Chương 36: Gặp được cậu là điều ngọt ngào nhất
Phong Tử Tam Tam
19/06/2018
Tác giả: Thanh Cù
Biên tập: TBB
Lâm Cam nghĩ mùa hè khiến cô yêu ban đêm của Ngu Thành hơn. Cô có thể cảm nhận được gió nhẹ thổi qua từng lọn tóc, mà rõ ràng trước đó còn oi bức như thế. Lại càng cảm nhận được không khí xung quanh chuyển động dù trước đó rất bí bách.
Chạy được hơn nửa vòng, cô bắt đầu hết sức, tốc độ giảm xuống.
Chu Viễn Quang nghiêng đầu nhìn, cười với cô.
Lâm Cam bĩu môi với anh: "Tôi chạy không nổi nữa."
Chu Viễn Quang nhìn cô gái nhỏ mơ hồ mềm mại phía sau đang làm nũng với mình, cổ họng hơi động, anh bắt đầu chạy trở về.
Lâm Cam cúi đầu cố chạy bước nhỏ cũng thấy bắp chân mình dẫn mềm nhũn.
Cô thở hổn hển.
"Thể lực quá kém."
Ngẩng đầu lên cô đã thấy Chu Viễn Quang đứng trước mặt mình, hai tay anh chống đầu gối, hơi khom người nhìn cô rồi lắc đầu. Lâm Cam vừa muốn nói gì đột nhiên bị anh kéo tay qua. Hai người cùng nhau chạy về phía trước.
Chu Viễn Quang ở bên cạnh nói: "Điều chỉnh hô hấp, chạy từ từ từng bước một, trong đầu phải nghĩ muốn chạy."
Lâm Cam làm theo lời anh bắt đầu điều chỉnh chính mình. Dần dần, có vẻ như cảm giác thật sự đến với cô. Khoảng cách 2 vòng giờ chỉ còn dư lại 200 mét. Lâm Cam nhắm mắt lại nghe Chu Viễn Quang cười khẽ một tiếng.
Giọng anh cũng không thuận, hơi thở có phần gấp gáp, nhưng nghe vào tai Lâm Cam lại thành một loại hấp dẫn khác thường.
"Nâng cao chân, chuẩn bị, bắt đầu chạy."
Anh nói xong câu này cũng buông tay Lâm Cam ra, sau đó chạy về điểm cuối. Không rõ tại sao, nhiệt huyết trong Lâm Cam đột nhiên bị anh kích thích, giống như đó mới là tinh thần phấn chấn mà thiếu niên nên có.
Anh để cô cùng hưởng thụ những cảm giác không giống nhau.
Rõ ràng bóng đêm đã che phủ đi rất nhiều thứ, chỉ có tai, mũi hoặc trái tim đang đập kia đều như được phóng đại tới vô hạn.
Lâm Cam cắn răng, nhắm mắt, nâng cao chân chạy nốt 200 mét cuối cùng.
Cô cảm nhận được phía trước đang có người đợi mình, còn có thể cảm nhận được gió thổi phía sau lưng mình.
Thì ra có một loại cảm giác như vậy.
Cô cảm thấy cổ họng mình căng tràn nhiệt huyết, nuốt một hơi đều là nhiệt huyết. Rất thoải mái. Lần chạy nhanh này cũng rất vui vẻ.
Khi hoàn thành bước chạy cuối cùng, ý niệm duy nhất trong lòng Lâm Cam là nhào vào ngực Chu Viễn Quang. Anh lẳng lặng đỡ lấy, ôm cô đi mấy bước, hai người không ai lên tiếng.
Chu Viễn Quang đưa cô tới ngồi ở bãi cỏ, hai người lưng tựa lưng. Lâm Cam ngẩng đầu nhìn trời, mây đang nhanh chóng tụ lại, giống như tin tức trên bản tin dự báo thời tiết vậy.
"Thích đại học X không?" Chu Viễn Quang đột nhiên lên tiếng.
Lâm Cam hơi ngạc nhiên.
Tay Chu Viễn Quang xê dịch trên cỏ, dù chậm rãi nhưng mục đích rất rõ ràng. Di chuyển từng chút một tới nắm lấy tay cô. Anh dùng lực không nặng không nhẹ nhéo đốt ngón tay ngón cái của cô, khiến Lâm Cam cực kỳ thoải mái.
"Nghe nói gần đại học X có rất nhiều đồ ăn ngon, tôi đã tìm hiểu thử, cảm thấy cậu sẽ thích." Giọng Chu Viễn Quang rất dịu dàng, giống như đang thuyết phục.
Lâm Cam ngẩng đầu, mây vừa tụm lại một khối đã dần tan ra. Những ngôi sao bắt đầu xuất hiện, tô điểm cho màn đêm.
Cô nghe mình "ừ" một tiếng.
Sau đó cấp thiết mong đợi lời nói tiếp theo của Chu Viễn Quang. Cô ngừng thở, không dám làm bừa, chỉ sợ sẽ bỏ qua câu chữ nào.
"Cùng nhau thi đại học X đi, nếu cậu cũng thích." Lúc Chu Viễn Quang nói những lời này đã chuyển qua trước mắt Lâm Cam, nhìn cô chăm chú.
Lâm Cam thở ra một hơi, cảm giác khẩn trương vừa rồi vẫn không mất đi. Chu Viễn Quang vẫn nhìn cô với ánh mắt như vậy, ánh sao trên trời cũng sáng rỡ là thế, lòng Lâm Cam đột nhiên dâng lên một cảm giác trang trọng.
"Ừ." Một âm tiết khẳng định.
Cô nhìn thấy khóe miệng Chu Viễn Quang cũng phác lên nụ cười. Lâm Cam cảm thấy nơi đây có nhân chứng. Nhân chứng là gió, là mây, là cỏ, còn có không khí. Anh và cô là người tham dự, những thứ kia làm chứng cho việc "thích" này.
"Cậu nghĩ vì sao tôi lại đưa cậu đi chạy bộ?"
Lâm Cam đưa tay bấm lên eo Chu Viễn Quang, cô cảm thấy anh rất gầy, phần hông không có chút thịt dư thừa. Anh ngược lại không hề tránh né, tốt tính để mặc Lâm Cam làm loạn.
Lâm Cam suy nghĩ một chút: "Nếu không phải cậu tâm huyết dâng trào thì sẽ là chê thể lực tôi kém."
Chu Viễn Quang cười một tiếng: "Khi gặp chuyện không vui, tôi sẽ chạy bộ, giảm áp lực rất nhiều."
Lâm Cam chuẩn bị đưa tay sờ cơ bụng Chu Viễn Quang nhưng bị anh bắt lại.
"Cậu nói cuộc sống lớp 12 rất khổ sở, tôi thì cảm thấy nó giống như chạy bộ vậy. Đây là một lần tu luyện. Quá trình rất khó khăn, thậm chí sẽ khiêu chiến cực hạn của chúng ta, nhưng khoảnh khắc chạm tới đích kia sẽ khiến cậu cảm nhận được vui sướng và thành tựu trước đó chưa từng có."
Lâm Cam thấy mặt mũi nghiêm túc của Chu Viễn Quang nên đưa tay sờ cằm anh: "Xong rồi, đã trở thành ông lão nhỏ, lại còn nói lời răn dạy."
Chu Viễn Quang bị cô chọc cười, liếc mắt một cái. Lâm Cam cúi đầu, hai chiếc giày giẫm lên nhau lắc qua lắc lại.
"Bạn học Chu, cậu sẽ cảm thấy khổ sở sao?"
Chu Viễn Quang xoay người cô đối diện với mình, nhìn thẳng vào mắt Lâm Cam.
Lâm Cam thấy anh lắc đầu: "Gặp được cậu là điều ngọt ngào nhất."
Lời bày tỏ đến bất ngờ không kịp đề phòng khiến Lâm Cam đỏ mặt. Cô lại nhớ tới tên anh đặt cho mình trong danh bạ: Ngọt Ngào.
Lâm Cam bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chăm chú tới xấu hổ. Cô né tránh tầm mắt anh, chuyển sang chủ đề khác: "Ơ, còn thưởng đâu? Phần thưởng là gì?"
