Chu hoàn toàn không định giấu diếm hắn, kể lại toàn bộ mọi việc.
Truyền lại tin tức cho Văn Huyền Chu chính là Tống Bi Ngôn.
Quả thật Văn Huyền Chu đã khống chế Tống Bi Ngôn, nhưng không phải bắt đầu từ lúc Cam Nhạc Ý vô tình nói với Tống Bi Ngôn ba chữ “Thần Ưng Sách”. Khi y còn sống trên đảo Thanh Bình, lúc viết thư cho Tư Mã Lương Nhân đề nghị đưa Trì Dạ Bạch tới đây để y chẩn bệnh lại, Tống Bi Ngôn đã bị y khống chế rồi.
Loại khống chế này không nhận thức được. Hắn và Tống Bi Ngôn ngày đêm sinh hoạt cùng nhau, ban đêm khi Tống Bi Ngôn đi vào giấc ngủ, khoảng giờ Tý, Tống Bi Ngôn nhất định sẽ rời giường đi vệ sinh. Cam Nhạc Ý biết thói quen này của Tống Bi Ngôn, nhưng chưa bao giờ cảm thấy có gì khả nghi.
Tống Bi Ngôn đôi khi sẽ đi qua nhà vệ sinh, đứng dưới chân tường nhà Tư Mã, cuộn tờ giấy nhỏ nhỏ thành hình ống, nhét vào khe hở trên tường. Khe nứt trên tường đã có nhiều năm, từ lúc Văn Huyền Chu đến khám và chưa bệnh cho Trì Dạ Bạch đã tồn tại:cuộn giấy bị nhét sâu vào trong, ước chừng ba bốn tấc,sau này chỉ cần có người ở bên ngoài móc một cái, là có thể lấy đi.
Văn Huyền Chu đương nhiên sẽ không tự mình đi lấy. Y dùng tiền, để khất cái trên đường đi lấy giúp y. Trên đường kẻ đến người đi,trẻ con chạy nhảy xung quanh, cũng thường chơi trốn tìm ở cạnh tường, cho nên trước nay chưa bị hoài nghi.
Hơn nữa Văn Huyền Chu chỉ lúc cần tình báo mới nghĩ cách nhắc nhở Tống Bi Ngôn, cho nên trước nay chỉ mới truyền lại tin tức có năm sáu lần, lần nào cũng rất ổn thoả.
“Đáng tiếc là,Tư Mã Lương Nhân không để Tống Bi Ngôn đi theo ngươi hoặc Tư Mã Phượng, mà là người ngỗ tác kia. Một ngỗ tác thật sự không có tin tức gì đáng giá cần tìm hiểu, cũng bởi vậy, nếu Tống Bi Ngôn không thể đi chung với các ngươi, ta rất khó thu được tình báo có giá trị.” Văn Huyền Chu nói, “Nếu cẩn thận bàn luận, tác dụng của cậu ta không lớn lắm.”
“Nhưng ngươi không thể nào tính được mỗi một bước đi của chúng ta.”Trì Dạ Bạch thấp giọng nói,”Không thể nào.”
“Quả thật không có khả năng, không chỉ ta, cho dù là ai cũng không làm được.” Văn Huyền Chu gật gật đầu, cầm nến, tiến về phía trước hai bước, “Nhưng ngươi cũng hiểu, tất cả sự việc trên đời, đều liên kết với nhau trên cùng một mạng nhện.”
Ánh nến lay động, lúc sáng lúc tối, khiến khuôn mặt Văn Huyền Chu cũng mờ ảo không rõ. Mưa đã nhỏ đi nhiều, nước từ trên đỉnh chảy xuống cũng ít dần, ngắt quãng.
“Ta đã nói với ngươi rồi không phải sao?” Văn Huyền Chu đột nhiên hạ thấp giọng, “Thế sự nhân tình, nhất nhất tòng ti kết.” (chuyện đời tình người đều là nút thắt trên một sợi dây.)
Mũi kiếm trong tay Trì Dạ Bạch thốt nhiên chạm xuống đất, phát ra một tiếng keng.
Đây là những lời Văn Huyền Chu đã nói khi dạy hắn tạo ra “Căn phòng”.
