Chương 1: Khu vườn hoa không nở
Alfinio Flores
04/03/2022
Iso nhìn vào bàn tay đang run rẩy của mình, nơi ngón trỏ mảnh khảnh kia đã có một giọt máu đọng lại.
Cô khẽ nghiêng đầu.
“Không hẳn là quá tệ… Nó không cảm thấy gì cả.”
Cảm thán một cách nhẹ nhàng, cô đưa ngón tay hướng về một anh chàng quản gia với bộ quần áo đặc trưng màu đen đặc đứng cạnh mình.
“Vâng!”
Rất nhanh gọn và dứt khoát, anh mút ngón tay của Iso.
Một nụ cười nhẹ hiện trên khuôn mặt xinh xắn của cô.
Iso mang một màu mắt màu tím nhẹ, với mái tóc đỏ rực cùng làn da trắng nõn.
Những yếu tố nhỏ kết hợp lên một cô gái, từng đường nét vẽ nên một bức tranh mang đầy tính nghệ thuật…
Iso Latti Ora là tên của công chúa đầu tiên của vương quốc Serbia thịnh vượng.
Trong đó, Latti là họ của công chúa hoàng tộc. Nếu là hoàng tử thì họ sẽ là Latuss.
O trong Ora có nghĩa là cấp bậc của vị hoàng tộc đó, từ lớn đến bé là O I II E IV V VI D K J Q Ci Mi. Chỉ duy nhất Iso là tên của công chúa, đa số những ai không thuộc hoàng tộc đều không được phép gọi tên của hoàng tộc, cho dù đã được người đó cho phép.
Nàng không phải là một người nổi tiếng tài giỏi về mặt chính trị, càng không phải là người có khả năng lãnh đạo siêu việc như hoàng đế Iruss - cha mình.
Khả năng duy nhất của cô công chúa nhỏ ấy chỉ là ngoại giao, nhiều người trong nước biết đến Iso hơn cả quốc vương đang trị vì họ.
Chiếc đầm màu trắng ngọc khẽ lung lay trước cơn gió nhẹ.
Nó là một chiếc đầm được chính tay Iso thiết kế.
Có một sự thật rằng Serbia là đất nước rất phát triển, vì người dân đa phần đều đã ổn định và ấm no, họ tìm đến các nhu cầu giải trí, và quần áo đẹp đang là một xu thế cực thịnh hành ở tất cả các tầng lớp với công chúa Iso là tâm điểm.
Iso luôn là người đầu tiên tạo ra xu hướng và cô cũng luôn có thể thao túng thị trường thương mại bằng cách điều khiển nhu cầu mua sắm của vương quốc theo ý muốn của mình.
Cô thường tự tay thiết kế các loại trang phục rất đẹp, một trong số chúng đã được xem là di sản quốc gia, chiếc váy cô đang mặc cũng là một tác phẩm như thế.
Nó khác hoàn toàn với những chiếc váy nặng nề mang đầy vẻ hào nhoáng của các quý tộc hay hoàng tộc khác, nó gọn nhẹ và ngắn hơn hẳn.
Một cách cụ thể, nó trông giống như lớp váy đầu tiên mà bất cứ cô gái nào cũng phải mặc trước khi đeo lên người một “bộ giáp” nặng mùi tiền và địa vị.
Rõ ràng, nó là một chiếc váy lót.
Nhưng khác với những chiếc váy lót mỏng và chẳng có hoạ tiết hay trang trí gì trên đó, váy mà Iso mặc có nhiều hoạ tiết hơn hẳn.
Các viên đá quý lấp lánh cũng được đính một cách khéo léo treo thân váy và phần chân váy.
“Đã xong thưa công chúa.”
Âm thanh phát ra từ miệng quản gia thật khó nghe làm sao.
Iso tự nghĩ thế, tuy nhiên cô vẫn chẳng thể hiện sự khó chịu nào lên khuôn mặt của mình.
“Tình hình của các cơ sở đào tạo hoàng gia như thế nào rồi?”
Cô hỏi.
“Dạ thưa mọi việc vẫn đang tiến triển rất tốt, chỉ là…”
Iso hất cằm ra hiệu nói tiếp với quản gia.
“Cơ sở mang tên học viện mà ngài đã đầu tư ẩn danh ở Inarill đã phản hồi về vài sự cố.”
“Sự cố?”
Quản gia nuốt nước bọt và cố gắng nói tiếp.
“Các khu vực thí nghiệm đã bị [Đội hiệp sĩ] tìm ra và tiêu huỷ…”
“Oh… Ta chưa nói với bên đó nhỉ?”
“Sao ạ?”
Bất giác ngước nhìn lên công chúa, quản gia không khỏi giật mình khi thấy nàng cũng đang nhìn thẳng vào mình.
“Đó không phải là sự cố.”
“V-Vậy ạ”
“Còn những chỗ khác?”
Cúi đầu xuống lần nữa, quản gia tiếp lời.
“Xác của một Tengu đã được tìm thấy ở vùng đất thánh ạ!”
“Hừmm.”
Cho rằng bản thân đã quên gì đó, quản gia nhanh chóng nói tiếp.
“V-Và trụ sở ở Eilrine đã gửi cho ngài ba bản báo cáo.”
“Ba bản.”
Iso lấy tay vuốt trán một nhịp, chẳng phải để lau mồ hôi.
“Lần này lại là chuyện gì nữa đây hả?”
Cô nhìn vào khu vườn rộng lớn của mình.
Bước lên vài bước, đến gần một nhành cây.
Đấy là một cây hoa, nụ của nó đã nở được vài phần.
“Lần này cô định làm gì nữa đây hả? Nagi?”
Rắc!
Nhành cây bị bẻ gãy làm đôi một cách giòn giã.
“Ta sẽ về phòng nghỉ ngơi.”
Nói rồi Iso quay đi và bước nhanh.
Cô không quên quay đầu lại người quản gia vẫn đang cúi đầu.
“Nếu ta còn thấy bất kì bông hoa nào tồn tại trong vườn của ta nữa…”
Iso ngắt câu.
Cô bước đi mà không hoàn thành câu nói của mình.
Mặc dù đó là một câu nói nửa vời, nhưng có người đã hiểu ý nghĩa của nó.
Quản gia run rẩy lấy hai tay chặn miệng mình lại như thể đang cố để không nôn.
“K-Không thể nào…”
...
Serbia là quốc gia rộng lớn nhất toàn cõi sáu lục địa, và đồng thời đây cũng là quốc gia duy nhất của chủng thuần nhân loại tồn tại hơn nghìn năm.
Các cuộc ngoại xâm của bán nhân loại hay các quái thú, ma thú vẫn luôn luôn tiếp diễn, nhưng Serbia lại sở hữu một trong những khả năng phòng thủ tốt nhất thế giới.
Quân đội của Serbia không phải nằm ở mức quá mạnh mẽ so với các chủng tộc khác, do họ chỉ có con người là nòng cốt sức mạnh chủ yếu. Và nhân loại thuần chủng thì không thể sở hữu ma thuật hay phép thuật.
Con người cũng không thể có những khả năng đặc biệt như trường thọ giống Elf hay sức mạnh như tộc Thú nhân, họ cũng chẳng có khả năng thông tuệ tri thức như những Thượng nhân… Về khía cạnh nào đó, con người ở thế giới này chẳng khác gì một đống thịt biết đi, là thứ ăn cho các chủng tộc chuyên đi săn và là nguyên liệu cho các thí nghiệm giả kim thuật, ma thuật tối.
Thế nhưng Serbia vẫn nằm trong top những đất nước thịnh vượng nhất và phát triển bậc nhất toàn cõi sáu lục địa, tại sao?
Một cách khách quan và rõ ràng rằng, con người rất yếu. Nếu chỉ xét về một khía cạnh, một khả năng chủng loài nào đó, con người rất sẵn sàng đón nhận vị trí cuối bảng. Nhưng đó chỉ là khi ta xét về “một” khía cạnh, “một” khả năng.
Elf có khả năng ma thuật cao, nhưng không phải toàn bộ các cá thể Elf đều như thế.
Thượng nhân có khả năng tri thức rất cao, nhưng số lượng Thượng nhân từng tồn tại thậm chí còn chẳng đếm hết một bàn tay.
Loài Rồng sở hữu cả hai ưu điểm trên, chúng có tuổi thọ cao và khả năng ma thuật của loài Elf, có khả năng tiếp nhận tri thức như các Thượng long. Tuy nhiên chúng lại có khả năng sinh sản cực thấp. Số lượng cá thể Rồng được tìm thấy đã chết ở các vùng lãnh thổ của các loài khác là quá nhiều, và đa số Rồng thường chọn cách ẩn mình nên chúng không hẳn là mối đe doạ với các quốc gia ưu tiên hoà bình.
Đó chỉ là những loài tiêu biểu, đứng trên đỉnh cao của tất cả các giống loài hiện tại.
Vậy, con người đang ở đâu trên bảng xếp hạng đó.
Họ được lục địa Eilrine xếp hạng dưới Rồng và trên Elf.
Không phải vì Eilrine là vùng đất của các bán Elf, mà là vì đó là lục địa duy nhất mang sức mạnh quân sự bằng ba lục địa cộng lại. Và họ đánh giá con người có sức mạnh quân sự quy mô cao hơn hẳn các Elf.
Vì khả năng thích ứng, khả năng tác chiến phối hợp đội hình của con người là rất cao.
Ở Eilrine rõ ràng có những thiểu số cá thể mạnh ngang với một đội quân, tuy nhiên đó cũng chỉ là thiểu số.
Con người có nhận thức cao, họ biết bản thân rất yếu, vì thế họ đoàn kết để vượt qua các chủng tộc khác. Khả năng sinh sản của họ cũng rất cao, và vì thế, họ không có nhiều vấn đề với các tổn thất về chiến tranh, đơn giản rằng nếu bạn mất gần một triệu quân, họ sẽ có lại gấp đôi trong vài năm.
Cô khẽ nghiêng đầu.
“Không hẳn là quá tệ… Nó không cảm thấy gì cả.”
Cảm thán một cách nhẹ nhàng, cô đưa ngón tay hướng về một anh chàng quản gia với bộ quần áo đặc trưng màu đen đặc đứng cạnh mình.
“Vâng!”
Rất nhanh gọn và dứt khoát, anh mút ngón tay của Iso.
Một nụ cười nhẹ hiện trên khuôn mặt xinh xắn của cô.
Iso mang một màu mắt màu tím nhẹ, với mái tóc đỏ rực cùng làn da trắng nõn.
Những yếu tố nhỏ kết hợp lên một cô gái, từng đường nét vẽ nên một bức tranh mang đầy tính nghệ thuật…
Iso Latti Ora là tên của công chúa đầu tiên của vương quốc Serbia thịnh vượng.
Trong đó, Latti là họ của công chúa hoàng tộc. Nếu là hoàng tử thì họ sẽ là Latuss.
O trong Ora có nghĩa là cấp bậc của vị hoàng tộc đó, từ lớn đến bé là O I II E IV V VI D K J Q Ci Mi. Chỉ duy nhất Iso là tên của công chúa, đa số những ai không thuộc hoàng tộc đều không được phép gọi tên của hoàng tộc, cho dù đã được người đó cho phép.
Nàng không phải là một người nổi tiếng tài giỏi về mặt chính trị, càng không phải là người có khả năng lãnh đạo siêu việc như hoàng đế Iruss - cha mình.
Khả năng duy nhất của cô công chúa nhỏ ấy chỉ là ngoại giao, nhiều người trong nước biết đến Iso hơn cả quốc vương đang trị vì họ.
Chiếc đầm màu trắng ngọc khẽ lung lay trước cơn gió nhẹ.
Nó là một chiếc đầm được chính tay Iso thiết kế.
Có một sự thật rằng Serbia là đất nước rất phát triển, vì người dân đa phần đều đã ổn định và ấm no, họ tìm đến các nhu cầu giải trí, và quần áo đẹp đang là một xu thế cực thịnh hành ở tất cả các tầng lớp với công chúa Iso là tâm điểm.
Iso luôn là người đầu tiên tạo ra xu hướng và cô cũng luôn có thể thao túng thị trường thương mại bằng cách điều khiển nhu cầu mua sắm của vương quốc theo ý muốn của mình.
Cô thường tự tay thiết kế các loại trang phục rất đẹp, một trong số chúng đã được xem là di sản quốc gia, chiếc váy cô đang mặc cũng là một tác phẩm như thế.
Nó khác hoàn toàn với những chiếc váy nặng nề mang đầy vẻ hào nhoáng của các quý tộc hay hoàng tộc khác, nó gọn nhẹ và ngắn hơn hẳn.
Một cách cụ thể, nó trông giống như lớp váy đầu tiên mà bất cứ cô gái nào cũng phải mặc trước khi đeo lên người một “bộ giáp” nặng mùi tiền và địa vị.
Rõ ràng, nó là một chiếc váy lót.
Nhưng khác với những chiếc váy lót mỏng và chẳng có hoạ tiết hay trang trí gì trên đó, váy mà Iso mặc có nhiều hoạ tiết hơn hẳn.
Các viên đá quý lấp lánh cũng được đính một cách khéo léo treo thân váy và phần chân váy.
“Đã xong thưa công chúa.”
Âm thanh phát ra từ miệng quản gia thật khó nghe làm sao.
Iso tự nghĩ thế, tuy nhiên cô vẫn chẳng thể hiện sự khó chịu nào lên khuôn mặt của mình.
“Tình hình của các cơ sở đào tạo hoàng gia như thế nào rồi?”
Cô hỏi.
“Dạ thưa mọi việc vẫn đang tiến triển rất tốt, chỉ là…”
Iso hất cằm ra hiệu nói tiếp với quản gia.
“Cơ sở mang tên học viện mà ngài đã đầu tư ẩn danh ở Inarill đã phản hồi về vài sự cố.”
“Sự cố?”
Quản gia nuốt nước bọt và cố gắng nói tiếp.
“Các khu vực thí nghiệm đã bị [Đội hiệp sĩ] tìm ra và tiêu huỷ…”
“Oh… Ta chưa nói với bên đó nhỉ?”
“Sao ạ?”
Bất giác ngước nhìn lên công chúa, quản gia không khỏi giật mình khi thấy nàng cũng đang nhìn thẳng vào mình.
“Đó không phải là sự cố.”
“V-Vậy ạ”
“Còn những chỗ khác?”
Cúi đầu xuống lần nữa, quản gia tiếp lời.
“Xác của một Tengu đã được tìm thấy ở vùng đất thánh ạ!”
“Hừmm.”
Cho rằng bản thân đã quên gì đó, quản gia nhanh chóng nói tiếp.
“V-Và trụ sở ở Eilrine đã gửi cho ngài ba bản báo cáo.”
“Ba bản.”
Iso lấy tay vuốt trán một nhịp, chẳng phải để lau mồ hôi.
“Lần này lại là chuyện gì nữa đây hả?”
Cô nhìn vào khu vườn rộng lớn của mình.
Bước lên vài bước, đến gần một nhành cây.
Đấy là một cây hoa, nụ của nó đã nở được vài phần.
“Lần này cô định làm gì nữa đây hả? Nagi?”
Rắc!
Nhành cây bị bẻ gãy làm đôi một cách giòn giã.
“Ta sẽ về phòng nghỉ ngơi.”
Nói rồi Iso quay đi và bước nhanh.
Cô không quên quay đầu lại người quản gia vẫn đang cúi đầu.
“Nếu ta còn thấy bất kì bông hoa nào tồn tại trong vườn của ta nữa…”
Iso ngắt câu.
Cô bước đi mà không hoàn thành câu nói của mình.
Mặc dù đó là một câu nói nửa vời, nhưng có người đã hiểu ý nghĩa của nó.
Quản gia run rẩy lấy hai tay chặn miệng mình lại như thể đang cố để không nôn.
“K-Không thể nào…”
...
Serbia là quốc gia rộng lớn nhất toàn cõi sáu lục địa, và đồng thời đây cũng là quốc gia duy nhất của chủng thuần nhân loại tồn tại hơn nghìn năm.
Các cuộc ngoại xâm của bán nhân loại hay các quái thú, ma thú vẫn luôn luôn tiếp diễn, nhưng Serbia lại sở hữu một trong những khả năng phòng thủ tốt nhất thế giới.
Quân đội của Serbia không phải nằm ở mức quá mạnh mẽ so với các chủng tộc khác, do họ chỉ có con người là nòng cốt sức mạnh chủ yếu. Và nhân loại thuần chủng thì không thể sở hữu ma thuật hay phép thuật.
Con người cũng không thể có những khả năng đặc biệt như trường thọ giống Elf hay sức mạnh như tộc Thú nhân, họ cũng chẳng có khả năng thông tuệ tri thức như những Thượng nhân… Về khía cạnh nào đó, con người ở thế giới này chẳng khác gì một đống thịt biết đi, là thứ ăn cho các chủng tộc chuyên đi săn và là nguyên liệu cho các thí nghiệm giả kim thuật, ma thuật tối.
Thế nhưng Serbia vẫn nằm trong top những đất nước thịnh vượng nhất và phát triển bậc nhất toàn cõi sáu lục địa, tại sao?
Một cách khách quan và rõ ràng rằng, con người rất yếu. Nếu chỉ xét về một khía cạnh, một khả năng chủng loài nào đó, con người rất sẵn sàng đón nhận vị trí cuối bảng. Nhưng đó chỉ là khi ta xét về “một” khía cạnh, “một” khả năng.
Elf có khả năng ma thuật cao, nhưng không phải toàn bộ các cá thể Elf đều như thế.
Thượng nhân có khả năng tri thức rất cao, nhưng số lượng Thượng nhân từng tồn tại thậm chí còn chẳng đếm hết một bàn tay.
Loài Rồng sở hữu cả hai ưu điểm trên, chúng có tuổi thọ cao và khả năng ma thuật của loài Elf, có khả năng tiếp nhận tri thức như các Thượng long. Tuy nhiên chúng lại có khả năng sinh sản cực thấp. Số lượng cá thể Rồng được tìm thấy đã chết ở các vùng lãnh thổ của các loài khác là quá nhiều, và đa số Rồng thường chọn cách ẩn mình nên chúng không hẳn là mối đe doạ với các quốc gia ưu tiên hoà bình.
Đó chỉ là những loài tiêu biểu, đứng trên đỉnh cao của tất cả các giống loài hiện tại.
Vậy, con người đang ở đâu trên bảng xếp hạng đó.
Họ được lục địa Eilrine xếp hạng dưới Rồng và trên Elf.
Không phải vì Eilrine là vùng đất của các bán Elf, mà là vì đó là lục địa duy nhất mang sức mạnh quân sự bằng ba lục địa cộng lại. Và họ đánh giá con người có sức mạnh quân sự quy mô cao hơn hẳn các Elf.
Vì khả năng thích ứng, khả năng tác chiến phối hợp đội hình của con người là rất cao.
Ở Eilrine rõ ràng có những thiểu số cá thể mạnh ngang với một đội quân, tuy nhiên đó cũng chỉ là thiểu số.
Con người có nhận thức cao, họ biết bản thân rất yếu, vì thế họ đoàn kết để vượt qua các chủng tộc khác. Khả năng sinh sản của họ cũng rất cao, và vì thế, họ không có nhiều vấn đề với các tổn thất về chiến tranh, đơn giản rằng nếu bạn mất gần một triệu quân, họ sẽ có lại gấp đôi trong vài năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.