Chu Viễn Quang cười không nói, chỉ kéo cô đứng lên cùng đi lấy ba lô. Lấy ba lô xong, Lâm Cam chuẩn bị đi thì bị Chu Viễn Quang kéo lại, để cô dựa vào thân cây rồi những nụ hôn liên tiếp rơi xuống.
Cô nghe thấy anh nói nhỏ bên tai mình: "Bây giờ thế nào? Còn khổ không?"
Chân Lâm Cam sắp mềm nhũn.
Ngọt...
Ngọt muốn chết.
Vừa hôn xong, mặt Lâm Cam đỏ bừng, từng hơi thở đều hổn hển.
Chu Viễn Quang xoa đầu cô: "Hô hấp quá kém, xem ra sau này còn phải rèn luyện cơ thể nhiều hơn."
Lâm Cam bị anh nói mặt đỏ tới tận tai.
Đột nhiên có cảm giác như bị lừa gạt, Chu Viễn Quang bây giờ cũng ghê gớm lắm...
Cô không khuất phục được anh nữa rồi. Anh vừa kiêu ngạo vừa bá đạo. Rõ ràng người bán hoa và người mua hoa luôn có chênh lệch lớn mà.
Lâm Cam bĩu môi: "Đây mà là thưởng?"
Chu Viễn Quang "ừ" một tiếng rồi đi ra ngoài.
Dần dần trên đường lớn cũng có những học sinh khác lục tục ra về.
Biểu cảm trên khuôn mặt anh hơi quạnh quẽ, môi mỏng hé mở, nhưng lời nói lại rất dịu dàng: "Cậu không thích?"
Lâm Cam bị anh hỏi trong lòng lại "lộp bộp" vài tiếng, mảng đỏ trên tai lan dần tới cổ. Cô cúi đầu, buồn buồn thú nhận, còn hơi thẹn thùng: "Thích, thích muốn chết."
Miệng Chu Viễn Quang cong lên.
___
Cuộc sống mỗi ngày vẫn trôi qua, có lúc Lâm Cam cảm thấy quá nhanh, lúc lại thấy rất chậm. Mỗi ngày đều mang quỹ đạo và thời gian biểu như nhau. Vì được ở chung với Chu Viễn Quang nên cô rất vui vẻ, chỉ muốn lớn tiếng reo lên để tất cả mọi người chung vui với mình.
Tiết Giai Kỳ vừa làm xong một bộ đề thi thì thấy Lâm Cam vừa làm đề vừa cười. Cô ấy duỗi hai ngón tay ra trước mặt Lâm Cam.
"Đại tỷ, biết đây là số mấy không?"
Lâm Cam lườm cô ấy, sau đó lại cười híp mặt nói: "Số 2."
Tiết Giai Kỳ ghét bỏ: "Hóa ra thần trí vẫn còn, tớ còn tưởng nữ sinh yêu vào đều ngốc hết."
Lâm Cam: "... Có ngốc thì vẫn hạnh phúc hơn chó độc thân đi?"
"Nếu biết năm nay cậu yêu đương, có chết tớ cũng không ở cạnh cậu."
Câu sau mang vẻ đặc biệt uất hận: "Ban ngày bị ngược ở lớp, tối về kí túc xá lại bị ngược tiếp."
Lâm Cam chớp mắt: "Thấy cậu có sức than phiền như vậy, hay là làm thêm 2 đề nữa đi, Corgi FA."
Tiết Giai Kỳ: "..."
Giờ tự học buổi tối vừa kết thúc, Lâm Cam đã chạy vọt sang lớp 2. Tiết Giai Kỳ vừa xử lý nốt hai đề số học xong thì định sang lớp 2 nhìn trộm.
Các học sinh khác đã về hết nên chỉ còn lại 2 người bọn họ. Đầu tiên, Tiết Giai Kỳ gõ lên cửa sổ chỗ Chu Viễn Quang ngồi. Lâm Cam thấy là cô ấy nên mở cửa sổ ra.
"Cậu làm gì vậy?"
Tiết Giai Kỳ thở dài sâu kín: "Tớ đại khái có tâm lý thích ngược, nên tới chỗ này của hai người hưởng thụ một chút."
Lâm Cam nhìn cô ấy: "..."
Chu Viễn Quang nhìn đề thi trên bàn: "..."
Tiết Giai Kỳ đi vào, "chậc chậc" hai tiếng với cô. Lâm Cam nhìn Chu Viễn Quang một cái, sau đó xoay người nói với Tiết Giai Kỳ: "Hay là cậu đi cùng bọn tôi?"
Tiết Giai Kỳ nhìn sắc mặt không vui của bạn học Chu thì lắc đầu: "Nếu tối nay làm kì đà cản mũi, chắc chắn ngày mai sẽ bị hai người đánh hỏng."
Lâm Cam vểnh môi cười: "Coi như cậu tự biết mình."
Tiết Giai Kỳ cười giễu, đưa tay tắt công tắc đèn trong lớp: "Đi đây, để hai người có không gian riêng tư."
Vừa dứt lời thì tiếng "tạch" vang lên, đèn trong phòng đều tắt ngóm. Sau đó Lâm Cam nghe tiếng Tiết Giai Kỳ chạy mất.
Trong lớp chỉ còn lại Lâm Cam và Chu Viễn Quang, hai người trố mắt nhìn nhau, Lâm Cam dở khóc dở cười.
Hôm nay Tiết Giai Kỳ chưa uống thuốc đã chạy ra ngoài, phải không?
Lâm Cam đứng dậy: "Tôi đi bật đèn."
Chu Viễn Quang "ừ" một câu.
Lâm Cam chưa kịp ra tới đã nghe thấy tiếng bước chân.
"Trong lớp tối thế này, đi về cũng không khóa cửa. Tật xấu gì không biết?" Đây là giọng của chủ nhiệm lớp 2 - Nhậm Phong.
Ấn đường Lâm Cam hơi động, tiếng bước chân lại càng gần hơn. Khoảnh khắc đèn sáng lên trong nháy mắt, Lâm Cam cảm thấy tiêu đời rồi, hai người bị bắt quả tang.
Mấu chốt là tối nay không làm gì mà lại tới học tập.
Đều là chuyện tốt... Tiết Corgi gây ra.
Hết chương 36.
Lời của tác giả: Cảm ơn tất cả quà tặng và bình luận của các thiên thần nhỏ, người nào tôi cũng nhớ.
Lời của B.: Tôi cũng nhớ:">
Biên tập: TBB
Lâm Cam nghĩ mùa hè khiến cô yêu ban đêm của Ngu Thành hơn. Cô có thể cảm nhận được gió nhẹ thổi qua từng lọn tóc, mà rõ ràng trước đó còn oi bức như thế. Lại càng cảm nhận được không khí xung quanh chuyển động dù trước đó rất bí bách.
Chạy được hơn nửa vòng, cô bắt đầu hết sức, tốc độ giảm xuống.
Chu Viễn Quang nghiêng đầu nhìn, cười với cô.
Lâm Cam bĩu môi với anh: "Tôi chạy không nổi nữa."
Chu Viễn Quang nhìn cô gái nhỏ mơ hồ mềm mại phía sau đang làm nũng với mình, cổ họng hơi động, anh bắt đầu chạy trở về.
Lâm Cam cúi đầu cố chạy bước nhỏ cũng thấy bắp chân mình dẫn mềm nhũn.
Cô thở hổn hển.
"Thể lực quá kém."
Ngẩng đầu lên cô đã thấy Chu Viễn Quang đứng trước mặt mình, hai tay anh chống đầu gối, hơi khom người nhìn cô rồi lắc đầu. Lâm Cam vừa muốn nói gì đột nhiên bị anh kéo tay qua. Hai người cùng nhau chạy về phía trước.
Chu Viễn Quang ở bên cạnh nói: "Điều chỉnh hô hấp, chạy từ từ từng bước một, trong đầu phải nghĩ muốn chạy."
Lâm Cam làm theo lời anh bắt đầu điều chỉnh chính mình. Dần dần, có vẻ như cảm giác thật sự đến với cô. Khoảng cách 2 vòng giờ chỉ còn dư lại 200 mét. Lâm Cam nhắm mắt lại nghe Chu Viễn Quang cười khẽ một tiếng.
Giọng anh cũng không thuận, hơi thở có phần gấp gáp, nhưng nghe vào tai Lâm Cam lại thành một loại hấp dẫn khác thường.
