Chương 4: Phàm thể
Thuần Khương
17/12/2022
Mục Nhan hối hả từ ngoài đồng về, sửng sốt khi thấy phụ tử ba người đã dọn cơm xong, đang ngồi chờ nàng về ăn.
Tiểu Hoa reo lên:
- Mẫu thân, người về rồi. Phụ thân múc sẵn nước cho người rửa tay chân đó.
- Mẫu thân. – Tiểu Trúc đang cầm thìa tự ăn cháo, chỉ gọi được một câu đã cắm đầu xuống.
Mục Nhan không hiểu chuyện gì, nhớ đến lời thôn dân bàn tán về khoản nợ hai mươi lượng mà Đằng Nguyên vừa mới vay rồi đánh bạc thua hết, lòng nhỏ máu. Không biết lần này hắn lại muốn bán thứ gì đây? Mọi ngày hắn chỉ ngồi không chờ ăn, mắng vợ chửi con, giờ mới ốm dậy cũng không nằm trên giường hạch sách như trước, còn múc sẵn nước cho nàng về sẵn cái rửa mặt, chắc lát nữa hắn sẽ nói ra chủ ý kinh động gì đây.
Mục Nhan thở dài.
Nhà chẳng còn gì để bán, nhi nữ mới sáu tuổi thân thể nhỏ gầy, chưa thể bán đi làm nô tì được, không hiểu Đằng Nguyên sẽ xoay đâu ra từng ấy bạc mà trả cho người ta. Đối với Mục Nhan, một lượng bạc vụn đã là con số lớn lắm rồi. Từ ngày về làm thê tử của Đằng Nguyên, nàng chưa từng có một lượng bạc trong tay. Bao nhiêu bạc lớn bạc nhỏ hắn đều cầm, nướng vào sới bạc hết, nàng giấu được vài đồng lẻ trang trải cuộc sống, trông chờ vào mấy mẫu ruộng nước mới có lương thực qua ngày, lấy đâu ra bạc.
Lòng ngập tràn chua xót, Mục Nhan lau mặt rồi vào nhà, gượng cười u sầu:
- Tướng công, chàng thấy trong người thế nào rồi?
- Tốt hơn, đừng lo.
Giọng Đằng Nguyên đã đỡ khàn, thanh âm trầm trầm bình thản, không ẩn chứa sự giận giữ hay cáu kỉnh như mọi khi, cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn. Khuôn mắt hắn lạnh lùng, ánh mắt tĩnh lặng khác thường khiến Mục Nhan càng lo lắng hơn, nghĩ rằng lát nữa hắn sẽ tuyên bố với nàng quyết định kinh động nào đó.
Đằng Nguyên ăn khoai cùng Mục Nhan, để dành chút cháo cho hai hài tử, trái ngược hoàn toàn so với mọi khi, đồ ngon trong nhà phải để hắn ăn riêng, hài tử có gì ăn hay không hắn cũng chẳng quản. Cá biệt hôm nay còn có thêm một đĩa rau xanh, là rau dại hái ngoài vườn vì hai luống rau Mục Nhan trồng còn chưa ăn được. — QUẢNG CÁO —
Nàng ngạc nhiên, lén lút liếc phu quân mình, sợ hãi chẳng dám hỏi gì.
Biểu tình của Mục Nhan bị Đằng Nguyên thu hết vào tầm mắt mặc dù nhìn giống như hắn chẳng hề quan tâm, thờ ơ với hết thảy.
Thê tử sợ hắn, hài tử cũng chẳng khá hơn, phúc này là do tên “Đằng Nguyên” phế nhân ban cho, hắn không thể trách họ, cũng không thể bắt họ nội trong vài ngày phải hết sợ hắn. Bất khả! Gia chủ có uy cũng tốt, hắn đối xử nhẹ nhàng, nỗi sợ hãi tự khắc lui đi.
Quan trọng là Đằng Nguyên đang muốn tìm cách để kiếm bạc trang trải cuộc sống, mua thịt cho hài tử ăn. Khoản nợ hai mươi lượng kia hắn không để tâm lắm. Người tốt khó đối phó chứ bọn ác bá ra tay chớp nhoáng, chẳng cần e ngại. Cứ từ từ hắn sẽ tìm được biện pháp.
Tụ Sơn thôn tựa lưng vào núi, muốn nhanh chóng có tiền chỉ còn cách vào núi tìm sản vật mang bán. Mà núi này lang sói nhiều, thôn dân sợ hãi không dám vào sâu, chỉ luẩn quẩn ở chân núi, bìa rừng, không vượt sang quá hai quả núi bên kia. Thợ săn trong thôn có hai người, tiền bạc rủng rỉnh hơn nhưng mỗi lần vào núi thường đi cùng nhau, hiếm khi tách ra đi riêng.
Đằng Nguyên thấy thân thể này khỏe mạnh, linh hoạt, dù không có công phu gì nhưng chắc chẳng đến nỗi một con sói núi cũng không đánh được chứ. Hắn muốn buổi chiều nay thử lên núi thăm dò xem thế nào, tiện thể kiểm tra thân thủ để còn có phương pháp rèn luyện.
Phế vật rèn mãi cũng phải nên hồn, bất quá bớt chữ phế, còn chữ vật.
Mục Nhan thấy hắn không nói gì, lén nhìn mấy lần.
Tiểu Hoa mang chuyện tiểu Trúc sang Đằng gia chơi, đòi ăn thịt của Cẩu tử ra mách mẹ. Mục Nhan xót ruột, thương con, mắt hơi đỏ lên, nhẹ nhàng nhắc tiểu Trúc lần sau không được như vậy nữa. Đằng Nguyên buông luôn một câu:
- Tốt nhất đừng sang đó. Thiếu gì chỗ chơi.
- Dạ. – Tiểu Hoa vội vã gật đầu vâng lời, sợ phụ thân mắng. — QUẢNG CÁO —
Tiểu Trúc vẫn nhớ thương mấy miếng thịt bóng lưỡng, môi nhỏ hơi bĩu ra, ngước đôi mắt to tròn tội nghiệp nhìn Đằng Nguyên. Lẽ ra hài tử ba tuổi má phải phúng phính như tiểu bánh bao mới đúng, đằng này tiểu Trúc nhà hắn gầy gò, tay chân đều nhỏ, nhìn là biết thiếu ăn trường kỳ. Tiểu hài ba tuổi, sáu tuổi mà ăn cháo trắng, rau không, khoai lang luộc thì ở đâu ra mập mạp được.
Đằng Nguyên kiềm chế để không nguyền rủa tên phế vật “Đằng Nguyên” – chủ nhân của khối thân thể phế vật này. Hắn đã rủa xả quá nhiều cả buổi sáng nay rồi, cần phải thư giãn tinh thần, tìm biện pháp thích hợp.
Ăn xong hắn vào phòng nghỉ ngơi một lát.
Buổi chiều, Mục Nhan chưa ra ruộng Đằng Nguyên đã bốc muối đùm vào túi vải, bỏ vào gùi đeo lên lưng, vòng qua Đằng gia trước rồi sau đó mới theo trí nhớ của của thân thể này tìm đường lên núi. Bình thường tên này vẫn đi nhặt củi đun nên khi thấy hắn đeo gùi, Mục Nhan cũng tự biết suy đoán, không lấy làm lạ.
Đằng gia lớn nhỏ ăn trưa xong đều đi nghỉ, trẻ con cũng không thấy bóng, tiện lợi cho Đằng Nguyên làm bậy. Chỉ một nhoáng hắn đã xong, thậm chí không dùng đến muối nhà mình vì cửa bếp Đằng gia không khóa, hắn lẻn vào chớp nhoáng là xong.
Giang thị chửi hắn một đồng mua muối cũng không có – mặc dù cũng không hoàn toàn là chửi hắn, thị chỉ đang chửi “Đằng Nguyên” nhưng hắn vẫn tức, ghim chặt trong lòng – đã thế hắn cho thị và Đằng gia nếm vị mặn chát của muối cho biết thế nào là lễ độ.
Ánh mắt Đằng Nguyên lóe sáng tà ác, rời khỏi Đằng gia hướng lên núi.
Hắn ra khỏi thôn, cước bộ nhanh dần, từ đi chuyển sang chạy, thử tốc độ của phàm thể phế nhân này.
Quả là phàm thể.
Chỉ đến chân núi, Đằng Nguyên đã thở hồng hộc không ra hơi. Hắn tìm chỗ bằng phẳng đả tọa.
Vô ích! — QUẢNG CÁO —
Coi như ngồi nghỉ trong tư thế phô trương khác người thì đúng hơn.
Không một chút động tĩnh, phàm thể như trêu ngươi hắn, nộ khí xung thiên. Đời hắn chôn vùi nơi xó thôn quê này thật rồi sao? Ba mươi tuổi mà nửa tia linh khí cũng không có, tu luyện được sao?
Đằng Nguyên tức giận đứng dậy, chạy như điên vào núi, muốn tìm chỗ trút giận.
Tuy nhiên chỉ chạy được một lát, hắn phải giảm tốc độ vì đường núi dốc lên trắc trở, cây cối um tùm che khuất tầm nhìn. Nếu cứ liều mạng chạy mà không để ý phương hướng, lạc trong này không ra nổi, biết phải làm sao? Đằng Nguyên giận dữ chứ không ngu, quan trọng là hắn chưa muốn chết.
Hắn đi chậm lại, đánh dấu con đường mòn ngày càng thu hẹp rồi mất hút, tiến sâu vào núi.
Đi lòng vòng đến chiều tối, Đằng Nguyên rút ra được hai vấn đề mấu chốt.
Thứ nhất, núi này nghèo nàn, chẳng hi vọng có kỳ trân dị thảo gì. Nếu muốn có phải đi sâu tít vào bên trong, mạo hiểm đối đầu với lang sói hùm beo, đi dài ngày may ra kiếm được thứ gì đó. Với phàm thể không có công phu của Đằng Nguyên, đừng nói vào núi vài ngày, chưa chắc đã sống qua được một đêm.
Thứ hai, giàu thì không thể nhưng no bụng và thoát nghèo thì đơn giản.
Đằng Nguyên nhổ được rất nhiều nấm, hái kha khá thảo dược mà thôn dân ở đây không thèm hái để chúng mọc um tùm thành từng đám lớn ở chỗ rất dễ thấy. Có thể vì họ không biết, tưởng đó là cây dại nên không quan tâm. Đằng Nguyên tự nhiên vớ bở, định bụng mang về phơi khô rồi đem lên Phủng Tư trấn xem có bán được không.
Tiểu Hoa reo lên:
- Mẫu thân, người về rồi. Phụ thân múc sẵn nước cho người rửa tay chân đó.
- Mẫu thân. – Tiểu Trúc đang cầm thìa tự ăn cháo, chỉ gọi được một câu đã cắm đầu xuống.
Mục Nhan không hiểu chuyện gì, nhớ đến lời thôn dân bàn tán về khoản nợ hai mươi lượng mà Đằng Nguyên vừa mới vay rồi đánh bạc thua hết, lòng nhỏ máu. Không biết lần này hắn lại muốn bán thứ gì đây? Mọi ngày hắn chỉ ngồi không chờ ăn, mắng vợ chửi con, giờ mới ốm dậy cũng không nằm trên giường hạch sách như trước, còn múc sẵn nước cho nàng về sẵn cái rửa mặt, chắc lát nữa hắn sẽ nói ra chủ ý kinh động gì đây.
Mục Nhan thở dài.
Nhà chẳng còn gì để bán, nhi nữ mới sáu tuổi thân thể nhỏ gầy, chưa thể bán đi làm nô tì được, không hiểu Đằng Nguyên sẽ xoay đâu ra từng ấy bạc mà trả cho người ta. Đối với Mục Nhan, một lượng bạc vụn đã là con số lớn lắm rồi. Từ ngày về làm thê tử của Đằng Nguyên, nàng chưa từng có một lượng bạc trong tay. Bao nhiêu bạc lớn bạc nhỏ hắn đều cầm, nướng vào sới bạc hết, nàng giấu được vài đồng lẻ trang trải cuộc sống, trông chờ vào mấy mẫu ruộng nước mới có lương thực qua ngày, lấy đâu ra bạc.
Lòng ngập tràn chua xót, Mục Nhan lau mặt rồi vào nhà, gượng cười u sầu:
- Tướng công, chàng thấy trong người thế nào rồi?
- Tốt hơn, đừng lo.
Giọng Đằng Nguyên đã đỡ khàn, thanh âm trầm trầm bình thản, không ẩn chứa sự giận giữ hay cáu kỉnh như mọi khi, cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn. Khuôn mắt hắn lạnh lùng, ánh mắt tĩnh lặng khác thường khiến Mục Nhan càng lo lắng hơn, nghĩ rằng lát nữa hắn sẽ tuyên bố với nàng quyết định kinh động nào đó.
Đằng Nguyên ăn khoai cùng Mục Nhan, để dành chút cháo cho hai hài tử, trái ngược hoàn toàn so với mọi khi, đồ ngon trong nhà phải để hắn ăn riêng, hài tử có gì ăn hay không hắn cũng chẳng quản. Cá biệt hôm nay còn có thêm một đĩa rau xanh, là rau dại hái ngoài vườn vì hai luống rau Mục Nhan trồng còn chưa ăn được. — QUẢNG CÁO —
Nàng ngạc nhiên, lén lút liếc phu quân mình, sợ hãi chẳng dám hỏi gì.
Biểu tình của Mục Nhan bị Đằng Nguyên thu hết vào tầm mắt mặc dù nhìn giống như hắn chẳng hề quan tâm, thờ ơ với hết thảy.
Thê tử sợ hắn, hài tử cũng chẳng khá hơn, phúc này là do tên “Đằng Nguyên” phế nhân ban cho, hắn không thể trách họ, cũng không thể bắt họ nội trong vài ngày phải hết sợ hắn. Bất khả! Gia chủ có uy cũng tốt, hắn đối xử nhẹ nhàng, nỗi sợ hãi tự khắc lui đi.
Quan trọng là Đằng Nguyên đang muốn tìm cách để kiếm bạc trang trải cuộc sống, mua thịt cho hài tử ăn. Khoản nợ hai mươi lượng kia hắn không để tâm lắm. Người tốt khó đối phó chứ bọn ác bá ra tay chớp nhoáng, chẳng cần e ngại. Cứ từ từ hắn sẽ tìm được biện pháp.
Tụ Sơn thôn tựa lưng vào núi, muốn nhanh chóng có tiền chỉ còn cách vào núi tìm sản vật mang bán. Mà núi này lang sói nhiều, thôn dân sợ hãi không dám vào sâu, chỉ luẩn quẩn ở chân núi, bìa rừng, không vượt sang quá hai quả núi bên kia. Thợ săn trong thôn có hai người, tiền bạc rủng rỉnh hơn nhưng mỗi lần vào núi thường đi cùng nhau, hiếm khi tách ra đi riêng.
Đằng Nguyên thấy thân thể này khỏe mạnh, linh hoạt, dù không có công phu gì nhưng chắc chẳng đến nỗi một con sói núi cũng không đánh được chứ. Hắn muốn buổi chiều nay thử lên núi thăm dò xem thế nào, tiện thể kiểm tra thân thủ để còn có phương pháp rèn luyện.
Phế vật rèn mãi cũng phải nên hồn, bất quá bớt chữ phế, còn chữ vật.
Mục Nhan thấy hắn không nói gì, lén nhìn mấy lần.
Tiểu Hoa mang chuyện tiểu Trúc sang Đằng gia chơi, đòi ăn thịt của Cẩu tử ra mách mẹ. Mục Nhan xót ruột, thương con, mắt hơi đỏ lên, nhẹ nhàng nhắc tiểu Trúc lần sau không được như vậy nữa. Đằng Nguyên buông luôn một câu:
- Tốt nhất đừng sang đó. Thiếu gì chỗ chơi.
- Dạ. – Tiểu Hoa vội vã gật đầu vâng lời, sợ phụ thân mắng. — QUẢNG CÁO —
Tiểu Trúc vẫn nhớ thương mấy miếng thịt bóng lưỡng, môi nhỏ hơi bĩu ra, ngước đôi mắt to tròn tội nghiệp nhìn Đằng Nguyên. Lẽ ra hài tử ba tuổi má phải phúng phính như tiểu bánh bao mới đúng, đằng này tiểu Trúc nhà hắn gầy gò, tay chân đều nhỏ, nhìn là biết thiếu ăn trường kỳ. Tiểu hài ba tuổi, sáu tuổi mà ăn cháo trắng, rau không, khoai lang luộc thì ở đâu ra mập mạp được.
Đằng Nguyên kiềm chế để không nguyền rủa tên phế vật “Đằng Nguyên” – chủ nhân của khối thân thể phế vật này. Hắn đã rủa xả quá nhiều cả buổi sáng nay rồi, cần phải thư giãn tinh thần, tìm biện pháp thích hợp.
Ăn xong hắn vào phòng nghỉ ngơi một lát.
Buổi chiều, Mục Nhan chưa ra ruộng Đằng Nguyên đã bốc muối đùm vào túi vải, bỏ vào gùi đeo lên lưng, vòng qua Đằng gia trước rồi sau đó mới theo trí nhớ của của thân thể này tìm đường lên núi. Bình thường tên này vẫn đi nhặt củi đun nên khi thấy hắn đeo gùi, Mục Nhan cũng tự biết suy đoán, không lấy làm lạ.
Đằng gia lớn nhỏ ăn trưa xong đều đi nghỉ, trẻ con cũng không thấy bóng, tiện lợi cho Đằng Nguyên làm bậy. Chỉ một nhoáng hắn đã xong, thậm chí không dùng đến muối nhà mình vì cửa bếp Đằng gia không khóa, hắn lẻn vào chớp nhoáng là xong.
Giang thị chửi hắn một đồng mua muối cũng không có – mặc dù cũng không hoàn toàn là chửi hắn, thị chỉ đang chửi “Đằng Nguyên” nhưng hắn vẫn tức, ghim chặt trong lòng – đã thế hắn cho thị và Đằng gia nếm vị mặn chát của muối cho biết thế nào là lễ độ.
Ánh mắt Đằng Nguyên lóe sáng tà ác, rời khỏi Đằng gia hướng lên núi.
Hắn ra khỏi thôn, cước bộ nhanh dần, từ đi chuyển sang chạy, thử tốc độ của phàm thể phế nhân này.
Quả là phàm thể.
Chỉ đến chân núi, Đằng Nguyên đã thở hồng hộc không ra hơi. Hắn tìm chỗ bằng phẳng đả tọa.
Vô ích! — QUẢNG CÁO —
Coi như ngồi nghỉ trong tư thế phô trương khác người thì đúng hơn.
Không một chút động tĩnh, phàm thể như trêu ngươi hắn, nộ khí xung thiên. Đời hắn chôn vùi nơi xó thôn quê này thật rồi sao? Ba mươi tuổi mà nửa tia linh khí cũng không có, tu luyện được sao?
Đằng Nguyên tức giận đứng dậy, chạy như điên vào núi, muốn tìm chỗ trút giận.
Tuy nhiên chỉ chạy được một lát, hắn phải giảm tốc độ vì đường núi dốc lên trắc trở, cây cối um tùm che khuất tầm nhìn. Nếu cứ liều mạng chạy mà không để ý phương hướng, lạc trong này không ra nổi, biết phải làm sao? Đằng Nguyên giận dữ chứ không ngu, quan trọng là hắn chưa muốn chết.
Hắn đi chậm lại, đánh dấu con đường mòn ngày càng thu hẹp rồi mất hút, tiến sâu vào núi.
Đi lòng vòng đến chiều tối, Đằng Nguyên rút ra được hai vấn đề mấu chốt.
Thứ nhất, núi này nghèo nàn, chẳng hi vọng có kỳ trân dị thảo gì. Nếu muốn có phải đi sâu tít vào bên trong, mạo hiểm đối đầu với lang sói hùm beo, đi dài ngày may ra kiếm được thứ gì đó. Với phàm thể không có công phu của Đằng Nguyên, đừng nói vào núi vài ngày, chưa chắc đã sống qua được một đêm.
Thứ hai, giàu thì không thể nhưng no bụng và thoát nghèo thì đơn giản.
Đằng Nguyên nhổ được rất nhiều nấm, hái kha khá thảo dược mà thôn dân ở đây không thèm hái để chúng mọc um tùm thành từng đám lớn ở chỗ rất dễ thấy. Có thể vì họ không biết, tưởng đó là cây dại nên không quan tâm. Đằng Nguyên tự nhiên vớ bở, định bụng mang về phơi khô rồi đem lên Phủng Tư trấn xem có bán được không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.