Chương 74: Giải quyết nguy cơ
Mặc Vũ Yên Dạ
17/10/2017
Như Nguyệt nghe tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng, ban đầu ngây người ra, sau đó mặt trắng bệch, cũng xông vào trong.
Liễu Dịch Trần vừa bước vào phòng, cảnh tượng trước mắt khiến y trợn trừng mắt, rút trường kiếm ra, không chút do dự đâm vào Như Phi.
Như Nguyệt đi theo y vào trong, vô cùng cả kinh trước tình hình đang xảy ra, càng sợ hãi trước tốc độ xuất kiếm của Liễu Dịch Trần, nhưng vẫn không thể không rút kiếm liễu cuốn bên hông ra nghênh chiêu, đáng tiếc, tốc độ của nàng chậm hơn rât nhiều, mũi kiếm của Liễu Dịch Trần đã đâm vào cánh tay phải của Như Phi, nhẹ nhàng xoay chuyển…
Như Phi mê man không rõ la thất thanh, một cánh tay đã bay mất, sau đó liền hôn mê.
Chặt đứt một cánh tay của Như Phi, cũng không thể thỏa mãn cơn cuồng sát của Liễu Dịch Trần lúc này, hai mắt y đỏ ngầu như máu, vung hết chiêu này đến chiêu khác, Như Nguyệt dường như không còn đủ sức chống chọi, chỉ đành dồn hết toàn lực đâm lại một kiếm, sau đó mượn lực đâm này nhảy về phía sau, tuy cách này khiến nàng chịu xung kích đến thổ huyết, nhưng cũng thành công thoát khỏi phạm vi tấn công của Liễu Dịch Trần, ôm lấy Như Phi đang hôn mê, vung một nắm bột phấn màu vàng về phía Lâm Thiên Long, sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ.
“Thiên Long, ngươi không sao chứ.” Để mặc hai tỷ đệ kia trốn thoát, Liễu Dịch Trần hốt hoảng ôm lấy Lâm Thiên Long mặt mũi tím bầm, bên trán chảy máu, đưa tay bắt mạch cho hắn.
“Không sao…” Lâm Thiên Long ra sức lắc đầu, mong khiến mình tỉnh táo lại.
“Không biết ban nãy ả ta vung cái gì nữa, giờ ngươi thấy trong người có chỗ nào không thoải mái không?”
“Đương nhiên là có rồi, toàn thân lão tử chỗ nào cũng đau.” Lâm Thiên Long tức tối nói, còn tiện đà trợn trắng mắt.
“Toàn thân đều đau?” Liễu Dịch Trần giật thót. “ Có phải phía sau cũng bị thương rồi không? Để ta coi, cái tên chó má đáng chết, ngày ngày chơi bời ở mấy chỗ phong lưu, ngàn lần chớ có truyền bệnh này nọ cho người đấy.”
“Bốp” một tiếng, cánh tay vừa cử động lại được của Lâm Thiên Long liền đập thẳng vào đầu Liễu Dịch Trần, sau đó cả giận mắng:
“Mẹ nó, ngươi nghĩ đi đâu vậy! Lão tử sao có thể bị tên háo sắc kia XXOO chứ.”
“Ể…” Liễu Dịch Trần ngây người ra một lát, sau đó lập tức ra vẻ thành khẩn: “Thiên Long, ta không để tâm đâu, ngươi cứ coi như là bị chó cắn…”
“Con bà ngươi ấy!” Lâm Thiên Long nổi giận, điên tiết thụi thẳng vào bụng Liễu Dịch Trần một quyền. “Trông lão tử giống người bị XXOO lắm sao, thế nhưng… bị đánh đau thật đấy, khóc ra nước mắt được luôn.”
“Ngươi… ngươi không sao là tốt rồi…” Gằn mãi mới ra được hết câu, Liễu Dịch Trần điều khí lại, vừa xoa bụng, vừa quan tâm đến vết thương của Lâm Thiên Long. Xcacs nhận chỉ là chút thương tích ngoài da, mới thả lỏng tinh thần.
“Mau mang y phục tới cho lão tử, y phục của ta bị tên khốn kia xé rách hết rồi, lão tử không muốn ở lại cái nơi đáng nguyền rủa này nữa.” Cuối cùng đầu óc cũng tỉnh táo lại hoàn toàn, Lâm Thiên Long vội vàng muốn rời đi.
“Không cần tìm y phục, ta ôm ngươi về.” Liễu Dịch Trần nói như chuyện đương nhiên.
“Mẹ nó chứ, ngươi không sợ mất mặt nhưng lão tử sợ, lão tử lõa lồ để ngươi ôm về phòng thì còn ra thể thống gì nữa.” Lâm Thiên Long ôm trán nói.
“Không sao, người ta sẽ không biết đâu.” Dứt lời, liền dùng chăn cuốn lấy Lâm Thiên Long trước ánh mắt thất kinh của hắn, nhân lúc đối phương không kịp phòng bị thì vác thẳng lên vai, dùng khinh công chạy về phòng mình.Lâm Thiên Long bị vác đi không dám lớn tiếng hô hoán, ngộ nhỡ bị phát hiện thì e răng không còn chút thể diện nào nữa.
Về đến phòng mình, Liễu Dịch Trần cẩn thận đặt Lâm Thiên Long lên giường, sau đó kéo tấm chăn trùm cơ thể hắn ra, không ngừng nhắc nhở bản thân, nhất định phải đốt cái chăn này đi.
Lấy Kim Sang Dược loại tốt nhất từ trong tay nải của mình, nhẹ nhàng bôi lên người Lâm Thiên Long, nhìn những vết thương ấy, Liễu Dịch Trần không khỏi đau lòng. Tại sao lúc nghi ngờ cặp tỷ đệ kia, y lại không bắt bọn chúng về nha môn luôn cơ chứ, nếu vậy, Lâm Thiên Long sẽ không bị thương.
“Được rồi, đừng có gà mẹ nữa, có chút thương tích, chẳng bõ dính răng.” Nhìn vẻ tự trách của Liễu Dịch Trần, Lâm Thiên Long chịu không nổi, dùng sắc vỗ ngực mình, ra vẻ hoàn toàn không để tâm. Mà cũng bởi chạm phải chỗ bị thương, nên đau tới nghiến răng nghiến lợi.
Bị bộ dạng của hắn chọc cười, Liễu Dịch Trần cũng thoải mái hơn chút.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lâm Thiên Long kể hết sự tình hôm nay cho Liễu Dịch Trần nghe, một hồi đến đoạn Như Phi lột sạch y phục của hắn gây rối.
Liễu Dịch Trần nghiến răng ken két, không khó đoán ra, Như Nguyệt kiêng dè võ công của y nên mới nghĩ ra quỷ kế này, chỉ cần y đi rồi, thì với võ công của ả ta, chỉ e trong sơn trại không ai có thể cản nổi. Như vậy, dù bọn chúng muốn làm gì, đều có thể dễ dàng hành sự.
“Vầy sau đó vì sao ngươi…” Liễu Dịch Trần tiếp tục truy vấn, bởi y không hiểu sao khi tiến vào phòng lại thấy Như Phi mặt đầy máu đè Lâm Thiên Long. Theo những gì Lâm Thiên Long kể, thì Như Phi hẳn đã cho hắn uống một liều xuân dược cực mạnh, nhưng Lâm Thiên Long lại chẳng có phản ứng gì.
“Ta cũng không biết nữa.” Lâm Thiên Long không giải thích nổi, lúc ban đầu có chút cảm giác chộn rộn thật, thế nhưng chẳng mấy chốc đã liền biến mất.
“Sau đó, ta bị Như Phi trói chặt, thế nhưng đã tích tụ được một chút nội lực, lúc nghe thấy ngươi tiến vào, liền dồn sức giựt gẫy mấu gỗ đầu giường, sau đó đập mạnh đầu vào mặt Như Phi.”
Liễu Dịch Trần nghe mà sống mũi cay cay, y có thể mường tượng ra, sức mạnh lớn nhường ấy đập thẳng vào mũi, cam chắc sẽ khiến người ta đau đớn bằng chết. Khó trách mặt mũi Như Phi đầy máu là máu như vậy.
“May là không có việc gì.” Liễu Dịch Trần ôm lấy tay Lâm Thiên Long, nhẹ nhàng vuốt qua những vệt hằn đỏ trên cổ tay, rồi nhẹ hôn lên đó.
“Thiên Long, có muốn nghỉ ngơi chút không?” Liễu Dịch Trần ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ quan tâm.
“Hứ, lão tử có phải đàn bà con gái đâu, chút này có xá gì chứ.” Lâm Thiên Long bĩu môi xua tay.
“Không được, cả người bị thương hết, nghỉ ngơi chút vẫn hơn.” Liễu Dịch Trần nghiêm mặt.
“Được rồi, được rồi, lão tử đi ngủ, đường rồi mà. Đúng lúc có hơi mệt.” Lâm Thiên Long ngáp một cái, cuộn tròn người lại.
Liễu Dịch Trần cởi bỏ ngoại y, nằm xuống bên cạnh, vén chăn gọn gàng, dán mặt vào lưng hắn, dịu dàng đặt nụ hôn.Lão: Nói ra thì chị em nhà này cũng không được thông minh cho lắm, kế cũng nhạt như nước ốc. Bà chả thôi miên tóm được một thằng ấy, sao không sai nó đi dụ vợ chồng nhà kia, rồi bà với thằng em bà đi lục tung phòng vợ chồng nhà nó thích tìm gì thì tìm có ai quản đâu -_-
Liễu Dịch Trần vừa bước vào phòng, cảnh tượng trước mắt khiến y trợn trừng mắt, rút trường kiếm ra, không chút do dự đâm vào Như Phi.
