Tầm Mịch

Chương 6: Xứng đôi

Tự Nhĩ

28/01/2024

Chuyển ngữ: Quả Bánh Kem

Dừng chân tại Thanh châu hai ngày, mỗi lần Cảnh Từ gặp Nam Mịch, Nam Mịch đều xoay người rời đi luôn, đến cả cơ hội hành lễ vấn an cũng không cho hắn.

Thị nữ đi theo Nam Mịch tên là Tịch Châu, cũng coi như người biết nóng biết lạnh.

Làm khó Định Viễn Vương bận trăm công ngàn việc nhưng vẫn có lòng thường xuyên đến thăm Nam Mịch. Hôm nay lại sai người đến mời nàng.

Thấy Nam Mịch đến, lão cười mỉm nói: "Chi Đường, con đến rồi?"

Nam Mịch khom người hành lễ: "Thúc thúc, chuyện con nhờ ngài?"

Định Viễn Vương kinh ngạc: "A... cái đó... thúc thúc còn đang tra, dù sao chuyện cũng xảy ra ở Hãn châu, có tin tức ta sẽ báo cho con."

Nam Mịch nghẹn nửa ngày, nước mắt cũng sắp rơi, đến khi mở miệng đều đã nghẹn ngào: "Vậy... thúc thúc gọi con đến là để?"

"Hai vị huynh trưởng của con đã trở về." Định Viễn Vương lướt ánh mắt qua, nói tiếp: "Các con đã lâu không gặp, tối nay mở tiệc, thứ nhất là thay con đón gió tẩy trần, thứ hai cũng chúc mừng con gặp lại hai vị huynh trưởng."

Nam Mịch một lòng một dạ đều đang đặt trên chuyện điều tra cái chết của Nhạc Đa, mơ màng hồ đồ được chải đầu trang điểm xong xuôi, nhét vào bữa tiệc, người đã nhiều ngày chưa từng chính diện nhìn một cái là Cảnh Từ đang ngồi bên cạnh nàng.

Ở đối diện là hai người con trai của Định Viễn Vương: Trưởng tử Vạn Tư Niên và thứ tử Vạn Tinh Phồn.

Vạn Tư Niên có mũi cao thẳng, đôi mắt thâm thúy, tóc dài nửa búi nửa buông, mặc một thân trường bào tay dài màu đen, mặt mày có năm phần giống Định Viễn Vương, vẻ mặt bình tĩnh, lúc nói chuyện với người khác cũng mắt cười mi cong, ngược lại dường như sâu không thể dò.

Vạn Tinh Phồn lại là mắt lạnh mày kiếm, môi hơi mím, ánh mắt không ngừng nghỉ lúc thì đánh giá Nam Mịch một chút, lúc lại nhìn chằm chằm Cảnh Từ, cũng là tóc dài nửa búi nửa buông, mặc một thân trường bào tay áo rộng màu lục, giơ tay nhấc chân cũng không ổn trọng bằng ca ca hắn.

Nâng ly chúc tụng một hồi, Định Viễn Vương rời tiệc.

Định Viễn Vương đi không bao lâu, Vạn Tinh Phồn đã cầm chén rượu đến trước mặt Nam Mịch, đầu tiên là chắp tay hành lễ, sau đó mang theo ba phần ý cười nói: "Tham kiến Điện hạ, một đường ngựa xe mệt nhọc, Điện hạ đã vất vả rồi."

Nam Kiếm vội đứng dậy: "Thế tử đa lễ, dọc đường ít nhiều cũng nhờ Võ đại nhân chăm sóc, chưa từng chịu khổ."

"Ồ, sứ thần năm nay là lão Võ gia à, chậc chậc." Vạn Tinh Phồn đưa chén rượu sang: "Nếu Điện hạ không chê cứ gọi ta Tinh Phồn, kính Điện hạ."

"Thế tử lớn hơn ta mấy tuổi, Chi Đường nên gọi huynh một tiếng huynh trưởng." Tay Nam Mịch khựng lại, vẫn là nâng chén đưa qua.

"Cũng phải." Vạn Tinh Phồn cười nói, tựa như cực kỳ vui vẻ: "Chúng ta vốn chính là họ hàng xa, ta đây không khách sáo." Rượu trong ly cũng là một hơi cạn sạch, thế mà lại là một người có cá tính.

Vạn Tinh Phồn là khách quen của những trường hợp công khai thế này, không bao lâu đã ngồi xuống bên cạnh Nam Mịch, nói đông nói tây trò chuyện rôm rả.

Cảnh Từ ngồi bên kia, trong lòng mất tự nhiên không nói lên lời. Hai vị Thế tử đều bận rộn công vụ bên ngoài, hành trình của Công chúa lại rất khiêm tốn, Công chúa vừa đến Thanh châu, chưa được mấy ngày Thế tử đã yên tâm bỏ việc trong tay trở về? Có phải trùng hợp quá không?

"Ừm..." Vạn Tinh Phồn đang bận trò chuyện với Công chúa hiếm khi gặp được, đột nhiên phát hiện mặt của tiểu Công chúa hình như càng lúc càng đỏ, vì thế đầu rốt cuộc sáng lên: "Chi Đường, muội say rồi sao?"

Nam Mịch chưa từng uống nhiều rượu đến vậy, đầu óc đều choáng váng, chưa đợi nàng lấy lại tinh thần thì Cảnh Từ ở bên cạnh đã ngồi không yên.

Cảnh Từ kéo lấy cổ tay Nam Mịch, chân mày hơi cau: "Thế tử, Công chúa uống quá nhiều, ta đưa nàng về nghỉ ngơi trước, Thế tử có hồi ức gì không bằng về sau lại nói." . Truyện Nữ Cường

Giọng nói kia mang theo uy nghi không cho phép cự tuyệt, ẩn chứa một phần tức giận không dễ phát hiện, Vạn Tinh Phồn còn chưa lấy lại tinh thần thì Cảnh Từ đã sai Tịch Châu đỡ Công chúa đi, hắn theo sát phía sau.

Bên ngoài có cơn gió lạnh thổi qua, Nam Mịch vốn đã tê dại khó chịu lại càng thêm đầu choáng não đau, bóng đêm mênh mang, Định Viễn Vương phủ này chung quy vẫn không bằng hoàng cung, vậy mà không thấy nửa người hầu hạ.

Cảnh Từ thấy bước chân Công chúa càng thêm lâng lâng, mày lại cau lần nữa, có thể kẹp chết một con muỗi.

Hắn nâng chân bước lên phía trước, chặn ngang bế Nam Mịch lên, nhỏ giọng nói: "Công chúa say rồi."

Nam Mịch vốn đang choáng váng, bị hắn bế ngang lên lại càng đầu váng mắt hoa, đành phải vươn tay ôm hắn: "..." Nhìn chằm chằm hắn hơn nửa ngày xong mới nhăn mày nói: "Cảnh Từ, sao ngài lại tức giận?"

Tám phần là bởi vì đang trong cơn say, trong giọng nói tiểu Công chúa mang theo một chút mềm mại và quyến rũ, Cảnh Từ nghẹn nửa ngày cũng không ra được một chữ.

Nam Mịch lại nói: "Cảnh Từ..." Sau đó thì làm gì có sau đó nữa.

Bởi vì đang ở trong Định Viễn Vương phủ nên Cảnh Từ không tiện dùng chú quyết, hắn cứ vậy ôm Công chúa đi về phòng, không bao lâu đầu Nam Mịch đã dựa vào trong ngực hắn, hô hấp phả lên giữa hốc cổ hắn.

Ngay khi Cảnh Từ cho là nàng đã ngủ rồi, nàng lại lên tiếng: "Các ngươi đều không để bụng chuyện của nhạc Đa, một người sống lớn như vậy mà các ngươi ai cũng không để bụng, Vạn thúc thúc chỉ đáp ứng ta cho có lệ, ngài cũng chỉ biết hù dọa ta."

Cảnh Từ mím môi, không lên tiếng.

"Ta muốn về nhà." Trong giọng nói của tiểu Công chúa mang theo nghẹn ngào: "Ta nhớ ca ca, nhớ phụ thân..."

Chờ đặt Công chúa xuống giường, nàng đã thật sự ngủ say.

Cảnh Từ đứng bên giường ngẩn ra, bỗng nhớ đến ngày ấy Công chúa cuộn mình trên mặt đất, một cục nho nhỏ, nàng nói nàng nhớ nhà, nói nàng sợ.

Vốn không nên như thế này, Cảnh Từ ngơ ngác nghĩ, chẳng qua là dẫn theo một cô nhóc tay trói gà không chặt lại thêm tính tình sáng sủa ra ngoài chữa bệnh, đã khiêm tốn đến không thể khiêm tốn được nữa, tại sao lại thành ra nông nỗi như bây giờ nhỉ.

Nghĩ như vậy, hắn khẽ thở dài một hơi.

Không biết do một ngụm này tích tụ quá mức hay là thế nào, Nam Mịch trở mình, mở mắt, nhìn chằm chằm Cảnh Từ một lúc lâu mới mếu máo trở mình: "Đa tạ Cảnh đại nhân đưa ta trở về... không tiễn."

Lệnh đuổi khách đã hạ, Cảnh Từ đành phải thi lễ: "Thần xin lui, Công chúa có việc gì cứ gọi thần một tiếng là được."

"Nơi đây là đại trạch Vương phủ, Cảnh đại nhân ở lại ngoại viện, nếu ta có việc... cũng không có cách gọi ngài."

Cảnh Từ: "..." Đây là còn tức giận rồi.

Quả nhiên hai ngày sau đó Cảnh Từ vẫn chưa gặp lại Nam Mịch, đến cả A Mạch cũng không nhìn nổi nữa.

A Mạch chống cằm hỏi: "Lão đại, Công chúa còn giận ngài sao?"

Trong tay Cảnh Từ cầm sách, nửa chữ cũng không đọc vào.

A Mạch lại nói: "Lão đại, dỗ nữ hài cũng không phải dỗ vậy đâu."

"Đừng nói bậy, nàng là Công chúa." Cảnh Từ hoàn toàn không đọc vào mắt, đơn giản ném sang một bên, nhắm mắt dưỡng thần.

A Mạch chậc một tiếng, nói thầm: "Công chúa thì làm sao, chẳng lẽ Công chúa không phải nữ hài? Nhìn tiểu Thế tử người ta đi."

Lúc này Cảnh Từ mới híp mắt hỏi: "Tiểu thế tử? Tiểu Thế tử làm sao?"

"Đều nói trong phủ Định Viễn Vương, tiểu Thế tử không có tài bằng đại Thế tử, bây giờ xem ra tâm tư của tiểu Thế tử đều đặt ở chỗ khác." A Mạch thấy dường như Cảnh Từ có hứng thú, đương nhiên cũng phấn khởi: "Nhiều ngày nay, tiểu Thế tử đi lại rất gần với Công chúa Điện hạ đấy, hôm qua thấy Công chúa và tiểu Thế tử cùng nhau uống rượu, vui vẻ lắm đó."

Chân mày Cảnh Từ nhăn lại, không khỏi nhớ đến tình hình đêm đó Công chúa uống say, ôm hắn, không thể nghĩ tiếp được nữa, vội vàng cắt đứt suy nghĩ.

Kết quả lại nghe được A Mạch lải nhải nói tiếp: "Chẳng qua hai người này còn rất xứng đôi, Công chúa với Thế tử, chậc chậc, nghe nói ngày mai bọn họ còn định đi suối nước nóng ở ngoại thành, lộ trình xa, đoán chừng nhất thời không về ngay được, phải qua đêm ở đó, chậc chậc, trai đơn gái chiếc..."

Không đợi nó lải nhải xong, Cảnh Từ đã đứng lên đi mất, đi chưa được mấy bước lại vòng trở về, dựa vào cạnh cửa hỏi: "Suối nước nóng ngoại thành? Ở đâu?"



A Mạch bĩu môi với hắn, chỉ chỉ bản đồ trên bàn: "Vậy thì không, trên bản đồ không có điện suối nước nóng nào của Vạn gia cả."

Cảnh Từ liếc bản đồ kia một cái, tấm bản đồ đó lăn một cái bày ra trước mặt hắn, nhìn một lát, Cảnh Từ xoay người đi mất.

A Mạch nhìn chằm chằm cạnh cửa chỗ Cảnh Từ rời đi, chậc chậc hai tiếng, một tay chống cằm, tự lẩm bẩm: "Sao lại có chút... không thích hợp nhỉ?"

A Mạch không nói sai, đúng là mấy hôm nay Nam Mịch đều ở chung một chỗ với Vạn Tinh Phồn, đa số thời điểm là do Vạn Tinh Phồn đến tìm nàng. Có đôi khi là hai người đi dạo khắp đường lớn ngõ nhỏ ở Thanh châu, có đôi khi là Vạn Tinh Phồn cố gắng dẫn nàng vào quán ăn ăn cơm nghe hát.

