Chương 33: Lên kinh ứng thí
Bích Loa Xuân
11/08/2018
Từ khi Vương Dao Dao biết được quá khứ cơ cực của biểu ca, nàng quyết
tâm phải ngoan ngoãn làm một hiền thê, không để chàng phải lao tâm khổ
tứ vì mình nữa. Trước nay đều là chàng làm điểm tâm cho nàng dùng, bây
giờ việc đầu tiên mà Vương Dao Dao có thể nghĩ tới, cũng chỉ có vào bếp
vì chàng nấu mấy món.
Thường ngày nàng ở một bên nhìn biểu ca nấu, chỉ cảm thấy động tác của chàng vô cùng thong thả nhàn nhã, mấy nguyên liệu bình thường trong tay chàng cũng trở thành một nghệ thuật. Vậy mà đến lượt nàng vào bếp, mới biết mọi thứ không hề đơn giản tí nào.
Hạ Trúc nhìn thấy nàng chật vật với mấy món đơn giản, bèn nói:
“Tiểu thư, hay người cứ để nô tỳ làm thay đi, cô gia cũng không biết được.”
Vương Dao Dao quệt mồ hôi trên trán, kiên định bảo:
“Không được, như vậy còn gì là thành ý?”
Cứ thế, lần đầu tiên Vương Dao Dao vào bếp, sau khi đánh vật cả buổi với cái bếp, toàn thân lem luốc, mồ hôi ướt đẫm trán, cuối cùng cũng làm ra được một món miễn cưỡng có thể nhìn ra là vật gì.
Nàng khấp khởi vui mừng mang đến thư phòng cho biểu ca, nói:
“Phu quân, chàng nghỉ ngơi một chút đi. Miên nhi có nấu một bát canh, chàng uống thử xem thế nào!”
Lý Quân Ngọc buông sách xuống, thoáng ngạc nhiên nhìn bát canh, rồi lại liếc mắt tới đôi bàn tay của nàng, mày hơi nhíu lại.
“Miên nhi, qua đây.” Chàng ngoắc tay khẽ gọi.
Vương Dao Dao đi đến bên cạnh chàng. Lý Quân Ngọc vươn tay lấy lọ sứ trên kệ sách, sau đó cầm tay nàng lên, nhìn những vết bỏng đỏ tấy, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ đau lòng.
Vương Dao Dao hơi chột dạ, rụt tay lại, lí nhí nói:
“Chỉ là bất cẩn một tí thôi, không đau chút nào...”
Lý Quân Ngọc không để ý tới lời biện minh của nàng, giữ tay nàng lại, nhẹ giọng bảo:
“Ngoan, để yên tay ở đây.”
Nói đoạn, chàng bắt đầu cẩn thận bôi từng chút thuốc lên tay cho nàng. Thuốc mát lạnh dễ chịu làm dịu đi sưng rát ở các vết bỏng, Vương Dao Dao nhanh chóng cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Sau khi bôi thuốc xong, chàng vòng tay ôm lấy nàng, khẽ nói:
“Sau này những việc như vậy cứ để hạ nhân làm là được rồi. Hiện tại vi phu tuy rằng không cho nàng được vinh hoa phú quý, nhưng cũng không đến nỗi phải để nàng vất vả chân tay.”
Vương Dao Dao vội nói:
“Không vất vả, không vất vả! Ta chỉ muốn học làm hiền thê của chàng, lần sau ta sẽ cẩn thận hơn.”
Rõ ràng cụm từ “hiền thê của chàng” làm Lý Quân Ngọc rất hài lòng, chàng cong cong khóe môi, vuốt ve bàn tay mềm mại của nàng, nói:
“Làm một hiền thê vẫn còn nhiều cách. Vi phu cưới nàng về làm thê tử, không phải làm nha hoàn. Việc nặng nhọc trong viện, cứ để hạ nhân làm. Thân phận của ta tuy không cao, nhưng mà ta vẫn có thể cho nàng cuộc sống nhàn hạ như khi còn ở Vương phủ. Ở Vương gia nàng là tiểu công chúa, đến Cầm Vận cư nàng vẫn là tiểu công chúa. Vi phu chỉ muốn đôi bàn tay này của nàng mãi mãi mềm mại như vậy, bốn mùa không thấm một giọt nước. Miên nhi hiểu không?”
Vương Dao Dao tựa đầu vào lòng chàng, ngón tay khe khẽ mân mê bàn tay thon dài của biểu ca. Bàn tay của chàng thoạt nhìn rất đẹp, chỉ khi chạm vào mới biết, trên đó lại nhiều vết chai như thế. Có một số vết chai là vì cầm bút quá nhiều, số còn lại... hẳn là do thường xuyên làm việc nặng mà ra.
Nàng ngẩng mặt lên, gật gật đầu, nói:
“Miên nhi biết rồi, Miên nhi sẽ nghe lời chàng. Nhưng mà bát canh này cũng đã làm rồi, chàng mau ăn đi kẻo nguội mất.”
Trong ánh mắt mong chờ của nàng, Lý Quân Ngọc rốt cuộc cầm lên bát canh. Sau khi uống một muỗng đầu tiên, không chờ nàng hỏi, chàng đã mỉm cười, bảo:
“Ngon lắm, Miên nhi thật giỏi.”
Vương Dao Dao vô cùng vui vẻ, lúc nãy nàng vội mang đến cho biểu ca, vẫn chưa nếm thử, thấy chàng uống canh có vẻ rất ngon lành, nàng cũng nảy sinh tò mò, toan cầm lên cái muỗng dùng thử một chút.
Lý Quân Ngọc không đợi tay nàng kịp chạm vào muỗng canh đã đem nó giấu sang một bên, tủm tỉm nói:
“Chẳng phải đây là nấu cho vi phu sao, Miên nhi không được đòi lại đâu.”
Vương Dao Dao nhớ đến lúc biểu ca làm điểm tâm cho nàng cũng chưa từng động đũa đến, chỉ mỉm cười nhìn nàng ăn. Bây giờ nàng lại như vậy có phải quá keo kiệt, quá thô tục rồi không?
Nghĩ đoạn, nàng liền cảm thấy có chút xấu hổ.
Hôm ấy, Vương Dao Dao chống cằm nhìn Lý Quân Ngọc từ tốn dùng hết bát canh kia, kiên quyết không chịu nhường cho nàng một chút nào, vẻ mặt khi ăn còn vô cùng thỏa mãn, phảng phất như đang thưởng thức mỹ thực cực phẩm hiếm thấy trong thiên hạ.
Thật sự ngon đến vậy sao?
Vương Dao Dao thầm vui vẻ trong lòng. Hóa ra nàng lại có khả năng nấu ăn thiên phú như thế, sau này nhất định phải thuyết phục biểu ca cho nàng vào bếp nhiều hơn mới được!
Vì thế, tất cả bi kịch của Tiểu Ngôn và Tiểu Liên còn chưa ra đời đều bắt đầu từ ngày hôm ấy.
Mười năm sau, trong nhật ký của mình, Tiểu Ngôn viết:
“Phụ thân thật xấu xa. Mỗi lần mẫu thân xuống bếp nấu gì đó, phụ thân đều giành ăn hết, không chừa lại cho ta và muội muội một chút gì.
Phụ thân thật xấu xa. Ta thấy phụ thân ăn những món do mẫu thân nấu có vẻ rất ngon lành, nghĩ rằng ắt hẳn đó phải là mỹ thực khó gặp, liền tò mò vô cùng, nhân lúc người sơ ý giành ăn thử một ít. Nhưng mà thức ăn do mẫu thân làm thực sự quá quá quá khó ăn rồi! Ta không nhịn được bèn nôn ra, mẫu thân thấy vậy rất buồn, sau đó phụ thân lại phạt ta.
Ta có tội gì chứ?
Có phụ thân nào tàn nhẫn với con trai của mình như vậy không?
Hừ hừ, ta nhất định không phải con ruột của phụ thân.
Đúng rồi, chắc chắn là như vậy. Bí mật lớn đến thế mà ta cũng phát hiện ra được, ta thật thông minh!”
Đối với việc này, Tiểu Liên bình luận:
“Ta có một phụ thân thật lợi hại, không có gì mà người không làm được. Phụ thân có thể dùng một vẻ mặt vô cùng hưởng thụ để ăn hết những món kinh khủng đến cả Noãn Noãn còn khinh bỉ không thèm nuốt. Sau này lớn lên, ta nhất định phải tìm một phu quân lợi hại như phụ thân.”
Tất nhiên, đây đều là chuyện của sau này.
Bây giờ, Tiểu Ngôn và Tiểu Liên hẳn là... vẫn ở chỗ phụ thân của họ, còn lâu lắm mới chui vào bụng của Vương Dao Dao, càng lâu hơn nữa mới có thể ra đời.
--- ---.--- ----
Buổi tối.
Vương Dao Dao ôm Noãn Noãn chui lên giường, một người một mèo đang chuẩn bị nằm xuống ngủ khò, đã thấy Lý Quân Ngọc từ gian ngoài bước vào. Chàng khoan thai cởi ra trường bào treo lên tấm bình phong, bước tới đốt lên hương đỉnh. Làn khói chờn vờn mờ ảo bay lên, quyện theo một hương thơm thoang thoảng lan tỏa khắp gian phòng ấm cúng.
Cuối cùng, chàng bước tới bên mép giường.
Cục bông tròn vo trong lòng Vương Dao Dao khẽ run lên, càng ra sức nép sát vào lòng của nàng. Vương Dao Dao không hiểu vì sao Noãn Noãn bình thường với ai cũng chỉ ra vẻ khinh thường nhìn bằng nửa con mắt, lại đặc biệt sợ hãi biểu ca ôn nhu như nước này.
Nàng đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại như bông của nó, nhẹ giọng trấn an:
“Ngoan, ngoan, chàng ấy không phải kẻ xấu, đừng sợ, đừng sợ.”
Lý Quân Ngọc liếc nhìn cục bông trắng đang lủi lủi vào ngực của nàng, nheo mắt lại, mỉm cười, nói:
“Miên nhi, hôm nay Noãn Noãn chưa tắm, không được ngủ ở trên giường.”
Vương Dao Dao lưu luyến nhìn Tiểu Noãn Noãn, không nỡ mang nó xuống.
Noãn Noãn cảm nhận thấy ánh mắt của Lý Quân Ngọc đang nhìn về phía mình, thoáng run lên, vội vàng phóng ra khỏi lòng của Vương Dao Dao, chạy ra gian ngoài.
“Noãn Noãn...” Vương Dao Dao gọi với theo.
Lý Quân Ngọc khẽ cười, ngồi xuống giường, thổi tắt đèn, lại nói:
“Noãn Noãn tự biết tìm chỗ ngủ, nàng đừng lo. Sau này không thể cho Noãn Noãn ngủ cùng nữa, sáng nay ta thấy trên giường có nhiều lông mèo, có lẽ là đã đến kỳ rụng lông của nó rồi.”
“Nhưng mà đã ôm Noãn Noãn ngủ bao lâu rồi, đột nhiên không có nó thật không quen...” Vương Dao Dao thở dài thì thầm.
Biểu ca nằm xuống cạnh nàng, đưa tay nhéo nhéo gò má của nàng theo thói quen, nói:
“Nàng đó, chỉ biết Noãn Noãn, không còn nhớ tới phu quân nữa.”
Vương Dao Dao trong đêm tối vẫn tìm được đúng vị trí, gối đầu lên cánh tay của chàng, rầu rĩ khẽ nói:
“Khi nào chứ, ta còn vì việc chàng sắp lên kinh mà rầu rĩ mấy hôm nay...”
Từ lúc đến Tô thành tới nay, nàng chưa từng có ngày nào không nhìn thấy biểu ca, hằng ngày đều bám dính theo chàng như hình với bóng. Bây giờ chàng phải lên kinh ứng thí, ít nhất phải mất mấy tháng nửa năm, nàng thật là không nỡ.
Biểu ca nghe vậy, lại bật cười, nói:
“Miên nhi trông mong rời xa vi phu như vậy sao?”
Vương Dao Dao ngẩn người, hỏi:
“Chẳng lẽ... chàng cũng muốn học theo đại ca, không đi ứng thí? Không được, không được! Nhị nương nhất định tức giận cho mà xem!”
Lý Quân Ngọc lại bật cười, nói:
“Miên nhi đang nghĩ đi đâu vậy? Vi phu tất nhiên sẽ lên kinh ứng thí, nhưng mà... ta làm sao có thể bỏ con mèo nhỏ ở nhà một mình được chứ. Chúng ta cùng lên đường, Miên nhi thấy thế nào?”
Thanh âm của chàng trong đêm tối yên tĩnh càng rõ ràng, càng trầm ấm đầy từ tính. Hai người nằm gần nhau như vậy, tràn đầy chóp mũi của Vương Dao Dao đều là hương hoa quế nhàn nhạt trên người chàng. Nàng bất giác chẳng hiểu vì sao lại đỏ mặt, cũng may trong đêm tối nên hẳn là biểu ca không thấy được.
“Ai là “con mèo nhỏ” của chàng chứ?” Vương Dao Dao đỏ mặt cãi lại, “Huống hồ có ai đi thi mà lại mang theo người thân bao giờ? Còn có tổ mẫu, phụ thân... mọi người đều sẽ không đồng ý đâu...”
Lý Quân Ngọc vẫn chỉ cười cười, nói:
“Vi phu đã nói chuyện này với mọi người rồi, chỉ còn hỏi ý nàng nữa thôi.”
Được rồi, đã bàn với mọi người hết cả thì còn hỏi ý kiến nàng gì nữa? Đây rõ ràng là thông báo, nàng vốn không có quyền phản đối, đúng không?
Vương Dao Dao buồn bực nghĩ, lại sực nhớ tới gì đó, lên tiếng hỏi:
“Khoan đã, chàng nói với phụ thân khi nào vậy? Rõ ràng mấy hôm nay chàng không có gặp người mà?”
Mãi không thấy tiếng trả lời, nàng quay sang nhìn thì đã thấy chàng khép lại hai mắt, an tường nằm ngủ.
Nàng cũng không nỡ đánh thức chàng dậy, chỉ đành nén xuống nghi hoặc, cứ thế ôm chàng ngủ thiếp đi.
Không có Tiểu Noãn Noãn chắn ở giữa, hai người hầu như không còn khoảng cách nữa, cũng không còn cục bông xù xì che mất cảnh xuân trước ngực nàng.
Khóe môi của vị biểu ca nào đó thoáng cong lên, khẽ thật khẽ.
Tất nhiên, Vương Dao Dao không thể trông thấy được.
Ngoài trời lại bắt đầu mưa. Tiếng mưa rào rào gõ nhịp bên hiên, tựa như một khúc nhạc êm ái ru người vào cõi mộng.
Tiểu Noãn Noãn nằm ở gian ngoài lại mơ thấy cảnh tượng sáng nay nó bị người nào đó túm lại, cắt đi một nhúm lông, rải lên giường ngụy tạo hiện trường vu oan cho nó rụng lông. Thật là đau đớn không thôi đối với một con mèo luôn xem bộ lông là niềm kiêu hãnh như nó! Con người này, thật là vô nhân tính! (>.<)
Thường ngày nàng ở một bên nhìn biểu ca nấu, chỉ cảm thấy động tác của chàng vô cùng thong thả nhàn nhã, mấy nguyên liệu bình thường trong tay chàng cũng trở thành một nghệ thuật. Vậy mà đến lượt nàng vào bếp, mới biết mọi thứ không hề đơn giản tí nào.
Hạ Trúc nhìn thấy nàng chật vật với mấy món đơn giản, bèn nói:
“Tiểu thư, hay người cứ để nô tỳ làm thay đi, cô gia cũng không biết được.”
Vương Dao Dao quệt mồ hôi trên trán, kiên định bảo:
“Không được, như vậy còn gì là thành ý?”
Cứ thế, lần đầu tiên Vương Dao Dao vào bếp, sau khi đánh vật cả buổi với cái bếp, toàn thân lem luốc, mồ hôi ướt đẫm trán, cuối cùng cũng làm ra được một món miễn cưỡng có thể nhìn ra là vật gì.
Nàng khấp khởi vui mừng mang đến thư phòng cho biểu ca, nói:
“Phu quân, chàng nghỉ ngơi một chút đi. Miên nhi có nấu một bát canh, chàng uống thử xem thế nào!”
Lý Quân Ngọc buông sách xuống, thoáng ngạc nhiên nhìn bát canh, rồi lại liếc mắt tới đôi bàn tay của nàng, mày hơi nhíu lại.
“Miên nhi, qua đây.” Chàng ngoắc tay khẽ gọi.
Vương Dao Dao đi đến bên cạnh chàng. Lý Quân Ngọc vươn tay lấy lọ sứ trên kệ sách, sau đó cầm tay nàng lên, nhìn những vết bỏng đỏ tấy, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ đau lòng.
Vương Dao Dao hơi chột dạ, rụt tay lại, lí nhí nói:
“Chỉ là bất cẩn một tí thôi, không đau chút nào...”
Lý Quân Ngọc không để ý tới lời biện minh của nàng, giữ tay nàng lại, nhẹ giọng bảo:
“Ngoan, để yên tay ở đây.”
Nói đoạn, chàng bắt đầu cẩn thận bôi từng chút thuốc lên tay cho nàng. Thuốc mát lạnh dễ chịu làm dịu đi sưng rát ở các vết bỏng, Vương Dao Dao nhanh chóng cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Sau khi bôi thuốc xong, chàng vòng tay ôm lấy nàng, khẽ nói:
“Sau này những việc như vậy cứ để hạ nhân làm là được rồi. Hiện tại vi phu tuy rằng không cho nàng được vinh hoa phú quý, nhưng cũng không đến nỗi phải để nàng vất vả chân tay.”
Vương Dao Dao vội nói:
“Không vất vả, không vất vả! Ta chỉ muốn học làm hiền thê của chàng, lần sau ta sẽ cẩn thận hơn.”
Rõ ràng cụm từ “hiền thê của chàng” làm Lý Quân Ngọc rất hài lòng, chàng cong cong khóe môi, vuốt ve bàn tay mềm mại của nàng, nói:
“Làm một hiền thê vẫn còn nhiều cách. Vi phu cưới nàng về làm thê tử, không phải làm nha hoàn. Việc nặng nhọc trong viện, cứ để hạ nhân làm. Thân phận của ta tuy không cao, nhưng mà ta vẫn có thể cho nàng cuộc sống nhàn hạ như khi còn ở Vương phủ. Ở Vương gia nàng là tiểu công chúa, đến Cầm Vận cư nàng vẫn là tiểu công chúa. Vi phu chỉ muốn đôi bàn tay này của nàng mãi mãi mềm mại như vậy, bốn mùa không thấm một giọt nước. Miên nhi hiểu không?”
Vương Dao Dao tựa đầu vào lòng chàng, ngón tay khe khẽ mân mê bàn tay thon dài của biểu ca. Bàn tay của chàng thoạt nhìn rất đẹp, chỉ khi chạm vào mới biết, trên đó lại nhiều vết chai như thế. Có một số vết chai là vì cầm bút quá nhiều, số còn lại... hẳn là do thường xuyên làm việc nặng mà ra.
Nàng ngẩng mặt lên, gật gật đầu, nói:
“Miên nhi biết rồi, Miên nhi sẽ nghe lời chàng. Nhưng mà bát canh này cũng đã làm rồi, chàng mau ăn đi kẻo nguội mất.”
Trong ánh mắt mong chờ của nàng, Lý Quân Ngọc rốt cuộc cầm lên bát canh. Sau khi uống một muỗng đầu tiên, không chờ nàng hỏi, chàng đã mỉm cười, bảo:
“Ngon lắm, Miên nhi thật giỏi.”
Vương Dao Dao vô cùng vui vẻ, lúc nãy nàng vội mang đến cho biểu ca, vẫn chưa nếm thử, thấy chàng uống canh có vẻ rất ngon lành, nàng cũng nảy sinh tò mò, toan cầm lên cái muỗng dùng thử một chút.
Lý Quân Ngọc không đợi tay nàng kịp chạm vào muỗng canh đã đem nó giấu sang một bên, tủm tỉm nói:
“Chẳng phải đây là nấu cho vi phu sao, Miên nhi không được đòi lại đâu.”
Vương Dao Dao nhớ đến lúc biểu ca làm điểm tâm cho nàng cũng chưa từng động đũa đến, chỉ mỉm cười nhìn nàng ăn. Bây giờ nàng lại như vậy có phải quá keo kiệt, quá thô tục rồi không?
Nghĩ đoạn, nàng liền cảm thấy có chút xấu hổ.
Hôm ấy, Vương Dao Dao chống cằm nhìn Lý Quân Ngọc từ tốn dùng hết bát canh kia, kiên quyết không chịu nhường cho nàng một chút nào, vẻ mặt khi ăn còn vô cùng thỏa mãn, phảng phất như đang thưởng thức mỹ thực cực phẩm hiếm thấy trong thiên hạ.
Thật sự ngon đến vậy sao?
Vương Dao Dao thầm vui vẻ trong lòng. Hóa ra nàng lại có khả năng nấu ăn thiên phú như thế, sau này nhất định phải thuyết phục biểu ca cho nàng vào bếp nhiều hơn mới được!
Vì thế, tất cả bi kịch của Tiểu Ngôn và Tiểu Liên còn chưa ra đời đều bắt đầu từ ngày hôm ấy.
Mười năm sau, trong nhật ký của mình, Tiểu Ngôn viết:
“Phụ thân thật xấu xa. Mỗi lần mẫu thân xuống bếp nấu gì đó, phụ thân đều giành ăn hết, không chừa lại cho ta và muội muội một chút gì.
Phụ thân thật xấu xa. Ta thấy phụ thân ăn những món do mẫu thân nấu có vẻ rất ngon lành, nghĩ rằng ắt hẳn đó phải là mỹ thực khó gặp, liền tò mò vô cùng, nhân lúc người sơ ý giành ăn thử một ít. Nhưng mà thức ăn do mẫu thân làm thực sự quá quá quá khó ăn rồi! Ta không nhịn được bèn nôn ra, mẫu thân thấy vậy rất buồn, sau đó phụ thân lại phạt ta.
Ta có tội gì chứ?
Có phụ thân nào tàn nhẫn với con trai của mình như vậy không?
Hừ hừ, ta nhất định không phải con ruột của phụ thân.
Đúng rồi, chắc chắn là như vậy. Bí mật lớn đến thế mà ta cũng phát hiện ra được, ta thật thông minh!”
Đối với việc này, Tiểu Liên bình luận:
“Ta có một phụ thân thật lợi hại, không có gì mà người không làm được. Phụ thân có thể dùng một vẻ mặt vô cùng hưởng thụ để ăn hết những món kinh khủng đến cả Noãn Noãn còn khinh bỉ không thèm nuốt. Sau này lớn lên, ta nhất định phải tìm một phu quân lợi hại như phụ thân.”
Tất nhiên, đây đều là chuyện của sau này.
Bây giờ, Tiểu Ngôn và Tiểu Liên hẳn là... vẫn ở chỗ phụ thân của họ, còn lâu lắm mới chui vào bụng của Vương Dao Dao, càng lâu hơn nữa mới có thể ra đời.
--- ---.--- ----
Buổi tối.
Vương Dao Dao ôm Noãn Noãn chui lên giường, một người một mèo đang chuẩn bị nằm xuống ngủ khò, đã thấy Lý Quân Ngọc từ gian ngoài bước vào. Chàng khoan thai cởi ra trường bào treo lên tấm bình phong, bước tới đốt lên hương đỉnh. Làn khói chờn vờn mờ ảo bay lên, quyện theo một hương thơm thoang thoảng lan tỏa khắp gian phòng ấm cúng.
Cuối cùng, chàng bước tới bên mép giường.
Cục bông tròn vo trong lòng Vương Dao Dao khẽ run lên, càng ra sức nép sát vào lòng của nàng. Vương Dao Dao không hiểu vì sao Noãn Noãn bình thường với ai cũng chỉ ra vẻ khinh thường nhìn bằng nửa con mắt, lại đặc biệt sợ hãi biểu ca ôn nhu như nước này.
Nàng đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại như bông của nó, nhẹ giọng trấn an:
“Ngoan, ngoan, chàng ấy không phải kẻ xấu, đừng sợ, đừng sợ.”
Lý Quân Ngọc liếc nhìn cục bông trắng đang lủi lủi vào ngực của nàng, nheo mắt lại, mỉm cười, nói:
“Miên nhi, hôm nay Noãn Noãn chưa tắm, không được ngủ ở trên giường.”
Vương Dao Dao lưu luyến nhìn Tiểu Noãn Noãn, không nỡ mang nó xuống.
Noãn Noãn cảm nhận thấy ánh mắt của Lý Quân Ngọc đang nhìn về phía mình, thoáng run lên, vội vàng phóng ra khỏi lòng của Vương Dao Dao, chạy ra gian ngoài.
“Noãn Noãn...” Vương Dao Dao gọi với theo.
Lý Quân Ngọc khẽ cười, ngồi xuống giường, thổi tắt đèn, lại nói:
“Noãn Noãn tự biết tìm chỗ ngủ, nàng đừng lo. Sau này không thể cho Noãn Noãn ngủ cùng nữa, sáng nay ta thấy trên giường có nhiều lông mèo, có lẽ là đã đến kỳ rụng lông của nó rồi.”
“Nhưng mà đã ôm Noãn Noãn ngủ bao lâu rồi, đột nhiên không có nó thật không quen...” Vương Dao Dao thở dài thì thầm.
Biểu ca nằm xuống cạnh nàng, đưa tay nhéo nhéo gò má của nàng theo thói quen, nói:
“Nàng đó, chỉ biết Noãn Noãn, không còn nhớ tới phu quân nữa.”
Vương Dao Dao trong đêm tối vẫn tìm được đúng vị trí, gối đầu lên cánh tay của chàng, rầu rĩ khẽ nói:
“Khi nào chứ, ta còn vì việc chàng sắp lên kinh mà rầu rĩ mấy hôm nay...”
Từ lúc đến Tô thành tới nay, nàng chưa từng có ngày nào không nhìn thấy biểu ca, hằng ngày đều bám dính theo chàng như hình với bóng. Bây giờ chàng phải lên kinh ứng thí, ít nhất phải mất mấy tháng nửa năm, nàng thật là không nỡ.
Biểu ca nghe vậy, lại bật cười, nói:
“Miên nhi trông mong rời xa vi phu như vậy sao?”
Vương Dao Dao ngẩn người, hỏi:
“Chẳng lẽ... chàng cũng muốn học theo đại ca, không đi ứng thí? Không được, không được! Nhị nương nhất định tức giận cho mà xem!”
Lý Quân Ngọc lại bật cười, nói:
“Miên nhi đang nghĩ đi đâu vậy? Vi phu tất nhiên sẽ lên kinh ứng thí, nhưng mà... ta làm sao có thể bỏ con mèo nhỏ ở nhà một mình được chứ. Chúng ta cùng lên đường, Miên nhi thấy thế nào?”
Thanh âm của chàng trong đêm tối yên tĩnh càng rõ ràng, càng trầm ấm đầy từ tính. Hai người nằm gần nhau như vậy, tràn đầy chóp mũi của Vương Dao Dao đều là hương hoa quế nhàn nhạt trên người chàng. Nàng bất giác chẳng hiểu vì sao lại đỏ mặt, cũng may trong đêm tối nên hẳn là biểu ca không thấy được.
“Ai là “con mèo nhỏ” của chàng chứ?” Vương Dao Dao đỏ mặt cãi lại, “Huống hồ có ai đi thi mà lại mang theo người thân bao giờ? Còn có tổ mẫu, phụ thân... mọi người đều sẽ không đồng ý đâu...”
Lý Quân Ngọc vẫn chỉ cười cười, nói:
“Vi phu đã nói chuyện này với mọi người rồi, chỉ còn hỏi ý nàng nữa thôi.”
Được rồi, đã bàn với mọi người hết cả thì còn hỏi ý kiến nàng gì nữa? Đây rõ ràng là thông báo, nàng vốn không có quyền phản đối, đúng không?
Vương Dao Dao buồn bực nghĩ, lại sực nhớ tới gì đó, lên tiếng hỏi:
“Khoan đã, chàng nói với phụ thân khi nào vậy? Rõ ràng mấy hôm nay chàng không có gặp người mà?”
Mãi không thấy tiếng trả lời, nàng quay sang nhìn thì đã thấy chàng khép lại hai mắt, an tường nằm ngủ.
Nàng cũng không nỡ đánh thức chàng dậy, chỉ đành nén xuống nghi hoặc, cứ thế ôm chàng ngủ thiếp đi.
Không có Tiểu Noãn Noãn chắn ở giữa, hai người hầu như không còn khoảng cách nữa, cũng không còn cục bông xù xì che mất cảnh xuân trước ngực nàng.
Khóe môi của vị biểu ca nào đó thoáng cong lên, khẽ thật khẽ.
Tất nhiên, Vương Dao Dao không thể trông thấy được.
Ngoài trời lại bắt đầu mưa. Tiếng mưa rào rào gõ nhịp bên hiên, tựa như một khúc nhạc êm ái ru người vào cõi mộng.
Tiểu Noãn Noãn nằm ở gian ngoài lại mơ thấy cảnh tượng sáng nay nó bị người nào đó túm lại, cắt đi một nhúm lông, rải lên giường ngụy tạo hiện trường vu oan cho nó rụng lông. Thật là đau đớn không thôi đối với một con mèo luôn xem bộ lông là niềm kiêu hãnh như nó! Con người này, thật là vô nhân tính! (>.<)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.