Chương 59: Viên đạn nhỏ bọc đường
Cửu Đâu Tinh
27/04/2024
Con trai dù sao cũng là con ruột mình sinh ra, nuôi nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng còn sẽ bị anh châm chọc mỉa mai, Đường Kỳ Thâm có thể sống tới ngày hôm nay mà còn chưa bị Lương Thục Nghi bóp chết thì cũng coi như là kỳ tích cuộc đời rồi.
Lương Thục Nghi cảm thấy tố chất tâm lý của mình so với người bình thường còn phải vượt qua quá nhiều thử thách, đối mặt với mấy lời không xuôi tai của Đường Kỳ Thâm, bà đã sớm tập thành thói quen nghe vào tai này cho ra tai kia.
Bảo bà từ bỏ giấc mộng xuống bếp là không có khả năng, nhiều lắm là sẽ vì cho hai đứa nhỏ ăn ngon mà suy xét để dì Xuân làm một phần đồ ăn ngon, kèm theo cả đồ ăn bà làm, cũng nhau mang qua.
Lương Thục Nghi an tĩnh hai giây, trong lòng yên lặng nhớ lại khẩu vị mà bình thường Thời Lạc thích ăn nhất, căn bản là quên béng mất con trai mình cũng là người sống, cũng có thứ muốn ăn.
Mà Đường Kỳ Thâm bị mẹ ruột ghẻ lạnh cũng tỏ vẻ không thèm để ý, giờ phút này, tâm tư của anh phần lớn đều dừng trên cái cô ngốc mềm mềm mại mại, trên người lộ ra hương thơm mùi sữa nhàn nhạt ở bên cạnh.
Lương Thục Nghi không nói chuyện, Đường Kỳ Thâm cũng không cúp máy, tùy ý gác điện thoại sang một bên, nghiêng đầu, nửa cái ánh mắt cũng không chia cho mẹ ruột ở đầu bên kia video.
Thời Lạc bị tiếng động làm cho ngủ không yên, cọ cọ nửa ngày, cuối cùng lại ôm lấy cánh tay anh, tìm một vị trí thích hợp lại thoải mái dính lên, hừ hừ hai tiếng, ngọt ngào tiếp tục ngủ, khuôn mặt mềm mụp đều bị ép tới biến dạng, nhưng vẫn như cũ vô cùng đáng yêu.
Đường Kỳ Thâm lo rằng cô nằm tư thế này lâu sẽ không tốt cho cổ, sợ sau khi cô tỉnh lại sẽ kêu đau, tay trái liền nhẹ nhàng chậm chạp di động, tính toán cẩn thận thay cô điều chỉnh một tư thế khác càng thoải mái hơn.
Nào nghĩ tới chỉ mới cử động vài cái, Thời Lạc còn chưa có phản ứng gì, Lương Thục Nghi ở đầu bên kia video đã bắt đầu dạy dỗ anhL “Đường Kỳ Thâm? Con lăn lộn Lạc Lạc làm cái gì thế? Để con bé gối cánh tay một chút thì làm sao, con gái là phải nuông chiều có biết chưa, ba con tới tuổi này rồi không phải là cánh tay vẫn phải để cho mẹ muốn gối thì gối à, gối tê cả đêm ba con cũng chưa dám lên tiếng nói gì đâu, cái tính này của con rốt cuộc là do ai dạy ra vậy, để con bé nằm một chút thì có làm sao chứ.”
Đường Kỳ Thâm: “…”
Lương Thục Nghi còn không hề cảm thấy mình sai chỗ nào, tiếp tục nói: “Mẹ nói con nghe, con đừng làm ồn Lạc Lạc ngủ chứ, cô bé này thích nhất là ngủ nướng mà, con để con bé ngủ nhiều thêm chốc nữa đi, không được gọi người dậy sớm như vậy có nghe chưa.”
“Hầy… sao tôi lại sinh ra đứa con trai như vậy chứ, nhọc lòng gần chết.”
“A, đã sắp 10 giờ rồi, con nhẹ tay nhẹ chân chạy đi làm bữa sáng đi, hai đứa bên đó cũng không có ai chăm sóc, Lạc Lạc bỏ bữa sẽ không tốt cho dạy dày.”
Về điểm này, Đường Kỳ Thâm thật ra khó có được là có cùng quan điểm với mẹ mình, trong lòng cũng nghĩ tới việc rời giường chuẩn bị bữa sáng cho Thời Lạc.
Lương Thục Nghi còn ở bên kia rối rắm hồi lâu: “Ai nha, thôi, con vẫn là ngủ với con bé thêm đi, mùa đông ở Hành thị quá lạnh, thiếu mất một người ổ chăn sẽ lạnh lắm, gần đây ba con toàn đi làm sớm, vừa rời đi là mẹ lại cảm thấy lạnh buốt người…”
“Không được bắt nạt Lạc Lạc, có nghe chưa!”
Đường Kỳ Thâm không nóng không lạnh “ừ” một tiếng, sau đó lại cắt ngang lời oán niệm của Lương Thục Nghi: “Không nói nữa, cô ấy hơi tỉnh rồi, bị mẹ làm ồn.”
“…” Lương Thục Nghi lập tức ngậm miệng, lại không nỡ cúp máy, chỉ đành thành thành thật thật im lặng không lên tiếng, an tĩnh nhìn trong chốc lát.
Đường Kỳ Thâm ôm Thời Lạc vào lòng nhẹ vỗ về vài cái trấn an, còn ở góc độ mà video không nhìn thấy, kề sát vào Thời Lạc, hôn lên đỉnh đầu mềm mại xù xù của cô.
Lương Thục Nghi an tĩnh hồi lâu ở bên kia nhạy bén ngửi thấy mùi đặc biệt gì đó, ngữ khí kích động mang theo vẻ gấp gáp không chờ được: “Kỳ Thâm? Hai đứa đang làm gì thế, để mẹ xem nào, nhanh!”
Đường Kỳ Thâm không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cúp máy, điện thoại tùy ý ném sang một bên, sau đó lòng bàn tay nắm lấy thịt mềm sau cổ của Thời Lạc, ôm cả người vào trong ngực.
Thời Lạc ngủ ngon, lại bị anh ôm như vậy, hai tay hai chân giống như bạch tuộc quấn lên người anh, ngón tay Đường KỲ Thâm như cố ý vô tình nhẹ vuốt ve lên vành tai mềm mại của cô, khóe môi hơi cong lên, mặt mày đều ôn nhu đi nhiều.
Thiếu niên an an tĩnh tĩnh dỗ dành cô ngủ trong chốc lát, chờ tới khi qua 10 giờ mới nhẹ chân nhẹ tay tránh ra khỏi tay chân trắng nõn của cô, nhét người vào trong ổ chăn, cẩn thận thay dô gém lại góc chăn đến kín mít.
Trưuóc khi đi còn nhịn không được cúi người xuống, ngón trỏ nhẹ nâng cằm cô, hôn một cái lên đôi môi nhỏ phấn nộn.
Trong lúc ngủ mơ, Thời Lạc cũng không biết là mơ thấy chuyện tốt gì, sau khi được anh hôn lại bỗng nhiên cong khóe môi, hai mắt tuy là nhắm nhưng lại cười tới cong mắt, giống như hai vầng trăng non đáng yêu, sau khi cười xong còn trẻ con chép chép cái miệng nhỏ, ôm cái gối đầu anh vừa mới nằm lại hừ hừ ngủ tiếp.
Toàn bộ quá trình đều là trạng thái phát sinh vô thức, Đường Kỳ Thâm nhìn chằm chằm hồi lâu, ý cười trên mặt không hề giấu được.
Anh không đếm được đây là lần thứ bao nhiêu mình cảm thấy may mắn khi năm đó cô muốn gọi mình là “ca ca” nữa, thời điểm cô nhóc chạy sang Đường gia, dùng sức ăn vạ anh, anh không có xa cách cô như những người khác, cũng không đẩy cô ra, may mắn là mặc dù sau này cô bị anh làm cho tủi thân ấm ức nhiều tới thế nhưng vẫn nguyện ý toàn tâm toàn ý giao phó bản thân cho anh.
*
Thời gian Thời Lạc tập huấn dài bao lâu, Đường Kỳ Thâm liền ở bên này, trong tối ngoài sáng ở bên cạnh cô lâu bấy nhiêu.
Thêm nữa một ngày ba bữa sau đó đều là anh tự mình nấu tự mình đưa, trù nghệ vốn vụng về nhanh chóng đã phát triển thành một đẳng cấp mới.
Anh sinh ra đã thông minh, học bất cứ cái gì cũng rất nhanh, chỉ cần là thứ anh muốn học thì đều không có việc gì khó, mặc dù là ở trên phương viện trù nghệ này thì mẹ ruột Lương Thục Nghi cũng không thể theo kịp anh.
Anh ngại hàng quán bên ngoài không sạch sẽ, sau khi rời giường thì tính toán tự mình làm cho Thời Lạc ăn, chẳng qua là lục tủ lạnh tới lui, bên trong chỉ còn lại có rau dưa linh tinh, để qua đêm cũng không còn tươi nữa, ở trên phương diện hầu hạ Thời Lạc, Đường Kỳ Thâm cũng không tính toán tạm qua loa như thế.
Anh thay một thân quần áo đơn giản, tính nhân lúc cô còn chưa rời giường, ra cửa mua chút nguyên liệu nấu ăn, sau khi về sẽ tận lực nhanh tay một chút hẳn là có thể làm xong bữa sáng trước khi cô tỉnh lại.
Trước khi ra cửa, thiếu niên vẫn không yên tâm như cũ, quay trở lại phòng xem xét tình huống của Thời Lạc, đại khái là mệt mỏi tích lũy lâu ngày lại thêm có Đường Kỳ Thâm làm bạn nên một giấc ngủ nướng này của cô ngủ thật sự sâu.
Đường Kỳ Thâm lo lắng nhỡ đâu cô tỉnh lại anh còn chưa trở về, lại không nhìn thấy anh, sẽ cho rằng hết thảy đều là giả, cuối cũng vẫn là ôn nhu cúi người bên tai cô, thanh âm thấp thấp: “Lạc Lạc.”
Thời Lạc vô thức đáp một tiếng: “Ưm?” Thanh âm còn chưa có bị đánh thức, nũng nịu yếu ớt.
Đường Kỳ Thâm tiện tay vén tóc dính trên mặt của cô ra sau tai, lại nói: “Anh ra ngoài mua chút đồ, em ngủ ngoan, đừng sợ.”
Bên tai có người nói chuyện, sau vài câu, Thời Lạc mới theo bản năng hơi mở hé mắt, nhìn thấy trước mặt là gương mặt tinh xảo phóng đại của Đường Kỳ Thâm, cô nũng nịu thò tay ra khỏi chăn: “Ôm một cái.”
Đường Kỳ Thâm đương nhiên sẽ không từ chối, thấy bộ dáng của cô còn chưa quá thanh tỉnh, lại lo lắng cô sẽ cảm lạnh, vội ôm cô một cái, lại một tay nhét người vào trong ổ chăn.
“Đi ra ngoài mua chút đồ ăn bữa sáng cho em, rất nhanh sẽ trở về.”
Cũng không biết là rốt cuộc cô có nghe lọt tai hay không, dù sao thì dáng vẻ vẫn chưa tỉnh táo lắm, đầu nhỏ gật lung tung vài cái, mềm mại đáp một tiếng: “Dạ.”
Ngoan ngoãn tới mức làm lòng người ngứa ngáy.
Đường Kỳ Thâm thậm chí còn bắt đầu hoài nghi xem hành vi ném người ở nhà khi vừa tỉnh lại thế này rốt cuộc có đúng hay là không.
Sau lại vẫn là không yên lòng, tìm mấy tờ giấy trắng, động tác sạch sẽ nhenh nhẹn viết từng chữ một: “Anh ra ngoài mua chút đồ làm bữa sáng cho em, rất nhanh sẽ về, không phải không cần em, máy tính ở thư phòng bên cạnh, nếu tỉnh có thể chơi một chút, ngoan nhé.”
Đường Kỳ Thâm sợ cô nhìn không thấy, viết xong liền dán ở chỗ mà từ phòng ngủ ra phòng khách cô nhất định sẽ đi qua, nhất định có thể dễ dàng thấy được.
Cũng may là tâm tư anh cẩn thận, lúc Thời Lạc tỉnh lại, anh lại vì kẹt xe mà về không kịp.
Thiếu nữ ngủ đã lâu, cảm giác như đã rất lâu rồi chưa từng ngủ một giấc hoàn chỉnh như vậy, lúc tỉnh lại liền trợn to mắt ngơ ngác một hồi lâu, cau mày nhìn hoàn cảnh lạ lẫm bốn phía, trong chốc lát cũng chưa nhớ ra đây là đâu.
Cô ôm chăn ngồi dậy, si ngốc nhìn chằm chằm xung quanh một lúc mới từng chút từng chút nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Nhưng mà rõ ràng Đường Kỳ Thâm đã nói, chờ khi cô tỉnh lại, anh vẫn sẽ ở bên cô, sao mới ngủ có một giấc mà đã chẳng thấy người đâu rồi.
Cô là bởi vì câu bảo đảm của anh nên mới yên tâm ngủ lâu như vậy.
Thời Lạc không biết vì sao lại bắt đầu cảm thấy tủi thân, tâm tư mẫn cảm lại bắt đầu suy nghĩ có phải Đường Kỳ Thâm hối hận rồi hay không, nhân lúc cô chưa tỉnh mà nhanh chóng chạy mất.
Chẳng qua là những phỏng đoán đó hoàn toàn biến mất sau một phút.
Thời Lạc xỏ vào đôi dép lông ấm áp anh chuẩn bị, loẹt quẹt đi ra khỏi phòng ngủ, vừa định mở cửa ra ngoài tìm người, tầm mắt đã chú ý tới giấy note ở bên cạnh.
Mới nhìn lướt qua liền nhịn không được nở nụ cười ngọt ngào.
Cô gái nhỏ giật tờ giấy xuống, sau đó liền cười cười đọc đi đọc lại từng chữ một.
Đi ra khỏi cửa tới hành lang, mỗi một khung ảnh lồng kính trên hành lang đều dán một tờ giấy với nội dung tương tự, như thể là sợ cô không nhìn thấy vậy.
Thời Lạc vui vẻ như là ăn được đồ ngon, giật từng tờ giấy xuống một, tỉ mit cất giữ.
Hành lang tổng cộng dài mười mấy mét, lại bị cô cọ tới cọ lui đi hết vài phút.
Chờ tới lúc ra tới phòng khách, cửa phòng đã vang lên một tiếng.
Đường Kỳ Thâm ấn khóa vân tay vào cửa, còn chưa kịp buông đồ mới mua trong tay xuống thì đã bị “viên đạn nhỏ bọc đường” từ trong phòng khách tức tốc bắn thẳng tới đây.
Thời Lạc cười tủm tỉm vọt tới trước mặt anh, nhẹ nhàng nhảy một cái, hai tay câu lấy cổ anh, cả người liền nhẹ nhàng quắp lấy anh.
Cũng may cô không nặng là bao, tố chất thân thể của Đường Kỳ Thâm lại tốt, phản ứng cũng nhau, một tay ôm chắc người.
Ý cười trên mặt Thời Lạc có làm thế nào cũng không giấu nổi, hai chân vòng quanh eo anh, chơi xấu không chịu xuống, một hai muốn anh ôm.
“Anh đã về rồi?” Trong ánh mắt của cô đều lóe lên ngôi sao nhỏ.
Đường Kỳ Thâm bị cô nhào tới như vậy, tâm tình cũng càng tốt hơn.
“Ừ, tỉnh lại lâu chưa?” Thiếu niên vẫn duy trì tư thế này, dễ như trở bàn tay ôm người về phòng khách.
Sau đó lại xách đống nguyên liệu mới mua vào trong bếp, Thời Lạc một chút ý tứ muốn xuống cũng không có, quơ quơ hai cái chân nhỏ trả lời anh: “Mới tỉnh thôi à.”
Đường Kỳ Thâm thấy cô vui vẻ như vậy, trong lòng thả lỏng hơn không ít, vốn còn lo cô tỉnh lại sẽ tủi thân, dọc theo đường đi tâm thần đều không yên, vội vàng chạy về nhà.
“Có khóc không?” Anh vẫn hỏi một câu.
Thời Lạc xấu hổ phồng má, đừng nói chứ, suýt chút nữa rồi đó, có điều cái tật mạnh miệng vẫn là không sửa được: “Không có, em cũng không thích khóc như thế.”
Đường Kỳ Thâm khẽ cười một tiếng, nhịn không được phá đám cô: “Không thích khóc? Anh nhớ rõ có cô nhóc nào đó thích nhất là khóc, khóc từ bé tới lớn, còn nhiều lần khóc tới kinh thiên động địa, muốn sống muốn chết, quả thực là một túi mít ướt.”
Thời Lạc xấu hổ đỏ bừng mặt, đánh bạo duỗi tay nhéo hai tai anh, sau đó lại nhịn lại vẻ xấu hổ, tùy hứng hỏi: “Em cứ thích khóc đó thì làm sao?”
Một tay Đường Kỳ Thâm hơi nâng người lên cao, ôm càng vững hơn một chút, một tay như không chịu ảnh hưởng lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong túi ra, sau đó như lơ đãng đáp lại một câu: “Không làm sao hết, anh thích người thích khóc.”
Lương Thục Nghi cảm thấy tố chất tâm lý của mình so với người bình thường còn phải vượt qua quá nhiều thử thách, đối mặt với mấy lời không xuôi tai của Đường Kỳ Thâm, bà đã sớm tập thành thói quen nghe vào tai này cho ra tai kia.
Bảo bà từ bỏ giấc mộng xuống bếp là không có khả năng, nhiều lắm là sẽ vì cho hai đứa nhỏ ăn ngon mà suy xét để dì Xuân làm một phần đồ ăn ngon, kèm theo cả đồ ăn bà làm, cũng nhau mang qua.
Lương Thục Nghi an tĩnh hai giây, trong lòng yên lặng nhớ lại khẩu vị mà bình thường Thời Lạc thích ăn nhất, căn bản là quên béng mất con trai mình cũng là người sống, cũng có thứ muốn ăn.
Mà Đường Kỳ Thâm bị mẹ ruột ghẻ lạnh cũng tỏ vẻ không thèm để ý, giờ phút này, tâm tư của anh phần lớn đều dừng trên cái cô ngốc mềm mềm mại mại, trên người lộ ra hương thơm mùi sữa nhàn nhạt ở bên cạnh.
Lương Thục Nghi không nói chuyện, Đường Kỳ Thâm cũng không cúp máy, tùy ý gác điện thoại sang một bên, nghiêng đầu, nửa cái ánh mắt cũng không chia cho mẹ ruột ở đầu bên kia video.
Thời Lạc bị tiếng động làm cho ngủ không yên, cọ cọ nửa ngày, cuối cùng lại ôm lấy cánh tay anh, tìm một vị trí thích hợp lại thoải mái dính lên, hừ hừ hai tiếng, ngọt ngào tiếp tục ngủ, khuôn mặt mềm mụp đều bị ép tới biến dạng, nhưng vẫn như cũ vô cùng đáng yêu.
Đường Kỳ Thâm lo rằng cô nằm tư thế này lâu sẽ không tốt cho cổ, sợ sau khi cô tỉnh lại sẽ kêu đau, tay trái liền nhẹ nhàng chậm chạp di động, tính toán cẩn thận thay cô điều chỉnh một tư thế khác càng thoải mái hơn.
Nào nghĩ tới chỉ mới cử động vài cái, Thời Lạc còn chưa có phản ứng gì, Lương Thục Nghi ở đầu bên kia video đã bắt đầu dạy dỗ anhL “Đường Kỳ Thâm? Con lăn lộn Lạc Lạc làm cái gì thế? Để con bé gối cánh tay một chút thì làm sao, con gái là phải nuông chiều có biết chưa, ba con tới tuổi này rồi không phải là cánh tay vẫn phải để cho mẹ muốn gối thì gối à, gối tê cả đêm ba con cũng chưa dám lên tiếng nói gì đâu, cái tính này của con rốt cuộc là do ai dạy ra vậy, để con bé nằm một chút thì có làm sao chứ.”
Đường Kỳ Thâm: “…”
Lương Thục Nghi còn không hề cảm thấy mình sai chỗ nào, tiếp tục nói: “Mẹ nói con nghe, con đừng làm ồn Lạc Lạc ngủ chứ, cô bé này thích nhất là ngủ nướng mà, con để con bé ngủ nhiều thêm chốc nữa đi, không được gọi người dậy sớm như vậy có nghe chưa.”
“Hầy… sao tôi lại sinh ra đứa con trai như vậy chứ, nhọc lòng gần chết.”
“A, đã sắp 10 giờ rồi, con nhẹ tay nhẹ chân chạy đi làm bữa sáng đi, hai đứa bên đó cũng không có ai chăm sóc, Lạc Lạc bỏ bữa sẽ không tốt cho dạy dày.”
Về điểm này, Đường Kỳ Thâm thật ra khó có được là có cùng quan điểm với mẹ mình, trong lòng cũng nghĩ tới việc rời giường chuẩn bị bữa sáng cho Thời Lạc.
Lương Thục Nghi còn ở bên kia rối rắm hồi lâu: “Ai nha, thôi, con vẫn là ngủ với con bé thêm đi, mùa đông ở Hành thị quá lạnh, thiếu mất một người ổ chăn sẽ lạnh lắm, gần đây ba con toàn đi làm sớm, vừa rời đi là mẹ lại cảm thấy lạnh buốt người…”
“Không được bắt nạt Lạc Lạc, có nghe chưa!”
Đường Kỳ Thâm không nóng không lạnh “ừ” một tiếng, sau đó lại cắt ngang lời oán niệm của Lương Thục Nghi: “Không nói nữa, cô ấy hơi tỉnh rồi, bị mẹ làm ồn.”
“…” Lương Thục Nghi lập tức ngậm miệng, lại không nỡ cúp máy, chỉ đành thành thành thật thật im lặng không lên tiếng, an tĩnh nhìn trong chốc lát.
Đường Kỳ Thâm ôm Thời Lạc vào lòng nhẹ vỗ về vài cái trấn an, còn ở góc độ mà video không nhìn thấy, kề sát vào Thời Lạc, hôn lên đỉnh đầu mềm mại xù xù của cô.
Lương Thục Nghi an tĩnh hồi lâu ở bên kia nhạy bén ngửi thấy mùi đặc biệt gì đó, ngữ khí kích động mang theo vẻ gấp gáp không chờ được: “Kỳ Thâm? Hai đứa đang làm gì thế, để mẹ xem nào, nhanh!”
Đường Kỳ Thâm không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cúp máy, điện thoại tùy ý ném sang một bên, sau đó lòng bàn tay nắm lấy thịt mềm sau cổ của Thời Lạc, ôm cả người vào trong ngực.
Thời Lạc ngủ ngon, lại bị anh ôm như vậy, hai tay hai chân giống như bạch tuộc quấn lên người anh, ngón tay Đường KỲ Thâm như cố ý vô tình nhẹ vuốt ve lên vành tai mềm mại của cô, khóe môi hơi cong lên, mặt mày đều ôn nhu đi nhiều.
Thiếu niên an an tĩnh tĩnh dỗ dành cô ngủ trong chốc lát, chờ tới khi qua 10 giờ mới nhẹ chân nhẹ tay tránh ra khỏi tay chân trắng nõn của cô, nhét người vào trong ổ chăn, cẩn thận thay dô gém lại góc chăn đến kín mít.
Trưuóc khi đi còn nhịn không được cúi người xuống, ngón trỏ nhẹ nâng cằm cô, hôn một cái lên đôi môi nhỏ phấn nộn.
Trong lúc ngủ mơ, Thời Lạc cũng không biết là mơ thấy chuyện tốt gì, sau khi được anh hôn lại bỗng nhiên cong khóe môi, hai mắt tuy là nhắm nhưng lại cười tới cong mắt, giống như hai vầng trăng non đáng yêu, sau khi cười xong còn trẻ con chép chép cái miệng nhỏ, ôm cái gối đầu anh vừa mới nằm lại hừ hừ ngủ tiếp.
Toàn bộ quá trình đều là trạng thái phát sinh vô thức, Đường Kỳ Thâm nhìn chằm chằm hồi lâu, ý cười trên mặt không hề giấu được.
Anh không đếm được đây là lần thứ bao nhiêu mình cảm thấy may mắn khi năm đó cô muốn gọi mình là “ca ca” nữa, thời điểm cô nhóc chạy sang Đường gia, dùng sức ăn vạ anh, anh không có xa cách cô như những người khác, cũng không đẩy cô ra, may mắn là mặc dù sau này cô bị anh làm cho tủi thân ấm ức nhiều tới thế nhưng vẫn nguyện ý toàn tâm toàn ý giao phó bản thân cho anh.
*
Thời gian Thời Lạc tập huấn dài bao lâu, Đường Kỳ Thâm liền ở bên này, trong tối ngoài sáng ở bên cạnh cô lâu bấy nhiêu.
Thêm nữa một ngày ba bữa sau đó đều là anh tự mình nấu tự mình đưa, trù nghệ vốn vụng về nhanh chóng đã phát triển thành một đẳng cấp mới.
Anh sinh ra đã thông minh, học bất cứ cái gì cũng rất nhanh, chỉ cần là thứ anh muốn học thì đều không có việc gì khó, mặc dù là ở trên phương viện trù nghệ này thì mẹ ruột Lương Thục Nghi cũng không thể theo kịp anh.
Anh ngại hàng quán bên ngoài không sạch sẽ, sau khi rời giường thì tính toán tự mình làm cho Thời Lạc ăn, chẳng qua là lục tủ lạnh tới lui, bên trong chỉ còn lại có rau dưa linh tinh, để qua đêm cũng không còn tươi nữa, ở trên phương diện hầu hạ Thời Lạc, Đường Kỳ Thâm cũng không tính toán tạm qua loa như thế.
Anh thay một thân quần áo đơn giản, tính nhân lúc cô còn chưa rời giường, ra cửa mua chút nguyên liệu nấu ăn, sau khi về sẽ tận lực nhanh tay một chút hẳn là có thể làm xong bữa sáng trước khi cô tỉnh lại.
Trước khi ra cửa, thiếu niên vẫn không yên tâm như cũ, quay trở lại phòng xem xét tình huống của Thời Lạc, đại khái là mệt mỏi tích lũy lâu ngày lại thêm có Đường Kỳ Thâm làm bạn nên một giấc ngủ nướng này của cô ngủ thật sự sâu.
Đường Kỳ Thâm lo lắng nhỡ đâu cô tỉnh lại anh còn chưa trở về, lại không nhìn thấy anh, sẽ cho rằng hết thảy đều là giả, cuối cũng vẫn là ôn nhu cúi người bên tai cô, thanh âm thấp thấp: “Lạc Lạc.”
Thời Lạc vô thức đáp một tiếng: “Ưm?” Thanh âm còn chưa có bị đánh thức, nũng nịu yếu ớt.
Đường Kỳ Thâm tiện tay vén tóc dính trên mặt của cô ra sau tai, lại nói: “Anh ra ngoài mua chút đồ, em ngủ ngoan, đừng sợ.”
Bên tai có người nói chuyện, sau vài câu, Thời Lạc mới theo bản năng hơi mở hé mắt, nhìn thấy trước mặt là gương mặt tinh xảo phóng đại của Đường Kỳ Thâm, cô nũng nịu thò tay ra khỏi chăn: “Ôm một cái.”
Đường Kỳ Thâm đương nhiên sẽ không từ chối, thấy bộ dáng của cô còn chưa quá thanh tỉnh, lại lo lắng cô sẽ cảm lạnh, vội ôm cô một cái, lại một tay nhét người vào trong ổ chăn.
“Đi ra ngoài mua chút đồ ăn bữa sáng cho em, rất nhanh sẽ trở về.”
Cũng không biết là rốt cuộc cô có nghe lọt tai hay không, dù sao thì dáng vẻ vẫn chưa tỉnh táo lắm, đầu nhỏ gật lung tung vài cái, mềm mại đáp một tiếng: “Dạ.”
Ngoan ngoãn tới mức làm lòng người ngứa ngáy.
Đường Kỳ Thâm thậm chí còn bắt đầu hoài nghi xem hành vi ném người ở nhà khi vừa tỉnh lại thế này rốt cuộc có đúng hay là không.
Sau lại vẫn là không yên lòng, tìm mấy tờ giấy trắng, động tác sạch sẽ nhenh nhẹn viết từng chữ một: “Anh ra ngoài mua chút đồ làm bữa sáng cho em, rất nhanh sẽ về, không phải không cần em, máy tính ở thư phòng bên cạnh, nếu tỉnh có thể chơi một chút, ngoan nhé.”
Đường Kỳ Thâm sợ cô nhìn không thấy, viết xong liền dán ở chỗ mà từ phòng ngủ ra phòng khách cô nhất định sẽ đi qua, nhất định có thể dễ dàng thấy được.
Cũng may là tâm tư anh cẩn thận, lúc Thời Lạc tỉnh lại, anh lại vì kẹt xe mà về không kịp.
Thiếu nữ ngủ đã lâu, cảm giác như đã rất lâu rồi chưa từng ngủ một giấc hoàn chỉnh như vậy, lúc tỉnh lại liền trợn to mắt ngơ ngác một hồi lâu, cau mày nhìn hoàn cảnh lạ lẫm bốn phía, trong chốc lát cũng chưa nhớ ra đây là đâu.
Cô ôm chăn ngồi dậy, si ngốc nhìn chằm chằm xung quanh một lúc mới từng chút từng chút nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Nhưng mà rõ ràng Đường Kỳ Thâm đã nói, chờ khi cô tỉnh lại, anh vẫn sẽ ở bên cô, sao mới ngủ có một giấc mà đã chẳng thấy người đâu rồi.
Cô là bởi vì câu bảo đảm của anh nên mới yên tâm ngủ lâu như vậy.
Thời Lạc không biết vì sao lại bắt đầu cảm thấy tủi thân, tâm tư mẫn cảm lại bắt đầu suy nghĩ có phải Đường Kỳ Thâm hối hận rồi hay không, nhân lúc cô chưa tỉnh mà nhanh chóng chạy mất.
Chẳng qua là những phỏng đoán đó hoàn toàn biến mất sau một phút.
Thời Lạc xỏ vào đôi dép lông ấm áp anh chuẩn bị, loẹt quẹt đi ra khỏi phòng ngủ, vừa định mở cửa ra ngoài tìm người, tầm mắt đã chú ý tới giấy note ở bên cạnh.
Mới nhìn lướt qua liền nhịn không được nở nụ cười ngọt ngào.
Cô gái nhỏ giật tờ giấy xuống, sau đó liền cười cười đọc đi đọc lại từng chữ một.
Đi ra khỏi cửa tới hành lang, mỗi một khung ảnh lồng kính trên hành lang đều dán một tờ giấy với nội dung tương tự, như thể là sợ cô không nhìn thấy vậy.
Thời Lạc vui vẻ như là ăn được đồ ngon, giật từng tờ giấy xuống một, tỉ mit cất giữ.
Hành lang tổng cộng dài mười mấy mét, lại bị cô cọ tới cọ lui đi hết vài phút.
Chờ tới lúc ra tới phòng khách, cửa phòng đã vang lên một tiếng.
Đường Kỳ Thâm ấn khóa vân tay vào cửa, còn chưa kịp buông đồ mới mua trong tay xuống thì đã bị “viên đạn nhỏ bọc đường” từ trong phòng khách tức tốc bắn thẳng tới đây.
Thời Lạc cười tủm tỉm vọt tới trước mặt anh, nhẹ nhàng nhảy một cái, hai tay câu lấy cổ anh, cả người liền nhẹ nhàng quắp lấy anh.
Cũng may cô không nặng là bao, tố chất thân thể của Đường Kỳ Thâm lại tốt, phản ứng cũng nhau, một tay ôm chắc người.
Ý cười trên mặt Thời Lạc có làm thế nào cũng không giấu nổi, hai chân vòng quanh eo anh, chơi xấu không chịu xuống, một hai muốn anh ôm.
“Anh đã về rồi?” Trong ánh mắt của cô đều lóe lên ngôi sao nhỏ.
Đường Kỳ Thâm bị cô nhào tới như vậy, tâm tình cũng càng tốt hơn.
“Ừ, tỉnh lại lâu chưa?” Thiếu niên vẫn duy trì tư thế này, dễ như trở bàn tay ôm người về phòng khách.
Sau đó lại xách đống nguyên liệu mới mua vào trong bếp, Thời Lạc một chút ý tứ muốn xuống cũng không có, quơ quơ hai cái chân nhỏ trả lời anh: “Mới tỉnh thôi à.”
Đường Kỳ Thâm thấy cô vui vẻ như vậy, trong lòng thả lỏng hơn không ít, vốn còn lo cô tỉnh lại sẽ tủi thân, dọc theo đường đi tâm thần đều không yên, vội vàng chạy về nhà.
“Có khóc không?” Anh vẫn hỏi một câu.
Thời Lạc xấu hổ phồng má, đừng nói chứ, suýt chút nữa rồi đó, có điều cái tật mạnh miệng vẫn là không sửa được: “Không có, em cũng không thích khóc như thế.”
Đường Kỳ Thâm khẽ cười một tiếng, nhịn không được phá đám cô: “Không thích khóc? Anh nhớ rõ có cô nhóc nào đó thích nhất là khóc, khóc từ bé tới lớn, còn nhiều lần khóc tới kinh thiên động địa, muốn sống muốn chết, quả thực là một túi mít ướt.”
Thời Lạc xấu hổ đỏ bừng mặt, đánh bạo duỗi tay nhéo hai tai anh, sau đó lại nhịn lại vẻ xấu hổ, tùy hứng hỏi: “Em cứ thích khóc đó thì làm sao?”
Một tay Đường Kỳ Thâm hơi nâng người lên cao, ôm càng vững hơn một chút, một tay như không chịu ảnh hưởng lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong túi ra, sau đó như lơ đãng đáp lại một câu: “Không làm sao hết, anh thích người thích khóc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.