Tam Nhãn Hao Thiên Lục Chế Dị Bản
Chương 31
Dương Liễn ( Minamoto Kaya )
23/05/2017
Tiễn cảm thấy số mình quá nhọ, quá đen, đen còn hơn da thằng Thiên Lôi
nữa... Đời nó cứ cái cảnh mắc giữa 1 con thạch hầu và 1 con hải yêu như
này đến bao giờ? Bây giờ nó mới cảm thấy hận cha mẹ nó và ông anh trai
Dương Liên của nó. Hận cha mẹ vì đẻ nó ra là nữ, hận anh trai vì ổng
cướp mất cái vé ngàn vàng là nam của nó. Đảo mắt 1 hồi... nó không muốn
mất chỗ ngủ đêm nay, ngủ với Tiểu Hồng thì nó sẽ chết. Đành dụng cách đó vậy...
(( - Tỷ tỷ, sao không ngủ cùng Lam Ly hoặc Ngộ Không ý? - t/g
- Sao như thế được! - DT
- Cứ ngủ nhờ đi! Muội tin họ sẽ cho tỷ trú nhờ 1 đêm mà! - Mặt gian
- Muội bớt đi! - xua tay
- Chả lẽ tỷ sợ?
- Ta không có sợ! Sợ cái gì chứ?
- Thì... Hớ hớ hớ hớ hớ...
- Tiểu Liễn, muội thấy muội sống lâu quá rồi đúng không?
- Dạ thôi...))
Nghĩ xong Dương Tiễn bỏ cái mặt đang treo kia thành cái mặt... thôi bỏ đi, với người ta thì đẹp chứ trong mắt con t/g này thì... tởm bome's ra, kinh thấy mổ mả tổ tiên á! Dương Tiễn đổi cái giọng nũng nịu.
- Thôi được! Kiss mỗi 2 cái thì cũng đâu mất miếng thịt nào nhỉ?
- Ngươi nói đó! - Tôn và Lam vớ dưa bở
- Những... Không phải bây giờ! Tối nay sau khi ăn tối, tới bìa rừng nhá! 2 người tới trước chờ ta!
- Ngươi thì... không tin được! - Ngộ Không nghi ngờ.
- Thật mà! Bộ ngươi không tin ta à? - Quay sang ôm tay Lam Ly - Vậy thì ta không cần ngươi! Lam Ly là đủ rồi!
- Thôi mà! Ta tin ngươi là được chứ gì! - Ngộ Không bào chữa. Thế là 2 ca ca chạy đi dựng lều cho tỷ tỷ với tâm trạng vui phơi phới. Còn Dương Tiễn ngồi im, khi nhớ lại cái giọng nói ban nãy của bản thân và cái hành động nũng nịu nó mới chỉ làm với cha, anh trai và Thái Bạch mà lại đem ra dùng với 2 tên này làm nó nổi da gà. Trời hè 28, 29 độ mà lạnh thấy bà! Thôi bỏ! Nó chạy đi tìm Tiểu Hồng.
(( - Tỷ tỷ, sao không ngủ cùng Lam Ly hoặc Ngộ Không ý? - t/g
- Sao như thế được! - DT
- Cứ ngủ nhờ đi! Muội tin họ sẽ cho tỷ trú nhờ 1 đêm mà! - Mặt gian
- Muội bớt đi! - xua tay
- Chả lẽ tỷ sợ?
- Ta không có sợ! Sợ cái gì chứ?
- Thì... Hớ hớ hớ hớ hớ...
- Tiểu Liễn, muội thấy muội sống lâu quá rồi đúng không?
- Dạ thôi...))
Nghĩ xong Dương Tiễn bỏ cái mặt đang treo kia thành cái mặt... thôi bỏ đi, với người ta thì đẹp chứ trong mắt con t/g này thì... tởm bome's ra, kinh thấy mổ mả tổ tiên á! Dương Tiễn đổi cái giọng nũng nịu.
- Thôi được! Kiss mỗi 2 cái thì cũng đâu mất miếng thịt nào nhỉ?
- Ngươi nói đó! - Tôn và Lam vớ dưa bở
- Những... Không phải bây giờ! Tối nay sau khi ăn tối, tới bìa rừng nhá! 2 người tới trước chờ ta!
- Ngươi thì... không tin được! - Ngộ Không nghi ngờ.
- Thật mà! Bộ ngươi không tin ta à? - Quay sang ôm tay Lam Ly - Vậy thì ta không cần ngươi! Lam Ly là đủ rồi!
- Thôi mà! Ta tin ngươi là được chứ gì! - Ngộ Không bào chữa. Thế là 2 ca ca chạy đi dựng lều cho tỷ tỷ với tâm trạng vui phơi phới. Còn Dương Tiễn ngồi im, khi nhớ lại cái giọng nói ban nãy của bản thân và cái hành động nũng nịu nó mới chỉ làm với cha, anh trai và Thái Bạch mà lại đem ra dùng với 2 tên này làm nó nổi da gà. Trời hè 28, 29 độ mà lạnh thấy bà! Thôi bỏ! Nó chạy đi tìm Tiểu Hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.