Chương 10: Hồi cố gia lâm nhiều phiền toái - Ngộ cao nhân bí ẩn bao trùm
Liễu Tàn Dương
21/05/2013
Nhờ hai bóng đen hoàn tất việc tìm kiếm - với cách tìm thật kỹ, dù một mẩu tro tàn họ cũng chẳng bỏ sót và bất chấp bầu trời đêm càng lúc càng thêm về khuya họ vẫn tiến hành và khi phát hiện họ chực bỏ đi vì việc tìm kiếm không toại nguyện, Giang Cửu Linh toan xuất hiện đối diện với họ.
Nhưng nghĩ sao không biết, Giang Cửu Linh chợt thay đổi ý định, không xuất hiện nữa, thay vào đó, chỉ khi hai bóng đen đi thật khuất, Giang Cửu Linh mới nhẹ nhàng từ chỗ ẩn bước ra và tự lên tiếng nói với giọng cũng nhẹ nhàng tương tự :
- Thật không ngờ nơi tại hạ từng một thời lưu ngụ, dù nay đã trở thành đống tro tàn nhưng vẫn khiến nhiều cao thủ đột ngột quan tâm tìm đến. Hai nhân vật lúc nãy, một họ Khúc và một họ Hứa vừa phải thất vọng bỏ đi. Họ là người của tôn giá chăng? Phải chăng vì bản lĩnh cao minh hơn, tôn giá do phát hiện Giang Cửu Linh tại hạ đã ẩn phục gần nên cố tình chờ để gặp? Vậy đã đến lúc rồi, xin cung thỉnh tôn giá hãy hiện thân cho.
Nhưng bất kể Giang Cửu Linh nói gì và cung thỉnh ra sao, cảnh xung quanh đó mãi vẫn tĩnh lặng, không có một thanh âm hồi đáp cũng chẳng thấy bất kỳ ai xuất hiện.
Giang Cửu Linh buông tiếng cười khẩy :
- Hoặc giả tôn giá không cùng chung dụng ý với hai huynh đệ họ Khúc và họ Hứa? Vậy tôn giá xuất hiện ở đây là vì tại hạ? Điều này kể cũng lạ vì tại hạ không thể nào nghĩ ra tại sao tôn giá biết quá rõ chỗ này để tìm đến và như chủ tâm chờ đợi tại hạ? Và để minh bạch, ắt tại hạ chẳng còn cách nào khác ngoài việc đành đắc tội, buộc tôn giá phải hiện thân vậy.
Dứt lời, Giang Cửu Linh toan cất tay tung kình nhưng bất chợt tự khựng lại để đổi sang cử chỉ khác, là bất ngờ lắc vai đảo người di chuyển thật nhanh đến một chỗ thật khuất chỉ cách đấy hai trượng.
Vút.
Ở đấy dù màn đêm đen vẫn bao phủ, Giang Cửu Linh vẫn dễ dàng nhìn thấy một cảnh thật là dở khóc dở cười, đành khựng lại và tự kêu thật khẽ :
- Úy! Sao lại là lão nhân gia? Khốn khổ thay, hảo danh tửu Thiết Bố Sam thật danh bất hư truyền, ắt lão để bụng đói lại dùng một hơi cạn cả một hồ rượu, chẳng bị quật ngã sao được? A...
Nói xong Giang Cửu Linh liền nhẹ chân lùi lại toan bỏ đi thì một lần nữa Giang Cửu Linh lại thay đổi ý định, vội cởi lớp áo bên ngoài và nhẹ đắp lên thân hình đang nằm co ro của lão nhân trước mặt.
Lão nhân vẫn ngủ, thi thoảng lại bật ra chuỗi tiếng ngáy pho pho, là thanh âm lúc nãy, vì nghe Giang Cửu Linh thoạt đầu từng ngỡ có người xuất hiện dò xét thì lúc này đây mới vỡ lẽ hư thực.
Tuy nhiên có lẽ nhờ được thêm một lớp áo ủ ấm, lão chợt trở giấc và nói lào thào trong mơ, một giấc mơ thật bình dị :
- Hảo danh tửu, được một ngụm dù chết cũng mãn nguyện, huống hồ lần này bỗng dưng lại thụ cả một hồ. A... ngon. Nếu có thêm một hồ nữa thật không uổng công sống một đời. A...
Giang Cửu Linh mỉm cười và nhẹ nhàng ngồi xuống mở nắp hồ rượu, chủ ý để mùi thơm bay phảng phất vào mũi lão nhân.
Như lân thấy pháo, lão nhân tức thì ngồi bật dậy nhưng khi toan vơ tay chộp hồ rượu, lão chợt khựng lại :
- Là ngươi đấy ư? Này ngươi có ý gì khi cố tình theo chân lão phu? Lại toan dùng hồ rượu này mê hoặc hay mua chuộc lão phu thì phải? Chớ tưởng bở, vì lão phu tuy có máu mê tửu nhưng không phải hễ có mang rượu đến là ngươi muốn thỉnh cầu gì cũng được lão phu dễ dàng ưng thuận. Ngươi nghĩ như vậy là quá sai lầm.
Giang Cửu Linh vẫn mỉm cười, vừa lắc đầu vừa thản nhiên bày tỏ chủ ý :
- Lão tiền bối chớ ngộ nhận, mọi việc tiểu bối làm cho tới tận lúc này đối với lão tiền bối đều là hảo ý, quyết chẳng mảy may có tâm địa lợi dụng. Vả lại tại sao tiểu bối phải lợi dụng hay mê hoặc, mua chuộc như lời lão tiền bối vừa nói? Thú thật tiểu bối có nhiều may mắn hơn người, có thể quả quyết phần nào đủ bản lĩnh tự tiến hành mọi việc đã định và chẳng cần nhờ đến ai. Thế nên một lần nữa xin lão tiền bối chớ ngộ nhận, Giang Cửu Linh tiểu bối quyết chẳng phải hạng người ấy. Còn về hồ rượu này, mong tiền bối cứ nhận đừng áy náy hoặc ngại ngần. Tiểu bối xin cáo biệt.
Chợt có tiếng lão nhân gọi lúc Giang Cửu Linh chỉ đi được mấy bước :
- Chờ đã, chiếc áo này của ngươi? Bởi lão phu tuy hãy còn chếnh choáng nhưng vẫn nhớ và nhận biết bản lĩnh chưa hề may mắn sở hữu vật nào tương tự. Nếu là của ngươi thì mau thu hồi.
Và lập tức ném trả Giang Cửu Linh với thủ pháp khiến Giang Cửu Linh thoạt nhìn cũng kêu tán thưởng :
- Hảo công phu. Tiểu bối thật thất lễ vì mãi bây giờ mới minh bạch lão tiền bối đích thực là cao nhân.
Đến lượt lão nhân cũng kêu khi mục kích cách Giang Cửu Linh tiếp nhận chiếc áo thật dễ dàng :
- Hảo, tiểu tử ngươi cũng khá đấy, thật lạ là ngươi có niên kỷ chỉ mới mười mấy chưa đến đôi mươi thì phải? Lệnh sư là bậc cao nhân nào?
Giang Cửu Linh tự khoác lại chiếc áo và lắc đầu :
- Xin lượng thứ tiểu bối vì có ẩn tình, đã tự hứa, ngày nào chưa thay tiên sư hoàn thành tâm nguyện, quyết chẳng nhắc đến tính danh hoặc lai lịch xuất thân của tiên sư. Nhân đây cũng xin thỉnh giáo, có phải lão tiền bối là Phong Trần Cuồng Cái, kỳ thực danh xưng lần đầu tiểu bối được nghe, vì thế chỉ hỏi để dễ xưng hô, quyết chẳng có ý gì khác.
Lão nhân vẫy tay ra hiệu cho Giang Cửu Linh lại gần :
- Lời của ngươi, lão phu tin xuất phát từ tâm bởi như lão phu nhìn thấy thái độ ngươi hoàn toàn bình thản dù có nghe gã họ Khúc cơ hồ đề quyết lão phu là Phong Trần Cuồng Cái. Cũng có nghĩa ngươi hoặc chưa từng hoặc chỉ mới hành tẩu giang hồ gần đây, lịch duyệt kiến văn hãy còn kém.
Giang Cửu Linh tiến lại gần :
- Nào chỉ có thế, kể cả tiên sư cũng vội vã lìa trần chưa đầy một ngày sau khi thu nhận tiểu bối, thế nên ngoài một ít võ công vội tiếp nhận, tiểu bối chẳng có cơ hội được tiên sư chỉ bảo nhiều hơn. Do vậy dù lão tiền bối có thật là Phong Trần Cuồng Cái thì đối với tiểu bối cũng chỉ là một danh xưng không hơn không kém. Xin lượng thứ nếu lời vừa rồi của tiểu bối vì có phần bất kính, có thể làm lão tiền bối phật ý.
