Tam Nhật Triền Miên

Chương 42: Bên con suối nhỏ

Mặc Vũ Yên Dạ

15/10/2017

Hung dữ trợn trừng mắt, Lâm Thiên Long thấp giọng nói: “Muốn làm thì nhanh lên…”

Liễu Dịch Trần nhận được sự chấp thuận của hắn, vui mừng không kể xiết, nửa thân dưới của hai người chìm trong nước, nhờ có nước bôi trơn, lại thêm Lâm Thiên Long có vẻ rất nóng vội mà đã tiết ra một lượng lớn dịch ruột non, nên Liễu Dịch Trần không tốn công sức mà đẩy côn thịt của mình vào bên trong.

“A…” Khó nhịn mà cắn chặt lấy môi dưới, giữa hậu huyệt đột nhiên bị một vật to lớn xâm nhập, khiến Lâm Thiên Long không kìm được tiếng rên rỉ, trợn mắt lên, mặt mũi lộ rõ vẻ cáu giận. Cái tên khốn kiếp này…

“Thiên Long…” Cúi đầu thì thầm tên của Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần bấu chặt lấy vòng eo tráng kiện của hắn, chậm rãi đong đưa phần hông của mình.

Côn thịt to dài không hề bị cản trở mà ra vào nơi hậu huyệt, sự vận động của hai người không ngừng tạo nên tiếng nước va đập, tiếng nước ào ào đã che giấu đi âm thanh khi xác thịt giao hòa, ngoài Lâm Thiên Long thỉnh thoảng rên lên khe khẽ ra, thì không một ai biết phía sau bóng cây, hai người này đang làm chuyện khiến người ta phải thẹn thùng xấu hổ.

Giữ chặt eo Lâm Thiên Long, va chạm giữa cơ thể trắng trẻo cùng bờ mông rắn chắc kia ngày càng mãnh liệt hơn. Lâm Thiên Long bị đâm tới người nhũn ra, có vẻ như không đứng vững được nữa, vì run rẩy, mà côn thịt của Liễu Dịch Trần suýt chút nữa trượt khỏi cơ thể hắn những mấy lần.

Dường như cảm thấy Lâm Thiên Long không ổn, Liễu Dịch Trần dừng chuyển động.

“Chống vào tảng đá đằng kia đi.” Liễu Dịch Trần trầm giọng cắn tai hắn, ra lệnh cho hắn chống vào một tảng đá ven bờ. Thế nhưng tay lại không hề nơi lỏng, vẫn giữ chặt lấy eo Lâm Thiên Long, cũng không hề có ý rút phân thân của mình ra.

“Ngươi… không rút ra thì sao ta đi được.” Lâm Thiên Long vừa giận vừa thẹn nhìn y, xấu hổ mà hơi co rút hậu huyệt.

“Vậy cũng đi được mà… không phải sao?” Liễu Dịch Trần nhỏ nhẹ nói, còn thuận thế lại đâm thêm vài cái, mạnh mẽ tấn công điểm nhạy cảm trong cơ thể đối phương, thiếu điều khiến chân hắn nhũn ra mà ngã xuống.



“Khốn kiếp nhà ngươi…” Lâm Thiên Long nghiến răng nghiến lợi nhìn y, nhưng Liễu Dịch Trần lại kiên định không đổi, ngược lại còn nhàn nhã nói: “Thiên Long, nếu ngươi còn không đi, ta sẽ tiếp tục đó.”

“Mẹ kiếp…” Rống giận một câu xong, Lâm Thiên Long chỉ đành giữ nguyên tư thế đó, cực khổ đi về phía tảng đá bên bờ.

Từng bước đi đều thật khốn đốn, côn thịt kẹp giữa hậu huyết theo từng bước chân mà chuyển động, hết ra lại vào. Hai chân tác động đến tràng bích nơi mật huyệt, khiến nó co rút lại liên hồi, vội vã ép lấy phần thân bên trong.

“Ưm…” Liễu Dịch Trần thoải mái híp mắt lại. Cơ thể y vẫn dán chặt phía sau Lâm Thiên Long, đối phương bước một bước, y liền bước theo một bước, phần thân dưới đũng quần tuy đang ra vào, nhưng quy đầu vẫn cắm bên trong mật huyệt.

Khó khăn lắm mới đi hết quãng đường độ ba mét cỏn con, khi bước bước cuối cùng, Liễu Dịch Trần đột nhiên ôm chặt lấy eo hắn, lôi hắn về phía sau, mãnh liệt đâm vào, phía trong cơ thể truyền tới khoái cảm tột đỉnh, thiếu chút nữa khiến Lâm Thiên Long tiết ra.

Liễu Dịch Trần giữ chặt hai tay hắn, chống trên tảng đá, đè hông hắn xuống, khiến mông hắn vểnh lên trên, nước ven suối tương đối nông, chỉ còn cao hơn đầu gối chút chút, cảnh tượng tiểu huyệt dâm dật nuốt lấy côn thịt to lớn phơi bày dưới ánh trăng, đồng thời cũng phơi bày trước mắt Liễu Dịch Trần.

“Quả là đẹp.” Liễu Dịch Trần đưa tay khẽ vuốt nơi kết hợp giữa hai người, huyệt khẩu nho nhỏ vì nuốt lấy côn thịt to lớn, mà mở căng ra, những nếp uốn xung quanh đều bị kéo căng, mỗi lần côn thịt ra vào đều mang theo một lượng lớn dịch thể trong suốt, dính chung quanh huyệt khẩu thành một mảnh sáng lấp lánh.“Ha a… đẹp cái mẹ gì, mau… a… chuyển động cho lão tử.” Dục hỏa đang cháy dữ dội, thì người phía sau lại đột nhiên dừng lại, còn nói cái gì đẹp với chả đẽ không biết nữa, thật khiến Lâm Thiên Long điên đầu. Hậu huyệt co rút lại, ý bảo Liễu Dịch Trần mau tiếp tục đi.

“Ha ha…” Tiếng cười trầm thấp của Liễu Dịch Trần vang lên bên tai Lâm Thiên Long, ý tứ mang theo trong đó khiến Lâm Thiên Long có chút thẹn.

“Yên tâm… ta bảo đảm sẽ làm cho ngươi khoái lên tiên, thỏa mãn cái miệng nhỏ dâm đãng này của ngươi…” Lời còn chưa nói hết, Liễu Dịch Trần đã bắt đầu chuyển động, vào sâu ra nông, dằn vạt từng chút một, chơi hậu huyệt tham lam kia từ mọi góc độ, cọ vào điểm sướng nhất trong cơ thể Lâm Thiên Long.

Dường như nhận ra được sự nỗ lực của Liễu Dịch Trần, cơ thể của Lâm Thiên Long cũng tự giác mà bắt đầu đong đưa eo, hậu huyệt co rút có nhịp điệu, tràng bích mấp máy ôm chặt lấy côn thịt to lớn, tham lam muốn ép chất lỏng bên trong phải tiết ra.

“A… Thiên long, tiểu huyệt của người đúng là càng chơi càng sướng, kẹp ta tới sướng chết đến nơi rồi.” Liễu Dịch Trần thở dốc, cố gắng hết sức đè thấp giọng xuống.



“Ư… ưm… nhanh lên… a… đừng phí lời…” Lâm Thiên Long cũng chìm đắm trong khoái cảm, toàn bộ cơ thể đều như đang run lên, tay phải chống đỡ thân mình, tay trái nắm lấy côn thịt của bản thân, ra sức vuốt ve.

“Hà… giỏi quá thôi…” Giọng nói kích tình của Liễu Dịch Trần như không đè nén được mà cao vút lên.

“Ư… ư…” Lâm Thiên Long chẳng còn đầu óc nào để xem xem có ai bị giọng của y thu hút tới hay không, chỉ cắn chặt môi dưới, nén chặt tiếng rên lớn đậm mùi dục vọng trong miệng.

Bang, bang, bang.

Tuy Liễu Dịch Trần đã hết sức khống chế rồi, nhưng tiếng va chạm xác thịt vẫn không hề nhỏ, tuy không vang đến được chỗ đám người kia cắm trại,nhưng nếu gần đây có người, thì chắc chắn sẽ nghe thấy.

“Ưm ưm…” Lâm Thiên Long nghiến chặt khớp hàm, mồ hôi bắt đầu nhỏ giọt bên thái dương, nhắm nghiền hai mắt, cơ bắp trên người căng cứng, bàn tay thô ráp nắm lấy côn thịt của chính mình, lực tay ngày một mạnh.

Bờ sông im ắng cách đó không xa, đống lửa hai người nhóm lên đã gần cháy rụi rồi, ánh lửa lúc sáng lúc tối, trong một lùm cây, không biết từ bao giờ lại xuất hiện một thân ảnh.

Hơi thở của Tân Tiêu Lộ nặng nề, ẩn thân trong lùm cây, mắt nhìn chằm chằm về phía con suối nhỏ, đũng quần đã nhô lên như một cái túi lớn.

Ban nãy sau khi mời vị phu nhân kia cùng dùng cơm, hắn buồn bã trở về chỗ cắm trại, thấy hắn về một mình, ba người kia mỗi người một vẻ mặt, gã trung niên lớn tuổi thì bình tĩnh, chỉ vẫy tay kêu hắn qua ăn cơm. Mà nam tử tuổi xấp xỉ hắn thì lại ra vẻ mừng thầm, cứ như rất khoái trá trước thất bại của hắn vậy. Cô gái trẻ thì nhẹ nhàng mỉm cười an ủi, thế nhưng sâu trong mắt lại có chút đố kị.

Ăn xong bữa tối, mọi người liền bắt đầu đi ngủ, đợi mọi người say giấc, hắn vẫn chưa bỏ ý định lại ma xui quỷ khiến thế nào mà nhổm dậy, lén lút chạy qua bên này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Nhật Triền Miên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook