Chương 24: Giết Nó
Jim Maryal
17/09/2019
Quyên dường như không nghe thấy lời nói của con quỷ nữ, cô hỏi lại.
"Cô vừa nói gì?"
Giống như một lời nói bông đùa, tính chân thực của nó bằng không.
"Tôi sẽ nói lại nếu như cô đồng ý giúp tôi."
Con quỷ cười quỷ dị, tiến sát lại gần Quyên.
"Giúp cái gì?"
Con quỷ nhìn Quyên, sau đó khung cảnh xung quanh nó lại thay đổi. Gương mặt một cô gái trẻ hiện lên, trong lòng Quyên dấy lên bao nhiêu là tò mò.
"Trịnh... Châu Mẫn? Cô muốn làm gì?"
"Giết nó."
"Cô ta thì có liên quan gì tới cô? Sao tôi phải giết?"
"Mẹ cô ta là con gái của kẻ giết tôi. Cô ghét cô ta mà, giết đi, cả cô và tôi đều có lợi."
Thì ra quỷ nữ nhắm vào cô vì cô có một chút liên quan tới cô gái kia.
"Chẳng có lợi lộc gì hết. Tôi chẳng có lí do gì để giết cô ta. Tôi sẽ không giết người."
Con quỷ không nói gì, khung cảnh xung quanh lại một lần nữa thay đổi. Quyên thấy Minh, Trịnh Châu Mẫn và bố mẹ hai bên. Họ cười nói vui vẻ, sau đó hai nhà tổ chức đám cưới linh đình. Trong bộ âu phục lịch lãm và chiếc váy trắng tinh khôi, cặp đôi Minh, Mẫn cười hạnh phúc với nhau, trao nhau nhẫn cưới và ôm nhau. Quyên thấy còn một người nữa đứng xa xa, cách đám cưới một khoảng đủ để người ta nghĩ rằng đó chỉ là một người qua đường không hơn không kém. Đó là bản thân cô.
"Cô bé, đây chính là tương lai cô phải đối mặt. Nếu như muốn giữ người con trai cô quan tâm, thì giết nó chính là cách duy nhất để giải quyết vấn đề."
Đám cưới trong ảo ảnh bỗng tan ra thành bong bóng nước, hòa tan trong không trung.
Trong lòng Quyên hiện tại là một mảnh hỗn độn. Minh sẽ cưới Trịnh Châu Mẫn, sẽ bỏ cô. Lời hứa gì đó chẳng qua cũng chỉ là lời hứa, Minh vẫn phải cưới người con gái kia, vẫn sẽ bỏ mặc cô. Quyên sợ cô đơn. Quyên sợ mình lại chỉ còn một mình, không bạn bè, bị người cười nhạo.
Trong đầu cô bé chợt hiện ra hình ảnh Minh bất chấp tất cả chạy ra ôm mình vào lòng mà không màng đến tính mạng. Hơi thở của Minh chợt thoang thoảng đâu đó quanh chóp mũi.
"Kết hôn thì sao? Dù sao trong lòng tớ cũng chỉ có mình cậu thôi mà."
Câu nói ấy lặp đi lặp lại như một đoạn ghi âm bật liên tục mà mãi không hết pin. Tương lai thì sao chứ? Tương lai nằm gọn trong tay con người mà. Cô không tin mọi thứ trên đời đều được sắp đặt sẵn. Con người sinh ra để tạo nên tương lai mà người ta mong muốn.
Huống hồ, đám cưới trước mắt Quyên khi nãy, chỉ là giả.
"Cô sẽ không lừa được tôi đâu."
"Ồ, vậy sao."
Con quỷ nữ tỏ vẻ như câu nói vừa rồi chẳng hề hấn gì tới nó. Giống như nó đã đoán được rằng Quyên chắc chắn sẽ nói như thế.
"Sâu trong cô chẳng phải cũng nghĩ vậy hay sao? Dù có là ảo ảnh thì đó cũng là nỗi sợ hãi lớn nhất của cô. Đừng cố bám hy vọng vào những điều đã qua nữa, cô thừa biết dù cho hai người đó không đồng ý và có chống đối thế nào đi chăng nữa thì bố mẹ của họ cũng sẽ ép họ kết hôn, huống chi, họ đã lập ra khế ước máu."
"Cô đừng ăn nói xằng bậy nữa."
Quyên quát to. Cô không tin, không bao giờ tin là họ sẽ kết hôn. Khế ước máu cái gì, cũng chỉ là thủ tục mà thôi.
"Tóm lại tôi sẽ không giết người."