Đây đều là những trải nghiệm đời này Nam Mịch hiếm khi được trải qua, nói không có hứng thú chính là tự lừa mình dối người.

Nhưng nói chỉ thích những thứ này thì đương nhiên cũng không phải, tuy rằng nàng chưa từng có những hành vi phóng khoáng như vậy, nhưng cũng không mấy hứng thú những việc thế này. Rốt cuộc nàng tự nhận mình không phải loại người có tính cách như vậy, so sánh ra thì nàng càng thích dành thời gian nhàn rỗi ngồi đọc một cuốn sách.

Tuy nhiên Nam Mịch có lòng riêng, chuyện của Nhạc Đa nàng sẽ không trông cậy vào Cảnh Từ nữa, bên phía Định Viễn Vương lại chỉ qua loa lấy lệ với nàng, cho nên nàng chỉ đành nghĩ cách khác. Lúc này Vạn Tinh Phồn đến trước mặt nàng, nàng đành nương theo bậc thang đi xuống.

Dù nói là coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa nhưng nàng cũng không còn cách nào khác.

Khi hai người ngồi xe đến chỗ suối nước nóng đã là buổi chiều, ánh mặt trời không còn bao nhiêu.

Tuy nhìn Vạn Tinh Phồn không đàng hoàng nhưng đối với nữ hài vẫn coi như đủ tinh tế dịu dàng, hắn ta đỡ Nam Mịch xuống xe ngựa: "Chi Đường, trước tiên để Tịch Châu dẫn muội đi ngâm nước suối, vào đông ngâm suối nước nóng chính là một nét đặc sắc lớn của Thanh châu."

Nam Mịch gật đầu: "Được."

Điểm nào đó trong lòng Vạn Tinh Phồn bị khẽ chạm một cái, lúc tiểu Công chúa ở bên hắn ta luôn cực kỳ ngoan ngoãn như vậy.

Đợi hắn ta kịp tinh tế cảm nhận chút xúc cảm này, khóe mắt nhìn thoáng qua đã thấy một thân ảnh cao lớn dị thường đang dựa bên cửa lớn điện Ôn Tuyền, một thân cây dương trăm năm trụi lủi đều không còn chút khí thế nào.

Nam Mịch cũng thấy được Cảnh Từ ở đó, ánh mắt rời đi, dường như không định để ý đến người này.

Vạn Tinh Phồn vội vàng chắp tay hành lễ: "Điện chủ, sao ngài lại đến đây?"

Cảnh Từ giương mắt, bước hai bước về hướng bọn họ, đến trước mặt hai người: "Bể tắm nước nóng vào đông ở Thanh châu cực kỳ nổi tiếng khắp Cửu châu, ta đương nhiên phải đến mở mang tầm mắt."

"À..." Vạn Tinh Phồn và Cảnh Từ qua lại rất ít, mỗi lần đứng bên cạnh người này, xương cốt đều lạnh theo: "Đương nhiên, đương nhiên, là Tinh Phồn suy nghĩ không chu đáo, hẳn nên đi mời Điện chủ."

Một câu "Không sao" của Cảnh Từ còn chưa nói ra khỏi miệng, ngược lại là Nam Mịch nhẹ nhàng lên tiếng: "Không sao, Tinh Phồn ca ca, vốn Cảnh đại nhân cũng không để ý đến mấy thứ này đâu."

Cảnh Từ: "..." Cảnh chúa Điện hạ đã mở miệng, có thể nói gì nữa đây.

Chưa từng nghe tiểu Công chúa nói chuyện như vậy đâu, trong giọng nói đều ngập tràn tính khí.

Vạn Tinh Phồn lia ánh mắt qua lại giữa người hai người hai vòng, cuối cùng chỉ chép chép miệng, mời hai vị thần tiên vào thôi, miễn cho hai vị thần tiên đánh nhau ngộ thương tiểu quỷ là hắn ta đây.

Vạn gia lắm tiền nhiều của, bể tắm nước nóng cho nam tử vốn được xây dựng rất lớn. Kết quả hiện tại Vạn Tinh Phồn cảm thấy bản thân và Cảnh Điện chủ ở trong bể cực kỳ chật chội.

Vạn Tinh Phồn bị không khí đè ép đến không thở nổi, ngay lúc hắn ta sắp hít thở không thông, không biết do trời cao có đức hiếu sinh hay vì sao, Cảnh Từ bỗng đứng lên: "Thế tử, ta ra ngoài trước, ngươi tiếp tục"

Vạn Tinh Phồn nhìn chằm chằm bộ ngực nam nhân rắn chắc được áo lót ướt nhẹp dán chặt vào, nhất thời không biết bản thân có nên đứng dậy hành lễ hay không, trong khi hắn ta do dự không quyết, Cảnh Từ đã cầm y phục đi mất.

Nam Mịch ngẩn ra một hồi, đã không còn tâm tư gì tiếp tục hưởng thụ ngâm nước nóng nữa, vì thế không bao lâu nàng đã thu dọn ra ngoài.

Khéo làm sao lại chạm mặt Cảnh Từ cũng vừa đi ra.

Đây vẫn là lần đầu nàng thấy Cảnh Từ ăn mặc thế này, trường bào tay áo rộng, tầng tầng hợp lại trên thân thể cao lớn của hắn, tóc dài dùng một sợi đai lưng buộc hờ sau gáy, vô duyên vô cớ thêm không ít lười biếng bên trong sự thanh lãnh quanh năm của hắn.

Nam Mịch nhất thời ngây người, Cảnh Từ đã đến trước mặt nàng: "Công chúa mặc quá ít."

Tóc nàng búi cao, còn chưa kịp cài trâm đeo khuyên, chỉ mặc một thân váy dài đắp vạt chéo bằng vải bố màu trắng vàng đan xen, nghe Cảnh Từ lên tiếng nàng mới lấy lại tinh thần.

Đến khi nàng hoàn hồn, Cảnh Từ đã nhận lấy áo choàng trong tay Tịch Châu khoác kín người nàng: "Chớ để lại bị cảm lạnh."

Nam Mịch cụp mi, lui về sau một bước, tránh khỏi Cảnh Từ đi ra ngoài, không bao lâu sau gian ngoài vang lên tiếng chào hỏi với Vạn Tinh Phồn. Cảnh Từ xoa xoa chân mày, bực bội không thôi.

Vạn Tinh Phồn bày tiệc rượu trong điện Ôn Tuyền, chờ khi Cảnh Từ đến dự tiệc đã khôi phục lại phong cách thường ngày, trường bào tay bó, tóc vấn mày kiếm.

"Dọc đường Chi Đường đến đây có gặp chuyện thú vị gì không?" Vạn Tinh Phồn miễn cưỡng kiếm chuyện làm quà trong không khí không mấy hòa hợp này, tìm thật vất vả.

"Ừm..." Nam Mịch hơi kinh ngạc, lắc đầu: "Không có."

Cảnh Từ liếc một cái, khóe miệng tiểu Công chúa cong xuống, đoán chừng bởi vì một câu vô tâm của Thế tử đã gợi lên chuyện đau lòng của nàng.

"À... Chi Đường." Vạn Tinh Phồn miễn cưỡng tiếp tục: "Nhìn cảnh sắc hôm nay, tám phần lát nữa sẽ có tuyết rơi, đợi một hồi chúng ta ra ngoài đắp người tuyết, ném tuyết chơi, thế nào? Việc vui vẻ nhất ở Thanh châu chúng ta mỗi khi vào đông chính là cái này đó."

Nam Mịch gật gật đầu: "Được, Tinh Phồn ca ca."

"A.... Điện chủ cũng đi chung đi."

Không đợi Cảnh Từ đáp lời, Nam Mịch đã lên tiếng trước: "Cảnh đại nhân không thích cái này." Giọng nói của Công chúa mềm mại, giọng điệu không được thân thiện lắm.

Cảnh Từ: "..."

Quả nhiên, chuyện phiếm chưa nói được bao nhiêu, ngoài trời đã có tuyết lớn bay lả tả.

"Chi Đường, đi thôi." Vạn Tinh Phồn duỗi tay nắm lấy tay Nam Mịch, cực kỳ thân mật.

Tiểu Công chúa nhu thuận đáng yêu, tiểu Thế tử phóng khoáng hoạt bát, A Mạch nói cũng không sai, đúng là rất xứng đôi.

Cảnh Từ ngồi trên nóc điện Ôn Tuyền, nhìn Vạn Tinh Phồn dẫn Nam Mịch chơi trên mặt tuyết, không bao lâu đã đạp loạn một mảnh nền tuyết vốn chỉnh tề.

