Chương 62: Dĩ độc trị độc
Thuần Khương
17/12/2022
Dĩ độc trị độc vốn không phải phương pháp có thể đùa.
Dù Đằng Nguyên không nhớ ký ức cũ nhưng hắn tự tin mình đã có mấy vạn năm chơi đùa với độc dược, độc trùng, độc vật; thậm trí độc phù, độc trận, độc đan của yêu thú… Hắn chỉ cần ngửi, nếm, nhìn, lập tức biết độc tính, phương pháp phối chế, khắc chế độc.
Đan dược bồi bổ thân thể phàm nhân và tu tiên giả Đằng Nguyên không rành nhưng độc dược để giết bọn chúng thì Đằng Nguyên tự tin đứng dưới một số ít người, đứng trên vạn người. Vài ba thứ độc khắc độc đơn giản này hắn chấp nửa móng tay. Cho nên vừa nghe nói đến cách của Tằng Minh để trị tiêu chảy cho lính cai nô, Đằng Nguyên đã cười đến phát rồ.
Chúng đang tự đâm đầu vào chỗ chết.
Đằng Nguyên đi từ khu Hạ sang khu Trung rồi đến khu Thượng nhìn một lượt, thấy quả thực cai nô đều ăn canh độc mà nô lệ từng ăn. Hắn lắc đầu chê bai, thoả mãn lượn lên các vách đá tìm kiếm, làm dăm ba thao tác vặt vãnh rồi kiếm chỗ nằm đánh một giấc.
Sau khi ăn xong canh độc, nhiều tên cai nô ngừng đi ngoài, có thể trở về nhà gỗ nằm ngủ. Nhiều tên vẫn tiếp tục đi, lê lết ở bìa rừng, vây quanh những nồi nước lớn để uống, đốt lửa sáng rực.
So với đêm hôm qua, tình trạng chạy qua chạy lại của đêm nay giảm hẳn, cai nô mệt mỏi ngủ gục ở chòi canh, điểm gác, ngủ ở bìa rừng. Số ít có thể ngủ trong nhà gỗ, đêm đến mò ra ngoài đi vệ sinh, uống nước…
Càng về sáng, không gian càng yên tĩnh, lửa tàn…
Viên Lịch thức giấc, nằm nhìn lên trần nhà gỗ tối đen, cảm thấy yên tĩnh một cách kỳ dị. Y thường thức giấc giữa canh năm vì tiếng lạch cạch từ trù phòng vọng tới. Nhà gỗ của y khá gần trù phòng, đủ để biết khi nào bọn lính bắt đầu lấy nước nhào bột, hoặc lấy nước nấu cháo như hôm qua. Vậy mà hôm nay Viên Lịch tự mình tỉnh lại, không nghe bất cứ âm thanh nào khác.
Bụng y không còn đau, từ đêm qua sau khi ăn canh độc cũng không đi ngoài, ngủ được hai giấc yên ổn đến tận giờ này.
Y từ từ ngồi dậy, nhìn những chiếc giường kê san sát trong phòng.
Chỉ có một nửa cai nô trở về nhà gỗ, số còn lại chắc ngủ bên ngoài không thể về. Viên Lịch xuống giường, nhẹ nhàng lách người ra khỏi nhà gỗ.
Bốn phía tối đen quỷ dị, lửa ở các chòi canh đã tàn, trù phòng tối om.
Viên Lịch ngửa mặt nhìn trời, mất một lúc lâu mới xác định được hiện tại đúng là canh năm, thậm chí còn là cuối canh năm vậy mà khu Hạ yên ắng không một tiếng động. Viên Lịch hơi bực mình, đầu tiên định đi tới khua lính ở các chòi canh nhưng sau đó nghĩ bọn họ đổi ca gác đêm trong tình trạng đi ngoài mệt mỏi, có thể giờ ngủ quên nên thôi. Y quay người đi tới cửa nhà gỗ của lính trù phòng. Bọn này không phải gác đêm, không thức khuya đi tuần, cớ gì giờ này không dậy?
