Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú
Chương 28: BÁN ĐẤU GIÁ THỰC NÁO NHIỆT NHA
Vân Chi Uyển Trứ
02/06/2017
Chưởng quầy trừng lớn mắt nhìn Vương thiếu gia: “Vương thiếu gia, ngươi thật quyết định như vậy?”
“Đương nhiên!”
“Vậy tốt lắm, hỏi lại một lần nữa, còn có ai tăng giá không?” Chưởng quầy đếm một hai ba, cuối cùng dứt khoát tuyên bố: “Hảo, vậy bức họa này liền thuộc về Vương thiếu gia. Bất quá, chủ nhân của bức họa này có nói, người mua tranh trước hết nói vì sao coi trọng bức họa này, là thích, là cảm thấy họa nghệ tốt, hay vì nguyên nhân khác?”
Vị Vương thiếu gia kia có chút không kiên nhẫn liếc nhìn chưởng quầy một cái, hắn mua một bức tranh còn muốn ngẫm lại vì cái gì? Hắn chính là nhìn trúng, đã muốn liền ra giá mua!
Gã sai vặt bên cạnh kéo kéo ống tay áo hắn, thấp giọng nhắc nhở: “Thiếu gia, chủ nhân đứng phía sau màn này có giao tình sâu với Bạch tri phủ đại nhân, ngươi không xem mặt tăng cũng phải nể mặt phật, nói tốt vài câu đi!”
“Khụ khụ, bổn thiếu gia chính là thích bức họa này, nên muốn mua, không được sao?”
Chưởng quầy cười theo: “Đương nhiên a, ha ha, Vương thiếu gia, cư nhiên là như thế, vậy trả tiền đi!”
Vương thiếu gia phất tay với gã sai vặt, gã sai vặt liền lấy ra một tấm ngân phiếu đưa lên, chưởng quầy thu xong ngân phiếu, mới sai người hạ xuống bức họa, thật cẩn thận giao tận tay Vương thiếu gia: “Vương thiếu gia, chúc mừng ngươi trở thành chủ nhân bức họa.”
“Được rồi, đã mua được thứ này rồi, chúng ta hồi phủ đi!”
Vị Vương thiếu gia kia không biết gấp gáp chuyện gì, vừa tiếp nhận bức họa xong liền ôm đi chạy lấy người. Gã sai vặt cũng vội vã ly khai, giống như thời gian thực gấp rút. Kỳ thật, bọn họ đúng là gấp, hôm nay là sinh nhật Vương đại thiếu gia, vị nhị thiếu này nghĩ mãi cũng không biết nên tặng cái gì mới vừa mắt đại ca nhà mình, mãi cho đến hôm qua, nghe được hạ nhân nhắc đến hội đấu giá, mới linh cơ vừa động, chạy đến xem, quả nhiên nhìn trúng một bức họa, chính là bức điền viên sơn thủy này.
Phải biết rằng đại ca của hắn luôn luôn không coi trọng tiền tài, gia nghiệp họ Vương đều là do hắn quản lý, bạc đương nhiên không nằm trong mắt hắn. Mà nhị thiếu trời sinh tính tình lười nhác, chỉ thích cùng bằng hữu chơi đùa, tuy rằng không đến nỗi kém cỏi, nhưng cũng không có làm ăn được gì, chỉ đào bạc từ chỗ đại ca để tiêu xài! Bởi vậy, ngày thường, hắn luôn thực để bụng chuyện của đại ca, ăn thịt nhà người ta thì phải nương tay thôi!
Ôm bức họa trong tay, Vương nhị thiếu liền chạy về nhà, vừa đi vừa hỏi gã sai vặt phía sau: “Tiểu Điền, ngươi nói đại ca sẽ thích lễ vật này không?”
“Sẽ thích, đại thiếu gia ngày thường rất thích những thứ văn nhã.”
“Ân, ta cũng thấy bức họa này sẽ vừa ý đại ca, cho nên a, hắc hắc, tiền tiêu vặt tháng sau, ta có thể có cơ hội xin đại ca nhiều một chút! Một trăm lượng a, ngẫm lại thật không tầm thường, ngươi xem, có ai chịu bỏ tiền ra nhiều như vậy!”
“Đúng vậy, nhị thiếu và đại thiếu chính là huynh đệ tình thâm.” Gã sai vặt tuyệt không đỏ mặt vuốt mông ngựa, không hổ là chủ tớ tình đầu ý hợp!
…
Hội đấu giá bên này vẫn tiếp tục tiến hành trong lửa nóng, Ngự Thiên Dung thập phần vừa lòng hiệu quả bán đấu giá, liên tiếp năm bức sau đều có giá càng ngày càng cao.
Tịch Băng Toàn thực chưa từng đoán trước sẽ có thu hoạch lớn như vậy, đấu giá không chỉ nâng giá cao, còn ngầm có ý ganh đua lẫn nhau, phu nhân chính là lợi dụng tâm lý không chịu thua của các quý công tử này đó sao? Chiêu này quả thật cao minh!
“Sáu bức còn lại, bản tướng quân lấy hết!”
Bỗng nhiên một thanh âm ngạo mạn vang lên làm mọi người im bặt, ai nấy vốn đang bất mãn nhưng đến khi chân diện mục người đến, đều tự giác nhượng bộ lui binh!
Hộ Quốc tướng quân đã lên tiếng, ai dám tùy ý mở miệng tranh mua a!
Chưởng quầy khó xử nhìn Nam Cung Tẫn, chính là đương kim Hộ Quốc tướng quân, đại nhân vật này thật không thể trêu vào a! Cho dù hắn muốn ngươi đưa, ngươi cũng không thể đòi tiền a!
Ngự Thiên Dung khẽ nhíu mày nhìn người tới. Hắn mặc quần áo màu đen, hai tay ôm trước ngực, lạnh lùng nhìn những người bên cạnh, ánh mắt như kiếm, sắc lạnh như băng khiến người cảm thấy lạnh lẽo, mũi thẳng, môi mỏng, cả người tỏa lên vẻ lãnh khốc mà cuồng ngạo. Đây chính là Hộ Quốc tướng quân?
“Phu nhân —— “
“Hừ, hắn chính là Hộ Quốc tướng quân sao?”
Tịch Băng Toàn gật gật đầu: “Phu nhân, chúng ta làm sao bây giờ?”
“Tranh của ta không cần hắn đến mua!”
Tịch Băng Toàn gật gật đầu đi ra nhã gian, đi ra hành lang nhìn mọi người dưới lầu, cất cao giọng nói: “Chư vị, chủ nhân của chúng ta nói, bức họa này, bất luận thân phận địa vị, ai trả giá cao sẽ bán cho người đó!”
Mọi người vừa nghe, xem ra chủ nhân bức họa tựa hồ không sợ Hộ Quốc tướng quân, bất quá rất nhiều người trong số họ đều thực kiêng kị quyền lực của Hộ Quốc tướng quân a!
Hộ Quốc tướng quân giương mắt đảo qua Tịch Băng Toàn. Là hắn, chính là nam nhân đứng cạnh nữ nhân nọ mà hắn thoáng nhìn thấy hôm đó. Xem ra nữ nhân kia cũng ở trên lầu.
“Bản tướng quân đương nhiên sẽ không miễn cưỡng mọi người, ai trả giá cao sẽ được phải không. Sáu bức họa này, bản tướng quân ra một ngàn lượng toàn bộ, còn ai ra giá cao hơn sao? Không ngại cứ nói ra.”
Mọi người một mảnh ồ lên, một ngàn lượng, kia thật đúng là ‘nhất bút toàn cục mục’ a!
“Bản công tử ra giá hai ngàn lượng.”
Một thanh âm khác truyền đến, làm ai nấy liền nín thở, khe khẽ nói nhỏ.
Là ai lớn mật như vậy, còn ra tay hào phóng như vậy a! Mọi người đều nhìn về phía người tới, vừa thấy liền bị hấp dẫn. Kia không phải là Vương đại thiếu sao?
“Đương nhiên!”
“Vậy tốt lắm, hỏi lại một lần nữa, còn có ai tăng giá không?” Chưởng quầy đếm một hai ba, cuối cùng dứt khoát tuyên bố: “Hảo, vậy bức họa này liền thuộc về Vương thiếu gia. Bất quá, chủ nhân của bức họa này có nói, người mua tranh trước hết nói vì sao coi trọng bức họa này, là thích, là cảm thấy họa nghệ tốt, hay vì nguyên nhân khác?”
Vị Vương thiếu gia kia có chút không kiên nhẫn liếc nhìn chưởng quầy một cái, hắn mua một bức tranh còn muốn ngẫm lại vì cái gì? Hắn chính là nhìn trúng, đã muốn liền ra giá mua!
Gã sai vặt bên cạnh kéo kéo ống tay áo hắn, thấp giọng nhắc nhở: “Thiếu gia, chủ nhân đứng phía sau màn này có giao tình sâu với Bạch tri phủ đại nhân, ngươi không xem mặt tăng cũng phải nể mặt phật, nói tốt vài câu đi!”
“Khụ khụ, bổn thiếu gia chính là thích bức họa này, nên muốn mua, không được sao?”
Chưởng quầy cười theo: “Đương nhiên a, ha ha, Vương thiếu gia, cư nhiên là như thế, vậy trả tiền đi!”
Vương thiếu gia phất tay với gã sai vặt, gã sai vặt liền lấy ra một tấm ngân phiếu đưa lên, chưởng quầy thu xong ngân phiếu, mới sai người hạ xuống bức họa, thật cẩn thận giao tận tay Vương thiếu gia: “Vương thiếu gia, chúc mừng ngươi trở thành chủ nhân bức họa.”
“Được rồi, đã mua được thứ này rồi, chúng ta hồi phủ đi!”
Vị Vương thiếu gia kia không biết gấp gáp chuyện gì, vừa tiếp nhận bức họa xong liền ôm đi chạy lấy người. Gã sai vặt cũng vội vã ly khai, giống như thời gian thực gấp rút. Kỳ thật, bọn họ đúng là gấp, hôm nay là sinh nhật Vương đại thiếu gia, vị nhị thiếu này nghĩ mãi cũng không biết nên tặng cái gì mới vừa mắt đại ca nhà mình, mãi cho đến hôm qua, nghe được hạ nhân nhắc đến hội đấu giá, mới linh cơ vừa động, chạy đến xem, quả nhiên nhìn trúng một bức họa, chính là bức điền viên sơn thủy này.
Phải biết rằng đại ca của hắn luôn luôn không coi trọng tiền tài, gia nghiệp họ Vương đều là do hắn quản lý, bạc đương nhiên không nằm trong mắt hắn. Mà nhị thiếu trời sinh tính tình lười nhác, chỉ thích cùng bằng hữu chơi đùa, tuy rằng không đến nỗi kém cỏi, nhưng cũng không có làm ăn được gì, chỉ đào bạc từ chỗ đại ca để tiêu xài! Bởi vậy, ngày thường, hắn luôn thực để bụng chuyện của đại ca, ăn thịt nhà người ta thì phải nương tay thôi!
Ôm bức họa trong tay, Vương nhị thiếu liền chạy về nhà, vừa đi vừa hỏi gã sai vặt phía sau: “Tiểu Điền, ngươi nói đại ca sẽ thích lễ vật này không?”
“Sẽ thích, đại thiếu gia ngày thường rất thích những thứ văn nhã.”
“Ân, ta cũng thấy bức họa này sẽ vừa ý đại ca, cho nên a, hắc hắc, tiền tiêu vặt tháng sau, ta có thể có cơ hội xin đại ca nhiều một chút! Một trăm lượng a, ngẫm lại thật không tầm thường, ngươi xem, có ai chịu bỏ tiền ra nhiều như vậy!”
“Đúng vậy, nhị thiếu và đại thiếu chính là huynh đệ tình thâm.” Gã sai vặt tuyệt không đỏ mặt vuốt mông ngựa, không hổ là chủ tớ tình đầu ý hợp!
…
Hội đấu giá bên này vẫn tiếp tục tiến hành trong lửa nóng, Ngự Thiên Dung thập phần vừa lòng hiệu quả bán đấu giá, liên tiếp năm bức sau đều có giá càng ngày càng cao.
Tịch Băng Toàn thực chưa từng đoán trước sẽ có thu hoạch lớn như vậy, đấu giá không chỉ nâng giá cao, còn ngầm có ý ganh đua lẫn nhau, phu nhân chính là lợi dụng tâm lý không chịu thua của các quý công tử này đó sao? Chiêu này quả thật cao minh!
“Sáu bức còn lại, bản tướng quân lấy hết!”
Bỗng nhiên một thanh âm ngạo mạn vang lên làm mọi người im bặt, ai nấy vốn đang bất mãn nhưng đến khi chân diện mục người đến, đều tự giác nhượng bộ lui binh!
Hộ Quốc tướng quân đã lên tiếng, ai dám tùy ý mở miệng tranh mua a!
Chưởng quầy khó xử nhìn Nam Cung Tẫn, chính là đương kim Hộ Quốc tướng quân, đại nhân vật này thật không thể trêu vào a! Cho dù hắn muốn ngươi đưa, ngươi cũng không thể đòi tiền a!
Ngự Thiên Dung khẽ nhíu mày nhìn người tới. Hắn mặc quần áo màu đen, hai tay ôm trước ngực, lạnh lùng nhìn những người bên cạnh, ánh mắt như kiếm, sắc lạnh như băng khiến người cảm thấy lạnh lẽo, mũi thẳng, môi mỏng, cả người tỏa lên vẻ lãnh khốc mà cuồng ngạo. Đây chính là Hộ Quốc tướng quân?
“Phu nhân —— “
“Hừ, hắn chính là Hộ Quốc tướng quân sao?”
Tịch Băng Toàn gật gật đầu: “Phu nhân, chúng ta làm sao bây giờ?”
“Tranh của ta không cần hắn đến mua!”
Tịch Băng Toàn gật gật đầu đi ra nhã gian, đi ra hành lang nhìn mọi người dưới lầu, cất cao giọng nói: “Chư vị, chủ nhân của chúng ta nói, bức họa này, bất luận thân phận địa vị, ai trả giá cao sẽ bán cho người đó!”
Mọi người vừa nghe, xem ra chủ nhân bức họa tựa hồ không sợ Hộ Quốc tướng quân, bất quá rất nhiều người trong số họ đều thực kiêng kị quyền lực của Hộ Quốc tướng quân a!
Hộ Quốc tướng quân giương mắt đảo qua Tịch Băng Toàn. Là hắn, chính là nam nhân đứng cạnh nữ nhân nọ mà hắn thoáng nhìn thấy hôm đó. Xem ra nữ nhân kia cũng ở trên lầu.
“Bản tướng quân đương nhiên sẽ không miễn cưỡng mọi người, ai trả giá cao sẽ được phải không. Sáu bức họa này, bản tướng quân ra một ngàn lượng toàn bộ, còn ai ra giá cao hơn sao? Không ngại cứ nói ra.”
Mọi người một mảnh ồ lên, một ngàn lượng, kia thật đúng là ‘nhất bút toàn cục mục’ a!
“Bản công tử ra giá hai ngàn lượng.”
Một thanh âm khác truyền đến, làm ai nấy liền nín thở, khe khẽ nói nhỏ.
Là ai lớn mật như vậy, còn ra tay hào phóng như vậy a! Mọi người đều nhìn về phía người tới, vừa thấy liền bị hấp dẫn. Kia không phải là Vương đại thiếu sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.