Chương 9: Miqdeni
Alfinio Flores
04/03/2022
Đêm khuya tĩnh mịch thi thoảng có vài tiếng động của ma thú đi săn đêm,
vào sâu trong khu vực này trong rừng Matic thì chỉ những ma thú mạnh mẽ
mới có khả năng sinh tồn, động vật bình thường căn bản là không thể đi
vào.
Nơi đây không có ánh trăng chiếu rọi vào mà chỉ có màn đêm đáng sợ che lấp.
Hirio và Daint đều đã ngủ khá say, hai người họ đã đào hai chiếc hố với độ sâu vừa đủ thân mình và chui xuống đó, cuối cùng là đắp lên người một lớp da thú. Đây cũng là cách giúp cho cả hai có thể sinh tồn trong khu rừng nguy hiểm này hơn nửa năm trời.
Ở gần họ là một ngọn lửa màu cam đang bốc cháy hừng hực.
Atthy đang ngồi đung đưa cơ thể mềm mại như thể cô đang tận hưởng một giai điệu hay.
“Cô là Aria phải không?”
Atthy nhìn về khoảng không xa xa và lên tiếng, thanh âm của cô không lớn nhưng lại tạo ra nguồn uy áp khủng khiếp lên mảng không gian đó.
Một tiếng răng rắc phát ra, mảng không gian đó nhanh chóng vỡ tung như thể mảnh gương vỡ và một thân ảnh váy tím đang bị trói lại bởi một luồng ánh sáng kỳ lạ.
Gương mặt của Aria hiện rõ ra trước ánh sáng mang sức mạnh thuần khiết.
Mái tóc ngắn ngang vai của cô lấp lánh và bồng bềnh tung bay trong cơn gió nhè nhẹ thổi lướt qua. Ánh mắt cô vẫn mang một màu tím đẹp, nhưng hiện tại trong con ngươi đó chỉ còn một cảm xúc lạnh như băng.
Atthy vẫn đang rất ung dung như thể chẳng có việc gì xảy ra cả.
Aria im lặng nhìn chằm chằm vào Atthy một cách dửng dưng.
“Cô là người đã dạy cho Hirio về các loại dược liệu đúng không? Để cho anh ta có thể thuận tiện tiến nhập vào Miqdeni.”
“Và tại sao cô lại đi theo bảo vệ cho hai người bọn họ chứ?”
“Không có sát khí nhưng cũng không muốn hiện thân, là vì sao thế?”
Atthy đưa tay nghịch lọn tóc mai vàng óng của mình.
“Tôi đang có khá nhiều câu hỏi cho cô đây này. Nhưng mà thay vì con rối thì tôi muốn nói chuyện với chủ nhân của nó hơn cơ, nhưng hiện tại thì tôi cũng mất hứng mất rồi.”
Atthy duỗi người và đứng dậy, cô ngay lập tức biến mất khỏi vị trí hiện tại.
Aria không ngạc nhiên khi thấy thân ảnh của Atthy đột ngột xuất hiện trước mắt mình, ánh mắt cô vẫn rất lạnh.
“Con rối có sự sống riêng biệt luôn à, hay thế!”
Atthy nói trong khi tay cô sờ soạng người Aria.
Bàn tay thon thả mềm mại của Atthy lướt qua mọi chỗ trên cơ thể Aria và dừng lại ở gương mặt đang không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì.
“Thật sự rất là công phu à nha, con rối này có lực chiến cao ngang cả loài rồng cổ đại. Thật sự... thật sự... rất là đẹp nha.”
Atthy vui vẻ xoa xoa đôi má mềm của Aria.
“Hình như cũng đã vài triệu năm kể từ lần cuối mình thấy một con rối hoàn chỉnh và dễ thương đến thế này... Phải chi mình cũng được tặng vài con nhỉ?”
“Để xem nào, con này chắc chỉ mới được làm khoảng mấy ngàn năm trở lại đây thôi.”
Atthy chớp chớp đôi mắt màu xanh biển và buông ra lời cảm thán.
“Nếu bây giờ tôi thả thì cô sẽ chạy nhỉ? Nhỉ?”
Atthy gật gù sảng khoái.
Cô đưa tay búng nhẹ một cái, những sợi dây và Aria đột ngột tan biến nhanh chóng.
“Ahhh... Chạy thiệt kìa.”
Một vẻ tiếc nuối hiện hữu trên khuôn mặt của Atthy, nhưng cô cũng nhanh chóng mỉm cười rất nhanh sau đó và biến mất giữa không trung.
...
Cách khu vực nhóm Hirio nghỉ ngơi khoảng mười nghìn km có một âm thanh dao động kịch liệt, ngay sau đó trên bầu trời xuất hiện một vết nứt nhỏ. Dần dần nó to ra và cuối cùng bị xé toạc hiện ra một mảng không gian vô định tựa như nó liên thông với vũ trụ.
Một bóng hình nhỏ bé trôi ra từ khoảng không đó và khe nứt nhanh chóng khép lại.
Đó là thân ảnh Aria đang cau mày tỏ ra khó chịu như thể vừa bước ra từ địa ngục.
“Tại sao một Thượng nhân lại xuất hiện ở đây?”
Aria nói với một chất giọng nam trầm ấm, chất giọng mang theo vài phần suy tư.
“Trước cả khi cô ta xuất hiện thì vùng không gian xung quanh khu vực đó cũng đã bị phong ấn lại, em không thể xuyên qua không gian để chạy được ạ.”
Aria lại mở miệng, nhưng lần này là chất giọng ngọt ngào của cô thường ngày.
“Không sao, miễn là hai tên kia đều có thể an toàn đến Miqdeni thì mọi thứ coi như hoàn thành.”
Giọng nam từ miệng cô lại lần nữa cất lên, như thể đang có hai linh hồn trong cùng một thân xác Aria.
“Vâng thưa chủ nhân, về Thượng nhân đó...” – Giọng nữ.
“Ta đã biết cô ta là ai, dựa theo cái tên Atthy thì ta có thể điều tra thêm một ít thông tin từ lão Doking đệ nhị. Nhưng có vẻ cô ta cũng không quá quan tâm đến chúng ta.” – Giọng nam.
“Dạ vâng ạ.”
Aria gật đầu và thân ảnh cô hoá thành một luồng sáng màu tím hướng thẳng về phía Serbia.
“Này này! Chú mày không định mở quầy thuốc đó chứ? Nhiều như thế này!”
“Sao lại không cơ chứ, tôi không định đi làm lính lác tiếp đâu!”
Hirio cau mày, tay cậu vẫn đang liên tục bỏ thêm vài nhánh cây sẫm màu đất vào chiếc túi da đã quá cỡ ở phía sau lưng.
“Lính lác là sao chứ? Là hộ vệ riêng đấy! Anh mày cố mãi cũng chẳng được chọn.”
Daint càu nhàu trong khi tay vẫn đang lui hui đào bới.
“Giờ sao? Anh muốn về đó làm lính tiếp cơ à?”
“Anh mày không có bị xoắn đầu ngu ngốc đến thế đâu!”
Hirio cười khổ, kể từ ngày hai người họ gặp cô gái kỳ lạ tên Atthy cũng đã qua hai tháng thời gian. Cô gái ấy vẫn luôn giữ trạng thái ung dung thư thả, cho dù ở cùng hai người tồi tàn vừa dơ vừa thô lỗ như Hirio và Daint thì cô gái ấy vẫn tỏa ra một cảm giác rất gần gũi và hoàn toàn không để ý đến tình trạng của cả hai.
Atthy như một làn nắng sớm sưởi ấm trái tim của Hirio và Daint, nhưng cả hai cũng đều hiểu rõ Atthy rõ ràng nằm ở một thế giới khác hẳn với những dân đen chạy nạn như bọn họ.
Chỉ còn mỗi Huyết thần thạch nữa là có thể tiến hành khai mở căn nguyên cho Hirio và Daint, mặc dù một đoạn thời gian trước họ có tìm thấy nhưng cũng chỉ có một viên. Và ai cũng nhường người kia nên hiện tại cả hai cũng quyết định sẽ tìm viên thứ hai để cả hai có thể tiến hành cùng lúc.
“Anh cứ thắc mắc mãi...”
Daint ngừng tay và hướng mặt về phía Hirio.
“Gì?”
Hirio cũng cảm nhận được cái nhìn của Daint và xoay người lại, ngồi phịch xuống đất.
“Atthy hình như là Tiên nhân đấy!”
Daint gật gù.
Cả hai tháng này, anh và Hirio đều rất để ý Atthy, dù sau thì cô gái ấy mang một nét đẹp thuần khiết thoát tục, cảm giác như có thể làm mờ đi tất cả mỹ nhân nào đứng gần mình vậy. Nhưng Daint cũng rất rõ ràng trong thời gian này Atthy chưa từng ăn một bữa chính nào cả, mặc dù đôi khi cô ấy tỏ ra hứng thú và nếm thử một vài loại trái cây, nhưng cũng chả là bao.
“Cô ấy chẳng ăn gì nhiều, chẳng uống và gần như cũng không hề ngủ. Nhưng quan trọng là...”
Daint ngừng một hơi và nhắm chặt mắt lại.
“Anh chưa từng thấy cổ thay đồ mày ạ.”
Daint dùng ánh mắt nghiêm trọng nhìn về phía Hirio.
Hirio cũng vô thức gật đầu.
“Ừm, tôi cũng chưa từng thấ- Hả?”
“Ý anh là đổi trang phục khác ấy!”
Daint vẫn đang dùng ánh mắt nghiêm trọng nhìn thẳng Hirio.
“Giờ anh mới để ý mấy chuyện này ấy hả?”
Hirio không nói dối, kể từ sau ngày mà Atthy giải thích cho cậu về việc tu tiên thì cậu cũng đã thầm khẳng định trong lòng Atthy ít nhất cũng phải nằm ở Lý nhân, khi mà nhu cầu cơ bản của cơ thể đã không còn cần thiết. Và có thể việc này giúp phần quần áo Atthy mặc trên người luôn luôn sạch sẽ thơm tho mà chẳng mảy mai dính bất kỳ bụi bẩn nào.
Nơi đây không có ánh trăng chiếu rọi vào mà chỉ có màn đêm đáng sợ che lấp.
Hirio và Daint đều đã ngủ khá say, hai người họ đã đào hai chiếc hố với độ sâu vừa đủ thân mình và chui xuống đó, cuối cùng là đắp lên người một lớp da thú. Đây cũng là cách giúp cho cả hai có thể sinh tồn trong khu rừng nguy hiểm này hơn nửa năm trời.
Ở gần họ là một ngọn lửa màu cam đang bốc cháy hừng hực.
Atthy đang ngồi đung đưa cơ thể mềm mại như thể cô đang tận hưởng một giai điệu hay.
“Cô là Aria phải không?”
Atthy nhìn về khoảng không xa xa và lên tiếng, thanh âm của cô không lớn nhưng lại tạo ra nguồn uy áp khủng khiếp lên mảng không gian đó.
Một tiếng răng rắc phát ra, mảng không gian đó nhanh chóng vỡ tung như thể mảnh gương vỡ và một thân ảnh váy tím đang bị trói lại bởi một luồng ánh sáng kỳ lạ.
Gương mặt của Aria hiện rõ ra trước ánh sáng mang sức mạnh thuần khiết.
Mái tóc ngắn ngang vai của cô lấp lánh và bồng bềnh tung bay trong cơn gió nhè nhẹ thổi lướt qua. Ánh mắt cô vẫn mang một màu tím đẹp, nhưng hiện tại trong con ngươi đó chỉ còn một cảm xúc lạnh như băng.
Atthy vẫn đang rất ung dung như thể chẳng có việc gì xảy ra cả.
Aria im lặng nhìn chằm chằm vào Atthy một cách dửng dưng.
“Cô là người đã dạy cho Hirio về các loại dược liệu đúng không? Để cho anh ta có thể thuận tiện tiến nhập vào Miqdeni.”
“Và tại sao cô lại đi theo bảo vệ cho hai người bọn họ chứ?”
“Không có sát khí nhưng cũng không muốn hiện thân, là vì sao thế?”
Atthy đưa tay nghịch lọn tóc mai vàng óng của mình.
“Tôi đang có khá nhiều câu hỏi cho cô đây này. Nhưng mà thay vì con rối thì tôi muốn nói chuyện với chủ nhân của nó hơn cơ, nhưng hiện tại thì tôi cũng mất hứng mất rồi.”
Atthy duỗi người và đứng dậy, cô ngay lập tức biến mất khỏi vị trí hiện tại.
Aria không ngạc nhiên khi thấy thân ảnh của Atthy đột ngột xuất hiện trước mắt mình, ánh mắt cô vẫn rất lạnh.
“Con rối có sự sống riêng biệt luôn à, hay thế!”
Atthy nói trong khi tay cô sờ soạng người Aria.
Bàn tay thon thả mềm mại của Atthy lướt qua mọi chỗ trên cơ thể Aria và dừng lại ở gương mặt đang không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì.
“Thật sự rất là công phu à nha, con rối này có lực chiến cao ngang cả loài rồng cổ đại. Thật sự... thật sự... rất là đẹp nha.”
Atthy vui vẻ xoa xoa đôi má mềm của Aria.
“Hình như cũng đã vài triệu năm kể từ lần cuối mình thấy một con rối hoàn chỉnh và dễ thương đến thế này... Phải chi mình cũng được tặng vài con nhỉ?”
“Để xem nào, con này chắc chỉ mới được làm khoảng mấy ngàn năm trở lại đây thôi.”
Atthy chớp chớp đôi mắt màu xanh biển và buông ra lời cảm thán.
“Nếu bây giờ tôi thả thì cô sẽ chạy nhỉ? Nhỉ?”
Atthy gật gù sảng khoái.
Cô đưa tay búng nhẹ một cái, những sợi dây và Aria đột ngột tan biến nhanh chóng.
“Ahhh... Chạy thiệt kìa.”
Một vẻ tiếc nuối hiện hữu trên khuôn mặt của Atthy, nhưng cô cũng nhanh chóng mỉm cười rất nhanh sau đó và biến mất giữa không trung.
...
Cách khu vực nhóm Hirio nghỉ ngơi khoảng mười nghìn km có một âm thanh dao động kịch liệt, ngay sau đó trên bầu trời xuất hiện một vết nứt nhỏ. Dần dần nó to ra và cuối cùng bị xé toạc hiện ra một mảng không gian vô định tựa như nó liên thông với vũ trụ.
Một bóng hình nhỏ bé trôi ra từ khoảng không đó và khe nứt nhanh chóng khép lại.
Đó là thân ảnh Aria đang cau mày tỏ ra khó chịu như thể vừa bước ra từ địa ngục.
“Tại sao một Thượng nhân lại xuất hiện ở đây?”
Aria nói với một chất giọng nam trầm ấm, chất giọng mang theo vài phần suy tư.
“Trước cả khi cô ta xuất hiện thì vùng không gian xung quanh khu vực đó cũng đã bị phong ấn lại, em không thể xuyên qua không gian để chạy được ạ.”
Aria lại mở miệng, nhưng lần này là chất giọng ngọt ngào của cô thường ngày.
“Không sao, miễn là hai tên kia đều có thể an toàn đến Miqdeni thì mọi thứ coi như hoàn thành.”
Giọng nam từ miệng cô lại lần nữa cất lên, như thể đang có hai linh hồn trong cùng một thân xác Aria.
“Vâng thưa chủ nhân, về Thượng nhân đó...” – Giọng nữ.
“Ta đã biết cô ta là ai, dựa theo cái tên Atthy thì ta có thể điều tra thêm một ít thông tin từ lão Doking đệ nhị. Nhưng có vẻ cô ta cũng không quá quan tâm đến chúng ta.” – Giọng nam.
“Dạ vâng ạ.”
Aria gật đầu và thân ảnh cô hoá thành một luồng sáng màu tím hướng thẳng về phía Serbia.
“Này này! Chú mày không định mở quầy thuốc đó chứ? Nhiều như thế này!”
“Sao lại không cơ chứ, tôi không định đi làm lính lác tiếp đâu!”
Hirio cau mày, tay cậu vẫn đang liên tục bỏ thêm vài nhánh cây sẫm màu đất vào chiếc túi da đã quá cỡ ở phía sau lưng.
“Lính lác là sao chứ? Là hộ vệ riêng đấy! Anh mày cố mãi cũng chẳng được chọn.”
Daint càu nhàu trong khi tay vẫn đang lui hui đào bới.
“Giờ sao? Anh muốn về đó làm lính tiếp cơ à?”
“Anh mày không có bị xoắn đầu ngu ngốc đến thế đâu!”
Hirio cười khổ, kể từ ngày hai người họ gặp cô gái kỳ lạ tên Atthy cũng đã qua hai tháng thời gian. Cô gái ấy vẫn luôn giữ trạng thái ung dung thư thả, cho dù ở cùng hai người tồi tàn vừa dơ vừa thô lỗ như Hirio và Daint thì cô gái ấy vẫn tỏa ra một cảm giác rất gần gũi và hoàn toàn không để ý đến tình trạng của cả hai.
Atthy như một làn nắng sớm sưởi ấm trái tim của Hirio và Daint, nhưng cả hai cũng đều hiểu rõ Atthy rõ ràng nằm ở một thế giới khác hẳn với những dân đen chạy nạn như bọn họ.
Chỉ còn mỗi Huyết thần thạch nữa là có thể tiến hành khai mở căn nguyên cho Hirio và Daint, mặc dù một đoạn thời gian trước họ có tìm thấy nhưng cũng chỉ có một viên. Và ai cũng nhường người kia nên hiện tại cả hai cũng quyết định sẽ tìm viên thứ hai để cả hai có thể tiến hành cùng lúc.
“Anh cứ thắc mắc mãi...”
Daint ngừng tay và hướng mặt về phía Hirio.
“Gì?”
Hirio cũng cảm nhận được cái nhìn của Daint và xoay người lại, ngồi phịch xuống đất.
“Atthy hình như là Tiên nhân đấy!”
Daint gật gù.
Cả hai tháng này, anh và Hirio đều rất để ý Atthy, dù sau thì cô gái ấy mang một nét đẹp thuần khiết thoát tục, cảm giác như có thể làm mờ đi tất cả mỹ nhân nào đứng gần mình vậy. Nhưng Daint cũng rất rõ ràng trong thời gian này Atthy chưa từng ăn một bữa chính nào cả, mặc dù đôi khi cô ấy tỏ ra hứng thú và nếm thử một vài loại trái cây, nhưng cũng chả là bao.
“Cô ấy chẳng ăn gì nhiều, chẳng uống và gần như cũng không hề ngủ. Nhưng quan trọng là...”
Daint ngừng một hơi và nhắm chặt mắt lại.
“Anh chưa từng thấy cổ thay đồ mày ạ.”
Daint dùng ánh mắt nghiêm trọng nhìn về phía Hirio.
Hirio cũng vô thức gật đầu.
“Ừm, tôi cũng chưa từng thấ- Hả?”
“Ý anh là đổi trang phục khác ấy!”
Daint vẫn đang dùng ánh mắt nghiêm trọng nhìn thẳng Hirio.
“Giờ anh mới để ý mấy chuyện này ấy hả?”
Hirio không nói dối, kể từ sau ngày mà Atthy giải thích cho cậu về việc tu tiên thì cậu cũng đã thầm khẳng định trong lòng Atthy ít nhất cũng phải nằm ở Lý nhân, khi mà nhu cầu cơ bản của cơ thể đã không còn cần thiết. Và có thể việc này giúp phần quần áo Atthy mặc trên người luôn luôn sạch sẽ thơm tho mà chẳng mảy mai dính bất kỳ bụi bẩn nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.