Con quỷ nữ chỉ cười một cách mờ ám.
"Cô nên nghĩ cho bản thân mình một chút. Giết hay không, là quyết định của cô, nhưng nếu cô không giết, tôi sẽ không đi đâu hết. Tôi sẽ... tấn công người bên cạnh cô trước."
"Đừng hòng."
Giết người à? Một đứa 10 tuổi đi giết người thì còn ra thể thống gì nữa? Cả nhà cô đều bị giết đã quá đủ rồi, không thể có thêm một gia đình nào bị tàn sát nữa...
Con quỷ nhoáng cái biến mất, trong tích tắc, Quyên như rơi vào một cáu hố đen không đáy, xung quanh mọi thứ đều chỉ có một màu đen, trống rỗng. Kí ức đêm đó lại ùa về. Trong màn đêm, tiếng chị gái hét lên từng tràng đau đớn, tiếng dao liên tiếp cắm phập vài người chị không ngừng hiện lên trong trí nhớ. Bên tai Quyên lại loáng thoáng tiếng của con quỷ...
"Cô có nghe thấy nỗi sợ hãi trong chính mình hay không? Cô có cảm thấy đau đớn hay không? Cảm thấy sợ hãi? Kinh tởm? Trống rỗng? Cảm giác như mất đi mọi thứ?"
Quyên dường như không thể kiểm soát được suy nghĩ và sự tỉnh táo nữa, hai tay ôm chặt tai lại để khỏi phải nghe những tiếng thủ thỉ rù rì. Cô lắc đầu nguầy nguậy, rồi khuỵu xuống như mất hết sức lực.
"Im đi, im đi, đừng nói nữa. Tôi xin cô đừng nói nữa, đưa tôi trở về cuộc sống thực đi. Tôi không giúp cô đâu, không bao giờ, không bao giờ!"
[Cập nhật chương mới nhất tại Wattpad jimmaryal]
Không gian màu đen dần biến mất, chuyển thành không gian màu trắng mờ ảo. Quyên thấy những bóng hình thân thuộc trước mặt, rồi nước mắt bỗng dưng chảy xuống đầy mặt.
"Bố mẹ, chị gái. Tại sao mọi người lại ở đây?"
Quyên vô thức bước về phía trước, muốn ôm chầm mọi người nhưng không thể. Những hình ảnh ấy cứ dần lùi ra sau, khiến Quyên không thể nào với tới được.
"Mọi người đừng đi mà, ở lại với con. Mọi người đừng đi, con ở đây buồn lắm, con muốn sống cùng mọi người..."
Giọng nói thân thuộc của bố Quyên vang lên, nhưng họ vẫn cứ lùi dần về phía xa mà Quyên đi mãi cũng chẳng thể đuổi kịp họ.
"Con hãy giết Trịnh Châu Mẫn đi. Giết nó, gia đình ta sẽ đoàn tụ. Nghe lời bố, hãy giết Trịnh Châu Mẫn đi..."
"Con nghe lời bố, giết nó đi..."
"Đúng vậy em gái ạ, hãy giết Trịnh Châu Mẫn..."
Đúng lúc ấy, trong đầu Quyên phát ra giọng nói thân thuộc.
"Quyên ơi, dừng lại đi."
Đó là giọng của Minh.
Quyên bỗng bừng tỉnh. Cô đứng lại, ánh mắt không còn u mê trống rỗng nữa mà đã trở nên tỉnh táo. Ba linh hồn trước mắt cũng dừng lại, không lùi về phía sau nữa.
"Đừng hòng lừa được tôi. Tôi sẽ không để cô toại nguyện đâu."
Một hình ảnh kì dị xảy ra. Ba linh hồn trước mắt méo mó rồi hợp lại thành một hình người, khi hình người ấy hiện ra rõ ràng thì đó chính là con quỷ nữ.
"Cô thật khó bị lừa nha, hahaha..."
Quyên mặt vô cảm. Lấy gia đình cô ra làm trò đùa, điều này là không thể tha thứ được.
"Cô thấy mình giống một đứa trẻ mười tuổi không!"
"Tôi chính là một đứa trẻ mười tuổi. Đừng hòng đánh lừa được tôi nữa."
Từ giờ trở đi, Quyên sẽ cảnh giác với bất cứ trò lừa đảo nào của con quỷ nữ này. Thật khiến lòng người bấp bênh.
"Được thôi. Vậy thì cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành thế thân của Trịnh Châu Mẫn. Cô phải chết thay cô ta! Có như vậy, tôi mới chịu đi siêu sinh..."
Nụ cười man dại của quỷ nữ khiến Quyên ớn lạnh toàn thân.
"Cô vừa nói gì?"
Giống như một lời nói bông đùa, tính chân thực của nó bằng không.
"Tôi sẽ nói lại nếu như cô đồng ý giúp tôi."
Con quỷ cười quỷ dị, tiến sát lại gần Quyên.
"Giúp cái gì?"
Con quỷ nhìn Quyên, sau đó khung cảnh xung quanh nó lại thay đổi. Gương mặt một cô gái trẻ hiện lên, trong lòng Quyên dấy lên bao nhiêu là tò mò.
"Trịnh... Châu Mẫn? Cô muốn làm gì?"
"Giết nó."
"Cô ta thì có liên quan gì tới cô? Sao tôi phải giết?"
"Mẹ cô ta là con gái của kẻ giết tôi. Cô ghét cô ta mà, giết đi, cả cô và tôi đều có lợi."
Thì ra quỷ nữ nhắm vào cô vì cô có một chút liên quan tới cô gái kia.
"Chẳng có lợi lộc gì hết. Tôi chẳng có lí do gì để giết cô ta. Tôi sẽ không giết người."
Con quỷ không nói gì, khung cảnh xung quanh lại một lần nữa thay đổi. Quyên thấy Minh, Trịnh Châu Mẫn và bố mẹ hai bên. Họ cười nói vui vẻ, sau đó hai nhà tổ chức đám cưới linh đình. Trong bộ âu phục lịch lãm và chiếc váy trắng tinh khôi, cặp đôi Minh, Mẫn cười hạnh phúc với nhau, trao nhau nhẫn cưới và ôm nhau. Quyên thấy còn một người nữa đứng xa xa, cách đám cưới một khoảng đủ để người ta nghĩ rằng đó chỉ là một người qua đường không hơn không kém. Đó là bản thân cô.
"Cô bé, đây chính là tương lai cô phải đối mặt. Nếu như muốn giữ người con trai cô quan tâm, thì giết nó chính là cách duy nhất để giải quyết vấn đề."
Đám cưới trong ảo ảnh bỗng tan ra thành bong bóng nước, hòa tan trong không trung.
Trong lòng Quyên hiện tại là một mảnh hỗn độn. Minh sẽ cưới Trịnh Châu Mẫn, sẽ bỏ cô. Lời hứa gì đó chẳng qua cũng chỉ là lời hứa, Minh vẫn phải cưới người con gái kia, vẫn sẽ bỏ mặc cô. Quyên sợ cô đơn. Quyên sợ mình lại chỉ còn một mình, không bạn bè, bị người cười nhạo.
Trong đầu cô bé chợt hiện ra hình ảnh Minh bất chấp tất cả chạy ra ôm mình vào lòng mà không màng đến tính mạng. Hơi thở của Minh chợt thoang thoảng đâu đó quanh chóp mũi.
"Kết hôn thì sao? Dù sao trong lòng tớ cũng chỉ có mình cậu thôi mà."
Câu nói ấy lặp đi lặp lại như một đoạn ghi âm bật liên tục mà mãi không hết pin. Tương lai thì sao chứ? Tương lai nằm gọn trong tay con người mà. Cô không tin mọi thứ trên đời đều được sắp đặt sẵn. Con người sinh ra để tạo nên tương lai mà người ta mong muốn.
Huống hồ, đám cưới trước mắt Quyên khi nãy, chỉ là giả.
"Cô sẽ không lừa được tôi đâu."
"Ồ, vậy sao."
Con quỷ nữ tỏ vẻ như câu nói vừa rồi chẳng hề hấn gì tới nó. Giống như nó đã đoán được rằng Quyên chắc chắn sẽ nói như thế.
"Sâu trong cô chẳng phải cũng nghĩ vậy hay sao? Dù có là ảo ảnh thì đó cũng là nỗi sợ hãi lớn nhất của cô. Đừng cố bám hy vọng vào những điều đã qua nữa, cô thừa biết dù cho hai người đó không đồng ý và có chống đối thế nào đi chăng nữa thì bố mẹ của họ cũng sẽ ép họ kết hôn, huống chi, họ đã lập ra khế ước máu."
"Cô đừng ăn nói xằng bậy nữa."
Quyên quát to. Cô không tin, không bao giờ tin là họ sẽ kết hôn. Khế ước máu cái gì, cũng chỉ là thủ tục mà thôi.
"Tóm lại tôi sẽ không giết người."
Con quỷ nữ chỉ cười một cách mờ ám.
"Cô nên nghĩ cho bản thân mình một chút. Giết hay không, là quyết định của cô, nhưng nếu cô không giết, tôi sẽ không đi đâu hết. Tôi sẽ... tấn công người bên cạnh cô trước."
"Đừng hòng."
Giết người à? Một đứa 10 tuổi đi giết người thì còn ra thể thống gì nữa? Cả nhà cô đều bị giết đã quá đủ rồi, không thể có thêm một gia đình nào bị tàn sát nữa...
Con quỷ nhoáng cái biến mất, trong tích tắc, Quyên như rơi vào một cáu hố đen không đáy, xung quanh mọi thứ đều chỉ có một màu đen, trống rỗng. Kí ức đêm đó lại ùa về. Trong màn đêm, tiếng chị gái hét lên từng tràng đau đớn, tiếng dao liên tiếp cắm phập vài người chị không ngừng hiện lên trong trí nhớ. Bên tai Quyên lại loáng thoáng tiếng của con quỷ...
"Cô có nghe thấy nỗi sợ hãi trong chính mình hay không? Cô có cảm thấy đau đớn hay không? Cảm thấy sợ hãi? Kinh tởm? Trống rỗng? Cảm giác như mất đi mọi thứ?"
Quyên dường như không thể kiểm soát được suy nghĩ và sự tỉnh táo nữa, hai tay ôm chặt tai lại để khỏi phải nghe những tiếng thủ thỉ rù rì. Cô lắc đầu nguầy nguậy, rồi khuỵu xuống như mất hết sức lực.
"Im đi, im đi, đừng nói nữa. Tôi xin cô đừng nói nữa, đưa tôi trở về cuộc sống thực đi. Tôi không giúp cô đâu, không bao giờ, không bao giờ!"
[Cập nhật chương mới nhất tại Wattpad jimmaryal]
Không gian màu đen dần biến mất, chuyển thành không gian màu trắng mờ ảo. Quyên thấy những bóng hình thân thuộc trước mặt, rồi nước mắt bỗng dưng chảy xuống đầy mặt.
"Bố mẹ, chị gái. Tại sao mọi người lại ở đây?"
Quyên vô thức bước về phía trước, muốn ôm chầm mọi người nhưng không thể. Những hình ảnh ấy cứ dần lùi ra sau, khiến Quyên không thể nào với tới được.
"Mọi người đừng đi mà, ở lại với con. Mọi người đừng đi, con ở đây buồn lắm, con muốn sống cùng mọi người..."
Giọng nói thân thuộc của bố Quyên vang lên, nhưng họ vẫn cứ lùi dần về phía xa mà Quyên đi mãi cũng chẳng thể đuổi kịp họ.
"Con hãy giết Trịnh Châu Mẫn đi. Giết nó, gia đình ta sẽ đoàn tụ. Nghe lời bố, hãy giết Trịnh Châu Mẫn đi..."
"Con nghe lời bố, giết nó đi..."
"Đúng vậy em gái ạ, hãy giết Trịnh Châu Mẫn..."
Đúng lúc ấy, trong đầu Quyên phát ra giọng nói thân thuộc.
"Quyên ơi, dừng lại đi."
Đó là giọng của Minh.
Quyên bỗng bừng tỉnh. Cô đứng lại, ánh mắt không còn u mê trống rỗng nữa mà đã trở nên tỉnh táo. Ba linh hồn trước mắt cũng dừng lại, không lùi về phía sau nữa.
"Đừng hòng lừa được tôi. Tôi sẽ không để cô toại nguyện đâu."
Một hình ảnh kì dị xảy ra. Ba linh hồn trước mắt méo mó rồi hợp lại thành một hình người, khi hình người ấy hiện ra rõ ràng thì đó chính là con quỷ nữ.
"Cô thật khó bị lừa nha, hahaha..."
Quyên mặt vô cảm. Lấy gia đình cô ra làm trò đùa, điều này là không thể tha thứ được.
"Cô thấy mình giống một đứa trẻ mười tuổi không!"
"Tôi chính là một đứa trẻ mười tuổi. Đừng hòng đánh lừa được tôi nữa."
Từ giờ trở đi, Quyên sẽ cảnh giác với bất cứ trò lừa đảo nào của con quỷ nữ này. Thật khiến lòng người bấp bênh.
"Được thôi. Vậy thì cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành thế thân của Trịnh Châu Mẫn. Cô phải chết thay cô ta! Có như vậy, tôi mới chịu đi siêu sinh..."
Nụ cười man dại của quỷ nữ khiến Quyên ớn lạnh toàn thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.