Viên Lịch mở toang cửa nhà gỗ, cánh cửa đập vào vách phát ra một tiếng rầm lớn. Vài tên lính trù phòng giật mình thức giấc, lồm cồm bò dậy, có kẻ thều thào hỏi:
- Canh giờ nào rồi?
Viên Lịch đứng giữa cửa, bực bội gằn giọng:
- Sắp qua canh năm.
- Hả? Chết rồi…
Mấy tên lính hoảng hốt bò khỏi giường. Có tên ngã dúi dụi xuống đất.
Một mùi thối khắm tanh tưởi xộc vào mũi Viên Lịch khiến y nhíu mày, lùi lại mấy bước, quát lớn:
- Dậy hết cho ta… Dù không phải làm cũng dậy khua nô lệ đi xách nước nấu cháo chứ? Dậy…
— QUẢNG CÁO —
Có kẻ biết Viên Lịch đã tức giận rồi, vội vã khua lính cai nô khác dậy.
Viên Lịch hừ lạnh đứng ngoài cửa chờ, nghe tiếng bọn lính lay những tên kia:
- Dậy đi… Canh năm rồi.
- Gì cơ? Đã muộn thế rồi à? Kẻng báo canh đâu?
- Không nghe kẻng báo canh. Dậy đi…
- Bùi ca ca… Dậy thôi. Doãn ca…
Thanh âm của bọn lính bắt đầu cao lên, có điểm lạ. Viên Lịch quay người nhìn vào chỉ thấy bốn bóng lố nhố trong phòng. Những tên khác nằm im bất động.
Có kẻ thảng thốt kêu lên:
- Chết… chết rồi. Bùi ca ca chết rồi…
- Chết mẫu thân ngươi. Đêm qua còn tốt mà… - Kẻ khác cãi lại, đi tới kiểm tra rồi tắt tiếng.
Viên Lịch quát:
- Đốt đèn lên.
Một ngọn đèn được thắp sáng, ánh lửa bập bùng soi tỏ căn nhà gỗ của lính trù phòng. Trong nhà chỉ có mười cái giường kê nối tiếp nhau, trong đó hai cái trống không. Bốn tên lính đã tỉnh mặt xanh nanh vàng, trông mệt mỏi bạc nhược, hiện tại còn trưng ra biểu tình kinh hãi. Chúng loanh quanh bên cạnh bốn tên khác vẫn đang nằm bất động. Mùi thối khắm phát ra từ tên nằm ngoài cùng, dường như đã bĩnh ra quần nhưng không dậy nổi.
Viên Lịch đi vào phòng, cố gắng chịu đựng mùi thối, kiểm tra kẻ nằm ngoài cùng. Mạch không đập, tên này đã chết cứng. Viên Lịch vội vã bước vào trong, gạt đám lính trù phòng ra để kiểm tra ba kẻ còn lại.
Đều đã chết.
Y đứng thẳng người, nhìn lần lượt từng tên lính trù phòng, giọng hơi lạc đi:
- Chết cả rồi…
Một tên tru lên thảm thương:
- Không thể thế được… Đêm qua còn tốt. Bùi ca ca nói đã hết đau bụng, không còn đi ngoài nữa, ngủ ngon lành mà…
- Sao thế này. Doãn Trạch, dậy…
Chúng cố lay huynh đệ mình, không tin nổi người có thể chết dù đã cầm tiêu chảy.
Viên Lịch đảo mắt như rang lạc, bước ra cửa rồi quát lớn: — QUẢNG CÁO —
- Đốt lửa lên… Gọi tất cả dậy. Nhanh…
Nói đoạn y rảo bước như chạy tới nhà gỗ để trống và kẻng, miệng gào lên:
- Dậy… Tất cả cai nô lập tức thức dậy… Dậy mau…
Y nhào tới nhà gỗ để trống, đá vào kẻ đang ngồi gục bên cạnh kẻng báo canh. Tên đó từ từ đổ gục xuống, cứng đơ.
Chết rồi!
Viên Lịch kinh hãi chộp lấy dùi trống, đánh như điên.
Tùng! Tùng! Tùng!
- Thức dậy… Đốt lửa lên… Tất cả thức dậy…
Điền Đông choàng tỉnh vì tiếng trống giục quân của lính cai nô. Gã nhào khỏi chỗ nằm, nhảy qua Điền Lục, dí mắt vào khe hở trên tấm ván gỗ, nhìn ra ngoài. Bên ngoài tối om.
Các huynh đệ trong nhà gỗ lần lượt tỉnh, ngơ ngác hỏi:
- Chuyện gì?
- Có nô lệ bỏ trốn à?
- Điền đại ca, chuyện gì vậy?
Điền Đông nhìn một lượt không thấy gì, lắc đầu:
- Tối om. Chẳng thấy gì cả.
Lưu Tống ngồi im tại chỗ lắng nghe âm thanh xì xào của nô lệ phát ra từ nhà gỗ kế bên, chép miệng:
- Tất cả ở yên trong nhà. Chúng đánh trống này, nô lệ thò ra ngoài có khi bị lính canh mỏ bắn chết.
- Chuyện gì thế nhỉ?
Các huynh đệ khác tò mò chạy tới bức vách gỗ, cậy bùn, bóc vỏ cây chèn ở các khe ra, hé mắt nhìn bên ngoài.
Chòi canh được đốt lửa lên, những đống lửa đã tàn cũng lần lượt được đốt. Bên ngoài, lính cai nô thất thểu chạy qua chạy lại loạn cào cào trông rất kỳ dị. Khe hở trên vách gỗ quá hẹp, Điền Đông chỉ quan sát được một phần nhỏ của bờ suối nhưng khi thấy lính canh mỏ rầm rập chạy tới, gã gật gù:
- Lưu đại ca nói đúng, bọn lính canh mỏ dồn lại rồi kìa. Giờ thò ra chỉ ăn tên nát người.
— QUẢNG CÁO —
- Sao huynh biết? – Lưu Ngọc Lâm ngạc nhiên hỏi Lưu Tống.
- Trình Hạ nói. Hôm lính cai nô dạy nô lệ trống hiệu có cả trống giục quân nhưng từ khi chúng ta tới đây chúng chưa bao giờ đánh lên. Lần trước nô lệ bỏ trốn chúng không đánh; cả khi Đằng Nguyên độc chết nô lệ, bạo loạn trên núi chúng cũng không đánh. Giờ chúng lại đánh lên chứng tỏ biến rất căng, cai nô sợ nô lệ nổi loạn. Khi lính canh mỏ nghe trống này sẽ vũ trang sẵn sàng… Thò ra chỉ có chết.
Nô lệ ở các nhà gỗ khác cũng bảo nhau không chạy ra ngoài, hoặc có kẻ mở cửa đi ra nhưng thấy lính canh mỏ chạy tới lắp cung tên, giương lên cảnh cáo thì vội vàng quay trở vào. Họ ngồi trong nhà gỗ xì xào bàn tán, rình rập qua những khe hở, đoán già đoán non xem chuyện gì xảy ra.
Tiếng trống và tiếng hét của Viên Lịch đánh thức Đằng Nguyên dậy. Hắn lập tức chạy về phía khu Hạ xem thành quả của mình. Đằng Nguyên ngồi ở vách núi cao nhìn xuống toàn khu Hạ, toét miệng cười, biểu tình vặn vẹo như kẻ bệnh hoạn, ruột gan mát lạnh. Không Đàm tỏa hơi lạnh dìu dịu khoan khoái, hận ý cháy âm ỉ trong lục phủ ngũ tạng vì cảnh tượng trước mắt mà bớt nhức nhối. Góc nhìn của hắn rất rộng.
