Tâm Không Đề Phòng

Chương 1: Dắt tay

Mèo Vớt Trăng Sáng

30/07/2013

Cô không hiểu nguyên nhân Quan Tử Tề hồi tâm chuyển ý, khi anh kiên quyết xoay người, cô biết khi đó anh thực sự không định quay đầu.

Nhưng, dù không hiểu nguyên nhân, cô cũng sẽ không đối nghịch với vận may của chính mình.

Một lần nữa yêu nhau, cô quý trọng từng khắc bên anh, cố công vun đắp tình cảm giữa hai người, cô đã có tâm lý chuẩn bị, dùng sự chân thật, đối mặt với bản năng phòng vệ của anh. Dù sao, một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, huống chi cô từng coi rẻ tâm ý của anh là vậy, anh sẽ hình thành bản năng tự bảo vệ.

Nhưng, không có, anh vẫn như cũ, cái gì cũng không thay đổi.

Cô có thể cảm giác, anh đối đãi với cô vẫn không hề giữ lại, nuông chiều đến không đạo lý, nếu nói cô có tâm tư muốn đền bù cho anh, thì thà cô cứ thật tình « cái gì cần ta cứ lấy » từ anh, không cần phải làm gì thêm.

Phát hiện đó, làm cho cô ngấm ngầm đau lòng vì anh một lần nữa.

Vì thế, cô bắt đầu học cách làm nũng, thế nào làm cô gái yếu ớt, cô còn mua [sách dạy nấu ăn] tập làm bếp cho anh ăn.

Nói đến chuyện cũ thật mất mặt, trước đây để phát triển sự nghiệp, cô không học những thứ cần thiết cho một người phụ nữ ở nhà, nấu ăn không rành rẽ, món sở trường trừ cơm chiên trứng vẫn là cơm chiên trứng, ngoài ra chẳng còn gì.

Bây giờ học chắc còn kịp? Cô muốn vì anh làm một người vợ tốt, anh đáng để cô làm như vậy.

Cô hỏi anh: “Anh muốn một cô bạn gái thế nào?”

“Tào Phẩm Tiệp!”

“Làm sao?” Cô đang nghiêm túc hỏi anh vấn đề này, không cần Cố quân sư nữa.

Anh hơi giận. “Em đừng có động đến động đi!” Kéo xuống một miếng băng, dán vào vết cắt trên ngón tay cô.

“Anh còn chưa trả lời em!” Giọng hơi dừng lại, dõi theo biểu cảm khó xử trên mặt anh, đột nhiên như hiểu ra.

Không cần thay đổi gì, học tập gì, anh muốn cô là chính cô, chỉ cần cô là Tào Phẩm Tiệp, vậy là đủ.

“Nếu anh muốn bị nuôi thành thần trư sẽ tìm thêm người nữa kết giao.” Anh tức giận nói.

Đã hiểu ý anh, cô cảm động nhói mũi, hai tay choàng lên cổ anh. “Nhưng anh sẽ không cảm thấy em đặt đầu óc vào sự nghiệp quá nhiều, luôn bận rộn, không có thời gian cho anh chứ?”

Anh không trả lời, chỉ cúi đầu hôn cô, giọng nói mơ hồ thoát ra một câu -- “Nhớ là có anh thì được rồi.”

Anh mãi mãi nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy cô, người phụ nữ trí tuệ tự tin lại đáng yêu, rao giảng pháp luật cho anh, là những thường thức pháp luật sơ đẳng nhất, từ lúc đó, tâm đã không thể đề phòng.

Anh không cần cô nhân nhượng, anh muốn cô vẫn là Tào Phẩm Tiệp, không cần thêm gì nữa.

Coi là như vậy, cô vẫn không thể quên tiểu thư kế toán hôm nọ, “cận thủy lâu thai*, nhất định phải tìm một cơ hội lôi kéo anh, bắt anh sau này không được chở cô gái nào nữa, cô rất nhỏ mọn.

* Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.

Vẻ mặt anh quái dị, liếc mắt nhìn cô một cái. “Mẹ cô ấy nằm viện, cô ấy nhận điện thoại mà không có xe, anh đưa cô ấy đến bệnh viện mà thôi, em ăn dấm chua cái gì?”

