Chương 26: Vó ngựa Bạch Đà quân
Thuần Khương
17/12/2022
Giữa tháng năm, Đằng Nguyên theo xe của Lưu Tống lên Hồi thành bán thảo
dược và da thú. Lưu Tống mang theo rất nhiều nông sản, quá trình mua bán mất kha khá thời gian nên sẩm tối họ mới xong, phải ở lại khách điếm
một đêm. Chuyến này đi, Điền Đông và Lưu Hoàng Du theo cùng. Lưu Hoàng
Du rất ngạc nhiên khi số da thú mà Đằng Nguyên mang bán nhiều hơn của
Điền Đông, lúc nào cũng chầu chực hỏi xem tại sao hắn săn bắt hiệu quả
như vậy.
Đằng Nguyên không thích sự tọc mạch của Lưu Hoàng Du, lạnh lùng nói bừa, cực lực né tránh. Hắn nhận ở cùng phòng với Điền Đông, lòng sốt ruột không yên. Dùng cơm tối xong, Đằng Nguyên không đi kỹ viện với Lưu Tống và Lưu Hoàng Du mà về phòng uống trà, ngẩn người nhìn phố xá rực rỡ ánh đèn. Căn phòng này nằm ở lầu hai của khách điếm, cảnh trí rất đẹp.
Điền Đông cũng không đi kỹ viện, vào phòng cười khà khà hỏi Đằng Nguyên:
- Đằng lão đệ, sao không ra ngoài vui chơi một chút? Đệ còn trẻ tuổi mà đã thanh tâm quả dục vậy ư?
- Đệ nóng ruột. – Đằng Nguyên nói thẳng, phóng tầm mắt ra xa. – Thê nhi ở nhà đơn độc, ngộ nhỡ…
Điền Đông ngồi xuống đối diện, lắc đầu, phủ nhận quyết liệt:
- Đệ nghĩ nhiều rồi. Trạch viện của đệ sát vách Mộc gia, chỉ cần khẽ có bất trắc, Mục Nhan hô lên vài tiếng, nam nhân Mộc gia sẽ chạy sang ngay. Mà người làng hầu hết thành thực, chẳng ai nửa đêm đục tường khoét vách nhà nông phu đâu. Bọn thảo tặc có trộm cắp cũng nhắm vào mấy nhà địa chủ…
Đằng Nguyên gật gù cho là phải. Điền Đông nói đúng, tuy nhiên hắn vẫn thấy nóng ruột. Đây không phải lần đầu tiên hắn xa nhà ban đêm, những lần trước theo Lưu Tống lên Hồi thành cũng thường phải ở lại. Tuy nhiên lần này đặc biệt lạ lùng.
Điền Đông kề cà kể chuyện các cô nương ở thanh lâu ôn hương nhuyễn ngọc, phong tình vạn chủng thế nào. Đằng Nguyên nghe tai nọ lọt ra tai kia, buột miệng hỏi:
- Điền đại ca nếu đã yêu thích như vậy sao không đi cùng huynh đệ Lưu gia?
- Đương nhiên là vì tiếc bạc. – Điền Đông sảng khoái thú nhận.
Đằng Nguyên không biết giá cả nhưng thấy Điền Đông bán được nhiều da thú, kiếm cũng ba bốn chục lượng mà còn tiếc xót không đi, tò mò:
— QUẢNG CÁO —
- Tốn nhiều lắm sao?
- Chỉ uống rượu, ôm vai bá cổ thì năm lượng, mười lượng là được. Nếu muốn khoái hoạt, không thể dưới hai mươi lượng.
À, vậy thì so với số bạc họ vất vả kiếm được, hoạt động này không khác gì ném bạc qua cửa sổ. Điền Đông thích thú nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Đằng Nguyên:
- Đằng lão đệ, thê tử đệ xinh đẹp nuột nà, đệ hờ hững cũng phải.
Ý Điền Đông là thê tử Lưu Tống vừa già vừa mập, thê tử Lưu Hoàng Du chưa già nhưng người gầy khô chẳng có mấy lạng thịt, hai huynh đệ này vừa khéo một cặp song hùng bất mãn?
Đằng Nguyên cười nhạt:
- Lưu Tống ca dù kiếm được nhiều bạc nhưng không phải kiểu phung phí ném qua cửa sổ như vậy chứ?
- Y không đi thường xuyên. Dù có tới cũng chọn những cô nương giá thấp, còn những đại mỹ nhân giá trên trời người thường không với nổi, chỉ có thể đứng từ xa nhìn cho đã con mắt.
Phải rồi, hàng hoá còn có thứ cao thứ thấp, hoa thơm cỏ lạ đương nhiên càng phải phân biệt rõ ràng. Vậy đi kỹ viện là lườm rau gắp thịt sao! Mỹ nhân chỉ có thể ngắm, túi tiền nhẹ thì ngắm xong nhắm mắt chọn hàng giá thấp, đóng cửa tắt đèn mà cày cuốc, đầu liên tưởng người dưới thân là mỹ nhân ư?
Đằng Nguyên bị chính suy nghĩ của mình chọc cười, lắc đầu ngao ngán. Điền Đông đoán được hắn cười cái gì, chép miệng:
- Dù cô nương giá thấp cũng còn hơn chán mấy mụ vợ ở nhà.
Cái này với hắn chưa chắn. Mục Nhan nhà hắn xinh đẹp từ xưa. Dù vận y phục thô lậu, quanh năm lam lũ, người gầy gò, da ngăm ngăm nhưng gỗ tốt vẫn đầy đủ phẩm giá. Giờ nàng ăn sung mặc sướng, có da có thịt, đám hán tử trong thôn cũng phải liếc mắt trộm nhìn. Đằng Nguyên lên Hồi thành, lướt qua không biết bao nhiêu thiếu nữ, thiếu phụ, thấy rất ít người xinh đẹp hơn Mục Nhan. Vậy việc gì hắn phải vào chốn xô bồ nhơ bẩn như kỹ viện để ôm ấp đám cô nương đã qua tay cả trăm người? Bọn họ còn không xứng so sánh với Mục Nhan nhà hắn. — QUẢNG CÁO —
Hắn ngồi nghe Điền Đông tám nhảm về tin chiến sự phương bắc, không tập trung, ruột gan cồn cào khó chịu. Điền Đông nói chán, lên giường đi ngủ. Đằng Nguyên ngồi thêm nửa canh giờ cũng đành thổi nến, đóng cửa lên ghế nằm. Dù mệt mỏi nhưng hắn trằn trọc mãi không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, Điền Đông khua cả bọn dậy trở về thôn. Lưu Tống và Lưu Hoàng Du có vẻ đã được chơi bời tận hứng nên ngáp ngắn ngáp dài. Đằng Nguyên mất ngủ nhưng vẫn rất khẩn trương ra xe ngựa. Bốn huynh đệ chạy từ mờ sáng, đến dịch trạm ngoại biên Hồi thành thì dừng lại ăn sáng rồi tiếp tục trở về.
Điền Đông bắt đầu nói về chủ ý tậu thêm ruộng đất để làm tiểu địa chủ. Lưu Tống hưởng ứng nhiệt tình. Lần trưng binh tháng mười năm ngoái, Lưu Tống đã gạ mua được mấy chục mẫu ruộng của các hộ nghèo, xuân này bắt đầu cho thuê thu tô, đương nhiên vô cùng hứng khởi. Chỉ có Lưu Hoàng Du dường như không cao hứng lắm, nụ cười trên môi gã từ từ héo đi.
Đằng Nguyên đoán Lưu Hoàng Du kiếm được mà tiêu cũng rất khá, vốn liếng không rủng rỉnh như vị đường huynh Lưu Tống khôn ngoan. Có điều tính Lưu Hoàng Du nhỏ mọn, hay so đo, tọc mạch… chắc chắn không thích kẻ khác hơn mình. Đằng Nguyên chẳng thèm nói gì, chỉ mong thời gian trôi thật nhanh, mau chóng về đến nhà cho đỡ nóng ruột.
- Mùi gì ghê vậy? – Điền Đông nhíu mày, hếch mũi hít hít.
Đằng Nguyên theo phản xạ hít hít mấy cái, thấy một mùi tanh nồng như máu theo gió xộc tới.
Lưu Tống chỉ về phía một thôn làng xa tít khuất sau rặng cây:
- Thuỵ Chính thôn, chuyên mổ gia súc đưa lên Phủng Tư trấn bán.
- À… - Điền Đông à lên. – Hèn gì tanh tưởi như vậy.
Về tới Thuỵ Chính thôn là chỉ còn chưa đến một canh giờ sẽ về đến nhà. Đằng Nguyên nâng cửa sổ nhỏ của xe ngựa lên, ngắm nhìn khung cảnh đồng ruộng bát ngát.
Xe ngựa nhanh chóng chạy qua những cánh đồng, tiến vào đường đồi hai bên rậm rạp cây cối. Lưu Tống và Điền Đông trao đổi về tin tức phương bắc mà từng người nghe ngóng được hôm qua. Đằng Nguyên sốt ruột, chân rung bần bật khiến Lưu Hoàng Du ngạc nhiên:
— QUẢNG CÁO —
- Đằng Nguyên ca, huynh sao vậy?
- Không có gì. – Đằng Nguyên đấm vào đùi mình, cố gắng không rung chân nữa nhưng thâm tâm rối bời.
Liệu Mục Nhan và hai hài tử ở nhà có bình an không?
Chưa bao giờ hắn lo lắng như thế này.
- Đằng Nguyên nhớ thê tử đó. – Điền Đông cợt nhả.
Cả đám phá lên cười khùng khục. Đằng Nguyên vừa bực vừa buồn cười, nhếch mép không nói.
Xe ngựa chạy được nửa đoạn đường đồi, đột nhiên một tiếng hét thất thanh vang lên từ đâu đó rất xa khiến Điền Đông giật mình, tay vơ lấy thanh đại đao đặt trong xe ngựa. Đằng Nguyên cũng nghe thấy tiếng hét nhào về mé trái xe ngựa, nâng cửa sổ lên nhìn.
Cây cối bên đường đặc biệt rậm rạp.
Tiếng hét rất nhỏ, tắt lịm ngay, sau đó chỉ còn tiếng vó ngựa lộc cộc và gió thổi lá cây xào xạc.
Điền Đông quắc mắt nhìn về bên trái. Lưu Hoàng Du còn chẳng nghe thấy âm thanh nào, ngạc nhiên không hiểu chuyện gì. Điền Đông đặt tay lên vai Lưu Tống, đánh mắt ra hiệu. Lưu Tống hiểu ý, từ từ ghìm cương ngựa.
Đằng Nguyên không thích sự tọc mạch của Lưu Hoàng Du, lạnh lùng nói bừa, cực lực né tránh. Hắn nhận ở cùng phòng với Điền Đông, lòng sốt ruột không yên. Dùng cơm tối xong, Đằng Nguyên không đi kỹ viện với Lưu Tống và Lưu Hoàng Du mà về phòng uống trà, ngẩn người nhìn phố xá rực rỡ ánh đèn. Căn phòng này nằm ở lầu hai của khách điếm, cảnh trí rất đẹp.
Điền Đông cũng không đi kỹ viện, vào phòng cười khà khà hỏi Đằng Nguyên:
- Đằng lão đệ, sao không ra ngoài vui chơi một chút? Đệ còn trẻ tuổi mà đã thanh tâm quả dục vậy ư?
- Đệ nóng ruột. – Đằng Nguyên nói thẳng, phóng tầm mắt ra xa. – Thê nhi ở nhà đơn độc, ngộ nhỡ…
Điền Đông ngồi xuống đối diện, lắc đầu, phủ nhận quyết liệt:
- Đệ nghĩ nhiều rồi. Trạch viện của đệ sát vách Mộc gia, chỉ cần khẽ có bất trắc, Mục Nhan hô lên vài tiếng, nam nhân Mộc gia sẽ chạy sang ngay. Mà người làng hầu hết thành thực, chẳng ai nửa đêm đục tường khoét vách nhà nông phu đâu. Bọn thảo tặc có trộm cắp cũng nhắm vào mấy nhà địa chủ…
Đằng Nguyên gật gù cho là phải. Điền Đông nói đúng, tuy nhiên hắn vẫn thấy nóng ruột. Đây không phải lần đầu tiên hắn xa nhà ban đêm, những lần trước theo Lưu Tống lên Hồi thành cũng thường phải ở lại. Tuy nhiên lần này đặc biệt lạ lùng.
Điền Đông kề cà kể chuyện các cô nương ở thanh lâu ôn hương nhuyễn ngọc, phong tình vạn chủng thế nào. Đằng Nguyên nghe tai nọ lọt ra tai kia, buột miệng hỏi:
- Điền đại ca nếu đã yêu thích như vậy sao không đi cùng huynh đệ Lưu gia?
- Đương nhiên là vì tiếc bạc. – Điền Đông sảng khoái thú nhận.
Đằng Nguyên không biết giá cả nhưng thấy Điền Đông bán được nhiều da thú, kiếm cũng ba bốn chục lượng mà còn tiếc xót không đi, tò mò:
— QUẢNG CÁO —
- Tốn nhiều lắm sao?
- Chỉ uống rượu, ôm vai bá cổ thì năm lượng, mười lượng là được. Nếu muốn khoái hoạt, không thể dưới hai mươi lượng.
À, vậy thì so với số bạc họ vất vả kiếm được, hoạt động này không khác gì ném bạc qua cửa sổ. Điền Đông thích thú nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Đằng Nguyên:
- Đằng lão đệ, thê tử đệ xinh đẹp nuột nà, đệ hờ hững cũng phải.
Ý Điền Đông là thê tử Lưu Tống vừa già vừa mập, thê tử Lưu Hoàng Du chưa già nhưng người gầy khô chẳng có mấy lạng thịt, hai huynh đệ này vừa khéo một cặp song hùng bất mãn?
Đằng Nguyên cười nhạt:
- Lưu Tống ca dù kiếm được nhiều bạc nhưng không phải kiểu phung phí ném qua cửa sổ như vậy chứ?
- Y không đi thường xuyên. Dù có tới cũng chọn những cô nương giá thấp, còn những đại mỹ nhân giá trên trời người thường không với nổi, chỉ có thể đứng từ xa nhìn cho đã con mắt.
Phải rồi, hàng hoá còn có thứ cao thứ thấp, hoa thơm cỏ lạ đương nhiên càng phải phân biệt rõ ràng. Vậy đi kỹ viện là lườm rau gắp thịt sao! Mỹ nhân chỉ có thể ngắm, túi tiền nhẹ thì ngắm xong nhắm mắt chọn hàng giá thấp, đóng cửa tắt đèn mà cày cuốc, đầu liên tưởng người dưới thân là mỹ nhân ư?
Đằng Nguyên bị chính suy nghĩ của mình chọc cười, lắc đầu ngao ngán. Điền Đông đoán được hắn cười cái gì, chép miệng:
- Dù cô nương giá thấp cũng còn hơn chán mấy mụ vợ ở nhà.
Cái này với hắn chưa chắn. Mục Nhan nhà hắn xinh đẹp từ xưa. Dù vận y phục thô lậu, quanh năm lam lũ, người gầy gò, da ngăm ngăm nhưng gỗ tốt vẫn đầy đủ phẩm giá. Giờ nàng ăn sung mặc sướng, có da có thịt, đám hán tử trong thôn cũng phải liếc mắt trộm nhìn. Đằng Nguyên lên Hồi thành, lướt qua không biết bao nhiêu thiếu nữ, thiếu phụ, thấy rất ít người xinh đẹp hơn Mục Nhan. Vậy việc gì hắn phải vào chốn xô bồ nhơ bẩn như kỹ viện để ôm ấp đám cô nương đã qua tay cả trăm người? Bọn họ còn không xứng so sánh với Mục Nhan nhà hắn. — QUẢNG CÁO —
Hắn ngồi nghe Điền Đông tám nhảm về tin chiến sự phương bắc, không tập trung, ruột gan cồn cào khó chịu. Điền Đông nói chán, lên giường đi ngủ. Đằng Nguyên ngồi thêm nửa canh giờ cũng đành thổi nến, đóng cửa lên ghế nằm. Dù mệt mỏi nhưng hắn trằn trọc mãi không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, Điền Đông khua cả bọn dậy trở về thôn. Lưu Tống và Lưu Hoàng Du có vẻ đã được chơi bời tận hứng nên ngáp ngắn ngáp dài. Đằng Nguyên mất ngủ nhưng vẫn rất khẩn trương ra xe ngựa. Bốn huynh đệ chạy từ mờ sáng, đến dịch trạm ngoại biên Hồi thành thì dừng lại ăn sáng rồi tiếp tục trở về.
Điền Đông bắt đầu nói về chủ ý tậu thêm ruộng đất để làm tiểu địa chủ. Lưu Tống hưởng ứng nhiệt tình. Lần trưng binh tháng mười năm ngoái, Lưu Tống đã gạ mua được mấy chục mẫu ruộng của các hộ nghèo, xuân này bắt đầu cho thuê thu tô, đương nhiên vô cùng hứng khởi. Chỉ có Lưu Hoàng Du dường như không cao hứng lắm, nụ cười trên môi gã từ từ héo đi.
Đằng Nguyên đoán Lưu Hoàng Du kiếm được mà tiêu cũng rất khá, vốn liếng không rủng rỉnh như vị đường huynh Lưu Tống khôn ngoan. Có điều tính Lưu Hoàng Du nhỏ mọn, hay so đo, tọc mạch… chắc chắn không thích kẻ khác hơn mình. Đằng Nguyên chẳng thèm nói gì, chỉ mong thời gian trôi thật nhanh, mau chóng về đến nhà cho đỡ nóng ruột.
- Mùi gì ghê vậy? – Điền Đông nhíu mày, hếch mũi hít hít.
Đằng Nguyên theo phản xạ hít hít mấy cái, thấy một mùi tanh nồng như máu theo gió xộc tới.
Lưu Tống chỉ về phía một thôn làng xa tít khuất sau rặng cây:
- Thuỵ Chính thôn, chuyên mổ gia súc đưa lên Phủng Tư trấn bán.
- À… - Điền Đông à lên. – Hèn gì tanh tưởi như vậy.
Về tới Thuỵ Chính thôn là chỉ còn chưa đến một canh giờ sẽ về đến nhà. Đằng Nguyên nâng cửa sổ nhỏ của xe ngựa lên, ngắm nhìn khung cảnh đồng ruộng bát ngát.
Xe ngựa nhanh chóng chạy qua những cánh đồng, tiến vào đường đồi hai bên rậm rạp cây cối. Lưu Tống và Điền Đông trao đổi về tin tức phương bắc mà từng người nghe ngóng được hôm qua. Đằng Nguyên sốt ruột, chân rung bần bật khiến Lưu Hoàng Du ngạc nhiên:
— QUẢNG CÁO —
- Đằng Nguyên ca, huynh sao vậy?
- Không có gì. – Đằng Nguyên đấm vào đùi mình, cố gắng không rung chân nữa nhưng thâm tâm rối bời.
Liệu Mục Nhan và hai hài tử ở nhà có bình an không?
Chưa bao giờ hắn lo lắng như thế này.
- Đằng Nguyên nhớ thê tử đó. – Điền Đông cợt nhả.
Cả đám phá lên cười khùng khục. Đằng Nguyên vừa bực vừa buồn cười, nhếch mép không nói.
Xe ngựa chạy được nửa đoạn đường đồi, đột nhiên một tiếng hét thất thanh vang lên từ đâu đó rất xa khiến Điền Đông giật mình, tay vơ lấy thanh đại đao đặt trong xe ngựa. Đằng Nguyên cũng nghe thấy tiếng hét nhào về mé trái xe ngựa, nâng cửa sổ lên nhìn.
Cây cối bên đường đặc biệt rậm rạp.
Tiếng hét rất nhỏ, tắt lịm ngay, sau đó chỉ còn tiếng vó ngựa lộc cộc và gió thổi lá cây xào xạc.
Điền Đông quắc mắt nhìn về bên trái. Lưu Hoàng Du còn chẳng nghe thấy âm thanh nào, ngạc nhiên không hiểu chuyện gì. Điền Đông đặt tay lên vai Lưu Tống, đánh mắt ra hiệu. Lưu Tống hiểu ý, từ từ ghìm cương ngựa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.