Vì muốn Trì Dạ Bạch tạo ra một “căn phòng” thật lớn trong lòng, quả thật Văn Huyền Chu đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp, tỷ như nhốt hai người trong thư phòng sắp xếp đầy giá sách, bịt mắt Trì Dạ Bạch rồi để hắn không ngừng đi qua đi lại, cho đến khi ghi tạc toàn bộ cấu tạo của thư phòng vào lòng.
Thư phòng thật sự tồn tại này, chính là nguyên mẫu cho “căn phòng” bao la bát ngát trong lòng Trì Dạ Bạch sau này.
Khi hắn bịt mắt cũng có thể nói ra vị trí cụ thể của mỗi giá sách, vị trí cụ thể của mỗi quyển sách, trong bóng tối mà đôi mắt không thể thấy, hắn giống như nhìn được hết thảy hiện vật.
Sau đó Văn Huyền Chu lệnh hắn ngồi trong thư phòng, đem căn phòng chính hắn “nhìn” thấy kia, kéo dài ra gấp hai, gấp ba, gấp mười lần….
Trong thư phòng không ngừng mở rộng, tồn tại lượng lớn các bộ sách lặp đi lặp lại. Tuy Trì Dạ Bạch còn nhỏ, nhưng cực kỳ thông mình, hắn đã hiểu được ý nghĩa của việc sáng tạo ra căn phòng lớn cũng vô số giá sách này.
Quả nhiên, kế tiếp Văn Huyền Chu liền bắt đầu dạy hắn cách đem tất cả những gì từng xem, từng nghe tồn tại trong trí nhớ đặt lên “giá sách”.
“Thế sự nhân tình, nhất nhất tòng ti kết.” Văn Huyền Chu nắm tay hắn, giọng nói dị thường ôn nhu. Trong tay hắn có một cuộn sợi bông mảnh, sợi tơ rối như tơ vò, hắn muốn Trì Dạ Bạch gỡ nó ra, rồi buộc thành chín mươi chín cái nút thắt. Mỗi một nút thắt đều phải có ý nghĩa, hơn nữa Trì Dạ Bạch còn phải học được cách phán đoán bước phát triển tiếp theo dưới mỗi nút thắt.
So với việc sáng tạp “căn phòng” và giá sách, lần luyện tập này càng thêm thâm thuý.
Trì Dạ Bạch mất gần mười ngày, cuối cùng mới có thể thuận lợi phân biệt và giải thích ý nghĩa mấy ngàn “nút thắt” bên cạnh mình.
“Nút thắt thứ sáu mươi ba là Tư Mã Phượng.” Hắn lắp bắp nói, “Bên dưới nút thắt này, còn có bảy mươi hai nút thắt. Bọn nó là cha mẹ của Tư Mã, là A Tứ, còn có con ngựa của Tư Mã….”
“Còn có ngựa?….Vậy con ngựa là nút thắt thứ bao nhiêu?” Văn Huyền Chu hỏi.
“Cái thứ ba mươi.” Trì Dạ Bạch lập tức đáp, “Bên dưới nút thắt con ngựa, lại có mười bảy nút thắt, là chuồng ngựa, yên ngựa, cỏ ngựa…. Nút thắt về yên ngựa, có liên quan đến phụ thân của Tư Mã, chúng nó có thể ở cùng nhau…”
Trì Dạ Bạch sợ mình nói không rõ ràng, còn định đứng dậy khoa tay múa chân. Khi ấy hắn quá chú tâm tín nhiệm Văn Huyền Chu. Ở một mình trong bóng tối, mấy ngàn “nút thắt” bên cạnh giống như mấy ngàn ngôi sao, quay xung quanh hắn, bao lấy hắn, bảo vệ hắn, còn chỉ dẫn hắn, quy nạp từng bước và khái quát, cho đến khi hắn đem tất cả mọi sự vật sự việc, dùng chín mươi chín nút thắt ban đầu phân loại rõ rõ ràng ràng.
Chín mươi chín “nút thắt” này, chính là chín mươi chín giá sách trong “căn phòng” của Trì Dạ Bạch.
Theo tuổi tác tăng dần, “căn phòng” cũng càng lúc càng lớn, “giá sách” càng ngày càng nhiều. Nhưng chỉ cần lần theo những nút thắt trên sợi tơ, hắn luôn có thể chỉnh lý rõ ràng mạch lạc, rồi lập tức phân loại đặt lên các “giá sách” khác nhau. Trí nhớ hỗn loạn cuối cùng có thể sửa sang lại,khi hắn học được phương pháp này, nội tâm tràn ngập cảm kích vô hạn với Văn Huyền Chu.
“Nút thắt” có thể là người, cũng có thể sự kiện quan trọng. Mà khi sửa sang lại trí nhớ, Trì Dạ Bạch cũng tự nhận ra, mọi việc trên đời tràn đầy sự trùng hợp và không xác định, rồi luôn lấy vô số các việc xảy ra trước đó đến hoàn thành. Con ngựa đầu tiên Tư Mã Phượng đã chết, hắn khóc rất lâu. Nếu khi ấy hắn không khóc lâu như vậy, cũng không phát hiện ra vụn thảo dược dưới thi thể con ngựa, cuối cùng phát hiện trong cỏ ngựa có lẫn vào cây cỏ mang độc. Những cây cỏ mang độc này do người chăn ngựa vô tình để vào cỏ ngựa, vì chút thảo dược này vô hại với con người, mà thê tử của hắn bị rắn cắn, đang định dùng nó để chữa trị. Người chăn ngựa chăm sóc vợ con, mệt mỏi bất kham, không thu dọn sạch thảo dược. Mà con rắn kia lại do Tư Mã Phượng bắt về từ bên ngoài, muốn nuôi để chơi.
Hoặc là trùng hợp, hoặc không phải trùng hợp. Mọi sự trên đời lộn xộn phức tạp, nhưng mơ hồ đều dây mơ rễ má với nhau.
Trì Dạ Bạch đã hiểu ý nghĩa những lời này của Văn Huyền Chu.
Văn Huyền Chu không thể nắm chắc mỗi bước đi của bọn họ – hắn chỉ suy xét mọi khả năng của mỗi bước đi.
Để Tống Bi Ngôn lại đảo Thanh Bình, đây là một “nút thắt”. Mà bên dưới nút thắt này, có vài khả năng, là một ” nút thắt” từ đơn giản biến thành phức tạp.
Sự kiện ở thành Thập Phương cũng là một “nút thắt”, sau khi giải quyết xong, Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch có thể về nhà, có thể đến Kiệt Tử Lâu, có thể ở lại Thiếu Ý Minh…..Đây cũng là “nút thắt” từ đơn giản biến thành phức tạp.
Văn Huyền Chu có năng lực để ý những khả năng rõ ràng chưa xảy ra này, cho nên vẫn luôn bám sát bọn họ, thậm chí còn dẫn đầu.
“Cái trại này ngươi cũng biết đến nó từ lâu.” Trì Dạ Bạch lùi tiếp hai bước, Văn Huyền Chu đang tiến đến ngày càng gần. Trì Dạ Bạch nắm chặt thanh kiếm trong tay, giọng điệu có phần bất ổn: “Cái trại này kỳ quái như vậy….Đều là xương người và máu, còn có sợi đây thừng dưới chân ngươi kia…Đây là nơi dùng để hiến tế phải không?”
“Đúng, là một loại hiến tế tàn nhẫn nhưng thú vị.” Văn Huyền Chu ngừng lại, sau đó cười nói, “Người của Ô Ách giáo cho rằng, chỉ có róc bỏ da thịt, tẩy sạch cốt nhục, trải qua mưa gió gột rửa, con người ta mới có thể giải thoát khỏi tội nghiệp kiếp này. Trưởng lão…hoặc có thể gọi là người đứng đầu của bọn họ, chính là những người kia, bọn chúng đều là cao thủ giết người róc xương.”
Y tại tạm dừng, rồi mang theo ý cười tiếp tục: “Bọn họ là giáo đầu trong Thần Ưng Doanh, là tiên sinh của ta.”
Mưa vẫn tí tách rơi xuống. Văn Huyền Chu đã đứng gần dây thừng. Ban nãy đây vẫn là vị trí Trì Dạ Bạch đứng. Y thích thú cúi đầu nhìn phía dưới: “Ngươi đều nhìn thấy cả rồi, cảm thấy thế nào?”
“Sao ngươi biết ta sẽ ở trong này? Trì Dạ Bạch đột nhiên hỏi, “Điều này ngươi cũng suy đoán ra sao?”
Văn Huyền Chu nhíu mày: “Đã lâu không gặp, hình như ngươi nói nhiều hơn so với lúc nhỏ. Ta không suy đoán ra, cuộc gặp gỡ hôm nay, thực sự chỉ là trùng hợp. Ta đã lâu không trở lại đây, muốn tới xem xem,nhìn lại thứ ta khắc năm đó, nhưng khéo sao, thế nhưng gặp được các ngươi.”
