Chương 44: Hăng say tập luỵên
ComeToHell
21/07/2015
Giờ phút Trần Thiếu nhập môn là khoảnh khắc vô cùng đáng nhớ với nó. Giờ đây, nó không còn đơn độc. Không chỉ có Phong Giang là huynh đệ, nó sẽ có thêm nhiều anh em khắp thiên hạ. Nhưng trên hết, Trần Thiếu mong chờ được gặp Lão Ba, háo hức đến giờ phút chính thức là đệ tử của Lão. Làm lễ nhập môn xong, Phong Giang bắt đầu giảng giải cho Trần Thiếu những điều cốt yếu nhất của Huynh đệ hội. Trần Thiếu chăm chú lắng nghe, Phong Giang nói :
- Huynh đệ hội ta coi tình nghĩa anh em làm đầu. Anh em tuy từ bốn phương trời nhưng đã là huynh đệ thì tình như hủ túc, sinh tử có nhau. Lão Tổ của Huynh đệ hội - Minh Kiếm vốn xuất thân từ nghề nông, vậy nên Huynh đệ hội chúng ta hầu hết là những anh em tay lấm chân bùn, cần cù chịu khó, coi cuộc sống điền viên vui vẻ là thú vui, không ham tranh đoạt với người. Những điều này, đệ nên khắc cốt ghi tâm, sau này sư phụ sẽ giảng giải kỹ hơn cho đệ.
Trần Thiếu đáp :
- Dạ
Phong Giang hắng giọng, nói tiếp :
- Huynh đệ hội ta hiện tại, Lão Cả là Mãnh Kiếm, tiếp theo sau là Lão Hai và Lão Ba là sư phụ của chúng ta. Người vốn là đại đệ từ của Lão Hai đời trước. Tên người là Trần Kiến Anh - nói đến đây, Phong Giang khẽ chắp tay cúi lạy - giờ đệ tuy chưa chính thức bái sư những cũng tạm coi là đệ tử của người, việc này chỉ là sớm hay muộn. Sư phụ vốn vang danh thiên hạ với bộ Hàn thủ chưởng, đến nay, trong thiên hạ sau người, ta là đệ tử chân chuyền duy nhất của bộ võ công này. Với chỉ 2 quyển trong bộ Hàn thủ chưởng, sư phụ đã nổi danh giang hồ, ai nhắc đến cũng vài phần nể phục.
Trần Gia đứng gần đó, nghe đến đây lão thầm nghĩ : «Thằng bé này mải tâng bốc sư phụ mà không biết việc Hàn thủ chưởng vốn có 3 quyển sao ? Chuyện này mà đại đệ tử của Lão Ba cũng không hay. Chắc hẳn do quyển cuối đó có liên quan đến cái chết oan ức của vợ lão Ba (xem Chương 16), không muốn tiết lộ cho đệ tử đời sau. Có lẽ chiêu cuối của Hàn thủ chưởng Lão Ba vẫn chưa luyện thành nên lão mới giữ kín. »
Mỗi sáng, Trần Thiếu lại xuống chân núi luyện võ cùng Phong Giang và cả bọn trẻ thằng Tý, nhỏ Út. Từ lúc tập võ, Trần Thiếu trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Có thêm người anh em, Phong Giang cũng hết mực tận tâm chỉ bảo cho nó. Trước khi chính thức được Lão Ba chuyền cho bộ Hàn Thủ chưởng, Trần Thiếu được Phong Giang chỉ điểm cho những chiêu đầu tiên của bộ Kim Hòa kiếm. Những chiêu thức này tuy là căn bản và nền tảng, nhưng thực ra lại chưa đi sâu vào võ môn. Chúng như những bậc thang đầu tiên để khai tâm, mở lối mà bất kỳ đệ tử nào của Huynh đệ hội muốn luyện võ cũng đều phải học. Nhập môn muộn hơn, Trần Thiếu có cảm giác như phải đuổi theo mới bắt kịp bọn thằng Tý. Trong bốn đứa : Tý, Háu, Cộc và nhỏ Út, có vẻ như Tý và Út là khá nhất. Thằng Háu và thằng Cộc vốn tính ham ăn, ham chơi, ít để tâm vào tập luyện hơn.