Lão nhân lại ra hiệu, lần này như muốn bảo Giang Cửu Linh cũng ngồi xuống như lão :
- Ngươi bảo chỉ được lệnh sư thu nhận vỏn vẹn chỉ một ngày? Vậy sau đó thì sao? Vì lão phu tuyệt đối không tin chỉ trong một ngày lại có thể đào luyện được ngươi hiện có bản lĩnh thật khá cao thâm?
Giang Cửu Linh vui vẻ ngồi xuống đối diện lão nhân :
- Đương nhiên tiểu bối đã có thêm nhiều ngày tự khổ luyện nhưng nói chuẩn xác hơn đó cũng là quãng thời gian tiểu bối tịnh chẳng dám ly khai chỗ ẩn thân, vì lão tiền bối tin chăng, tiểu bối đang là một tội phạm tại đào, hiện vẫn bị triều đình tróc nã chỉ vì những tội danh chẳng hề do bản thân gây ra.
Lão nhân giật mình :
- Thảo nào lão phu thấy ngươi cứ nhấp nha nhấp nhổm ngồi không yên, có phải đấy là tâm trạng của ngươi khi mới đặt chân vào đệ nhất lâu?
Giang Cửu Linh chấn động :
- Lẽ nào ngay từ đầu lão tiền bối đã chủ ý dò xét tiểu bối? Tại sao?
Lão nhân cười thần bí :
- Ngươi từng bảo đã minh bạch lão phu là cao nhân, vì là cao nhân đồng thời hai mắt phần nào còn tỏ tường, há lẽ lão phu không nhận ra để bắt buộc phải lưu tâm do phát hiện ngươi quả thật là cao thủ thâm tàng bất lộ? Nhưng đừng ngại lão phu sẽ tố giác ngươi với quan phủ, thay vào đó nếu được hãy cho lão phu biết vì sao ngươi bị triều đình tróc nã, nhược bằng không tiện thì thôi.
Giang Cửu Linh không ngần ngại, ung dung thuật mọi oan khiên cho lão nhân nghe, dĩ nhiên không thể thuật hết mà chỉ đề cập những gì cần thiết đủ cho lão nhân hiểu mà thôi :
- Mọi việc bắt đầu từ lúc Khưu Vân Lâu sau nhiều lần vũ nhục đã ngang nhiên tìm đến tận chỗ này toan hạ nhục tiểu bối lần nữa, thế là...
Phản ứng của lão nhân ngay sau khi nghe Giang Cửu Linh thuật xong chỉ là nụ cười nửa miệng và ngạo mạn hỏi :
- Vì đang nghi lão phu là hung thủ hoặc chí ít phần nào có liên can nên nãy giờ ngươi vừa thuật vừa chủ tâm dò xét từng phản ứng của lão phu?
Giang Cửu Linh cân nhấc đáp lại :
- Ngoài triều đình hiện vẫn còn ba thế lực xuất phát từ võ lâm đều nhắm vào tiểu bối, một là Minh Nguyệt giáo, hai là chủ hung đích thực từng giở thủ đoạn ném đá giấu tay, luôn quyết dồn tiểu bối vào tử lộ, thế lực thứ ba là nhân vật bí ẩn từng xuất hiện và may được Tây Môn Nghi nhìn ra công phu sở học là Hư Vô Thân Ảnh gì đó. Vì thế xin chớ trách vì tiểu bối đã để lộ ý nghi ngờ sau khi nghe lão tiền bối thừa nhận ngay từ đầu đã lưu tâm đến tiểu bối.
Lão nhân bật cười, giọng nói vẫn tỏ ra ngạo mạn :
- Cũng như ngươi, lão phu luôn tự phụ về bản lĩnh từng đạt, tự hào đủ tư cách để hễ bản thân muốn gì thì chỉ việc ra tay, chẳng cần dựa vào ai hoặc bất cứ thế lực nào và cũng chẳng mong chiếm đoạt thứ gì thêm, kể cả bí kíp võ học gì đó mà lũ Minh Nguyệt giáo đang ráo riết truy tìm ở ngươi. Thế nên chớ quá xem thường, cho lão phu quan tâm vì muốn đối phó ngươi. Phong Trần Cuồng Cái lão phu từ thuở nào đến giờ chưa hề là loại người như vậy. Ha ha...
Giang Cửu Linh chột dạ vội vòng tay tạ lỗi cùng lão nhân :
- Một lễ này tiểu bối xin tạ tội, mong Phong Trần Cuồng Cái lão tiền bối đại lượng bỏ qua cho.
Lão xua tay :
- Nếu ngươi thật tâm thì chẳng cần tạ lỗi, vì lão phu bình sinh cũng không ưa nghe những lời khách sáo. Nhưng ngươi nói thật chứ về chuyện bản thân không thực sư là hung thủ sát hại Khưu gia?
Giang Cửu Linh lắc đầu :
- Nếu là hung thủ, tiểu bối đâu dễ tha mạng cho Khưu Vân Lâu đã vũ nhục tiểu bối chẳng biết bao nhiêu lần trước đây? Và tương tự nếu tiểu bối không nuôi hoài bão quyết tự minh oan thì đâu việc gì cứ mãi tránh bọn bộ đầu có thân thủ quá kém?
Lão Phong Trần Cuồng Cái gật đầu :
- Chính vì thế do lão phu cảm thấy lạ nên quyết một lần chạm mặt ngươi hỏi cho ra lẽ. Nếu không ngươi ngỡ dễ tiếp cận lão phu như vừa rồi?
Giang Cửu Linh giật mình :
- Nói như vậy có ý gì? Trừ phi... a... tiểu bối hiểu rồi, kỳ thực từ sau khi ly khai tửu lâu, lão tiền bối luôn ngấm ngầm bám theo tiểu bối? Và lúc nãy lão tiền bối chỉ giả vờ ngủ say?
Lão phì cười :
- Quả thật ngươi đã đạt thân thủ cao minh nhưng còn về kiến văn lịch duyệt thì hãy còn quá kém. Và cứ ngữ này lão phu e ngươi sẽ còn chịu nhiều khốn đốn, nhất là với hung thủ đúng như ngươi nhận định, đã luôn ném đá giấu tay, quyết dồn ngươi vào tử địa. Vậy hãy nghe lão phu khuyên một câu, từ nay về sau ngươi nên cẩn trọng hơn. Và tốt nhất đừng dễ tin người như nãy giờ vẫn tỏ ra tin lão phu.
Giang Cửu Linh thêm chột dạ vì thế toàn thân chợt vụt bắn về phía sau :
- Lão tiền bối lại có ý gì đây?
Lão lại bật cười sảng khoái :
- Chớ quá lo ngại, bởi nếu muốn lão phu đã hại ngươi từ lâu. Còn lời vừa rồi chỉ là để cảnh tỉnh ngươi, nhưng dù sao lão phu phần nào cũng yên tâm, bởi ở ngươi vừa có một phản ứng chẳng phải bất kỳ cao thủ nào cũng có thể thi triển nhanh và lợi hại tương tự. Có thể cho lão phu biết đấy là công phu gì chăng?
Có phần nhẹ nhõm Giang Cửu Linh thở hắt ra :
- Tam thúc phụ từng giáo huấn luôn căn dặn tiểu bối chớ tin vào bất kỳ ai, bởi chốn võ lâm luôn đầy hung hiểm và lòng người giang hồ thì đầy xảo trá mưu mô. Nhưng nếu là vậy, há lẽ khắp giang hồ chẳng một ai thật đáng tin sao? Tuy nhiên tiểu bối quyết chẳng ngại thổ lộ, cử chỉ vừa tự dịch lùi vừa rồi là do tiểu bối lỏm học được từ lũ quái xà và còn nhiều nữa những chiêu thức tiểu bối cũng lỏm học tương tự.
Lão nhân kinh ngạc :
- Ngươi càng lúc càng khiến lão phu kinh ngạc. Vì phải có tư chất cực kỳ tinh minh miễn tiệp ngươi mới mong lĩnh hội và luyện được các quái chiêu tương tự. Có thể cho lão phu một phen đại khai nhãn giới được chăng?
Giang Cửu Linh lập tức khước từ :
- Không nên đâu, bởi các chiêu đó đa phần đều là những sát thủ, rất dễ gây phương hại và tiểu bối luôn tự nhủ chỉ dùng mỗi khi lâm cảnh chẳng đặng đừng.
Nhưng lão nhân đã đứng bật lên :
- Đã vậy lão phu càng muốn lĩnh giáo, tuy nhiên ngươi chớ ngại, bởi có thể gây phương hại cho lão phu thì hiện nay trên giang hồ bất quá chỉ có vài ba cao thủ, đâu dễ đến lượt ngươi. Nào, mau xuất thủ đi. Nếu không lão phu xuất thủ trước và khi đó ngươi có muốn ra tay cũng chẳng kịp, thế nào?
Và trong khi Giang Cửu Linh vẫn còn mãi phân vân, lão Phong Trần Cuồng Cái đã như cơn cuồng phong lao ào ào đến :
- Ngươi chậm quá, phải thật quyết đoán như lão phu đây này, đỡ.
