Chương 7
Đao Cung
03/10/2023
12.
Vết thương của mèo mau chóng lành lại, mỗi ngày tôi đều thay băng bôi thuốc cho em ấy, vài bữa lại cho mèo ăn lòng đỏ trứng một bữa.
Cuối cùng một tuần đã trôi qua, tôi chuẩn bị đưa mèo đến bệnh viện kiểm tra phục hồi.
Lúc đầy mèo vẫn có chút kháng cự, tôi hết lời khuyên nhủ thuyết phục:
“Em xem, lần trước em bị ốm, đều là các chị bác sĩ chăm sóc chữa trị cho em. Họ chỉ muốn giúp em thôi, sẽ không làm tổn thương em đâu.”
Mèo nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, hình như cuối cùng cũng chịu chấp nhận sự thật, để tôi đặt vào trong túi vải.
Chỉ là không thể ngờ được hôm đó vừa ra cửa, còn chưa đến cổng tiểu khu đã bị một người cản lại.
“Cô, chính là cô, tôi đã quan sát cô nửa tháng nay rồi, có phải là cô đã trộm mèo của tôi không?”
Người phụ nữ trước mặt tôi rất gầy, mái tóc dài gợn sóng, chỉ trang điểm nhẹ nhàng cũng đã rất xinh đẹp.
Tim tôi khẽ thắt lại:
“Cô nói gì vậy?”
Người phụ nữ đó không trả lời, lấy điện thoại ra:
“Nhìn đi, chính là người phụ nữ này, hôm nay tôi phải vạch mặt cô ta. Cô ta nhặt được mèo của người khác không chịu trả lại. Mọi người xem, hiện tại vẫn còn loại người vô liêm sỉ không cần mặt mũi như vậy sao?"
Lúc này, mèo cũng nghe thấy tiếng động, thò đầu ra khỏi túi vải.
Người phụ nữ nhìn thấy mèo, tâm trạng càng trở kích động hơn, giơ điện thoại di động về phía mèo:
“Đây chính là con mèo mà tôi làm mất, tôi còn có giấy tờ chúng nhận mua bán, ảnh và video cũng ở đây, cô còn muốn giảo biện nữa à? Hử? Cô như vậy là trộm cắp có biết không?”
Tôi bị sốc đến mức không nói được lời nào, lồng ngực hoảng hốt căng cứng. Phải mất nửa ngày mới có thể nói được một câu:
“Đây là mèo của tôi.”
Sau khi người phụ nữ quay video xong liền đặt điện thoại xuống nói:
“Không cần phải tranh cãi mèo của cô mèo của tôi nữa, tôi đã báo cảnh sát, cô đi mà nói với cảnh sát ấy. Cô như vậy là biển thủ tài sản của tôi, tôi nói cho cô biết, tình tiết rất nghiêm trọng đấy.”
Tôi không đáp lời, nhìn về phía mèo, bàn tay nhẹ ấn đầu em ấy xuống, dùng khẩu hình miệng nói:
“Đừng nói chuyện.”
13
Cảnh sát nhanh chóng tới cổng tiểu khu để hòa giải, những người hàng xóm xung quanh thấy náo động đều xúm lại xem.
"Đây là con mèo của tôi! Nhìn đây, đây là giấy tờ mua bán. Tôi mua nó từ cửa hàng mèo, còn có những bức ảnh và video tôi quay trước đó. Nhìn đi."
Người phụ nữ vừa nói vừa đưa những bức ảnh trong điện thoại của mình cho cảnh sát xem, sau khi xem xét cảnh sát quay sang phía tôi.
"Mèo thực sự là do tôi nhặt được." Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi như điên. "Nhưng mèo bị tim bẩm sinh nên mới bị bỏ rơi."
Nghe thấy lời nói của tôi, giọng nói người phụ nữ bỗng trở nên sắc bén:
"Cô đang nói gì vậy? Cho dù có bị bệnh, tôi cũng sẽ không bỏ rơi con mèo mà tôi đã tự tay mua về!".
||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||
Tôi thầm nói trong lòng: “Đúng, cô không có bỏ rơi, là mèo tự mình chạy ra ngoài.”
Nhưng tôi lại không nghĩ ra phải nói như thế nào, tôi không có bằng chứng, cũng không thể nói là mèo đó đã đích thân nói với tôi chuyện này được, tôi sợ nếu tôi nói ra tôi sẽ bị nhốt vào bệnh viện tâm thần mất.
"Tôi có giấy biên nhận của bệnh viện, cô đưa tiền viện phí cho tôi, tôi trả mèo cho cô." Tôi nhìn cô ta, nói.
Người phụ nữ nhìn tôi, gương mặt hiện rõ vẻ chán ghét:
"Không thể nào. Mèo của tôi lúc ở nhà rất khỏe mạnh. Sao đến nhà cô lại thành mèo bệnh được? Tôi thấy cô là muốn tống tiền thì có..."
"Cô đang ngược đãi mèo đúng không?" Cô ta còn chưa nói hết đã bị tôi ngắt lời, sững lại một lúc.
Trong mắt cô ta hiện lên một tia khó tin, mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng vẫn bị tôi bắt được.
Mèo thực sự không hề nói dối, người phụ nữ tốn một số tiền lớn để mua mèo chỉ vì đ.ánh đ.ập h.ành hạ, cô ta chính là một kẻ biến thái.
Người phụ nữ tức giận nói:
"Cô đừng có mà ngậm máu phun người, cô như vậy là đang phỉ báng tôi."
Em mèo trong túi vải bắt đầu rục rịch, thò đầu ra hét lên:
"Tôi làm chứng, bà là người xấu!"
Khi nghe thấy tiếng mèo kêu, tôi sợ đến mức vội bịt miệng em ấy lại:
“Không phải chị đã dặn em không được nói chuyện sao?”
Cảnh tượng trong phút chốc dừng lại.
Tôi căng thẳng đến mức không dám nhìn mọi người, nhưng lại bị giọng nói của vị cảnh sát làm cho tỉnh táo lại:
“Thưa cô, cô có chấp nhận cách xử lý tình huống này không?”
"Cái gì?"
“Kẻ xấu, bà ta là kẻ xấu!” Bé mèo lại hét lên, lần này tôi nhìn xung quanh một lượt, không có bất kỳ ai cảm thấy kinh ngạc vì chuyện này.
Tôi nhìn mèo, rồi lại nhìn mọi người, tôi chỉ đành hít một hơi thật sâu chấp nhận sự thật:
"Bây giờ phải xử lý như thế nào?"
"Bây giờ cô hãy trả cho vị nữ sĩ này số tiền mua mèo ban đầu."
Tôi gật đầu: “Được, bao nhiêu tiền?”
"3000." Người phụ nữ nói, lấy điện thoại di động ra không chút xấu hổ nào đưa mã thanh toán về phía thôi.
Tôi lấy ra vài tấm thẻ ngân hàng mới có đủ 3000 để trả.
Sau khi tôi trả tiền cho cô ta, đám người cũng dần tản đi, tôi mang theo mèo trở về nhà.
Vết thương của mèo mau chóng lành lại, mỗi ngày tôi đều thay băng bôi thuốc cho em ấy, vài bữa lại cho mèo ăn lòng đỏ trứng một bữa.
Cuối cùng một tuần đã trôi qua, tôi chuẩn bị đưa mèo đến bệnh viện kiểm tra phục hồi.
Lúc đầy mèo vẫn có chút kháng cự, tôi hết lời khuyên nhủ thuyết phục:
“Em xem, lần trước em bị ốm, đều là các chị bác sĩ chăm sóc chữa trị cho em. Họ chỉ muốn giúp em thôi, sẽ không làm tổn thương em đâu.”
Mèo nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, hình như cuối cùng cũng chịu chấp nhận sự thật, để tôi đặt vào trong túi vải.
Chỉ là không thể ngờ được hôm đó vừa ra cửa, còn chưa đến cổng tiểu khu đã bị một người cản lại.
“Cô, chính là cô, tôi đã quan sát cô nửa tháng nay rồi, có phải là cô đã trộm mèo của tôi không?”
Người phụ nữ trước mặt tôi rất gầy, mái tóc dài gợn sóng, chỉ trang điểm nhẹ nhàng cũng đã rất xinh đẹp.
Tim tôi khẽ thắt lại:
“Cô nói gì vậy?”
Người phụ nữ đó không trả lời, lấy điện thoại ra:
“Nhìn đi, chính là người phụ nữ này, hôm nay tôi phải vạch mặt cô ta. Cô ta nhặt được mèo của người khác không chịu trả lại. Mọi người xem, hiện tại vẫn còn loại người vô liêm sỉ không cần mặt mũi như vậy sao?"
Lúc này, mèo cũng nghe thấy tiếng động, thò đầu ra khỏi túi vải.
Người phụ nữ nhìn thấy mèo, tâm trạng càng trở kích động hơn, giơ điện thoại di động về phía mèo:
“Đây chính là con mèo mà tôi làm mất, tôi còn có giấy tờ chúng nhận mua bán, ảnh và video cũng ở đây, cô còn muốn giảo biện nữa à? Hử? Cô như vậy là trộm cắp có biết không?”
Tôi bị sốc đến mức không nói được lời nào, lồng ngực hoảng hốt căng cứng. Phải mất nửa ngày mới có thể nói được một câu:
“Đây là mèo của tôi.”
Sau khi người phụ nữ quay video xong liền đặt điện thoại xuống nói:
“Không cần phải tranh cãi mèo của cô mèo của tôi nữa, tôi đã báo cảnh sát, cô đi mà nói với cảnh sát ấy. Cô như vậy là biển thủ tài sản của tôi, tôi nói cho cô biết, tình tiết rất nghiêm trọng đấy.”
Tôi không đáp lời, nhìn về phía mèo, bàn tay nhẹ ấn đầu em ấy xuống, dùng khẩu hình miệng nói:
“Đừng nói chuyện.”
13
Cảnh sát nhanh chóng tới cổng tiểu khu để hòa giải, những người hàng xóm xung quanh thấy náo động đều xúm lại xem.
"Đây là con mèo của tôi! Nhìn đây, đây là giấy tờ mua bán. Tôi mua nó từ cửa hàng mèo, còn có những bức ảnh và video tôi quay trước đó. Nhìn đi."
Người phụ nữ vừa nói vừa đưa những bức ảnh trong điện thoại của mình cho cảnh sát xem, sau khi xem xét cảnh sát quay sang phía tôi.
"Mèo thực sự là do tôi nhặt được." Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi như điên. "Nhưng mèo bị tim bẩm sinh nên mới bị bỏ rơi."
Nghe thấy lời nói của tôi, giọng nói người phụ nữ bỗng trở nên sắc bén:
"Cô đang nói gì vậy? Cho dù có bị bệnh, tôi cũng sẽ không bỏ rơi con mèo mà tôi đã tự tay mua về!".
||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||
Tôi thầm nói trong lòng: “Đúng, cô không có bỏ rơi, là mèo tự mình chạy ra ngoài.”
Nhưng tôi lại không nghĩ ra phải nói như thế nào, tôi không có bằng chứng, cũng không thể nói là mèo đó đã đích thân nói với tôi chuyện này được, tôi sợ nếu tôi nói ra tôi sẽ bị nhốt vào bệnh viện tâm thần mất.
"Tôi có giấy biên nhận của bệnh viện, cô đưa tiền viện phí cho tôi, tôi trả mèo cho cô." Tôi nhìn cô ta, nói.
Người phụ nữ nhìn tôi, gương mặt hiện rõ vẻ chán ghét:
"Không thể nào. Mèo của tôi lúc ở nhà rất khỏe mạnh. Sao đến nhà cô lại thành mèo bệnh được? Tôi thấy cô là muốn tống tiền thì có..."
"Cô đang ngược đãi mèo đúng không?" Cô ta còn chưa nói hết đã bị tôi ngắt lời, sững lại một lúc.
Trong mắt cô ta hiện lên một tia khó tin, mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng vẫn bị tôi bắt được.
Mèo thực sự không hề nói dối, người phụ nữ tốn một số tiền lớn để mua mèo chỉ vì đ.ánh đ.ập h.ành hạ, cô ta chính là một kẻ biến thái.
Người phụ nữ tức giận nói:
"Cô đừng có mà ngậm máu phun người, cô như vậy là đang phỉ báng tôi."
Em mèo trong túi vải bắt đầu rục rịch, thò đầu ra hét lên:
"Tôi làm chứng, bà là người xấu!"
Khi nghe thấy tiếng mèo kêu, tôi sợ đến mức vội bịt miệng em ấy lại:
“Không phải chị đã dặn em không được nói chuyện sao?”
Cảnh tượng trong phút chốc dừng lại.
Tôi căng thẳng đến mức không dám nhìn mọi người, nhưng lại bị giọng nói của vị cảnh sát làm cho tỉnh táo lại:
“Thưa cô, cô có chấp nhận cách xử lý tình huống này không?”
"Cái gì?"
“Kẻ xấu, bà ta là kẻ xấu!” Bé mèo lại hét lên, lần này tôi nhìn xung quanh một lượt, không có bất kỳ ai cảm thấy kinh ngạc vì chuyện này.
Tôi nhìn mèo, rồi lại nhìn mọi người, tôi chỉ đành hít một hơi thật sâu chấp nhận sự thật:
"Bây giờ phải xử lý như thế nào?"
"Bây giờ cô hãy trả cho vị nữ sĩ này số tiền mua mèo ban đầu."
Tôi gật đầu: “Được, bao nhiêu tiền?”
"3000." Người phụ nữ nói, lấy điện thoại di động ra không chút xấu hổ nào đưa mã thanh toán về phía thôi.
Tôi lấy ra vài tấm thẻ ngân hàng mới có đủ 3000 để trả.
Sau khi tôi trả tiền cho cô ta, đám người cũng dần tản đi, tôi mang theo mèo trở về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.