Chương 30: Huyết lệ
Thuần Khương
17/12/2022
Đằng Nguyên tỉnh lại bên cạnh thân để đầy máu của Điền Đông. Hắn hé mắt
nhìn hồi lâu, lắng nghe thanh âm xung quanh, tâm lạnh như tro tàn.
Thảm sát đã kết thúc, bộ binh dồn hết tráng đinh bị bắt về bãi đất trống giữa làng, quây tròn lại canh gác, chĩa mũi giáo về phía họ. Tiếng khóc rưng rức của nam đinh mới lớn vang lên rải rác xung quanh, thậm chí hán tử cũng khóc ô ô nhưng vì quá kinh sợ, thanh âm nghèn nghẹn cố kiềm chế.
Đằng Nguyên mở mắt, thấy mình đã bị xiềng cả hai tay hai chân bằng xích sắt lớn. Thân thể đau đớn vì những vết thương lớn nhỏ. Bằng với từng ấy vết thương, Đằng Nguyên không chảy máu đến chết cũng thật kỳ tích. Hắn không ngồi dậy được, nằm ngửa nhìn tứ phía.
Bên trái hắn là Điền Đông, bất tỉnh; bên phải là Lưu Tống, máu me đầy thân nhưng đang ngồi thất thần nhìn thẳng về phía trước. Hướng Lưu Tống nhìn đương nhiên là trạch viện Lưu gia, nơi chất đầy thi thể, máu đọng thành vũng trên đất. Bên cạnh Lưu Tống là Lưu Ngọc Lâm và Điền Vỹ Thái. Điền Lục – đường đệ của Điền Đông - ngồi sau lưng Điền Vỹ Thái, đang lặng lẽ rơi nước mắt, mặt mũi lem nhem cả máu lẫn đất cát, lửa hận cháy rực trong mắt nhưng lực bất tòng tâm.
Phía sau lưng Lưu Tống là tráng đinh trong làng bị xích hai chân vào nhau, không có xích tay.
Đằng Nguyên nhận ra những hán tử có sức chống cự đều bị ném chung một chỗ này, xích cả tay lẫn chân bằng những sợi xích to gấp đôi loại dùng cho hán tử yếu đuối phía sau. Trong số họ, bị thương nặng nhất là hắn.
Trước, sau, trái, phải đều la liệt tử thi nhưng binh lính Vạn Tư quốc đang dồn hết tử thi vào vệ đường, nhường lối cho kỵ binh và xe kéo dễ dàng qua lại. Đằng Nguyên cố ngóc đầu lên nhìn.
Mấy huynh đệ Liễu gia, Mộc gia, Đằng gia, Tống gia, Điền gia… đều đã bị xích lại. Đằng Nguyên trông thấy Đằng Tất – đại huynh của mình lẫn trong đám đông hán tử nhưng không thấy phụ thân mình. Hắn cố gắng bò dậy, nhìn về phía Đằng gia.
Từ khoảng đất trống giữa làng không thể nhìn tới trạch viện Đằng gia, bất quá đường nhỏ đầy máu, xác chết la liệt. Đằng Tất trông thấy Đằng Nguyên bò dậy, mắt lập tức đỏ ngầu bi thương. Đằng Nguyên thở hổn hển vì đau, muốn hỏi nhưng lời không ra được khỏi miệng. E rằng gia quyến Đằng gia đã chết cả rồi.
- Chết hết rồi… - Lưu Tống lẩm bẩm, vẻ thất thần không đổi. – Phụ mẫu ta, phụ mẫu đệ… thê tử, hài tử… chết cả rồi…
Đằng Nguyên nhíu mày, cơn đau ở bụng khiến hắn không chịu nổi, lại nằm vật xuống. — QUẢNG CÁO —
Xem ra tất cả hán tử còn sống đều ở đây, không có mặt tức là đã về với liệt tổ liệt tông. Cả thôn đông nhân khẩu như thế mà chỉ còn ngót nghét bốn chục hán tử sống sót. Cả người Đằng Nguyên lạnh ngắt như bị ướp băng tuyết mùa đông. Mục Nhan, hài tử của hắn đều đã bỏ mạng.
Hắn nằm ngẩn ngơ nhìn bầu trời chiều tháng năm nắng gắt, một cảm giác trống rỗng bủa vây tâm trí. Hàn khí ở đan điền một lần nữa tràn ra, muốn nuốt hết hoả khí trong ngực hắn. Bất quá, Đằng Nguyên căm hận, muốn giết hết, moi gan uống máu tất cả lính Vạn Tư quốc để trả thù cho gia quyến… lửa hận cứ cháy âm ỉ cản sự lưu chuyển của hàn khí.