Á...... Hoá ra là như vậy.

Cô ngượng ngùng cười. “Bộ dạng em chi li có phải xấu lắm không?”

“Biết tỉnh lại là tốt rồi!”

“Hay là em cũng để anh ghen đi, nhé!”

“Anh không nhàm chán cỡ đó.” Trực tiếp đoạt lấy điều khiển từ xa bật ti vi, lười điên với cô.

“Quan Tử Tề, em cảnh cáo anh, nhiều người theo đuổi em lắm, anh đừng hối hận --” Đến lúc đó để cô cười anh đến chết!

Anh ngay cả hừ cũng không thèm hừ cô một tiếng.

Không bao lâu, cô lại nhịn không được trèo lên người anh.

“Tử Tề --”

“Lại gì nữa?” Anh tức giận. Trước kia sao không thấy cô bám người ta như vậy?

“Anh yêu em không?” Đáp án cô đã biết, hành động của anh đã chứng mình rõ ràng, nhưng vẫn muốn nghe anh nói, có khi là làm nũng, có khi để tăng thêm tình cảm, cuối cùng hỏi mãi thành quen.

Đều do lần đó cô không làm cho rõ ràng, sau này người đàn ông kỳ quái này liều chết cũng không chịu nhận.

Có lẽ cả đời này, anh sẽ không thừa nhận. Không phải cô không mong chờ, có một số việc, cô dù biết thế, nhưng vẫn cần một lời khẳng định của những tình nhân......

“Em buồn nôn quá đi, đã ba mươi rồi, còn học kiểu cách của mấy nữ sinh trẻ con!”

“Hơn hai mươi chín tuổi một chút!” Cô sửa.

Người thông minh đều biết không nên nói đến vấn đề tuổi tác của phụ nữ, chỉ tại miệng anh cặn bã quá. “Một năm trước em cũng nói em mới hơn hai mươi chín tuổi một chút.”

Cô mãi mãi sống ở hai mươi chín tuổi, được không!

“......” Khốn! Cô âm thầm mắng, bực mình xoay người đi, không thèm để ý anh nữa.

Cô không muốn tuổi của mình bị nhìn rõ ràng như thế, có một người bạn trai trẻ hơn quả có xót xa, ở trước mặt anh cô không thể không biết mình già hơn, chẳng lẽ anh không biết?

Tính đi tính lại cũng đã hoa tàn ít bướm, cô muốn kết hôn, muốn một lời hứa hẹn vĩnh cửu, nhưng không thể mở lời, dù sao bọn họ vừa mới quay lại, cô nào có mặt mũi yêu cầu điều đó!

Tâm trạng lúc vui lúc buồn mấy ngày liền, tan tầm, anh đi mua đồ ăn tối với cô rồi cùng về. Khi anh đang trong phòng tắm, cô dọn quần áo, chuẩn bị quăng vào máy giặt, theo quán tính mò túi áo anh, thì tìm được một tờ giấy.

Anh yêu em, mãi mãi.

Không có xưng hô, không có kí tên, càng không có mấy lời tâm tình buồn nôn đến nổi da gà, giết người không đền mạng của Tiểu Cố, chỉ có câu nói đơn giản nhất kể ra tâm ý của anh, kể ra từng thay đổi, tựa như tình yêu anh cho cô, thẳng thắn gọn gàng, không biết quanh co.

Cô biết lần này là anh viết, không phải bất luận kẻ nào đùa giỡn, đó là bút tích của anh, anh cam tâm tình nguyện từng chữ từng chữ viết cho cô.

Anh không nói, mà trong lòng đã trả lời cô vô số lần.

Cô mỉm cười, đặt lời tỏ tình đầu tiên anh viết cho cô một cách cẩn thận vào ngăn kéo.

***

“Rạng rỡ, hôm nay tâm trạng không tệ nhỉ!” Gặp nhau trên hành lang, Quan Tử Đàn chào cô.

“Có lẽ.” Tờ giấy đó khiến cô ngọt ngào một buổi tối, cả đêm mộng đẹp, buổi sáng tỉnh dậy trong lòng anh, nếu muốn không thoải mái rạng rỡ cũng khó.

“Tối hôm qua Tử Tề dỗ ngon dỗ ngọt em cái gì thế, muốn chia sẻ với anh một chút không?”

“Không muốn.” Cô nhìn lịch làm việc. “Em bận, tối nay Tử Tề sẽ đến đón em, bọn em hẹn đi xem phim.”

“Em cố ý phải không?” Ý đồ đả kích anh ta sao? Biết rõ anh ta đang cô đơn ai oán.

Cô hừ nhẹ, “Đáng đời.” Ghen tị chết anh ta đi.

Cái kiểu hừ nhẹ này, không phải là bản quyền của Tử Tề sao? Trước kia đoan trang nghiêm cẩn cô còn cảm thấy mấy người hay hầm hừ kiểu đó rất tùy tiện lại không lễ phép. Quả nhiên lâu ngày ở cùng, tính cách càng lúc càng giống, có lẽ chính cô cũng không phát hiện?



Bưng trà nóng trở lại văn phòng, phút chốc sau, tiếng đập cửa vang lên, anh ta ngẩng đầu thì thấy Quan Tử Tề đứng ở cửa.

“Ngồi đi, Phẩm Tiệp không phải nói bọn em hẹn xem phim sao?”

“Cô ấy đang vội, em đến đây ngồi chờ.”

Quan Tử Đàn mỉm cười. “Nhìn tâm trạng cô ấy càng ngày càng tốt, chuyện giữa hai người xem ra rất ổn?”

Hai người kia, luôn là nỗi bứt rứt không ngừng trong lòng anh ta, thấy bọn họ tốt, anh ta mới có thể thở phào.

“…” Quan Tử Tề từ chối cho ý kiến.

“Vậy em.....” Anh ta dừng một chút, “Còn trách anh sao?”

Quan Tử Tề trầm mặc. “Từng giận anh làm cô ấy tổn thương. Nhưng sau này tỉnh táo ngồi nghĩ lại, có một số người chúng ta muốn tránh cũng tránh không khỏi, có một số việc, chúng ta muốn hay không nó vẫn phải phát sinh, là em quá xét nét anh.” Nếu có thể buông tay, hôm nay anh sẽ không quay lại, có những thứ tình cảm, biết rõ là sai, vẫn cam tâm tình nguyện không oán không hối hận.

“Đây là kinh nghiệm sao? Phẩm Tiệp luôn muốn biết nguyên nhân khiến em hồi tâm chuyển ý, nói thẳng, enh cũng rất tò mò.”

Môi anh hơi giật giật, giãy dụa một lát, mới nhẹ nhàng thốt ra: “Cô ấy khóc.”

“Sau đó?”

“Không có sau đó.”

“Bởi vì nước mắt của cô ấy?!” Người bạn gái cũ từng đòi tự sát của anh nếu biết chắc sẽ nôn ra máu.

“Tào Phẩm Tiệp chưa bao giờ khóc trước mặt người khác.” Cô gái quật cường đó, chỉ có một lần duy nhất khóc trước mặt người khác, còn phải dùng nước mưa che giấu, lần đầu khóc mà không hề phòng bị, tiếng khóc bi thương như vậy, tuyệt vọng như vậy, anh phải làm thế nào?

Nước mắt cô trói chặt anh, anh bi ai phát hiện, trái tim vẫn đau đớn vì cô, không thể bỏ đi.

“Tử Tề......” Quan Tử Đàn thở dài. “Em yêu cô ấy đến nông nỗi này, thật là chẳng còn chút tiền đồ.” Vừa chạm vào Phẩm Tiệp, anh lập tức anh hùng nhụt chí, nguyên tắc gì cũng không kiên trì được.

“Em không phủ nhận.”

“Đã như vậy, thế – em có nghĩ tới tương lai chưa?”

“Tương lai?” Ví dụ như cái gì?

“Đừng bảo làm anh mà anh không nhắc nhở, Phẩm Tiệp rất nhiều người theo đuổi, thời gian này có một anh chàng giám đốc đặc biệt ân cần, hoa tươi lễ vật cái gì cũng có, từng mời cô ấy đi ăn, bị cô ấy cự tuyệt, em yên tâm sao?”

