Chương 105
Mặc Vũ Yên Dạ
18/10/2017
“Vậy đệ đi đây… à, đúng rồi, hai viên thuốc có thể làm giảm dược tính
của Tam nhật triền miên lần trước đệ đưa huynh ấy. Về sau đệ phát hiện
nó không phải có tác dụng làm thuyên giảm mà là áp chế… ừm, kiểu như
tích tụ dược tính lại, về sau nếu có cơ hội sẽ bạo phát trong một lần,
huynh chú ý một chút nhé. Ngộ nhỡ để nghẹn quá lâu, thì đến khi làm sợ
tinh tẫn nhân vong luôn quá.” Lam Linh tùy tiện giải thích một câu, rồi
liền nhảy ra khỏi cửa sổ biến mất như một cơn gió, vô cùng gấp rút đi
tìm đại sư huynh. Y đã đi hơn tháng trời, cũng không biết trong hơn một
tháng ấy có nữ nhân xấu xa nào tiếp cận đại sư huynh “của y” không.
Nghe Lam Linh nói, Liễu Dịch Trần sững sờ chốc lát, rồi luôn miệng cười khổ, hóa ra hôm đó cảm thấy dục vọng cứ căng tràn không dứt là do dược tính bạo phát… nói chính ra, buổi tối y vừa trở về từ kinh thành, hình như đã làm lâu thật lâu, để đến cuối cùng Lâm Thiên Long bất tỉnh nhân sự luôn…
Ầy… xem ra, lần sau phải chú ý rồi, không thể nhịn quá lâu, nếu không mỗi lần bạo phát, chỉ e Thiên Long sẽ chịu không nổi… mà quan trọng nhất ấy là, vạn nhất mình không khống chế được, làm đến tinh tẫn nhân vong, thì chẳng quá mất mặt sao…
Ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, mặt trời đã lên tới đỉnh, đã đến giờ cơm trưa rồi, a… nên đi mua Vịt bát bảo Lâm Thiên Long thích ăn nhất, giờ đi chắc cũng vừa kịp giữa trưa.
Nghĩ đến đây, Liễu Dịch Trần thân hình Liễu Dịch Trần động một cái, phóng đi như một cơn gió. Một vài lâm nhân sĩ ở tại tiểu viện bên cạnh thất kinh, còn cho rằng xảy ra chuyện gì, vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, hỏi chuyện lẫn nhau, lại không hay, Liễu Dịch Trần chẳng qua chỉ đi mua đồ ăn trưa cho vợ yêu mà thôi…
“Hừ! Đừng cho rằng đổ vấy mọi chuyện lên đầu tiểu sư đệ của ngươi, rồi mua cho ta một con vịt là xong chuyện.” Lâm Thiên Long mở lớn miệng ngoạm thịt vịt thơm phức, vừa ăn vừa nói.
“Phải, phải, phải. Đều là ta sai, ta đảm bảo không có lần sau đâu.” Liễu Dịch Trần cầm một chiếc khăn vuông, dịu dàng lau dầu mỡ bên khóe miệng Lâm Thiên Long. Lau vài lần rồi mà vẫn chẳng sạch được, vậy là liền thẳng thừng nhào tới dùng lưỡi liếm sạch.
Đột nhiên bị y liếm, Lâm Thiên Long hơi đỏ mặt, mắt liếc về phía Trương Mộc Phương và Lam Linh ở góc sân bên kia, may mà bọn họ đang chuyên tâm đánh cờ, có vẻ như không chú ý tới cảnh tình nồng ý mật ở đằng này.
Chẳng qua, hắn không phát hiện ra, tiểu sư đệ trông có vẻ như đang chăm chú nhìn vào bàn cờ, nhưng trên thực tế sắc mặt đang tỏ ra vẻ ghen tị lộ liễu. Thậm chí khi hắn quay đầu đi còn trợn trừng mắt lườm Liễu Dịch Trần một cái. Thế nhưng trước ánh mắt chẳng có chút tính sát thương này, Liễu Dịch Trần chỉ cười đắc ý, vậy là… Lam Linh chỉ đành ai oán nhìn Trương Mộc Phương, nhưng Trương Mộc Phương vẫn chẳng hay biết gì, một lòng một dạ nhìn chằm chằm bàn cờ.