Hắn trông thấy cai nô nằm la liệt bên bờ suối gần bìa rừng, mỗi tên một tư thế trông rất khốn khổ, hoàn toàn bất động bất chấp trống giục quân vang lên dồn dập. Tên thì nằm sấp trong tư thế đang bò ra suối uống nước, tên thì nằm ngửa, có tên co quắp ôm bụng… Lính canh mỏ thất thểu chạy tới, khi chạy qua cũng dừng lại đá đá, lay đám đang nằm nhưng rất ít kẻ có thể ngồi dậy. Hầu hết bọn chúng đều đã chết cứng.
Trong chòi canh, bên đống lửa, trước cửa các nhà gỗ của cai nô… đều có xác chết.
Chúng không ói ra máu như lần hạ độc trước mà cứ thế chết gục trong đêm.
Đều là nhờ canh độc của Tằng Minh.
Nếu Tằng Minh không nghĩ ra cách dĩ độc trị độc, Đằng Nguyên sẽ còn phải hạ thuốc một lần nữa. Giờ không cần, túi Lục Dư còn lại có thể ném đi. Đằng Nguyên khúc khích cười, không sợ bị bất cứ ai nghe thấy vì thanh âm hỗn loạn vang lên khắp nơi.
Viên Lịch đánh trống xong, vội vàng chạy về phía bãi đất trống sau dãy nhà gỗ của cai nô. Lính canh mỏ cũng rầm rập dồn về phía đó. Lính cai nô và lính trù phòng thất thểu theo sau.
Đằng Nguyên rình rập nghe lén mấy hôm đã biết Viên Lịch, gật gù công nhận tên này khôn như chó. Y không tập hợp lính ở bãi sỏi mà nô lệ thường xếp hàng nhận đồ ăn, lại kéo cả đám ra phía sau bởi vì nếu đứng hết ở bãi sỏi, nô lệ sẽ nhìn thấy sự sụt giảm quân số. Đằng Nguyên rời mỏ mấy tháng, không biết số lượng lính cai nô của khu Hạ là bao nhiêu, hiện tại đếm được ba mươi tám tên lính cai nô và lính trù phòng. Còn lính gác mỏ kia hắn cũng không rõ có phải của khu Hạ không hay chỉ là bọn lính được phân công tuần tra khu Hạ đúng lúc có tiếng trống giục quân nên chạy đến.
Không thấy Tằng Minh ra.
Viên Lịch vẫy tay ra hiệu cho một tên lính cai nô, chắc bảo gã đi xem Tằng Minh. Sau đó y ngồi xuống một tảng đá, thần người như kẻ mất hồn. Vì khoảng cách quá xa, Đằng Nguyên không nghe thấy tiếng bọn lính xì xào. Có mấy tên mệt quá ôm bụng ngồi phịch xuống, đứng không nổi. Viên Lịch cũng chẳng nói gì. Vậy nên nhiều tên liên tiếp ngồi xuống theo. Có tên nằm hẳn ra vì không chịu nổi.
Tên lính cai nô được phái đi thất thểu quay lại báo cáo. Viên Lịch ngửa mặt lên trời thở dài một hơi.
Đằng Nguyên phì cười, đoán Tằng Minh đã chết rồi.
Không nắm được căn cốt còn muốn đùa với lửa.
Dĩ độc trị độc phải tuân theo nguyên tắc độc đưa vào trước một cách từ từ khi cơ thể còn đang khoẻ mạnh tạo sức chống chịu. Đến khi độc sau xâm nhập, lấy độc trước trị độc sau.
Trường hợp ngược lại, khi cơ thể trúng phải độc mà không có thảo dược nào khắc chế nổi, phải tìm ra một loại độc khác để trị, nạn nhân giống như đưa đầu vào thòng lọng sẵn. Khả năng vong mạng cực cao.
Những cai nô đã chết phần nhiều là do Lục Dư, số còn lại không chết vì Lục Dư thì chết vì canh độc. Ba mươi tám kẻ còn đứng kia chưa thoát khỏi quỷ môn quan, chẳng qua chúng tiến tới đó chậm rãi vì căn cốt mạnh mẽ hơn người mà thôi.