“Ngươi khắc lại cái gì?” Trì Dạ Bạch lại hỏi, “Chính là những chữ trên tường này sao?”
Văn Huyền Chu có chút vui mừng: “Ngươi đã trông thấy? Tốt quá, ta còn ngày đêm suy nghĩ, phải như thế nào đưa ngươi tới đây, đây thực sự là một vấn đề nan giải.”
“Tại sao ngươi phải khắc những thứ này?” Hắn vừa dứt lời, Trì Dạ Bạch lại hỏi: “Những câu chữ hỗn loạn này….có ý nghĩa sao?”
Văn Huyền Chu nở nụ cười: “Đương nhiên có ý nghĩa, ta có thể nói kỹ càng với ngươi, có điều…”
Y xoay ngọn nến chiếu sáng Trì Dạ Bạch, đang định tiếp tục nói chuyện, lại kinh ngạc nhận ra Trì Dạ Bạch nhắm chặt mắt.
Văn Huyền Chu tại một khắc này, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác chẳng lành. Y lập tức ngậm miệng lại, nhưng thanh âm của y vẫn đang quanh quẩn trong Cốt Đầu Trại.
Ngay sau đó, y trông thấy phía trên giá cắm nến, xuất hiện một sợi tơ loé sáng.
Là mưa. Nước mưa từ trên đỉnh rơi xuống, cơ hồ nối liền thành một sợi.
Văn Huyền Chu nháy mắt hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Y đi đến vị trí này như là trùng hợp, nhưng không phải trùng hợp.
Khi Trì Dạ Bạch đối thoại với y, vẫn luôn thối lui ra sau. Để tiếp cận hắn, bản thân ý trong lúc Trì Dạ Bạch lui về sau, liên tục tiến về phía trước. Đi đến nơi này, ban nãy Trì Dạ Bạch hỏi y tác dụng của trại, lại nhắc tới “dây thừng”, Văn Huyền Chu bèn ngừng lại, dựa vào ánh sáng của cây nến quan sát dây thừng.
Đây là nơi Trì Dạ Bạch vừa đứng lúc nãy. Cho nên hắn biết, tại vị trí này, có một chỗ giột. Nước mưa sẽ rơi xuống, nhất định sẽ rơi xuống. Để Văn Huyền Chu không để ý tới tiếng mưa rõ ràng này, Trì Dạ Bạch luôn đặt câu hỏi với y, không ngừng phân tán lực chú ý của y.
Nước mưa theo một đường quả nhiên rơi xuống.
“Phụt”-ánh nến dập tắt.
Văn Huyền Chu nhất thời từ ánh sáng rơi vào bóng tối, ánh mắt không kịp thích ứng, trong đôi mắt chỉ còn bóng tối dày đặc.
Khoảnh khắc ánh nến vụt tắt, y biết, Trì Dạ Bạch nhất định mở mắt.
Trì Dạ Bạch đã thích ứng với bóng tối, chuẩn xác biết được phương hướng và vị trí mà Văn Huyền Chu đứng, hơn nữa còn biết Văn Huyền Chu hiện tại không nhìn thấy hắn.
Văn Huyền Chu cảm thấy nặng nề- người thanh niên này giống với y, trong nháy mắt có thể tiến hành suy đoán và bố trí. Đây đương nhiên là bố trí trăm ngàn chỗ hở, cũng không có thời gian đi hoàn thiện nó, Trì Dạ Bạch mang theo sát ý, chuẩn bị giơ kiếm công kích.
Khói nến còn chưa kịp tan hết, kiếm khí lạnh thấu xương quả nhiên từ phía rước Văn Huyền Chu đánh úp về phía y.
Khi hắn và Tư Mã Phượng rời khỏi thành Thập Phương, Phương Trường Khánh nói Văn Huyền Chu đã đi mất, mà hắn cũng không biết y rốt cuộc đã đi đâu.
Làm cách nào Văn Huyền Chu biết được hắn và Tư Mã Phượng sẽ đến Kiệt Tử Lâu? Lại bằng cách nào tiến vào cái trại kín kẽ này?
Trì Dạ Bạch nỗ lực để chính mình bình tĩnh trở lại, nhìn chăm chú vào Văn Huyền Chu. Hắn quyết định hỏi trước một vấn đề quan trọng nhất.
“Ngươi vào bằng cách nào?”
“Từ cửa mà vào.”
“Cửa vào đã không thể mở ra nữa.” Trì Dạ Bạch nói.
Văn Huyền Chu chỉ chỉ đỉnh đầu: “Mặt trên có một cửa vào nữa, chỉ ta mới biết.”
“Ngươi biết ta…chúng ta ở Kiệt Tử Lâu?”
“Ta đương nhiên biết.”
“Ngươi làm sao mà biết được?” Trì Dạ Bạch càng thêm nghi hoặc.
Văn Huyền Chu hoàn toàn không định giấu diếm hắn, kể lại toàn bộ mọi việc.
Truyền lại tin tức cho Văn Huyền Chu chính là Tống Bi Ngôn.
Quả thật Văn Huyền Chu đã khống chế Tống Bi Ngôn, nhưng không phải bắt đầu từ lúc Cam Nhạc Ý vô tình nói với Tống Bi Ngôn ba chữ “Thần Ưng Sách”. Khi y còn sống trên đảo Thanh Bình, lúc viết thư cho Tư Mã Lương Nhân đề nghị đưa Trì Dạ Bạch tới đây để y chẩn bệnh lại, Tống Bi Ngôn đã bị y khống chế rồi.
Loại khống chế này không nhận thức được. Hắn và Tống Bi Ngôn ngày đêm sinh hoạt cùng nhau, ban đêm khi Tống Bi Ngôn đi vào giấc ngủ, khoảng giờ Tý, Tống Bi Ngôn nhất định sẽ rời giường đi vệ sinh. Cam Nhạc Ý biết thói quen này của Tống Bi Ngôn, nhưng chưa bao giờ cảm thấy có gì khả nghi.
Tống Bi Ngôn đôi khi sẽ đi qua nhà vệ sinh, đứng dưới chân tường nhà Tư Mã, cuộn tờ giấy nhỏ nhỏ thành hình ống, nhét vào khe hở trên tường. Khe nứt trên tường đã có nhiều năm, từ lúc Văn Huyền Chu đến khám và chưa bệnh cho Trì Dạ Bạch đã tồn tại:cuộn giấy bị nhét sâu vào trong, ước chừng ba bốn tấc,sau này chỉ cần có người ở bên ngoài móc một cái, là có thể lấy đi.
Văn Huyền Chu đương nhiên sẽ không tự mình đi lấy. Y dùng tiền, để khất cái trên đường đi lấy giúp y. Trên đường kẻ đến người đi,trẻ con chạy nhảy xung quanh, cũng thường chơi trốn tìm ở cạnh tường, cho nên trước nay chưa bị hoài nghi.
Hơn nữa Văn Huyền Chu chỉ lúc cần tình báo mới nghĩ cách nhắc nhở Tống Bi Ngôn, cho nên trước nay chỉ mới truyền lại tin tức có năm sáu lần, lần nào cũng rất ổn thoả.
“Đáng tiếc là,Tư Mã Lương Nhân không để Tống Bi Ngôn đi theo ngươi hoặc Tư Mã Phượng, mà là người ngỗ tác kia. Một ngỗ tác thật sự không có tin tức gì đáng giá cần tìm hiểu, cũng bởi vậy, nếu Tống Bi Ngôn không thể đi chung với các ngươi, ta rất khó thu được tình báo có giá trị.” Văn Huyền Chu nói, “Nếu cẩn thận bàn luận, tác dụng của cậu ta không lớn lắm.”
“Nhưng ngươi không thể nào tính được mỗi một bước đi của chúng ta.”Trì Dạ Bạch thấp giọng nói,”Không thể nào.”
“Quả thật không có khả năng, không chỉ ta, cho dù là ai cũng không làm được.” Văn Huyền Chu gật gật đầu, cầm nến, tiến về phía trước hai bước, “Nhưng ngươi cũng hiểu, tất cả sự việc trên đời, đều liên kết với nhau trên cùng một mạng nhện.”
Ánh nến lay động, lúc sáng lúc tối, khiến khuôn mặt Văn Huyền Chu cũng mờ ảo không rõ. Mưa đã nhỏ đi nhiều, nước từ trên đỉnh chảy xuống cũng ít dần, ngắt quãng.
“Ta đã nói với ngươi rồi không phải sao?” Văn Huyền Chu đột nhiên hạ thấp giọng, “Thế sự nhân tình, nhất nhất tòng ti kết.” (chuyện đời tình người đều là nút thắt trên một sợi dây.)
Mũi kiếm trong tay Trì Dạ Bạch thốt nhiên chạm xuống đất, phát ra một tiếng keng.
Đây là những lời Văn Huyền Chu đã nói khi dạy hắn tạo ra “Căn phòng”.
Vì muốn Trì Dạ Bạch tạo ra một “căn phòng” thật lớn trong lòng, quả thật Văn Huyền Chu đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp, tỷ như nhốt hai người trong thư phòng sắp xếp đầy giá sách, bịt mắt Trì Dạ Bạch rồi để hắn không ngừng đi qua đi lại, cho đến khi ghi tạc toàn bộ cấu tạo của thư phòng vào lòng.
Thư phòng thật sự tồn tại này, chính là nguyên mẫu cho “căn phòng” bao la bát ngát trong lòng Trì Dạ Bạch sau này.
Khi hắn bịt mắt cũng có thể nói ra vị trí cụ thể của mỗi giá sách, vị trí cụ thể của mỗi quyển sách, trong bóng tối mà đôi mắt không thể thấy, hắn giống như nhìn được hết thảy hiện vật.
Sau đó Văn Huyền Chu lệnh hắn ngồi trong thư phòng, đem căn phòng chính hắn “nhìn” thấy kia, kéo dài ra gấp hai, gấp ba, gấp mười lần….
Trong thư phòng không ngừng mở rộng, tồn tại lượng lớn các bộ sách lặp đi lặp lại. Tuy Trì Dạ Bạch còn nhỏ, nhưng cực kỳ thông mình, hắn đã hiểu được ý nghĩa của việc sáng tạo ra căn phòng lớn cũng vô số giá sách này.
Quả nhiên, kế tiếp Văn Huyền Chu liền bắt đầu dạy hắn cách đem tất cả những gì từng xem, từng nghe tồn tại trong trí nhớ đặt lên “giá sách”.
“Thế sự nhân tình, nhất nhất tòng ti kết.” Văn Huyền Chu nắm tay hắn, giọng nói dị thường ôn nhu. Trong tay hắn có một cuộn sợi bông mảnh, sợi tơ rối như tơ vò, hắn muốn Trì Dạ Bạch gỡ nó ra, rồi buộc thành chín mươi chín cái nút thắt. Mỗi một nút thắt đều phải có ý nghĩa, hơn nữa Trì Dạ Bạch còn phải học được cách phán đoán bước phát triển tiếp theo dưới mỗi nút thắt.
So với việc sáng tạp “căn phòng” và giá sách, lần luyện tập này càng thêm thâm thuý.
Trì Dạ Bạch mất gần mười ngày, cuối cùng mới có thể thuận lợi phân biệt và giải thích ý nghĩa mấy ngàn “nút thắt” bên cạnh mình.
“Nút thắt thứ sáu mươi ba là Tư Mã Phượng.” Hắn lắp bắp nói, “Bên dưới nút thắt này, còn có bảy mươi hai nút thắt. Bọn nó là cha mẹ của Tư Mã, là A Tứ, còn có con ngựa của Tư Mã….”
“Còn có ngựa?….Vậy con ngựa là nút thắt thứ bao nhiêu?” Văn Huyền Chu hỏi.
“Cái thứ ba mươi.” Trì Dạ Bạch lập tức đáp, “Bên dưới nút thắt con ngựa, lại có mười bảy nút thắt, là chuồng ngựa, yên ngựa, cỏ ngựa…. Nút thắt về yên ngựa, có liên quan đến phụ thân của Tư Mã, chúng nó có thể ở cùng nhau…”
Trì Dạ Bạch sợ mình nói không rõ ràng, còn định đứng dậy khoa tay múa chân. Khi ấy hắn quá chú tâm tín nhiệm Văn Huyền Chu. Ở một mình trong bóng tối, mấy ngàn “nút thắt” bên cạnh giống như mấy ngàn ngôi sao, quay xung quanh hắn, bao lấy hắn, bảo vệ hắn, còn chỉ dẫn hắn, quy nạp từng bước và khái quát, cho đến khi hắn đem tất cả mọi sự vật sự việc, dùng chín mươi chín nút thắt ban đầu phân loại rõ rõ ràng ràng.