Không có Cảnh Từ bên cạnh hai người bọn họ, Vạn Tinh Phồn thoải mái hơn không ít, nhớ đến chuyện lớn hôm nay của mình còn chưa làm, hắn ta niệm một chú quyết biến ra một hộp gấm đưa cho Nam Mịch: "Chi Đường, đây là do ta cố ý sai người chế tạo."

Bởi vì đắp xong người tuyết, khóe miệng tươi cười của Nam Mịch còn chưa hạ xuống, nhận lấy hộp gấm, "Cho ta?"

Vạn Tinh Phồn gật đầu.

Vừa mở hộp gấm ra, bên trong đặt một cây trâm, trên nền ngọc xanh được khắc thành bông tuyết, có mấy sợi lưu tô rũ xuống, nàng cong cong mi mắt: "Ta rất thích, Tinh Phồn ca ca."

"Ta cài cho muội." Vạn Tinh Phồn cài cây trâm lên giữa tóc Nam Mịch.

Lông mi tiểu Công chúa vừa dài vừa dày, lông trên cổ áo choàng vây lấy chiếc cổ thon nhỏ của nàng, nhìn từ góc độ này, sau tai tiểu Công chúa còn có một nốt ruồi chu sa, trông nàng lại càng thêm mềm mại quyến rũ.

Vạn Tinh Phồn nghe trái tim mình đập mạnh một nhịp, tay không tự giác dời từ trên gáy sang lỗ tai nàng: "Mịch nhi, ta có thể... gọi nàng như vậy không?"

Nam Mịch bị bàn tay khô nóng của hắn ta chạm vào thì khẽ run, theo bản năng lùi về sau một bước né tránh, kinh ngạc cả nửa ngày: "Tinh Phồn... Tinh Phồn ca ca..." Hồn vía chưa yên đã bị giọng nói phía sau cắt ngang.

"Công chúa." Không biết từ khi nào Cảnh Từ đã đứng phía sau bọn họ: "Ở trên tuyết quá lâu sẽ bị cảm lạnh."



Như là cuối cùng cũng tìm được cái cớ, Nam Mịch vội nói: "Tinh Phồn ca ca, ta về phòng trước, hôm nay đa tạ huynh đã đi với ta."

Ban đêm Vạn Tinh Phồn lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, cả đầu óc đều là nốt ruồi sau tai của Nam Mịch, một khi không nhịn xuống được, hắn duỗi tay vỗ trán mình một cái, ra sức tàn nhẫn, Vạn Tinh Phồn bị đau "hít" một tiếng.

Lời kia nói thế nào nhỉ? Sắc mê tâm hồn, đúng rồi, chính là sắc mê tâm hồn.

Vạn Tinh Phồn không còn gì để nói, bản thân hắn thế nào cũng coi như duyệt qua vô số nữ nhân, làm gì đến nỗi bị một cô nhóc mê muội thành thế này? Thật là vô lễ đến cực điểm.

Nhớ lại sau bữa tiệc ngày ấy, phụ thân cho gọi hắn ta và huynh trưởng đến bàn chuyện, nói là bàn chuyện, nhưng đến khi hai người bọn họ đến thư phòng, câu đầu tiên Định Viễn Vương nói lại là: "Các con thấy Công chúa thế nào?"

Phụ thân cố ý cho hai huynh đệ bọn họ tạo quan hệ tốt với Công chúa, huynh trưởng bận rộn công việc cả ngày, hắn đành gánh việc này trên vai mình, đơn giản là cùng ăn chơi đàng điếm với một tiểu cô nương trời sinh xương cốt yếu ớt mà thôi.

Tuy là Công chúa, ngược lại cũng phải thua kẻ dưới là hắn ta đây. Ăn chơi đàng điếm ấy mà, vốn chính là việc hắn am hiểu nhất.

Chỉ là không ngờ đến qua mấy ngày, không biết tiểu cô nương này lấy mị lực từ đâu, bản thân hắn ta lại càng lún càng sâu. Hôm qua huynh trưởng nói chuyện với hắn ta, nói thẳng là phụ thân có ý muốn cưới Công chúa về Vạn gia.

Đáy lòng hắn ta đương nhiên rất vui mừng.

Tuy biết phụ thân tất có kế lớn nhưng ngay vào một giây kia, Vạn Tinh Phồn tự biết động lòng và kế lớn không liên quan gì đến nhau. Đây là lần đầu tiên hắn ta lui tới với một cô nương trời sinh xương cốt yếu ớt, nhu nhu nhược nhược khiến lòng người đều run rẩy.