Phì một tiếng, Liễu Dịch Trần nhìn tình cảnh đó rốt cuộc chẳng nhịn được cười.
“Chú ý biểu cảm của mình chút đi.” Lâm Thiên Long không hiểu chuyện nên lườm y một cái rồi mắng mỏ. Thế nhưng hắn cũng biết, mắng mỏ ở mức độ này, Liễu Dịch Trần căn bản nghe không vào tai, lần sau vẫn tái diễn thôi.
“Được, được, ta sẽ chú ý.” Liễu Dịch Trần cười híp mí, động tác không dừng lại, nhanh nhảu cuộn gọn thịt vịt bằng bánh đa nem, đưa lên bên miệng Lâm Thiên Long.
Lâm Thiên Long không hề khách khí nhận lấy nem cuốn thịt vịt, cắn một miếng lớn.
“Chủ nhân, quân của thiếu gia Ikeda tới rồi.” Một ninja vận hắc y cung kính quỳ dưới đất báo cáo.
Hanagi Shizuwa lười biếng tựa mình trên sập, hai vũ cơ xinh đẹp chỉ mặc một một tấm lụa mỏng, cười khẽ dựa vào người hắn, làn da trắng nõn như ẩn như hiện, tóc dài buông lơi, bờ môi đỏ mọng, phong tình lả lướt, chỉ e bất cứ nam nhân nào nhìn vào, đều hô hấp dồn dập, miên man không dứt.
Nhưng bốn võ sĩ vận thanh y đứng xung quanh hai thiếu nữ tuyệt sắc kia lại diện vô biểu tình, cứng rắn tựa tượng đá, giống như không trông thấy cảnh phong tình kiều diễm trước mặt.
Nghe ninja báo cáo, mắt Hanagi Shizuwa lóe hàn quang: “Hắn đến làm gì.”
Ninja áo đen không nói gì, bởi gã biết câu này của Hanagi không phải để hỏi mình.
“Hừ, sư phụ vẫn là không yên tâm về ta, sợ ta đủ lông đủ cánh sẽ bay đi mất, ngay đến một Thủy Nguyệt các cỏn con cũng phái người đến tranh giành với ta.” Hanagi Shizuwa cười lạnh.
“Inoue, ngươi nói xem, ta nên nghênh đón vị “ca ca” này thế nào đây? Xem chừng, sư phụ gửi hắn đến đây, hẳn là nhìn hắn không thuận mắt rồi. Nói sao nhỉ, ta thân làm đồ đệ cũng nên thỏa mãn nguyện vọng của sư phụ nhỉ.”
Võ sĩ mặc thanh y đứng bên trái tiến lên một bước: “Chủ nhân, nếu thuộc hạ liều mạng một phen, có thể giết được hắn.”
“Chậc, chậc.” Hanagi Shizuwa lắc đầu cười, nhận lấy mỹ tửu vũ cơ dâng lên, một hơi uống cạn. “Inoue, lòng trung thành của ngươi, ta không chút hoài nghi, chẳng qua… ha ha, gã ca ca phế vật này, không đáng để ngươi đổi mạng… ha ha ha…”
Nam tử tên Inoue không nói gì thêm, chỉ lùi về vị trí cũ.
Hanagi Shizuwa vuốt ve mái tóc dài của vũ cơ trong lòng, mắt lóe lên tia âm tà: “Nghe nói, vị ca ca này của ta, không những tàn bạo mà còn rất háo sắc, hình như thị nữ, thị đồng trong phủ hắn cứ hai tháng lại đổi một lượt.”