Kỵ binh rút lui dần, những toán bộ binh mới rầm rập kéo tới cùng xe kéo cỡ lớn. Chúng lùng sục từng nhà, khiêng lương thực ra chất lên xe, lục lọi khắp ngóc ngách để tìm bạc. Chúng tóm được một số người ẩn nấp trong các góc khuất, nếu không phải tráng đinh lập tức giết luôn. Tiếng la hét ai oán vọng tới bãi đất trống khiến đám hán tử vừa căm thù vừa khiếp sợ, nhiều kẻ run lên bần bật, không dám ngẩng đầu.
Đằng Nguyên giống như một khúc gỗ, cứ nằm trơ trơ cảm nhận từng vết thương trên thân đau đớn, nhức nhối hành hạ.
Bọn lính Vạn Tư quốc vơ vét đến chiều tà thì xong, lương thực chất đầy các xe, để thành hàng dài trên đường làng, che chắn cẩn thận, kéo hết gia súc ra quây lại một chỗ. Chúng đốt lửa quanh bãi đất trống, nấu cơm, đặt một cái bệ lớn nung thanh sắt khiến đám hán tử run như cầy sấy. Đằng Nguyên không biết chúng muốn làm gì, cũng không muốn biết.
Nếu đã mất công bắt tráng đinh xiềng lại, chúng sẽ không để họ chết dễ dàng.
- Quá ác độc. – Lưu Ngọc Lâm lẩm bẩm. – Nếu chỉ bắt nô lệ, cướp bóc lương thực, việc gì phải giết sạch…
Không ai dám đáp lời Lưu Ngọc Lâm.
Đằng Nguyên bắt đầu cảm thấy đầu óc mơ hồ, dường như các vết thương khiến hắn lên cơn sốt, cơ thể nóng như hòn lửa nhưng đan điền toả ra hơi lạnh thấu xương, vô cùng thống khổ. Tai hắn ù đi, mắt mờ đục, không nghe rõ, không nhìn rõ.
— QUẢNG CÁO —
Mùi máu tanh bốc lên nồng nặc khiến hắn buồn nôn nhưng cơ thể vô lực, không nghiêng đầu sang bên được, cũng không có gì trong bụng mà nôn ra.
Hắn loáng thoáng trông thấy lính Vạn Tư quốc lôi từng tốp hán tử đứng dậy, cắt trụi tóc trên đầu họ, dùng thanh sắt nung đỏ dí vào trán. Những tiếng la hét thảm thiết nối tiếp nhau vang lên thê lương, ai oán. Màn đêm buông xuống, lần lượt từng tốp bị cắt tóc, đóng ấn nô lệ lên da thịt. Mùi thịt cháy khét tràn ngập không gian.
Những người xung quanh Đằng Nguyên bị lôi đi hết, chỉ còn hắn và Điền Đông bị thương quá nặng, nằm lại.
Đằng Nguyên nghĩ mình sắp bất tỉnh, mắt mờ đục.
Có kẻ nào đó dựng hắn ngồi dậy, thanh âm loáng thoáng vọng tới lúc gần lúc xa:
- Tên này nóng như hòn lửa, chắc sắp chết rồi. Có cần đóng ấn không?
- Cứ đóng đi.
Tóc hắn bị cắt xoẹt xoẹt, rơi lả tả xuống đất.
Một thanh sắt nung đỏ được đưa tới trước mặt, màu đỏ chói lọi nổi bật giữa khoảng trắng mờ ảo. Đằng Nguyên nhìn thấy loáng thoáng một chữ Nô ngược được uốn bằng sắt. Khi ấn lên da thịt, nó sẽ giống y như ấn ký nô lệ của đám kỵ binh đầu trọc mà Đằng Nguyên nhìn thấy hồi chiều.
Hắn bị nắm gáy, thanh sắt ấn xuống, cơn đau cháy da thịt khiến Đằng Nguyên tỉnh táo phần nào, rít lên một tiếng, thân thể tự động cưỡng lại. Có điều khí lực quá yếu, giống như cá mắc cạn mà thôi. — QUẢNG CÁO —
Hắn bị ném lại xuống đất, bọn chúng dựng Điền Đông dậy cắt tóc, đóng ấn. Đằng Nguyên thêm một chỗ đau đớn trên thân thể vốn chẳng còn chỗ nào lành lặn, thắc mắc sao mình còn chưa chết.
Hắn lơ mơ hồi lâu rồi lịm đi.
Có ai đó cho hắn uống nước.
Mặt đất rung lắc như điên khiến toàn thân hắn đau nhức kinh khủng. Hoả khí trong thân thể dần lui, hàn khí xâm chiếm lục phủ ngũ tạng, lan ra tứ chi. Cơn đau dịu đi trông thấy. Có lẽ hắn sắp chết.
Bộ binh và quân chuyển lương Vạn Tư quốc mang theo nô lệ và lương thực cướp được, lũ lượt từ các làng đổ ra, rút về phía đông bắc, thẳng tới Tập thành – giáp Vạn Tư quốc. Đội kỵ binh tấn công Tụ Sơn thôn và các thôn lân cận giàn hàng tiến về phía Hồi thành, đi đến đâu quét sạch tới đó, máu nhuộm đỏ đất, tử khí bao trùm. Phía sau chúng là bộ binh và quân chuyển lương, lại gom nô lệ, lương thực, vét sạch bách chẳng chừa lại gì.
Một số nông phu thoát được từ các thôn bị tấn công, nháo nhác chạy tới các thôn lân cận cầu cứu, gào thét cảnh cáo nhưng chỉ gieo vào lòng bá tánh sự nghi hoặc, chưa kịp thuyết phục số đông tin tưởng thì kỵ binh Vạn Tư quốc đã tràn tới.
Từ Tụ Sơn thôn lên Hồi thành chỉ mất nửa ngày đường. Sau khi tấn công Tụ Sơn thôn, kỵ binh tiếp tục quần thảo các thôn quanh Phủng Tư trấn, tấn công trấn, tràn sang các trấn xung quanh. Sáng sớm ngày hôm sau, kỵ binh Vạn Tư quốc tập hợp, đánh vào Hồi thành.
Không có sự chuẩn bị, Hồi thành nhanh chóng thất thủ. Kỵ binh tràn vào thành chém giết, cướp phá, bắt nô lệ rồi lập tức rút quân bỏ lại một nửa Hồi thành hoang tàn, tử thi la liệt khắp nơi, oán khí ngút trời.
Thảm sát đã kết thúc, bộ binh dồn hết tráng đinh bị bắt về bãi đất trống giữa làng, quây tròn lại canh gác, chĩa mũi giáo về phía họ. Tiếng khóc rưng rức của nam đinh mới lớn vang lên rải rác xung quanh, thậm chí hán tử cũng khóc ô ô nhưng vì quá kinh sợ, thanh âm nghèn nghẹn cố kiềm chế.
Đằng Nguyên mở mắt, thấy mình đã bị xiềng cả hai tay hai chân bằng xích sắt lớn. Thân thể đau đớn vì những vết thương lớn nhỏ. Bằng với từng ấy vết thương, Đằng Nguyên không chảy máu đến chết cũng thật kỳ tích. Hắn không ngồi dậy được, nằm ngửa nhìn tứ phía.
Bên trái hắn là Điền Đông, bất tỉnh; bên phải là Lưu Tống, máu me đầy thân nhưng đang ngồi thất thần nhìn thẳng về phía trước. Hướng Lưu Tống nhìn đương nhiên là trạch viện Lưu gia, nơi chất đầy thi thể, máu đọng thành vũng trên đất. Bên cạnh Lưu Tống là Lưu Ngọc Lâm và Điền Vỹ Thái. Điền Lục – đường đệ của Điền Đông - ngồi sau lưng Điền Vỹ Thái, đang lặng lẽ rơi nước mắt, mặt mũi lem nhem cả máu lẫn đất cát, lửa hận cháy rực trong mắt nhưng lực bất tòng tâm.
Phía sau lưng Lưu Tống là tráng đinh trong làng bị xích hai chân vào nhau, không có xích tay.
Đằng Nguyên nhận ra những hán tử có sức chống cự đều bị ném chung một chỗ này, xích cả tay lẫn chân bằng những sợi xích to gấp đôi loại dùng cho hán tử yếu đuối phía sau. Trong số họ, bị thương nặng nhất là hắn.
Trước, sau, trái, phải đều la liệt tử thi nhưng binh lính Vạn Tư quốc đang dồn hết tử thi vào vệ đường, nhường lối cho kỵ binh và xe kéo dễ dàng qua lại. Đằng Nguyên cố ngóc đầu lên nhìn.
Mấy huynh đệ Liễu gia, Mộc gia, Đằng gia, Tống gia, Điền gia… đều đã bị xích lại. Đằng Nguyên trông thấy Đằng Tất – đại huynh của mình lẫn trong đám đông hán tử nhưng không thấy phụ thân mình. Hắn cố gắng bò dậy, nhìn về phía Đằng gia.
Từ khoảng đất trống giữa làng không thể nhìn tới trạch viện Đằng gia, bất quá đường nhỏ đầy máu, xác chết la liệt. Đằng Tất trông thấy Đằng Nguyên bò dậy, mắt lập tức đỏ ngầu bi thương. Đằng Nguyên thở hổn hển vì đau, muốn hỏi nhưng lời không ra được khỏi miệng. E rằng gia quyến Đằng gia đã chết cả rồi.
- Chết hết rồi… - Lưu Tống lẩm bẩm, vẻ thất thần không đổi. – Phụ mẫu ta, phụ mẫu đệ… thê tử, hài tử… chết cả rồi…
Đằng Nguyên nhíu mày, cơn đau ở bụng khiến hắn không chịu nổi, lại nằm vật xuống. — QUẢNG CÁO —
Xem ra tất cả hán tử còn sống đều ở đây, không có mặt tức là đã về với liệt tổ liệt tông. Cả thôn đông nhân khẩu như thế mà chỉ còn ngót nghét bốn chục hán tử sống sót. Cả người Đằng Nguyên lạnh ngắt như bị ướp băng tuyết mùa đông. Mục Nhan, hài tử của hắn đều đã bỏ mạng.
Hắn nằm ngẩn ngơ nhìn bầu trời chiều tháng năm nắng gắt, một cảm giác trống rỗng bủa vây tâm trí. Hàn khí ở đan điền một lần nữa tràn ra, muốn nuốt hết hoả khí trong ngực hắn. Bất quá, Đằng Nguyên căm hận, muốn giết hết, moi gan uống máu tất cả lính Vạn Tư quốc để trả thù cho gia quyến… lửa hận cứ cháy âm ỉ cản sự lưu chuyển của hàn khí.
Kỵ binh rút lui dần, những toán bộ binh mới rầm rập kéo tới cùng xe kéo cỡ lớn. Chúng lùng sục từng nhà, khiêng lương thực ra chất lên xe, lục lọi khắp ngóc ngách để tìm bạc. Chúng tóm được một số người ẩn nấp trong các góc khuất, nếu không phải tráng đinh lập tức giết luôn. Tiếng la hét ai oán vọng tới bãi đất trống khiến đám hán tử vừa căm thù vừa khiếp sợ, nhiều kẻ run lên bần bật, không dám ngẩng đầu.
Đằng Nguyên giống như một khúc gỗ, cứ nằm trơ trơ cảm nhận từng vết thương trên thân đau đớn, nhức nhối hành hạ.
Bọn lính Vạn Tư quốc vơ vét đến chiều tà thì xong, lương thực chất đầy các xe, để thành hàng dài trên đường làng, che chắn cẩn thận, kéo hết gia súc ra quây lại một chỗ. Chúng đốt lửa quanh bãi đất trống, nấu cơm, đặt một cái bệ lớn nung thanh sắt khiến đám hán tử run như cầy sấy. Đằng Nguyên không biết chúng muốn làm gì, cũng không muốn biết.
Nếu đã mất công bắt tráng đinh xiềng lại, chúng sẽ không để họ chết dễ dàng.
- Quá ác độc. – Lưu Ngọc Lâm lẩm bẩm. – Nếu chỉ bắt nô lệ, cướp bóc lương thực, việc gì phải giết sạch…
Không ai dám đáp lời Lưu Ngọc Lâm.
Đằng Nguyên bắt đầu cảm thấy đầu óc mơ hồ, dường như các vết thương khiến hắn lên cơn sốt, cơ thể nóng như hòn lửa nhưng đan điền toả ra hơi lạnh thấu xương, vô cùng thống khổ. Tai hắn ù đi, mắt mờ đục, không nghe rõ, không nhìn rõ.
— QUẢNG CÁO —
Mùi máu tanh bốc lên nồng nặc khiến hắn buồn nôn nhưng cơ thể vô lực, không nghiêng đầu sang bên được, cũng không có gì trong bụng mà nôn ra.
Hắn loáng thoáng trông thấy lính Vạn Tư quốc lôi từng tốp hán tử đứng dậy, cắt trụi tóc trên đầu họ, dùng thanh sắt nung đỏ dí vào trán. Những tiếng la hét thảm thiết nối tiếp nhau vang lên thê lương, ai oán. Màn đêm buông xuống, lần lượt từng tốp bị cắt tóc, đóng ấn nô lệ lên da thịt. Mùi thịt cháy khét tràn ngập không gian.
Những người xung quanh Đằng Nguyên bị lôi đi hết, chỉ còn hắn và Điền Đông bị thương quá nặng, nằm lại.
Đằng Nguyên nghĩ mình sắp bất tỉnh, mắt mờ đục.
Có kẻ nào đó dựng hắn ngồi dậy, thanh âm loáng thoáng vọng tới lúc gần lúc xa:
- Tên này nóng như hòn lửa, chắc sắp chết rồi. Có cần đóng ấn không?
- Cứ đóng đi.
Tóc hắn bị cắt xoẹt xoẹt, rơi lả tả xuống đất.
Một thanh sắt nung đỏ được đưa tới trước mặt, màu đỏ chói lọi nổi bật giữa khoảng trắng mờ ảo. Đằng Nguyên nhìn thấy loáng thoáng một chữ Nô ngược được uốn bằng sắt. Khi ấn lên da thịt, nó sẽ giống y như ấn ký nô lệ của đám kỵ binh đầu trọc mà Đằng Nguyên nhìn thấy hồi chiều.
Hắn bị nắm gáy, thanh sắt ấn xuống, cơn đau cháy da thịt khiến Đằng Nguyên tỉnh táo phần nào, rít lên một tiếng, thân thể tự động cưỡng lại. Có điều khí lực quá yếu, giống như cá mắc cạn mà thôi. — QUẢNG CÁO —
Hắn bị ném lại xuống đất, bọn chúng dựng Điền Đông dậy cắt tóc, đóng ấn. Đằng Nguyên thêm một chỗ đau đớn trên thân thể vốn chẳng còn chỗ nào lành lặn, thắc mắc sao mình còn chưa chết.
Hắn lơ mơ hồi lâu rồi lịm đi.
Có ai đó cho hắn uống nước.
Mặt đất rung lắc như điên khiến toàn thân hắn đau nhức kinh khủng. Hoả khí trong thân thể dần lui, hàn khí xâm chiếm lục phủ ngũ tạng, lan ra tứ chi. Cơn đau dịu đi trông thấy. Có lẽ hắn sắp chết.
Bộ binh và quân chuyển lương Vạn Tư quốc mang theo nô lệ và lương thực cướp được, lũ lượt từ các làng đổ ra, rút về phía đông bắc, thẳng tới Tập thành – giáp Vạn Tư quốc. Đội kỵ binh tấn công Tụ Sơn thôn và các thôn lân cận giàn hàng tiến về phía Hồi thành, đi đến đâu quét sạch tới đó, máu nhuộm đỏ đất, tử khí bao trùm. Phía sau chúng là bộ binh và quân chuyển lương, lại gom nô lệ, lương thực, vét sạch bách chẳng chừa lại gì.
Một số nông phu thoát được từ các thôn bị tấn công, nháo nhác chạy tới các thôn lân cận cầu cứu, gào thét cảnh cáo nhưng chỉ gieo vào lòng bá tánh sự nghi hoặc, chưa kịp thuyết phục số đông tin tưởng thì kỵ binh Vạn Tư quốc đã tràn tới.
Từ Tụ Sơn thôn lên Hồi thành chỉ mất nửa ngày đường. Sau khi tấn công Tụ Sơn thôn, kỵ binh tiếp tục quần thảo các thôn quanh Phủng Tư trấn, tấn công trấn, tràn sang các trấn xung quanh. Sáng sớm ngày hôm sau, kỵ binh Vạn Tư quốc tập hợp, đánh vào Hồi thành.
Không có sự chuẩn bị, Hồi thành nhanh chóng thất thủ. Kỵ binh tràn vào thành chém giết, cướp phá, bắt nô lệ rồi lập tức rút quân bỏ lại một nửa Hồi thành hoang tàn, tử thi la liệt khắp nơi, oán khí ngút trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.