Chín mươi chín “nút thắt” này, chính là chín mươi chín giá sách trong “căn phòng” của Trì Dạ Bạch.
Theo tuổi tác tăng dần, “căn phòng” cũng càng lúc càng lớn, “giá sách” càng ngày càng nhiều. Nhưng chỉ cần lần theo những nút thắt trên sợi tơ, hắn luôn có thể chỉnh lý rõ ràng mạch lạc, rồi lập tức phân loại đặt lên các “giá sách” khác nhau. Trí nhớ hỗn loạn cuối cùng có thể sửa sang lại,khi hắn học được phương pháp này, nội tâm tràn ngập cảm kích vô hạn với Văn Huyền Chu.
“Nút thắt” có thể là người, cũng có thể sự kiện quan trọng. Mà khi sửa sang lại trí nhớ, Trì Dạ Bạch cũng tự nhận ra, mọi việc trên đời tràn đầy sự trùng hợp và không xác định, rồi luôn lấy vô số các việc xảy ra trước đó đến hoàn thành. Con ngựa đầu tiên Tư Mã Phượng đã chết, hắn khóc rất lâu. Nếu khi ấy hắn không khóc lâu như vậy, cũng không phát hiện ra vụn thảo dược dưới thi thể con ngựa, cuối cùng phát hiện trong cỏ ngựa có lẫn vào cây cỏ mang độc. Những cây cỏ mang độc này do người chăn ngựa vô tình để vào cỏ ngựa, vì chút thảo dược này vô hại với con người, mà thê tử của hắn bị rắn cắn, đang định dùng nó để chữa trị. Người chăn ngựa chăm sóc vợ con, mệt mỏi bất kham, không thu dọn sạch thảo dược. Mà con rắn kia lại do Tư Mã Phượng bắt về từ bên ngoài, muốn nuôi để chơi.
Hoặc là trùng hợp, hoặc không phải trùng hợp. Mọi sự trên đời lộn xộn phức tạp, nhưng mơ hồ đều dây mơ rễ má với nhau.
Trì Dạ Bạch đã hiểu ý nghĩa những lời này của Văn Huyền Chu.
Văn Huyền Chu không thể nắm chắc mỗi bước đi của bọn họ – hắn chỉ suy xét mọi khả năng của mỗi bước đi.
Để Tống Bi Ngôn lại đảo Thanh Bình, đây là một “nút thắt”. Mà bên dưới nút thắt này, có vài khả năng, là một ” nút thắt” từ đơn giản biến thành phức tạp.
Sự kiện ở thành Thập Phương cũng là một “nút thắt”, sau khi giải quyết xong, Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch có thể về nhà, có thể đến Kiệt Tử Lâu, có thể ở lại Thiếu Ý Minh…..Đây cũng là “nút thắt” từ đơn giản biến thành phức tạp.
Văn Huyền Chu có năng lực để ý những khả năng rõ ràng chưa xảy ra này, cho nên vẫn luôn bám sát bọn họ, thậm chí còn dẫn đầu.
“Cái trại này ngươi cũng biết đến nó từ lâu.” Trì Dạ Bạch lùi tiếp hai bước, Văn Huyền Chu đang tiến đến ngày càng gần. Trì Dạ Bạch nắm chặt thanh kiếm trong tay, giọng điệu có phần bất ổn: “Cái trại này kỳ quái như vậy….Đều là xương người và máu, còn có sợi đây thừng dưới chân ngươi kia…Đây là nơi dùng để hiến tế phải không?”
“Đúng, là một loại hiến tế tàn nhẫn nhưng thú vị.” Văn Huyền Chu ngừng lại, sau đó cười nói, “Người của Ô Ách giáo cho rằng, chỉ có róc bỏ da thịt, tẩy sạch cốt nhục, trải qua mưa gió gột rửa, con người ta mới có thể giải thoát khỏi tội nghiệp kiếp này. Trưởng lão…hoặc có thể gọi là người đứng đầu của bọn họ, chính là những người kia, bọn chúng đều là cao thủ giết người róc xương.”
Y tại tạm dừng, rồi mang theo ý cười tiếp tục: “Bọn họ là giáo đầu trong Thần Ưng Doanh, là tiên sinh của ta.”
Mưa vẫn tí tách rơi xuống. Văn Huyền Chu đã đứng gần dây thừng. Ban nãy đây vẫn là vị trí Trì Dạ Bạch đứng. Y thích thú cúi đầu nhìn phía dưới: “Ngươi đều nhìn thấy cả rồi, cảm thấy thế nào?”