Hôm sau Nam Mịch và Vạn Tinh Phồn cùng ngồi xe ngựa, Cảnh Từ cưỡi ngựa đi theo bên cạnh đoàn xe ngựa.

Vạn Tinh Phồn nghẹn hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn không thể nào coi như chưa có chuyện gì xảy ra: "Chi Đường... chuyện hôm qua, là ta đường đột, xin muội đừng để trong lòng."

"Ừm..." Nam Mịch lắc đầu: "Không sao, thật ra... Tinh Phồn ca ca, ta có việc cầu xin huynh."

"Hả?" Đề tài xoay chuyển nhanh như vậy, Vạn Tinh Phồn sửng sốt, lấy lại tinh thần xong lập tức cười nói: "Có chuyện gì, chỉ cần muội nói, ta đều giúp muội."

"Ta có một thị nữ đã bị giết trên đường chúng ta đến đây, ta muốn..."

Vạn Tinh Phồn đầy mặt hiểu rõ: "À... việc này hả, ta biết, không phải đích thân phụ thân ta đi tra sao?"

Nam Mịch khẽ cúi đầu, không nói thêm nữa.

Thấy nàng như vậy, trong lòng Vạn Tinh Phồn hiểu rõ, lại nói; "À... phụ thân ta ông ấy trăm công ngàn việc, muội biết đấy, những người già như ông ấy đều như vậy, muội đừng trách ông ấy, yên tâm, việc này giao cho ta."

Nghe hắn ta đáp như vậy, Nam Mịch mới ngẩng đầu: "Thật sao?"

Vạn Tinh Phồn gật đầu: "Đương nhiên, để trao đổi, chuyện đêm qua, chúng ta cứ vậy bỏ qua."

"Một lời đã định."

Cảnh Từ đi theo bên ngoài xe vẫn để ý tình huống trong xe, nghe được đối thoại của hai người, trong lòng trầm xuống: Nàng đúng là không còn tin mình nữa.

Thà rằng đi tìm người ngoài.

Khi đoàn người trở lại Định Viễn Vương phủ, Vạn Tư Niên đã ở cửa, đầu tiên là chắp tay hành lễ với Nam Mịch và Cảnh Từ: "Công chúa, Điện chủ."

Cảnh Từ hơi gật đầu: "Thế tử có việc bàn bạc, ta đây và Công chúa không quấy rầy nữa."

Nam Mịch không kịp nói gì, chỉ có thể trở về theo lời Cảnh Từ đã nói.

Đi nửa ngày, không biết tại sao Nam Mịch bỗng nhớ đến lần trước bọn họ một trước một sau cùng nhau đi dạo thế này vẫn là khi còn ở Thủy Ly cung.

Nam Mịch nhỏ giọng nói: "Cảnh đại nhân, ngài đi bận việc đi, ta trở về một mình là được."

"Thần tiễn Công chúa."

Nam Mịch nghẹn một lát, cuối cùng dừng bước, khi xoay người đối diện với Cảnh Từ, vành mắt cũng đỏ cả lên: "Có phải ta nói gì ngài cũng không nghe không, ta... ta không phải là Công chúa sao, ngài... sao ngài có thể như thế."

"..." Cảnh Từ kinh ngạc, không biết tại sao lại ra cơ sự này rồi.

Mấy ngày nay Công chúa trông thì có vẻ như đi vui chơi ăn uống với Thế tử gia cực kỳ vui vẻ, trên thực tế lại gầy đi, nhìn vẻ mặt cũng mệt mỏi rất nhiều.

Chờ Cảnh Từ phục hồi lại tinh thần, mới vừa vươn tay ra, nói: "Ta..."

Công chúa đã xoay người đi, hắn đành phải xấu hổ thu tay lại, tinh tế nhấm nháp nỗi ấm ức nồng đậm giấu sâu trong câu nói vừa rồi của Công chúa.

Vạn Tư Niên dẫn Vạn Tinh Phồn đến thư phòng, lúc này mới nhướng mày: "Nghe nói gần đây đệ qua lại rất thân thiết với Công chúa, xem ra là thật?"

"... Ca, huynh đừng làm loạn." Vạn Tinh Phồn xoa xoa đầu: "Không phải phụ thân đã nói..."

"Này... dừng ở đây." Vạn Tư Niên cắt ngang lời hắn ta: "Phụ thân đã nói, nếu có ý cưới Công chúa về nhà là tốt nhất nhưng cũng không nói thích hay không đệ đều phải cưới về, nói, có phải thằng nhóc đệ động lòng rồi không."

Vạn Tinh Phồn ma xui quỷ khiến lại nhớ đến dáng vẻ Công chúa cùng chơi trên nền tuyết với hắn ta, nhất thời thất thần, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần: "Ca, huynh tìm đệ chỉ để nói việc này?"

"Còn ngượng ngùng?" Vạn Tư Niên lại cười một tiếng: "Tìm đệ không phải để nói chuyện này, mà là hỏi đệ, có phải Công chúa nhờ đệ việc của Nhạc Đa không?"

Hai mắt Vạn Tinh Phồn trợn thật to: "Ca... huynh, huynh, huynh, có phải huynh đã hạ chú thuật gì trên người đệ không? Tại sao chuyện gì cũng biết thế?"

"Ta? Ai thèm lãng phí linh lực trên người đệ chứ, đệ cho bản thân là đại khuê nữ như hoa như ngọc chắc?" Vạn Tư Niên liếc hắn ta một cái: "Việc này đệ định làm thế nào? Hả?"

"Làm thế nào hả? Việc này không phải do đích thân phụ thân quản sao? Đệ đi hỏi phụ thân một chút là được." Vạn Tinh Phồn chép miệng, dí sát mặt lại gần Vạn Tư Niên, nhẹ răng nanh nói: "Huynh trưởng có dặn dò gì?"

Vạn Tư Niên bị hắn ta dọa sợ, duỗi tay vỗ lên trán hắn một cái: "Chậc, lăn đi, đệ thành thật chút, chuyện này đệ làm cẩn thận."

Vạn Tinh Phồn xoa xoa cái trán bị ăn một cát vỗ: "Hít... ca, huynh nhẹ chút, vì sao đột nhiên để đệ làm việc này?"

"Không phải đệ tâm duyệt Công chúa sao?" Vạn Tư Niên vươn tay nâng má: "Tiểu thị nữ tên Nhạc Đa này với Công chúa tình như tỷ muội, đệ tra rõ việc này, Công chúa tất sẽ cảm kích đệ, thường xuyên qua lại còn không nảy sinh tình cảm sao?"

"Ca, tự huynh cũng chưa từng qua lại với nữ tử, còn đến dạy đệ?" Vạn Tinh Phồn học dáng vẻ của ca ca nhà mình, cũng nâng má đá xéo, thấy Vạn Tư Niên trừng lại: "Biết rồi, biết rồi, đệ sẽ điều tra đàng hoàng xem rốt cuộc Nhạc Đa này chết thế nào."

Vạn Tư Niên cười vỗ bả vai hắn: "Được rồi, ta đi đây."

Vạn Tinh Phồn đột nhiên quay đầu lại: "Ca, huynh nói tại sao phụ thân lại muốn đệ cưới Công chúa? A... không đúng, là Vạn gia cưới Công chúa."

"Tinh Phồn, đệ lại nói bậy gì đó?" Vạn Tư Niên quay đầu lại nhíu mày: "Phụ thân từng kêu đệ cưới Công chúa khi nào, rõ ràng là chính đệ..."

"Là tự ta chung tình với Công chúa." Vạn Tinh Phồn ngắt lời; "Nhưng mà dù ta không chung tình với Công chúa, huynh trưởng, có phải huynh cũng sẽ tâm duyệt Công chúa không? Có phải các người đang trù tính kế hoạch gì sau lưng đệ không? Vì sao một hai phải cưới Công chúa?"

"..." Qua nửa ngày Vạn Tư Niên mới nói: "Tinh Phồn, đệ chớ nói bậy, hiện tại trong Vương phủ ngoại trừ người trong nhà còn có người Chá Phàm điện, tai vách mạch rừng, nếu những lời thế này bị người nghe được không biết sẽ chọc phải bao nhiêu họa đâu."

Vạn Tư Niên đã đi một lúc lâu mà Vạn Tinh Phồn vẫn còn đang suy nghĩ: Rốt cuộc tại sao Vạn gia một hai phải cưới Công chúa về? Phụ huynh lại đang âm mưu chuyện gì.

Chân mày hắn nhăn lại rồi giãn ra.

Lắc lắc đầu lẩm bẩm: "Ngày ngày cứ giày vò thế này, những ngày tiêu dao tự tại của ta coi như tận rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tầm Mịch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook