Chương 7: Có những chuyện không thể không làm (1)
Minheclipse
03/01/2014
Tiệm đồ cổ nằm trong một con hẻm yên tỉnh, bên ngoài luôn phủ một màu sắc
huyền bí, ngay cả những vật phẩm bán bên trong cũng kì lạ không kém, từ
những bức tượng phật cũ kỷ, đến những "đồ vật" với hình dáng lạ lẫm
không rõ để làm gì đều được bài trí khắp các nơi trong tiệm.
Nhưng có một điều, những người dân trong khu vực, không biết từ lúc nào đã có một luật bất thành văn đó là "tuyệt đối không bao giờ dây dưa vào những thứ liên quan đến cửa tiệm này" vì ít nhiều người ta cũng nghe đồn thổi một số "hoạt động ma quái" ngoài lề của nó.
Hôm nay cũng như bao ngày khác, chàng trai cao dong dỏng, nước da có phần đen sạm đang ngồi ở quầy, tay cầm một quyển sách đọc say sưa không để ý xung quanh, mãi cho đến khi tiếng leng keng vang lên.
Đó là do cửa chính của tiệm nối với một sợi dây chuông, mỗi lần có người đẩy cửa vào thì sẽ làm cái chuông phát ra tiếng - một cách thủ công để báo hiệu có khách vào.
Chàng trai đặt quyển sách, ngẩng lên nhìn người vừa bước vào, đang định mở miệng nói thì người kia lên tiếng.
- Tôi muốn gặp anh Phong.
Chàng trai nghe thấy cái tên mà người kia vừa thốt lên, gương mặt có phần hiếu kì, liền có phần thất thố nói lại.
- Trưởng môn.. à à, anh Phong hiện đang bận rồi, anh có việc gì thì nhắn lại với tôi, tôi sẽ nói lại sau.
Nghe đến đó, người kia lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn với những đường nét trạm khắc tinh tế, đặt trước mặt chàng trai. Trước sự kinh ngạc của cậu ta, người lạ mặt bước đi về phía cánh cửa vẫn đóng kín ở cuối cùng.
Chàng trai hốt hoảng, vội nhìn cái nhẫn rồi lại thấy hành động của người kia, thoáng một lúc không biết phải làm sao, cuối cùng quyết định nhảy ra đứng chặn cánh cửa lại, giọng run run.
- Anh...anh không thể vào được, trưởng môn..đã dặn đang phải bế quan bất cứ chuyện gì cũng không được làm phiền...ngay cả cái nhẫn kia cũng vậy..
Đang định giải thích thêm, thì một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía bên kia cánh cửa.
- Sư đệ yêu quý lại thân chinh đến đây à, Thành hãy để sư đệ của ta vào.
Chàng trai nghe gọi đến tên mình, không dám loạn động nữa, vội đứng né ra cho người kia bước vào.
(...)
- Lâu rồi không gặp, dạo này đệ thế nào - Người thanh niên đang ngồi ở chiếc bàn gỗ trong phòng, vừa rót trà vừa nói.
Người kia không nói gì, chỉ đi lại ngồi xuống cái ghế trống đối diện, đón nhận ly trà, đầu vẫn cuối thấp, đôi tay có phần run rẫy không chủ động.
- Ta biết, ta biết, đệ đã thề không bao giờ về lại nơi này nữa, lần này chắc chắn là có chuyện rất quan trọng đúng không ?
Nói xong, vị "sư huynh" đẩy bộ trà qua một phía bàn, rồi đứng dậy lấy từ kệ sách phía sau ra một cái hộp gỗ thoạt trông có vẻ cổ, đặt xuống trước mặt người kia.
- Chuyện đơn giản thôi, nếu đệ đồng ý điều kiện ngày xưa ta đã từng nói, cho ta biết nơi nào tìm được "nó" thì ta sẽ giúp cho đệ một nguyện vọng. - Vừa nói vừa đẩy chiếc hộp về phía người đối diện mình.
Người kia thoáng có chút chần chừ, rồi cuối cùng vẫn quyết định mở chiếc hộp gỗ ra, lấy một mảnh giấy trong chiếc hộp rồi trãi rộng ra mặt bàn - thì ra đó là một tấm bản đồ, cũng không rõ là nơi nào, vị trí địa lí hoàn toàn bất đồng với khu vực bản địa.
Tiếp theo, người đó lại lấy ra một thứ giống như "con lắc" từ trong chiếc hộp - đó là một sợi dây kim loại ánh bạc dài nối một đầu là một viên ngọc hình thoi.
- Hãy chạm vào tay tôi, hãy nghĩ đến thứ mà anh muốn tìm. - Người kia vừa cầm con lắc lên để ở lơ lửng giữa bản đồ vừa nói.
Lập tức chàng thanh niên đặt cả hai tay mình lên bàn tay đang cầm con lắc của "sư đệ" mình, nhắm mắt tập trung tinh thần.
Lạ thay, bàn tay của hai người không ai cử động mà con lắc lại bắt đầu di chuyển, ban đầu biên độ rất nhỏ sau tăng dần đánh thành một vòng tròn rất rộng, mãi một lúc sau mới thu hẹp dần, rồi đột ngột viên ngọc hình thoi kia như có một hấp lực liền bị kéo xuống dính chặt vào một điểm trên bản đồ. Phong vội vàng mở mắt, khuôn mặt vô cùng phấn khích, như thể tìm được kho báu vậy, miệng anh không ngừng thán phục.
- Thật sự ngay cả năng lực như ta cũng không thể cảm ứng được vậy mà đệ,..thật sự phải nói đệ có thiên phú vô cùng nghịch thiên, nếu mà năm đó chịu ở lại thì bây giờ đâu phải như thế này..
Người kia dường như đang rất vội chuyện gì, không thiết nghe những lời ca thán nhạt nhẽo này, liền đứng dậy bước ra cửa, nói với lại.
- Nhanh theo tôi.
Nhưng có một điều, những người dân trong khu vực, không biết từ lúc nào đã có một luật bất thành văn đó là "tuyệt đối không bao giờ dây dưa vào những thứ liên quan đến cửa tiệm này" vì ít nhiều người ta cũng nghe đồn thổi một số "hoạt động ma quái" ngoài lề của nó.
Hôm nay cũng như bao ngày khác, chàng trai cao dong dỏng, nước da có phần đen sạm đang ngồi ở quầy, tay cầm một quyển sách đọc say sưa không để ý xung quanh, mãi cho đến khi tiếng leng keng vang lên.
Đó là do cửa chính của tiệm nối với một sợi dây chuông, mỗi lần có người đẩy cửa vào thì sẽ làm cái chuông phát ra tiếng - một cách thủ công để báo hiệu có khách vào.
Chàng trai đặt quyển sách, ngẩng lên nhìn người vừa bước vào, đang định mở miệng nói thì người kia lên tiếng.
- Tôi muốn gặp anh Phong.
Chàng trai nghe thấy cái tên mà người kia vừa thốt lên, gương mặt có phần hiếu kì, liền có phần thất thố nói lại.
- Trưởng môn.. à à, anh Phong hiện đang bận rồi, anh có việc gì thì nhắn lại với tôi, tôi sẽ nói lại sau.
Nghe đến đó, người kia lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn với những đường nét trạm khắc tinh tế, đặt trước mặt chàng trai. Trước sự kinh ngạc của cậu ta, người lạ mặt bước đi về phía cánh cửa vẫn đóng kín ở cuối cùng.
Chàng trai hốt hoảng, vội nhìn cái nhẫn rồi lại thấy hành động của người kia, thoáng một lúc không biết phải làm sao, cuối cùng quyết định nhảy ra đứng chặn cánh cửa lại, giọng run run.
- Anh...anh không thể vào được, trưởng môn..đã dặn đang phải bế quan bất cứ chuyện gì cũng không được làm phiền...ngay cả cái nhẫn kia cũng vậy..
Đang định giải thích thêm, thì một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía bên kia cánh cửa.
- Sư đệ yêu quý lại thân chinh đến đây à, Thành hãy để sư đệ của ta vào.
Chàng trai nghe gọi đến tên mình, không dám loạn động nữa, vội đứng né ra cho người kia bước vào.
(...)
- Lâu rồi không gặp, dạo này đệ thế nào - Người thanh niên đang ngồi ở chiếc bàn gỗ trong phòng, vừa rót trà vừa nói.
Người kia không nói gì, chỉ đi lại ngồi xuống cái ghế trống đối diện, đón nhận ly trà, đầu vẫn cuối thấp, đôi tay có phần run rẫy không chủ động.
- Ta biết, ta biết, đệ đã thề không bao giờ về lại nơi này nữa, lần này chắc chắn là có chuyện rất quan trọng đúng không ?
Nói xong, vị "sư huynh" đẩy bộ trà qua một phía bàn, rồi đứng dậy lấy từ kệ sách phía sau ra một cái hộp gỗ thoạt trông có vẻ cổ, đặt xuống trước mặt người kia.
- Chuyện đơn giản thôi, nếu đệ đồng ý điều kiện ngày xưa ta đã từng nói, cho ta biết nơi nào tìm được "nó" thì ta sẽ giúp cho đệ một nguyện vọng. - Vừa nói vừa đẩy chiếc hộp về phía người đối diện mình.
Người kia thoáng có chút chần chừ, rồi cuối cùng vẫn quyết định mở chiếc hộp gỗ ra, lấy một mảnh giấy trong chiếc hộp rồi trãi rộng ra mặt bàn - thì ra đó là một tấm bản đồ, cũng không rõ là nơi nào, vị trí địa lí hoàn toàn bất đồng với khu vực bản địa.
Tiếp theo, người đó lại lấy ra một thứ giống như "con lắc" từ trong chiếc hộp - đó là một sợi dây kim loại ánh bạc dài nối một đầu là một viên ngọc hình thoi.
- Hãy chạm vào tay tôi, hãy nghĩ đến thứ mà anh muốn tìm. - Người kia vừa cầm con lắc lên để ở lơ lửng giữa bản đồ vừa nói.
Lập tức chàng thanh niên đặt cả hai tay mình lên bàn tay đang cầm con lắc của "sư đệ" mình, nhắm mắt tập trung tinh thần.
Lạ thay, bàn tay của hai người không ai cử động mà con lắc lại bắt đầu di chuyển, ban đầu biên độ rất nhỏ sau tăng dần đánh thành một vòng tròn rất rộng, mãi một lúc sau mới thu hẹp dần, rồi đột ngột viên ngọc hình thoi kia như có một hấp lực liền bị kéo xuống dính chặt vào một điểm trên bản đồ. Phong vội vàng mở mắt, khuôn mặt vô cùng phấn khích, như thể tìm được kho báu vậy, miệng anh không ngừng thán phục.
- Thật sự ngay cả năng lực như ta cũng không thể cảm ứng được vậy mà đệ,..thật sự phải nói đệ có thiên phú vô cùng nghịch thiên, nếu mà năm đó chịu ở lại thì bây giờ đâu phải như thế này..
Người kia dường như đang rất vội chuyện gì, không thiết nghe những lời ca thán nhạt nhẽo này, liền đứng dậy bước ra cửa, nói với lại.
- Nhanh theo tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.