“Juusan*, vì sao sư phụ lại phái hắn đến đây?” Ánh mắt chuyển về phía ninja đang quỳ dưới đất, Hanagi Shizuwa tùy hứng hỏi.
*Juusan: Thập tam (Số 13)
“Thuộc hạ không biết.” Ninja áo đen vừa dứt lời, lập tức cảm thấy không khí xung quanh giảm xuống ba độ, cơ thể Hanagi Shizuwa tỏa ra hàn ý.
Lưng đổ mồ hôi hột, gã vội nói tiếp: “Thế nhưng… một tháng trước, thiếu gia Ikeda và thiếu gia Yamamoto xảy ra xung đột, thiếu gia Ikeda mạt sát thiếu gia Yamamoto một trận, nói…”
“Nói cái gì?” Hanagi Shizuwa híp mắt liếc nhìn gã.
“Nói… thiếu gia Yamamoto bán thân mới leo lên được đến vị trí ngày hôm nay.” Giọng Juusan trở nên cứng ngắc.
“Ha ha… ha ha ha… tên Ikeda này đúng thật ngu như bò.” Hanagi Shizuwa cười rộ lên, diễm lệ mà nham hiểm khó bì. “Yamamoto này vốn là luyến đồng của sư phụ, hắn lại cố tình nói toạc ra, chẳng trách sư phụ gửi hắn đến đây chịu chết.”
“À, tuy hắn dốt nát, nhưng võ công lại không tồi, nên giải quyết hắn sao đây…?” Hanagi Shizuwa đưa tay gõ trán ra vẻ khổ não, nhưng sắc mặt lại vô cùng nhàn hạ.
“Chủ nhân, chẳng bằng… để Onihime* giúp ngài phân ưu.” Vũ cơ trong lòng ngẩng đầu cười duyên, xinh đẹp thoát tục.
“Vậy không được… Onihime là bảo bối của ta mà, ta sao nỡ để cưng mạo hiểm chứ.” Hanagi Shizuwa nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên gương mặt.
“Ha ha, chủ nhân đã xót chị Onihime như vậy, chẳng bằng để Tsuyahime* giải quyết nỗi phiền não này hộ ngài đi.” Một vũ cơ khác tựa như bất mãn việc Onihime cướp mất sự chú ý của Hanagi Shizuwa, vội vàng chen lời.
*Onihime: Quỷ Cơ
Tsuyahime: Diễm Cơ
Hai em này với bạn Thập Tam hay là để tên gốc Hán Việt luôn nhế? Mọi người thấy sao
Nghe Lam Linh nói, Liễu Dịch Trần sững sờ chốc lát, rồi luôn miệng cười khổ, hóa ra hôm đó cảm thấy dục vọng cứ căng tràn không dứt là do dược tính bạo phát… nói chính ra, buổi tối y vừa trở về từ kinh thành, hình như đã làm lâu thật lâu, để đến cuối cùng Lâm Thiên Long bất tỉnh nhân sự luôn…
Ầy… xem ra, lần sau phải chú ý rồi, không thể nhịn quá lâu, nếu không mỗi lần bạo phát, chỉ e Thiên Long sẽ chịu không nổi… mà quan trọng nhất ấy là, vạn nhất mình không khống chế được, làm đến tinh tẫn nhân vong, thì chẳng quá mất mặt sao…
Ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, mặt trời đã lên tới đỉnh, đã đến giờ cơm trưa rồi, a… nên đi mua Vịt bát bảo Lâm Thiên Long thích ăn nhất, giờ đi chắc cũng vừa kịp giữa trưa.
Nghĩ đến đây, Liễu Dịch Trần thân hình Liễu Dịch Trần động một cái, phóng đi như một cơn gió. Một vài lâm nhân sĩ ở tại tiểu viện bên cạnh thất kinh, còn cho rằng xảy ra chuyện gì, vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, hỏi chuyện lẫn nhau, lại không hay, Liễu Dịch Trần chẳng qua chỉ đi mua đồ ăn trưa cho vợ yêu mà thôi…
“Hừ! Đừng cho rằng đổ vấy mọi chuyện lên đầu tiểu sư đệ của ngươi, rồi mua cho ta một con vịt là xong chuyện.” Lâm Thiên Long mở lớn miệng ngoạm thịt vịt thơm phức, vừa ăn vừa nói.
“Phải, phải, phải. Đều là ta sai, ta đảm bảo không có lần sau đâu.” Liễu Dịch Trần cầm một chiếc khăn vuông, dịu dàng lau dầu mỡ bên khóe miệng Lâm Thiên Long. Lau vài lần rồi mà vẫn chẳng sạch được, vậy là liền thẳng thừng nhào tới dùng lưỡi liếm sạch.
Đột nhiên bị y liếm, Lâm Thiên Long hơi đỏ mặt, mắt liếc về phía Trương Mộc Phương và Lam Linh ở góc sân bên kia, may mà bọn họ đang chuyên tâm đánh cờ, có vẻ như không chú ý tới cảnh tình nồng ý mật ở đằng này.
Chẳng qua, hắn không phát hiện ra, tiểu sư đệ trông có vẻ như đang chăm chú nhìn vào bàn cờ, nhưng trên thực tế sắc mặt đang tỏ ra vẻ ghen tị lộ liễu. Thậm chí khi hắn quay đầu đi còn trợn trừng mắt lườm Liễu Dịch Trần một cái. Thế nhưng trước ánh mắt chẳng có chút tính sát thương này, Liễu Dịch Trần chỉ cười đắc ý, vậy là… Lam Linh chỉ đành ai oán nhìn Trương Mộc Phương, nhưng Trương Mộc Phương vẫn chẳng hay biết gì, một lòng một dạ nhìn chằm chằm bàn cờ.
Phì một tiếng, Liễu Dịch Trần nhìn tình cảnh đó rốt cuộc chẳng nhịn được cười.
“Chú ý biểu cảm của mình chút đi.” Lâm Thiên Long không hiểu chuyện nên lườm y một cái rồi mắng mỏ. Thế nhưng hắn cũng biết, mắng mỏ ở mức độ này, Liễu Dịch Trần căn bản nghe không vào tai, lần sau vẫn tái diễn thôi.
“Được, được, ta sẽ chú ý.” Liễu Dịch Trần cười híp mí, động tác không dừng lại, nhanh nhảu cuộn gọn thịt vịt bằng bánh đa nem, đưa lên bên miệng Lâm Thiên Long.
Lâm Thiên Long không hề khách khí nhận lấy nem cuốn thịt vịt, cắn một miếng lớn.
“Chủ nhân, quân của thiếu gia Ikeda tới rồi.” Một ninja vận hắc y cung kính quỳ dưới đất báo cáo.
Hanagi Shizuwa lười biếng tựa mình trên sập, hai vũ cơ xinh đẹp chỉ mặc một một tấm lụa mỏng, cười khẽ dựa vào người hắn, làn da trắng nõn như ẩn như hiện, tóc dài buông lơi, bờ môi đỏ mọng, phong tình lả lướt, chỉ e bất cứ nam nhân nào nhìn vào, đều hô hấp dồn dập, miên man không dứt.
Nhưng bốn võ sĩ vận thanh y đứng xung quanh hai thiếu nữ tuyệt sắc kia lại diện vô biểu tình, cứng rắn tựa tượng đá, giống như không trông thấy cảnh phong tình kiều diễm trước mặt.
Nghe ninja báo cáo, mắt Hanagi Shizuwa lóe hàn quang: “Hắn đến làm gì.”
Ninja áo đen không nói gì, bởi gã biết câu này của Hanagi không phải để hỏi mình.
“Hừ, sư phụ vẫn là không yên tâm về ta, sợ ta đủ lông đủ cánh sẽ bay đi mất, ngay đến một Thủy Nguyệt các cỏn con cũng phái người đến tranh giành với ta.” Hanagi Shizuwa cười lạnh.
“Inoue, ngươi nói xem, ta nên nghênh đón vị “ca ca” này thế nào đây? Xem chừng, sư phụ gửi hắn đến đây, hẳn là nhìn hắn không thuận mắt rồi. Nói sao nhỉ, ta thân làm đồ đệ cũng nên thỏa mãn nguyện vọng của sư phụ nhỉ.”
Võ sĩ mặc thanh y đứng bên trái tiến lên một bước: “Chủ nhân, nếu thuộc hạ liều mạng một phen, có thể giết được hắn.”
“Chậc, chậc.” Hanagi Shizuwa lắc đầu cười, nhận lấy mỹ tửu vũ cơ dâng lên, một hơi uống cạn. “Inoue, lòng trung thành của ngươi, ta không chút hoài nghi, chẳng qua… ha ha, gã ca ca phế vật này, không đáng để ngươi đổi mạng… ha ha ha…”
Nam tử tên Inoue không nói gì thêm, chỉ lùi về vị trí cũ.
Hanagi Shizuwa vuốt ve mái tóc dài của vũ cơ trong lòng, mắt lóe lên tia âm tà: “Nghe nói, vị ca ca này của ta, không những tàn bạo mà còn rất háo sắc, hình như thị nữ, thị đồng trong phủ hắn cứ hai tháng lại đổi một lượt.”
“Juusan*, vì sao sư phụ lại phái hắn đến đây?” Ánh mắt chuyển về phía ninja đang quỳ dưới đất, Hanagi Shizuwa tùy hứng hỏi.
*Juusan: Thập tam (Số 13)
“Thuộc hạ không biết.” Ninja áo đen vừa dứt lời, lập tức cảm thấy không khí xung quanh giảm xuống ba độ, cơ thể Hanagi Shizuwa tỏa ra hàn ý.
Lưng đổ mồ hôi hột, gã vội nói tiếp: “Thế nhưng… một tháng trước, thiếu gia Ikeda và thiếu gia Yamamoto xảy ra xung đột, thiếu gia Ikeda mạt sát thiếu gia Yamamoto một trận, nói…”
“Nói cái gì?” Hanagi Shizuwa híp mắt liếc nhìn gã.
“Nói… thiếu gia Yamamoto bán thân mới leo lên được đến vị trí ngày hôm nay.” Giọng Juusan trở nên cứng ngắc.
“Ha ha… ha ha ha… tên Ikeda này đúng thật ngu như bò.” Hanagi Shizuwa cười rộ lên, diễm lệ mà nham hiểm khó bì. “Yamamoto này vốn là luyến đồng của sư phụ, hắn lại cố tình nói toạc ra, chẳng trách sư phụ gửi hắn đến đây chịu chết.”
“À, tuy hắn dốt nát, nhưng võ công lại không tồi, nên giải quyết hắn sao đây…?” Hanagi Shizuwa đưa tay gõ trán ra vẻ khổ não, nhưng sắc mặt lại vô cùng nhàn hạ.
“Chủ nhân, chẳng bằng… để Onihime* giúp ngài phân ưu.” Vũ cơ trong lòng ngẩng đầu cười duyên, xinh đẹp thoát tục.
“Vậy không được… Onihime là bảo bối của ta mà, ta sao nỡ để cưng mạo hiểm chứ.” Hanagi Shizuwa nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên gương mặt.
“Ha ha, chủ nhân đã xót chị Onihime như vậy, chẳng bằng để Tsuyahime* giải quyết nỗi phiền não này hộ ngài đi.” Một vũ cơ khác tựa như bất mãn việc Onihime cướp mất sự chú ý của Hanagi Shizuwa, vội vàng chen lời.
*Onihime: Quỷ Cơ
Tsuyahime: Diễm Cơ
Hai em này với bạn Thập Tam hay là để tên gốc Hán Việt luôn nhế? Mọi người thấy sao
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.