Chương 17: Chàng có tình, thiếp có ý
Hoa Ngân Giang
14/08/2024
Ta ở từ đường hối lỗi, thỉnh
thoảng mẫu thân sẽ trộm sai người đem thức ăn cho ta, ta đều ăn sạch sẽ. Từ đường của Hoa gia cách khá xa tư phòng của ta, nằm biệt lập trong
một góc hoa viên. Con đường đi vào được lát đá sạch sẽ, hai bên cây cối
được cắt tỉa tỉ mĩ, tinh tế, có thể xem là nơi đẹp đẽ và tôn nghiêm nhất Hoa gia.
Bên trong khắp nơi đều là bài vị của tổ tông mấy đời nội ngoại, hương quả chưa bao giờ tắt. Ngày nào cha nương cũng phái người đến quét dọn sạch sẽ ngăn nắp để tổ tiên không bao giờ cảm thấy cô quạnh.
Tuy không đáng sợ như các thể loại từ đường được miêu tả trong thoại bản, nào là u tối, lạnh lẽo khiến ta tưởng như đó là nhà ngục chứ không phải từ đường. Thế nhưng cảm giác áp lực như có hàng trăm ánh mắt của tổ tông mấy đời nhìn vào khiến cho người không làm chuyện gì đáng hổ thẹn như ta cũng cảm thấy mình tội lỗi đầy người.
Ta trong lòng mặc niệm, nghiêm túc hối lỗi, cầu xin tổ tiên tha thứ cho ta, lại mong tổ tiên phù hộ ta lần này đại diện Hi Viên đi thi sẽ có kết quả tốt khiến tổ tông nở mày nở mặt.
…
Đếm ngày ta bị cấm túc trong phủ còn 3 ngày nữa. Ngày nào ta cũng lôi tiểu Trúc và tiểu muội vào bếp phụ ta thử món ăn, lại đem hết tất cả ghi chép về gạo mấy đời của ngoại tổ mẫu ra xem đi xem lại vô cùng kỹ lưỡng, khiến bếp trong viện ta không lúc nào tắt lửa.
Hôm ấy ta ngồi trong tư phòng, đang ghi chép lại kinh nghiệm thử món mấy hôm nay, chợt nghe nha hoàn chạy vào bẩm báo có Minh công tử đến cửa bái phỏng.
Huynh ấy cùng phụ thân ta không biết nói chuyện gì đã vào thư vòng hơn một canh giờ. Lúc đi ra vẻ mặt phụ thân ta có vẻ rất tốt. Ta núp trong đình hóng mát gần đó quan sát không bỏ sót một chi tiết nào. Huynh ấy bước theo sau phụ thân, vẻ mặt cung kính như với trưởng bối trong nhà, nhưng lại không có chút nào khiến thân phận huynh ấy cảm giác bị hạ thấp, vô cùng đỉnh đạc và đáng tin cậy.
Trên tay cha ta như cầm một bái thiếp gì đó không rõ, chỉ thấy hai tay cha cầm chặt tay huynh ấy ấn ấn, ánh mặt như vẻ vô cùng hài lòng, ánh mắt hướng về phía ta xa xa trông cũng hiền hậu và dễ chịu hơn không ít.
Lúc huynh ấy chuẩn bị hồi phủ, chúng ta cũng không nói chuyện được mấy câu. Chúng ta không gặp nhau cũng hơn mười ngày, chính trong mười ngày đó ta cũng chưa hề nghe được thêm tin tức gì của huynh ấy.
Thỉnh thoảng chỉ thấy thư đồng huynh ấy theo thói quen sẽ đưa qua cho ta một ít bánh ngọt mới lạ của khắp các tửu quán trong kinh thành, không cần ta nhọc lòng đúng xếp hàng chờ mua.
Chỉ mấy tiểu tiết như vậy cũng khiến trái tim thiếu nữ của ta rung động không ít. Nam nhân chỉ cần hành động, không cần nhiều lời, chính là kiểu mà ta thích.
Cuối cùng trước khi đi, ta thấy huynh ấy nhận một chiếc hộp từ trong tay thư đồng, ánh mắt trầm ấm hướng về phía ta ở xa xa sau bụi cây, đưa mắt xin phép nhìn cha ta, rồi đi đến chỗ ta đang đứng.
Trái tim ta cũng theo từng bước chân của huynh ấy mà rung động ngày một mãnh liệt hơn. Con người ta làm việc gì cũng đều trốn trốn tránh tránh, hèn hén nhát nhát. Lại không tưởng tượng được sẽ có một người như huynh ấy tình nguyệt ngược sáng, quang minh chính đại mà bước đến chỗ ta.
Ánh mắt tựa hồ không chứa được thứ gì khác ngoại trừ tiểu cô nương giày vải váy hoa đang đứng lấp ló trước mặt mình, muốn nhìn lại không dám nhìn. Trông vô cùng e thẹn, nhút nhát, nhưng không ai nghĩ lại dám vì sự nghiệp của Hoa gia mà nỗ lực đến vậy.
Công tử áo gấm vững chãi từng bước đi đến trước mặt tiểu cô nương e thẹn tương lai sẽ là tiểu nương tử của mình, ánh nhìn kiên định, nụ cười không chút nào che giấu, tay đưa đến phía trước đưa món đồ mà mình đã cất công tìm kiếm khắp Nam Hạ cho tiểu cô nương mà mình tâm niệm.
Tiểu cô nương khuôn mặt ửng hồng, ý cười khó lòng che giấu nỗi. Khung cảnh này chính là chàng có tình, thiếp có ý, đến hoa đào trong viện cũng phút chốc theo rung động tình cảm của họ mà rơi xuống từng cánh từng cánh hoa một, nhẹ nhàng theo cơn gió vờn quanh mái tóc tiểu cô nương.
Chỉ thấy nam tử trước mặt nhìn tiểu cô nương không chút né tránh, nhẹ nhàng đến gần nàng, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nàng, mang cánh hoa đào trên tóc nàng đặt lên lòng bàn tay nàng, nhẹ nhàng nắm lại.
Bọn hạ nhân trong phủ cùng phụ thân ta lúc này đã không thấy bóng dáng. Ai lại tình nguyện đứng nhìn bọn ta liếc mắt đưa tình như thế, không ngại mình trở thành kỳ đà hay sao…
Bên trong khắp nơi đều là bài vị của tổ tông mấy đời nội ngoại, hương quả chưa bao giờ tắt. Ngày nào cha nương cũng phái người đến quét dọn sạch sẽ ngăn nắp để tổ tiên không bao giờ cảm thấy cô quạnh.
Tuy không đáng sợ như các thể loại từ đường được miêu tả trong thoại bản, nào là u tối, lạnh lẽo khiến ta tưởng như đó là nhà ngục chứ không phải từ đường. Thế nhưng cảm giác áp lực như có hàng trăm ánh mắt của tổ tông mấy đời nhìn vào khiến cho người không làm chuyện gì đáng hổ thẹn như ta cũng cảm thấy mình tội lỗi đầy người.
Ta trong lòng mặc niệm, nghiêm túc hối lỗi, cầu xin tổ tiên tha thứ cho ta, lại mong tổ tiên phù hộ ta lần này đại diện Hi Viên đi thi sẽ có kết quả tốt khiến tổ tông nở mày nở mặt.
…
Đếm ngày ta bị cấm túc trong phủ còn 3 ngày nữa. Ngày nào ta cũng lôi tiểu Trúc và tiểu muội vào bếp phụ ta thử món ăn, lại đem hết tất cả ghi chép về gạo mấy đời của ngoại tổ mẫu ra xem đi xem lại vô cùng kỹ lưỡng, khiến bếp trong viện ta không lúc nào tắt lửa.
Hôm ấy ta ngồi trong tư phòng, đang ghi chép lại kinh nghiệm thử món mấy hôm nay, chợt nghe nha hoàn chạy vào bẩm báo có Minh công tử đến cửa bái phỏng.
Huynh ấy cùng phụ thân ta không biết nói chuyện gì đã vào thư vòng hơn một canh giờ. Lúc đi ra vẻ mặt phụ thân ta có vẻ rất tốt. Ta núp trong đình hóng mát gần đó quan sát không bỏ sót một chi tiết nào. Huynh ấy bước theo sau phụ thân, vẻ mặt cung kính như với trưởng bối trong nhà, nhưng lại không có chút nào khiến thân phận huynh ấy cảm giác bị hạ thấp, vô cùng đỉnh đạc và đáng tin cậy.
Trên tay cha ta như cầm một bái thiếp gì đó không rõ, chỉ thấy hai tay cha cầm chặt tay huynh ấy ấn ấn, ánh mặt như vẻ vô cùng hài lòng, ánh mắt hướng về phía ta xa xa trông cũng hiền hậu và dễ chịu hơn không ít.
Lúc huynh ấy chuẩn bị hồi phủ, chúng ta cũng không nói chuyện được mấy câu. Chúng ta không gặp nhau cũng hơn mười ngày, chính trong mười ngày đó ta cũng chưa hề nghe được thêm tin tức gì của huynh ấy.
Thỉnh thoảng chỉ thấy thư đồng huynh ấy theo thói quen sẽ đưa qua cho ta một ít bánh ngọt mới lạ của khắp các tửu quán trong kinh thành, không cần ta nhọc lòng đúng xếp hàng chờ mua.
Chỉ mấy tiểu tiết như vậy cũng khiến trái tim thiếu nữ của ta rung động không ít. Nam nhân chỉ cần hành động, không cần nhiều lời, chính là kiểu mà ta thích.
Cuối cùng trước khi đi, ta thấy huynh ấy nhận một chiếc hộp từ trong tay thư đồng, ánh mắt trầm ấm hướng về phía ta ở xa xa sau bụi cây, đưa mắt xin phép nhìn cha ta, rồi đi đến chỗ ta đang đứng.
Trái tim ta cũng theo từng bước chân của huynh ấy mà rung động ngày một mãnh liệt hơn. Con người ta làm việc gì cũng đều trốn trốn tránh tránh, hèn hén nhát nhát. Lại không tưởng tượng được sẽ có một người như huynh ấy tình nguyệt ngược sáng, quang minh chính đại mà bước đến chỗ ta.
Ánh mắt tựa hồ không chứa được thứ gì khác ngoại trừ tiểu cô nương giày vải váy hoa đang đứng lấp ló trước mặt mình, muốn nhìn lại không dám nhìn. Trông vô cùng e thẹn, nhút nhát, nhưng không ai nghĩ lại dám vì sự nghiệp của Hoa gia mà nỗ lực đến vậy.
Công tử áo gấm vững chãi từng bước đi đến trước mặt tiểu cô nương e thẹn tương lai sẽ là tiểu nương tử của mình, ánh nhìn kiên định, nụ cười không chút nào che giấu, tay đưa đến phía trước đưa món đồ mà mình đã cất công tìm kiếm khắp Nam Hạ cho tiểu cô nương mà mình tâm niệm.
Tiểu cô nương khuôn mặt ửng hồng, ý cười khó lòng che giấu nỗi. Khung cảnh này chính là chàng có tình, thiếp có ý, đến hoa đào trong viện cũng phút chốc theo rung động tình cảm của họ mà rơi xuống từng cánh từng cánh hoa một, nhẹ nhàng theo cơn gió vờn quanh mái tóc tiểu cô nương.
Chỉ thấy nam tử trước mặt nhìn tiểu cô nương không chút né tránh, nhẹ nhàng đến gần nàng, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nàng, mang cánh hoa đào trên tóc nàng đặt lên lòng bàn tay nàng, nhẹ nhàng nắm lại.
Bọn hạ nhân trong phủ cùng phụ thân ta lúc này đã không thấy bóng dáng. Ai lại tình nguyện đứng nhìn bọn ta liếc mắt đưa tình như thế, không ngại mình trở thành kỳ đà hay sao…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.