Đại sự sắp thành, Đằng Nguyên ngồi bất động trên vách đá, tính toán con đường hiểm nguy trước mặt.
Dù Đằng Nguyên không nhớ ký ức cũ nhưng hắn tự tin mình đã có mấy vạn năm chơi đùa với độc dược, độc trùng, độc vật; thậm trí độc phù, độc trận, độc đan của yêu thú… Hắn chỉ cần ngửi, nếm, nhìn, lập tức biết độc tính, phương pháp phối chế, khắc chế độc.
Đan dược bồi bổ thân thể phàm nhân và tu tiên giả Đằng Nguyên không rành nhưng độc dược để giết bọn chúng thì Đằng Nguyên tự tin đứng dưới một số ít người, đứng trên vạn người. Vài ba thứ độc khắc độc đơn giản này hắn chấp nửa móng tay. Cho nên vừa nghe nói đến cách của Tằng Minh để trị tiêu chảy cho lính cai nô, Đằng Nguyên đã cười đến phát rồ.
Chúng đang tự đâm đầu vào chỗ chết.
Đằng Nguyên đi từ khu Hạ sang khu Trung rồi đến khu Thượng nhìn một lượt, thấy quả thực cai nô đều ăn canh độc mà nô lệ từng ăn. Hắn lắc đầu chê bai, thoả mãn lượn lên các vách đá tìm kiếm, làm dăm ba thao tác vặt vãnh rồi kiếm chỗ nằm đánh một giấc.
Sau khi ăn xong canh độc, nhiều tên cai nô ngừng đi ngoài, có thể trở về nhà gỗ nằm ngủ. Nhiều tên vẫn tiếp tục đi, lê lết ở bìa rừng, vây quanh những nồi nước lớn để uống, đốt lửa sáng rực.
So với đêm hôm qua, tình trạng chạy qua chạy lại của đêm nay giảm hẳn, cai nô mệt mỏi ngủ gục ở chòi canh, điểm gác, ngủ ở bìa rừng. Số ít có thể ngủ trong nhà gỗ, đêm đến mò ra ngoài đi vệ sinh, uống nước…
Càng về sáng, không gian càng yên tĩnh, lửa tàn…
Viên Lịch thức giấc, nằm nhìn lên trần nhà gỗ tối đen, cảm thấy yên tĩnh một cách kỳ dị. Y thường thức giấc giữa canh năm vì tiếng lạch cạch từ trù phòng vọng tới. Nhà gỗ của y khá gần trù phòng, đủ để biết khi nào bọn lính bắt đầu lấy nước nhào bột, hoặc lấy nước nấu cháo như hôm qua. Vậy mà hôm nay Viên Lịch tự mình tỉnh lại, không nghe bất cứ âm thanh nào khác.
Bụng y không còn đau, từ đêm qua sau khi ăn canh độc cũng không đi ngoài, ngủ được hai giấc yên ổn đến tận giờ này.
Y từ từ ngồi dậy, nhìn những chiếc giường kê san sát trong phòng.
Chỉ có một nửa cai nô trở về nhà gỗ, số còn lại chắc ngủ bên ngoài không thể về. Viên Lịch xuống giường, nhẹ nhàng lách người ra khỏi nhà gỗ.
Bốn phía tối đen quỷ dị, lửa ở các chòi canh đã tàn, trù phòng tối om.
Viên Lịch ngửa mặt nhìn trời, mất một lúc lâu mới xác định được hiện tại đúng là canh năm, thậm chí còn là cuối canh năm vậy mà khu Hạ yên ắng không một tiếng động. Viên Lịch hơi bực mình, đầu tiên định đi tới khua lính ở các chòi canh nhưng sau đó nghĩ bọn họ đổi ca gác đêm trong tình trạng đi ngoài mệt mỏi, có thể giờ ngủ quên nên thôi. Y quay người đi tới cửa nhà gỗ của lính trù phòng. Bọn này không phải gác đêm, không thức khuya đi tuần, cớ gì giờ này không dậy?
