Chương 83: Chương 83: Ngoại hà thành
Nhược Sầu
23/08/2018
Thất Thải Giới thực chất rộng lớn vô biên, trong đó tồn tại chủ yếu là hải vực thâm sâu khôn dò, chỉ có một phần là đại lục mà thôi. Tuy nhiên một phần đó cũng là vô cùng rộng lớn so với con người nhỏ bé. Khi người trong tu chân giới nhắc tới Thất Thải Giới chính là nói tới mảnh lục địa này. Trung tâm của lục địa chính là nơi linh khí sung túc, được cho là linh mạch chi giao của toàn bộ đại giới. Nơi đó đứng đầu bởi ba cường quốc, phân biệt là: Thương Lan Quốc, Thiên Vu Quốc và Yên Vũ Quốc; cùng với gần 20 quốc gia lớn nhỏ phụ thuộc lân cận. Nếu quan sát trên bản đồ, sẽ thấy Thương Lan Quốc cùng Thiên Vu Quốc nằm phía trên phương Bắc, cùng giao nhau lấy Bạch Long Sơn mạch làm danh giới. Phía dưới là Yên Vũ Quốc nằm ở phía Nam so với hai quốc gia còn lại, tiếp giáp Thương Lan Quốc bởi Tam Long Giang, cách trở Thiên Vu Quốc bởi dãy Tuyết Sơn cao cao hiểm trở.
Bởi có nhánh sông của Tam Long Giang chạy từ Yên Vũ Quốc xâm nhập rất sâu dày, Thương Lan Quốc khu vực phía Nam chính là khu vực hết sức phồn hoa. Đồng thời đây cũng là nơi khá loạn lạc, long xà hỗn tạp, có thể nói chính là thiên đường của những kẻ muốn lẩn trốn hoặc vượt biên.
Hiện tại, Lâm Tiểu Phàm và Đoàn Hữu Hoan đang trên đường từ Thương Lan thành hướng tới khu vực phía Nam…
…
- Tiểu tử, trước khi đi tiếp, ngươi phải thay đổi một chút.
Đoàn Hữu Hoan dừng ngựa dưới một gốc cây tại ngoại ô Thương Lan Thành, vừa xuống ngựa vừa nói.
Tiểu Phàm cũng xuống ngựa, hỏi:
- Người muốn con làm gì?
Đoàn Hữu Hoan vung tay, liền ném xuống một bộ y phục, đáp:
- Thay đồ.
Tiểu Phàm cúi xuống lượm lấy bộ quần áo, đột nhiên nghĩ ra một chuyện, hỏi:
- À phải rồi. Người muốn con gọi người là gì ạ? Tại vì trước giờ con đều gọi Lão Quái là Lão Quái thôi…
Đoàn Hữu Hoan hơi vân vê cằm, đáp:
- Cứ gọi ta là ‘Thiên Diện Thần Thâu thiên hạ vô địch thủ” đi…
Mặt Tiểu Phàm méo xệch, hỏi lại:
- Thật phải vậy ạ? Tên đó thì dài quá…
Đoàn Hữu Hoan nhíu mày, hơi gật gù, lại nói:
- Thôi thì cứ gọi là Đoàn công tử đi…
Mắt Tiểu Phàm giật giật. Quả thực trông diện mạo thì Đoàn Hữu Hoan chỉ khoảng trên dưới 25 mà thôi, đúng là xứng với một tiếng “công tử”. Nhưng Tiểu Phàm biết lão là bằng hữu của Lão Quái, tuổi tác có lẽ cùng tương đương. Thực sự nếu hắn thốt ra hai tiếng công tử sẽ có phần gượng gạo.
Tiểu Phàm hỏi:
- Hay là con gọi Đoàn lão có được không?
Đoàn Hữu Hoàn gật đầu:
- Vậy cũng được. Nhưng mà trước mặt người khác thì phải gọi là Đoàn lão huynh.
Thấy Tiểu Phàm có vẻ khó hiểu, y tiếp:
- Việc này để đảm bảo không để lộ thân phận của chúng ta…
Đoạn lão lại cười cười:
- Với lại… ai mà không thích trẻ trung chứ. Hắc hắc…
Tiểu Phàm chỉ còn biết mang đồ vào bụi cây, không biết nói gì hơn.
Một lúc sau hắn bước ra. Trên người là một bộ đồ toàn bộ hắc sắc, từ ngoại bào cho đến yếu đái đều đồng dạng. Hắn vốn khá tuấn tú, giờ lại có thêm chút thần bí và thu hút.
Đoàn Hữu Hoan nhìn nhìn Tiểu Phàm, nói:
- Tốt. Tiểu tử ngươi ngoại hình cũng không đến nỗi. Ta bạch sắc, ngươi hắc sắc. Hắc Bạch Vô Thường tuấn tú phi phàm.
Nói đoạn, y lấy hai ngón tay cực nhanh điểm nhẹ tay lên trán Tiểu Phàm, rồi lại tự ấn lên trán mình một cái. Tiểu Phàm giật mình, đưa tay lên liền cảm thấy giữa mi tâm có một cái gì đó lồi lên, kích cỡ bằng hạt gạo.
Đoàn Hữu Hoan chỉ vào mi tâm mình. Trên đó là một dấu châu sa màu trắng, y nói:
- Của ta màu trắng, của ngươi màu đen. Ha ha… Thế này người ta sẽ không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn sẽ nghĩ chúng ta tới từ cùng một môn phái. À quên, cài thêm cái huy hiệu này vào.
Y lật tay, xòe ra hai cái huy hiệu bằng kim loại màu vàng.
Tiểu Phàm đón lấy, cài nhanh lên ngực áo trái. Hắn hỏi:
- Đoàn lão, huy hiệu này thuộc môn phái nào vậy? Nhìn lạ quá.
Đoàn Hữu Hoan cười, đáp:
- Làm gì có môn phái nào lấy hình con chuột đeo mặt nạ làm biểu tượng. Chỉ có môn phái của Thiên Diện Thần Thâu ta thôi.
Tiểu Phàm ngạc nhiên:
- Người có môn phái của mình?
Đoàn lão cười, đáp:
- Phải. Môn phái có hai người. Chính là ta và ngươi đó…
“Ặc… Vậy mà cũng bày đặt làm huy hiệu”, Tiểu Phàm lén bĩu môi.
Đoàn lão chỉ cười khà khà rồi nhảy vút lên ngựa, vẫy tay gọi Tiểu Phàm. Hai người phóng nhanh trên quan đạo, hướng xuống phía nam.
…
Ngoại Hà Thành chính là thành trì đầu tiên được tính vào địa phận phía nam của Thương Lan Quốc. Thành trì này được xây dựng sát bên một nhánh sông lớn của Tam Long Giang, lại được xây dựng theo hình bán nguyệt ôm lấy nhánh sông, giống như bao phủ lấy phía ngoài nhánh sông uốn khúc cho nên mới gọi là Ngoại Hà. Nơi đây vừa vặn lại là nút thắt giao lộ của quan đạo từ phía Bắc và phía Đông, cũng là khu vực thuận tiện để bắt đầu di chuyển bằng đường thủy, do vậy kể cũng là một thành trọng yếu.
Hai người Tiểu Phàm và Đoàn Hữu Hoan trả tiền lệ phí vào thành rồi tiến vào một khách điếm cực lớn. Hai người đi tới đâu đều làm cho mọi người phải ngoái nhìn. Một phần vì hai người này đều có vẻ ngoài tuấn tú, đặc biệt là Đoàn Hữu Hoan, hai là y phục cũng như phục sức cả hai đều thuộc hàng cao cấp, không khỏi làm nhiều người cho rằng họ là người của một đại tộc gia hoặc đại thế lực nào đó từ xa tới.
- Hai vị có đặt bàn trước không ạ?
Tiểu nhị xoa xoa tay, mặt cười như hoa tiến tới đón tiếp hai người Tiểu Phàm.
Đoàn Hữu Hoa lạnh nhạt đáp:
- Không có. Bộ phải đặt trước mới được vào hay sao?
Tiểu nhị không vì thái độ của Đoàn lão mà tức giận, vẫn mỉm cười đáp:
- Xin hai vị thông cảm. Hôm nay tiểu điếm các bàn đều đã được đặt kín. Mong hai vị sang tiệm bên cạnh cho…
Tiểu Phàm đang định rời bước, lại nghe Đoàn lão nói:
- Ta trả gấp đôi tiền đặt bàn.
Tiểu nhị cười cười, lại nói:
- Xin nhị vị thông cảm. Lão bản đã căn dặn, tiểu điếm làm việc cũng phải trọng chữ tín. Xin đừng làm khó tiểu nhân.
Đoàn Hữu Hoan nheo mắt, thò tay vào trong áo, lấy ra một vật. Tiểu Phàm trông thoáng qua hình như là một cái lệnh bài. Đoàn lão giơ lên, hỏi:
- Bây giờ ta vào được chưa?
Tiểu nhị vừa trông thấy lệnh bài, cơ thể run lên, rối rít nói:
- Xin nhị vị thứ lỗi. Tiểu nhân không biết nhị vị là người của Vận Sa Bang. Có phải hai vị tới dự hội của quý bang?
Đoàn lão gật gù, chậm rãi cất lệnh bài trở lại túi áo ngực.
Tiểu nhị lập tức đon đả dẫn hai người vào trong. Tiểu Phàm và Đoàn lão tiến vào liền trông thấy trong sảnh đã đông kịt người. Ai nấy đều mang theo binh khí, rõ ràng là người trong tu đạo giới chứ không phải chỉ là thường nhân. Chờ cho hai người yên vị và gọi món xong, người tiểu nhị mới lén thở phào một hơi, lấy khăn lau đi mồ hôi trên trán, rồi vội vã thoái lui.
Tiểu Phàm nghi hoặc, hỏi:
- Đoàn lão. Người lấy cái huy hiệu đó ở đâu ra vậy?
Đoàn lão đáp:
- Tất nhiên là của mấy tên Vận Sa Bang rồi. Trước ta có một thời gian quanh quẩn vùng phía Nam nên cũng gặp bọn chúng. Tiện tay mượn chúng tấm lệnh bài chơi…
Tiểu Phàm lại hỏi:
- Vận Sa Bang là bang phải thế nào ạ?
Đoàn lão kể:
- Vận Sa Bang là một trong các bang phái đứng đầu ở khu vực phía nam. Bọn họ lấy vận chuyển và buôn bán cát làm nghề nghiệp chính, bên cạnh đó còn làm bảo kê, buôn bán chợ đen nữa. Ngoại Hà Thành này chính là đại bản doanh của chúng.
Tiểu Phàm lại đánh giá đám khách nhân trong đại sảnh. Bọn họ đều thân mang binh khí, có người y phục dân dã, có người hoa phục phú quý, nhưng tất cả đều đang thấp giọng nghị luận, chốc chốc lại nhìn ra cửa, hẳn đều đang chờ đợi một điều gì đó.
Tiểu Phàm quay lại phía Đoàn lão, hỏi:
- Bọn họ đều là người của Vận Sa Bang?
Đoàn lão lắc đầu, đáp:
- Đa phần thôi. Hôm nay nếu ta không nhầm thì bọn họ sẽ tổ chức bầu bang chủ nhiệm kì mới theo trình tự bốn năm một lần. Thế nên đa phần đều là người của họ, nhưng một số cũng giống chúng ta, tới xem náo nhiệt.
- Ấy? Vậy là người cố ý chọn tửu điếm này?
Tiểu Phàm chợt hiểu ra.
- Tất nhiên. Đây cũng là cơ hội tốt để ngươi có dịp quan sát tu đạo giới phía nam…
Đoàn lão gật gù.
Nghe Đoàn lão nói vậy, Tiểu Phàm quả thật cũng có phần chờ mong.
…
Lại nên nói một chút về cái gì gọi là tu đạo giới. Thực chất khái niệm này là để chỉ chung xã hội của toàn bộ những người tu đạo, nhằm phân biệt với xã hội của những người thường, hay còn gọi là phàm nhân. Tuy nhiên, đối với một số thế giới, giống như Thất Thải giới, được xếp hạng thế giới bậc trung về mật độ linh khí, thì mười phần đến tám chín phần là những người có tu luyện chân khí. Vậy nhưng lại chỉ có gần sáu phần trong đó thuộc vào cái gọi là Tu đạo giới, bởi vì hơn bốn phần còn lại tuy có tu luyện chân khí nhưng tu vi của họ chủ yếu chỉ dừng ở Dẫn khí sơ kì, hơn nữa lại không hề can dự vào chuyện tranh đấu, chém giết của tu đạo giới. Bốn phần nhân khẩu đó chỉ có thể coi là bách tính lương thiện, hoặc cũng có thể gọi là phàm nhân. Sở dĩ cần phân biệt như vậy là để tránh việc tu đạo giả mượn cớ đánh đồng những người phàm (có tu luyện chân khí) vào tu đạo giới mà ra tay lạm sát hay hiếp đáp. Việc phân biệt này cũng giống như việc phân biệt những người học võ nhưng lại không thuộc võ lâm giang hồ tại địa cầu vậy…
Giờ quay lại với tiểu điếm nơi Vận Sa Bang chuẩn bị tổ chức đại hội thường niên… Tu đạo giới một vùng phía nam sắp tới đây không chừng sẽ phải một hồi rung chuyển.
- Đến rồi. Bang chủ và các trưởng lão tới rồi…
Mọi người trong đại sảnh đều nhanh chóng đứng dậy nhìn về phía cửa.
Tiểu Phàm ngồi trên lầu 2 cũng chuyển ánh mắt ra ngoài.
Từ ngoài tiến vào tổng cộng có mười người. Đi đầu là một nam tử trẻ tuổi độ trên dưới 30, trên mặt có một vết sẹo dài khá dữ tợn. Theo sau y là chín người, trẻ nhất là một trung niên nhân, lớn tuổi nhất là một lão giả dâu tóc bạc phơ.
Mọi người trong đại sảnh đều tự động tránh sang 2 bên thành một con đường, mười người nhanh chóng tiến sâu vào trong. Bỗng nhiên đi tới dưới bàn của Tiểu Phàm và Đoàn Hữu Hoan, nam tử đi đầu đứng lại. Y cùng vài vị phía sau cùng chắp tay hướng Đoàn Hữu Hoan, mỉm cười. Đoàn Hữu Hoan dường như không có gì ngạc nhiên, cũng chắp tay hoàn lễ.
Tiểu Phàm nghi hoặc, hỏi:
- Người biết họ?
Đoàn Hữu Hoan lắc đầu, nói:
- Thế mới nói kinh nghiệm lịch lãm của ngươi còn quá ít. Lễ giáo trong tu đạo giới cũng chưa hiểu. Chẳng qua tu vi cùng đẳng cấp, hành xử như vậy là lẽ đương nhiên.
Tiểu Phàm ngạc nhiên, hỏi lại:
- Cùng đẳng cấp? Vậy người và bọn họ thuộc đẳng cấp nào?
Đoàn lão đáp:
- Tất nhiên là Kim Đan.
Tiểu Phàm gật gù, dẫu sao hắn cũng đoán được tu vi của Đoàn lão, cho nên không quá bất ngờ, chẳng qua hỏi cho chắc ăn mà thôi. Nếu là Trúc cơ thì quá thấp, căn bản không thể nào được mệnh danh là Thiên Diện Thần Thâu – một trong tứ đại thần thâu của thiên hạ được. Nếu là Hóa Phách thì không phải là không thể, chẳng qua cơ may này quá nhỏ. Cho nên Kim Đan là cảnh giới phù hợp nhất.
Tiến vào đến trung tâm, mười người chia nhau ngồi về hai dãy ghế hai bên.
Nam tử trẻ tuổi ngồi tại vị trái trung tâm, đứng dậy nói lớn:
- Hỡi huynh đệ hảo hán, hôm nay chúng ta họp mặt ở đây chính là vì đại hội bốn năm một lần. Trước là để huynh đệ khắp nơi sau một thời gian dài có cơ hội gặp lại nhau, thắm thiết thêm tình huynh đệ, kể lại những trải nghiệm quý giá, những điều đặc biệt mà trong bốn năm vừa rồi đã gặp được. Và tất nhiên thứ hai, cũng là sự kiện chính, chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức đại hội tỉ thí bầu bang chủ mới của Vận Sa Bang chúng ta.
Phía dưới mọi người lập tức hoan hô vang rền.
Nam tử lại tiếp:
- Như thường lệ. Vừa là để những vị từ xa đến được nghỉ ngơi đầy đủ, vừa là để chờ đợi những người còn chưa tới, bây giờ huynh đệ chúng ta hãy cứ ăn uống đàm đạo thoải mái trước đã. Toàn bộ chi phí ta sẽ thanh toán. Bình minh sáng ngày mai, ngoại thành phía Nam, bên bờ sông, chúng ta sẽ tổ chức đại hội tỉ thí… Mọi người thấy thế nào?
- Đượcccccc.
Âm thanh ủng hộ vang dội.
Mọi người bắt đầu chè chén no say. Những tiếng cười sảng khoái và tiếng bát đũa bị đập vỡ vang lên không ngớt.
- Hết Chương 83 -
Bởi có nhánh sông của Tam Long Giang chạy từ Yên Vũ Quốc xâm nhập rất sâu dày, Thương Lan Quốc khu vực phía Nam chính là khu vực hết sức phồn hoa. Đồng thời đây cũng là nơi khá loạn lạc, long xà hỗn tạp, có thể nói chính là thiên đường của những kẻ muốn lẩn trốn hoặc vượt biên.
Hiện tại, Lâm Tiểu Phàm và Đoàn Hữu Hoan đang trên đường từ Thương Lan thành hướng tới khu vực phía Nam…
…
- Tiểu tử, trước khi đi tiếp, ngươi phải thay đổi một chút.
Đoàn Hữu Hoan dừng ngựa dưới một gốc cây tại ngoại ô Thương Lan Thành, vừa xuống ngựa vừa nói.
Tiểu Phàm cũng xuống ngựa, hỏi:
- Người muốn con làm gì?
Đoàn Hữu Hoan vung tay, liền ném xuống một bộ y phục, đáp:
- Thay đồ.
Tiểu Phàm cúi xuống lượm lấy bộ quần áo, đột nhiên nghĩ ra một chuyện, hỏi:
- À phải rồi. Người muốn con gọi người là gì ạ? Tại vì trước giờ con đều gọi Lão Quái là Lão Quái thôi…
Đoàn Hữu Hoan hơi vân vê cằm, đáp:
- Cứ gọi ta là ‘Thiên Diện Thần Thâu thiên hạ vô địch thủ” đi…
Mặt Tiểu Phàm méo xệch, hỏi lại:
- Thật phải vậy ạ? Tên đó thì dài quá…
Đoàn Hữu Hoan nhíu mày, hơi gật gù, lại nói:
- Thôi thì cứ gọi là Đoàn công tử đi…
Mắt Tiểu Phàm giật giật. Quả thực trông diện mạo thì Đoàn Hữu Hoan chỉ khoảng trên dưới 25 mà thôi, đúng là xứng với một tiếng “công tử”. Nhưng Tiểu Phàm biết lão là bằng hữu của Lão Quái, tuổi tác có lẽ cùng tương đương. Thực sự nếu hắn thốt ra hai tiếng công tử sẽ có phần gượng gạo.
Tiểu Phàm hỏi:
- Hay là con gọi Đoàn lão có được không?
Đoàn Hữu Hoàn gật đầu:
- Vậy cũng được. Nhưng mà trước mặt người khác thì phải gọi là Đoàn lão huynh.
Thấy Tiểu Phàm có vẻ khó hiểu, y tiếp:
- Việc này để đảm bảo không để lộ thân phận của chúng ta…
Đoạn lão lại cười cười:
- Với lại… ai mà không thích trẻ trung chứ. Hắc hắc…
Tiểu Phàm chỉ còn biết mang đồ vào bụi cây, không biết nói gì hơn.
Một lúc sau hắn bước ra. Trên người là một bộ đồ toàn bộ hắc sắc, từ ngoại bào cho đến yếu đái đều đồng dạng. Hắn vốn khá tuấn tú, giờ lại có thêm chút thần bí và thu hút.
Đoàn Hữu Hoan nhìn nhìn Tiểu Phàm, nói:
- Tốt. Tiểu tử ngươi ngoại hình cũng không đến nỗi. Ta bạch sắc, ngươi hắc sắc. Hắc Bạch Vô Thường tuấn tú phi phàm.
Nói đoạn, y lấy hai ngón tay cực nhanh điểm nhẹ tay lên trán Tiểu Phàm, rồi lại tự ấn lên trán mình một cái. Tiểu Phàm giật mình, đưa tay lên liền cảm thấy giữa mi tâm có một cái gì đó lồi lên, kích cỡ bằng hạt gạo.
Đoàn Hữu Hoan chỉ vào mi tâm mình. Trên đó là một dấu châu sa màu trắng, y nói:
- Của ta màu trắng, của ngươi màu đen. Ha ha… Thế này người ta sẽ không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn sẽ nghĩ chúng ta tới từ cùng một môn phái. À quên, cài thêm cái huy hiệu này vào.
Y lật tay, xòe ra hai cái huy hiệu bằng kim loại màu vàng.
Tiểu Phàm đón lấy, cài nhanh lên ngực áo trái. Hắn hỏi:
- Đoàn lão, huy hiệu này thuộc môn phái nào vậy? Nhìn lạ quá.
Đoàn Hữu Hoan cười, đáp:
- Làm gì có môn phái nào lấy hình con chuột đeo mặt nạ làm biểu tượng. Chỉ có môn phái của Thiên Diện Thần Thâu ta thôi.
Tiểu Phàm ngạc nhiên:
- Người có môn phái của mình?
Đoàn lão cười, đáp:
- Phải. Môn phái có hai người. Chính là ta và ngươi đó…
“Ặc… Vậy mà cũng bày đặt làm huy hiệu”, Tiểu Phàm lén bĩu môi.
Đoàn lão chỉ cười khà khà rồi nhảy vút lên ngựa, vẫy tay gọi Tiểu Phàm. Hai người phóng nhanh trên quan đạo, hướng xuống phía nam.
…
Ngoại Hà Thành chính là thành trì đầu tiên được tính vào địa phận phía nam của Thương Lan Quốc. Thành trì này được xây dựng sát bên một nhánh sông lớn của Tam Long Giang, lại được xây dựng theo hình bán nguyệt ôm lấy nhánh sông, giống như bao phủ lấy phía ngoài nhánh sông uốn khúc cho nên mới gọi là Ngoại Hà. Nơi đây vừa vặn lại là nút thắt giao lộ của quan đạo từ phía Bắc và phía Đông, cũng là khu vực thuận tiện để bắt đầu di chuyển bằng đường thủy, do vậy kể cũng là một thành trọng yếu.
Hai người Tiểu Phàm và Đoàn Hữu Hoan trả tiền lệ phí vào thành rồi tiến vào một khách điếm cực lớn. Hai người đi tới đâu đều làm cho mọi người phải ngoái nhìn. Một phần vì hai người này đều có vẻ ngoài tuấn tú, đặc biệt là Đoàn Hữu Hoan, hai là y phục cũng như phục sức cả hai đều thuộc hàng cao cấp, không khỏi làm nhiều người cho rằng họ là người của một đại tộc gia hoặc đại thế lực nào đó từ xa tới.
- Hai vị có đặt bàn trước không ạ?
Tiểu nhị xoa xoa tay, mặt cười như hoa tiến tới đón tiếp hai người Tiểu Phàm.
Đoàn Hữu Hoa lạnh nhạt đáp:
- Không có. Bộ phải đặt trước mới được vào hay sao?
Tiểu nhị không vì thái độ của Đoàn lão mà tức giận, vẫn mỉm cười đáp:
- Xin hai vị thông cảm. Hôm nay tiểu điếm các bàn đều đã được đặt kín. Mong hai vị sang tiệm bên cạnh cho…
Tiểu Phàm đang định rời bước, lại nghe Đoàn lão nói:
- Ta trả gấp đôi tiền đặt bàn.
Tiểu nhị cười cười, lại nói:
- Xin nhị vị thông cảm. Lão bản đã căn dặn, tiểu điếm làm việc cũng phải trọng chữ tín. Xin đừng làm khó tiểu nhân.
Đoàn Hữu Hoan nheo mắt, thò tay vào trong áo, lấy ra một vật. Tiểu Phàm trông thoáng qua hình như là một cái lệnh bài. Đoàn lão giơ lên, hỏi:
- Bây giờ ta vào được chưa?
Tiểu nhị vừa trông thấy lệnh bài, cơ thể run lên, rối rít nói:
- Xin nhị vị thứ lỗi. Tiểu nhân không biết nhị vị là người của Vận Sa Bang. Có phải hai vị tới dự hội của quý bang?
Đoàn lão gật gù, chậm rãi cất lệnh bài trở lại túi áo ngực.
Tiểu nhị lập tức đon đả dẫn hai người vào trong. Tiểu Phàm và Đoàn lão tiến vào liền trông thấy trong sảnh đã đông kịt người. Ai nấy đều mang theo binh khí, rõ ràng là người trong tu đạo giới chứ không phải chỉ là thường nhân. Chờ cho hai người yên vị và gọi món xong, người tiểu nhị mới lén thở phào một hơi, lấy khăn lau đi mồ hôi trên trán, rồi vội vã thoái lui.
Tiểu Phàm nghi hoặc, hỏi:
- Đoàn lão. Người lấy cái huy hiệu đó ở đâu ra vậy?
Đoàn lão đáp:
- Tất nhiên là của mấy tên Vận Sa Bang rồi. Trước ta có một thời gian quanh quẩn vùng phía Nam nên cũng gặp bọn chúng. Tiện tay mượn chúng tấm lệnh bài chơi…
Tiểu Phàm lại hỏi:
- Vận Sa Bang là bang phải thế nào ạ?
Đoàn lão kể:
- Vận Sa Bang là một trong các bang phái đứng đầu ở khu vực phía nam. Bọn họ lấy vận chuyển và buôn bán cát làm nghề nghiệp chính, bên cạnh đó còn làm bảo kê, buôn bán chợ đen nữa. Ngoại Hà Thành này chính là đại bản doanh của chúng.
Tiểu Phàm lại đánh giá đám khách nhân trong đại sảnh. Bọn họ đều thân mang binh khí, có người y phục dân dã, có người hoa phục phú quý, nhưng tất cả đều đang thấp giọng nghị luận, chốc chốc lại nhìn ra cửa, hẳn đều đang chờ đợi một điều gì đó.
Tiểu Phàm quay lại phía Đoàn lão, hỏi:
- Bọn họ đều là người của Vận Sa Bang?
Đoàn lão lắc đầu, đáp:
- Đa phần thôi. Hôm nay nếu ta không nhầm thì bọn họ sẽ tổ chức bầu bang chủ nhiệm kì mới theo trình tự bốn năm một lần. Thế nên đa phần đều là người của họ, nhưng một số cũng giống chúng ta, tới xem náo nhiệt.
- Ấy? Vậy là người cố ý chọn tửu điếm này?
Tiểu Phàm chợt hiểu ra.
- Tất nhiên. Đây cũng là cơ hội tốt để ngươi có dịp quan sát tu đạo giới phía nam…
Đoàn lão gật gù.
Nghe Đoàn lão nói vậy, Tiểu Phàm quả thật cũng có phần chờ mong.
…
Lại nên nói một chút về cái gì gọi là tu đạo giới. Thực chất khái niệm này là để chỉ chung xã hội của toàn bộ những người tu đạo, nhằm phân biệt với xã hội của những người thường, hay còn gọi là phàm nhân. Tuy nhiên, đối với một số thế giới, giống như Thất Thải giới, được xếp hạng thế giới bậc trung về mật độ linh khí, thì mười phần đến tám chín phần là những người có tu luyện chân khí. Vậy nhưng lại chỉ có gần sáu phần trong đó thuộc vào cái gọi là Tu đạo giới, bởi vì hơn bốn phần còn lại tuy có tu luyện chân khí nhưng tu vi của họ chủ yếu chỉ dừng ở Dẫn khí sơ kì, hơn nữa lại không hề can dự vào chuyện tranh đấu, chém giết của tu đạo giới. Bốn phần nhân khẩu đó chỉ có thể coi là bách tính lương thiện, hoặc cũng có thể gọi là phàm nhân. Sở dĩ cần phân biệt như vậy là để tránh việc tu đạo giả mượn cớ đánh đồng những người phàm (có tu luyện chân khí) vào tu đạo giới mà ra tay lạm sát hay hiếp đáp. Việc phân biệt này cũng giống như việc phân biệt những người học võ nhưng lại không thuộc võ lâm giang hồ tại địa cầu vậy…
Giờ quay lại với tiểu điếm nơi Vận Sa Bang chuẩn bị tổ chức đại hội thường niên… Tu đạo giới một vùng phía nam sắp tới đây không chừng sẽ phải một hồi rung chuyển.
- Đến rồi. Bang chủ và các trưởng lão tới rồi…
Mọi người trong đại sảnh đều nhanh chóng đứng dậy nhìn về phía cửa.
Tiểu Phàm ngồi trên lầu 2 cũng chuyển ánh mắt ra ngoài.
Từ ngoài tiến vào tổng cộng có mười người. Đi đầu là một nam tử trẻ tuổi độ trên dưới 30, trên mặt có một vết sẹo dài khá dữ tợn. Theo sau y là chín người, trẻ nhất là một trung niên nhân, lớn tuổi nhất là một lão giả dâu tóc bạc phơ.
Mọi người trong đại sảnh đều tự động tránh sang 2 bên thành một con đường, mười người nhanh chóng tiến sâu vào trong. Bỗng nhiên đi tới dưới bàn của Tiểu Phàm và Đoàn Hữu Hoan, nam tử đi đầu đứng lại. Y cùng vài vị phía sau cùng chắp tay hướng Đoàn Hữu Hoan, mỉm cười. Đoàn Hữu Hoan dường như không có gì ngạc nhiên, cũng chắp tay hoàn lễ.
Tiểu Phàm nghi hoặc, hỏi:
- Người biết họ?
Đoàn Hữu Hoan lắc đầu, nói:
- Thế mới nói kinh nghiệm lịch lãm của ngươi còn quá ít. Lễ giáo trong tu đạo giới cũng chưa hiểu. Chẳng qua tu vi cùng đẳng cấp, hành xử như vậy là lẽ đương nhiên.
Tiểu Phàm ngạc nhiên, hỏi lại:
- Cùng đẳng cấp? Vậy người và bọn họ thuộc đẳng cấp nào?
Đoàn lão đáp:
- Tất nhiên là Kim Đan.
Tiểu Phàm gật gù, dẫu sao hắn cũng đoán được tu vi của Đoàn lão, cho nên không quá bất ngờ, chẳng qua hỏi cho chắc ăn mà thôi. Nếu là Trúc cơ thì quá thấp, căn bản không thể nào được mệnh danh là Thiên Diện Thần Thâu – một trong tứ đại thần thâu của thiên hạ được. Nếu là Hóa Phách thì không phải là không thể, chẳng qua cơ may này quá nhỏ. Cho nên Kim Đan là cảnh giới phù hợp nhất.
Tiến vào đến trung tâm, mười người chia nhau ngồi về hai dãy ghế hai bên.
Nam tử trẻ tuổi ngồi tại vị trái trung tâm, đứng dậy nói lớn:
- Hỡi huynh đệ hảo hán, hôm nay chúng ta họp mặt ở đây chính là vì đại hội bốn năm một lần. Trước là để huynh đệ khắp nơi sau một thời gian dài có cơ hội gặp lại nhau, thắm thiết thêm tình huynh đệ, kể lại những trải nghiệm quý giá, những điều đặc biệt mà trong bốn năm vừa rồi đã gặp được. Và tất nhiên thứ hai, cũng là sự kiện chính, chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức đại hội tỉ thí bầu bang chủ mới của Vận Sa Bang chúng ta.
Phía dưới mọi người lập tức hoan hô vang rền.
Nam tử lại tiếp:
- Như thường lệ. Vừa là để những vị từ xa đến được nghỉ ngơi đầy đủ, vừa là để chờ đợi những người còn chưa tới, bây giờ huynh đệ chúng ta hãy cứ ăn uống đàm đạo thoải mái trước đã. Toàn bộ chi phí ta sẽ thanh toán. Bình minh sáng ngày mai, ngoại thành phía Nam, bên bờ sông, chúng ta sẽ tổ chức đại hội tỉ thí… Mọi người thấy thế nào?
- Đượcccccc.
Âm thanh ủng hộ vang dội.
Mọi người bắt đầu chè chén no say. Những tiếng cười sảng khoái và tiếng bát đũa bị đập vỡ vang lên không ngớt.
- Hết Chương 83 -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.