Ào...
Dù bất ngờ nhưng Giang Cửu Linh vẫn lùi thoát thật nhanh :
- Chậm đã, tiểu bối sẽ chỉ nhận lời giao thủ nếu lão tiền bối hứa vận dụng kiến văn uyên bác chỉ điểm hộ hai vấn đề chưa biết hỏi ai.
Lão tung mình cuốn theo, cơ hồ bám sát gót Giang Cửu Linh :
- Được rồi, ắt một trong hai vấn nạn chính là tuyệt sát chiêu từng khiến nạn nhân bị thủng ở đỉnh đầu và cam chịu thảm tử? Vậy hãy mau tiếp chiêu, lão phu sau đó sẽ toại nguyện cho ngươi. Đỡ.
Vù...
Giang Cửu Linh liền đáp ứng và thật nhanh, toàn thân Giang Cửu Linh đang lùi xa chợt đột ngột lao ập tới :
- Nếu vậy tiểu bối xin đắc tội. Đỡ.
Ào...
Một đằng thì quyết tới, một đằng thì đột ngột lao ập trở lại khiến cả hai thân hình trong chớp mắt suýt chạm thân. Lão Phong Trần Cuồng Cái thế là bị bất ngờ đành bật người tung bổng lên thật cao :
- Ôi, hung hãn đến thế sao tiểu tử?
Vút.
Giang Cửu Linh cười khanh khách vội lùi :
- Lũ ác thú khi giao chiến cũng tương tự, không tấn công thì thôi, một khi xuất lực thì hầu như chưa bao giờ dụ dự. Lão tiền bối hài lòng chưa?
Lão chợt từ trên cao lao cắm xuống :
- Chiêu chưa chạm chiêu, cuộc chiến thực sự chưa khởi đầu, lão phu sao lại hài lòng? Có giỏi hãy đối phó chiêu này.
Ào.
Giang Cửu Linh vẫn cười, chợt rùn người xuống thật thấp, quyết chờ lão lao đến gần hơn. Ngờ đâu lão chưa lao xuống thì ngọn kình của lão đã ào ào cuộn xuống. Giang Cửu Linh thay vì đón đỡ chợt lách người chuyển dịch qua một bên, nhân đó chộp liên hoàn nhiều chiêu trảo vào lão khi lão rồi cũng phải lao xuống :
- Thủ thức của tiền bối y hệt chiêu của quái xà, tiểu bối xin thủ vai trò của lão hổ có ứng phó như thế này, cẩn trọng đấy.
Vù...
Vù...
Nhưng lão nhân một khi dám tự phụ, nhận là cao nhân thì thân thủ quyết chẳng tầm thường, đang đà lao xuống lão chợt đảo bộ, vừa nhẹ nhàng hạ thân xuống, thật gần Giang Cửu Linh vừa khua nhanh song thủ, xuất chiêu liên hoàn không những kịp hóa giải các chiêu công của Giang Cửu Linh mà còn bình thản chiêu chạm chiêu khi cần thiết phải va chạm.
- Ngươi xuất chiêu khá đấy, vừa nhanh vừa đầy uy lực nhưng để xem có lợi hại bằng mấy loại cầm nã này của lão phu chăng?
Vù.
Ào.
Bốp! Bốp!
Sau vài lượt chạm chiêu, Giang Cửu Linh chợt cười :
- Nhưng khi giao chiến không phải lão hổ chỉ toàn xuất thực chiêu, hãy cẩn thận với các chiêu khó phân biệt hư thực này của tiểu bối. Đỡ.
Ào...
Ào...
Lão cũng cười :
- Trong đạo lý võ học hiển nhiên cũng có cả hư lẫn thực, ngươi không phải nhắc vì lão phu cũng muốn ngươi nếm mùi vị này. Xem đây ha ha...
Vù...
Vù...
Song phương thế là tha hồ xuất chiêu, hư thực lẫn lộn và do tư thế tiếp cận quá gần, chiêu của ai cũng xuất nhanh khiến cả hai cùng có tâm trạng vì chẳng kịp phân biệt trong chiêu của đối phương đâu là thực và đâu là hư nên cuối cùng vì mãi lẩn tránh nhau khiến song phương từ kể đấy trở đi cơ hồ chẳng còn chiêu nào chạm chiêu nào nữa.
Vù...
Ào...
Được một Lúc Giang Cửu Linh vụt quát :
- Trúng.
Ào...
Phát hiện Giang Cửu Linh chợt bật hữu thủ thật nhanh, lão nghiên người và cũng kịp quật lại Giang Cửu Linh một chiêu trảo :
- Vị tất vì chỉ chiêu này mới trúng. Đỡ.
Vù...
Đột ngột Giang Cửu Linh bật cười, nhân đó vội thu hữu thủ và nhẹ nhàng bật xuất tả trảo :
- Lầm rồi, đây mới là thực chiêu. Ha ha...
Ào...
Và tả trảo của Giang Cửu Linh dù nhẹ nhàng vẫn ung dung vấu vào một bên vai của lão Phong Trần Cuồng Cái.
Ngỡ lão phải kinh hoàng lùi tránh ngờ đâu lão cũng cười :
- Ngươi cũng bị lầm, không những thế, chiêu này của lão phu nhất định vẫn nhanh hơn chiêu trảo của ngươi, trúng. Ha ha...
Và lập tức ngay khi tả trảo của Giang Cửu Linh vừa chạm vào bờ vai của lão thì lạ thay, cũng một đầu vai của Giang Cửu Linh chợt bị lão chộp cứng.
Bốp! Bốp!
Đấy là kết quả khiến cả hai ngay lập tức cùng đứng yên với đầu vai của người này bị bàn tay của người kia uy hiếp bấu chặt.
Giang Cửu Linh chỉ ngỡ như thế là xong, toan thu tay về, ngờ đâu chợt cảm nhận từ tay lão xuất phát nội kình xuyên phá và tấn công vào nội thể bản thân.
Giang Cửu Linh biến sắc bật quát :
- Sao lão tiền bối chẳng chịu thu tay? Nếu muốn đoạt mạng tiểu bối thì không dễ đâu, trái lại hãy xem đây.
Và Giang Cửu Linh thay vì thu tay chợt chộp trở lại và cũng xuất nhả nội kình phóng thẳng vào các kinh mạch lão.
Chỉ khi đó Giang Cửu Linh mới nghe lão bật quát :
- Đủ rồi, hãy mau cùng lão phu lập tức thu kình đừng diễn khai thành trận đấu nội lực nhất định cùng bất lợi cho cả hai. Mau thu.
Nhưng Giang Cửu Linh không nghe theo :
- Đang lúc lưỡng hổ tương tranh, tiểu bối quyết không thể chỉ một mình thu kình, hãy thể hiện thiện chí của tiền bối trước đã.
Lão vội gật đầu :
- Ngươi nói đúng nếu chỉ một mình tự ý thu kình là tự chuốc hoạ, lão phu vì thế cũng không thể thực hiện. Hãy cùng đếm đến ba và cùng nhau thu kình. Bắt đầu nào, một hai...
Giang Cửu Linh cũng đếm theo nhưng khi tiếng thứ ba điểm, do Giang Cửu Linh chỉ thu kình lúc đã phát hiện lão thực sự đã thu kình thế nên có phần chậm hơn khiến lão Phong Trần Cuồng Cái tức thì bị chấn lùi, lại còn phải nghiên người tự thổ ra một búm huyết :
- Sao ngươi quá chậm... oẹ...
Có hối hận cũng muộn, vì thế Giang Cửu Linh thập phần áy náy đành đứng yên vừa nhìn lão thổ huyết vừa ngượng ngùng biện bạch :
- Bởi một lần cứ ngỡ bị lão tiền bối lừa khiến lần này tiểu bối không thể không phòng xa, lão tiền bối không sao chứ?
Lão khuỵu người tự ngã ngồi xuống :
- Ngươi không đáng trách, chỉ do lão phu phần vì hiếu kỳ, phần không ngờ ngươi có nội lực thật sự lợi hại đến vậy khiến phản ứng quá nhanh, làm lão phu lúc nãy toan thu kình nhưng không kịp. Vậy có bị ngươi nghi ngờ chậm thu kình gây một ít tổn hại cũng là tự lão phu chuốc họa. Này, hạng người như ngươi nếu không cẩn trọng như lời vừa rồi lão phu cảnh tỉnh, lại thêm tâm tính nhân hậu dễ tin người, vạn nhất sơ ý để kẻ có tâm cơ nham hiểm và thâm độc lợi dụng thì e hậu quả sẽ khó lường. Vậy hãy nghe lão phu khuyên thêm một câu, rằng tin người nên tin nhưng phòng người thì không thể không đề phòng. Nhớ kỹ nha tiểu tử.
Giang Cửu Linh cũng ngồi xuống cạnh lão :
- Nói như vậy, lúc nãy lão tiền bối chậm thu tay về tuy là cố ý nhưng tuyệt nhiên không chủ tâm hại tiểu bối.
Lão lắc đầu :
- Thôi bỏ đi, hà tất mãi áy náy vì đã bảo, lão phu chẳng hề oán trách ngươi. Cũng nhờ đó lão phu mới biết và thêm quả quyết chỉ cần ngươi đừng để đi lầm vào ma đạo thì tiền đồ của ngươi sau này nhất định chỉ tạo phúc cho võ lâm. Giờ thì nói về hai nghi vấn của ngươi, điều thứ nhất ngươi nên hiểu, hung thủ quyết đẩy ngươi vào tử địa là hạng người không dễ đối phó, bởi tuy chưa thể khẳng định kẻ đó là ai nhưng đối với tuyệt sát chiêu gọi là Ma Hoa Vô Ảnh Thủ thì kẻ đó phải là hậu nhân của một đại ác ma từng bị võ lâm truy sát và diệt trừ cách nay đã ngoài trăm năm. Lão phu chỉ không hiểu vì sao ngươi lại bị kẻ đó chọn làm đối tượng, phải chăng vì đời trước của ngươi từng gây thù chuốc oán với kẻ đó? Nhưng nếu vậy, lẽ ra kẻ đó đã có thể hạ sát ngươi từ lâu, đã xảy ra chuyện gì khiến điều đó mãi đến lúc này mới xảy ra?
Giang Cửu Linh ngơ ngẩn :
- Khiến nạn nhân thủng đỉnh đầu, máu tuôn xối xả và phải chết, đó là tuyệt kỹ Ma Hoa Vô Ảnh Thủ? Tại sao đã biết rõ như vậy nhưng là do nhân vật nào vận dụng lão tiền bối lại bảo chẳng thể biết?
Lão thở dài :
- Vì trăm năm trôi qua kể từ khi đại ác ma bị trừ diệt, nếu chẳng nghe ngươi mấy lần đề cập đã tận mắt mục kích cùng một tử trạng này, quả thật lão phu chẳng dám nghĩ hoặc dám tin đại ác ma dạo nào vẫn còn có hậu nhân. Và nếu vậy lão phu e chẳng bao lâu nữa ắt đại họa sẽ đến với khắp võ lâm, giả như kẻ đó quyết vì đại ác ma năm xưa báo thù.
Giang Cửu Linh thất vọng :
- Cũng kể như tiểu bối đành vô phương không thể biết hung thủ là ai?
Lão chợt bảo :
- Nhưng ngươi có một manh mối là bọn thủy khấu Trường Giang từng tuân lệnh kẻ đó, chỉ một đêm ra tay tiêu diệt và thiêu hủy am Thiên Phật tự. Bọn chúng tuy đã chết chứng tỏ thủ đoạn của kẻ đó vừa độc ác vừa lợi hại khó lường nhưng dù sao cũng là một manh mối chớ xem thường mà bỏ qua.
Giang Cửu Linh nhẹ gật đầu và chợt lấy ra một gói vải nhỏ đưa cho lão nhân :
- Gần đây cũng có một nhóm ba cao thủ từng toan sát hại tiểu bối nhưng bất thành và đã tự sát tìm chết. Chúng có lưu lại vài mũi ám khí này, hy vọng lão tiền bối nhờ kiến văn quảng bát có thể giúp tiểu bối sáng tỏ phần nào lai lịch bọn chúng.
Lão nhận gói vải :
- Cũng là nghi vấn thứ hai của ngươi? Khá đấy và ngươi không phải kém tâm cơ như lão phu nãy giờ vẫn cứ lo. Để lão phu xem nào.
Chợt lão bật kêu :
- Thanh Mao châm! Vật này có xuất xứ từ Thanh Hải xa xôi, thật khó tin cũng bị hậu nhân của đại ác ma thao túng lợi dụng, vì như thế chỉ chứng tỏ thế lực của kẻ đó vượt ngoài suy nghĩ của lão phu.
Giang Cửu Linh lại thất vọng :
- Cũng chứng tỏ lại thêm một manh mối nữa trở nên vô dụng?
Lão giao hoàn gói vải có chứa ba mũi phi châm cho Giang Cửu Linh :
- Hãy nhẫn nại, đổi lại lão phu từ lâu đã gác bỏ mọi chuyện giang hồ thì phen này vẫn quyết hứa giúp ngươi, cũng bắt đầu từ những manh mối này.
Giang Cửu Linh hiểu theo ý khác :
- Có phải lão tiền bối muốn nói tuyệt sát chiêu Ma Hoa Vô Ảnh Thủ đích thực rất lợi hại và cơ hồ chẳng thể đối phó?
Lão thở dài :
- Nếu như biết trước để đề phòng thì không phải không dễ đối phó, điều đáng ngại ở đây là hiện nay kể cả ngươi lẫn lão phu điều chưa minh bạch kẻ cần đề phòng là ai, huống hồ tuyệt sát chiêu ấy nào phải ngẫu nhiên được gọi là Ma Hoa Vô Ảnh Thủ. Thế nên đến lúc ngươi biết bị lâm nguy thì kể như đã muộn.
Giang Cửu Linh sực nhớ đến một chuyện :
- Muốn minh bạch kẻ đó là ai tiểu bối sực nhớ còn một manh mối nữa.
Lão cả mừng :
- Nói thử nghe.
Giang Cửu Linh bảo :
- Khưu Vân Lâu có một tam sư bá từng thất cơ lỡ vận nên hiện nay...
Lão vỗ tay và suýt soa :
- Một kẻ từng có tính danh là Tô Vĩnh Đàm chứ gì? Cũng may nhờ ngươi nhắc nếu không suýt nữa lão phu quên, dù đã nghe Khưu Vân Lâu nói với ngươi về nhân vật này. Được lắm, manh mối này kể cũng khả dĩ, lão phu sẽ giúp ngươi.
Giang Cửu Linh gượng cười :
- Lão tiền bối chẳng khác nào thần long, hóa ra chuyện lão tiền bối từng bám theo tiểu bối chẳng hề là lời hù dọa.
Lão cười hề hề :
- Không những vậy ngươi cứ thử lúc đó chợt ra tay hạ sát Khưu Vân Lâu, ắt minh bạch lão phu sẽ xuất hiện và đối phó ngươi như thế nào.
Giang Cửu Linh chợt hỏi :
- Tình trạng của lão tiền bối hiện nay như thế nào? Hy vọng đã ổn.
Lão đứng lên :
- Ngươi muốn đi? Vậy thì cứ đi, cần gì hỏi lão phu câu đó? Đừng quên lời lão phu từng nói, những nhân vật có thể gây hại cho lão phu một là quá ít chưa đủ đếm hết đầu các ngón tay và hai là họ với thân thủ ngần ấy quyết không dễ bất chợt nổi sát cơ để hại lão phu.
Giang Cửu Linh hoàn toàn yên tâm cũng đứng lên :
- Tiểu bối cũng còn một nhân vật muốn tìm đó là Tôn thúc thúc, mong lão tiền bối lưu tâm giúp hộ.
Lão cười cười :
- Nhân đây lão cũng nói luôn, thật là quanh ngươi cơ hồ gồm những nhân vật chẳng dễ gì chỉ cần nghe biết danh là nhận biết ngay, như kẻ có tên là Đoàn Đăng chẳng hạn, lão phu chưa từng nghe bao giờ. Còn Tôn thúc thúc của ngươi ư? Họ Tôn đã hiếm lại còn là cao thủ như ả Tây Môn Nghi nhận định thì càng hiếm hoi. Quả thật chẳng dễ truy tìm, và nếu không phải đã phần nào đoán hiểu ngươi có tâm tính thế nào ắt lão phu chẳng thể không nghĩ tất cả đều bịa đặt, gồm những nhân vật cơ hồ không có thật.
Giang Cửu Linh cũng cười :
- Sao lão tiền bối không nói luôn, quanh tiểu bối như đa phần là những nhân vật trước sau gì cũng vong mạng, đều chết một cách bất minh? Dù vậy ắt tiền bối cũng tận mắt mục kích hai huynh đệ họ Khúc và họ Hứa vừa mới rồi chợt xuất hiện để kiếm gì đó ngay tại đây. Có nên hiểu như thế này chăng, rằng quanh tiểu bối còn ẩn tàng nhiều bí ẩn và chỉ riêng bản thân tiểu bối là chẳng hề biết những bí ẩn đó là gì, đúng không?
Lão Phong Trần Cuồng Cái không cười được nữa, giọng nói của lão chợt vụt nghiêm lại :
- Lão phu nên hiểu như thế nào đây? Là ngươi đề tỉnh hay hàm ý đe dọa lão phu chớ xen vào mọi việc quanh ngươi?
Giang Cửu Linh thở dài và ngao ngán ngước mắt nhìn trời đêm.; - Kể cũng khó giải thích, vì quả thật quanh tiểu bối có quá nhiều cái chết và phủ trùm lên tất cả là những bí ẩn tuyệt vô manh mối để khám phá đến tận tường chân tướng. A... xin cáo biệt.