“Sao ngươi biết ta sẽ ở trong này? Trì Dạ Bạch đột nhiên hỏi, “Điều này ngươi cũng suy đoán ra sao?”
Văn Huyền Chu nhíu mày: “Đã lâu không gặp, hình như ngươi nói nhiều hơn so với lúc nhỏ. Ta không suy đoán ra, cuộc gặp gỡ hôm nay, thực sự chỉ là trùng hợp. Ta đã lâu không trở lại đây, muốn tới xem xem,nhìn lại thứ ta khắc năm đó, nhưng khéo sao, thế nhưng gặp được các ngươi.”
“Ngươi khắc lại cái gì?” Trì Dạ Bạch lại hỏi, “Chính là những chữ trên tường này sao?”
Văn Huyền Chu có chút vui mừng: “Ngươi đã trông thấy? Tốt quá, ta còn ngày đêm suy nghĩ, phải như thế nào đưa ngươi tới đây, đây thực sự là một vấn đề nan giải.”
“Tại sao ngươi phải khắc những thứ này?” Hắn vừa dứt lời, Trì Dạ Bạch lại hỏi: “Những câu chữ hỗn loạn này….có ý nghĩa sao?”
Văn Huyền Chu nở nụ cười: “Đương nhiên có ý nghĩa, ta có thể nói kỹ càng với ngươi, có điều…”
Y xoay ngọn nến chiếu sáng Trì Dạ Bạch, đang định tiếp tục nói chuyện, lại kinh ngạc nhận ra Trì Dạ Bạch nhắm chặt mắt.
Văn Huyền Chu tại một khắc này, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác chẳng lành. Y lập tức ngậm miệng lại, nhưng thanh âm của y vẫn đang quanh quẩn trong Cốt Đầu Trại.
Ngay sau đó, y trông thấy phía trên giá cắm nến, xuất hiện một sợi tơ loé sáng.
Là mưa. Nước mưa từ trên đỉnh rơi xuống, cơ hồ nối liền thành một sợi.
Văn Huyền Chu nháy mắt hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Y đi đến vị trí này như là trùng hợp, nhưng không phải trùng hợp.
Khi Trì Dạ Bạch đối thoại với y, vẫn luôn thối lui ra sau. Để tiếp cận hắn, bản thân ý trong lúc Trì Dạ Bạch lui về sau, liên tục tiến về phía trước. Đi đến nơi này, ban nãy Trì Dạ Bạch hỏi y tác dụng của trại, lại nhắc tới “dây thừng”, Văn Huyền Chu bèn ngừng lại, dựa vào ánh sáng của cây nến quan sát dây thừng.
Đây là nơi Trì Dạ Bạch vừa đứng lúc nãy. Cho nên hắn biết, tại vị trí này, có một chỗ giột. Nước mưa sẽ rơi xuống, nhất định sẽ rơi xuống. Để Văn Huyền Chu không để ý tới tiếng mưa rõ ràng này, Trì Dạ Bạch luôn đặt câu hỏi với y, không ngừng phân tán lực chú ý của y.
Nước mưa theo một đường quả nhiên rơi xuống.
“Phụt”-ánh nến dập tắt.
Văn Huyền Chu nhất thời từ ánh sáng rơi vào bóng tối, ánh mắt không kịp thích ứng, trong đôi mắt chỉ còn bóng tối dày đặc.
Khoảnh khắc ánh nến vụt tắt, y biết, Trì Dạ Bạch nhất định mở mắt.
Trì Dạ Bạch đã thích ứng với bóng tối, chuẩn xác biết được phương hướng và vị trí mà Văn Huyền Chu đứng, hơn nữa còn biết Văn Huyền Chu hiện tại không nhìn thấy hắn.
Văn Huyền Chu cảm thấy nặng nề- người thanh niên này giống với y, trong nháy mắt có thể tiến hành suy đoán và bố trí. Đây đương nhiên là bố trí trăm ngàn chỗ hở, cũng không có thời gian đi hoàn thiện nó, Trì Dạ Bạch mang theo sát ý, chuẩn bị giơ kiếm công kích.
Khói nến còn chưa kịp tan hết, kiếm khí lạnh thấu xương quả nhiên từ phía rước Văn Huyền Chu đánh úp về phía y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.