Như Nguyệt đi theo y vào trong, vô cùng cả kinh trước tình hình đang xảy ra, càng sợ hãi trước tốc độ xuất kiếm của Liễu Dịch Trần, nhưng vẫn không thể không rút kiếm liễu cuốn bên hông ra nghênh chiêu, đáng tiếc, tốc độ của nàng chậm hơn rât nhiều, mũi kiếm của Liễu Dịch Trần đã đâm vào cánh tay phải của Như Phi, nhẹ nhàng xoay chuyển…
Như Phi mê man không rõ la thất thanh, một cánh tay đã bay mất, sau đó liền hôn mê.
Chặt đứt một cánh tay của Như Phi, cũng không thể thỏa mãn cơn cuồng sát của Liễu Dịch Trần lúc này, hai mắt y đỏ ngầu như máu, vung hết chiêu này đến chiêu khác, Như Nguyệt dường như không còn đủ sức chống chọi, chỉ đành dồn hết toàn lực đâm lại một kiếm, sau đó mượn lực đâm này nhảy về phía sau, tuy cách này khiến nàng chịu xung kích đến thổ huyết, nhưng cũng thành công thoát khỏi phạm vi tấn công của Liễu Dịch Trần, ôm lấy Như Phi đang hôn mê, vung một nắm bột phấn màu vàng về phía Lâm Thiên Long, sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ.
“Thiên Long, ngươi không sao chứ.” Để mặc hai tỷ đệ kia trốn thoát, Liễu Dịch Trần hốt hoảng ôm lấy Lâm Thiên Long mặt mũi tím bầm, bên trán chảy máu, đưa tay bắt mạch cho hắn.
“Không sao…” Lâm Thiên Long ra sức lắc đầu, mong khiến mình tỉnh táo lại.
“Không biết ban nãy ả ta vung cái gì nữa, giờ ngươi thấy trong người có chỗ nào không thoải mái không?”
“Đương nhiên là có rồi, toàn thân lão tử chỗ nào cũng đau.” Lâm Thiên Long tức tối nói, còn tiện đà trợn trắng mắt.
“Toàn thân đều đau?” Liễu Dịch Trần giật thót. “ Có phải phía sau cũng bị thương rồi không? Để ta coi, cái tên chó má đáng chết, ngày ngày chơi bời ở mấy chỗ phong lưu, ngàn lần chớ có truyền bệnh này nọ cho người đấy.”
“Bốp” một tiếng, cánh tay vừa cử động lại được của Lâm Thiên Long liền đập thẳng vào đầu Liễu Dịch Trần, sau đó cả giận mắng:
“Mẹ nó, ngươi nghĩ đi đâu vậy! Lão tử sao có thể bị tên háo sắc kia XXOO chứ.”
“Ể…” Liễu Dịch Trần ngây người ra một lát, sau đó lập tức ra vẻ thành khẩn: “Thiên Long, ta không để tâm đâu, ngươi cứ coi như là bị chó cắn…”
“Con bà ngươi ấy!” Lâm Thiên Long nổi giận, điên tiết thụi thẳng vào bụng Liễu Dịch Trần một quyền. “Trông lão tử giống người bị XXOO lắm sao, thế nhưng… bị đánh đau thật đấy, khóc ra nước mắt được luôn.”
“Ngươi… ngươi không sao là tốt rồi…” Gằn mãi mới ra được hết câu, Liễu Dịch Trần điều khí lại, vừa xoa bụng, vừa quan tâm đến vết thương của Lâm Thiên Long. Xcacs nhận chỉ là chút thương tích ngoài da, mới thả lỏng tinh thần.
“Mau mang y phục tới cho lão tử, y phục của ta bị tên khốn kia xé rách hết rồi, lão tử không muốn ở lại cái nơi đáng nguyền rủa này nữa.” Cuối cùng đầu óc cũng tỉnh táo lại hoàn toàn, Lâm Thiên Long vội vàng muốn rời đi.
“Không cần tìm y phục, ta ôm ngươi về.” Liễu Dịch Trần nói như chuyện đương nhiên.
“Mẹ nó chứ, ngươi không sợ mất mặt nhưng lão tử sợ, lão tử lõa lồ để ngươi ôm về phòng thì còn ra thể thống gì nữa.” Lâm Thiên Long ôm trán nói.
“Không sao, người ta sẽ không biết đâu.” Dứt lời, liền dùng chăn cuốn lấy Lâm Thiên Long trước ánh mắt thất kinh của hắn, nhân lúc đối phương không kịp phòng bị thì vác thẳng lên vai, dùng khinh công chạy về phòng mình.Lâm Thiên Long bị vác đi không dám lớn tiếng hô hoán, ngộ nhỡ bị phát hiện thì e răng không còn chút thể diện nào nữa.
Về đến phòng mình, Liễu Dịch Trần cẩn thận đặt Lâm Thiên Long lên giường, sau đó kéo tấm chăn trùm cơ thể hắn ra, không ngừng nhắc nhở bản thân, nhất định phải đốt cái chăn này đi.
Lấy Kim Sang Dược loại tốt nhất từ trong tay nải của mình, nhẹ nhàng bôi lên người Lâm Thiên Long, nhìn những vết thương ấy, Liễu Dịch Trần không khỏi đau lòng. Tại sao lúc nghi ngờ cặp tỷ đệ kia, y lại không bắt bọn chúng về nha môn luôn cơ chứ, nếu vậy, Lâm Thiên Long sẽ không bị thương.
“Được rồi, đừng có gà mẹ nữa, có chút thương tích, chẳng bõ dính răng.” Nhìn vẻ tự trách của Liễu Dịch Trần, Lâm Thiên Long chịu không nổi, dùng sắc vỗ ngực mình, ra vẻ hoàn toàn không để tâm. Mà cũng bởi chạm phải chỗ bị thương, nên đau tới nghiến răng nghiến lợi.
Bị bộ dạng của hắn chọc cười, Liễu Dịch Trần cũng thoải mái hơn chút.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lâm Thiên Long kể hết sự tình hôm nay cho Liễu Dịch Trần nghe, một hồi đến đoạn Như Phi lột sạch y phục của hắn gây rối.
Liễu Dịch Trần nghiến răng ken két, không khó đoán ra, Như Nguyệt kiêng dè võ công của y nên mới nghĩ ra quỷ kế này, chỉ cần y đi rồi, thì với võ công của ả ta, chỉ e trong sơn trại không ai có thể cản nổi. Như vậy, dù bọn chúng muốn làm gì, đều có thể dễ dàng hành sự.
“Vầy sau đó vì sao ngươi…” Liễu Dịch Trần tiếp tục truy vấn, bởi y không hiểu sao khi tiến vào phòng lại thấy Như Phi mặt đầy máu đè Lâm Thiên Long. Theo những gì Lâm Thiên Long kể, thì Như Phi hẳn đã cho hắn uống một liều xuân dược cực mạnh, nhưng Lâm Thiên Long lại chẳng có phản ứng gì.
“Ta cũng không biết nữa.” Lâm Thiên Long không giải thích nổi, lúc ban đầu có chút cảm giác chộn rộn thật, thế nhưng chẳng mấy chốc đã liền biến mất.
“Sau đó, ta bị Như Phi trói chặt, thế nhưng đã tích tụ được một chút nội lực, lúc nghe thấy ngươi tiến vào, liền dồn sức giựt gẫy mấu gỗ đầu giường, sau đó đập mạnh đầu vào mặt Như Phi.”
Liễu Dịch Trần nghe mà sống mũi cay cay, y có thể mường tượng ra, sức mạnh lớn nhường ấy đập thẳng vào mũi, cam chắc sẽ khiến người ta đau đớn bằng chết. Khó trách mặt mũi Như Phi đầy máu là máu như vậy.
“May là không có việc gì.” Liễu Dịch Trần ôm lấy tay Lâm Thiên Long, nhẹ nhàng vuốt qua những vệt hằn đỏ trên cổ tay, rồi nhẹ hôn lên đó.
“Thiên Long, có muốn nghỉ ngơi chút không?” Liễu Dịch Trần ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ quan tâm.
“Hứ, lão tử có phải đàn bà con gái đâu, chút này có xá gì chứ.” Lâm Thiên Long bĩu môi xua tay.
“Không được, cả người bị thương hết, nghỉ ngơi chút vẫn hơn.” Liễu Dịch Trần nghiêm mặt.
“Được rồi, được rồi, lão tử đi ngủ, đường rồi mà. Đúng lúc có hơi mệt.” Lâm Thiên Long ngáp một cái, cuộn tròn người lại.
Liễu Dịch Trần cởi bỏ ngoại y, nằm xuống bên cạnh, vén chăn gọn gàng, dán mặt vào lưng hắn, dịu dàng đặt nụ hôn.Lão: Nói ra thì chị em nhà này cũng không được thông minh cho lắm, kế cũng nhạt như nước ốc. Bà chả thôi miên tóm được một thằng ấy, sao không sai nó đi dụ vợ chồng nhà kia, rồi bà với thằng em bà đi lục tung phòng vợ chồng nhà nó thích tìm gì thì tìm có ai quản đâu -_-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.