Chương 33: Cái Hoa
Jim Maryal
30/10/2019
Quay trở lại cái đêm Quyên lần mò trong căn nhà hoang, còn Minh thì đi
theo cái thứ trăng trắng kì lạ kia về căn nhà mái tranh. Minh nấp sau
một cái cây to, mắt chăm chăm nhìn về hướng "con ma" đang di chuyển. Nó
không đi vào nhà ngay, mà thay vào đó, nó ra sau nhà, nơi có một cái lán nho nhỏ gọi là "nhà tắm", đủ kín để che đi những phần không nên nhìn.
Nó đi vào trong, múc nước từ cái giếng có sẵn để tắm rửa, đương nhiên
Minh chỉ nghe thấy những âm thanh dội nước ào ào. Cậu thắc mắc một con
ma lại đi tắm khuya làm cái gì...
Sau nửa tiếng, khi Minh gần như đang ngủ gật phía sau gốc cây lớn, có tiếng bước chân đi ra từ cái lán, và Minh ngạc nhiên vì nhìn thấy cái Hoa, thay vì nhìn thấy cái thứ trăng trắng ban đầu. Đầu óc cậu càng mờ mịt hơn vì không hiểu chuyện gì xảy ra, và lưỡng lự không biết có nên đi ra khỏi gốc cây và hỏi con bé cho ra lẽ hay không? Rõ ràng giọng nói của người phụ nữ trong căn nhà hoang là giọng người lớn, lạ hoắc và chắc chắn không phải của cái Hoa. Hay cái thứ trắng ấy đã biến mất ngay khi bước vào trong lán, và Hoa thực sự đang tắm ở đó thì sao? Vậy thì con bé phải nhìn thấy nó, và không thể có loại biểu cảm như chưa từng nhìn thấy vật gì lạ như thế kia được. Hơn nữa, nếu thế thì kì lạ hơn khi Hoa lại đi tắm vào giờ này. Trời khá tối, nhưng ánh sáng lờ nhờ của mặt trăng hắt xuống làm cho Minh vẫn có thể nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn cô độc không lẫn vào đâu được của Hoa.
Hay chính Hoa là cái thứ mờ ảo trăng trắng vừa rồi?
Minh chợt rùng mình, sợ hãi với chính suy nghĩ vừa rồi của bản thân.
Đợi cho cái Hoa đi vào nhà giống như mọi chuyện đều không có gì kì lạ xảy ra cả, Minh thầm tính toán. Nếu như bây giờ lẻn vào nhà nằm ngủ như không có phát sinh chuyện gì hết thì không được, mà nếu quay lại chỗ Quyên thì có khi lại bị đánh vỡ sọ vì tội không nghe lời... Thây kệ, cứ quay lại chỗ Quyên đã vậy.
Trời tờ mờ sáng, Minh chạy tới chỗ nấp trước đó cạnh căn nhà hoang, đôi mắt đảo khắp nơi để tìm hình bóng nhỏ nhắn của Quyên. Sâu thẳm trong lòng mình, cậu biết nguyên nhân quay lại nơi này không phải vì tò mò chuyện nhà Hoa, mà là vì lo cho Quyên.
Minh tìm mọi ngóc ngách xung quanh căn nhà nhỏ nhưng cũng chẳng thấy Quyên đâu. Cậu đứng trước cửa ra vào của căn nhà, do dự một lát rồi quyết tâm bước vào trong. Bên trong ngôi nhà nhỏ trống không, trừ một chiếc giường rơm và một số đồ linh tinh vặt vãnh dưới đất. Quyên biến mất như thể cô chưa từng tồn tại vậy, cảm giác như hình bóng của cô gái nhỏ mấy tiếng trước chỉ là hư ảo, là trong mơ. Tim Minh đập thịch một cái. Không thấy Quyên đâu, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều không còn tồn tại nữa...
"Quyênnn..."
