Chương 90: Lừa Gạt
Tiếu Kì
30/03/2021
Từ trên cao nhìn xuống rừng cây, đột nhiên thấy hai cái bóng bay vụt qua, vẽ nên những đường gấp khúc màu đen trắng. Hai cái bóng đi đến đâu, cây cối ầm ầm đổ rạp xuống ở đó, chớp mắt đã đốn hạ cả một cánh rừng.
Văn Hạc không ngừng đuổi theo hắc y nhân, mỗi bước chân đạp ra lại vung tay trảm một đạo phong sát về phía trước, khiến cho hắc ảnh nhất thời phải phi hành chậm lại để tránh né.
Trong mắt Văn Hạc, kẻ giấu mặt kia không chỉ thân thủ nhanh nhẹn, khả năng xoay chuyển cũng rất linh hoạt, có thể nói là cao thủ trong việc chạy trốn. Vì vậy, lão càng tin tưởng người này là gián điệp của môn phái khác, nhất định phải bắt về.
Nhìn kỹ, những đòn công kích của Văn Hạc đều không còn nhắm vào chính diện, mà đã hơi lệch về một bên. So về tốc độ, hiện tại lão không bằng người, vì vậy cần tính toán đến cách khác.
Văn Hạc muốn hắc y nhân buộc phải tránh né sang hướng mà mình đã định sẵn. Nhờ vậy, lão vẫn có thể thoải mái thi triển tốc độ tối đa của mình, dần dần thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Hắc y nhân cũng nhận ra được điều này, thỉnh thoảng liều mình né sang hướng ngược lại. Tuy nhiên, Văn Hạc đã có chuẩn bị sẵn, mỗi lần hắn muốn làm điều đó, lão liền chém ra thêm hai đạo phong sát.
Nếu không phải hắc y nhân phản ứng kinh người, chắc chắn đã hơn một lần bị trúng đòn của Văn Hạc. Nhưng lão cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì mục đích của lão chính là thu hẹp khoảng cách với hắn.
Bên ngoài một trăm trượng, Văn Hạc không nắm chắc có thể đánh trúng một kẻ có tốc độ kinh nhân như vậy. Nhưng sau gần một đêm truy đuổi gắt gao, lão đã đưa hắc y nhân vào trong phạm vi này.
Hiện tại, Văn Hạc thập phần tự tin có thể làm trọng thương hắn.
“Để xem ngươi chạy đâu cho thoát!”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, từ trên thân thể Văn Hạc tản mát ra một luồng khí tức vô ảnh vô hình, như ẩn chứa băng hàn lạnh lẽo ở bên trong, ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng chợt hạ thấp xuống. Đây chính là sát khí.
Văn Hạc trảm liên tiếp năm đạo phong sát để cầm chân hắc y nhân, sau đó tung người lên cao. Lão đứng giữa không trung, thân hình từ xa trông vô cùng nhỏ bé, nhưng lại có cảm giác sừng sững như một ngọn núi lớn.
Văn Hạc đưa bàn tay phải hướng thẳng lên trời, song chỉ tay trái đặt ở trước ngực, miệng bắt đầu niệm quyết. Trên người lão, tầng tầng bạch sắc quang mạc hiện ra, chất chồng lên nhau, sáng rực cả một góc rừng.
Những thứ này nói thì chậm, nhưng diễn ra vô cùng nhanh, tất cả chỉ vừa trải qua một cái chớp mắt mà thôi. Phía xa, hắc y nhân nhìn thấy hành động của Văn Hạc, con ngươi mạnh mẽ co rút thành một điểm nhỏ.
Tuy nhiên, hắn không chạy nữa mà dừng lại, thân hình hạ thấp, bày ra một tư thế kỳ lạ, bắt đầu uốn éo dữ dội. Đúng lúc này, công kích của Văn Hạc đánh ra trước đó cũng đã giết tới, kín kẽ tưởng như không còn chỗ nào để tránh né.
Nhưng đột nhiên, thân thể hắc y nhân như bị kéo dãn ra, trông như một con lăng quăng dài loằng ngoằng, đen thui. Với thân hình quái dị của mình, hắn gần như lập tức chui qua được cái khe rất hẹp ở giữa năm đạo phong sát.
Roẹt!
Rào! Rào!
Lại một mảng rừng rậm đổ rạp xuống, để lộ ra những gốc cây nhọn hoắc, thẳng đứng, tựa như những mũi thương khổng lồ được chôn vào lòng đất.
Phía sau, thân hình hắc y nhân cũng đã trở lại như cũ. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Văn Hạc, cảm nhận được sự nguy hiểm. Nhưng hắn vẫn chưa chạy ngay đi mà vung tay lên, ném ra hơn mười quả cầu nhỏ.
“Hóa cốt trần!” Hắc y nhân hét lớn một tiếng, lúc này mới xoay người bỏ chạy.
“Hóa cốt trần?” Văn Hạc sắc mặt kịch biến, mở to mắt nhìn chằm chằm mười viên cầu vừa xuất hiện.
Thứ này chính là chất kịch độc nổi tiếng của Bách Độc môn, chỉ cần chạm phải một ít cũng đủ khiến cho xương cốt nát vụn, tan thành tro bụi, không còn sót lại một mảnh.
Linh lực trong tay Văn Hạc đã tích được chín phần, chỉ cần thêm một phần nữa là sẽ hoàn chỉnh. Có điều đây lại là phần quan trọng nhất, thiếu đi sẽ khiến cho thuật pháp của lão giảm bớt ba thành uy lực.
Nhưng Văn Hạc không có lựa chọn nào khác, nếu để hóa cốt trần dính vào người coi như là nắm chắc cái chết. Lão lập tức kết thúc việc niệm quyết, đưa tay phải đánh ra một chưởng rồi nhanh chóng lùi lại.
Mười viên cầu nhỏ trong nháy mắt vỡ vụn, hóa thành một tầng khói trắng dày đặc. Chưởng ấn của Văn Hạc không bị cản trở mà tiếp tục xuyên qua, sau đó vang lên một tiếng nổ rền trời, rung chuyển cả khu rừng.
“Dám lừa ta?”
Văn Hạc hừ lạnh một tiếng, phất tay áo thổi tan đám khói bụi rồi nghiêng người lao đi. Đây nào phải hóa cốt trần động vào là chết gì, chỉ là một thứ dùng để che giấu tung tích, tu sĩ cấp thấp vẫn hay dùng mà thôi.
Véo!
Đột nhiên, từ giữa đám khói bụi còn chưa tan hết, lại có một vật kì dị bay ra, hướng thẳng về phía Văn Hạc.
“Trúng kế?” Lão vội xoay người kịp thời né tránh, nhưng nhìn lại thì thấy trên thân cây đằng sau mình ghim vào một chiếc hài màu đỏ.
“Khốn kiếp!”
Liên tiếp bị hắc y nhân chơi khăm hai lần, Văn Hạc cảm thấy có chút nuốt không trôi. Lão phi người lên giữa không trung, quắc mắt nhìn quanh, sau đó nhắm thẳng hướng tây lao đi.
Tại cánh rừng phía tây, hắc y nhân ôm ngực chạy trốn, tốc độ chậm hẳn so với lúc trước. Hắn có thể cảm nhận được ở phía sau, Văn Hạc đang chậm rãi thu hẹp khoảng cách đối với mình.
“Lão Văn Hạc này, không ngờ lại mạnh như vậy.” Hắc y nhân gồng chặt nắm đấm, đưa tay lau vệt máu nhỏ trên khóe miệng. “Hừ! Nhưng nếu không phải ta muốn che giấu thân phận, vừa rồi chưa chắc lão đã làm gì được.”
Một lúc sau, giữa bầu trời phía trên nơi hắc y nhân vừa xuất hiện, bóng dáng Văn Hạc dần hiện ra. Lão không hề dừng lại, chỉ hơi liếc mắt xuống bên dưới rồi tiếp tục phóng đi.
Chưa đầy một hơi thở trôi qua, Văn Hạc đã trông thấy hắc y nhân đang chật vật chạy trốn. Lão nở một nụ cười lạnh, nhìn kẻ ở trước mặt như nhìn một con chuột chuẩn bị sa vào bẫy.
“Đệ tử Xích Dương phong nghe lệnh.” Văn Hạc chợt quát lớn, thanh âm vang dội tứ phương. “Lập tức khởi động Khốn Dương trận!”
“Là Văn trưởng lão! Mau, mau khởi động trận pháp.”
Đám vệ môn đệ tử không nhìn thấy Văn Hạc, nhưng có thể nhận ra giọng nói của lão. Vừa rồi, bọn chúng cũng nghe thấy tiếng động lớn ở trong rừng, tinh thần đã lên sẵn dây cót, chỉ cần có người ra lệnh là sẽ hành động.
“Không ổn!” Hắc y nhân thân hình khẽ run rẩy.
Trước mặt hắn, một tầng xích sắc quang mang dần được hình thành, tựa như một chiếc lồng giam khổng lồ đang ầm ầm chụp xuống.
“Để xem ngươi còn chạy được hay không?” Văn Hạc chân đạp từng bước giữa không trung, nhanh chóng tiến về phía hắc y nhân.
Hắc y nhân vừa chạy đến bên vách núi, Khốn Dương trận cũng vừa đóng lại, ngăn cách toàn bộ Xích Dương phong với bên ngoài. Hắn mạnh xoay người, ngẩng đầu nhìn Văn Hạc, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
“Biết sợ rồi sao?” Văn Hạc khẽ nở một nụ cười. “Mau ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, đồng thời khai ra hết tất cả những thứ ngươi biết, ta có thể xem xét tha cho ngươi một mạng.”
“Vậy sao?” Đôi mắt hắc y nhân cong lên thành hình bán nguyệt, trông giống như là đang giễu cợt.
Hắn thu lại bàn tay đặt ở sau lưng, thân hình uốn éo, kéo dài, nhanh chóng chui qua một lỗ hổng rất nhỏ không biết từ đâu xuất hiện, trước sự kinh ngạc của không biết bao nhiêu người.
Hành động này của hắc y nhân bất ngờ tới mức, ngay cả Văn Hạc cũng không kịp làm ra phản ứng. Lão trợn trừng hai mắt, vung tay lên trảm một nhát, nhưng chỉ là đánh vào trận pháp đã khép kín, tạo nên một tầng gợn sóng ở đó rồi tan biến.
“Ý tốt của ngươi, khi nào có cơ hội ta sẽ trả lại.” Hắc y nhân đứng xoay lưng về phía Văn Hạc, tay phủi nhẹ cái mông, thân ảnh hơi lấp lóe rồi biến mất.
“Trận…trận pháp!” Hơn trăm tên đệ tử trợn mắt há mồm, không ngừng đưa tay lên dụi mắt, tưởng đó chỉ là ảo giác. Nhưng khi nhìn lại, hắc y nhân kia thật sự đã trốn được ra bên ngoài.
Dù gì cũng là trận pháp hộ sơn a! Nói qua là qua, còn gì là thiên đạo nữa?
Văn Hạc nắm chặt nắm đấm, cánh tay khẽ run rẩy dưới tay áo. Ba lần liên tiếp bị trêu ngươi chỉ trong một đêm, có thể nói là sự sỉ nhục lớn nhất mà lão từng trải qua. Lão nghiến răng ken két, liếc nhìn đám đệ tử, gầm lên:
“Còn không mau mở trận pháp ra!”
“Vâng! Vâng! Chúng đệ tử làm ngay!” Đám vệ môn nhân chợt giật mình, ríu rít chạy đi tìm cơ quan để đóng lại.
Sau gần một hơi thở, Khốn Dương trận hoàn toàn biến mất, lúc này mới có thể an toàn đi qua. Văn Hạc lập tức bay ra khỏi vách núi, nhưng không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào còn sót lại, khí tức của hắc y nhân cũng đã hoàn toàn tan biến.
“Hắn đã làm việc này từ khi nào?” Văn Hạc hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc của mình. Lúc này, lão mới chợt nhận ra rằng, là hắc y nhân kia cố tình chạy đến nơi đây, chứ không phải do lão bức bách.
Đột nhiên, ở rất xa bên trong Xích Dương phong, một đạo xích sắc cầu vồng phá không bay tới. Văn Hạc xoay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía lão già tông chủ, ngay trước mặt đám đệ tử, phẫn nộ quát:
“Ngươi vác xác đến đây làm gì nữa?”
Kỳ thực, việc giăng bẫy đã được cả hai bàn bạc với nhau từ trước. Nhưng suốt một đêm, lão già này lại không thấy đâu, chờ đến khi hắc y nhân chạy mất thì mới xuất hiện, Văn Hạc muốn không nổi giận cũng khó.
Xích bào lão giả tuổi tác không còn nhỏ, bị mắng mỏ như vậy cũng bực tức trong người. Lão phi hành chậm dần rồi dừng lại ở phía trước Văn Hạc, cố giấu nét mặt không vui, hậm hực nói:
“Văn trưởng lão, ta suốt đêm đánh nhau với kẻ xấu, trưởng lão không đến giúp đỡ thì thôi, còn ở đây quát tháo?”
Văn Hạc không ngừng đuổi theo hắc y nhân, mỗi bước chân đạp ra lại vung tay trảm một đạo phong sát về phía trước, khiến cho hắc ảnh nhất thời phải phi hành chậm lại để tránh né.
Trong mắt Văn Hạc, kẻ giấu mặt kia không chỉ thân thủ nhanh nhẹn, khả năng xoay chuyển cũng rất linh hoạt, có thể nói là cao thủ trong việc chạy trốn. Vì vậy, lão càng tin tưởng người này là gián điệp của môn phái khác, nhất định phải bắt về.
Nhìn kỹ, những đòn công kích của Văn Hạc đều không còn nhắm vào chính diện, mà đã hơi lệch về một bên. So về tốc độ, hiện tại lão không bằng người, vì vậy cần tính toán đến cách khác.
Văn Hạc muốn hắc y nhân buộc phải tránh né sang hướng mà mình đã định sẵn. Nhờ vậy, lão vẫn có thể thoải mái thi triển tốc độ tối đa của mình, dần dần thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Hắc y nhân cũng nhận ra được điều này, thỉnh thoảng liều mình né sang hướng ngược lại. Tuy nhiên, Văn Hạc đã có chuẩn bị sẵn, mỗi lần hắn muốn làm điều đó, lão liền chém ra thêm hai đạo phong sát.
Nếu không phải hắc y nhân phản ứng kinh người, chắc chắn đã hơn một lần bị trúng đòn của Văn Hạc. Nhưng lão cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì mục đích của lão chính là thu hẹp khoảng cách với hắn.
Bên ngoài một trăm trượng, Văn Hạc không nắm chắc có thể đánh trúng một kẻ có tốc độ kinh nhân như vậy. Nhưng sau gần một đêm truy đuổi gắt gao, lão đã đưa hắc y nhân vào trong phạm vi này.
Hiện tại, Văn Hạc thập phần tự tin có thể làm trọng thương hắn.
“Để xem ngươi chạy đâu cho thoát!”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, từ trên thân thể Văn Hạc tản mát ra một luồng khí tức vô ảnh vô hình, như ẩn chứa băng hàn lạnh lẽo ở bên trong, ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng chợt hạ thấp xuống. Đây chính là sát khí.
Văn Hạc trảm liên tiếp năm đạo phong sát để cầm chân hắc y nhân, sau đó tung người lên cao. Lão đứng giữa không trung, thân hình từ xa trông vô cùng nhỏ bé, nhưng lại có cảm giác sừng sững như một ngọn núi lớn.
Văn Hạc đưa bàn tay phải hướng thẳng lên trời, song chỉ tay trái đặt ở trước ngực, miệng bắt đầu niệm quyết. Trên người lão, tầng tầng bạch sắc quang mạc hiện ra, chất chồng lên nhau, sáng rực cả một góc rừng.
Những thứ này nói thì chậm, nhưng diễn ra vô cùng nhanh, tất cả chỉ vừa trải qua một cái chớp mắt mà thôi. Phía xa, hắc y nhân nhìn thấy hành động của Văn Hạc, con ngươi mạnh mẽ co rút thành một điểm nhỏ.
Tuy nhiên, hắn không chạy nữa mà dừng lại, thân hình hạ thấp, bày ra một tư thế kỳ lạ, bắt đầu uốn éo dữ dội. Đúng lúc này, công kích của Văn Hạc đánh ra trước đó cũng đã giết tới, kín kẽ tưởng như không còn chỗ nào để tránh né.
Nhưng đột nhiên, thân thể hắc y nhân như bị kéo dãn ra, trông như một con lăng quăng dài loằng ngoằng, đen thui. Với thân hình quái dị của mình, hắn gần như lập tức chui qua được cái khe rất hẹp ở giữa năm đạo phong sát.
Roẹt!
Rào! Rào!
Lại một mảng rừng rậm đổ rạp xuống, để lộ ra những gốc cây nhọn hoắc, thẳng đứng, tựa như những mũi thương khổng lồ được chôn vào lòng đất.
Phía sau, thân hình hắc y nhân cũng đã trở lại như cũ. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Văn Hạc, cảm nhận được sự nguy hiểm. Nhưng hắn vẫn chưa chạy ngay đi mà vung tay lên, ném ra hơn mười quả cầu nhỏ.
“Hóa cốt trần!” Hắc y nhân hét lớn một tiếng, lúc này mới xoay người bỏ chạy.
“Hóa cốt trần?” Văn Hạc sắc mặt kịch biến, mở to mắt nhìn chằm chằm mười viên cầu vừa xuất hiện.
Thứ này chính là chất kịch độc nổi tiếng của Bách Độc môn, chỉ cần chạm phải một ít cũng đủ khiến cho xương cốt nát vụn, tan thành tro bụi, không còn sót lại một mảnh.
Linh lực trong tay Văn Hạc đã tích được chín phần, chỉ cần thêm một phần nữa là sẽ hoàn chỉnh. Có điều đây lại là phần quan trọng nhất, thiếu đi sẽ khiến cho thuật pháp của lão giảm bớt ba thành uy lực.
Nhưng Văn Hạc không có lựa chọn nào khác, nếu để hóa cốt trần dính vào người coi như là nắm chắc cái chết. Lão lập tức kết thúc việc niệm quyết, đưa tay phải đánh ra một chưởng rồi nhanh chóng lùi lại.
Mười viên cầu nhỏ trong nháy mắt vỡ vụn, hóa thành một tầng khói trắng dày đặc. Chưởng ấn của Văn Hạc không bị cản trở mà tiếp tục xuyên qua, sau đó vang lên một tiếng nổ rền trời, rung chuyển cả khu rừng.
“Dám lừa ta?”
Văn Hạc hừ lạnh một tiếng, phất tay áo thổi tan đám khói bụi rồi nghiêng người lao đi. Đây nào phải hóa cốt trần động vào là chết gì, chỉ là một thứ dùng để che giấu tung tích, tu sĩ cấp thấp vẫn hay dùng mà thôi.
Véo!
Đột nhiên, từ giữa đám khói bụi còn chưa tan hết, lại có một vật kì dị bay ra, hướng thẳng về phía Văn Hạc.
“Trúng kế?” Lão vội xoay người kịp thời né tránh, nhưng nhìn lại thì thấy trên thân cây đằng sau mình ghim vào một chiếc hài màu đỏ.
“Khốn kiếp!”
Liên tiếp bị hắc y nhân chơi khăm hai lần, Văn Hạc cảm thấy có chút nuốt không trôi. Lão phi người lên giữa không trung, quắc mắt nhìn quanh, sau đó nhắm thẳng hướng tây lao đi.
Tại cánh rừng phía tây, hắc y nhân ôm ngực chạy trốn, tốc độ chậm hẳn so với lúc trước. Hắn có thể cảm nhận được ở phía sau, Văn Hạc đang chậm rãi thu hẹp khoảng cách đối với mình.
“Lão Văn Hạc này, không ngờ lại mạnh như vậy.” Hắc y nhân gồng chặt nắm đấm, đưa tay lau vệt máu nhỏ trên khóe miệng. “Hừ! Nhưng nếu không phải ta muốn che giấu thân phận, vừa rồi chưa chắc lão đã làm gì được.”
Một lúc sau, giữa bầu trời phía trên nơi hắc y nhân vừa xuất hiện, bóng dáng Văn Hạc dần hiện ra. Lão không hề dừng lại, chỉ hơi liếc mắt xuống bên dưới rồi tiếp tục phóng đi.
Chưa đầy một hơi thở trôi qua, Văn Hạc đã trông thấy hắc y nhân đang chật vật chạy trốn. Lão nở một nụ cười lạnh, nhìn kẻ ở trước mặt như nhìn một con chuột chuẩn bị sa vào bẫy.
“Đệ tử Xích Dương phong nghe lệnh.” Văn Hạc chợt quát lớn, thanh âm vang dội tứ phương. “Lập tức khởi động Khốn Dương trận!”
“Là Văn trưởng lão! Mau, mau khởi động trận pháp.”
Đám vệ môn đệ tử không nhìn thấy Văn Hạc, nhưng có thể nhận ra giọng nói của lão. Vừa rồi, bọn chúng cũng nghe thấy tiếng động lớn ở trong rừng, tinh thần đã lên sẵn dây cót, chỉ cần có người ra lệnh là sẽ hành động.
“Không ổn!” Hắc y nhân thân hình khẽ run rẩy.
Trước mặt hắn, một tầng xích sắc quang mang dần được hình thành, tựa như một chiếc lồng giam khổng lồ đang ầm ầm chụp xuống.
“Để xem ngươi còn chạy được hay không?” Văn Hạc chân đạp từng bước giữa không trung, nhanh chóng tiến về phía hắc y nhân.
Hắc y nhân vừa chạy đến bên vách núi, Khốn Dương trận cũng vừa đóng lại, ngăn cách toàn bộ Xích Dương phong với bên ngoài. Hắn mạnh xoay người, ngẩng đầu nhìn Văn Hạc, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
“Biết sợ rồi sao?” Văn Hạc khẽ nở một nụ cười. “Mau ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, đồng thời khai ra hết tất cả những thứ ngươi biết, ta có thể xem xét tha cho ngươi một mạng.”
“Vậy sao?” Đôi mắt hắc y nhân cong lên thành hình bán nguyệt, trông giống như là đang giễu cợt.
Hắn thu lại bàn tay đặt ở sau lưng, thân hình uốn éo, kéo dài, nhanh chóng chui qua một lỗ hổng rất nhỏ không biết từ đâu xuất hiện, trước sự kinh ngạc của không biết bao nhiêu người.
Hành động này của hắc y nhân bất ngờ tới mức, ngay cả Văn Hạc cũng không kịp làm ra phản ứng. Lão trợn trừng hai mắt, vung tay lên trảm một nhát, nhưng chỉ là đánh vào trận pháp đã khép kín, tạo nên một tầng gợn sóng ở đó rồi tan biến.
“Ý tốt của ngươi, khi nào có cơ hội ta sẽ trả lại.” Hắc y nhân đứng xoay lưng về phía Văn Hạc, tay phủi nhẹ cái mông, thân ảnh hơi lấp lóe rồi biến mất.
“Trận…trận pháp!” Hơn trăm tên đệ tử trợn mắt há mồm, không ngừng đưa tay lên dụi mắt, tưởng đó chỉ là ảo giác. Nhưng khi nhìn lại, hắc y nhân kia thật sự đã trốn được ra bên ngoài.
Dù gì cũng là trận pháp hộ sơn a! Nói qua là qua, còn gì là thiên đạo nữa?
Văn Hạc nắm chặt nắm đấm, cánh tay khẽ run rẩy dưới tay áo. Ba lần liên tiếp bị trêu ngươi chỉ trong một đêm, có thể nói là sự sỉ nhục lớn nhất mà lão từng trải qua. Lão nghiến răng ken két, liếc nhìn đám đệ tử, gầm lên:
“Còn không mau mở trận pháp ra!”
“Vâng! Vâng! Chúng đệ tử làm ngay!” Đám vệ môn nhân chợt giật mình, ríu rít chạy đi tìm cơ quan để đóng lại.
Sau gần một hơi thở, Khốn Dương trận hoàn toàn biến mất, lúc này mới có thể an toàn đi qua. Văn Hạc lập tức bay ra khỏi vách núi, nhưng không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào còn sót lại, khí tức của hắc y nhân cũng đã hoàn toàn tan biến.
“Hắn đã làm việc này từ khi nào?” Văn Hạc hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc của mình. Lúc này, lão mới chợt nhận ra rằng, là hắc y nhân kia cố tình chạy đến nơi đây, chứ không phải do lão bức bách.
Đột nhiên, ở rất xa bên trong Xích Dương phong, một đạo xích sắc cầu vồng phá không bay tới. Văn Hạc xoay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía lão già tông chủ, ngay trước mặt đám đệ tử, phẫn nộ quát:
“Ngươi vác xác đến đây làm gì nữa?”
Kỳ thực, việc giăng bẫy đã được cả hai bàn bạc với nhau từ trước. Nhưng suốt một đêm, lão già này lại không thấy đâu, chờ đến khi hắc y nhân chạy mất thì mới xuất hiện, Văn Hạc muốn không nổi giận cũng khó.
Xích bào lão giả tuổi tác không còn nhỏ, bị mắng mỏ như vậy cũng bực tức trong người. Lão phi hành chậm dần rồi dừng lại ở phía trước Văn Hạc, cố giấu nét mặt không vui, hậm hực nói:
“Văn trưởng lão, ta suốt đêm đánh nhau với kẻ xấu, trưởng lão không đến giúp đỡ thì thôi, còn ở đây quát tháo?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.