“Em tin cô ấy. Anh không cần nói chuyện giật gân.”

Anh ta nói chuyện giật gân?! Lòng tốt bị nhìn thành lòng lang dạ thú!

Quan Tử Đàn tức giận nói: “Anh à? Làm việc cùng một chỗ, mỗi ngày gặp mặt, em hoàn toàn không lo lắng, anh và cô ấy sẽ không nối lại tình xưa?”

Lần này Quan Tử Tề tạm dừng vài giây, tỏ vẻ anh thực sự từng nghĩ tới điều này. “Nếu đó là lựa chọn của cô ấy, em sẽ chấp nhận.”

“......” Nên nói người này si, hay nói anh ngốc? Rõ ràng chỉ cần anh mở lời, Phẩm Tiệp thậm chí sẵn sàng vì anh mà từ chức, nhưng anh lại lựa chọn buông tay, cho cô tự do, không dùng tình yêu khốn quẫn trói buộc cô, cũng không để ý cô bận rộn bỏ mặc anh, muốn cô vẫn là Tào Phẩm Tiệp như trước, chỉ cần trong lòng có anh là được......

Cũng chỉ có người đàn ông như vậy mới xứng đôi với Phẩm Tiệp, hai người đó thật sự là một đôi trời đất tạo nên.

“Tử Tề, có lẽ anh nói những lời này, em sẽ cảm thấy anh trốn tránh trách nhiệm, nhưng nếu lúc trước em chọn cách theo đuổi cô ấy, mà không phải cố khiến cô ấy chán ghét em tới đè nén cảm tình, người thay lòng đổi dạ trước sẽ không phải là anh.

Sự thật chứng minh, lúc trước anh và cô ấy chia tay, biểu hiện của cô ấy không đến mức hoảng hốt thống khổ như khi mất em, dù là ai cũng có thể nhìn ra được cô ấy thương em biết bao. Cho nên Tử Tề, nói trắng ra, bọn anh chia tay, nguyên nhân không phải gì khác, mà là bọn anh không phải để dành cho nhau, em mới là người dành cho cô ấy. Chỉ có em, mới có thể làm cô ấy đau lòng rơi lệ, cũng làm cô ấy vui vẻ mỉm cười.”

Xem ra Quan Tử Đàn thực sự rất sợ trong lòng anh có vướng mắc, cố sức giải thích!

Anh nhếch môi, thoải mái cười yếu ớt. “Anh không cần lo lắng, em không để tâm.” Một khi đã yêu nhau, anh sẽ cho cô sự tin cậy hoàn toàn, ngày nào không còn bên nhau, chỉ cần cô tự mình nói, đây là ước định, anh sẽ không ngờ vực nọ kia.

“Vậy là tốt rồi.”

“Còn anh? Cùng Thiệu Phinh Đình có tốt không?”

“Anh không biết cô ấy thế nào, bọn anh không gặp nhau.”

“Vì sao?” Không phải đã yêu đến không tiếc chia tay với bạn gái sao?

“Đừng ngoài ý muốn như vậy. Anh nói rồi, anh và Phẩm Tiệp chia tay không phải vì cô ấy, chỉ vì muốn thành thực với trái tim mình.” Đã không có cảm giác với cô, anh ta sẽ không tự lừa gạt, làm bộ chuyện gì cũng không có, tiếp tục yêu Phẩm Tiệp. Nếu làm thế, với Phẩm Tiệp là không công bằng.

“Bởi vì liên quan đến Tào Phẩm Tiệp sao? Cô ta cảm thấy mình là bên thứ ba, lương tâm không cho phép?”

Quan Tử Đàn lắc đầu. “Không hoàn toàn vậy. Vấn đề giữa bọn anh không đơn giản như em tưởng, chép thành tiểu thuyết cũng được, đặc sắc chỉ sợ không kém em và Phẩm Tiệp.” Là anh ta thua thiệt quá sâu, sâu đến thậm chí không biết làm thế nào đối mặt với cô ấy, không còn tư cách bảo vệ cô ấy......

