Chương 16: Trùng Hợp Vậy Sao?
Tiếu Kì
30/03/2021
Dưới ánh trăng, một chiếc bóng in lên cửa phòng Lý Vũ, khẽ đung đưa qua lại một lúc lâu.
Cộc... Cộc… Cộc…
Tiếng gõ cửa đều đều, chậm rãi vang lên, cùng với đó là một giọng nói khe khẽ: “Tiểu Vũ, con ngủ chưa?”
Từ trong phòng, Lý Vũ đáp lại: “Dì Hoa? Có chuyện gì vậy ạ?”
“Bà bà bảo dì mang đan dược đến, dì vào nhé?”
“Đừng! Dì đừng vào!” Mộng Hoa toan đẩy cánh cửa thì giọng nói hốt hoảng của Lý Vũ vang lên. “Dì cứ để ở ngoài cửa đi, chốc nữa con ra lấy.”
“Nhưng bà bà bảo phải đưa tận tay cho con.”
“Không sao đâu, dì cứ để ở ngoài đi.”
“Vậy dì đứng ở đây đợi.”
“Vậy phiền dì đợi chút nhé, con sắp xong rồi.”
“Ừ, dì cũng không vội.” Mộng Hoa nói. Bất chợt, nàng nghe thấy có tiếng nước chảy róc rách vang lên. Dưới khe cửa, vài tia khói trắng từ trong phòng chui ra, mang theo một mùi hương dễ chịu.
“Thằng bé đang làm gì nhỉ?” Mộng Hoa tự hỏi, cảm thấy có chút tò mò. Nàng đang định ghé mắt lại để nhìn xem thì cánh cửa mở ra.
“Làm phiền dì rồi.” Lý Vũ đứng đằng sau cánh cửa nói.
“Không sao, đan dược của con đây. Sắp tới bà bà có việc bận, nên từ giờ dì sẽ là người mang đan dược đến.”
Mộng Hoa mỉm cười, đưa cho hắn một hộp gỗ nhỏ. Ánh mắt nàng vô tình nhìn vào cánh tay của Lý Vũ, cảm giác có chút kỳ lạ. Ban ngày nàng không để ý lắm, nhưng bây giờ mới thấy làn da của hắn sáng như ngọc, lại thoang thoảng có hương thơm nữa.
“Vậy cảm ơn dì.” Lý Vũ nhận lấy hộp gỗ, cất vào trong người.
“Không sao, mà dì về đây, Liên Nhi đang chờ.”
“Dì đi thong thả.”
Mộng Hoa nhìn hắn, khẽ liếc vào trong phòng rồi mới rời đi. Khi gần đến chỗ rẽ cuối hành lang, nàng mở miệng lầm bầm:
“Thùng nước đó là để tắm đúng không nhỉ?”
“Mỗi lần giặt quần áo thì hết chín phần là của Tiểu Vũ, chẳng lẽ ngày nào thằng bé cũng tắm? Không lẽ đầu óc Tiểu Vũ thật sự có vấn đề…”
“Nhưng cái mùi hương kia… thơm thật đấy.” Mộng Hoa dừng lại một chút, đưa cánh tay lên mũi.
“Chẳng phải lúc nhỏ vẫn là ta tắm cho Tiểu Vũ hay sao, có gì đâu mà ngại cơ chứ?” Nàng lắc đầu, đi về phòng của mình.
Vừa rồi khi Mộng Hoa đến, quả thật là Lý Vũ đang tắm nên mới không để cho nàng vào phòng. Lăn lộn suốt một ngày dài ở bên ngoài, bụi bặm bám đầy trên người, không tắm rửa sạch sẽ thì hắn không ngủ được.
Chỉ có điều là ở chân giới này, kể cả tu sĩ lẫn thường nhân, chẳng ai lại tắm rửa mỗi ngày như hắn. Thế nên trước đây là Lý bà bà, và bây giờ là Mộng Hoa, khi biết việc này thì lại dành cho hắn một cái nhìn rất kỳ quái.