"Nâng cao chân, chuẩn bị, bắt đầu chạy."
Anh nói xong câu này cũng buông tay Lâm Cam ra, sau đó chạy về điểm cuối. Không rõ tại sao, nhiệt huyết trong Lâm Cam đột nhiên bị anh kích thích, giống như đó mới là tinh thần phấn chấn mà thiếu niên nên có.
Anh để cô cùng hưởng thụ những cảm giác không giống nhau.
Rõ ràng bóng đêm đã che phủ đi rất nhiều thứ, chỉ có tai, mũi hoặc trái tim đang đập kia đều như được phóng đại tới vô hạn.
Lâm Cam cắn răng, nhắm mắt, nâng cao chân chạy nốt 200 mét cuối cùng.
Cô cảm nhận được phía trước đang có người đợi mình, còn có thể cảm nhận được gió thổi phía sau lưng mình.
Thì ra có một loại cảm giác như vậy.
Cô cảm thấy cổ họng mình căng tràn nhiệt huyết, nuốt một hơi đều là nhiệt huyết. Rất thoải mái. Lần chạy nhanh này cũng rất vui vẻ.
Khi hoàn thành bước chạy cuối cùng, ý niệm duy nhất trong lòng Lâm Cam là nhào vào ngực Chu Viễn Quang. Anh lẳng lặng đỡ lấy, ôm cô đi mấy bước, hai người không ai lên tiếng.
Chu Viễn Quang đưa cô tới ngồi ở bãi cỏ, hai người lưng tựa lưng. Lâm Cam ngẩng đầu nhìn trời, mây đang nhanh chóng tụ lại, giống như tin tức trên bản tin dự báo thời tiết vậy.
"Thích đại học X không?" Chu Viễn Quang đột nhiên lên tiếng.
Lâm Cam hơi ngạc nhiên.
Tay Chu Viễn Quang xê dịch trên cỏ, dù chậm rãi nhưng mục đích rất rõ ràng. Di chuyển từng chút một tới nắm lấy tay cô. Anh dùng lực không nặng không nhẹ nhéo đốt ngón tay ngón cái của cô, khiến Lâm Cam cực kỳ thoải mái.
"Nghe nói gần đại học X có rất nhiều đồ ăn ngon, tôi đã tìm hiểu thử, cảm thấy cậu sẽ thích." Giọng Chu Viễn Quang rất dịu dàng, giống như đang thuyết phục.
Lâm Cam ngẩng đầu, mây vừa tụm lại một khối đã dần tan ra. Những ngôi sao bắt đầu xuất hiện, tô điểm cho màn đêm.
Cô nghe mình "ừ" một tiếng.
Sau đó cấp thiết mong đợi lời nói tiếp theo của Chu Viễn Quang. Cô ngừng thở, không dám làm bừa, chỉ sợ sẽ bỏ qua câu chữ nào.
"Cùng nhau thi đại học X đi, nếu cậu cũng thích." Lúc Chu Viễn Quang nói những lời này đã chuyển qua trước mắt Lâm Cam, nhìn cô chăm chú.
Lâm Cam thở ra một hơi, cảm giác khẩn trương vừa rồi vẫn không mất đi. Chu Viễn Quang vẫn nhìn cô với ánh mắt như vậy, ánh sao trên trời cũng sáng rỡ là thế, lòng Lâm Cam đột nhiên dâng lên một cảm giác trang trọng.
"Ừ." Một âm tiết khẳng định.
Cô nhìn thấy khóe miệng Chu Viễn Quang cũng phác lên nụ cười. Lâm Cam cảm thấy nơi đây có nhân chứng. Nhân chứng là gió, là mây, là cỏ, còn có không khí. Anh và cô là người tham dự, những thứ kia làm chứng cho việc "thích" này.
"Cậu nghĩ vì sao tôi lại đưa cậu đi chạy bộ?"
Lâm Cam đưa tay bấm lên eo Chu Viễn Quang, cô cảm thấy anh rất gầy, phần hông không có chút thịt dư thừa. Anh ngược lại không hề tránh né, tốt tính để mặc Lâm Cam làm loạn.
Lâm Cam suy nghĩ một chút: "Nếu không phải cậu tâm huyết dâng trào thì sẽ là chê thể lực tôi kém."
Chu Viễn Quang cười một tiếng: "Khi gặp chuyện không vui, tôi sẽ chạy bộ, giảm áp lực rất nhiều."
Lâm Cam chuẩn bị đưa tay sờ cơ bụng Chu Viễn Quang nhưng bị anh bắt lại.
"Cậu nói cuộc sống lớp 12 rất khổ sở, tôi thì cảm thấy nó giống như chạy bộ vậy. Đây là một lần tu luyện. Quá trình rất khó khăn, thậm chí sẽ khiêu chiến cực hạn của chúng ta, nhưng khoảnh khắc chạm tới đích kia sẽ khiến cậu cảm nhận được vui sướng và thành tựu trước đó chưa từng có."
Lâm Cam thấy mặt mũi nghiêm túc của Chu Viễn Quang nên đưa tay sờ cằm anh: "Xong rồi, đã trở thành ông lão nhỏ, lại còn nói lời răn dạy."
Chu Viễn Quang bị cô chọc cười, liếc mắt một cái. Lâm Cam cúi đầu, hai chiếc giày giẫm lên nhau lắc qua lắc lại.
"Bạn học Chu, cậu sẽ cảm thấy khổ sở sao?"
Chu Viễn Quang xoay người cô đối diện với mình, nhìn thẳng vào mắt Lâm Cam.
Lâm Cam thấy anh lắc đầu: "Gặp được cậu là điều ngọt ngào nhất."
Lời bày tỏ đến bất ngờ không kịp đề phòng khiến Lâm Cam đỏ mặt. Cô lại nhớ tới tên anh đặt cho mình trong danh bạ: Ngọt Ngào.
Lâm Cam bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chăm chú tới xấu hổ. Cô né tránh tầm mắt anh, chuyển sang chủ đề khác: "Ơ, còn thưởng đâu? Phần thưởng là gì?"
Chu Viễn Quang cười không nói, chỉ kéo cô đứng lên cùng đi lấy ba lô. Lấy ba lô xong, Lâm Cam chuẩn bị đi thì bị Chu Viễn Quang kéo lại, để cô dựa vào thân cây rồi những nụ hôn liên tiếp rơi xuống.
Cô nghe thấy anh nói nhỏ bên tai mình: "Bây giờ thế nào? Còn khổ không?"
Chân Lâm Cam sắp mềm nhũn.
Ngọt...
Ngọt muốn chết.
Vừa hôn xong, mặt Lâm Cam đỏ bừng, từng hơi thở đều hổn hển.
Chu Viễn Quang xoa đầu cô: "Hô hấp quá kém, xem ra sau này còn phải rèn luyện cơ thể nhiều hơn."
Lâm Cam bị anh nói mặt đỏ tới tận tai.
Đột nhiên có cảm giác như bị lừa gạt, Chu Viễn Quang bây giờ cũng ghê gớm lắm...
Cô không khuất phục được anh nữa rồi. Anh vừa kiêu ngạo vừa bá đạo. Rõ ràng người bán hoa và người mua hoa luôn có chênh lệch lớn mà.
Lâm Cam bĩu môi: "Đây mà là thưởng?"
Chu Viễn Quang "ừ" một tiếng rồi đi ra ngoài.
Dần dần trên đường lớn cũng có những học sinh khác lục tục ra về.
Biểu cảm trên khuôn mặt anh hơi quạnh quẽ, môi mỏng hé mở, nhưng lời nói lại rất dịu dàng: "Cậu không thích?"
Lâm Cam bị anh hỏi trong lòng lại "lộp bộp" vài tiếng, mảng đỏ trên tai lan dần tới cổ. Cô cúi đầu, buồn buồn thú nhận, còn hơi thẹn thùng: "Thích, thích muốn chết."
Miệng Chu Viễn Quang cong lên.
___
Cuộc sống mỗi ngày vẫn trôi qua, có lúc Lâm Cam cảm thấy quá nhanh, lúc lại thấy rất chậm. Mỗi ngày đều mang quỹ đạo và thời gian biểu như nhau. Vì được ở chung với Chu Viễn Quang nên cô rất vui vẻ, chỉ muốn lớn tiếng reo lên để tất cả mọi người chung vui với mình.
Tiết Giai Kỳ vừa làm xong một bộ đề thi thì thấy Lâm Cam vừa làm đề vừa cười. Cô ấy duỗi hai ngón tay ra trước mặt Lâm Cam.
"Đại tỷ, biết đây là số mấy không?"
Lâm Cam lườm cô ấy, sau đó lại cười híp mặt nói: "Số 2."
Tiết Giai Kỳ ghét bỏ: "Hóa ra thần trí vẫn còn, tớ còn tưởng nữ sinh yêu vào đều ngốc hết."
Lâm Cam: "... Có ngốc thì vẫn hạnh phúc hơn chó độc thân đi?"
"Nếu biết năm nay cậu yêu đương, có chết tớ cũng không ở cạnh cậu."
Câu sau mang vẻ đặc biệt uất hận: "Ban ngày bị ngược ở lớp, tối về kí túc xá lại bị ngược tiếp."
Lâm Cam chớp mắt: "Thấy cậu có sức than phiền như vậy, hay là làm thêm 2 đề nữa đi, Corgi FA."
Tiết Giai Kỳ: "..."
Giờ tự học buổi tối vừa kết thúc, Lâm Cam đã chạy vọt sang lớp 2. Tiết Giai Kỳ vừa xử lý nốt hai đề số học xong thì định sang lớp 2 nhìn trộm.
Các học sinh khác đã về hết nên chỉ còn lại 2 người bọn họ. Đầu tiên, Tiết Giai Kỳ gõ lên cửa sổ chỗ Chu Viễn Quang ngồi. Lâm Cam thấy là cô ấy nên mở cửa sổ ra.
"Cậu làm gì vậy?"
Tiết Giai Kỳ thở dài sâu kín: "Tớ đại khái có tâm lý thích ngược, nên tới chỗ này của hai người hưởng thụ một chút."
Lâm Cam nhìn cô ấy: "..."
Chu Viễn Quang nhìn đề thi trên bàn: "..."
Tiết Giai Kỳ đi vào, "chậc chậc" hai tiếng với cô. Lâm Cam nhìn Chu Viễn Quang một cái, sau đó xoay người nói với Tiết Giai Kỳ: "Hay là cậu đi cùng bọn tôi?"
Tiết Giai Kỳ nhìn sắc mặt không vui của bạn học Chu thì lắc đầu: "Nếu tối nay làm kì đà cản mũi, chắc chắn ngày mai sẽ bị hai người đánh hỏng."
Lâm Cam vểnh môi cười: "Coi như cậu tự biết mình."
Tiết Giai Kỳ cười giễu, đưa tay tắt công tắc đèn trong lớp: "Đi đây, để hai người có không gian riêng tư."
Vừa dứt lời thì tiếng "tạch" vang lên, đèn trong phòng đều tắt ngóm. Sau đó Lâm Cam nghe tiếng Tiết Giai Kỳ chạy mất.
Trong lớp chỉ còn lại Lâm Cam và Chu Viễn Quang, hai người trố mắt nhìn nhau, Lâm Cam dở khóc dở cười.
Hôm nay Tiết Giai Kỳ chưa uống thuốc đã chạy ra ngoài, phải không?
Lâm Cam đứng dậy: "Tôi đi bật đèn."
Chu Viễn Quang "ừ" một câu.
Lâm Cam chưa kịp ra tới đã nghe thấy tiếng bước chân.
"Trong lớp tối thế này, đi về cũng không khóa cửa. Tật xấu gì không biết?" Đây là giọng của chủ nhiệm lớp 2 - Nhậm Phong.
Ấn đường Lâm Cam hơi động, tiếng bước chân lại càng gần hơn. Khoảnh khắc đèn sáng lên trong nháy mắt, Lâm Cam cảm thấy tiêu đời rồi, hai người bị bắt quả tang.
Mấu chốt là tối nay không làm gì mà lại tới học tập.
Đều là chuyện tốt... Tiết Corgi gây ra.
Hết chương 36.
Lời của tác giả: Cảm ơn tất cả quà tặng và bình luận của các thiên thần nhỏ, người nào tôi cũng nhớ.
Lời của B.: Tôi cũng nhớ:">
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.