***

Tào Phẩm Tiệp tắm rửa xong, đứng ở phòng khách mà không thấy ai, phòng ngủ cũng không có, hoang mang một chút bèn tìm đến thư phòng.

Trên cơ bản, thư phòng là ông trời của cô, chỉ khi cô vội công tác mới có thể vào, những lúc cô đang làm việc, anh sẽ tìm cách giết thời gian, không quấy rầy cô, bên trong cũng chỉ có mấy tờ tạp chí ô tô thỉnh thoảng cô dạo phố mua giúp, bình thường anh không thường bước vào căn phòng đó.

Có rồi, một lần giận nhau, cô không cẩn thận lại dạy dỗ anh pháp luật, anh nói: “Khi dễ người không học luật sao?”

Rất giỏi! Anh hừ nhẹ một tiếng, lập tức đến thư phòng, rinh ra một quyển “Luật dân sự” đấu với cô.

Người này thực sự đáng yêu, ngay cả cãi nhau cũng làm cho cô cảm thấy ngọt ngào, không thể kìm lòng mà càng ngày càng yêu anh.

Đẩy cửa thư phòng, không nghĩ anh đúng là đang trong đó.

Quái, bình thường anh rất ít vào, hôm nay uống nhầm thuốc gì vậy?

Lạ nhất là, khi cô mở cửa thì thấy anh đang đóng ngăn kéo bàn làm việc.

“Anh đang làm gì?” Cô kỳ quái hỏi.

“Không.” Anh quay mặt, lướt qua cô bỏ chạy lấy người. “Anh đi tắm.”

Lạ lùng nha! Cái bàn đó là nơi cô nghiên cứu các CASE, bên trong cũng chỉ có mấy tư liệu tố tụng cô từng nhận, làm gì có thứ anh cần?

Huống chi thái độ anh không được tự nhiên như thế, chắc chắn có vấn đề. Anh bị gì vậy?

Quay đầu xác nhận anh đã vào phòng tắm, cô đầy bụng nghi hoặc mở ngăn kéo anh vừa đóng, mọi thứ như thường, chẳng có gì khác, chính là cấp trên hơn một cái hộp trang sức khéo léo.

Mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương được thiết kế đơn giản, cẩn thận mà cao nhã, không quá mĩ lệ, nhưng cô vừa liếc mắt đã thích.

Đeo vào ngón tay, hoàn toàn vừa vặn, ánh sáng từ chiếc nhẫn và năm ngón tay tinh tế thon dài soi rọi lẫn nhau, như hoà hợp thêm với khí chất, nhẹ nhàng mà thanh lịch, dường như được tạo ra cho cô.

Có thể hiểu biết những gì cô yêu thích và phong cách của cô, để chọn ra chiếc nhẫn phù hợp nhất, ngoài anh còn có thể có ai?

Hèn gì buổi tối mấy ngày hôm trước, anh cầm tay cô như đang suy xét gì đó, hoá ra là ước lượng kích cỡ ngón tay.

Anh...... cho cô lời hứa hẹn? Một người đàn ông tặng nhẫn, còn có thể có hàm nghĩa gì khác?



Anh đã nhìn ra tâm sự của cô, biết cô ý thức về nguy cơ tuổi tác? Biết cô đang khát vọng một sự yên ổn tương lai? Biết từng phần tâm tư yếu ớt trong cô?

Cho nên, dùng phương thức không áp lực nhất đưa nhẫn kim cương cho cô, để cô có thời gian suy nghĩ xem có muốn sống cùng với anh không.

Người đàn ông này! Luôn yên lặng làm, cái gì cũng không nói.

Cô giơ chiếc nhẫn, mỉm cười rạng rỡ, trở về phòng chờ anh tắm xong đi ra.

Không do dự, không chút suy nghĩ thêm, cô lập tức có thể cho anh đáp án, bởi vì anh là Quan Tử Tề.

Quan Tử Tề vừa ra phòng tắm, chỉ thấy cô ngồi trên giường vẫy tay gọi anh, ánh mắt thiết tha khiến người ta nghi ngờ. “Tử Tề, mau tới đây.”

Anh lơ đãng liếc mắt một cái. “Em gọi chó à!” Gọi anh đi qua anh phải đi qua, anh không có chí khí như vậy sao?

Ngoài miệng thì nói vậy, lau khô tóc xong vẫn chậm rì rì đi qua, hơn nữa không quên tiên hạ thủ vi cường thanh minh: “Lúc anh đi vào phòng tắm đã ướt sẵn, không được vu oan.”

Quên kéo rèm tắm rõ ràng không phải là anh, bà mẹ chồng này mỗi lần đều không vào tai, quá sức!

“Không quan trọng!” Không biết thế nào là lãng mạn à, tên này! Đêm nay đừng bàn đến vấn đề phòng tắm được không?

“Bởi vì người nào đó rất đáng xấu hổ!” Anh nhân sơ sẩy truy bắt đến cùng, chính cô nói là không quan trọng, một quốc gia hai chế độ, đúng tiêu chuẩn.

“Anh có lại đây nhanh không thì bảo! Lầm bà lầm bầm không dứt.”

Không thể nhịn được nữa! Cô cố gắng phô bày nữ tính dịu dàng và nhu mì, ít nhất đêm nay không muốn ầm ỹ với anh, nhưng mà nhìn coi, tên ngốc này đê tiện cỡ nào? Làm cho một chút dịu dàng nhỏ xíu muốn dành cho anh cũng không bốc lên nổi.

“Dạ, nữ vương, muốn chơi trò ném đĩa sai chó bắt về không?” Anh ngoài cười nhưng trong không cười.

Hít vào, thở ra – tên khốn - mệng đê tiện cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, không thèm so đo. Cô tự nhắc nhở trong lòng, sau đó lộ ra nụ cười mềm mại đáng yêu, ngọt ngào gọi anh: “Tử Tề, Tử Tề, Tử Tề ---”

“Em phát xuân cái gì vậy?” Gọi gì gớm quá! Đã nói phụ nữ ba mươi như sói, cô còn cáu kỉnh, không nghe nổi lời nói thật.

Đừng so đo, đừng so đo, đừng so đo...... Lần này tụng đi tụng lại mười lần.

Sau đó tươi cười như trước, mềm mại đáng yêu như nước vùi vào lòng anh, vươn tay phải huơ huơ trước mặt anh, giọng ngọt lại nhuyễn. “Được không?”

Trên mặt anh hiện lên một vầng sáng hồng nhạt khả nghi, ho nhẹ. “Miễn cưỡng xem được.”

“Có lòng tặng người ta phải không? Em thích! Sau này em có thể đeo lên tay, để mấy người đáng ghét theo đuổi cách xa một chút, tiết kiệm sức lực.” Vẻ mặt anh đáng yêu quá. Hoá ra anh cũng ngượng ngùng.

“Đừng có cường điệu, em có bao nhiêu người theo đuổi? Định ra tường à?”

“A, ra tường --” Cô cười thầm, muốn ra tường cũng phải có tường cho cô đi! Giọng điệu này sao giống như vợ độc quyền chỉ là của anh!

“Cười dâm đãng thấy ớn!” Thật đúng là muốn ra tường?

Không biết anh có phát hiện ra không? Khẩu khí chát nha, còn nói anh sẽ không ghen.

“Ra chứ! Nếu anh không tốt với em.”

“Anh nên nói gì? Chúc hai người trăm năm hoà hợp, sớm sinh quý tử, thế nào?” Anh cười như không cười đáp lại.

Có người đang tức!

Cô bật cười ra tiếng, ngẩng đầu hôn anh.

“Tránh ra, trèo tường của em đi.” Mạnh miệng lắm, lại không cự tuyệt khi cô hôn, để cô hôn cho đã, còn kiêu ngạo để lại vài dấu vết trên gáy bộc lộ chủ quyền một cách công khai, không cho người ngoài có cơ hội vọng tưởng.

Anh làm sao không biết tâm tư của cô, không nói mà thôi.

“Tử Tề, anh sợ em bị người khác bắt đi đúng không? Còn nói sẽ không ghen!”

“Nếu nghĩ như vậy có thể an ủi lòng em -- được rồi, đàn bà con gái hơn hai mươi chín tuổi lòng dạ hư không, coi như anh làm việc thiện.”

“Rõ ràng là vậy!” Bằng không ngay cả nhẫn cũng đã chuẩn bị? “Anh khỏi phủ nhận, phủ nhận cũng vô dụng.”

Rất quyền uy thay anh kết luận, coi như xong, kháng án không có hiệu quả.

“Xin hỏi pháp luật ở đâu?” Vu oan giá hoạ, còn không cho kháng án?

Anh thật sự là công dân bậc hai đúng không? Nói chuyện cũng không thèm nghe, hoàn toàn như không đáng.

“Ghen thì ghen thôi, em cũng chẳng cười anh.” Trấn an một cách dịu dàng, hôn anh, khẽ cắn môi dưới nỉ non: “Nói giúp với người đưa nhẫn cho em, em rất yêu, rất yêu anh ấy.”

Anh từ chối trả lời, hôn lại cô thật sâu.

Còn nói không để ý, toàn nói nhảm!

Ngọt ngào hưởng thụ nụ hôn, nhất thời đắc ý vênh váo, lại thốt lên: “Em đã nói anh đúng là biến thái, thế nào thì thế, muốn đưa sao không đưa tận tay, còn làm loại chuyện vụng trộm, không dám gặp người.”

“Anh vụng trộm không dám gặp người? Vậy ai tuần trước trốn trong phòng, lấy kim đâm lủng bao cao su của anh, ai tính cách ti bỉ vô sỉ, làm ra hành vi của bọn đạo chích không dám gặp người? Tào đại luật sư?” Lập tức phản kích. Anh là ai vậy? Quan Tử Tề nha! Ai dám chế giễu!

Cô cứng miệng, không thể nói thêm.

“Anh... Anh đã sớm biết, sao lại không nói!” Còn làm như không biết, người này thật là xấu.

“Người ta trời sinh thiện lương, không đành lòng vạch trần.” Ai biết cho cô mặt mũi, cô liền vẽ tranh trừu tượng, cho rằng mình rất khéo léo?

“Đáng ghét! Đã không biết người ta khổ sở lắm sao, còn cười nhạo em! Anh còn trẻ, đương nhiên không vội, nhưng em đã ba mươi, em phải ý thức được nguy cơ, bây giờ không sinh, sau này muốn sinh cũng sinh không được. Em muốn có con với anh......” Càng nói càng tội nghiệp.

Đã thừa nhận mình ba mươi tuổi? Anh tức giận nói: “Em ngu nhất nước à? Bình thường đứng trên toà án không phải hùng hồn lắm sao? Việc nhỏ như vậy cũng không nói, giấy phép luật sư làm giả phải không?”

“Em nói anh sẽ đồng ý sao?”

“Vô nghĩa.” Bằng không nhẫn là đùa à? Hứa hẹn là cả đời đau thay cô yêu cô bao dung cô, cho cô những thứ cô muốn cũng là đùa à?

Chỉ là sinh con thôi, có gì khó xử? Thiếu cái tấm plastic mỏng manh kia, anh càng bớt việc!

“Ý của anh là, sau này chuyện gì cũng có thể nói với anh?” Nếu là trước kia, cô sẽ giận anh nói năng đáng ghét, nhưng lúc này, cô hiểu tấm lòng từ cái miệng hư của anh, là anh muốn nói, đừng ôm tâm sự không vui, chỉ cần cô nói ra, anh sẽ làm tất cả.

“Chuyện ra tường cầu tình đừng có nói.”

Cô bật cười. “Chúng ta kết hôn đi, Tử Tề! Còn trì hoãn nữa, em thành tân nương cao tuổi mất.”

“Em muốn kết hôn, anh phụng bồi. Còn nữa!” Anh ngừng lại. “Ngu ngốc, đừng băn khoăn chuyện tuổi tác mãi vậy, anh một chút cũng không cảm thấy em già.”

Đây có lẽ là câu nói ngon ngọt duy nhất anh dành cho cô.

Cô cười thầm, ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nỉ non --

“Tử Tề, em yêu anh.” Lần này, cô không quanh co, nói ra tâm ý.

Một câu, là hứa hẹn cả đời với anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tâm Không Đề Phòng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook