Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú
Chương 21: VÔ TÂM CÔNG TỬ?
Vân Chi Uyển Trứ
02/06/2017
Hớp một ngụm trà, Ngự Thiên Dung rốt cục lại mở miệng, “Vị hắc y này, không biết đến nhà chúng ta có chuyện gì? Hỏi ta là ai? Ta tin
tưởng ngươi sớm đã biết thân phận của ta, việc gì phải giả mù sa mưa dò
hỏi đâu? Sao không nói trắng ra? Nói không chừng tâm tình ta vui vẻ, có
thể cho ngươi một câu trả lời vừa ý a!”
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, trong mắt cư nhiên là khinh thường, “Quả nhiên là thủy tính dương hoa nữ nhân, như thế nào, nay còn muốn dùng thân thể của mình dụ hoặc người xa lạ sao?”
Phốc ——
Ngự Thiên Dung nước trà trong miệng toàn bộ phun ra hết. Dụ hoặc? Nàng khi nào dụ hoặc ai? Nháy mắt mấy cái, hết sức vô tội nhìn Tịch Băng Toàn: “Băng Toàn, ngươi có thấy ta dụ hoặc ai sao?”
Tịch Băng Toàn mỉm cười, “Tạm thời còn không có, bất quá phu nhân tùy thời có thể dụ hoặc ta!” Nói xong còn gạt bỏ vẻ mặt lạnh lùng, cấp Ngự Thiên Dung một cái ái muội ánh mắt.
Hắc y nhân thấy vậy liền giận run, trong lòng thầm mắng: Một đôi cẩu nam nữ! Cư nhiên trước mặt người khác khiêu tình!
Ngự Thiên Dung sờ sờ cánh tay, “Băng Toàn, ngươi hôm nay rất ác, nói chuyện khiến ta lông tơ đều nổi lên!”
Tịch Băng Toàn lơ đễnh, liếc hắc y nhân một cái, “Phu nhân yên tâm, ta tuyệt không nghĩ rằng ngươi đang dụ hoặc cái tên cả người đen tuyền này, xem hắn muốn tướng mạo không có tướng mạo, trẻ cũng không trẻ, như thế nào có thể có nửa phần xứng đôi với phu nhân đâu! Ta xem a, hơn phân nửa là hắn bị ảo giác, cư nhiên nghĩ đến phu nhân để ý hắn! Thật sự là quái thai, quạ đen sao có thể xứng với phượng hoàng a!” (* Nói toẹt ra là bị chứng ảo tưởng nghiêm trọng ^^)
Ách… Quạ đen? Ngự Thiên Dung nhìn hắc y nhân, thật là cả người đen tuyền, bất quá nói người ta là quạ đen xem ra rất tổn hại… Chỉ riêng nhìn cặp mắt kia, hẳn nên nói là ưng đi! Lợi hại, lạnh lùng!
Mặt hắc y nhân đã sớm biến thành màu đen, bất quá, hắn che mặt, người khác đương nhiên nhìn không tới!
Cho nên hắn chỉ có thể giả cơn tức bằng cách ra sức giương giơ kiếm, công kích Tịch Băng Toàn. Ngự Thiên Dung nhìn khẽ lắc đầu, hắc y nhân này hình như thực ngốc a, rõ ràng là Tịch Băng Toàn cố ý nói chuyện chọc giận hắn a!
Chẳng lẽ hắn tự cho là võ công lợi hại hơn? Nàng tính đến nay còn không gặp qua người nào cho Tịch Băng Toàn chịu một chút thương đâu, mỗi lần đối phó bọn hắc y đột nhập đến đều đem giải quyết sạch sẽ lưu loát, một cái bất lưu a! Tuyệt đối là một cái cao thủ trong số các võ lâm cao thủ!
Bất quá, cũng kỳ quái, võ công lợi hại như thế, sao lúc trước hắn còn bị quan binh chộp tới, còn bị giải lên pháp trường sắp chặt đầu đâu? Kỳ quái a!
Bên này, hai đại cao thủ đánh nhau, không có một chút tổn hại, chiêu chiêu công kích huyệt trí mạng của đối phương. Khuôn mặt lanh băng của Tịch Băng Toàn cũng ít đi vẻ khinh thường ngày xưa, nhiều thêm một phần tâm tình khoái trá, gặp được đối thủ tài năng phải hảo hảo đánh một hồi a!
Bên này, Ngự Thiên Dung ngồi tao nhã vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, mỹ danh kì viết: an ủi nha!
Lại nói vì sao những người khác trong Hội Họa Viên vì sao không nghe được động tĩnh ở đây? Không phải là không nghe được, mà là phu nhân đã sớm hạ lệnh a! Nếu trong viện có phát sinh động tĩnh gì, liếc mắt thấy phu nhân vô sự, lại không mở miệng kêu người, như vậy bọn họ sẽ không cần phải đến, nên làm gì thì cứ lo làm cái đó.
Lúc này cũng vậy, ban đầu, bọn nha hoàn, gã sai vặt không có võ công nên không phát hiện hắc y nhân, thẳng đến khi Tịch Băng Toàn cùng hắc y nhân giao thủ nháo ra động tĩnh, bọn họ liền đi tới cửa, thì thấy phu nhân đang nhàn nhã uống trà, không kêu bọn họ tiến vào, thế nên, mỗi người đều trở về vị trí, làm việc của mình.
Ngự Thiên Dung nhìn bọn họ giao thủ không dưới trăm chiêu, vẫn chưa thấy thắng bại, trong lòng có điểm không kiên nhẫn, đấu pháp kiểu đó còn phải chờ bao lâu a? “Uy, Tịch Băng Toàn, nhanh lên!”
Đây là Ngự Thiên Dung lần đầu tiên thúc giục Tịch Băng Toàn giao chiến, Tịch Băng Toàn nhìn lướt qua, “Ta còn tưởng rằng phu nhân không có tính tình, sẽ không ngại chờ đâu!” Lời vừa ra khỏi miệng, ngân châm trong tay áo cũng bắn ra.
Hắc y nhân trở tay không kịp, lắc mình tránh đi, vẫn bị một ngân châm bắn trúng, căm giận trừng mắt nhìn Tịch Băng Toàn, “Cư nhiên sử ám khí!”
Tịch Băng Toàn thực thản nhiên nhìn hắn trả lời: “Các hạ nói sai rồi, ngay từ đầu ta đã dùng ngân châm với ngươi, lần này chính là không nói trước mà thôi, như vậy đã là thực khách khí với ngươi!”
Ngự Thiên Dung tán thưởng nhìn Tịch Băng Toàn, quả nhiên là cao thủ!
Tịch Băng Toàn đang muốn tiến tớt, kéo khăn che mặt của hắn, một bóng áo trắng đột ngột hiện lên, hắc y nhân liền được một người áo trắng bịt mặt nâng dậy, nhảy lên gờ tường, thật sâu nhìn Ngự Thiên Dung một cái, mới quay sang Tịch Băng Toàn nói: “Công tử thân thủ thật tốt, một chiêu Thiên Vũ Sát Tinh chính là sát chiêu nổi danh lừng lẫy trên giang hồ, hay là công tử chính là Vô Tâm công tử đồn đãi trên giang hồ?”
Tịch Băng Toàn ánh mắt lóe lóe, không trả lời. Ngự Thiên Dung sửng sốt nhìn hắn: “Băng Toàn, ngươi là Vô Tâm công tử?”
Người áo trắng ha ha cười, “Nguyên lai Vô Tâm công tử không phải là hoàn toàn vô tâm, chính là không đúng người không đúng chuyện mà thôi, sau này còn gặp lại!” Dứt lời dắt hắc y nhân vụt chạy đi.
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, trong mắt cư nhiên là khinh thường, “Quả nhiên là thủy tính dương hoa nữ nhân, như thế nào, nay còn muốn dùng thân thể của mình dụ hoặc người xa lạ sao?”
Phốc ——
Ngự Thiên Dung nước trà trong miệng toàn bộ phun ra hết. Dụ hoặc? Nàng khi nào dụ hoặc ai? Nháy mắt mấy cái, hết sức vô tội nhìn Tịch Băng Toàn: “Băng Toàn, ngươi có thấy ta dụ hoặc ai sao?”
Tịch Băng Toàn mỉm cười, “Tạm thời còn không có, bất quá phu nhân tùy thời có thể dụ hoặc ta!” Nói xong còn gạt bỏ vẻ mặt lạnh lùng, cấp Ngự Thiên Dung một cái ái muội ánh mắt.
Hắc y nhân thấy vậy liền giận run, trong lòng thầm mắng: Một đôi cẩu nam nữ! Cư nhiên trước mặt người khác khiêu tình!
Ngự Thiên Dung sờ sờ cánh tay, “Băng Toàn, ngươi hôm nay rất ác, nói chuyện khiến ta lông tơ đều nổi lên!”
Tịch Băng Toàn lơ đễnh, liếc hắc y nhân một cái, “Phu nhân yên tâm, ta tuyệt không nghĩ rằng ngươi đang dụ hoặc cái tên cả người đen tuyền này, xem hắn muốn tướng mạo không có tướng mạo, trẻ cũng không trẻ, như thế nào có thể có nửa phần xứng đôi với phu nhân đâu! Ta xem a, hơn phân nửa là hắn bị ảo giác, cư nhiên nghĩ đến phu nhân để ý hắn! Thật sự là quái thai, quạ đen sao có thể xứng với phượng hoàng a!” (* Nói toẹt ra là bị chứng ảo tưởng nghiêm trọng ^^)
Ách… Quạ đen? Ngự Thiên Dung nhìn hắc y nhân, thật là cả người đen tuyền, bất quá nói người ta là quạ đen xem ra rất tổn hại… Chỉ riêng nhìn cặp mắt kia, hẳn nên nói là ưng đi! Lợi hại, lạnh lùng!
Mặt hắc y nhân đã sớm biến thành màu đen, bất quá, hắn che mặt, người khác đương nhiên nhìn không tới!
Cho nên hắn chỉ có thể giả cơn tức bằng cách ra sức giương giơ kiếm, công kích Tịch Băng Toàn. Ngự Thiên Dung nhìn khẽ lắc đầu, hắc y nhân này hình như thực ngốc a, rõ ràng là Tịch Băng Toàn cố ý nói chuyện chọc giận hắn a!
Chẳng lẽ hắn tự cho là võ công lợi hại hơn? Nàng tính đến nay còn không gặp qua người nào cho Tịch Băng Toàn chịu một chút thương đâu, mỗi lần đối phó bọn hắc y đột nhập đến đều đem giải quyết sạch sẽ lưu loát, một cái bất lưu a! Tuyệt đối là một cái cao thủ trong số các võ lâm cao thủ!
Bất quá, cũng kỳ quái, võ công lợi hại như thế, sao lúc trước hắn còn bị quan binh chộp tới, còn bị giải lên pháp trường sắp chặt đầu đâu? Kỳ quái a!
Bên này, hai đại cao thủ đánh nhau, không có một chút tổn hại, chiêu chiêu công kích huyệt trí mạng của đối phương. Khuôn mặt lanh băng của Tịch Băng Toàn cũng ít đi vẻ khinh thường ngày xưa, nhiều thêm một phần tâm tình khoái trá, gặp được đối thủ tài năng phải hảo hảo đánh một hồi a!
Bên này, Ngự Thiên Dung ngồi tao nhã vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, mỹ danh kì viết: an ủi nha!
Lại nói vì sao những người khác trong Hội Họa Viên vì sao không nghe được động tĩnh ở đây? Không phải là không nghe được, mà là phu nhân đã sớm hạ lệnh a! Nếu trong viện có phát sinh động tĩnh gì, liếc mắt thấy phu nhân vô sự, lại không mở miệng kêu người, như vậy bọn họ sẽ không cần phải đến, nên làm gì thì cứ lo làm cái đó.
Lúc này cũng vậy, ban đầu, bọn nha hoàn, gã sai vặt không có võ công nên không phát hiện hắc y nhân, thẳng đến khi Tịch Băng Toàn cùng hắc y nhân giao thủ nháo ra động tĩnh, bọn họ liền đi tới cửa, thì thấy phu nhân đang nhàn nhã uống trà, không kêu bọn họ tiến vào, thế nên, mỗi người đều trở về vị trí, làm việc của mình.
Ngự Thiên Dung nhìn bọn họ giao thủ không dưới trăm chiêu, vẫn chưa thấy thắng bại, trong lòng có điểm không kiên nhẫn, đấu pháp kiểu đó còn phải chờ bao lâu a? “Uy, Tịch Băng Toàn, nhanh lên!”
Đây là Ngự Thiên Dung lần đầu tiên thúc giục Tịch Băng Toàn giao chiến, Tịch Băng Toàn nhìn lướt qua, “Ta còn tưởng rằng phu nhân không có tính tình, sẽ không ngại chờ đâu!” Lời vừa ra khỏi miệng, ngân châm trong tay áo cũng bắn ra.
Hắc y nhân trở tay không kịp, lắc mình tránh đi, vẫn bị một ngân châm bắn trúng, căm giận trừng mắt nhìn Tịch Băng Toàn, “Cư nhiên sử ám khí!”
Tịch Băng Toàn thực thản nhiên nhìn hắn trả lời: “Các hạ nói sai rồi, ngay từ đầu ta đã dùng ngân châm với ngươi, lần này chính là không nói trước mà thôi, như vậy đã là thực khách khí với ngươi!”
Ngự Thiên Dung tán thưởng nhìn Tịch Băng Toàn, quả nhiên là cao thủ!
Tịch Băng Toàn đang muốn tiến tớt, kéo khăn che mặt của hắn, một bóng áo trắng đột ngột hiện lên, hắc y nhân liền được một người áo trắng bịt mặt nâng dậy, nhảy lên gờ tường, thật sâu nhìn Ngự Thiên Dung một cái, mới quay sang Tịch Băng Toàn nói: “Công tử thân thủ thật tốt, một chiêu Thiên Vũ Sát Tinh chính là sát chiêu nổi danh lừng lẫy trên giang hồ, hay là công tử chính là Vô Tâm công tử đồn đãi trên giang hồ?”
Tịch Băng Toàn ánh mắt lóe lóe, không trả lời. Ngự Thiên Dung sửng sốt nhìn hắn: “Băng Toàn, ngươi là Vô Tâm công tử?”
Người áo trắng ha ha cười, “Nguyên lai Vô Tâm công tử không phải là hoàn toàn vô tâm, chính là không đúng người không đúng chuyện mà thôi, sau này còn gặp lại!” Dứt lời dắt hắc y nhân vụt chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.