Nhìn Giang Cửu Linh đi xa dần, lão Phong Trần Cuồng Cái cũng thở dài thườn thượt như muốn nói lên phần nào ngao ngán như Giang Cửu Linh...
Nhưng nghĩ sao không biết, Giang Cửu Linh chợt thay đổi ý định, không xuất hiện nữa, thay vào đó, chỉ khi hai bóng đen đi thật khuất, Giang Cửu Linh mới nhẹ nhàng từ chỗ ẩn bước ra và tự lên tiếng nói với giọng cũng nhẹ nhàng tương tự :
- Thật không ngờ nơi tại hạ từng một thời lưu ngụ, dù nay đã trở thành đống tro tàn nhưng vẫn khiến nhiều cao thủ đột ngột quan tâm tìm đến. Hai nhân vật lúc nãy, một họ Khúc và một họ Hứa vừa phải thất vọng bỏ đi. Họ là người của tôn giá chăng? Phải chăng vì bản lĩnh cao minh hơn, tôn giá do phát hiện Giang Cửu Linh tại hạ đã ẩn phục gần nên cố tình chờ để gặp? Vậy đã đến lúc rồi, xin cung thỉnh tôn giá hãy hiện thân cho.
Nhưng bất kể Giang Cửu Linh nói gì và cung thỉnh ra sao, cảnh xung quanh đó mãi vẫn tĩnh lặng, không có một thanh âm hồi đáp cũng chẳng thấy bất kỳ ai xuất hiện.
Giang Cửu Linh buông tiếng cười khẩy :
- Hoặc giả tôn giá không cùng chung dụng ý với hai huynh đệ họ Khúc và họ Hứa? Vậy tôn giá xuất hiện ở đây là vì tại hạ? Điều này kể cũng lạ vì tại hạ không thể nào nghĩ ra tại sao tôn giá biết quá rõ chỗ này để tìm đến và như chủ tâm chờ đợi tại hạ? Và để minh bạch, ắt tại hạ chẳng còn cách nào khác ngoài việc đành đắc tội, buộc tôn giá phải hiện thân vậy.
Dứt lời, Giang Cửu Linh toan cất tay tung kình nhưng bất chợt tự khựng lại để đổi sang cử chỉ khác, là bất ngờ lắc vai đảo người di chuyển thật nhanh đến một chỗ thật khuất chỉ cách đấy hai trượng.
Vút.
Ở đấy dù màn đêm đen vẫn bao phủ, Giang Cửu Linh vẫn dễ dàng nhìn thấy một cảnh thật là dở khóc dở cười, đành khựng lại và tự kêu thật khẽ :
- Úy! Sao lại là lão nhân gia? Khốn khổ thay, hảo danh tửu Thiết Bố Sam thật danh bất hư truyền, ắt lão để bụng đói lại dùng một hơi cạn cả một hồ rượu, chẳng bị quật ngã sao được? A...
Nói xong Giang Cửu Linh liền nhẹ chân lùi lại toan bỏ đi thì một lần nữa Giang Cửu Linh lại thay đổi ý định, vội cởi lớp áo bên ngoài và nhẹ đắp lên thân hình đang nằm co ro của lão nhân trước mặt.
Lão nhân vẫn ngủ, thi thoảng lại bật ra chuỗi tiếng ngáy pho pho, là thanh âm lúc nãy, vì nghe Giang Cửu Linh thoạt đầu từng ngỡ có người xuất hiện dò xét thì lúc này đây mới vỡ lẽ hư thực.
Tuy nhiên có lẽ nhờ được thêm một lớp áo ủ ấm, lão chợt trở giấc và nói lào thào trong mơ, một giấc mơ thật bình dị :
- Hảo danh tửu, được một ngụm dù chết cũng mãn nguyện, huống hồ lần này bỗng dưng lại thụ cả một hồ. A... ngon. Nếu có thêm một hồ nữa thật không uổng công sống một đời. A...
Giang Cửu Linh mỉm cười và nhẹ nhàng ngồi xuống mở nắp hồ rượu, chủ ý để mùi thơm bay phảng phất vào mũi lão nhân.
Như lân thấy pháo, lão nhân tức thì ngồi bật dậy nhưng khi toan vơ tay chộp hồ rượu, lão chợt khựng lại :
- Là ngươi đấy ư? Này ngươi có ý gì khi cố tình theo chân lão phu? Lại toan dùng hồ rượu này mê hoặc hay mua chuộc lão phu thì phải? Chớ tưởng bở, vì lão phu tuy có máu mê tửu nhưng không phải hễ có mang rượu đến là ngươi muốn thỉnh cầu gì cũng được lão phu dễ dàng ưng thuận. Ngươi nghĩ như vậy là quá sai lầm.
Giang Cửu Linh vẫn mỉm cười, vừa lắc đầu vừa thản nhiên bày tỏ chủ ý :
- Lão tiền bối chớ ngộ nhận, mọi việc tiểu bối làm cho tới tận lúc này đối với lão tiền bối đều là hảo ý, quyết chẳng mảy may có tâm địa lợi dụng. Vả lại tại sao tiểu bối phải lợi dụng hay mê hoặc, mua chuộc như lời lão tiền bối vừa nói? Thú thật tiểu bối có nhiều may mắn hơn người, có thể quả quyết phần nào đủ bản lĩnh tự tiến hành mọi việc đã định và chẳng cần nhờ đến ai. Thế nên một lần nữa xin lão tiền bối chớ ngộ nhận, Giang Cửu Linh tiểu bối quyết chẳng phải hạng người ấy. Còn về hồ rượu này, mong tiền bối cứ nhận đừng áy náy hoặc ngại ngần. Tiểu bối xin cáo biệt.
Chợt có tiếng lão nhân gọi lúc Giang Cửu Linh chỉ đi được mấy bước :
- Chờ đã, chiếc áo này của ngươi? Bởi lão phu tuy hãy còn chếnh choáng nhưng vẫn nhớ và nhận biết bản lĩnh chưa hề may mắn sở hữu vật nào tương tự. Nếu là của ngươi thì mau thu hồi.
Và lập tức ném trả Giang Cửu Linh với thủ pháp khiến Giang Cửu Linh thoạt nhìn cũng kêu tán thưởng :
- Hảo công phu. Tiểu bối thật thất lễ vì mãi bây giờ mới minh bạch lão tiền bối đích thực là cao nhân.
Đến lượt lão nhân cũng kêu khi mục kích cách Giang Cửu Linh tiếp nhận chiếc áo thật dễ dàng :
- Hảo, tiểu tử ngươi cũng khá đấy, thật lạ là ngươi có niên kỷ chỉ mới mười mấy chưa đến đôi mươi thì phải? Lệnh sư là bậc cao nhân nào?
Giang Cửu Linh tự khoác lại chiếc áo và lắc đầu :
- Xin lượng thứ tiểu bối vì có ẩn tình, đã tự hứa, ngày nào chưa thay tiên sư hoàn thành tâm nguyện, quyết chẳng nhắc đến tính danh hoặc lai lịch xuất thân của tiên sư. Nhân đây cũng xin thỉnh giáo, có phải lão tiền bối là Phong Trần Cuồng Cái, kỳ thực danh xưng lần đầu tiểu bối được nghe, vì thế chỉ hỏi để dễ xưng hô, quyết chẳng có ý gì khác.
Lão nhân vẫy tay ra hiệu cho Giang Cửu Linh lại gần :
- Lời của ngươi, lão phu tin xuất phát từ tâm bởi như lão phu nhìn thấy thái độ ngươi hoàn toàn bình thản dù có nghe gã họ Khúc cơ hồ đề quyết lão phu là Phong Trần Cuồng Cái. Cũng có nghĩa ngươi hoặc chưa từng hoặc chỉ mới hành tẩu giang hồ gần đây, lịch duyệt kiến văn hãy còn kém.
Giang Cửu Linh tiến lại gần :
- Nào chỉ có thế, kể cả tiên sư cũng vội vã lìa trần chưa đầy một ngày sau khi thu nhận tiểu bối, thế nên ngoài một ít võ công vội tiếp nhận, tiểu bối chẳng có cơ hội được tiên sư chỉ bảo nhiều hơn. Do vậy dù lão tiền bối có thật là Phong Trần Cuồng Cái thì đối với tiểu bối cũng chỉ là một danh xưng không hơn không kém. Xin lượng thứ nếu lời vừa rồi của tiểu bối vì có phần bất kính, có thể làm lão tiền bối phật ý.
Lão nhân lại ra hiệu, lần này như muốn bảo Giang Cửu Linh cũng ngồi xuống như lão :
- Ngươi bảo chỉ được lệnh sư thu nhận vỏn vẹn chỉ một ngày? Vậy sau đó thì sao? Vì lão phu tuyệt đối không tin chỉ trong một ngày lại có thể đào luyện được ngươi hiện có bản lĩnh thật khá cao thâm?
Giang Cửu Linh vui vẻ ngồi xuống đối diện lão nhân :
- Đương nhiên tiểu bối đã có thêm nhiều ngày tự khổ luyện nhưng nói chuẩn xác hơn đó cũng là quãng thời gian tiểu bối tịnh chẳng dám ly khai chỗ ẩn thân, vì lão tiền bối tin chăng, tiểu bối đang là một tội phạm tại đào, hiện vẫn bị triều đình tróc nã chỉ vì những tội danh chẳng hề do bản thân gây ra.
Lão nhân giật mình :
- Thảo nào lão phu thấy ngươi cứ nhấp nha nhấp nhổm ngồi không yên, có phải đấy là tâm trạng của ngươi khi mới đặt chân vào đệ nhất lâu?
Giang Cửu Linh chấn động :
- Lẽ nào ngay từ đầu lão tiền bối đã chủ ý dò xét tiểu bối? Tại sao?
Lão nhân cười thần bí :
- Ngươi từng bảo đã minh bạch lão phu là cao nhân, vì là cao nhân đồng thời hai mắt phần nào còn tỏ tường, há lẽ lão phu không nhận ra để bắt buộc phải lưu tâm do phát hiện ngươi quả thật là cao thủ thâm tàng bất lộ? Nhưng đừng ngại lão phu sẽ tố giác ngươi với quan phủ, thay vào đó nếu được hãy cho lão phu biết vì sao ngươi bị triều đình tróc nã, nhược bằng không tiện thì thôi.
Giang Cửu Linh không ngần ngại, ung dung thuật mọi oan khiên cho lão nhân nghe, dĩ nhiên không thể thuật hết mà chỉ đề cập những gì cần thiết đủ cho lão nhân hiểu mà thôi :
- Mọi việc bắt đầu từ lúc Khưu Vân Lâu sau nhiều lần vũ nhục đã ngang nhiên tìm đến tận chỗ này toan hạ nhục tiểu bối lần nữa, thế là...
Phản ứng của lão nhân ngay sau khi nghe Giang Cửu Linh thuật xong chỉ là nụ cười nửa miệng và ngạo mạn hỏi :
- Vì đang nghi lão phu là hung thủ hoặc chí ít phần nào có liên can nên nãy giờ ngươi vừa thuật vừa chủ tâm dò xét từng phản ứng của lão phu?
Giang Cửu Linh cân nhấc đáp lại :
- Ngoài triều đình hiện vẫn còn ba thế lực xuất phát từ võ lâm đều nhắm vào tiểu bối, một là Minh Nguyệt giáo, hai là chủ hung đích thực từng giở thủ đoạn ném đá giấu tay, luôn quyết dồn tiểu bối vào tử lộ, thế lực thứ ba là nhân vật bí ẩn từng xuất hiện và may được Tây Môn Nghi nhìn ra công phu sở học là Hư Vô Thân Ảnh gì đó. Vì thế xin chớ trách vì tiểu bối đã để lộ ý nghi ngờ sau khi nghe lão tiền bối thừa nhận ngay từ đầu đã lưu tâm đến tiểu bối.
Lão nhân bật cười, giọng nói vẫn tỏ ra ngạo mạn :
- Cũng như ngươi, lão phu luôn tự phụ về bản lĩnh từng đạt, tự hào đủ tư cách để hễ bản thân muốn gì thì chỉ việc ra tay, chẳng cần dựa vào ai hoặc bất cứ thế lực nào và cũng chẳng mong chiếm đoạt thứ gì thêm, kể cả bí kíp võ học gì đó mà lũ Minh Nguyệt giáo đang ráo riết truy tìm ở ngươi. Thế nên chớ quá xem thường, cho lão phu quan tâm vì muốn đối phó ngươi. Phong Trần Cuồng Cái lão phu từ thuở nào đến giờ chưa hề là loại người như vậy. Ha ha...
Giang Cửu Linh chột dạ vội vòng tay tạ lỗi cùng lão nhân :
- Một lễ này tiểu bối xin tạ tội, mong Phong Trần Cuồng Cái lão tiền bối đại lượng bỏ qua cho.
Lão xua tay :
- Nếu ngươi thật tâm thì chẳng cần tạ lỗi, vì lão phu bình sinh cũng không ưa nghe những lời khách sáo. Nhưng ngươi nói thật chứ về chuyện bản thân không thực sư là hung thủ sát hại Khưu gia?
Giang Cửu Linh lắc đầu :
- Nếu là hung thủ, tiểu bối đâu dễ tha mạng cho Khưu Vân Lâu đã vũ nhục tiểu bối chẳng biết bao nhiêu lần trước đây? Và tương tự nếu tiểu bối không nuôi hoài bão quyết tự minh oan thì đâu việc gì cứ mãi tránh bọn bộ đầu có thân thủ quá kém?
Lão Phong Trần Cuồng Cái gật đầu :
- Chính vì thế do lão phu cảm thấy lạ nên quyết một lần chạm mặt ngươi hỏi cho ra lẽ. Nếu không ngươi ngỡ dễ tiếp cận lão phu như vừa rồi?
Giang Cửu Linh giật mình :
- Nói như vậy có ý gì? Trừ phi... a... tiểu bối hiểu rồi, kỳ thực từ sau khi ly khai tửu lâu, lão tiền bối luôn ngấm ngầm bám theo tiểu bối? Và lúc nãy lão tiền bối chỉ giả vờ ngủ say?
Lão phì cười :
- Quả thật ngươi đã đạt thân thủ cao minh nhưng còn về kiến văn lịch duyệt thì hãy còn quá kém. Và cứ ngữ này lão phu e ngươi sẽ còn chịu nhiều khốn đốn, nhất là với hung thủ đúng như ngươi nhận định, đã luôn ném đá giấu tay, quyết dồn ngươi vào tử địa. Vậy hãy nghe lão phu khuyên một câu, từ nay về sau ngươi nên cẩn trọng hơn. Và tốt nhất đừng dễ tin người như nãy giờ vẫn tỏ ra tin lão phu.
Giang Cửu Linh thêm chột dạ vì thế toàn thân chợt vụt bắn về phía sau :
- Lão tiền bối lại có ý gì đây?
Lão lại bật cười sảng khoái :
- Chớ quá lo ngại, bởi nếu muốn lão phu đã hại ngươi từ lâu. Còn lời vừa rồi chỉ là để cảnh tỉnh ngươi, nhưng dù sao lão phu phần nào cũng yên tâm, bởi ở ngươi vừa có một phản ứng chẳng phải bất kỳ cao thủ nào cũng có thể thi triển nhanh và lợi hại tương tự. Có thể cho lão phu biết đấy là công phu gì chăng?
Có phần nhẹ nhõm Giang Cửu Linh thở hắt ra :
- Tam thúc phụ từng giáo huấn luôn căn dặn tiểu bối chớ tin vào bất kỳ ai, bởi chốn võ lâm luôn đầy hung hiểm và lòng người giang hồ thì đầy xảo trá mưu mô. Nhưng nếu là vậy, há lẽ khắp giang hồ chẳng một ai thật đáng tin sao? Tuy nhiên tiểu bối quyết chẳng ngại thổ lộ, cử chỉ vừa tự dịch lùi vừa rồi là do tiểu bối lỏm học được từ lũ quái xà và còn nhiều nữa những chiêu thức tiểu bối cũng lỏm học tương tự.
Lão nhân kinh ngạc :
- Ngươi càng lúc càng khiến lão phu kinh ngạc. Vì phải có tư chất cực kỳ tinh minh miễn tiệp ngươi mới mong lĩnh hội và luyện được các quái chiêu tương tự. Có thể cho lão phu một phen đại khai nhãn giới được chăng?
Giang Cửu Linh lập tức khước từ :
- Không nên đâu, bởi các chiêu đó đa phần đều là những sát thủ, rất dễ gây phương hại và tiểu bối luôn tự nhủ chỉ dùng mỗi khi lâm cảnh chẳng đặng đừng.
Nhưng lão nhân đã đứng bật lên :
- Đã vậy lão phu càng muốn lĩnh giáo, tuy nhiên ngươi chớ ngại, bởi có thể gây phương hại cho lão phu thì hiện nay trên giang hồ bất quá chỉ có vài ba cao thủ, đâu dễ đến lượt ngươi. Nào, mau xuất thủ đi. Nếu không lão phu xuất thủ trước và khi đó ngươi có muốn ra tay cũng chẳng kịp, thế nào?
Và trong khi Giang Cửu Linh vẫn còn mãi phân vân, lão Phong Trần Cuồng Cái đã như cơn cuồng phong lao ào ào đến :
- Ngươi chậm quá, phải thật quyết đoán như lão phu đây này, đỡ.
Ào...
Dù bất ngờ nhưng Giang Cửu Linh vẫn lùi thoát thật nhanh :
- Chậm đã, tiểu bối sẽ chỉ nhận lời giao thủ nếu lão tiền bối hứa vận dụng kiến văn uyên bác chỉ điểm hộ hai vấn đề chưa biết hỏi ai.
Lão tung mình cuốn theo, cơ hồ bám sát gót Giang Cửu Linh :
- Được rồi, ắt một trong hai vấn nạn chính là tuyệt sát chiêu từng khiến nạn nhân bị thủng ở đỉnh đầu và cam chịu thảm tử? Vậy hãy mau tiếp chiêu, lão phu sau đó sẽ toại nguyện cho ngươi. Đỡ.
Vù...
Giang Cửu Linh liền đáp ứng và thật nhanh, toàn thân Giang Cửu Linh đang lùi xa chợt đột ngột lao ập tới :
- Nếu vậy tiểu bối xin đắc tội. Đỡ.
Ào...
Một đằng thì quyết tới, một đằng thì đột ngột lao ập trở lại khiến cả hai thân hình trong chớp mắt suýt chạm thân. Lão Phong Trần Cuồng Cái thế là bị bất ngờ đành bật người tung bổng lên thật cao :
- Ôi, hung hãn đến thế sao tiểu tử?
Vút.
Giang Cửu Linh cười khanh khách vội lùi :
- Lũ ác thú khi giao chiến cũng tương tự, không tấn công thì thôi, một khi xuất lực thì hầu như chưa bao giờ dụ dự. Lão tiền bối hài lòng chưa?
Lão chợt từ trên cao lao cắm xuống :
- Chiêu chưa chạm chiêu, cuộc chiến thực sự chưa khởi đầu, lão phu sao lại hài lòng? Có giỏi hãy đối phó chiêu này.
Ào.
Giang Cửu Linh vẫn cười, chợt rùn người xuống thật thấp, quyết chờ lão lao đến gần hơn. Ngờ đâu lão chưa lao xuống thì ngọn kình của lão đã ào ào cuộn xuống. Giang Cửu Linh thay vì đón đỡ chợt lách người chuyển dịch qua một bên, nhân đó chộp liên hoàn nhiều chiêu trảo vào lão khi lão rồi cũng phải lao xuống :
- Thủ thức của tiền bối y hệt chiêu của quái xà, tiểu bối xin thủ vai trò của lão hổ có ứng phó như thế này, cẩn trọng đấy.
Vù...
Vù...
Nhưng lão nhân một khi dám tự phụ, nhận là cao nhân thì thân thủ quyết chẳng tầm thường, đang đà lao xuống lão chợt đảo bộ, vừa nhẹ nhàng hạ thân xuống, thật gần Giang Cửu Linh vừa khua nhanh song thủ, xuất chiêu liên hoàn không những kịp hóa giải các chiêu công của Giang Cửu Linh mà còn bình thản chiêu chạm chiêu khi cần thiết phải va chạm.
- Ngươi xuất chiêu khá đấy, vừa nhanh vừa đầy uy lực nhưng để xem có lợi hại bằng mấy loại cầm nã này của lão phu chăng?
Vù.
Ào.
Bốp! Bốp!
Sau vài lượt chạm chiêu, Giang Cửu Linh chợt cười :
- Nhưng khi giao chiến không phải lão hổ chỉ toàn xuất thực chiêu, hãy cẩn thận với các chiêu khó phân biệt hư thực này của tiểu bối. Đỡ.
Ào...
Ào...
Lão cũng cười :
- Trong đạo lý võ học hiển nhiên cũng có cả hư lẫn thực, ngươi không phải nhắc vì lão phu cũng muốn ngươi nếm mùi vị này. Xem đây ha ha...
Vù...
Vù...
Song phương thế là tha hồ xuất chiêu, hư thực lẫn lộn và do tư thế tiếp cận quá gần, chiêu của ai cũng xuất nhanh khiến cả hai cùng có tâm trạng vì chẳng kịp phân biệt trong chiêu của đối phương đâu là thực và đâu là hư nên cuối cùng vì mãi lẩn tránh nhau khiến song phương từ kể đấy trở đi cơ hồ chẳng còn chiêu nào chạm chiêu nào nữa.
Vù...
Ào...
Được một Lúc Giang Cửu Linh vụt quát :
- Trúng.
Ào...
Phát hiện Giang Cửu Linh chợt bật hữu thủ thật nhanh, lão nghiên người và cũng kịp quật lại Giang Cửu Linh một chiêu trảo :
- Vị tất vì chỉ chiêu này mới trúng. Đỡ.
Vù...
Đột ngột Giang Cửu Linh bật cười, nhân đó vội thu hữu thủ và nhẹ nhàng bật xuất tả trảo :
- Lầm rồi, đây mới là thực chiêu. Ha ha...
Ào...
Và tả trảo của Giang Cửu Linh dù nhẹ nhàng vẫn ung dung vấu vào một bên vai của lão Phong Trần Cuồng Cái.
Ngỡ lão phải kinh hoàng lùi tránh ngờ đâu lão cũng cười :
- Ngươi cũng bị lầm, không những thế, chiêu này của lão phu nhất định vẫn nhanh hơn chiêu trảo của ngươi, trúng. Ha ha...
Và lập tức ngay khi tả trảo của Giang Cửu Linh vừa chạm vào bờ vai của lão thì lạ thay, cũng một đầu vai của Giang Cửu Linh chợt bị lão chộp cứng.
Bốp! Bốp!
Đấy là kết quả khiến cả hai ngay lập tức cùng đứng yên với đầu vai của người này bị bàn tay của người kia uy hiếp bấu chặt.
Giang Cửu Linh chỉ ngỡ như thế là xong, toan thu tay về, ngờ đâu chợt cảm nhận từ tay lão xuất phát nội kình xuyên phá và tấn công vào nội thể bản thân.
Giang Cửu Linh biến sắc bật quát :
- Sao lão tiền bối chẳng chịu thu tay? Nếu muốn đoạt mạng tiểu bối thì không dễ đâu, trái lại hãy xem đây.
Và Giang Cửu Linh thay vì thu tay chợt chộp trở lại và cũng xuất nhả nội kình phóng thẳng vào các kinh mạch lão.
Chỉ khi đó Giang Cửu Linh mới nghe lão bật quát :
- Đủ rồi, hãy mau cùng lão phu lập tức thu kình đừng diễn khai thành trận đấu nội lực nhất định cùng bất lợi cho cả hai. Mau thu.
Nhưng Giang Cửu Linh không nghe theo :
- Đang lúc lưỡng hổ tương tranh, tiểu bối quyết không thể chỉ một mình thu kình, hãy thể hiện thiện chí của tiền bối trước đã.
Lão vội gật đầu :
- Ngươi nói đúng nếu chỉ một mình tự ý thu kình là tự chuốc hoạ, lão phu vì thế cũng không thể thực hiện. Hãy cùng đếm đến ba và cùng nhau thu kình. Bắt đầu nào, một hai...
Giang Cửu Linh cũng đếm theo nhưng khi tiếng thứ ba điểm, do Giang Cửu Linh chỉ thu kình lúc đã phát hiện lão thực sự đã thu kình thế nên có phần chậm hơn khiến lão Phong Trần Cuồng Cái tức thì bị chấn lùi, lại còn phải nghiên người tự thổ ra một búm huyết :
- Sao ngươi quá chậm... oẹ...
Có hối hận cũng muộn, vì thế Giang Cửu Linh thập phần áy náy đành đứng yên vừa nhìn lão thổ huyết vừa ngượng ngùng biện bạch :
- Bởi một lần cứ ngỡ bị lão tiền bối lừa khiến lần này tiểu bối không thể không phòng xa, lão tiền bối không sao chứ?
Lão khuỵu người tự ngã ngồi xuống :
- Ngươi không đáng trách, chỉ do lão phu phần vì hiếu kỳ, phần không ngờ ngươi có nội lực thật sự lợi hại đến vậy khiến phản ứng quá nhanh, làm lão phu lúc nãy toan thu kình nhưng không kịp. Vậy có bị ngươi nghi ngờ chậm thu kình gây một ít tổn hại cũng là tự lão phu chuốc họa. Này, hạng người như ngươi nếu không cẩn trọng như lời vừa rồi lão phu cảnh tỉnh, lại thêm tâm tính nhân hậu dễ tin người, vạn nhất sơ ý để kẻ có tâm cơ nham hiểm và thâm độc lợi dụng thì e hậu quả sẽ khó lường. Vậy hãy nghe lão phu khuyên thêm một câu, rằng tin người nên tin nhưng phòng người thì không thể không đề phòng. Nhớ kỹ nha tiểu tử.
Giang Cửu Linh cũng ngồi xuống cạnh lão :
- Nói như vậy, lúc nãy lão tiền bối chậm thu tay về tuy là cố ý nhưng tuyệt nhiên không chủ tâm hại tiểu bối.
Lão lắc đầu :
- Thôi bỏ đi, hà tất mãi áy náy vì đã bảo, lão phu chẳng hề oán trách ngươi. Cũng nhờ đó lão phu mới biết và thêm quả quyết chỉ cần ngươi đừng để đi lầm vào ma đạo thì tiền đồ của ngươi sau này nhất định chỉ tạo phúc cho võ lâm. Giờ thì nói về hai nghi vấn của ngươi, điều thứ nhất ngươi nên hiểu, hung thủ quyết đẩy ngươi vào tử địa là hạng người không dễ đối phó, bởi tuy chưa thể khẳng định kẻ đó là ai nhưng đối với tuyệt sát chiêu gọi là Ma Hoa Vô Ảnh Thủ thì kẻ đó phải là hậu nhân của một đại ác ma từng bị võ lâm truy sát và diệt trừ cách nay đã ngoài trăm năm. Lão phu chỉ không hiểu vì sao ngươi lại bị kẻ đó chọn làm đối tượng, phải chăng vì đời trước của ngươi từng gây thù chuốc oán với kẻ đó? Nhưng nếu vậy, lẽ ra kẻ đó đã có thể hạ sát ngươi từ lâu, đã xảy ra chuyện gì khiến điều đó mãi đến lúc này mới xảy ra?
Giang Cửu Linh ngơ ngẩn :
- Khiến nạn nhân thủng đỉnh đầu, máu tuôn xối xả và phải chết, đó là tuyệt kỹ Ma Hoa Vô Ảnh Thủ? Tại sao đã biết rõ như vậy nhưng là do nhân vật nào vận dụng lão tiền bối lại bảo chẳng thể biết?
Lão thở dài :
- Vì trăm năm trôi qua kể từ khi đại ác ma bị trừ diệt, nếu chẳng nghe ngươi mấy lần đề cập đã tận mắt mục kích cùng một tử trạng này, quả thật lão phu chẳng dám nghĩ hoặc dám tin đại ác ma dạo nào vẫn còn có hậu nhân. Và nếu vậy lão phu e chẳng bao lâu nữa ắt đại họa sẽ đến với khắp võ lâm, giả như kẻ đó quyết vì đại ác ma năm xưa báo thù.
Giang Cửu Linh thất vọng :
- Cũng kể như tiểu bối đành vô phương không thể biết hung thủ là ai?
Lão chợt bảo :
- Nhưng ngươi có một manh mối là bọn thủy khấu Trường Giang từng tuân lệnh kẻ đó, chỉ một đêm ra tay tiêu diệt và thiêu hủy am Thiên Phật tự. Bọn chúng tuy đã chết chứng tỏ thủ đoạn của kẻ đó vừa độc ác vừa lợi hại khó lường nhưng dù sao cũng là một manh mối chớ xem thường mà bỏ qua.
Giang Cửu Linh nhẹ gật đầu và chợt lấy ra một gói vải nhỏ đưa cho lão nhân :
- Gần đây cũng có một nhóm ba cao thủ từng toan sát hại tiểu bối nhưng bất thành và đã tự sát tìm chết. Chúng có lưu lại vài mũi ám khí này, hy vọng lão tiền bối nhờ kiến văn quảng bát có thể giúp tiểu bối sáng tỏ phần nào lai lịch bọn chúng.
Lão nhận gói vải :
- Cũng là nghi vấn thứ hai của ngươi? Khá đấy và ngươi không phải kém tâm cơ như lão phu nãy giờ vẫn cứ lo. Để lão phu xem nào.
Chợt lão bật kêu :
- Thanh Mao châm! Vật này có xuất xứ từ Thanh Hải xa xôi, thật khó tin cũng bị hậu nhân của đại ác ma thao túng lợi dụng, vì như thế chỉ chứng tỏ thế lực của kẻ đó vượt ngoài suy nghĩ của lão phu.
Giang Cửu Linh lại thất vọng :
- Cũng chứng tỏ lại thêm một manh mối nữa trở nên vô dụng?
Lão giao hoàn gói vải có chứa ba mũi phi châm cho Giang Cửu Linh :
- Hãy nhẫn nại, đổi lại lão phu từ lâu đã gác bỏ mọi chuyện giang hồ thì phen này vẫn quyết hứa giúp ngươi, cũng bắt đầu từ những manh mối này.
Giang Cửu Linh hiểu theo ý khác :
- Có phải lão tiền bối muốn nói tuyệt sát chiêu Ma Hoa Vô Ảnh Thủ đích thực rất lợi hại và cơ hồ chẳng thể đối phó?
Lão thở dài :
- Nếu như biết trước để đề phòng thì không phải không dễ đối phó, điều đáng ngại ở đây là hiện nay kể cả ngươi lẫn lão phu điều chưa minh bạch kẻ cần đề phòng là ai, huống hồ tuyệt sát chiêu ấy nào phải ngẫu nhiên được gọi là Ma Hoa Vô Ảnh Thủ. Thế nên đến lúc ngươi biết bị lâm nguy thì kể như đã muộn.
Giang Cửu Linh sực nhớ đến một chuyện :
- Muốn minh bạch kẻ đó là ai tiểu bối sực nhớ còn một manh mối nữa.
Lão cả mừng :
- Nói thử nghe.
Giang Cửu Linh bảo :
- Khưu Vân Lâu có một tam sư bá từng thất cơ lỡ vận nên hiện nay...
Lão vỗ tay và suýt soa :
- Một kẻ từng có tính danh là Tô Vĩnh Đàm chứ gì? Cũng may nhờ ngươi nhắc nếu không suýt nữa lão phu quên, dù đã nghe Khưu Vân Lâu nói với ngươi về nhân vật này. Được lắm, manh mối này kể cũng khả dĩ, lão phu sẽ giúp ngươi.
Giang Cửu Linh gượng cười :
- Lão tiền bối chẳng khác nào thần long, hóa ra chuyện lão tiền bối từng bám theo tiểu bối chẳng hề là lời hù dọa.
Lão cười hề hề :
- Không những vậy ngươi cứ thử lúc đó chợt ra tay hạ sát Khưu Vân Lâu, ắt minh bạch lão phu sẽ xuất hiện và đối phó ngươi như thế nào.
Giang Cửu Linh chợt hỏi :
- Tình trạng của lão tiền bối hiện nay như thế nào? Hy vọng đã ổn.
Lão đứng lên :
- Ngươi muốn đi? Vậy thì cứ đi, cần gì hỏi lão phu câu đó? Đừng quên lời lão phu từng nói, những nhân vật có thể gây hại cho lão phu một là quá ít chưa đủ đếm hết đầu các ngón tay và hai là họ với thân thủ ngần ấy quyết không dễ bất chợt nổi sát cơ để hại lão phu.
Giang Cửu Linh hoàn toàn yên tâm cũng đứng lên :
- Tiểu bối cũng còn một nhân vật muốn tìm đó là Tôn thúc thúc, mong lão tiền bối lưu tâm giúp hộ.
Lão cười cười :
- Nhân đây lão cũng nói luôn, thật là quanh ngươi cơ hồ gồm những nhân vật chẳng dễ gì chỉ cần nghe biết danh là nhận biết ngay, như kẻ có tên là Đoàn Đăng chẳng hạn, lão phu chưa từng nghe bao giờ. Còn Tôn thúc thúc của ngươi ư? Họ Tôn đã hiếm lại còn là cao thủ như ả Tây Môn Nghi nhận định thì càng hiếm hoi. Quả thật chẳng dễ truy tìm, và nếu không phải đã phần nào đoán hiểu ngươi có tâm tính thế nào ắt lão phu chẳng thể không nghĩ tất cả đều bịa đặt, gồm những nhân vật cơ hồ không có thật.
Giang Cửu Linh cũng cười :
- Sao lão tiền bối không nói luôn, quanh tiểu bối như đa phần là những nhân vật trước sau gì cũng vong mạng, đều chết một cách bất minh? Dù vậy ắt tiền bối cũng tận mắt mục kích hai huynh đệ họ Khúc và họ Hứa vừa mới rồi chợt xuất hiện để kiếm gì đó ngay tại đây. Có nên hiểu như thế này chăng, rằng quanh tiểu bối còn ẩn tàng nhiều bí ẩn và chỉ riêng bản thân tiểu bối là chẳng hề biết những bí ẩn đó là gì, đúng không?
Lão Phong Trần Cuồng Cái không cười được nữa, giọng nói của lão chợt vụt nghiêm lại :
- Lão phu nên hiểu như thế nào đây? Là ngươi đề tỉnh hay hàm ý đe dọa lão phu chớ xen vào mọi việc quanh ngươi?
Giang Cửu Linh thở dài và ngao ngán ngước mắt nhìn trời đêm.; - Kể cũng khó giải thích, vì quả thật quanh tiểu bối có quá nhiều cái chết và phủ trùm lên tất cả là những bí ẩn tuyệt vô manh mối để khám phá đến tận tường chân tướng. A... xin cáo biệt.
Nhìn Giang Cửu Linh đi xa dần, lão Phong Trần Cuồng Cái cũng thở dài thườn thượt như muốn nói lên phần nào ngao ngán như Giang Cửu Linh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.