Đang tiết đông lạnh giá, mồ hôi vừa vã ra đã ráo. Bên trong thì nóng nhưng bên ngoài thì lạnh ngắt, Trần Thiếu đưa mắt nhìn, cả mấy đứa trẻ kia đều nhăn nhó. Phong Giang đang luyện lực và khí cho chúng. Bài tập rất đơn giản : chạy thật nhanh trên một tấm ván nhỏ bắc lên cao như chiếc cầu độc mộc, hai tay xách hai xô nước đầy. Chạy qua chạy lại một hai vòng còn có thể, chứ liên tục như thế nửa canh giờ thì quả thật đã quá sức chịu đựng của bọn trẻ. Thằng Háu đang cố bước từng bước bỗng ngã lộn nhào xuống, nước văng tung tóe, nó nằm giang tay ra đất, thở hổn hển, quên cả đứng dậy. Thấy vậy, tuy đến lượt mình nhưng thằng Cộc cũng lăn đùng ra luôn, nó dường như không còn ý chí chiến đấu, đối với nó, miễn không phải người bỏ cuộc đầu tiên là được. Chỉ còn nhỏ Út, Tý và Trần Thiếu. Út tuy là con gái mảnh khảnh nhưng nó lại dẻo dai nhất. Hàng ngày nó vẫn phải gách nước nên quen với việc giữ thăng bằng. Hơn nữa, không hiểu sao, nhỏ Út dụng lực rất tốt, đôi chân xinh xắn vừa đi vừa nhún trên tấm ván, mượn lực của tấm ván để tăng lực cho bản thân, tấm ván uốn cong lại rồi bật lên thì Út theo đà nhấc chân lên, cứ như thế, Út vừa đi như vừa múa, nước trong xô cũng sóng sánh nhảy nhót theo. Út bước xuống nhẹ tênh như không có gì. Trần Thiếu cũng thầm thán phục. Đến lượt Tý, nó bước lên tấm gỗ, hai tay cầm hai xô nước của nó thẳng tắp, dang rộng sang, cứng cáp như cái đòn gánh. Khuôn mặt nó hơi căng lên. Nó bước một bước rồi bỗng chạy thật nhanh vụt qua, vừa bước chân xuống đất thì nước sóng sánh rớt ra ngoài một chút ít, nó đặt hai xô nước xuống đất kêu đến bịch, hai tay mỏi nhừ, lăn tăn như kiến đốt.
- Hoan hô, hoan hô - Út vừa vỗ tay vừa nhảy nhót. Khuôn mặt mệt mỏi của Tý đã dãn ra đôi chút.
Giờ đến lượt Trần Thiếu, dù sao bọn kia đã tập luyện từ trước, còn với nó thì hôm nay là lần đầu tiên. Đôi tay nó đã tê buốt, chân run vì mỏi. Nó mím chặt môi, đặt chân lên miếng ván. Chân run run, nó đặt từng bước một cách chậm chạp. Chợt, một làn gió thổi qua. Gió lạnh vuốt qua mặt, Trần Thiếu bỗng thấy tỉnh táo, nó nhấc chân lên, như một phản xạ cậu bỗng như lướt đi trên tấm ván, toàn thân nhẹ bẫng. Quá bất ngờ, Trần Thiếu không làm chủ được nó trượt chân rồi ngã lăn ra, nước bắn tung tóe, người ướt nhèm lấm lem. Cả lũ nhóc òa lên cười ầm.
- Ha ... ha ... trượt vỏ chuối rồi. Thằng Háu kêu lên.
Út che miệng cười khúc khích. Trần Thiếu xấu hổ lúi húi đứng lên. Trông nó ướt nhèm vừa thảm hại vừa đáng thương. Phong Giang một thoáng trầm ngâm rồi ra đỡ nó dậy, phủi quần áo.
- Huynh đệ hội ta coi tình nghĩa anh em làm đầu. Anh em tuy từ bốn phương trời nhưng đã là huynh đệ thì tình như hủ túc, sinh tử có nhau. Lão Tổ của Huynh đệ hội - Minh Kiếm vốn xuất thân từ nghề nông, vậy nên Huynh đệ hội chúng ta hầu hết là những anh em tay lấm chân bùn, cần cù chịu khó, coi cuộc sống điền viên vui vẻ là thú vui, không ham tranh đoạt với người. Những điều này, đệ nên khắc cốt ghi tâm, sau này sư phụ sẽ giảng giải kỹ hơn cho đệ.
Trần Thiếu đáp :
- Dạ
Phong Giang hắng giọng, nói tiếp :
- Huynh đệ hội ta hiện tại, Lão Cả là Mãnh Kiếm, tiếp theo sau là Lão Hai và Lão Ba là sư phụ của chúng ta. Người vốn là đại đệ từ của Lão Hai đời trước. Tên người là Trần Kiến Anh - nói đến đây, Phong Giang khẽ chắp tay cúi lạy - giờ đệ tuy chưa chính thức bái sư những cũng tạm coi là đệ tử của người, việc này chỉ là sớm hay muộn. Sư phụ vốn vang danh thiên hạ với bộ Hàn thủ chưởng, đến nay, trong thiên hạ sau người, ta là đệ tử chân chuyền duy nhất của bộ võ công này. Với chỉ 2 quyển trong bộ Hàn thủ chưởng, sư phụ đã nổi danh giang hồ, ai nhắc đến cũng vài phần nể phục.
Trần Gia đứng gần đó, nghe đến đây lão thầm nghĩ : «Thằng bé này mải tâng bốc sư phụ mà không biết việc Hàn thủ chưởng vốn có 3 quyển sao ? Chuyện này mà đại đệ tử của Lão Ba cũng không hay. Chắc hẳn do quyển cuối đó có liên quan đến cái chết oan ức của vợ lão Ba (xem Chương 16), không muốn tiết lộ cho đệ tử đời sau. Có lẽ chiêu cuối của Hàn thủ chưởng Lão Ba vẫn chưa luyện thành nên lão mới giữ kín. »
Mỗi sáng, Trần Thiếu lại xuống chân núi luyện võ cùng Phong Giang và cả bọn trẻ thằng Tý, nhỏ Út. Từ lúc tập võ, Trần Thiếu trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Có thêm người anh em, Phong Giang cũng hết mực tận tâm chỉ bảo cho nó. Trước khi chính thức được Lão Ba chuyền cho bộ Hàn Thủ chưởng, Trần Thiếu được Phong Giang chỉ điểm cho những chiêu đầu tiên của bộ Kim Hòa kiếm. Những chiêu thức này tuy là căn bản và nền tảng, nhưng thực ra lại chưa đi sâu vào võ môn. Chúng như những bậc thang đầu tiên để khai tâm, mở lối mà bất kỳ đệ tử nào của Huynh đệ hội muốn luyện võ cũng đều phải học. Nhập môn muộn hơn, Trần Thiếu có cảm giác như phải đuổi theo mới bắt kịp bọn thằng Tý. Trong bốn đứa : Tý, Háu, Cộc và nhỏ Út, có vẻ như Tý và Út là khá nhất. Thằng Háu và thằng Cộc vốn tính ham ăn, ham chơi, ít để tâm vào tập luyện hơn.
Đang tiết đông lạnh giá, mồ hôi vừa vã ra đã ráo. Bên trong thì nóng nhưng bên ngoài thì lạnh ngắt, Trần Thiếu đưa mắt nhìn, cả mấy đứa trẻ kia đều nhăn nhó. Phong Giang đang luyện lực và khí cho chúng. Bài tập rất đơn giản : chạy thật nhanh trên một tấm ván nhỏ bắc lên cao như chiếc cầu độc mộc, hai tay xách hai xô nước đầy. Chạy qua chạy lại một hai vòng còn có thể, chứ liên tục như thế nửa canh giờ thì quả thật đã quá sức chịu đựng của bọn trẻ. Thằng Háu đang cố bước từng bước bỗng ngã lộn nhào xuống, nước văng tung tóe, nó nằm giang tay ra đất, thở hổn hển, quên cả đứng dậy. Thấy vậy, tuy đến lượt mình nhưng thằng Cộc cũng lăn đùng ra luôn, nó dường như không còn ý chí chiến đấu, đối với nó, miễn không phải người bỏ cuộc đầu tiên là được. Chỉ còn nhỏ Út, Tý và Trần Thiếu. Út tuy là con gái mảnh khảnh nhưng nó lại dẻo dai nhất. Hàng ngày nó vẫn phải gách nước nên quen với việc giữ thăng bằng. Hơn nữa, không hiểu sao, nhỏ Út dụng lực rất tốt, đôi chân xinh xắn vừa đi vừa nhún trên tấm ván, mượn lực của tấm ván để tăng lực cho bản thân, tấm ván uốn cong lại rồi bật lên thì Út theo đà nhấc chân lên, cứ như thế, Út vừa đi như vừa múa, nước trong xô cũng sóng sánh nhảy nhót theo. Út bước xuống nhẹ tênh như không có gì. Trần Thiếu cũng thầm thán phục. Đến lượt Tý, nó bước lên tấm gỗ, hai tay cầm hai xô nước của nó thẳng tắp, dang rộng sang, cứng cáp như cái đòn gánh. Khuôn mặt nó hơi căng lên. Nó bước một bước rồi bỗng chạy thật nhanh vụt qua, vừa bước chân xuống đất thì nước sóng sánh rớt ra ngoài một chút ít, nó đặt hai xô nước xuống đất kêu đến bịch, hai tay mỏi nhừ, lăn tăn như kiến đốt.
- Hoan hô, hoan hô - Út vừa vỗ tay vừa nhảy nhót. Khuôn mặt mệt mỏi của Tý đã dãn ra đôi chút.
Giờ đến lượt Trần Thiếu, dù sao bọn kia đã tập luyện từ trước, còn với nó thì hôm nay là lần đầu tiên. Đôi tay nó đã tê buốt, chân run vì mỏi. Nó mím chặt môi, đặt chân lên miếng ván. Chân run run, nó đặt từng bước một cách chậm chạp. Chợt, một làn gió thổi qua. Gió lạnh vuốt qua mặt, Trần Thiếu bỗng thấy tỉnh táo, nó nhấc chân lên, như một phản xạ cậu bỗng như lướt đi trên tấm ván, toàn thân nhẹ bẫng. Quá bất ngờ, Trần Thiếu không làm chủ được nó trượt chân rồi ngã lăn ra, nước bắn tung tóe, người ướt nhèm lấm lem. Cả lũ nhóc òa lên cười ầm.
- Ha ... ha ... trượt vỏ chuối rồi. Thằng Háu kêu lên.
Út che miệng cười khúc khích. Trần Thiếu xấu hổ lúi húi đứng lên. Trông nó ướt nhèm vừa thảm hại vừa đáng thương. Phong Giang một thoáng trầm ngâm rồi ra đỡ nó dậy, phủi quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.