Nhưng dù sao thì từ trước tới nay, mọi người trong Lý gia đều cho rằng hắn không được bình thường, mà hắn thì cũng đã quen với những suy nghĩ đó nên không còn bận tâm lắm.
Lúc này, Lý Vũ ngồi trên giường, cầm hộp gỗ nhỏ trên tay rồi mở ra. Bên trong là ba viên đan dược có màu đỏ, trắng và vàng, tỏa ra mùi dược hương tràn ngập cả căn phòng.
Theo như Lý bà bà nói, viên màu đỏ có tác dụng bồi bổ máu huyết, viên màu trắng giúp cho xương cốt trở nên cứng cáp, còn viên màu vàng uống vào là để tinh thần minh mẫn.
Mỗi tháng, Lý Vũ và Mộng Liên đều được Lý bà bà cho ba viên đan dược như vậy, không được dùng nhiều hơn vì sẽ không tốt, có khi còn phản tác dụng, gây ảnh hưởng xấu đến cơ thể.
Lý Vũ không am hiểu lắm về đan dược, nhưng với cảm nhận của bản thân, hắn thấy những thứ này thật sự tốt như lời Lý bà bà nói. Nhờ sử dụng những đan dược này, cơ thể của hắn đã mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều lần.
Hắn ngả người lên trên giường, ngắm nghía từng viên đan dược trong tay, sau đó cho vào miệng rồi nuốt thẳng xuống bụng. Như mọi khi, hắn lại cảm nhận được một luồng hơi ấm tỏa ra khắp toàn thân, vô cùng dễ chịu.
“Chỉ mới uống vài viên đan dược mà đã mạnh mẽ như thế này, chờ đến khi bà nội dạy ta cách tu luyện thì còn lợi hại đến mức nào nữa đây.” Mặc dù nghe đi nghe lại những thứ Lý bà bà kể đến mức phát ngán, nhưng hắn vẫn rất mong chờ một ngày bản thân cũng sẽ bước lên con đường tu tiên ấy.
Lý Vũ đưa bàn tay lên trước mặt, nắm nắm mở mở, nhìn ngắm một cách thích thú. Ánh đèn trong căn phòng vụt tắt, hắn chìm vào giấc ngủ của mình, để cho cơ thể tự động hấp thu dược lực.
Sau đêm thứ hai không phải nghe Lý bà bà kể chuyện, Lý Vũ vươn vai thức dậy một cách đầy khoan khoái. Hắn lại bắt đầu ngày mới bằng những thói quen của mình, trước khi nghe thấy tiếng gọi cửa của Mộng Liên. Cô bé này quả thật là mau giận mau quên, lúc này đã trở lại với dáng vẻ hoạt bát, đáng yêu thường ngày.
Tuy buổi học đầu tiên không được vui vẻ gì, nhưng Mộng Liên vẫn tiếp tục đến lớp, bởi nếu không thì phải phụ giúp Mộng Hoa làm việc nhà chứ không được đi chơi nữa. Cả hai việc cô bé đều không thích, nhưng ở bên cạnh ca ca vẫn thoải mái hơn là một bà mẹ lúc nào cũng cằn nhằn.
Nhiều ngày trôi qua, Mộng Liên bắt đầu quen dần không khí ở lớp học. Một phần vì có ca ca ở đó, một phần vì đã làm quen được một người bạn mới. Đó là cô bé vẫn luôn canh gác cho cả lớp mỗi khi Lưu sư phụ đi vắng, ngồi ở bàn phía trước mặt Mộng Liên.
Cô bé tên Tiêu Nhược Hà, dáng người hơi nhỏ gầy, nhưng bù lại gương mặt khá xinh xắn, bởi vì là con gái của một thầy lang nên quần áo lúc nào cũng phảng phất mùi hương của thảo dược.
Nhà họ Tiêu không có con trai, thế nên Nhược Hà lúc nào cũng muốn chứng tỏ bản thân trước mặt cha, rằng mình có thể làm được những việc mà mọi người không nghĩ là dành cho con gái.
