Chương 49: Vạn ảnh kiếm
ComeToHell
06/08/2019
Như vậy là đã rõ, Khuất Lão trại muốn ép người đến cùng. Luận về võ công, Tứ phương bang phái không ai
bằng Khuất Lão trại. Luận về binh lực quân số, Tứ phương bang phái có
thể đông hơn nhưng lực lượng phân tán, lại không có người đứng đầu chỉ
huy. Nếu đem đọ với Khuất Lão trại, quả thật họ có thực quét sạch hơn
một trăm bang phái này, tuy nhiên cũng là trận chiến một mất một còn.
Vấn đề mấu chốt ở đây là Tứ phương bang hội có đồng lòng đồng sức với
nhau hay không.
Tất cả yên lặng, Khúc lão lại nói:
- Vậy điều kiện là gì? Quy phục và giao nộp võ công của bản phái phải không? Vậy chúng ta được gì?
Quạt Mo đứng dậy, nắm chặt tay đáp:
- Đúng vậy, đổi lại Khuất Lão trại sẽ che trở chúng ta. Khuất Lão trại từ trước tới giờ đã là một trong Tam môn, nay có thêm sự giúp đỡ của chúng ta sẽ lớn mạnh hơn bao giờ hết. Tới lúc đó, cả thiên hạ đã nằm trong tay chúng ta rồi.
Chút tay vẫn đang cầm một cái đùi gà, ngửa mặt lên trời cười ha hả:
- Ha … ha … ha … như thế chẳng phải chúng ta đều là đại quan.
Khúc lão nhăn mặt nói:
- Chuyện này đâu thể nói đùa, vậy là phạm vào tội tạo phản chu di cửu tộc, không thể nói chơi vậy được.
Huỳnh Tô Mậu đập bàn nói:
- Thiên hạ vốn chẳng rộng lớn, vậy lúc đó chia nhau thế nào?
Có tiếng cười ồ lên, nói vọng lại:
- Ngươi thì cứ làm vương đất Tô Mậu của ngươi đi, xuống đồng bằng không có cây cối lấy gì cho ngươi leo chèo.
Huỳnh Tô Mậu mặt đỏ gay, bị người khác nói xéo hắn bốc hỏa lên tận đầu, hắn quay lại quát:
- Đứa nào, đứa nào vừa nói ra đây cho ta.
Vẫn có tiếng cười rinh rích phát ra. Khúc lão đằng hắng, mặt đăm chiêu nói:
- Các người thật là, đây không phải lúc đùa cợt. Như vậy là như thế nào? Quy thuận họ là như thế nào? Quả thật trong Tam Môn, luận về võ công, Khuất Lão Trại là yếu thế nhất, vậy họ lấy gì để che chở chúng ta?
Huỳnh Tô Mậu vẫn chưa thôi tức giận, đấm mạnh xuống bàn. Chiếc bàn vốn làm bằng gỗ lim rắn chắc, để lâu năm đã đen xì mà cú đấm của Huỳnh Tô Mậu làm bàn nứt toác. Quạt Mo phe phẩy quạt, gã hớp một hớp rượu nhìn lên trời rồi nói:
- Lão quên rằng Khuất Lão trại vốn là tàn quân của Lý Nam Đế, điều quân khiển tướng, bày quân đánh trận ai hơn được họ. Hơn nữa, bây giờ võ công của Khuất Lão trại chủ chưa chắc đã thua kém. Không chừng lại còn hơn hai bang phái kia. Nếu có sự giúp sức của chúng ta, thiên hạ như đã nằm chắc trong tay của Khuất Lão trại.
Quả thật lời đề nghị này rất hấp dẫn đối với những môn phái nhỏ, người ít thế yếu, võ công sơ sài, về cơ bản không có gì đặc sắc thì đây là một cơ hội với họ. Trên giang hồ, họ vốn dĩ đã chẳng có vai vế tên tuổi, gặp ai cũng phải kiêng dè, nay được một trong Tam môn che trở thì còn gì bằng. Ngược lại, với những bang phái lâu đời thì điều này quả thật là một sự coi khinh. Một bang phái dù lớn hay nhỏ cũng tự mình làm chủ, chiêu thức võ công là di sản do tổ tiên để lại, nay giao nộp cho người khác chẳng khác nào tự xóa tên mình.
Quạt Mo khẽ phẩy áo, nói tiếp:
- Ta sẽ giúp các vị làm người trung gian giữa bang phái Tứ phương và Khuất Lão trại, thay các vị bàn chuyện với Khuất Lão trại và thay Khuất Lão trại chuyền lệnh.
Lúc này, A Tòong lúc này mới lên tiếng:
- Hừ, Quạt Mo, nói như vậy khác nào người là thủ lĩnh của bọn ta. Đâu dễ như vậy.
Từ đầu đến giờ, Độc Điếu vẫn lặng yên theo dõi, hắn chốc chốc lại gắp thức ăn nhấp nháp. Đồ ăn mà Quạt Mo đã chuẩn bị quả thật không tồi. Món thịt trâu om lá nồm rất vừa miệng, cả bàn chỉ mình hắn ăn mà đã vơi quá nửa. Độc Điếu định gắp thêm miếng nữa thì cả bàn bỗng bị xô tung lên, thức ăn đổ tung tóe ra đất, bát đĩa vỡ nát hết cả. Huỳnh Tô Mậu hất đổ bàn, tây cầm kiếm đùng đùng đứng dậy, chỉ vào mặt Quạt Mo nói:
- Người muốn làm thủ lĩnh ư, được lắm, vậy thì luận võ chọn minh chủ.
Vừa nói dứt lời, Huỳnh Tô Mậu đã rút kiếm ra khỏi vỏ, lao tới Quạt Mo. Hắn lấy bàn làm điểm tựa, mỗi bước lại nhảy qua một bàn. Việc này quả thật chẳng coi ai ra sao. Hắn tiến đến với một khí thế giữ dội, mỗi bước nhảy đều để lại giấu chân lún trên mặt bàn, quả thật khí lực không tầm thường.Vạn Ảnh Kiếm nổi danh ở vùng biên cương, các bang phái ở đồng bằng ít được thấy. Mỗi khi kiếm phát ra như có hàng vạn thanh kiếm cùng vũ động, chiêu thức ào ạt dũng mãnh. Tất cả đều nóng lòng muốn được thưởng thức Vạn Ảnh Kiếm, vừa là chăm chú theo dõi tình thế, vừa là dò la võ công của hai bên. Trận này, lợi thế nghiêng về Huỳnh Tô Mậu phần nhiều.
Huỳnh Tô Mậu chưa kịp lao tới Quạt Mo, bỗng một bóng người lừng lững phi từ dưới lên rơi uỵch trước mặt hắn rồi nảy lên như một quả bóng. Kẻ đó là Chút. Người hắn béo tròn, trời lạnh thấu da thịt mà hắn vẫn cởi trần trùng trục. Mọi việc chỉ sảy ra trong tích tắc. Miệng dính đầy mỡ, tay vẫn cầm một chiếc đùi gà, hắn ngoác miệng cười nói:
- Ta ủng hộ Quạt Mo cả hai tay, muốn đấu với Quạt Mo hảy bước qua xác ta
Quạt Mo nhếch mép cười, ở dưới có tiếng người xì xào:
- Hừ, không ai nhờ mà chưa chi đã định làm chó săn cho người khác rồi.
Huỳnh Tô Mậu không chút khách khí, hắn đưa kiếm lên vũ động, thanh kiếm rung lên rồi như tách đôi ra thành hai thanh kiếm, hai thanh kiếm lại tách thành bốn, bốn tách thành tám, chẳng mấy chốc một rừng kiếm như lưỡi rắn thè ra trước mặt Chút, chiêu này gọi là Vạn Ảnh Kiếm. Kiếm phóng vào như những mũi tên. Chút hoảng sợ, mặt biến sắc. Hắn cuộn người lại như một khối thịt tròn lẳn, lăn trùng trục né tránh, rừng kiếm đã chặn phía trước, Chút chỉ có thể lăn về phía sau, nhưng chẳng mấy chốc kiếm đã tiến đến sát. Huỳnh Tô Mậu quát lên:
- Chạy đâu, tiếp chiêu đi.
Chút thấy tình thế nguy hiểm liền lăn vào đống bàn ăn làm nhốn nháo hết cả lên. Người đang ngồi sợ đao kiếm vô tình nên đứng dậy dạt hết cả sang, chỉ còn riêng Độc Điếu và A Tòong vẫn ngồi yên. Chút lăn lông lốc như một viên bi thịt hết qua các gầm bàn rồi lại núp sau ghế. Rừng kiếm đuổi sát theo lung. Quả thật, đây không phải tỷ thí mà là một người đang cố đuổi còn một người ra sức chạy. Khung cảnh đuổi bắt trông rất hoạt kê. Huỳnh Tô Mậu tức giận đỏ tím mặt. Hắn đột ngột dừng kiếm lại, ảnh kiếm lại tụ lại về thanh kiếm trên tay. Hắn quay về phía Quạt Mo. Bỗng hắn tăng tốc, kiếm lại rung lên, vạn kiếm hướng về phía Quạt Mo đâm tới. Một loạt hành động chỉ diễn ra trong tích tắc. Kiếm đã tiến sát đến trước mặt Quạt Mo. Chút lúc này mới biết Huỳnh Tô Mậu không còn đuổi theo mình nữa, liền lồm cồm chui ra khỏi gầm bàn, lấy tay lau mồ hôi vã ra trên chán, quả thật nếu đấu một cách sòng phẳng thì hắn chắc chắn toi mạng. Chút không thể ngờ được Huỳnh Tô Mậu võ công cao đến thế. Huỳnh Tô Mậu ít đi lại dưới đồng bằng nên không nhiều người hiểu được võ công của hắn. Thấy kiếm bổ vào Quạt Mo nhưng lần này Chút không dám liều mạng nữa, coi như hắn đã tỏ lòng mình với Quạt Mo, như vậy là quá đủ rồi, giờ lao vào khác gì thí mạng.
Tất cả yên lặng, Khúc lão lại nói:
- Vậy điều kiện là gì? Quy phục và giao nộp võ công của bản phái phải không? Vậy chúng ta được gì?
Quạt Mo đứng dậy, nắm chặt tay đáp:
- Đúng vậy, đổi lại Khuất Lão trại sẽ che trở chúng ta. Khuất Lão trại từ trước tới giờ đã là một trong Tam môn, nay có thêm sự giúp đỡ của chúng ta sẽ lớn mạnh hơn bao giờ hết. Tới lúc đó, cả thiên hạ đã nằm trong tay chúng ta rồi.
Chút tay vẫn đang cầm một cái đùi gà, ngửa mặt lên trời cười ha hả:
- Ha … ha … ha … như thế chẳng phải chúng ta đều là đại quan.
Khúc lão nhăn mặt nói:
- Chuyện này đâu thể nói đùa, vậy là phạm vào tội tạo phản chu di cửu tộc, không thể nói chơi vậy được.
Huỳnh Tô Mậu đập bàn nói:
- Thiên hạ vốn chẳng rộng lớn, vậy lúc đó chia nhau thế nào?
Có tiếng cười ồ lên, nói vọng lại:
- Ngươi thì cứ làm vương đất Tô Mậu của ngươi đi, xuống đồng bằng không có cây cối lấy gì cho ngươi leo chèo.
Huỳnh Tô Mậu mặt đỏ gay, bị người khác nói xéo hắn bốc hỏa lên tận đầu, hắn quay lại quát:
- Đứa nào, đứa nào vừa nói ra đây cho ta.
Vẫn có tiếng cười rinh rích phát ra. Khúc lão đằng hắng, mặt đăm chiêu nói:
- Các người thật là, đây không phải lúc đùa cợt. Như vậy là như thế nào? Quy thuận họ là như thế nào? Quả thật trong Tam Môn, luận về võ công, Khuất Lão Trại là yếu thế nhất, vậy họ lấy gì để che chở chúng ta?
Huỳnh Tô Mậu vẫn chưa thôi tức giận, đấm mạnh xuống bàn. Chiếc bàn vốn làm bằng gỗ lim rắn chắc, để lâu năm đã đen xì mà cú đấm của Huỳnh Tô Mậu làm bàn nứt toác. Quạt Mo phe phẩy quạt, gã hớp một hớp rượu nhìn lên trời rồi nói:
- Lão quên rằng Khuất Lão trại vốn là tàn quân của Lý Nam Đế, điều quân khiển tướng, bày quân đánh trận ai hơn được họ. Hơn nữa, bây giờ võ công của Khuất Lão trại chủ chưa chắc đã thua kém. Không chừng lại còn hơn hai bang phái kia. Nếu có sự giúp sức của chúng ta, thiên hạ như đã nằm chắc trong tay của Khuất Lão trại.
Quả thật lời đề nghị này rất hấp dẫn đối với những môn phái nhỏ, người ít thế yếu, võ công sơ sài, về cơ bản không có gì đặc sắc thì đây là một cơ hội với họ. Trên giang hồ, họ vốn dĩ đã chẳng có vai vế tên tuổi, gặp ai cũng phải kiêng dè, nay được một trong Tam môn che trở thì còn gì bằng. Ngược lại, với những bang phái lâu đời thì điều này quả thật là một sự coi khinh. Một bang phái dù lớn hay nhỏ cũng tự mình làm chủ, chiêu thức võ công là di sản do tổ tiên để lại, nay giao nộp cho người khác chẳng khác nào tự xóa tên mình.
Quạt Mo khẽ phẩy áo, nói tiếp:
- Ta sẽ giúp các vị làm người trung gian giữa bang phái Tứ phương và Khuất Lão trại, thay các vị bàn chuyện với Khuất Lão trại và thay Khuất Lão trại chuyền lệnh.
Lúc này, A Tòong lúc này mới lên tiếng:
- Hừ, Quạt Mo, nói như vậy khác nào người là thủ lĩnh của bọn ta. Đâu dễ như vậy.
Từ đầu đến giờ, Độc Điếu vẫn lặng yên theo dõi, hắn chốc chốc lại gắp thức ăn nhấp nháp. Đồ ăn mà Quạt Mo đã chuẩn bị quả thật không tồi. Món thịt trâu om lá nồm rất vừa miệng, cả bàn chỉ mình hắn ăn mà đã vơi quá nửa. Độc Điếu định gắp thêm miếng nữa thì cả bàn bỗng bị xô tung lên, thức ăn đổ tung tóe ra đất, bát đĩa vỡ nát hết cả. Huỳnh Tô Mậu hất đổ bàn, tây cầm kiếm đùng đùng đứng dậy, chỉ vào mặt Quạt Mo nói:
- Người muốn làm thủ lĩnh ư, được lắm, vậy thì luận võ chọn minh chủ.
Vừa nói dứt lời, Huỳnh Tô Mậu đã rút kiếm ra khỏi vỏ, lao tới Quạt Mo. Hắn lấy bàn làm điểm tựa, mỗi bước lại nhảy qua một bàn. Việc này quả thật chẳng coi ai ra sao. Hắn tiến đến với một khí thế giữ dội, mỗi bước nhảy đều để lại giấu chân lún trên mặt bàn, quả thật khí lực không tầm thường.Vạn Ảnh Kiếm nổi danh ở vùng biên cương, các bang phái ở đồng bằng ít được thấy. Mỗi khi kiếm phát ra như có hàng vạn thanh kiếm cùng vũ động, chiêu thức ào ạt dũng mãnh. Tất cả đều nóng lòng muốn được thưởng thức Vạn Ảnh Kiếm, vừa là chăm chú theo dõi tình thế, vừa là dò la võ công của hai bên. Trận này, lợi thế nghiêng về Huỳnh Tô Mậu phần nhiều.
Huỳnh Tô Mậu chưa kịp lao tới Quạt Mo, bỗng một bóng người lừng lững phi từ dưới lên rơi uỵch trước mặt hắn rồi nảy lên như một quả bóng. Kẻ đó là Chút. Người hắn béo tròn, trời lạnh thấu da thịt mà hắn vẫn cởi trần trùng trục. Mọi việc chỉ sảy ra trong tích tắc. Miệng dính đầy mỡ, tay vẫn cầm một chiếc đùi gà, hắn ngoác miệng cười nói:
- Ta ủng hộ Quạt Mo cả hai tay, muốn đấu với Quạt Mo hảy bước qua xác ta
Quạt Mo nhếch mép cười, ở dưới có tiếng người xì xào:
- Hừ, không ai nhờ mà chưa chi đã định làm chó săn cho người khác rồi.
Huỳnh Tô Mậu không chút khách khí, hắn đưa kiếm lên vũ động, thanh kiếm rung lên rồi như tách đôi ra thành hai thanh kiếm, hai thanh kiếm lại tách thành bốn, bốn tách thành tám, chẳng mấy chốc một rừng kiếm như lưỡi rắn thè ra trước mặt Chút, chiêu này gọi là Vạn Ảnh Kiếm. Kiếm phóng vào như những mũi tên. Chút hoảng sợ, mặt biến sắc. Hắn cuộn người lại như một khối thịt tròn lẳn, lăn trùng trục né tránh, rừng kiếm đã chặn phía trước, Chút chỉ có thể lăn về phía sau, nhưng chẳng mấy chốc kiếm đã tiến đến sát. Huỳnh Tô Mậu quát lên:
- Chạy đâu, tiếp chiêu đi.
Chút thấy tình thế nguy hiểm liền lăn vào đống bàn ăn làm nhốn nháo hết cả lên. Người đang ngồi sợ đao kiếm vô tình nên đứng dậy dạt hết cả sang, chỉ còn riêng Độc Điếu và A Tòong vẫn ngồi yên. Chút lăn lông lốc như một viên bi thịt hết qua các gầm bàn rồi lại núp sau ghế. Rừng kiếm đuổi sát theo lung. Quả thật, đây không phải tỷ thí mà là một người đang cố đuổi còn một người ra sức chạy. Khung cảnh đuổi bắt trông rất hoạt kê. Huỳnh Tô Mậu tức giận đỏ tím mặt. Hắn đột ngột dừng kiếm lại, ảnh kiếm lại tụ lại về thanh kiếm trên tay. Hắn quay về phía Quạt Mo. Bỗng hắn tăng tốc, kiếm lại rung lên, vạn kiếm hướng về phía Quạt Mo đâm tới. Một loạt hành động chỉ diễn ra trong tích tắc. Kiếm đã tiến sát đến trước mặt Quạt Mo. Chút lúc này mới biết Huỳnh Tô Mậu không còn đuổi theo mình nữa, liền lồm cồm chui ra khỏi gầm bàn, lấy tay lau mồ hôi vã ra trên chán, quả thật nếu đấu một cách sòng phẳng thì hắn chắc chắn toi mạng. Chút không thể ngờ được Huỳnh Tô Mậu võ công cao đến thế. Huỳnh Tô Mậu ít đi lại dưới đồng bằng nên không nhiều người hiểu được võ công của hắn. Thấy kiếm bổ vào Quạt Mo nhưng lần này Chút không dám liều mạng nữa, coi như hắn đã tỏ lòng mình với Quạt Mo, như vậy là quá đủ rồi, giờ lao vào khác gì thí mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.