Tam Lạc Vi Tam Hoàng [Thuần Việt]
Chương 2: Sơ bộ tình hình
NX/Huynh
27/09/2022
Ba người đứng lên nhìn xung quanh một chút, phá hiện mình đang ở một rừng cây rậm rạm, xa xa còn nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, ba người vô phương vô hướng đi về phía tiếng nước chảy.
Không qua bao lâu, họ tới một cái thác nước cao lớn, sau đó chia nhau ra dò xét tìm nơi ẩn nấp. Tầm hai tiếng nữa, họ phát hiện một cái hang tự nhiên ở cạnh thác nước, sau khi chắc chắn đây không phải hang động vật hoang dã thì mới mỗi người một góc ngồi xuống dở quyển vở dày cộm ra xem.
Loạn thế đại lục, là một thế giới tu tiên rất hỗn loạn, tất nhiên có vài thế lực hùng mạnh vẫn giữ được trật tự của một vùng nhất định. Cảnh giới tu tiên được chia :
-luyện khí, chia 9 tầng là cảnh giới trụ cột đặt nền móng về sau
-trúc cơ tiếp đến kết đan, kim đan, nguyên anh chia làm bốn tiểu cảnh giới
Sơ kì, trung kì, hậu kì và đại viên mãn.
Tới đây thì bọn hắn không đọc được gì nữa do điển tịch bị một lớp màng ánh sáng che đi, lật nửa cuốn ra sau thì rất nhiều các loại ngôn ngữ hẳn để bọn hắn đọc để giao tiếp.
" Ỏn~~" chợt, một tiếng réo phát ra từ bụng của Lạc Nam Quân, hắn bờ môi khẽ run, nói " ta đói, hiện không có sức để mà học, các ngươi đi kiếm đồ ăn".
Lập tức Lạc Hồng Quân, Phá Quân đứng dậy, tiếng đến gần Nam Quân. "Có cái cc, mày ăn rồi mày báo làm lộ tin tức không thì tao cũng không bị bắt còn chưa tính xổ với mày đâu, còn nữa mày là cái cuccut gì mà tao phải kiếm đồ ăn cho mày". Phá Quân, Hồng Quân thay phiên chống nạnh văng tục văng nước miếng khắp mặt Nam Quân.
Được một lúc thì hết hơi, hai thằng lại ngồi xuống, Phá Quân nói" nói vậy chứ vẫn phải kiếm cái gì ăn, thay phiên nhau đi, hôm nay tao đi trước". Hai người kia nghe vậy thì cảm động nước mắt lưng tròng, dặn dò " nhớ cẩn thận". Cứ như vậy, Phá Quân vác thanh trường kích ra khỏi hang động, hai thằng kia thì cười như được mùa bắt đầu dở vở học từ vựng, ngữ pháp.
Ra khỏi hang động, Phá Quân nhanh chóng chui vào một cái lùm cây to lớn, ko bao lâu liền nghe thấy tiếng bắn pháo hoa và chửi đổng " đậu xanh, biết thế lúc đấy ăn ít chè đậu lại, nếu không sao ta phải đi trước làm chuột bạch chứ...".
Tại trên một cây cổ thụ, một bóng người cầm trường kích đang nhẹ nhàng lách từng tí một, mũi kích hướng về một con lợn rừng đang ủi đất. "Phập-",
Một tiếng da thịt xé rách vang lên theo sau đó là tiếng kêu éc éc của con lợn. Sau một hồi giãy giụa thì lìa trần, Phá Quân lấy dây buộc con lợn lên cây kíck vác về miệng lẩm bẩm" đây đã là con thứ 4 rồi mới bắt được, giống như lợn ở đây có cái gì đó đặc biệt rất khó bắt so với địa cầu thì phải".
Về tới hang, Phá Quân sững sốt khi thấy Hồng Quân đang ngồi xếp bằng, quanh người tỏa ra một cỗ hơi nóng nhè nhẹ, sau tích tắc, Hồng Quân thở ra một hơi, hai tay thu về miệng cảm thán. " vậy mà vào luyện khí tầng một, lại còn là hỏa linh căn". Chợt nghe thấy tiếng cười của Phá Quân vang lên, "hahaaha, vốn định phơi thịt heo cho khô, không ngờ ngươi lại có hỏa linh căn, tới tới, nhóm lửa nướng thịt đi". Phá Quân ném con heo cho Hồng Quân rồi đi vào góc dở vở xem rốt cuộc có cái gì mà Hồng Quân có thể bước vào luyện khí tầng 1 đồng thời sở hữu hỏa linh căn như vậy.
Nam Quân đang lĩnh ngộ Phong Thần Bảo Điển, chợt hắn cảm giác được trong bụng mình, có thứ gì đó được khai mở, là đan điền. Hắn vội làm theo quyển sách, gồng cơ bụng, siết cơ mông làm cho vùng bụng trở lên rắn chắc.
Ầm, một tiếng trầm đục vang lên, hắn cảm nhận được dưới bụng một cơn gió thoáng qua mát mẻ.
Mở mắt, hắn thấy Phá Quân đang xếp bằng còn trên tay cầm điển tịch còn Hồng Quân thì đang thở như chó cố đốt khút gỗ hơi cháy đỏ mà không lên lửa được, hắn liền đứng dậy dùng phong lực của mình phụ Hồng Quân nhóm bếp.
Sau một bốn tiếng đồng hồ, Phá Quân mở mắt, Từng dòng chữ Lôi Thần Bảo Điển khẽ hiện lên trong đầu, hắn thở ra một hơi, đưa mắt nhìn về phía đống lửa đang cháy rực và một đống xương heo cạnh hai cái xác đang ưỡn bụng nằm ngủ ngon lành, nhận thấy không còn miếng thịt nào để ăn, hắn có một loại xúc động muốn cầm kickss xiên chết hai thằng oắt con này.
Nhưng cũng hết cách, giờ hắn đã quá đói nên đành lấy mấy quả dại lúc chiều hái dự định tối ăn tráng miệng (một mình) ăn rồi đi ngủ luôn, mấy ngày nay hắn đã quá mệt rồi.
Sáng sớm, ba người trùng hợp thức dậy cùng lúc, sau khi rửa mặt, ba thằng ngồi vào đống lửa, nói chuyện phiếm.
-này Hồng Quân, công pháp mày tên gì?
-Hỏa Thần Bảo Điển, còn tụi bây?
-Phong Thần Bảo Điển, Lôi Thần Bảo Điển.
Ba người nhìn nhau, thầm suy nghĩ đồ con hàng hệ thống đưa lại còn trùng tên như vậy chắc không phải đồ tốt gì.
Chợt Hồng Quân ồ lên một tiếng mắt nhìn lên kệ đá
- sao qua phần thịt cho mày mà mày không ăn hả Phá hoại (biệt danh thân mật)
Phá Quân nhìn theo ánh mắt thì quả là thấy một dĩa thịt tuy không nhiều nhưng quả là có, nghĩ đến hôm qua, hắn sờ sờ mũi nói
- tao đang giảm cân nên không ăn
Hai tên còn lại ồ.. rồi lấy dĩa thịt xuống ngấu nghiến trước ánh mắt đau lòng và hối hận của Phá Quân.
Để bớt thèm, Phá Quân hắn mở miệng
-này Hồng Hào, nay tới lượt mày đi săn, nhớ tìm hiểu xung quanh một tí, lưu ý có con người không.
Hồng Quân ừ một tiếng rồi, chuẩn bị tư trang thật ra có mỗi cây kiếm rồi bắt đầu xuất phát, hai thằng kia tiếp tục học ngôn ngữ mới.
Ra ngoài, Hồng Quân bắt đầu dò xét kĩ hơn ở xung quanh, đi nửa ngày, hắn phát hiện một ngôi làng ở phía đông cách hang động bán kính khoảng 5 cây số.
Chưa kịp tiến đến dò xét thì hắn đụng phải một con hổ nhưng nó không phải hổ bình thường, là yêu thú bậc một hạ phẩm, hắn sợ té đái bỏ chạy nhưng con hổ nào dễ dàng cho đi?, vậy là một trận kịch chiến diễn ra.
Keng-- Hồng Quân dùng kiếm đỡ lấy móng vuốt của con hổ to gấp ba lần hắn, đôi tay tê rần, khẽ lấy đà, hắn lao về đằng sau nấp sau một cái cây, trèo lên, chuyển cây tiến hành đánh du kích.
Con hổ do có ưu thế về thể xác, man lực nên ngang tàn quật đổ cái cây nhưng không thấy người, nó liền chậm lại, đôi mắt sắc bén quan sát xung quanh, khẽ liếc qua một tảng đá, nó thấy một mảnh áo. Lập tức lấy đà nhảy phốc tới, dị biến nảy sinh, từ gốc cây bên phải, một cái kiếm lìa ra chém trúng đùi sau của con hổ thuận thế lia luôn cái đuôi. Hồng Quân lao ra, cầm lấy cái đuôi đứt lìa... bỏ chạy!
Con hổ giận dữ đuổi theo nhưng chân sau đã bị thương, không chạy được bèn bất lực gào lên nhìn Hồng Quân đào tẩu.
Hồng Quân vừa chạy vừa thở hồng hộc buông xuống ngoan thoại
-con mèo chết bằm, nhớ mặt tao.
Nói xong càng tăng tốc mà chạy về phía hang động, sau khi lội nước tẩy mùi, hắn bước vào hang động, tay trái cầm đuôi hổ, tay phải cầm kiếm trong tình trạng người ướt sũng. Phá Quân, Nam Quân nhìn thấy cái đuôi hổ trên tay Hồng Quân thì nói
- này Hồng hào, cái đuôi nhỏ xíu vậy sao ăn đủ.
Hồng Quân nghe xong khí hỏa công tâm suy sụp ngồi xuống khôi phục linh lực tiêu hao.
hai tên thì cùng nhau tham khảo, chế biến, nấu cái đuôi kia, vì quá ít nên phải tìm thêm không ít rau ăn cùng, hết cách. Không đủ nhét kẽ răng mà.
Không qua bao lâu, họ tới một cái thác nước cao lớn, sau đó chia nhau ra dò xét tìm nơi ẩn nấp. Tầm hai tiếng nữa, họ phát hiện một cái hang tự nhiên ở cạnh thác nước, sau khi chắc chắn đây không phải hang động vật hoang dã thì mới mỗi người một góc ngồi xuống dở quyển vở dày cộm ra xem.
Loạn thế đại lục, là một thế giới tu tiên rất hỗn loạn, tất nhiên có vài thế lực hùng mạnh vẫn giữ được trật tự của một vùng nhất định. Cảnh giới tu tiên được chia :
-luyện khí, chia 9 tầng là cảnh giới trụ cột đặt nền móng về sau
-trúc cơ tiếp đến kết đan, kim đan, nguyên anh chia làm bốn tiểu cảnh giới
Sơ kì, trung kì, hậu kì và đại viên mãn.
Tới đây thì bọn hắn không đọc được gì nữa do điển tịch bị một lớp màng ánh sáng che đi, lật nửa cuốn ra sau thì rất nhiều các loại ngôn ngữ hẳn để bọn hắn đọc để giao tiếp.
" Ỏn~~" chợt, một tiếng réo phát ra từ bụng của Lạc Nam Quân, hắn bờ môi khẽ run, nói " ta đói, hiện không có sức để mà học, các ngươi đi kiếm đồ ăn".
Lập tức Lạc Hồng Quân, Phá Quân đứng dậy, tiếng đến gần Nam Quân. "Có cái cc, mày ăn rồi mày báo làm lộ tin tức không thì tao cũng không bị bắt còn chưa tính xổ với mày đâu, còn nữa mày là cái cuccut gì mà tao phải kiếm đồ ăn cho mày". Phá Quân, Hồng Quân thay phiên chống nạnh văng tục văng nước miếng khắp mặt Nam Quân.
Được một lúc thì hết hơi, hai thằng lại ngồi xuống, Phá Quân nói" nói vậy chứ vẫn phải kiếm cái gì ăn, thay phiên nhau đi, hôm nay tao đi trước". Hai người kia nghe vậy thì cảm động nước mắt lưng tròng, dặn dò " nhớ cẩn thận". Cứ như vậy, Phá Quân vác thanh trường kích ra khỏi hang động, hai thằng kia thì cười như được mùa bắt đầu dở vở học từ vựng, ngữ pháp.
Ra khỏi hang động, Phá Quân nhanh chóng chui vào một cái lùm cây to lớn, ko bao lâu liền nghe thấy tiếng bắn pháo hoa và chửi đổng " đậu xanh, biết thế lúc đấy ăn ít chè đậu lại, nếu không sao ta phải đi trước làm chuột bạch chứ...".
Tại trên một cây cổ thụ, một bóng người cầm trường kích đang nhẹ nhàng lách từng tí một, mũi kích hướng về một con lợn rừng đang ủi đất. "Phập-",
Một tiếng da thịt xé rách vang lên theo sau đó là tiếng kêu éc éc của con lợn. Sau một hồi giãy giụa thì lìa trần, Phá Quân lấy dây buộc con lợn lên cây kíck vác về miệng lẩm bẩm" đây đã là con thứ 4 rồi mới bắt được, giống như lợn ở đây có cái gì đó đặc biệt rất khó bắt so với địa cầu thì phải".
Về tới hang, Phá Quân sững sốt khi thấy Hồng Quân đang ngồi xếp bằng, quanh người tỏa ra một cỗ hơi nóng nhè nhẹ, sau tích tắc, Hồng Quân thở ra một hơi, hai tay thu về miệng cảm thán. " vậy mà vào luyện khí tầng một, lại còn là hỏa linh căn". Chợt nghe thấy tiếng cười của Phá Quân vang lên, "hahaaha, vốn định phơi thịt heo cho khô, không ngờ ngươi lại có hỏa linh căn, tới tới, nhóm lửa nướng thịt đi". Phá Quân ném con heo cho Hồng Quân rồi đi vào góc dở vở xem rốt cuộc có cái gì mà Hồng Quân có thể bước vào luyện khí tầng 1 đồng thời sở hữu hỏa linh căn như vậy.
Nam Quân đang lĩnh ngộ Phong Thần Bảo Điển, chợt hắn cảm giác được trong bụng mình, có thứ gì đó được khai mở, là đan điền. Hắn vội làm theo quyển sách, gồng cơ bụng, siết cơ mông làm cho vùng bụng trở lên rắn chắc.
Ầm, một tiếng trầm đục vang lên, hắn cảm nhận được dưới bụng một cơn gió thoáng qua mát mẻ.
Mở mắt, hắn thấy Phá Quân đang xếp bằng còn trên tay cầm điển tịch còn Hồng Quân thì đang thở như chó cố đốt khút gỗ hơi cháy đỏ mà không lên lửa được, hắn liền đứng dậy dùng phong lực của mình phụ Hồng Quân nhóm bếp.
Sau một bốn tiếng đồng hồ, Phá Quân mở mắt, Từng dòng chữ Lôi Thần Bảo Điển khẽ hiện lên trong đầu, hắn thở ra một hơi, đưa mắt nhìn về phía đống lửa đang cháy rực và một đống xương heo cạnh hai cái xác đang ưỡn bụng nằm ngủ ngon lành, nhận thấy không còn miếng thịt nào để ăn, hắn có một loại xúc động muốn cầm kickss xiên chết hai thằng oắt con này.
Nhưng cũng hết cách, giờ hắn đã quá đói nên đành lấy mấy quả dại lúc chiều hái dự định tối ăn tráng miệng (một mình) ăn rồi đi ngủ luôn, mấy ngày nay hắn đã quá mệt rồi.
Sáng sớm, ba người trùng hợp thức dậy cùng lúc, sau khi rửa mặt, ba thằng ngồi vào đống lửa, nói chuyện phiếm.
-này Hồng Quân, công pháp mày tên gì?
-Hỏa Thần Bảo Điển, còn tụi bây?
-Phong Thần Bảo Điển, Lôi Thần Bảo Điển.
Ba người nhìn nhau, thầm suy nghĩ đồ con hàng hệ thống đưa lại còn trùng tên như vậy chắc không phải đồ tốt gì.
Chợt Hồng Quân ồ lên một tiếng mắt nhìn lên kệ đá
- sao qua phần thịt cho mày mà mày không ăn hả Phá hoại (biệt danh thân mật)
Phá Quân nhìn theo ánh mắt thì quả là thấy một dĩa thịt tuy không nhiều nhưng quả là có, nghĩ đến hôm qua, hắn sờ sờ mũi nói
- tao đang giảm cân nên không ăn
Hai tên còn lại ồ.. rồi lấy dĩa thịt xuống ngấu nghiến trước ánh mắt đau lòng và hối hận của Phá Quân.
Để bớt thèm, Phá Quân hắn mở miệng
-này Hồng Hào, nay tới lượt mày đi săn, nhớ tìm hiểu xung quanh một tí, lưu ý có con người không.
Hồng Quân ừ một tiếng rồi, chuẩn bị tư trang thật ra có mỗi cây kiếm rồi bắt đầu xuất phát, hai thằng kia tiếp tục học ngôn ngữ mới.
Ra ngoài, Hồng Quân bắt đầu dò xét kĩ hơn ở xung quanh, đi nửa ngày, hắn phát hiện một ngôi làng ở phía đông cách hang động bán kính khoảng 5 cây số.
Chưa kịp tiến đến dò xét thì hắn đụng phải một con hổ nhưng nó không phải hổ bình thường, là yêu thú bậc một hạ phẩm, hắn sợ té đái bỏ chạy nhưng con hổ nào dễ dàng cho đi?, vậy là một trận kịch chiến diễn ra.
Keng-- Hồng Quân dùng kiếm đỡ lấy móng vuốt của con hổ to gấp ba lần hắn, đôi tay tê rần, khẽ lấy đà, hắn lao về đằng sau nấp sau một cái cây, trèo lên, chuyển cây tiến hành đánh du kích.
Con hổ do có ưu thế về thể xác, man lực nên ngang tàn quật đổ cái cây nhưng không thấy người, nó liền chậm lại, đôi mắt sắc bén quan sát xung quanh, khẽ liếc qua một tảng đá, nó thấy một mảnh áo. Lập tức lấy đà nhảy phốc tới, dị biến nảy sinh, từ gốc cây bên phải, một cái kiếm lìa ra chém trúng đùi sau của con hổ thuận thế lia luôn cái đuôi. Hồng Quân lao ra, cầm lấy cái đuôi đứt lìa... bỏ chạy!
Con hổ giận dữ đuổi theo nhưng chân sau đã bị thương, không chạy được bèn bất lực gào lên nhìn Hồng Quân đào tẩu.
Hồng Quân vừa chạy vừa thở hồng hộc buông xuống ngoan thoại
-con mèo chết bằm, nhớ mặt tao.
Nói xong càng tăng tốc mà chạy về phía hang động, sau khi lội nước tẩy mùi, hắn bước vào hang động, tay trái cầm đuôi hổ, tay phải cầm kiếm trong tình trạng người ướt sũng. Phá Quân, Nam Quân nhìn thấy cái đuôi hổ trên tay Hồng Quân thì nói
- này Hồng hào, cái đuôi nhỏ xíu vậy sao ăn đủ.
Hồng Quân nghe xong khí hỏa công tâm suy sụp ngồi xuống khôi phục linh lực tiêu hao.
hai tên thì cùng nhau tham khảo, chế biến, nấu cái đuôi kia, vì quá ít nên phải tìm thêm không ít rau ăn cùng, hết cách. Không đủ nhét kẽ răng mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.