Mặc dù khá vụng về và hay làm hỏng thuốc của cha mình, Nhược Hà vẫn luôn hi vọng sau này lớn lên có thể kế tục việc chữa bệnh của Tiêu gia, tạo phúc cho dân làng.
Tuy nhiên, sau khi kết giao với Mộng Liên được một thời gian, Nhược Hà bắt đầu bị lôi kéo vào những trò chơi của người bạn mới. Mỗi buổi chiều, thay vì ở nhà tìm hiểu y thuật, giúp cha phối thuốc, cô bé lại chạy ra khu rừng bên ngoài thôn để chơi với Mộng Liên, và cả Lý Vũ.
“Tiểu Hà, lên đây đi!” Mộng Liên ngồi trên một cành cây cao, cúi xuống phía dưới và nói.
Vài hôm trước đó, Lý Vũ nói muốn ngắm hoàng hôn, thế là hai cô bé kia cũng đi theo hắn. Mộng Liên chưa từng biết khung cảnh mặt trời lặn ra sao, nhưng khi đã biết rồi thì ngày nào cũng đòi ở lại trong rừng, đến tối mới chịu về.
Ban đầu, Nhược Hà không muốn đi lắm vì sợ về trễ sẽ bị mắng. Nhưng trước sự lôi kéo của Mộng Liên, cộng với việc cha của cô bé cho phép, thậm chí là ủng hộ việc này, cuối cùng cô bé cũng đồng ý.
Vốn không thích ngồi yên một chỗ, Mộng Liên sau đó liền nảy ra ý định leo lên một cái cây thật cao để nhìn hoàng hôn cho rõ, chính là cái cây mà cô bé đang ngồi ở trên lúc này.
Nhưng Mộng Liên sống ở Lý gia nhiều năm, ăn không ít đan dược của Lý bà bà, cơ thể khỏe mạnh hơn xa cả những người trưởng thành, sao một đứa trẻ có thể so sánh. Tiểu Hà đứng bên cạnh gốc cây, ngẩng đầu nhìn lên trời, nói:
“Ta không lên được.”
“Sao lại không lên được?” Mộng Liên có chút mất kiên nhẫn.
“Tiểu Liên, hay chúng ta quay lại chỗ cũ đi.” Lý Vũ đứng ở bên cạnh lên tiếng. Trong ba người, chỉ có hắn biết được tại sao lại có sự khác biệt giữa hai cô bé này.
“Không được! Khó lắm muội mới tìm được một chỗ tốt để nhìn mặt trời lặn.”
“Nhưng ta thật sự không lên được.” Tiểu Hà dang hai tay, cố ôm gốc cây lớn gấp đôi cơ thể mình để leo lên, nhưng được một đoạn thì lại ngã xuống đất.
“Sao ngươi yếu quá vậy!” Mộng Liên nói vọng xuống. “Vũ ca, ca cõng Tiểu Hà lên đi!”
“Hả? Không được đâu. Hay muội xuống đây đi, chỗ lần trước ngắm mặt trời lặn cũng tốt mà.”
“Ca không cõng đúng không?” Mộng Liên chống tay lên hông, hỏi lại với giọng lớn hơn.
Lý Vũ thở dài. Một mình Mộng Liên đã khiến hắn đau đầu, giờ lại thêm Nhược Hà, đúng thật là làm ca ca khó hơn tưởng tượng rất nhiều lần. Nhưng nghĩ lại thì Mộng Liên xương cốt cứng cáp, da dày thịt béo, có rơi từ trên cây xuống cũng không đáng ngại, hắn chỉ cần trông chừng cô bé kia là đủ.
“Thôi được rồi, cõng thì cõng.” Lý Vũ khom người xuống và nói. “Tiểu Hà, lên đi.”
“Được không vậy?” Nhược Hà có chút lo lắng.
“Không sao, ta biết tự lượng sức mình.”
Trước giọng nói chắc như đinh đóng cột cùng gương mặt đầy vẻ kiên nghị của Lý Vũ, cô bé khẽ gật đầu rồi leo lên lưng hắn.
“Ôm chặt nhé!”
Nói xong, Lý Vũ bám vào thân cây, nhanh chóng leo lên chỗ Mộng Liên đang ngồi. Nhưng khi hắn sắp đến nơi, cô bé lại leo lên cành cây khác ở cao hơn.
“Tiểu Liên, đừng leo nữa, cao lắm rồi!” Lý Vũ ngẩng đầu nói.
“Ca mau lên đây đi, trên này gió mát lắm!”
Không thể thuyết phục được Mộng Liên, hai huynh muội hắn cứ thế tiến dần về phía ngọn cây.
Đột nhiên, Nhược Hà ở phía sau lên tiếng: “Vũ Vũ!”
“Chuyện gì vậy, Tiểu Hà?”
“Huynh có biết Thúy Hoa Lâu không?”
“Thúy Hoa Lâu?”
“Phải, huynh biết chứ?”
“Hình như nơi đó nằm trên đường từ nhà muội đến chỗ Lưu sư phụ đúng không?” Lý Vũ nghĩ nghĩ một lúc thì nhớ ra có một nơi như vậy.
Bình thường, nếu không đi học thì hắn rất ít khi vào trong thôn, nên có rất nhiều chỗ hắn không biết. Tuy nhiên, Thúy Hoa Lâu thì lại có chút ấn tượng đối với hắn. Đó chính là một cái kỹ viện, nằm giữa một thôn trang không mấy khá giả.
“Đúng rồi! Lần trước cha dẫn muội đến Thúy Hoa Lâu để chữa bệnh, trên người các tỷ tỷ xinh đẹp ở đó có mùi rất giống huynh.” Nhược Hà nói với ánh mắt ngưỡng một, có vẻ như không biết hai từ “kỹ viện” nghĩa là gì.
“Trùng hợp vậy sao?” Lý Vũ chột dạ hỏi lại. Hắn chỉ tình cờ phát hiện trong nhà có nhiều thảo dược có mùi thơm, sau đó vô ý phối ra được loại nước tắm mà hắn đang dùng.
Cộc... Cộc… Cộc…
Tiếng gõ cửa đều đều, chậm rãi vang lên, cùng với đó là một giọng nói khe khẽ: “Tiểu Vũ, con ngủ chưa?”
Từ trong phòng, Lý Vũ đáp lại: “Dì Hoa? Có chuyện gì vậy ạ?”
“Bà bà bảo dì mang đan dược đến, dì vào nhé?”
“Đừng! Dì đừng vào!” Mộng Hoa toan đẩy cánh cửa thì giọng nói hốt hoảng của Lý Vũ vang lên. “Dì cứ để ở ngoài cửa đi, chốc nữa con ra lấy.”
“Nhưng bà bà bảo phải đưa tận tay cho con.”
“Không sao đâu, dì cứ để ở ngoài đi.”
“Vậy dì đứng ở đây đợi.”
“Vậy phiền dì đợi chút nhé, con sắp xong rồi.”
“Ừ, dì cũng không vội.” Mộng Hoa nói. Bất chợt, nàng nghe thấy có tiếng nước chảy róc rách vang lên. Dưới khe cửa, vài tia khói trắng từ trong phòng chui ra, mang theo một mùi hương dễ chịu.
“Thằng bé đang làm gì nhỉ?” Mộng Hoa tự hỏi, cảm thấy có chút tò mò. Nàng đang định ghé mắt lại để nhìn xem thì cánh cửa mở ra.
“Làm phiền dì rồi.” Lý Vũ đứng đằng sau cánh cửa nói.
“Không sao, đan dược của con đây. Sắp tới bà bà có việc bận, nên từ giờ dì sẽ là người mang đan dược đến.”
Mộng Hoa mỉm cười, đưa cho hắn một hộp gỗ nhỏ. Ánh mắt nàng vô tình nhìn vào cánh tay của Lý Vũ, cảm giác có chút kỳ lạ. Ban ngày nàng không để ý lắm, nhưng bây giờ mới thấy làn da của hắn sáng như ngọc, lại thoang thoảng có hương thơm nữa.
“Vậy cảm ơn dì.” Lý Vũ nhận lấy hộp gỗ, cất vào trong người.
“Không sao, mà dì về đây, Liên Nhi đang chờ.”
“Dì đi thong thả.”
Mộng Hoa nhìn hắn, khẽ liếc vào trong phòng rồi mới rời đi. Khi gần đến chỗ rẽ cuối hành lang, nàng mở miệng lầm bầm:
“Thùng nước đó là để tắm đúng không nhỉ?”
“Mỗi lần giặt quần áo thì hết chín phần là của Tiểu Vũ, chẳng lẽ ngày nào thằng bé cũng tắm? Không lẽ đầu óc Tiểu Vũ thật sự có vấn đề…”
“Nhưng cái mùi hương kia… thơm thật đấy.” Mộng Hoa dừng lại một chút, đưa cánh tay lên mũi.
“Chẳng phải lúc nhỏ vẫn là ta tắm cho Tiểu Vũ hay sao, có gì đâu mà ngại cơ chứ?” Nàng lắc đầu, đi về phòng của mình.
Vừa rồi khi Mộng Hoa đến, quả thật là Lý Vũ đang tắm nên mới không để cho nàng vào phòng. Lăn lộn suốt một ngày dài ở bên ngoài, bụi bặm bám đầy trên người, không tắm rửa sạch sẽ thì hắn không ngủ được.
Chỉ có điều là ở chân giới này, kể cả tu sĩ lẫn thường nhân, chẳng ai lại tắm rửa mỗi ngày như hắn. Thế nên trước đây là Lý bà bà, và bây giờ là Mộng Hoa, khi biết việc này thì lại dành cho hắn một cái nhìn rất kỳ quái.
Nhưng dù sao thì từ trước tới nay, mọi người trong Lý gia đều cho rằng hắn không được bình thường, mà hắn thì cũng đã quen với những suy nghĩ đó nên không còn bận tâm lắm.
Lúc này, Lý Vũ ngồi trên giường, cầm hộp gỗ nhỏ trên tay rồi mở ra. Bên trong là ba viên đan dược có màu đỏ, trắng và vàng, tỏa ra mùi dược hương tràn ngập cả căn phòng.
Theo như Lý bà bà nói, viên màu đỏ có tác dụng bồi bổ máu huyết, viên màu trắng giúp cho xương cốt trở nên cứng cáp, còn viên màu vàng uống vào là để tinh thần minh mẫn.
Mỗi tháng, Lý Vũ và Mộng Liên đều được Lý bà bà cho ba viên đan dược như vậy, không được dùng nhiều hơn vì sẽ không tốt, có khi còn phản tác dụng, gây ảnh hưởng xấu đến cơ thể.
Lý Vũ không am hiểu lắm về đan dược, nhưng với cảm nhận của bản thân, hắn thấy những thứ này thật sự tốt như lời Lý bà bà nói. Nhờ sử dụng những đan dược này, cơ thể của hắn đã mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều lần.
Hắn ngả người lên trên giường, ngắm nghía từng viên đan dược trong tay, sau đó cho vào miệng rồi nuốt thẳng xuống bụng. Như mọi khi, hắn lại cảm nhận được một luồng hơi ấm tỏa ra khắp toàn thân, vô cùng dễ chịu.
“Chỉ mới uống vài viên đan dược mà đã mạnh mẽ như thế này, chờ đến khi bà nội dạy ta cách tu luyện thì còn lợi hại đến mức nào nữa đây.” Mặc dù nghe đi nghe lại những thứ Lý bà bà kể đến mức phát ngán, nhưng hắn vẫn rất mong chờ một ngày bản thân cũng sẽ bước lên con đường tu tiên ấy.
Lý Vũ đưa bàn tay lên trước mặt, nắm nắm mở mở, nhìn ngắm một cách thích thú. Ánh đèn trong căn phòng vụt tắt, hắn chìm vào giấc ngủ của mình, để cho cơ thể tự động hấp thu dược lực.
Sau đêm thứ hai không phải nghe Lý bà bà kể chuyện, Lý Vũ vươn vai thức dậy một cách đầy khoan khoái. Hắn lại bắt đầu ngày mới bằng những thói quen của mình, trước khi nghe thấy tiếng gọi cửa của Mộng Liên. Cô bé này quả thật là mau giận mau quên, lúc này đã trở lại với dáng vẻ hoạt bát, đáng yêu thường ngày.
Tuy buổi học đầu tiên không được vui vẻ gì, nhưng Mộng Liên vẫn tiếp tục đến lớp, bởi nếu không thì phải phụ giúp Mộng Hoa làm việc nhà chứ không được đi chơi nữa. Cả hai việc cô bé đều không thích, nhưng ở bên cạnh ca ca vẫn thoải mái hơn là một bà mẹ lúc nào cũng cằn nhằn.
Nhiều ngày trôi qua, Mộng Liên bắt đầu quen dần không khí ở lớp học. Một phần vì có ca ca ở đó, một phần vì đã làm quen được một người bạn mới. Đó là cô bé vẫn luôn canh gác cho cả lớp mỗi khi Lưu sư phụ đi vắng, ngồi ở bàn phía trước mặt Mộng Liên.
Cô bé tên Tiêu Nhược Hà, dáng người hơi nhỏ gầy, nhưng bù lại gương mặt khá xinh xắn, bởi vì là con gái của một thầy lang nên quần áo lúc nào cũng phảng phất mùi hương của thảo dược.
Nhà họ Tiêu không có con trai, thế nên Nhược Hà lúc nào cũng muốn chứng tỏ bản thân trước mặt cha, rằng mình có thể làm được những việc mà mọi người không nghĩ là dành cho con gái.
Mặc dù khá vụng về và hay làm hỏng thuốc của cha mình, Nhược Hà vẫn luôn hi vọng sau này lớn lên có thể kế tục việc chữa bệnh của Tiêu gia, tạo phúc cho dân làng.
Tuy nhiên, sau khi kết giao với Mộng Liên được một thời gian, Nhược Hà bắt đầu bị lôi kéo vào những trò chơi của người bạn mới. Mỗi buổi chiều, thay vì ở nhà tìm hiểu y thuật, giúp cha phối thuốc, cô bé lại chạy ra khu rừng bên ngoài thôn để chơi với Mộng Liên, và cả Lý Vũ.
“Tiểu Hà, lên đây đi!” Mộng Liên ngồi trên một cành cây cao, cúi xuống phía dưới và nói.
Vài hôm trước đó, Lý Vũ nói muốn ngắm hoàng hôn, thế là hai cô bé kia cũng đi theo hắn. Mộng Liên chưa từng biết khung cảnh mặt trời lặn ra sao, nhưng khi đã biết rồi thì ngày nào cũng đòi ở lại trong rừng, đến tối mới chịu về.
Ban đầu, Nhược Hà không muốn đi lắm vì sợ về trễ sẽ bị mắng. Nhưng trước sự lôi kéo của Mộng Liên, cộng với việc cha của cô bé cho phép, thậm chí là ủng hộ việc này, cuối cùng cô bé cũng đồng ý.
Vốn không thích ngồi yên một chỗ, Mộng Liên sau đó liền nảy ra ý định leo lên một cái cây thật cao để nhìn hoàng hôn cho rõ, chính là cái cây mà cô bé đang ngồi ở trên lúc này.
Nhưng Mộng Liên sống ở Lý gia nhiều năm, ăn không ít đan dược của Lý bà bà, cơ thể khỏe mạnh hơn xa cả những người trưởng thành, sao một đứa trẻ có thể so sánh. Tiểu Hà đứng bên cạnh gốc cây, ngẩng đầu nhìn lên trời, nói:
“Ta không lên được.”
“Sao lại không lên được?” Mộng Liên có chút mất kiên nhẫn.
“Tiểu Liên, hay chúng ta quay lại chỗ cũ đi.” Lý Vũ đứng ở bên cạnh lên tiếng. Trong ba người, chỉ có hắn biết được tại sao lại có sự khác biệt giữa hai cô bé này.
“Không được! Khó lắm muội mới tìm được một chỗ tốt để nhìn mặt trời lặn.”
“Nhưng ta thật sự không lên được.” Tiểu Hà dang hai tay, cố ôm gốc cây lớn gấp đôi cơ thể mình để leo lên, nhưng được một đoạn thì lại ngã xuống đất.
“Sao ngươi yếu quá vậy!” Mộng Liên nói vọng xuống. “Vũ ca, ca cõng Tiểu Hà lên đi!”
“Hả? Không được đâu. Hay muội xuống đây đi, chỗ lần trước ngắm mặt trời lặn cũng tốt mà.”
“Ca không cõng đúng không?” Mộng Liên chống tay lên hông, hỏi lại với giọng lớn hơn.
Lý Vũ thở dài. Một mình Mộng Liên đã khiến hắn đau đầu, giờ lại thêm Nhược Hà, đúng thật là làm ca ca khó hơn tưởng tượng rất nhiều lần. Nhưng nghĩ lại thì Mộng Liên xương cốt cứng cáp, da dày thịt béo, có rơi từ trên cây xuống cũng không đáng ngại, hắn chỉ cần trông chừng cô bé kia là đủ.
“Thôi được rồi, cõng thì cõng.” Lý Vũ khom người xuống và nói. “Tiểu Hà, lên đi.”
“Được không vậy?” Nhược Hà có chút lo lắng.
“Không sao, ta biết tự lượng sức mình.”
Trước giọng nói chắc như đinh đóng cột cùng gương mặt đầy vẻ kiên nghị của Lý Vũ, cô bé khẽ gật đầu rồi leo lên lưng hắn.
“Ôm chặt nhé!”
Nói xong, Lý Vũ bám vào thân cây, nhanh chóng leo lên chỗ Mộng Liên đang ngồi. Nhưng khi hắn sắp đến nơi, cô bé lại leo lên cành cây khác ở cao hơn.
“Tiểu Liên, đừng leo nữa, cao lắm rồi!” Lý Vũ ngẩng đầu nói.
“Ca mau lên đây đi, trên này gió mát lắm!”
Không thể thuyết phục được Mộng Liên, hai huynh muội hắn cứ thế tiến dần về phía ngọn cây.
Đột nhiên, Nhược Hà ở phía sau lên tiếng: “Vũ Vũ!”
“Chuyện gì vậy, Tiểu Hà?”
“Huynh có biết Thúy Hoa Lâu không?”
“Thúy Hoa Lâu?”
“Phải, huynh biết chứ?”
“Hình như nơi đó nằm trên đường từ nhà muội đến chỗ Lưu sư phụ đúng không?” Lý Vũ nghĩ nghĩ một lúc thì nhớ ra có một nơi như vậy.
Bình thường, nếu không đi học thì hắn rất ít khi vào trong thôn, nên có rất nhiều chỗ hắn không biết. Tuy nhiên, Thúy Hoa Lâu thì lại có chút ấn tượng đối với hắn. Đó chính là một cái kỹ viện, nằm giữa một thôn trang không mấy khá giả.
“Đúng rồi! Lần trước cha dẫn muội đến Thúy Hoa Lâu để chữa bệnh, trên người các tỷ tỷ xinh đẹp ở đó có mùi rất giống huynh.” Nhược Hà nói với ánh mắt ngưỡng một, có vẻ như không biết hai từ “kỹ viện” nghĩa là gì.
“Trùng hợp vậy sao?” Lý Vũ chột dạ hỏi lại. Hắn chỉ tình cờ phát hiện trong nhà có nhiều thảo dược có mùi thơm, sau đó vô ý phối ra được loại nước tắm mà hắn đang dùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.