Tâm Không Đề Phòng

Chương 5: Giúp đỡ lẫn nhau

Mèo Vớt Trăng Sáng

30/07/2013

Nhìn tới nhìn lui thiệp mời trong tay, nhịn không được lại thở dài một hơi.

Đây là thiệp mời họp mặt của bạn học phổ thông, cô đã nhìn trọn một buổi tối, cũng ai oán cả một đêm.

Hôm kia, bởi vì động cơ xe có chút tạp âm, đưa đến cho Quan Tử Tề kiểm tra bảo trì, gặp gỡ Tiểu Cố hàn huyên đôi câu, lơ đãng nhắc tới chuyện này, Tiểu Cố biết cô bối rối, hỏi cô: “Sao không tìm anh cả đi cùng?”

Nhưng vấn đề là làm sao cô mở miệng?

Cô thừa nhận cá tính của mình quá mạnh, từ nhỏ đã là người mô phạm, giấy khen luôn là hạng nhất, chưa bao giờ phải cúi người, kiếp sống học sinh hoàn mỹ không có chút tỳ vết.

Cô không muốn so đo với ai, những việc cần lo liệu đều dùng nguyên tắc phải là tốt nhất, không cho phép mình cẩu thả, nhưng thân sống trong sự cạnh tranh kịch liệt, nơi nơi tranh đấu gay gắt, không có tình cảm thật sự, chỉ có kín đáo giành giật thứ hạng và tâm cơ, nói thẳng ra, đoạn thời gian đó cô chẳng vui vẻ gì.

Thật ra cô không muốn tham gia vào lần họp mặt này, đến đó, chẳng qua là so đo thành tựu, so đo tiền tài, so đo bạn trai, khắp nơi đều phải tỏ vẻ. Nhưng người tổ chức cố thuyết phục, sau đó không biết nghe từ đâu ra tiếng gió, biết cô có bạn trai là luật sư đã kết giao mấy năm, muốn cô đưa anh ta tới......

Cô thừa nhận mình bị chọc đúng vào chỗ đau, không cách nào nói nên lời chuyện cô đã chia tay, tự rước khổ vào mình.

Vì thế, tạo thành tình huống bây giờ, đi cũng dở, không đi cũng dở.

Nếu đi, bây giờ cô tìm bạn trai nào tham gia cùng? Nhưng nếu không đi...... Những người đó sẽ nghĩ gì?

“Đi thôi, hỏi xem anh cả có muốn làm bạn trai một ngày của chị không.” Tiểu Cố chưa từ bỏ ý định liều mình giựt giây.

“Tôi không cần, cũng chẳng liên quan đến anh ta.”

“Chuyện của chị là chuyện của anh ấy.”

“Anh ta sẽ không đồng ý.” Đừng tưởng rằng nghĩ cách cột họ lại với nhau, nó có thể thắng tiền đặt cược, đánh chết cô cũng không tin Quan Tử Tề có tình cảm ái muội với cô.

“Chị không hỏi làm sao mà biết? Muốn cược không? Chỉ cần chị mở miệng, anh cả chắc chắn sẽ đồng ý.”

Còn cược? Thằng nhóc không sợ thua à?

“Quan Tử Tề, anh có thể làm bạn trai một ngày của tôi, đến buổi họp mặt cựu học sinh với tôi không?” Đêm đó, cô nhất thời xúc động, thật sự hỏi ra.

Anh đang kẹp miếng cá kho đưa vào miệng, vừa cắn một miếng vừa nhìn cô chằm chằm, sau đó buông đũa, giơ tay sờ sờ lên trán cô. “Cô ấm đầu à?”

“Anh là đồ quỷ!” Nhìn đi, lại tự đưa mình lên cửa cho người ta tổn hại, cô sai lầm rồi!

“Quên đi!” Cô tức giận nói. “Tôi chỉ tùy tiện hỏi, một chút cũng không --”

“Được.”

“Hả?” Cô ngây người, ngoáy ngoáy lỗ tai. “Anh nói cái gì?”

“Cô ngễnh ngãng sao? Tôi nói được!”

Được? Anh có nói?! Cho nên cô thua cược?

Cô kinh ngạc, nhất thời không thể thừa nhận - người thua phải đãi người thắng một chầu bít tết là chuyện thật.

“Anh đâu có!” Thật vô lý.

“Đâu có mà tỏ vẻ đồng ý, đồng ý là không thành vấn đề, không thành vấn đề chính là ok, yes, no problem, còn cần càng giải thích rõ ràng hơn không?” Giọng đáp lại dường như coi cô là kém trí.

“......” Vấn đề là, vì sao anh phải đồng ý? Thậm chí không chút do dự.

Điều này, mãi cho đến ngày họp mặt cựu học sinh, cô vẫn nghĩ mãi không xong......

***

Mười một giờ đêm.

Kết thục buổi họp lớp, trên đường trở về, không khí rất trầm mặc.

Lái xe là Quan Tử Tề, cô uống rượu, nửa nằm nửa ngồi dựa vào tay lái phía bên phải, hơi say.

Lần họp mặt này, bề ngoài coi là thành công, nhưng thẳng thắn mà nói, giờ phút này cô cảm giác tệ hết biết rồi.

Mí mắt lặng lẽ chống lên, cố mở thành một khe hẹp, trộm ngắm khuôn mặt nghiêng nghiêng đang chuyên chú lái xe, khóe miệng anh khẽ nhếch, khuôn mặt cương nghị không có một chút tươi cười......

Là tại cô không nói rõ ràng, chỉ cần anh giả mạo làm bạn trai cô một ngày, cho nên anh cho rằng thứ cô cần là một người bạn đưa cô đến, tham gia họp lớp, miễn cho hình ảnh cô đơn một mình bị trêu cợt.

Ngay từ đầu, cô quả thật cũng nghĩ như vậy, tuyệt đối không có dự tính bên ngoài gì, cô thật sự không ngờ được, các bạn học lầm anh thành “luật sư Quan” - người đã chia tay với cô.

A...... Được rồi, cô thừa nhận cô không thể trốn tránh trách nhiệm, người khác hiểu lầm, cô có thể giải thích, nhưng trong khoảnh khắc đó, cô lại không có dũng khí nói rõ mọi chuyện, nên để anh cả một đêm rơi vào tình trạng lúng túng không biết làm sao.

Còn anh, cũng chỉ liếc mắt nhìn cô, im lặng không nói gì.

Ở vào tình huống xuất hiện không rõ ràng, đứng trong bầu không khí che đậy, ngay cả cô cũng cảm thấy không thoải mái, huống chi là Quan Tử Tề.

Khi đó, cô cảm thấy, cái gọi là tinh anh xã hội, phần tử trí thức, quả thật khiến con người ta khó có thể chịu đựng -- tuy rằng, cô cũng nằm trong thành phần này.

Cô thậm chí cảm thấy ngoài ý muốn, dựa vào cá tính của anh, vì sao còn có thể nhẫn nại một đêm, không phẩy tay áo chạy lấy người?

Là vì giúp cô giữ mặt mũi, có lẽ! Trong lòng cô biết rõ ràng, lặng lẽ thở dài.

Đêm nay, anh có thể nói là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cho cô mặt mũi, nhưng cô một chút cũng không vui nổi.

Anh sẽ nghĩ sao về con người cô? Cảm thấy cô dối trá, nông cạn? Ngay cả cô còn cảm thấy mình tệ hại, tuy rằng ban đầu cô không có ý đó.

Nhờ anh đưa cô đi, thực sự chỉ vì không muốn đối mặt với những đồn thổi hay hỏi han của người ngoài, vô tình lại biến anh thành thế thân vì mặt mũi cô! Nên bây giờ, cô không còn mặt mũi mà thanh minh cho mình.

Cô cảm thấy mắc nợ anh......

Vụng trộm liếc mắt một cái, anh vẫn không hé răng!

Dù là ai, bị đối đãi như thế, đều có quyền phản ứng, cô có thể lý giải tâm trạng anh lúc này.

“Cô còn muốn nhìn trộm tôi tới khi nào?” Chạy xe vào bãi đỗ, anh nghiêng người, nhìn thẳng vào cô.

A! Bị phát hiện.

Cô ngồi thẳng dậy, ho nhẹ, dè dặt hỏi: “Anh… Giận sao?”



“….” Anh không nói, khẽ hừ một tiếng, mở cửa xe xuống trước, cô vội chạy theo sau, vì quá vội vàng, bước chân lảo đảo, anh vòng cánh tay qua người cô, kéo một kẻ đang chuếnh choáng vào lòng.

Đỡ cô vào cửa, cô cúi đầu, co quắp mở miệng: “Cái đó...... Này...... Tôi xin lỗi.”

Quan Tử Tề chăm chú nhìn cô.

Đêm nay cô uống không ít, có lẽ là xấu hổ, cả đêm vùi đầu uống rượu, tửu lượng cô không tệ, uống vào mặt chỉ hơi hồng, nhưng không say.

Lúc này, gương mặt đó tràn ngập áy náy.

“Trả lời tôi một vấn đề, rồi bỏ qua hết.” Hồi lâu, anh chậm rãi đáp lại, xoa gò má ửng hồng của cô. “Cô nói đi, bạn trai một ngày, cho nên, bây giờ vẫn là bạn trai? Nghĩa là, tôi có thể sử dụng quyền lợi của người làm bạn trai?”

“Sao?”

Anh muốn làm gì? Ánh mắt...... Là lạ. Cô mất tự nhiên, muốn lùi lại, đã bị anh vươn tay, giam cô vào trong vòng tay anh, phía sau là cánh cửa, anh cúi đầu, bằng tốc độ cô không thể đối phó, đoạt lấy môi cô.

Tiếng kêu của cô bị nuốt giữa hai bờ môi giằng co, mạnh mẽ gắn chặt, hai hơi thở giao hòa, xen với độ ấm từ người anh, kiên định lại triền miên.

Hô hấp rối loạn, cả người như phải bỏng, cô không thể nghĩ thêm được gì, chỉ có thể theo từng bước anh dẫn dắt, mê loạn.

Sai lầm, hoàn toàn sai lầm, cho đến lúc này, cô chưa từng xem anh là đối tượng kết giao, loại cuồng nhiệt và thân mật chỉ thuộc về những người yêu nhau thế này, bằng cách nào cũng không thể tưởng tượng được, sẽ tồn tại giữa hai người họ, nhưng cô thật sự đang nằm trong lòng anh, bị hôn đến ý loạn tình mê.

Cô không thể kháng cự, thậm chí trong sự cuồng nhiệt, pha chút ngang ngược của anh, lại gợi mở cảm giác yếu đuối nữ tính trong cô, dường như, bọn họ nên như thế, phải như thế, đàn ông và đàn bà, mạnh mẽ và mĩ lệ, cứng rắn và mềm mại, mập mờ như thế, phù hợp như thế.

Anh hôn khắp nơi, mặc sức làm càn trên môi, trong miệng cô, cái hôn lướt qua khắp mặt cô, lưu lại trên gáy vài dấu vết khi không khống chế được.

Sau một lúc lâu, hai người tựa trán vào nhau, hổn hển thở dốc.

Cô hoàn toàn đã quên – cô phải giãy dụa.

Anh nhìn cô chăm chú, rồi sau đó, khẽ lui người, rời khỏi đôi mắt mờ sương của cô.

“Chúng ta hoà nhau, không ai nợ ai.” Lỏng tay, anh lướt qua cô, mở cánh cửa sau lưng cô.

Cô nhìn anh lùi lại, cảm giác nhiệt độ cơ thể bỗng dưng hạ thấp, rồi nghe tiếng đóng cửa phía sau, đột nhiên, cảm giác lạnh lẽo ập đến.

Mất đi cánh tay cứng cáp, cô vòng tay ôm lấy người, trượt theo cánh cửa, co ro ngồi trên sàn nhà, nhìn bốn bức tường lạnh lẽo xung quanh, căn phòng trống rỗng, cô tịch đến đáng thương, trong nháy mắt chỉ cảm thấy mờ mịt, không thể thích ứng với cảm giác chỉ còn lại một mình, hư không đột nhiên ập đến.

Rất lạnh, không phải vì bầu không khí lạnh lẽo, mà vì linh hồn cô đơn không người sưởi ấm, trái tim rét buốt âm ỉ đau.

Không biết xúc động từ đâu, cô nhảy dựng lên, mở cửa, kích động đuổi theo.

“Quan Tử Tề!”

Người sắp bước vào thang máy dừng lại, nghi hoặc quay đầu.

“Ở lại!” Cô nói.

Anh nhíu mày, trên mặt là nỗi kinh ngạc, không thể giải thích.

“Xin anh, ở lại, chỉ đêm nay thôi!” Cô muốn có một vòng tay vững chãi ôm mình, cô muốn lưu lại phần ấm áp kia, khi anh ôm cô, rất ấm áp.

Đêm nay, cô không muốn ở một mình.

Quan Tử Tề không hỏi nhiều, tiến đến, cho cô cái ôm mà cô khát vọng.

…………………………………

Phía dưới lớp chăn nhăn nhúm, thân thể dây dưa, nhiệt độ không ngừng tăng lên, không thể che lấp bầu không khí tràn ngập tình dục.

Thế giới người lớn, trần trụi khiến người mặt đỏ tim đập.

Anh liếm môi cô, vừa như mút vừa như đang cắn, khiến cô dồn dập thở dốc, khó chịu kéo anh, nụ hôn càng sâu hơn.

Anh cười khẽ, mặc cô hôn, dục vọng nóng rực để vào nơi mềm mại của cô, cọ xát, lớn mật mà kích thích.

“Muốn anh đi vào không?” Anh hỏi, trêu chọc cô khát vọng càng sâu, cảm giác được nơi hai người thân mật, xuân triều tràn ra, không thể vãn hồi.

“Anh......” Anh còn dám…, cô bị đùa một đêm, hoàn toàn không còn gì để nói.

Không muốn trêu cô nữa, đang muốn nghênh thân kết hợp với cô, thỏa mãn cho cô, cô lại đặt tay chặn trước ngực anh, thở dốc: “Anh, không phải anh đã nói, chỉ có phụ nữ cưỡng bức anh, chưa từng có ghi chép về chuyện anh cưỡng bức phụ nữ?”

“….?” Anh nhíu mày. Đây là cự tuyệt?

Anh là người đàn ông bình thường cả về thể xác và tinh thần, giữ anh lại, thì nên chuẩn bị tâm lý tiếp nhận, cô không phải là nữ sinh mới mười tám tuổi, không thể khờ dại trông cậy vào trò chơi ngây thơ đắp chăn bông nói chuyện phiếm đơn thuần. Người trưởng thành có thế giới của người trưởng thành.

“Chưa.” Anh không thừa nhận tình huống lúc này là “cưỡng bức”, nhưng nếu cô đổi ý, tiếp tục nữa cũng không nên.

Mặc dù nói dừng ngay lúc này, quả thật khiến người ta nghĩ cô đang đùa, nhưng anh vẫn lùi lại, rất phong độ buông cô ra.

“Vậy được rồi, coi như bản ghi chép đó không sai.” Khi anh buông tay, cô quay người áp đảo, chân dài khóa lại, tiếp nhận vật nóng cứng rắn, không cam lòng ở thế hạ phong bị người đùa cợt.

Anh ngạc nhiên, hoàn toàn bất ngờ.

Người… Người phụ nữ này --

Ngay cả loại chuyện này cô cũng không muốn thua? Vừa ngang ngạnh vừa đáng yêu...... Khiến anh phải mềm lòng.

Sau nỗi kinh ngạc, anh cúi đầu cười. “Chậm rãi mà dùng, chúc « ngài » chơi thật thoả thích.” Rất có lễ phép đáp lại, dường như người bị đặt phía dưới cưỡng bức không phải là anh.

“Lại còn dám nói!” Trừng mắt nhìn anh một cái, đón nhận anh sâu hơn, ánh mắt mềm mại lại...... Mị hoặc.

Anh cắn răng, cố gắng để không rên thành tiếng. “Em có thể...... Xâm phạm thêm lần nữa, không cần phải khách khí.” Dừng một chút, bổ sung một câu: “Anh có thể cắn chăn kềm chế, hơn nữa......” Sau đó đứng dưới ánh đèn vàng vọt khóc nức nở.

“Anh nói nhiều quá!” Tào Phẩm Tiệp ngắt lời, liếc anh trắng mắt. Chưa từng thấy người đàn ông nào ở trên giường còn bla bla nhiều lời như vậy, y như lão thái bà.

Này -- thái độ hơi kiêu ngạo quá đáng nha!

Theo tần suất càng lúc càng sâu càng nhanh, anh không nhịn được tiếng ngâm ra tiếng. “Em có thể thô bạo hơn một chút, anh có tố cáo cũng không cáo em chết được!”

“Đừng quên em là luật sư.” Hiểu được cách nào khiến mình thoát tội.



“Cái này gọi là gì? Cầm khoán bẻ măng*?” (* nôm na là hành pháp mà lại phạm pháp í)

......

Ngoài miệng môi súng lưỡi tên, bên dưới lại lửa nóng dây dưa, va chạm hình thành tầng tầng sóng trào mãnh liệt, vui thích như thủy triều không ngừng ập tới.

Đêm, rất sâu rất sâu, không ngừng dây dưa, tràn lan giữa đêm chầm chậm, nhìn không tới tận cùng......

***

Sau đêm đó, Quan Tử Tề lúc nào cũng ngủ lại ở nhà cô, có lần đầu tiên, sẽ dễ dàng có lần thứ hai, lần thứ ba...... Dần dần, mỗi khi cô tỉnh lại trên giường, đều cảm thấy đó là chuyện rất tự nhiên.

Đương nhiên, để cho đàn bà đặt dưới thân muốn làm gì thì làm, còn gì là tôn nghiêm của đàn ông? Lần đầu là sơ ý mất Kinh Châu, lần tới nếu còn để cô tiếp tục, chẳng khác nào IQ thấp đến dưới không, mà Quan Tử Tề anh luôn luôn là người thông minh, sẽ không để cục diện theo hướng mình bị ăn đòn lâu.

Đương nhiên, anh biết làm thế nào trêu chọc cô, một lần lại một lần, làm cho cô ở dưới thân anh thở gấp gáp, yêu kiều, trắng đêm kích tình thiêu đốt.

Nếu nói tình nhân thì không đúng, giữa bọn họ trên cơ bản đa số là nhu cầu thể xác, tình cảm thiếu đến đáng thương.

Cô không nghĩ rằng, bản thân có một ngày cũng rơi vào hình thức kết giao nam nữ kiểu thành thị, cô sợ cô đơn, cần phải có người làm bạn, nhưng không không dám nói, cô đối với anh có bao nhiêu phần là lợi dụng.

Cô không yêu anh, lại cần vòng tay anh, còn anh, không thấy thích cô bao nhiêu, đàn ông không có tình yêu cũng có thể làm tình, bởi họ chỉ vì nhu cầu.

Họ có thể hôn, ôm, lấy phương thức nguyên thủy nhất của nhân loại, dùng nhiệt độ cơ thể an ủi lẫn nhau, lên giường với nhau, nhưng không đề cập đến tình yêu.

Cô cho rằng, anh hiểu, nên hai bên không thảo luận gì về đề tài này vì đã cùng suy nghĩ một cách ăn ý, chỉ triền miên ban đêm, không hỏi thêm gì, không can thiệp vào cuộc sống của người kia.

Cô hài lòng với điều đó, không nên dùng gánh nặng tình cảm để ràng buộc, thứ đó quá nặng nề, mà phương thức kiểu này làm cô an tâm, tự tại, không cảm thấy nặng nề.

Có khi cô đến xưởng sửa xe tìm anh, nhưng rất ít, đa số là anh đến chỗ cô nghỉ ngơi vào buổi tối, trừ trường hợp cần thiết, bọn họ ít khi cùng xuất hiện bên ngoài, để không gặp người quen -- trên cơ bản, cô cũng không muốn có nhiều người biết.

Chuyện về anh, cô không biết nhiều, phần nhiều là từ miệng những người ngoài lơ đãng nói ra, tỷ như khi còn kết giao nghe Quan Tử Đàn nói, thỉnh thoảng đến xưởng sửa xe nghe Tiểu Cố, A Quốc nói. Anh chưa từng nói về anh, mà cô cũng chưa từng muốn hỏi.

Tối hôm nay, hoan ái qua đi, đang buồn ngủ, người bên gối cắn bờ vai trần, quấn lấy cô gây sự một cách cố tình, không cho cô ngủ.

“Quan Tử Tề, em cảnh cáo anh, còn cắn nữa em xoá sạch răng cửa của anh.” Bị chọc ghẹo đến phát hỏa, không thể an ổn mà ngủ cho yên, cô mệt mỏi uy hiếp rất độc ác.

“Có gan em đánh xem.” Đã quen bị đối đãi “tàn bạo” trên giường, anh hoàn toàn lơ đễnh, cắn cắn cắn, một đường dọc theo cổ, vừa liếm vừa cắn môi mềm, khe khẽ cười đùa.

Người này cầm tinh con chó sao? Thích cắn người như vậy.

Không thể nhịn được nữa, cô xoay người chặn anh lại, trả thù bằng cách hôn lại thật mạnh, cố ý cắn lên môi anh.

Muốn cắn, được! Mọi người cùng cắn cho đủ!

Quan Tử Tề chỉ hơi khép mi, mặc cô muốn làm gì thì làm.

Đợi cô khoái trá thu răng lại, anh liếm vết xước da trên khoé miệng, không suy nghĩ mà hỏi một cách ác tâm: “Có ai biết mặt này của em không?”

“Mặt này?” Giấc ngủ không đủ, cơn tức rất lớn.

“Nữ vương SM.” Cứ như đang nói chuyện thời tiết, nhàn nhã nói.

“Sao anh không nói là anh cầu xin được SM?” Mỗi lần đều bày ra bộ mặt thiếu tự trọng muốn người chà đạp, cô còn phải khách khí với anh sao?

Quan Tử Tề nhìn chằm chằm lên trần nhà trầm tư, một hồi lâu, người nào đó tỏ vẻ như là từ nỗi đau kịch liệt tìm ra chân lý -- “Lễ nghĩa liêm sỉ không phải ai cũng có…“

Tào Phẩm Tiệp suýt nữa bị kết luận của anh làm cho tức đến tê tâm liệt phế. “Tốt nhất, bốn chữ đó anh nên có!”

“Cho nên chúng ta coi là tám lạng nửa cân? Một con rùa ngốc một hột đậu xanh?”

“Ai với anh rùa ngốc đậu xanh!” Bản thân mình đê tiện, đừng có tính thêm cô vào.

“Em thật khó hầu hạ.” Anh như nhìn một đứa trẻ ngang bướng, vỗ đầu dỗ dành cô, thái độ đó càng chọc giận cô.

“Quan, Tử, Tề!” Chộp tay anh, lại cắn một cái mạnh, để lại dấu răng.

“Xin hỏi lúc này là ai cầm tinh con chó?” Vấn đề chưa giải quyết đã lâu, hôm nay sẽ một lần giải quyết.

Cô há miệng, phát hiện không thể bắt bẻ anh, căm giận ngậm miệng.

“Tốt lắm, còn biết tỉnh lại!”

Cô giương mắt, liếc khoé môi anh ý cười không dứt.

“Tâm trạng anh rất tốt?” Đối mặt với cơn cáu kỉnh của cô,một chút cũng không ảnh hưởng.

“Nhìn tình hình, hẳn là khá hơn em một chút.” Quan Tử Tề quay lại cô, không chút để ý tung ra vài câu: “Này, cô gái ngốc nghếch, muốn rống là rống, muốn kêu là kêu, không phải không biết em là người phụ nữ bản tính đanh đá, đè nén cái gì? Làm bộ khách khí với anh cũng không biến thành thục nữ.”

Có ý gì? Ám chỉ cô là bà điên sao?

Khó chịu rất nhiều, cô nghe ra nguyên nhân.

Không phải là anh -- biết tâm trạng cô không vui, nên đêm nay mới cố ý trêu ghẹo, để cô phát tiết hết ra?

Cô thừa nhận đêm nay cô cố tình gây sự, áp lực công việc gần đây khá lớn, có khi về nhà, mệt đến ngay cả nói cũng không muốn nói, khó tránh khỏi cảm xúc muốn bùng nổ, lại không biết có thể nói với ai.

Cô không nói, anh lại như cái gì cũng biết, nhưng không muốn nói, chỉ yên lặng ôm lấy cô, nằm bên cạnh cô.

Mỗi lần hoan ái xong, anh chưa bao giờ quay lưng mà đi, luôn ôm cô vào lòng lâu thật lâu, có lẽ sẽ hôn cô, có lẽ sẽ vô cùng thân thiết chạm vào cô, có lẽ cái gì cũng không làm, chỉ ghì mạnh cô vào ngực anh.

Rõ ràng không phải tình nhân, hành động lại ôn tồn như đối với tình nhân. Rõ ràng là quan hệ thể xác, nhưng từ đầu đến cuối anh không làm cho cô cảm thấy mình là đối tượng để anh tiết dục.

Cô thừa nhận, người đàn ông này tuy rằng lời lẽ kém cỏi, nhưng tâm tư so với ai cũng tinh tế hơn.

“Quan Tử Tề, tâm trạng em không tốt.” Lần đầu tiên, cô chủ động nói hết với anh. “Gần đây gặp vài chuyện khó giải quyết, cho nên mới khó chịu.”

“Ngày mai nghỉ, đi ra ngoài một chút.”

“Không được, có án mạng, ngày kia sẽ mở phiên toà, em muốn......” Nghề nghiệp của cô không cho phép cô có ngày nghỉ, quan tòa chỉ nói đến thắng thua, không như người thường.

“Không mượn em cho ý kiến.”

“......” Làm sao có thể cảm thấy người đàn ông bá đạo này rất biết săn sóc cơ chứ? Lúc nãy cô điên rồi mới có thể nói với anh nhiều như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tâm Không Đề Phòng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook