Chương 29:
QJF
24/05/2024
“Ta không thấy được.” Vân Phi Tinh bình tĩnh nói, hắn ta nhẹ nhàng châm vào cổ tay Lâm Nhạc Phàm, “Ngươi nói cho ta biết đi.”
Giọng nói lạnh lùng cứng rắn hệt như đang ra lệnh, Lâm Nhạc Phàm không dám cãi lời, chỉ là y chẳng còn vui sướng hân hoan như trước, chỉ thuật lại những màu sắc và hình dạng của pháo hoa với giọng điệu khô khốc. Tiếc là y cũng không biết những những khái niệm đó có còn ở trong ký ức thuở nhỏ của Vân Phi Tinh hay không.
Vân Phi Tinh lẳng lặng nghe giọng y, bàn tay lành lạnh vuốt ve từ cổ tay y lên trên. Lâm Nhạc Phàm không hề xa lạ gì với cảm giác và tín hiệu này, vốn dĩ trong lòng y chống cự tất cả nhưng nghĩ tới tình cảnh của mình, y vẫn im lặng chọn chấp nhận.
Chẳng bao lâu sau, thân thể của Vân Phi Tinh dán lên người y, đè lên cơ thể y gây cảm giác nằng nặng. Tấm lụa trắng che khuất dung mạo và vẻ mặt của hắn ta, nhưng Lâm Nhạc Phàm vẫn biết hắn ta luôn lạnh lùng tĩnh lặng như trước.
Lâm Nhạc Phàm đã hiểu biết ý đồ và tác phong của Vân Phi Tinh, mặc dù tu sĩ coi thanh tu là chủ yếu nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có vài chuyện bản năng tìm tới, nếu không thì làm sao có những thứ như “song tu”, “đạo lữ” chứ?
Tu sĩ thanh tu tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt có thể dùng Thanh Tâm Quyết để hóa giải dục niệm, nhưng Ẩn Tiên Cung khác với những môn phái phong cách phóng túng, Ẩn Tiên Cung không không chủ trương buông thả, tuy nhiên, nếu Vân Phi Tinh không muốn làm như thế, không muốn miệt mài vô độ thì cũng có thể song tu với người khác, vậy nên mới có đạo lữ Tịch Mộng Quân.
Cơ hội song tu với thiếu cung chủ như thế này, e là có không biết bao nhiêu người mong ngóng, tiếc rằng Lâm Nhạc Phàm không phải là người tài, không thể song tu với Vân Phi Tinh được, nếu không thì tu vi của y cũng chẳng kẹt ở đó mãi.
Hành vi này chỉ là giải tỏa bản năng giữa hai người, không liên quan tới tu hành. Nhưng dù là thế, chỉ cần tiếng gió y dụ dỗ thiếu cung chủ bị đồn xa, vẫn khiến rất nhiều tu sĩ ghen ghét căm thù.
Lâm Nhạc Phàm hiểu rõ chuyện này, y để bàn tay của Vân Phi Tinh luồn vào trong quần áo theo ý thích của hắn ta, hắn ta sờ lên eo, đè y lên cây. Từ đây đến Vĩnh Vọng Thành còn có một quãng, trống trải không người, chỉ có ánh đèn và pháo hoa giữa không trung chiếu rọi.
Lâm Nhạc Phàm để mặc đôi bàn tay kia đùa nghịch cơ thể, cũng cảm giác được một vật cứng quen thuộc ở bụng dưới. Vân Phi Tinh nhận ra quần áo trên người bị cởi xuống gần hết, Vân Phi Tinh cũng dán sát tới gần, bên gáy còn bị cắn một cái quen thuộc, làm sao Lâm Nhạc Phàm không biết những gì xảy ra tiếp theo được.
Y sốt ruột ngăn cản, “Khoan, khoan đã… hôm nay ta không chuẩn bị…”
Sự “chuẩn bị” này phải do Lâm Nhạc Phàm tự làm, không thể làm phiền Vân Phi Tinh. Lâm Nhạc Phàm cởi quần lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp, y nhấc một chân lên, Vân Phi Tinh lập tức vuốt ve bắp đùi y, để y gác chân lên khuỷu tay của mình.
Ít nhiều gì Lâm Nhạc Phàm cũng xấu hổ vì hành vi để lộ nơi riêng tư này, y bắt đầu rề rà. Giờ phút này, chẳng biết tại sao y lại thấy may, Vân Phi Tinh che mắt bằng vải trắng, không thể thấy được vẻ mặt của hắn ta, cũng không nhìn thấy vẻ mặt của y khiến y không xấu hổ quá đỗi. Nhưng Lâm Nhạc Phàm cảm giác được sự áp lực lạnh lẽo khác.Chắc hẳn gương mặt của Vân Phi Tinh sau tấm vải trắng kia cũng là “thờ ơ lạnh nhạt” nhìn tư thế xấu xí của mình nhỉ?
Dẫu sao thì so với một Vân Phi Tinh quần áo chỉnh tề, vẻ mặt lạnh nhạt, bản thân y lại cởi quần áo, trần trụi cho thấy nơi riêng tư giữa trời đất như thế này.
Những dấu vết thân mật trước đó của bọn họ đã phai mờ, lồng ngực rắn chắc trơn mịn, chỉ cần xoa nắn là sẽ để lại dấu tay thật dài. Núm vú đỏ sẫm dựng thẳng giữa không trung, mỗi khi bọn họ làm nó đều được “chăm sóc” đặc biệt, bị gặm cắn để lại những dấu vết rõ ràng.
Dương vật nhỏ nhắn ở dưới cái bụng bằng phẳng rủ xuống, bên dưới gốc dương vật còn có hai cánh hoa thịt mềm mại nhỏ xinh, nụ hoa phun ra đài hoa, giống hệt hoa huyệt của nữ giới.
Nhưng Lâm Nhạc Phàm là một con hồ ly, y không hiểu biết nhiều như thế, cũng không biết được thân thể âm dương của mình, chỉ biết Vân Phi Tinh muốn vào từ nơi đó.
Chỉ là ở đó quá nhỏ, nếu không cẩn thận mở rộng thì sẽ bị căng tràn, đổ máu.
Về chuyện tại sao Vân Phi Tinh có được đạo lữ hoàn mỹ như Tịch Mộng Quân mà vẫn làm những chuyện này với y, thì chắc là vì Vân Phi Tinh yêu thương quý trọng Dung Tiêm Ảnh, không muốn Dung Tiêm Ảnh chịu đau nhỉ?
Tóm lại, con cáo hoang thấp kém như y mà được dùng làm công cụ giải tỏa dục vọng thì không còn gì tiện hơn, y không biết rõ là “dùng có tốt” hay không, nhưng Vân Phi Tinh khinh thường và đối xử tùy tiện với y là thật.
Vì dù ở nơi hoang dã này, Vân Phi Tinh cũng có thể làm mọi thứ với y theo ý mình mà không quan tâm tới chuyện gì…
Giọng nói lạnh lùng cứng rắn hệt như đang ra lệnh, Lâm Nhạc Phàm không dám cãi lời, chỉ là y chẳng còn vui sướng hân hoan như trước, chỉ thuật lại những màu sắc và hình dạng của pháo hoa với giọng điệu khô khốc. Tiếc là y cũng không biết những những khái niệm đó có còn ở trong ký ức thuở nhỏ của Vân Phi Tinh hay không.
Vân Phi Tinh lẳng lặng nghe giọng y, bàn tay lành lạnh vuốt ve từ cổ tay y lên trên. Lâm Nhạc Phàm không hề xa lạ gì với cảm giác và tín hiệu này, vốn dĩ trong lòng y chống cự tất cả nhưng nghĩ tới tình cảnh của mình, y vẫn im lặng chọn chấp nhận.
Chẳng bao lâu sau, thân thể của Vân Phi Tinh dán lên người y, đè lên cơ thể y gây cảm giác nằng nặng. Tấm lụa trắng che khuất dung mạo và vẻ mặt của hắn ta, nhưng Lâm Nhạc Phàm vẫn biết hắn ta luôn lạnh lùng tĩnh lặng như trước.
Lâm Nhạc Phàm đã hiểu biết ý đồ và tác phong của Vân Phi Tinh, mặc dù tu sĩ coi thanh tu là chủ yếu nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có vài chuyện bản năng tìm tới, nếu không thì làm sao có những thứ như “song tu”, “đạo lữ” chứ?
Tu sĩ thanh tu tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt có thể dùng Thanh Tâm Quyết để hóa giải dục niệm, nhưng Ẩn Tiên Cung khác với những môn phái phong cách phóng túng, Ẩn Tiên Cung không không chủ trương buông thả, tuy nhiên, nếu Vân Phi Tinh không muốn làm như thế, không muốn miệt mài vô độ thì cũng có thể song tu với người khác, vậy nên mới có đạo lữ Tịch Mộng Quân.
Cơ hội song tu với thiếu cung chủ như thế này, e là có không biết bao nhiêu người mong ngóng, tiếc rằng Lâm Nhạc Phàm không phải là người tài, không thể song tu với Vân Phi Tinh được, nếu không thì tu vi của y cũng chẳng kẹt ở đó mãi.
Hành vi này chỉ là giải tỏa bản năng giữa hai người, không liên quan tới tu hành. Nhưng dù là thế, chỉ cần tiếng gió y dụ dỗ thiếu cung chủ bị đồn xa, vẫn khiến rất nhiều tu sĩ ghen ghét căm thù.
Lâm Nhạc Phàm hiểu rõ chuyện này, y để bàn tay của Vân Phi Tinh luồn vào trong quần áo theo ý thích của hắn ta, hắn ta sờ lên eo, đè y lên cây. Từ đây đến Vĩnh Vọng Thành còn có một quãng, trống trải không người, chỉ có ánh đèn và pháo hoa giữa không trung chiếu rọi.
Lâm Nhạc Phàm để mặc đôi bàn tay kia đùa nghịch cơ thể, cũng cảm giác được một vật cứng quen thuộc ở bụng dưới. Vân Phi Tinh nhận ra quần áo trên người bị cởi xuống gần hết, Vân Phi Tinh cũng dán sát tới gần, bên gáy còn bị cắn một cái quen thuộc, làm sao Lâm Nhạc Phàm không biết những gì xảy ra tiếp theo được.
Y sốt ruột ngăn cản, “Khoan, khoan đã… hôm nay ta không chuẩn bị…”
Sự “chuẩn bị” này phải do Lâm Nhạc Phàm tự làm, không thể làm phiền Vân Phi Tinh. Lâm Nhạc Phàm cởi quần lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp, y nhấc một chân lên, Vân Phi Tinh lập tức vuốt ve bắp đùi y, để y gác chân lên khuỷu tay của mình.
Ít nhiều gì Lâm Nhạc Phàm cũng xấu hổ vì hành vi để lộ nơi riêng tư này, y bắt đầu rề rà. Giờ phút này, chẳng biết tại sao y lại thấy may, Vân Phi Tinh che mắt bằng vải trắng, không thể thấy được vẻ mặt của hắn ta, cũng không nhìn thấy vẻ mặt của y khiến y không xấu hổ quá đỗi. Nhưng Lâm Nhạc Phàm cảm giác được sự áp lực lạnh lẽo khác.Chắc hẳn gương mặt của Vân Phi Tinh sau tấm vải trắng kia cũng là “thờ ơ lạnh nhạt” nhìn tư thế xấu xí của mình nhỉ?
Dẫu sao thì so với một Vân Phi Tinh quần áo chỉnh tề, vẻ mặt lạnh nhạt, bản thân y lại cởi quần áo, trần trụi cho thấy nơi riêng tư giữa trời đất như thế này.
Những dấu vết thân mật trước đó của bọn họ đã phai mờ, lồng ngực rắn chắc trơn mịn, chỉ cần xoa nắn là sẽ để lại dấu tay thật dài. Núm vú đỏ sẫm dựng thẳng giữa không trung, mỗi khi bọn họ làm nó đều được “chăm sóc” đặc biệt, bị gặm cắn để lại những dấu vết rõ ràng.
Dương vật nhỏ nhắn ở dưới cái bụng bằng phẳng rủ xuống, bên dưới gốc dương vật còn có hai cánh hoa thịt mềm mại nhỏ xinh, nụ hoa phun ra đài hoa, giống hệt hoa huyệt của nữ giới.
Nhưng Lâm Nhạc Phàm là một con hồ ly, y không hiểu biết nhiều như thế, cũng không biết được thân thể âm dương của mình, chỉ biết Vân Phi Tinh muốn vào từ nơi đó.
Chỉ là ở đó quá nhỏ, nếu không cẩn thận mở rộng thì sẽ bị căng tràn, đổ máu.
Về chuyện tại sao Vân Phi Tinh có được đạo lữ hoàn mỹ như Tịch Mộng Quân mà vẫn làm những chuyện này với y, thì chắc là vì Vân Phi Tinh yêu thương quý trọng Dung Tiêm Ảnh, không muốn Dung Tiêm Ảnh chịu đau nhỉ?
Tóm lại, con cáo hoang thấp kém như y mà được dùng làm công cụ giải tỏa dục vọng thì không còn gì tiện hơn, y không biết rõ là “dùng có tốt” hay không, nhưng Vân Phi Tinh khinh thường và đối xử tùy tiện với y là thật.
Vì dù ở nơi hoang dã này, Vân Phi Tinh cũng có thể làm mọi thứ với y theo ý mình mà không quan tâm tới chuyện gì…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.