Viên Lịch mở toang cửa nhà gỗ, cánh cửa đập vào vách phát ra một tiếng rầm lớn. Vài tên lính trù phòng giật mình thức giấc, lồm cồm bò dậy, có kẻ thều thào hỏi:
- Canh giờ nào rồi?
Viên Lịch đứng giữa cửa, bực bội gằn giọng:
- Sắp qua canh năm.
- Hả? Chết rồi…
Mấy tên lính hoảng hốt bò khỏi giường. Có tên ngã dúi dụi xuống đất.
Một mùi thối khắm tanh tưởi xộc vào mũi Viên Lịch khiến y nhíu mày, lùi lại mấy bước, quát lớn:
- Dậy hết cho ta… Dù không phải làm cũng dậy khua nô lệ đi xách nước nấu cháo chứ? Dậy…
— QUẢNG CÁO —
Có kẻ biết Viên Lịch đã tức giận rồi, vội vã khua lính cai nô khác dậy.
Viên Lịch hừ lạnh đứng ngoài cửa chờ, nghe tiếng bọn lính lay những tên kia:
- Dậy đi… Canh năm rồi.
- Gì cơ? Đã muộn thế rồi à? Kẻng báo canh đâu?
- Không nghe kẻng báo canh. Dậy đi…
- Bùi ca ca… Dậy thôi. Doãn ca…
Thanh âm của bọn lính bắt đầu cao lên, có điểm lạ. Viên Lịch quay người nhìn vào chỉ thấy bốn bóng lố nhố trong phòng. Những tên khác nằm im bất động.
Có kẻ thảng thốt kêu lên:
- Chết… chết rồi. Bùi ca ca chết rồi…
- Chết mẫu thân ngươi. Đêm qua còn tốt mà… - Kẻ khác cãi lại, đi tới kiểm tra rồi tắt tiếng.
Viên Lịch quát:
- Đốt đèn lên.
Một ngọn đèn được thắp sáng, ánh lửa bập bùng soi tỏ căn nhà gỗ của lính trù phòng. Trong nhà chỉ có mười cái giường kê nối tiếp nhau, trong đó hai cái trống không. Bốn tên lính đã tỉnh mặt xanh nanh vàng, trông mệt mỏi bạc nhược, hiện tại còn trưng ra biểu tình kinh hãi. Chúng loanh quanh bên cạnh bốn tên khác vẫn đang nằm bất động. Mùi thối khắm phát ra từ tên nằm ngoài cùng, dường như đã bĩnh ra quần nhưng không dậy nổi.
Viên Lịch đi vào phòng, cố gắng chịu đựng mùi thối, kiểm tra kẻ nằm ngoài cùng. Mạch không đập, tên này đã chết cứng. Viên Lịch vội vã bước vào trong, gạt đám lính trù phòng ra để kiểm tra ba kẻ còn lại.
Đều đã chết.
Y đứng thẳng người, nhìn lần lượt từng tên lính trù phòng, giọng hơi lạc đi:
- Chết cả rồi…
Một tên tru lên thảm thương:
- Không thể thế được… Đêm qua còn tốt. Bùi ca ca nói đã hết đau bụng, không còn đi ngoài nữa, ngủ ngon lành mà…
- Sao thế này. Doãn Trạch, dậy…
Chúng cố lay huynh đệ mình, không tin nổi người có thể chết dù đã cầm tiêu chảy.
Viên Lịch đảo mắt như rang lạc, bước ra cửa rồi quát lớn: — QUẢNG CÁO —
- Đốt lửa lên… Gọi tất cả dậy. Nhanh…
Nói đoạn y rảo bước như chạy tới nhà gỗ để trống và kẻng, miệng gào lên:
- Dậy… Tất cả cai nô lập tức thức dậy… Dậy mau…
Y nhào tới nhà gỗ để trống, đá vào kẻ đang ngồi gục bên cạnh kẻng báo canh. Tên đó từ từ đổ gục xuống, cứng đơ.
Chết rồi!
Viên Lịch kinh hãi chộp lấy dùi trống, đánh như điên.
Tùng! Tùng! Tùng!
- Thức dậy… Đốt lửa lên… Tất cả thức dậy…
Điền Đông choàng tỉnh vì tiếng trống giục quân của lính cai nô. Gã nhào khỏi chỗ nằm, nhảy qua Điền Lục, dí mắt vào khe hở trên tấm ván gỗ, nhìn ra ngoài. Bên ngoài tối om.
Các huynh đệ trong nhà gỗ lần lượt tỉnh, ngơ ngác hỏi:
- Chuyện gì?
- Có nô lệ bỏ trốn à?
- Điền đại ca, chuyện gì vậy?
Điền Đông nhìn một lượt không thấy gì, lắc đầu:
- Tối om. Chẳng thấy gì cả.
Lưu Tống ngồi im tại chỗ lắng nghe âm thanh xì xào của nô lệ phát ra từ nhà gỗ kế bên, chép miệng:
- Tất cả ở yên trong nhà. Chúng đánh trống này, nô lệ thò ra ngoài có khi bị lính canh mỏ bắn chết.
- Chuyện gì thế nhỉ?
Các huynh đệ khác tò mò chạy tới bức vách gỗ, cậy bùn, bóc vỏ cây chèn ở các khe ra, hé mắt nhìn bên ngoài.
Chòi canh được đốt lửa lên, những đống lửa đã tàn cũng lần lượt được đốt. Bên ngoài, lính cai nô thất thểu chạy qua chạy lại loạn cào cào trông rất kỳ dị. Khe hở trên vách gỗ quá hẹp, Điền Đông chỉ quan sát được một phần nhỏ của bờ suối nhưng khi thấy lính canh mỏ rầm rập chạy tới, gã gật gù:
- Lưu đại ca nói đúng, bọn lính canh mỏ dồn lại rồi kìa. Giờ thò ra chỉ ăn tên nát người.
— QUẢNG CÁO —
- Sao huynh biết? – Lưu Ngọc Lâm ngạc nhiên hỏi Lưu Tống.
- Trình Hạ nói. Hôm lính cai nô dạy nô lệ trống hiệu có cả trống giục quân nhưng từ khi chúng ta tới đây chúng chưa bao giờ đánh lên. Lần trước nô lệ bỏ trốn chúng không đánh; cả khi Đằng Nguyên độc chết nô lệ, bạo loạn trên núi chúng cũng không đánh. Giờ chúng lại đánh lên chứng tỏ biến rất căng, cai nô sợ nô lệ nổi loạn. Khi lính canh mỏ nghe trống này sẽ vũ trang sẵn sàng… Thò ra chỉ có chết.
Nô lệ ở các nhà gỗ khác cũng bảo nhau không chạy ra ngoài, hoặc có kẻ mở cửa đi ra nhưng thấy lính canh mỏ chạy tới lắp cung tên, giương lên cảnh cáo thì vội vàng quay trở vào. Họ ngồi trong nhà gỗ xì xào bàn tán, rình rập qua những khe hở, đoán già đoán non xem chuyện gì xảy ra.
Tiếng trống và tiếng hét của Viên Lịch đánh thức Đằng Nguyên dậy. Hắn lập tức chạy về phía khu Hạ xem thành quả của mình. Đằng Nguyên ngồi ở vách núi cao nhìn xuống toàn khu Hạ, toét miệng cười, biểu tình vặn vẹo như kẻ bệnh hoạn, ruột gan mát lạnh. Không Đàm tỏa hơi lạnh dìu dịu khoan khoái, hận ý cháy âm ỉ trong lục phủ ngũ tạng vì cảnh tượng trước mắt mà bớt nhức nhối. Góc nhìn của hắn rất rộng.
Hắn trông thấy cai nô nằm la liệt bên bờ suối gần bìa rừng, mỗi tên một tư thế trông rất khốn khổ, hoàn toàn bất động bất chấp trống giục quân vang lên dồn dập. Tên thì nằm sấp trong tư thế đang bò ra suối uống nước, tên thì nằm ngửa, có tên co quắp ôm bụng… Lính canh mỏ thất thểu chạy tới, khi chạy qua cũng dừng lại đá đá, lay đám đang nằm nhưng rất ít kẻ có thể ngồi dậy. Hầu hết bọn chúng đều đã chết cứng.
Trong chòi canh, bên đống lửa, trước cửa các nhà gỗ của cai nô… đều có xác chết.
Chúng không ói ra máu như lần hạ độc trước mà cứ thế chết gục trong đêm.
Đều là nhờ canh độc của Tằng Minh.
Nếu Tằng Minh không nghĩ ra cách dĩ độc trị độc, Đằng Nguyên sẽ còn phải hạ thuốc một lần nữa. Giờ không cần, túi Lục Dư còn lại có thể ném đi. Đằng Nguyên khúc khích cười, không sợ bị bất cứ ai nghe thấy vì thanh âm hỗn loạn vang lên khắp nơi.
Viên Lịch đánh trống xong, vội vàng chạy về phía bãi đất trống sau dãy nhà gỗ của cai nô. Lính canh mỏ cũng rầm rập dồn về phía đó. Lính cai nô và lính trù phòng thất thểu theo sau.
Đằng Nguyên rình rập nghe lén mấy hôm đã biết Viên Lịch, gật gù công nhận tên này khôn như chó. Y không tập hợp lính ở bãi sỏi mà nô lệ thường xếp hàng nhận đồ ăn, lại kéo cả đám ra phía sau bởi vì nếu đứng hết ở bãi sỏi, nô lệ sẽ nhìn thấy sự sụt giảm quân số. Đằng Nguyên rời mỏ mấy tháng, không biết số lượng lính cai nô của khu Hạ là bao nhiêu, hiện tại đếm được ba mươi tám tên lính cai nô và lính trù phòng. Còn lính gác mỏ kia hắn cũng không rõ có phải của khu Hạ không hay chỉ là bọn lính được phân công tuần tra khu Hạ đúng lúc có tiếng trống giục quân nên chạy đến.
Không thấy Tằng Minh ra.
Viên Lịch vẫy tay ra hiệu cho một tên lính cai nô, chắc bảo gã đi xem Tằng Minh. Sau đó y ngồi xuống một tảng đá, thần người như kẻ mất hồn. Vì khoảng cách quá xa, Đằng Nguyên không nghe thấy tiếng bọn lính xì xào. Có mấy tên mệt quá ôm bụng ngồi phịch xuống, đứng không nổi. Viên Lịch cũng chẳng nói gì. Vậy nên nhiều tên liên tiếp ngồi xuống theo. Có tên nằm hẳn ra vì không chịu nổi.
Tên lính cai nô được phái đi thất thểu quay lại báo cáo. Viên Lịch ngửa mặt lên trời thở dài một hơi.
Đằng Nguyên phì cười, đoán Tằng Minh đã chết rồi.
Không nắm được căn cốt còn muốn đùa với lửa.
Dĩ độc trị độc phải tuân theo nguyên tắc độc đưa vào trước một cách từ từ khi cơ thể còn đang khoẻ mạnh tạo sức chống chịu. Đến khi độc sau xâm nhập, lấy độc trước trị độc sau.
Trường hợp ngược lại, khi cơ thể trúng phải độc mà không có thảo dược nào khắc chế nổi, phải tìm ra một loại độc khác để trị, nạn nhân giống như đưa đầu vào thòng lọng sẵn. Khả năng vong mạng cực cao.
Những cai nô đã chết phần nhiều là do Lục Dư, số còn lại không chết vì Lục Dư thì chết vì canh độc. Ba mươi tám kẻ còn đứng kia chưa thoát khỏi quỷ môn quan, chẳng qua chúng tiến tới đó chậm rãi vì căn cốt mạnh mẽ hơn người mà thôi.
Đại sự sắp thành, Đằng Nguyên ngồi bất động trên vách đá, tính toán con đường hiểm nguy trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.