Chương 49: Kịch độc
Thuần Khương
17/12/2022
Những tưởng ngày hôm nay là một ngày bình thường, nô lệ sẽ làm việc đến
trưa rồi nghỉ nhận đồ ăn, sau đó làm việc đến tối… Đằng Nguyên sau khi
bị đòn cũng không nghĩ ngợi linh tinh, ôm hận trong lòng tính toán ám
sát Vi Ân.
Thế nhưng hai canh giờ sau bữa sáng, thế cục đại biến. Tiếng xôn xao vọng từ sườn núi lên khiến bọn cai nô trên các vách núi chú ý, ngó nghiêng xuống dưới.
Kế đó, âm thanh nhao nhao từ khắp các quả núi trong khu Hạ trở nên hỗn loạn, những tiếng la hét đau đớn xen lẫn tiếng quát tháo nhốn nháo. Đám Cơ Lâu, Vi Ân, Di Thái Ngụy và Cổ Bính lập tức chạy ra vách núi, nhìn xuống bên dưới.
Đằng Nguyên nhíu mày đảo mắt, cả người căng cứng, dừng tay, dỏng tai nghe những tiếng hét thống khổ vang lên mỗi lúc một lớn và nhiều. Chẳng lẽ…
Hắn nhìn quanh tìm kiếm cai nô đốc công trên các vách đá khác, không thấy rõ vì khuất đá núi và nô lệ. Nhưng Đằng Nguyên cũng chẳng cần đợi lâu để xác định rõ chuyện gì đang xảy ra. Cổ Bính lảo đảo lùi lại, tránh khỏi vách đá, buông rơi roi xuống, hai tay ôm ngực. Mặt gã tái mét, mắt trợn lớn như đang phải chịu một cơn đau bất chợt ập tới.
Các nô lệ và ba tên cai nô kia lập tức nhận ra dị trạng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Cổ Bính.
Gã lắc lư tại chỗ sau đó hộc một tiếng, máu tươi phun từ miệng ra.
- Á… - Di Thái Ngụy hét lên.
Cơ Lâu lao tới đỡ Cổ Bính, luống cuống kinh hãi không biết phải làm thế nào. Cổ Bính gập người, không ngừng nôn ra máu tươi giống như nội tạng đã biến hết thành máu, giờ vỡ vụn, cứ thế tuôn ra. Cơ Lâu gầm lên:
- Chuyện gì thế này? Cổ đệ đệ bị…
- Á…
Di Thái Nguỵ ôm bụng, ngã vật xuống nền đá, bắt đầu co giật như điên. Máu trào ra từ miệng gã khiến những tiếng hét thống khổ tắc nghẽn, lúc phát ra lúc không. Thanh âm y hệt tiếng hét đang vọng lên từ các sườn núi. Mặt Di Thái Ngụy tím tái, máu sặc cả lên mũi, gã phát ra tiếng ặc ặc, giật đùng đùng giãy chết.
Nô lệ kinh hãi lùi hết lại.
Cơ Lâu, Vi Ân gần như hoá đá. Tiếng hét thảm thiết truyền tới từ khắp các sườn núi, bắt đầu xuất hiện trên các vách núi. Cơ Lâu nhìn qua nhìn lại một hồi, gầm lên:
- Trúng độc… Lính cai nô trúng độc rồi… Khốn nạn! — QUẢNG CÁO —
Gã thả Cổ Bính xuống, vùng đứng dậy chạy như điên xuống khỏi vách đá, vừa chạy vừa gào lên:
- Lính cai nô trúng độc… Tập hợp… tập hợp…
Những tiếng la hét đau đớn, những tiếng quát thét, gào rú của đám lính cai nô khác át đi âm thanh của Cơ Lâu. Vi Ân và đám nô lệ xung quanh Đằng Nguyên vẫn đứng như trời trồng nhìn Cổ Bính và Di Thái Ngụy thổ huyết như thác, giãy đành đạch.
Đằng Nguyên nhếch mép cười, hả hê chưa từng có. Trời xanh giúp hắn, những tưởng Liễu Giác Tô không hành động, nào ngờ vừa đưa rêu độc cho, gã đã lập tức hạ độc ngay. Không những thế còn độc rất chính xác. Nô lệ không một ai bị sao cả trong khi trên các vách núi, cai nô bắt đầu thổ huyết ồ ạt, gào thét thảm thiết.
Vi Ân bị máu me đỏ lòm của hai gã kia đánh cho chấn kinh tâm thần, cứ đứng chôn chân tại chỗ, thở hồng hộc, miệng ngáp ngáp. Mắt Đằng Nguyên loé sáng thâm độc, cước bộ thoăn thoắt bước về phía Vi Ân. Các nô lệ khác há hốc miệng nhìn.
Khi Vi Ân ngẩng lên, phát hiện ra Đằng Nguyên đang lao tới thì mọi chuyện đã muộn. Gã chỉ kịp trợn mắt hét thảm một tiếng, cả người đã bị đạp bay khỏi vách núi, ngã thẳng xuống bên dưới. Thân thể gã va đập huỳnh huỵch vào đá, lăn lông lốc xuống sườn núi, máu me be bét. Vi Ân chết tươi.
Điền Đông và các huynh đệ kinh ngạc đứng chôn chân tại chỗ nhìn. Đằng Nguyên lạnh lùng bước ra sát vách đá, ngó xuống bên dưới xem kết quả sự trả thù của mình. Cái xác gãy xương vặn vẹo, máu thịt lẫn lộn của Vi Ân khiến hận ý trong lòng Đằng Nguyên nguội xuống chút đỉnh, các vết roi quất trên lưng đỡ đau hẳn.
Hắn nhếch mép cười.
Bên dưới sườn núi là một mảng hỗn loạn. Cai nô không bị trúng độc chạy qua chạy lại, la hét như bò rống. Đám cai nô trúng độc đã ngừng hét, nhiều tên bất động trong vũng máu, nhiều tên lăn lóc ôm bụng giãy giụa khiến máu me trét khắp nơi trông rợn người.
Hành động của Đằng Nguyên bị nô lệ đục đá trên các vách núi gần đó nhìn thấy, nhiều nhóm bắt đầu hò nhau vây chặt lấy các cai nô còn sống, dúi chúng ra mỏm đá, đẩy xuống. Đám cai nô gào lên:
- Lũ chó chết… Làm gì thế? Tránh… Á…
- Phản rồi, phản hết rồi…
- Chạy mau… Nô lệ làm phản…
— QUẢNG CÁO —
Nhiều tên vung roi đánh trả, vùng chạy. Bất quá số lượng cai nô trên vách núi vốn ít hơn dưới sườn núi, lại thổ huyết chết quá nửa đâm ra càng ít, chống không lại nô lệ đông đúc. Nhóm nô lệ này sát hại cai nô tạo động tĩnh không nhỏ, nhóm khác nhìn thấy lập tức oán hận dâng trào bắt chước theo. Những nô lệ lớn gan nhào lên trước, đám non gan hùa theo sau, chẳng mấy chốc tiếng hét của bọn cai nô không trúng độc bị đẩy xuống vách núi tắt lịm.
Đằng Nguyên cười hả hê đứng nhìn.
Các nô lệ khác sau khi giết được một số cai nô, thấy không ai dẫn đầu chạy xuống làm loạn thì dừng lại, đứng lố nhố ở các mỏm đá ló đầu xuống xem thảm trạng bên dưới. Mùi máu tanh tưởi xộc lên nhức mũi, xác cai nô la liệt khắp nơi. Điền Đông, Lưu Ngọc Lâm, Điền Vỹ Thái, Điền Lục và Liễu Hạng… lũ lượt chạy tới đứng cạnh Đằng Nguyên. Mắt ai nấy sáng rực kinh ngạc, thoáng chút sợ hãi nhưng phần nhiều vẫn là hả hê.
Bao ngày bị hành hạ, đánh đập, giờ nhìn thấy những kẻ ác độc kia chết thảm ngay trước mắt, sợ cũng có nhưng khoan khoái nhiều hơn. Điền Đông lẩm bẩm hỏi, không giấu nổi sự phấn khích:
- Bọn chúng bị sao vậy?
- Hình như trúng độc. – Đằng Nguyên giả vờ. – Tất cả đều thổ huyết ồ ạt rồi chết. Trúng phải kịch độc…
- Ai mà lợi hại như vậy? – Lưu Ngọc Lâm reo lên thích thú.
Liễu Hạng hừ lạnh, nhổ nước bọt xuống dưới:
- Là ai quan trọng gì. Bọn chó kia chết đáng lắm.
- Đúng đấy. – Điền Vỹ Thái cười khằng khặc. – Hạ độc hay lắm. Đáng đời lũ súc sinh.
Các huynh đệ người một câu, ta một câu, nói cười râm ran. Đằng Nguyên định nhắc nhở họ một chút nhưng thấy nô lệ trên các vách núi khác cũng phản ứng tương tự, nhổ nước bọt như điên tỏ vẻ khinh miệt thì ngậm miệng. Hắn toét miệng cười, hùa vài câu với mọi người sau đó mới vờ vịt:
- Chết nhiều cai nô thế kia, coi chừng lũ cai nô trong mỏ tập hợp lại, tra khảo tất cả nô lệ.
- Tra thì tra. – Điền Đông vênh mặt, trừng mắt tỏ thái độ bất cần. – Ta biết thủ phạm cũng không nói, chúng có thể đánh chết hết nô lệ thì đánh đi. Bọn chó này ngày thường ỉa lên đầu chúng ta, tưởng rằng có thể đắc ý mãi chắc. Ông trời có mắt… Chúng chết nhiều thế này, ta có bị đánh chết cũng làm quỷ mặt cười. Ha ha…
Điền Vỹ Thái gật như bổ củi ủng hộ. — QUẢNG CÁO —
Điền Lục nhíu mày lo lắng:
- Phải rồi… Để tìm ra kẻ hạ độc, chắc chắn bọn cai nô sẽ tra tấn những nô lệ bị tình nghi. Chết nhiều thế kia cơ mà…
- Đằng nào cũng chết, huynh sợ cái gì? Kéo chúng chết cùng là tốt rồi, còn hơn bỏ mạng oan uổng vì phong hàn. – Lưu Ngọc Lâm bĩu môi, buông lời coi thường.
Điền Lục khi thì gật, khi thì lắc nhưng ngậm chặt miệng không nói nữa. Đằng Nguyên biết gã đang lo lắng cai nô trong mỏ tập trung lại, mang hết ba trăm nô lệ ra đánh đập, tra xét. Hôm qua hắn cũng lo lắng y hệt như vậy nhưng giờ nhìn cai nô chết la liệt, thâm tâm hắn mát lạnh, chẳng quan tâm tương lai u tối phía trước.
Kéo cai nô chết cùng đương nhiên thống khoái hơn bỏ mạng vô ích. Chết nhanh chóng sẽ được giải thoát sớm, sung sướng hơn chết vì kiệt quệ khổ sai, gầy khô xơ xác chỉ còn da bọc xương.
Sau hơn một khắc, cai nô trúng độc đều bỏ mạng, chẳng tên nào còn giãy giụa nửa phân. Dưới sườn núi, bạo động bắt đầu xảy ra. Số lượng cai nô còn sống quá ít so với ngày thường, cái chết của lũ trúng độc khiến lòng các nô lệ sôi lên sùng sục, nhiều người lợi dụng lộn xộn, vác đá ném vào đám cai nô đang chạy qua chạy lại kêu gào.
Có người khởi xướng lập tức một đám khác hùa theo, đá bay rào rào vào lũ cai nô. Chúng gào thét chửi mắng, tháo chạy xuống núi. Nhiều nô lệ quá căm phẫn, nhân cơ hội lộn xộn đuổi theo, dùng đòn gánh quây lại đập tới tấp vào lũ cai nô. Một sườn núi lộn xộn, những chỗ khác lập tức xảy ra tình trạng tương tự. Cai nô chạy trối chết xuống núi, vừa chạy vừa gào thét, lao sang khu Trung.
Những tên nhanh chân, may mắn chạy thoát thì còn mạng, những tên quay lại chống cự hoặc chậm chân lập tức bị ném đá, bị đánh vỡ đầu chết tươi. Nhiều tên bị xô lăn từ sườn núi xuống, đập đầu vào đá mà chết…
Đằng Nguyên ngồi trên vách núi cười khằng khặc cùng các huynh đệ, chỉ trỏ đám này đánh hăng, đám kia ném chuẩn…
Cai nô chạy thoát về khu nhà gỗ kêu cứu gặp ngay thảm trạng tương tự trên núi. Vô số xác chết nằm la liệt khắp nơi, những cai nô còn sống cũng đang quát tháo lẫn nhau, chạy qua chạy lại không biết phải xử lý thế nào.
Lũ cai nô khôn ngoan hơn chạy sang khu Trung cầu cứu, khi quay lại mang theo một đội ùn ùn đông nghịt cả lính cai nô lẫn lính gác mỏ tuốt gươm sáng loáng. Chúng tràn lên núi tước hết dụng cụ, dồn nô lệ khu Hạ xuống bờ suối, đuổi họ về nhà gỗ của mình không cho ra ngoài.
Lính gác mỏ, lính cai nô khu Trung và những tên cai nô còn sống sót của khu Hạ chỉ mất một khắc để tập hợp lại, điểm danh cai nô còn sống. Chúng kinh hãi và phẫn nộ điên cuồng vì chỉ còn vẻn vẹn hai mươi mốt kẻ sống sót trên tổng số bảy mươi ba cai nô. Năm mươi hai cai nô đã bỏ mạng vì trúng độc, vì bị sát hại trong lúc hỗn loạn.
Thế nhưng hai canh giờ sau bữa sáng, thế cục đại biến. Tiếng xôn xao vọng từ sườn núi lên khiến bọn cai nô trên các vách núi chú ý, ngó nghiêng xuống dưới.
Kế đó, âm thanh nhao nhao từ khắp các quả núi trong khu Hạ trở nên hỗn loạn, những tiếng la hét đau đớn xen lẫn tiếng quát tháo nhốn nháo. Đám Cơ Lâu, Vi Ân, Di Thái Ngụy và Cổ Bính lập tức chạy ra vách núi, nhìn xuống bên dưới.
Đằng Nguyên nhíu mày đảo mắt, cả người căng cứng, dừng tay, dỏng tai nghe những tiếng hét thống khổ vang lên mỗi lúc một lớn và nhiều. Chẳng lẽ…
Hắn nhìn quanh tìm kiếm cai nô đốc công trên các vách đá khác, không thấy rõ vì khuất đá núi và nô lệ. Nhưng Đằng Nguyên cũng chẳng cần đợi lâu để xác định rõ chuyện gì đang xảy ra. Cổ Bính lảo đảo lùi lại, tránh khỏi vách đá, buông rơi roi xuống, hai tay ôm ngực. Mặt gã tái mét, mắt trợn lớn như đang phải chịu một cơn đau bất chợt ập tới.
Các nô lệ và ba tên cai nô kia lập tức nhận ra dị trạng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Cổ Bính.
Gã lắc lư tại chỗ sau đó hộc một tiếng, máu tươi phun từ miệng ra.
- Á… - Di Thái Ngụy hét lên.
Cơ Lâu lao tới đỡ Cổ Bính, luống cuống kinh hãi không biết phải làm thế nào. Cổ Bính gập người, không ngừng nôn ra máu tươi giống như nội tạng đã biến hết thành máu, giờ vỡ vụn, cứ thế tuôn ra. Cơ Lâu gầm lên:
- Chuyện gì thế này? Cổ đệ đệ bị…
- Á…
Di Thái Nguỵ ôm bụng, ngã vật xuống nền đá, bắt đầu co giật như điên. Máu trào ra từ miệng gã khiến những tiếng hét thống khổ tắc nghẽn, lúc phát ra lúc không. Thanh âm y hệt tiếng hét đang vọng lên từ các sườn núi. Mặt Di Thái Ngụy tím tái, máu sặc cả lên mũi, gã phát ra tiếng ặc ặc, giật đùng đùng giãy chết.
Nô lệ kinh hãi lùi hết lại.
Cơ Lâu, Vi Ân gần như hoá đá. Tiếng hét thảm thiết truyền tới từ khắp các sườn núi, bắt đầu xuất hiện trên các vách núi. Cơ Lâu nhìn qua nhìn lại một hồi, gầm lên:
- Trúng độc… Lính cai nô trúng độc rồi… Khốn nạn! — QUẢNG CÁO —
Gã thả Cổ Bính xuống, vùng đứng dậy chạy như điên xuống khỏi vách đá, vừa chạy vừa gào lên:
- Lính cai nô trúng độc… Tập hợp… tập hợp…
Những tiếng la hét đau đớn, những tiếng quát thét, gào rú của đám lính cai nô khác át đi âm thanh của Cơ Lâu. Vi Ân và đám nô lệ xung quanh Đằng Nguyên vẫn đứng như trời trồng nhìn Cổ Bính và Di Thái Ngụy thổ huyết như thác, giãy đành đạch.
Đằng Nguyên nhếch mép cười, hả hê chưa từng có. Trời xanh giúp hắn, những tưởng Liễu Giác Tô không hành động, nào ngờ vừa đưa rêu độc cho, gã đã lập tức hạ độc ngay. Không những thế còn độc rất chính xác. Nô lệ không một ai bị sao cả trong khi trên các vách núi, cai nô bắt đầu thổ huyết ồ ạt, gào thét thảm thiết.
Vi Ân bị máu me đỏ lòm của hai gã kia đánh cho chấn kinh tâm thần, cứ đứng chôn chân tại chỗ, thở hồng hộc, miệng ngáp ngáp. Mắt Đằng Nguyên loé sáng thâm độc, cước bộ thoăn thoắt bước về phía Vi Ân. Các nô lệ khác há hốc miệng nhìn.
Khi Vi Ân ngẩng lên, phát hiện ra Đằng Nguyên đang lao tới thì mọi chuyện đã muộn. Gã chỉ kịp trợn mắt hét thảm một tiếng, cả người đã bị đạp bay khỏi vách núi, ngã thẳng xuống bên dưới. Thân thể gã va đập huỳnh huỵch vào đá, lăn lông lốc xuống sườn núi, máu me be bét. Vi Ân chết tươi.
Điền Đông và các huynh đệ kinh ngạc đứng chôn chân tại chỗ nhìn. Đằng Nguyên lạnh lùng bước ra sát vách đá, ngó xuống bên dưới xem kết quả sự trả thù của mình. Cái xác gãy xương vặn vẹo, máu thịt lẫn lộn của Vi Ân khiến hận ý trong lòng Đằng Nguyên nguội xuống chút đỉnh, các vết roi quất trên lưng đỡ đau hẳn.
Hắn nhếch mép cười.
Bên dưới sườn núi là một mảng hỗn loạn. Cai nô không bị trúng độc chạy qua chạy lại, la hét như bò rống. Đám cai nô trúng độc đã ngừng hét, nhiều tên bất động trong vũng máu, nhiều tên lăn lóc ôm bụng giãy giụa khiến máu me trét khắp nơi trông rợn người.
Hành động của Đằng Nguyên bị nô lệ đục đá trên các vách núi gần đó nhìn thấy, nhiều nhóm bắt đầu hò nhau vây chặt lấy các cai nô còn sống, dúi chúng ra mỏm đá, đẩy xuống. Đám cai nô gào lên:
- Lũ chó chết… Làm gì thế? Tránh… Á…
- Phản rồi, phản hết rồi…
- Chạy mau… Nô lệ làm phản…
— QUẢNG CÁO —
Nhiều tên vung roi đánh trả, vùng chạy. Bất quá số lượng cai nô trên vách núi vốn ít hơn dưới sườn núi, lại thổ huyết chết quá nửa đâm ra càng ít, chống không lại nô lệ đông đúc. Nhóm nô lệ này sát hại cai nô tạo động tĩnh không nhỏ, nhóm khác nhìn thấy lập tức oán hận dâng trào bắt chước theo. Những nô lệ lớn gan nhào lên trước, đám non gan hùa theo sau, chẳng mấy chốc tiếng hét của bọn cai nô không trúng độc bị đẩy xuống vách núi tắt lịm.
Đằng Nguyên cười hả hê đứng nhìn.
Các nô lệ khác sau khi giết được một số cai nô, thấy không ai dẫn đầu chạy xuống làm loạn thì dừng lại, đứng lố nhố ở các mỏm đá ló đầu xuống xem thảm trạng bên dưới. Mùi máu tanh tưởi xộc lên nhức mũi, xác cai nô la liệt khắp nơi. Điền Đông, Lưu Ngọc Lâm, Điền Vỹ Thái, Điền Lục và Liễu Hạng… lũ lượt chạy tới đứng cạnh Đằng Nguyên. Mắt ai nấy sáng rực kinh ngạc, thoáng chút sợ hãi nhưng phần nhiều vẫn là hả hê.
Bao ngày bị hành hạ, đánh đập, giờ nhìn thấy những kẻ ác độc kia chết thảm ngay trước mắt, sợ cũng có nhưng khoan khoái nhiều hơn. Điền Đông lẩm bẩm hỏi, không giấu nổi sự phấn khích:
- Bọn chúng bị sao vậy?
- Hình như trúng độc. – Đằng Nguyên giả vờ. – Tất cả đều thổ huyết ồ ạt rồi chết. Trúng phải kịch độc…
- Ai mà lợi hại như vậy? – Lưu Ngọc Lâm reo lên thích thú.
Liễu Hạng hừ lạnh, nhổ nước bọt xuống dưới:
- Là ai quan trọng gì. Bọn chó kia chết đáng lắm.
- Đúng đấy. – Điền Vỹ Thái cười khằng khặc. – Hạ độc hay lắm. Đáng đời lũ súc sinh.
Các huynh đệ người một câu, ta một câu, nói cười râm ran. Đằng Nguyên định nhắc nhở họ một chút nhưng thấy nô lệ trên các vách núi khác cũng phản ứng tương tự, nhổ nước bọt như điên tỏ vẻ khinh miệt thì ngậm miệng. Hắn toét miệng cười, hùa vài câu với mọi người sau đó mới vờ vịt:
- Chết nhiều cai nô thế kia, coi chừng lũ cai nô trong mỏ tập hợp lại, tra khảo tất cả nô lệ.
- Tra thì tra. – Điền Đông vênh mặt, trừng mắt tỏ thái độ bất cần. – Ta biết thủ phạm cũng không nói, chúng có thể đánh chết hết nô lệ thì đánh đi. Bọn chó này ngày thường ỉa lên đầu chúng ta, tưởng rằng có thể đắc ý mãi chắc. Ông trời có mắt… Chúng chết nhiều thế này, ta có bị đánh chết cũng làm quỷ mặt cười. Ha ha…
Điền Vỹ Thái gật như bổ củi ủng hộ. — QUẢNG CÁO —
Điền Lục nhíu mày lo lắng:
- Phải rồi… Để tìm ra kẻ hạ độc, chắc chắn bọn cai nô sẽ tra tấn những nô lệ bị tình nghi. Chết nhiều thế kia cơ mà…
- Đằng nào cũng chết, huynh sợ cái gì? Kéo chúng chết cùng là tốt rồi, còn hơn bỏ mạng oan uổng vì phong hàn. – Lưu Ngọc Lâm bĩu môi, buông lời coi thường.
Điền Lục khi thì gật, khi thì lắc nhưng ngậm chặt miệng không nói nữa. Đằng Nguyên biết gã đang lo lắng cai nô trong mỏ tập trung lại, mang hết ba trăm nô lệ ra đánh đập, tra xét. Hôm qua hắn cũng lo lắng y hệt như vậy nhưng giờ nhìn cai nô chết la liệt, thâm tâm hắn mát lạnh, chẳng quan tâm tương lai u tối phía trước.
Kéo cai nô chết cùng đương nhiên thống khoái hơn bỏ mạng vô ích. Chết nhanh chóng sẽ được giải thoát sớm, sung sướng hơn chết vì kiệt quệ khổ sai, gầy khô xơ xác chỉ còn da bọc xương.
Sau hơn một khắc, cai nô trúng độc đều bỏ mạng, chẳng tên nào còn giãy giụa nửa phân. Dưới sườn núi, bạo động bắt đầu xảy ra. Số lượng cai nô còn sống quá ít so với ngày thường, cái chết của lũ trúng độc khiến lòng các nô lệ sôi lên sùng sục, nhiều người lợi dụng lộn xộn, vác đá ném vào đám cai nô đang chạy qua chạy lại kêu gào.
Có người khởi xướng lập tức một đám khác hùa theo, đá bay rào rào vào lũ cai nô. Chúng gào thét chửi mắng, tháo chạy xuống núi. Nhiều nô lệ quá căm phẫn, nhân cơ hội lộn xộn đuổi theo, dùng đòn gánh quây lại đập tới tấp vào lũ cai nô. Một sườn núi lộn xộn, những chỗ khác lập tức xảy ra tình trạng tương tự. Cai nô chạy trối chết xuống núi, vừa chạy vừa gào thét, lao sang khu Trung.
Những tên nhanh chân, may mắn chạy thoát thì còn mạng, những tên quay lại chống cự hoặc chậm chân lập tức bị ném đá, bị đánh vỡ đầu chết tươi. Nhiều tên bị xô lăn từ sườn núi xuống, đập đầu vào đá mà chết…
Đằng Nguyên ngồi trên vách núi cười khằng khặc cùng các huynh đệ, chỉ trỏ đám này đánh hăng, đám kia ném chuẩn…
Cai nô chạy thoát về khu nhà gỗ kêu cứu gặp ngay thảm trạng tương tự trên núi. Vô số xác chết nằm la liệt khắp nơi, những cai nô còn sống cũng đang quát tháo lẫn nhau, chạy qua chạy lại không biết phải xử lý thế nào.
Lũ cai nô khôn ngoan hơn chạy sang khu Trung cầu cứu, khi quay lại mang theo một đội ùn ùn đông nghịt cả lính cai nô lẫn lính gác mỏ tuốt gươm sáng loáng. Chúng tràn lên núi tước hết dụng cụ, dồn nô lệ khu Hạ xuống bờ suối, đuổi họ về nhà gỗ của mình không cho ra ngoài.
Lính gác mỏ, lính cai nô khu Trung và những tên cai nô còn sống sót của khu Hạ chỉ mất một khắc để tập hợp lại, điểm danh cai nô còn sống. Chúng kinh hãi và phẫn nộ điên cuồng vì chỉ còn vẻn vẹn hai mươi mốt kẻ sống sót trên tổng số bảy mươi ba cai nô. Năm mươi hai cai nô đã bỏ mạng vì trúng độc, vì bị sát hại trong lúc hỗn loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.