Vọng lại tiếng của cậu là tiếng gió xào xạc, tán lá cọ vào nhau. Không có bất kì phản hồi nào càng khiến Minh lo lắng điên cuồng. Nếu như Quyên mất tích, dù có phải xới tung cả khu rừng này lên, cậu cũng sẽ nhất định phải tìm cho ra hình bóng nhỏ nhắn đó.
Dồn nén hơi thở để điều hòa lại nhịp tim, Minh nhìn lại một lượt mọi ngóc ngách của ngôi nhà, sau đó chắc chắn không có gì lạ nữa mới quyết tâm quay trở lại nhà Hoa. Cậu sẽ quay lại tìm Quyên, sớm thôi.
Lúc về đến nhà Hoa, trời đã sáng, từ xa bà Hoa đã lom khom sau mấy bụi cây nhỏ cạnh nhà.
"Bà ơi, bà làm gì thế ạ?"
Tâm trạng nặng nề làm Minh không thể cười tươi được, nhưng vẫn hỏi bà Hoa cho có lệ.
"À, có mấy chồi măng non vừa mới mọc, bà hái cho cái Hoa ăn. Nó thích ăn món này lắm... Sao cháu dậy sớm thế?"
"Cháu đi tập thể dục chút ạ. Thế Hoa vẫn ngủ ạ?"
"Ừ. Lúc nào nó cũng thiếu ngủ hết, chắc là do học bài nhiều quá..."
Minh không nói gì, chỉ lặng lẽ giúp bà cụ hái măng non sáng sớm, đầu vẫn hướng về Quyên. Đáng ra lúc ấy cậu không nên quay về để lại Quyên một mình. Phải rồi, chắc chắn là gã đàn ông kia đã bắt cóc Quyên... Nghĩ đến đây, trong lòng Minh không hiểu vì cái gì mà bốc lên một ngọn lửa lớn, chỉ muốn bộc phát ra bên ngoài.
Hắn ta sẽ làm gì Quyên? Nếu hắn ta thật sự bắt cóc cô ấy thì cậu sẽ sai người phanh thây hắn ngay, thật tức chết mà!
Đúng lúc ấy, cá Hoa từ trong nhà đi ra, ngáp ngắn ngáp dài.
"Sao mọi người dậy sớm thế? Ủa anh Minh, chị Quyên đâu?"
Minh nhìn Hoa với ánh mắt phức tạp, xen lẫn hoài nghi. Cô bé này còn bao nhiêu bí mật mà người ngoài không thể biết? Vì dính vào vụ này mà Quyên đến giờ còn chẳng thấy đâu, sự thật là cô bé này giả nai hay thật sự không biết gì hết?
"Chị ấy có việc rồi..."
Trước hết cứ đánh lừa mọi người trước thôi.
"Chị ấy về trường học ạ? Vậy sao anh không về học cùng chị ấy, em không sao..."
"Không. Bọn anh đã xin nghỉ học tuần này để giúp em mà. Em cứ đi học đi, bọn anh sẽ giúp em tìm ra mẹ..."
"Em không đi học đâu. Chừng nào vẫn còn khúc mắc chưa giải được thì em sẽ không thể tập trung học được."
"Các cháu đang nói gì thế?"
Hình như hai người quên mất sự có mặt của bà Hoa, nên khi được hỏi thì vô cùng lúng túng.
"Bọn cháu đang nói về bài tập thầy cô giao ạ. Cháu sẽ giúp em ấy làm bài tập vì dù sao bọn cháu cũng được nghỉ một tuần..."
"À... Cảm ơn cháu nhé."
Nhìn nụ cười đôn hậu của bà cụ mà Quyên chợt cảm thấy tội lỗi. Cháu xin lỗi bà vì đã nói dối ạ...
Sau khi nói với bà Hoa rằng mình và Hoa cần vào rừng học để có thể tập trung hơn, một lý do khá là vô lý nhưng lại có vẻ thuyết phục, thì bà cụ chẳng nghi ngờ gì mà đồng ý ngay.
Hoa im lặng đi theo Minh, sau đó mạnh dạn hỏi.
"Anh có gì muốn nói với em đúng không ạ?"
Minh vẫn bước đi nhưng không hề quay đầy lại. Không muốn nhìn Hoa, là tại vì cô mà Quyên cho đến giờ này vẫn không có tin tức. Và cậu không muốn quát mắng Hoa.
"Đúng vậy."
"Anh... muốn hỏi chuyện gì ạ?"
Hoa lưỡng lự một chút rồi hỏi, trong lòng đã có nghi vấn.
"Em có nhớ những gì em đã làm đêm qua không?"
Đêm qua...
"Anh muốn hỏi rằng tại sao đêm hôm khuya khoắt em lại đi tắm khuya?"
Quả nhiên là câu hỏi này. Hoa như đoán trước được, nên cũng chẳng ngạc nhiên, nhưng mãi không nói nổi.
"Tại sao vậy?"
Minh dừng bước, đầu vẫn không hề quay lại. Nghe câu hỏi này, thoạt giống như hỏi lại câu phía trên, nhưng ý chính mà Minh muốn hỏi là: "Tại sao vì em mà Quyên mất tích? Nếu cậu ấy có chuyện gì, tôi cũng sẽ không thể tha thứ và đồng cảm cho em được."
"Em sợ anh không tin thôi."
"... Cứ nói đi, anh tin là em sẽ không nói dối người giúp đỡ mình đâu."
"Em... không biết gì hết. Mỗi lần đêm xuống, em đã thấy mình trong nhà tắm rồi..."
"Có phải em đang giấu anh điều gì không?"
Ngập ngừng mãi không nói hết câu, lại còn không dám nhìn thẳng. Khẳng định Hoa còn đang giấu điều gì đó, mà không muốn thổ lộ.
Minh kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời, nhưng cuối cùng cũng buông xuôi.
"Thôi, nếu Hoa không muốn nói với anh thì cũng chẳng sao cả. Bọn anh sẽ tìm ra mẹ của em, sớm thôi."
"À vâng..."
Hoa vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Minh. Cậu bất lực thật sự, nhưng điều quan trọng bây giờ là tìm ra Quyên.
Hai người một trước một sau chậm rãi đi trong rừng, Minh ngầm hướng về phía có căn nhà hoang mà đi. Hoa mặt ngày càng tái mét.
"Em sao thế?"
Nhận thấy điều dị thường, Minh hỏi nhỏ, mặc dù trong thâm tâm thừa biết tại sao mặt cô bé lại tái mét.
"Không... Không có gì ạ... Mình đi đường khác được không anh? Đường này hình như có nhiều rắn rừng lắm..."
"Anh đang dẫn em tới chỗ chị Quyên mà, với cả không sao đâu, anh đã thử đi đường này rồi."
Rốt cuộc em đang giấu một bí mật lớn cỡ nào? Tại sao lại giấu không cho người khác biết...
"Hình như phía trước có một căn nhà hoang đấy..."
Minh cố tình nói, mắt kín đáo quan sát tỉ mỉ sự biến đổi đa dạng trên mặt Hoa.
Em đã bị mất phần hồn của mình rồi.
Câu nói của Hoa ngày hôm qua chợt văng vẳng bên tai, Minh đứng khựng lại.
Phải chăng thứ trăng trắng hôm qua chính là phần hồn của Hoa?
Nhưng rõ ràng giọng nói trong căn nhà hoang lại là giọng người lớn, chắc chắn không phải của Hoa.
"Mẹ em làm nghề gì thế?"
Đang đi bình thường mà tự nhiên đứng lại thì quả thật không bình thường cho lắm, nên Minh đánh trống lảng.
"Mẹ em... Em nghe bà bảo mẹ em làm nghề hái thuốc, đem lá thuốc ra thành phố để bán lấy tiền. Cực kì vất vả."
Chẳng mấy chốc mà cả hai đã đến nơi có căn nhà hoang, Minh thầm nhủ phải tìm ra Quyên.
"Hoa có biết nơi này không?"
"Em... có."
"Đây cũng là một ngôi nhà bị bỏ hoang à?"
"Em không biết nữa..."
"Tìm chị Quyên giúp anh."
"Sao cơ ạ?"
Minh không thèm nhìn thẳng vào mắt Hoa, giọng nói lạnh lùng không có độ ấm.
"Vì dính vào gia đình em mà cậu ấy đã mất tích từ hôm qua rồi."
Cậu không định giấu chuyện này nữa. Điều quan trọng trước tiên không phải là tìm ra mẹ Hoa, mà là tìm ra Quyên.
Không rõ Hoa nghĩ gì trong đầu, cô bé mạnh dạn bước tới kéo tay áo Minh đi đâu đó. Không phải vào trong nhà, hai người đang tiến dần ra phía sau nhà. Đằng sau nhà... có gì đặc biệt chăng?
"Em sẽ chỉ cho anh một nơi bí mật này..."
Minh không nói gì, vì cậu biết Hoa bản chất vẫn là một cô bé tốt bụng.
"Đây..."
Phía sau nhà có một lùm cây to, Hoa bới vài cái, lùm cây đó tản đi. Bên trong hiện lên một nắp hầm.
Ở đây có hầm bí mật sao?
Hoa vẫn không nhìn Minh, miệng thao thao bất tuyệt.
"Em đã phát hiện ra cái hầm này từ khá lâu. Từ nhỏ em luôn sợ hãi đến nơi này vì thứ ở bên trong cái hầm này. Mọi người chuyển đi cũng chỉ vì nó."
"Trong đó có gì?"
"Em không biết. Em chỉ biết là cứ đêm xuống, bất cứ ai đi lạc đến nơi này đều có thể nghe thấy tiếng khóc rấm rứt của một người phụ nữ, xui xẻo hơn thì sẽ nhìn thấy một bóng ma màu trắng lúc ẩn lúc hiện xung quanh căn nhà này... Và tất cả bọn họ đều sẽ bị lạc. Một thời gian sau, họ... đều chết hết."
Một câu chuyện li kì nữa lại xuất hiện ở vùng đất hẻo lánh này.
Sau nửa tiếng, khi Minh gần như đang ngủ gật phía sau gốc cây lớn, có tiếng bước chân đi ra từ cái lán, và Minh ngạc nhiên vì nhìn thấy cái Hoa, thay vì nhìn thấy cái thứ trăng trắng ban đầu. Đầu óc cậu càng mờ mịt hơn vì không hiểu chuyện gì xảy ra, và lưỡng lự không biết có nên đi ra khỏi gốc cây và hỏi con bé cho ra lẽ hay không? Rõ ràng giọng nói của người phụ nữ trong căn nhà hoang là giọng người lớn, lạ hoắc và chắc chắn không phải của cái Hoa. Hay cái thứ trắng ấy đã biến mất ngay khi bước vào trong lán, và Hoa thực sự đang tắm ở đó thì sao? Vậy thì con bé phải nhìn thấy nó, và không thể có loại biểu cảm như chưa từng nhìn thấy vật gì lạ như thế kia được. Hơn nữa, nếu thế thì kì lạ hơn khi Hoa lại đi tắm vào giờ này. Trời khá tối, nhưng ánh sáng lờ nhờ của mặt trăng hắt xuống làm cho Minh vẫn có thể nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn cô độc không lẫn vào đâu được của Hoa.
Hay chính Hoa là cái thứ mờ ảo trăng trắng vừa rồi?
Minh chợt rùng mình, sợ hãi với chính suy nghĩ vừa rồi của bản thân.
Đợi cho cái Hoa đi vào nhà giống như mọi chuyện đều không có gì kì lạ xảy ra cả, Minh thầm tính toán. Nếu như bây giờ lẻn vào nhà nằm ngủ như không có phát sinh chuyện gì hết thì không được, mà nếu quay lại chỗ Quyên thì có khi lại bị đánh vỡ sọ vì tội không nghe lời... Thây kệ, cứ quay lại chỗ Quyên đã vậy.
Trời tờ mờ sáng, Minh chạy tới chỗ nấp trước đó cạnh căn nhà hoang, đôi mắt đảo khắp nơi để tìm hình bóng nhỏ nhắn của Quyên. Sâu thẳm trong lòng mình, cậu biết nguyên nhân quay lại nơi này không phải vì tò mò chuyện nhà Hoa, mà là vì lo cho Quyên.
Minh tìm mọi ngóc ngách xung quanh căn nhà nhỏ nhưng cũng chẳng thấy Quyên đâu. Cậu đứng trước cửa ra vào của căn nhà, do dự một lát rồi quyết tâm bước vào trong. Bên trong ngôi nhà nhỏ trống không, trừ một chiếc giường rơm và một số đồ linh tinh vặt vãnh dưới đất. Quyên biến mất như thể cô chưa từng tồn tại vậy, cảm giác như hình bóng của cô gái nhỏ mấy tiếng trước chỉ là hư ảo, là trong mơ. Tim Minh đập thịch một cái. Không thấy Quyên đâu, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều không còn tồn tại nữa...
"Quyênnn..."
Vọng lại tiếng của cậu là tiếng gió xào xạc, tán lá cọ vào nhau. Không có bất kì phản hồi nào càng khiến Minh lo lắng điên cuồng. Nếu như Quyên mất tích, dù có phải xới tung cả khu rừng này lên, cậu cũng sẽ nhất định phải tìm cho ra hình bóng nhỏ nhắn đó.
Dồn nén hơi thở để điều hòa lại nhịp tim, Minh nhìn lại một lượt mọi ngóc ngách của ngôi nhà, sau đó chắc chắn không có gì lạ nữa mới quyết tâm quay trở lại nhà Hoa. Cậu sẽ quay lại tìm Quyên, sớm thôi.
Lúc về đến nhà Hoa, trời đã sáng, từ xa bà Hoa đã lom khom sau mấy bụi cây nhỏ cạnh nhà.
"Bà ơi, bà làm gì thế ạ?"
Tâm trạng nặng nề làm Minh không thể cười tươi được, nhưng vẫn hỏi bà Hoa cho có lệ.
"À, có mấy chồi măng non vừa mới mọc, bà hái cho cái Hoa ăn. Nó thích ăn món này lắm... Sao cháu dậy sớm thế?"
"Cháu đi tập thể dục chút ạ. Thế Hoa vẫn ngủ ạ?"
"Ừ. Lúc nào nó cũng thiếu ngủ hết, chắc là do học bài nhiều quá..."
Minh không nói gì, chỉ lặng lẽ giúp bà cụ hái măng non sáng sớm, đầu vẫn hướng về Quyên. Đáng ra lúc ấy cậu không nên quay về để lại Quyên một mình. Phải rồi, chắc chắn là gã đàn ông kia đã bắt cóc Quyên... Nghĩ đến đây, trong lòng Minh không hiểu vì cái gì mà bốc lên một ngọn lửa lớn, chỉ muốn bộc phát ra bên ngoài.
Hắn ta sẽ làm gì Quyên? Nếu hắn ta thật sự bắt cóc cô ấy thì cậu sẽ sai người phanh thây hắn ngay, thật tức chết mà!
Đúng lúc ấy, cá Hoa từ trong nhà đi ra, ngáp ngắn ngáp dài.
"Sao mọi người dậy sớm thế? Ủa anh Minh, chị Quyên đâu?"
Minh nhìn Hoa với ánh mắt phức tạp, xen lẫn hoài nghi. Cô bé này còn bao nhiêu bí mật mà người ngoài không thể biết? Vì dính vào vụ này mà Quyên đến giờ còn chẳng thấy đâu, sự thật là cô bé này giả nai hay thật sự không biết gì hết?
"Chị ấy có việc rồi..."
Trước hết cứ đánh lừa mọi người trước thôi.
"Chị ấy về trường học ạ? Vậy sao anh không về học cùng chị ấy, em không sao..."
"Không. Bọn anh đã xin nghỉ học tuần này để giúp em mà. Em cứ đi học đi, bọn anh sẽ giúp em tìm ra mẹ..."
"Em không đi học đâu. Chừng nào vẫn còn khúc mắc chưa giải được thì em sẽ không thể tập trung học được."
"Các cháu đang nói gì thế?"
Hình như hai người quên mất sự có mặt của bà Hoa, nên khi được hỏi thì vô cùng lúng túng.
"Bọn cháu đang nói về bài tập thầy cô giao ạ. Cháu sẽ giúp em ấy làm bài tập vì dù sao bọn cháu cũng được nghỉ một tuần..."
"À... Cảm ơn cháu nhé."
Nhìn nụ cười đôn hậu của bà cụ mà Quyên chợt cảm thấy tội lỗi. Cháu xin lỗi bà vì đã nói dối ạ...
Sau khi nói với bà Hoa rằng mình và Hoa cần vào rừng học để có thể tập trung hơn, một lý do khá là vô lý nhưng lại có vẻ thuyết phục, thì bà cụ chẳng nghi ngờ gì mà đồng ý ngay.
Hoa im lặng đi theo Minh, sau đó mạnh dạn hỏi.
"Anh có gì muốn nói với em đúng không ạ?"
Minh vẫn bước đi nhưng không hề quay đầy lại. Không muốn nhìn Hoa, là tại vì cô mà Quyên cho đến giờ này vẫn không có tin tức. Và cậu không muốn quát mắng Hoa.
"Đúng vậy."
"Anh... muốn hỏi chuyện gì ạ?"
Hoa lưỡng lự một chút rồi hỏi, trong lòng đã có nghi vấn.
"Em có nhớ những gì em đã làm đêm qua không?"
Đêm qua...
"Anh muốn hỏi rằng tại sao đêm hôm khuya khoắt em lại đi tắm khuya?"
Quả nhiên là câu hỏi này. Hoa như đoán trước được, nên cũng chẳng ngạc nhiên, nhưng mãi không nói nổi.
"Tại sao vậy?"
Minh dừng bước, đầu vẫn không hề quay lại. Nghe câu hỏi này, thoạt giống như hỏi lại câu phía trên, nhưng ý chính mà Minh muốn hỏi là: "Tại sao vì em mà Quyên mất tích? Nếu cậu ấy có chuyện gì, tôi cũng sẽ không thể tha thứ và đồng cảm cho em được."
"Em sợ anh không tin thôi."
"... Cứ nói đi, anh tin là em sẽ không nói dối người giúp đỡ mình đâu."
"Em... không biết gì hết. Mỗi lần đêm xuống, em đã thấy mình trong nhà tắm rồi..."
"Có phải em đang giấu anh điều gì không?"
Ngập ngừng mãi không nói hết câu, lại còn không dám nhìn thẳng. Khẳng định Hoa còn đang giấu điều gì đó, mà không muốn thổ lộ.
Minh kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời, nhưng cuối cùng cũng buông xuôi.
"Thôi, nếu Hoa không muốn nói với anh thì cũng chẳng sao cả. Bọn anh sẽ tìm ra mẹ của em, sớm thôi."
"À vâng..."
Hoa vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Minh. Cậu bất lực thật sự, nhưng điều quan trọng bây giờ là tìm ra Quyên.
Hai người một trước một sau chậm rãi đi trong rừng, Minh ngầm hướng về phía có căn nhà hoang mà đi. Hoa mặt ngày càng tái mét.
"Em sao thế?"
Nhận thấy điều dị thường, Minh hỏi nhỏ, mặc dù trong thâm tâm thừa biết tại sao mặt cô bé lại tái mét.
"Không... Không có gì ạ... Mình đi đường khác được không anh? Đường này hình như có nhiều rắn rừng lắm..."
"Anh đang dẫn em tới chỗ chị Quyên mà, với cả không sao đâu, anh đã thử đi đường này rồi."
Rốt cuộc em đang giấu một bí mật lớn cỡ nào? Tại sao lại giấu không cho người khác biết...
"Hình như phía trước có một căn nhà hoang đấy..."
Minh cố tình nói, mắt kín đáo quan sát tỉ mỉ sự biến đổi đa dạng trên mặt Hoa.
Em đã bị mất phần hồn của mình rồi.
Câu nói của Hoa ngày hôm qua chợt văng vẳng bên tai, Minh đứng khựng lại.
Phải chăng thứ trăng trắng hôm qua chính là phần hồn của Hoa?
Nhưng rõ ràng giọng nói trong căn nhà hoang lại là giọng người lớn, chắc chắn không phải của Hoa.
"Mẹ em làm nghề gì thế?"
Đang đi bình thường mà tự nhiên đứng lại thì quả thật không bình thường cho lắm, nên Minh đánh trống lảng.
"Mẹ em... Em nghe bà bảo mẹ em làm nghề hái thuốc, đem lá thuốc ra thành phố để bán lấy tiền. Cực kì vất vả."
Chẳng mấy chốc mà cả hai đã đến nơi có căn nhà hoang, Minh thầm nhủ phải tìm ra Quyên.
"Hoa có biết nơi này không?"
"Em... có."
"Đây cũng là một ngôi nhà bị bỏ hoang à?"
"Em không biết nữa..."
"Tìm chị Quyên giúp anh."
"Sao cơ ạ?"
Minh không thèm nhìn thẳng vào mắt Hoa, giọng nói lạnh lùng không có độ ấm.
"Vì dính vào gia đình em mà cậu ấy đã mất tích từ hôm qua rồi."
Cậu không định giấu chuyện này nữa. Điều quan trọng trước tiên không phải là tìm ra mẹ Hoa, mà là tìm ra Quyên.
Không rõ Hoa nghĩ gì trong đầu, cô bé mạnh dạn bước tới kéo tay áo Minh đi đâu đó. Không phải vào trong nhà, hai người đang tiến dần ra phía sau nhà. Đằng sau nhà... có gì đặc biệt chăng?
"Em sẽ chỉ cho anh một nơi bí mật này..."
Minh không nói gì, vì cậu biết Hoa bản chất vẫn là một cô bé tốt bụng.
"Đây..."
Phía sau nhà có một lùm cây to, Hoa bới vài cái, lùm cây đó tản đi. Bên trong hiện lên một nắp hầm.
Ở đây có hầm bí mật sao?
Hoa vẫn không nhìn Minh, miệng thao thao bất tuyệt.
"Em đã phát hiện ra cái hầm này từ khá lâu. Từ nhỏ em luôn sợ hãi đến nơi này vì thứ ở bên trong cái hầm này. Mọi người chuyển đi cũng chỉ vì nó."
"Trong đó có gì?"
"Em không biết. Em chỉ biết là cứ đêm xuống, bất cứ ai đi lạc đến nơi này đều có thể nghe thấy tiếng khóc rấm rứt của một người phụ nữ, xui xẻo hơn thì sẽ nhìn thấy một bóng ma màu trắng lúc ẩn lúc hiện xung quanh căn nhà này... Và tất cả bọn họ đều sẽ bị lạc. Một thời gian sau, họ... đều chết hết."
Một câu chuyện li kì nữa lại xuất hiện ở vùng đất hẻo lánh này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.