Tam Phục

Chương 142

Vu Triết

14/02/2023

“Cậu mang gì thế?” Đoàn Phi Phàm nhìn vali hành lý của Giang Khoát, “Đi chơi có mấy hôm, lại còn là mùa hè, sao lại có thể mang nhiều đồ như vậy chứ?”

“Nhiều quá hả?” Giang Khoát nhìn hành lý của mình, “Đây chỉ là vali nhỏ loại xách tay 20 inch thôi mà?”

“Trong bỏ gì vậy?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Quần áo mười ngày, đồ vệ sinh cá nhân, máy sấy tóc,” Giang Khoát nhẩm lại, “Dép lê, đồ ngủ, áo choàng tắm…”

“Dép lê, đồ ngủ, áo choàng tắm, máy sấy tóc,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ở khách sạn không có mấy thứ đó sao? Đồ vệ sinh cá nhân ở khách sạn cũng có mà?”

“Tôi không dùng đồ của khách sạn.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm không nhớ ra được trước đây, lúc hai người cùng đi chơi, Giang Khoát có dùng đồ của khách sạn hay không, nhưng dù sao thì hành lý của cậu ấy lúc nào cũng khá nhiều.

“Có phải là do khách sạn Đổng Côn đặt không thuộc đẳng cấp năm sao nên cậu không yên tâm không đó?” Đoàn Phi Phàm cười.

Đổng Côn không có tiềm lực kinh tế kiểu như Giang Khoát nên không bao hết được, chỗ ở là cả bọn tự chung chi, Đổng Côn chỉ phụ trách đặt phòng.

“Chắc chắn không thể nói là tôi rất yên tâm được rồi,” Giang Khoát nói, “Nhưng khách sạn cậu ta đặt cũng không phải loại mà tôi không thể chịu được. Đây chỉ là do tôi quen thói nhiêu khê thôi.”

“Không sao, cậu cứ như vậy đi,” Đoàn Phi Phàm đưa tay kéo cái vali của mình qua, “Tôi sẽ bảo vệ thói nhiêu khê của cậu. Cái vali này của tôi vẫn còn trống một nửa, cậu còn gì thì cứ bỏ qua đây.”

Giang Khoát sững người nhìn thử cái vali: “Cậu… không mang gì sao?”

“Tôi chỉ mang quần áo chưa bằng một nửa số quần áo của cậu thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mấy thứ như máy sấy tóc cũng không đời nào tôi mang…”

Giang Khoát không nhiều lời, lập tức thoăn thoắt mở vali của mình, lấy một cái túi nhỏ với máy sấy tóc qua, bỏ vào vali của Đoàn Phi Phàm.

“Còn nữa không? Vẫn còn chỗ kìa.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Hết rồi,” Giang Khoát nói, “Cứ để chừa chỗ đó đi, có khi phải mua đồ nữa.”

“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

*

Cả nửa kỳ nghỉ hè, Đinh Triết giết thời gian ở Ngưu Tam Đao, như cậu ta trước giờ vẫn vậy, tần suất tới Ngưu Tam Đao ngang ngửa với Mã Tiếu.

Lần này, cả đám không lái xe tự đi mà mua vé tàu buổi chiều, nhưng mới sáng sớm ra, Đinh Triết đã xách hành lý tới. Lúc hai người tới tiệm, Đinh Triết đã đang ở sau tiệm, giúp xuất đơn hàng chuyển phát nhanh.

“Hôm nay nhiều đơn hàng ghê,” Đinh Triết đập đập xấp đơn trên tay, “Cho chạy quảng cáo rồi à?”

“Mấy hôm nay có event, vốn định chiều mới gửi hàng, nhưng sáng nay cứ gửi trước luôn một đợt, không lại dồn đống lại mất,” Đoàn Phi Phàm nói, “Xưởng mới xong rồi là có thể tăng lượng hàng, vậy nên chạy thử một cái quảng cáo để xem hiệu quả thế nào.”

“Nói như vậy thì đây đã coi như là khởi nghiệp thành công rồi đúng không?” Đinh Triết hỏi.

“Thành công bước đầu thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Còn chưa thu hồi vốn nữa, ở đâu ra mà thành công ngay được. Giờ mới đang trong giai đoạn ổn định thu hồi vốn.”

“Vậy mà cũng nói. Cái mày cần đầu tư thêm chính là chi phí,” Đinh Triết nói, “Sau này sẽ chẳng gửi hàng từ đây nữa đâu, sắp chẳng có hàng tồn mà chất đống nữa ấy chứ.”

“Mới sáng ra đã cãi nhau.” Mã Tiếu đứng gần đó lên tiếng.

“Ai vậy?” Giang Khoát hỏi.

“Là bên tiệm thịt dê phải không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Ừ.” Mã Tiếu gật đầu, “Cãi nhau với chú.”

“Để tôi đi xem sao.” Đoàn Phi Phàm đi sang phía cửa sau của tiệm bên cạnh.

Tiệm bên đó bán thịt dê, Đoàn Phi Phàm đã có quan hệ đi lại khá tốt với anh chủ tiệm bên đó, nhưng chị chủ thì chưa chắc. Chỉ cần đi qua tiệm là chị ta sẽ vạch lá tìm sâu, rằng tiệm bên này nấu thịt bò mùi quá, tiệm bên này hàng hóa lại chất đống lên, lấn qua một đốt ngón tay cũng không được, chiếm chỗ mười phút cũng không cho, tiếng máy móc tiệm bên này kêu to quá, tiệm bên này đóng gói ồn ào quá…

Giang Khoát trước giờ chẳng buồn để tâm, với mấy chuyện kiểu này, có cãi nhau cậu cũng chẳng can thiệp, chẳng qua chỉ là ngứa tiết thì đi kiếm chuyện chút thôi. Nhưng Đoàn Phi Phàm có thói quen đi xử lý vấn đề, nếu cách một tiệm thì cũng chẳng vấn đề gì, nhưng kiểu sát bên thế này, đôi bên phải quan hệ cho tốt, nếu không thì sau này sẽ rất phiền.

*

Mã Tiếu đóng gói hàng rất nhanh, nhưng cũng có thể thấy được là cậu ấy đã thấm mệt, Đinh Triết đang bận ghi đơn rồi dán đơn hàng, Giang Khoát cảm thấy mình cứ đứng đực ra ở đây thế này thì hơi giống bọn tư bản bóc lột tàn ác. Vậy nên cậu đi tới, giúp Mã Tiếu đóng gói hàng.

Tay cầm hộp hàng, lật tới lật lui mấy lượt vẫn chưa dán xong, dán được một miếng băng keo, Giang Khoát lại loay hoay tìm cái kéo để cắt miếng băng keo tiếp theo… Mã Tiếu im lặng vừa đóng gói hàng vừa nhìn Giang Khoát, cuối cùng thì ức chế tới mức phải sử dụng tới cái miệng của mình lần nữa.

“Cậu đi làm việc khác đi.”

“Đệt.” Giang Khoát cũng quyết định bỏ cuộc, quăng luôn cả hộp hàng lẫn cuộn băng keo còn chưa cắt.

Mã Tiếu đi tới, soạt một tiếng, xé một miếng băng keo, thành thạo giống như kiểu Đoàn Phi Phàm hồi trước. Cái kỹ thuật mà Giang Khoát không thể nào hiểu nổi này, dường như cả thiên hạ, trừ cậu ra, ai cũng làm được – điều này thật là không hợp lẽ trời và càng không thể nào hiểu được.

Giang Khoát đành tiếp tục đứng một bên, đứng được một lúc thì cậu quay lên lầu hai, phải đi hỏi thăm Dương Khoa một chút, dù gì thì mấy tháng nay, thời gian nghỉ của Dương Khoa tổng cộng chưa được một tuần, vậy mà hai tên chủ hôm nay lại còn túm năm tụm bảy đàn đúm định đi du lịch với nhau.

*

“Đây là niềm vui khi được làm chủ lựa chọn của mình,” Dương Khoa nói, “Tao không thấy mệt, cũng không thấy vất vả gì. Đây đều là những việc tao muốn làm và có thể làm tốt.”

“Ít nhiều thì vẫn hơi lãng phí nhân tài.” Giang Khoát nói.

“Đấy là do mày chưa đủ trình.” Dương Khoa nói.

“Hử?” Giang Khoát nhướng mày.

“Mày cảm thấy việc này nếu đổi người khác thì cũng vẫn làm được, đúng không?” Dương Khoa nói, “Không sai, cũng sẽ làm được, nhưng nếu làm được tới mức toàn diện như tao, ngày nào cũng phân tích, ngày nào cũng tổng hợp số liệu… thì chưa chắc đâu. Rồi lại còn từ đó nhìn ra vấn đề, việc này cũng chỉ có tao làm được.”

“Ồ.” Giang Khoát nói.

Dương Khoa im lặng nhìn cậu.

“Là tao không đủ trình.” Giang Khoát nói, “Vậy sao ngay từ đầu, tao lại không thuê người khác làm?”

“Thì chắc là lôi tao vào để phòng khi thiếu tiền chăng?” Dương Khoa nói.

Giang Khoát bật cười.

“Không nói gì được nữa, đúng không?” Dương Khoa nói, “Mồm miệng ghê gớm như vậy mà cũng cứng họng luôn.”

“Chiều nay, tao với Đoàn Phi Phàm lên tàu,” Giang Khoát nói, “Tuần tới phiền mày giám sát bao quát, có vấn đề gì thì phản ánh kịp thời.”

“Ừ,” Dương Khoa gật đầu, “Có thời gian thì mày cũng ôn tập đi, lúc về là phải thi lại đấy, sợ là mày trượt mất thôi.”

“Cút!” Giang Khoát đứng dậy.

*

Lúc Giang Khoát xuống lầu thì Đoàn Phi Phàm đã quay về, đang đứng ở khoảng giữa cửa sau của hai tiệm, nói chuyện với chị chủ bên cạnh.

“Là chỗ này ạ?” Đoàn Phi Phàm chỉ lên ngôi nhà.

“Đúng rồi,” Chị chủ nói, “Từ đó đi vào được không? Có cần khoan lỗ không?”

“Cũng dễ thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lát em gọi điện cho người ta, vừa hay bên em cũng đang kéo dây nên cùng làm luôn, không thì anh chị làm ổ cắm không an toàn đâu.”

“Vậy nếu khoan lỗ thì chuột có vào không?” Chị chủ hỏi, “Cậu đừng có làm cho tôi xong rồi lũ chuột lại hành tôi đấy.”

“Em đúng là chẳng biết phải trái gì cả.” Anh chủ tiệm thịt dê đi ra, mặt đầy bực bội.

“Sao em lại không biết phải trái chứ!” Chị chủ nói, “Rõ ràng là có khả năng đó mà! Ô hay, cậu ta làm cho mình rồi, sau này chuột nó vào, mình lại còn phải cảm ơn cậu ta nữa à!”



Giang Khoát nghe mà thấy hơi nóng gáy, nếu không phải vì cậu chưa biết Đoàn Phi Phàm định làm gì thì lúc này, chắc chắn cậu đã đi tới mà dằn mặt rồi.

“Không có chuyện đó đâu,” Đinh Triết bỏ dở việc đang làm, đi tới nói, “Khoan lỗ gì mà chuột vào được chứ, chỉ là lỗ đi dây, hai ngón tay đút vào còn không lọt. Với lại cửa sổ mở thế kia, làm gì có con chuột nào lại mất công thừa hơi đi lối đó chứ. Mà làm xong rồi chắc chắn sẽ bảo người ta trám kín lại, yên tâm đi chế ơi.”

“Lúc bịt lỗ khoan, nhân tiện sẽ xem thử bên chị còn chỗ nào có lỗ không, sẽ bít lại luôn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Em sẽ nói trước với bọn họ, tới lúc đó, anh chị cứ báo cho thợ là được.”

“Vậy thì được.” Chị chủ nói, “Thế còn tiền nong…”

“Cứ để em trả cho thợ.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Em còn nói thế mà nghe được à!” Anh chủ tiệm thịt dê rất cáu tiết trừng mắt nhìn chị vợ, nhưng rõ ràng là không đủ uy lực, chị vợ vừa trừng lại một cái, anh ta vội nhìn lảng đi chỗ khác.

“Chị đây là người thẳng tính, có gì nói nấy, không vòng vo,” Đoàn Phi Phàm nói, “Người như vậy rất dễ thân.”

“Cái đó đúng đấy,” Chị chủ khá là vừa lòng, quay lại nhìn chỗ hàng của bên này, “Thật ra tôi cũng chẳng phải khó nói chuyện đến thế đâu. Hàng hóa của các cậu chất đống ở đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát, toàn hàng xóm láng giềng với nhau cả. Chỉ cần bên các cậu nói với tôi một tiếng là được, với lại cả chú cậu nữa, cái ông ba Đoàn ấy, nói chuyện gì mà hung hăng ghê trời…”

“Thật ra chú ấy cũng giống chị, thẳng tính thôi mà, phải cái hay nóng nảy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Để lát nữa em nhắc chú.”

“Được, cậu đi làm việc đi,” Chị chủ nói, “Cả đống hàng thế này chắc phải đến trưa ấy nhỉ?”

“Chắc không đến mức ấy, cũng gần xong việc rồi ạ.” Đoàn Phi Phàm nói.

*

Lúc Đinh Triết với Đoàn Phi Phàm quay về, Đinh Triết chỉ Giang Khoát: “Nhìn ánh mắt khó chịu của sếp Giang nhỏ nhà mình kìa.”

“Nếu là tôi thì tôi đã mua lại luôn cái tiệm đó rồi bảo bọn họ cuốn xéo đi rồi.” Giang Khoát nói.

“Thấy chưa hả?” Đoàn Phi Phàm khoác vai Giang Khoát, hất cằm lên với Đinh Triết, “Ai là người không nên động vào nào?”

“Mợ nó chứ đây chính là sức mạnh của đồng tiền.” Đinh Triết nói.

“Ấy là tôi nói vậy thôi.” Giang Khoát nói.

“Tất nhiên tôi biết là cậu chỉ nói vậy thôi,” Đinh Triết nói, “Mấu chốt là ở chỗ nếu ngài muốn làm thật thì cũng có thể làm được.”

Giang Khoát cười.

“Khiêm nhường vào, biết chưa hả sếp Giang nhỏ,” Đinh Triết nói, “Đã lăn lộn ở chợ thì vẫn phải dùng cách của sếp Đoàn. Chứ cứ theo cách của cậu thì phải mua cả cái chợ này thì mới giải quyết được vấn đề, kiểu người thế kia nhiều lắm. Mà nói đúng ra, đặt vào địa vị người khác thì chú ba cũng chẳng phải là người dễ qua lại cho lắm, đúng kiểu ba gai.”

“Ầy?” Đoàn Phi Phàm nhìn Đinh Triết.

“Tự nhớ lại những ngày tháng hai chú cháu mày tung hoành ở chợ cầu Đông Biên chút đi.” Đinh Triết nói.

Đoàn Phi Phàm chép miệng.

“Bố mày dạo này thế nào rồi?” Đinh Triết hạ giọng, “Tao thấy ông ấy suốt ngày chạy ngoài đường, có phải mày giao cho ông ấy việc gì vất vả quá không đó?”

“Bên xưởng sắp lắp đặt thiết bị, ông ấy đang tập trung theo dõi tu sửa điện nước thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Bọn tao tốt nghiệp một cái là coi như có chỗ làm ổn định rồi đúng không?” Đinh Triết nói.

“Gì vậy trời?” Giang Khoát hỏi, “Học bốn năm cảnh quan, sau đó lại đi làm công ở xưởng bò nấu tương hả?”

“Không phải,” Đinh Triết nhìn cậu, “Chẳng lẽ sau này hai người không cần làm cây cối cảnh quan trong công ty sao? Không cần thiết kế chuyên nghiệp cao cấp một chút à…”

“Hai bọn tôi cũng là dân chuyên nghiệp như cậu đó, anh trai à.” Giang Khoát nói.

“Hai cậu ấy à,” Đinh Triết giọng đầy vẻ coi thường, “Còn chẳng biết hai cậu có tốt nghiệp được không ấy chứ. Năm nhất đã thi trượt rồi, sau này còn thi trượt tới mức nào, có khác gì vỏ chuối đâu.”

“Tao không có trượt nha mày.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Vậy là chỉ có tôi trượt thôi!” Giang Khoát thở dài, “Tôi đúng là cái vỏ chuối mà.”

“Mày tập trung vào chủ đề này quá mức rồi đấy.” Đoàn Phi Phàm lập tức chĩa mũi dùi sang Đinh Triết.

“Làm gì mà quá mức, Lưu Bàn với Đổng Côn cũng trượt kìa.” Đinh Triết nói.

“Cậu không trượt à?” Giang Khoát thấy không thể tin được.

“Không trượt, hai tên kia cay gần chết.” Đinh Triết cười cực kỳ khoái chí, “Ế hế hế, vậy mà tôi không trượt môn nào.”

*

Vì lo cho kỳ thi lại, chuyến đi lần này, Giang Khoát mang theo cả laptop. Mặc dù Đoàn Phi Phàm tin chắc rằng đi du lịch thì cậu sẽ không thể nào ôn tập được, bản thân Giang Khoát cũng không tin, nhưng tác dụng của việc mang theo cũng giống như chuyển tiếp online một bức hình may mắn, giúp tâm lý cậu thoải mái hơn.

Vé tàu của mấy người được mua chung, Giang Khoát mua hạng thương gia.

“Đây là lần đầu tiên tao được thấy toa tàu hạng thương gia đấy,” Đinh Triết nghiên cứu cái ghế năm lần bảy lượt, “Đúng là mở mang tầm mắt đấy người anh em.”

“Nói như thể mày được thấy khoang thương gia trên máy bay ấy.” Đoàn Phi Phàm nói vẻ mạnh miệng, nhưng cũng đang nghiên cứu cái ghế.

“Ôi đệt, ba lô của tao.” Đinh Triết để ba lô ở phía trước ghế, lúc ngả thẳng ghế ra, ba lô bị kẹt cứng ở khớp ghế, cậu ta kéo mấy lần vẫn không ra, “Làm sao giờ?”

“Ngài dựng ghế thẳng lên đi!” Giang Khoát thấy đúng là cạn lời, cậu đưa tay giúp Đinh Triết bấm nút dựng ghế.

“Ôi đệt,” Đinh Triết ném ba lô lên giá, “Hú hồn chim én luôn.”

Giang Khoát không nhịn được cười.

“Nguy hiểm quá,” Đoàn Phi Phàm dựa vào lưng ghế, “Vừa rồi tao cũng định để ba lô ở đó.”

“Mợ nó, đúng là dân bản phiêu lưu ký.” Đinh Triết lục tìm đôi dép lê dùng một lần, xỏ vào rồi thoải mái nằm xuống, “Tới nơi thì gọi tôi.”

“Chị tiếp viên sẽ gọi cậu.” Giang Khoát nói.

“Tới nơi đừng gọi tôi, xin hãy để chị tiếp viên gọi tôi.” Đinh Triết nói lại.

*

Hôm nay, khách ở toa thương gia đều khá ổn, không có con nít ồn ào với mấy anh giai dân làm ăn nói chuyện điện thoại, mọi người đều khá yên lặng, đương nhiên, dù sao thì ba người bọn họ cũng chiếm mất nửa số hành khách rồi.

Giang Khoát nghiêng đầu sang nhìn Đoàn Phi Phàm bên cạnh thì nhận thấy Đoàn Phi Phàm cũng đang nghiêng đầu qua nhìn cậu.

“Hử?” Giang Khoát chớp chớp mắt.

“Ở đây không có ghế đôi hả?” Đoàn Phi Phàm hạ giọng hỏi.

“Đây chẳng phải là ghế đôi đấy thôi?” Giang Khoát cũng thì thầm, “Ghế kia của Đinh Triết là ghế đơn.”

“Đây là hai cái ghế đơn đặt cạnh nhau mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ở giữa cách cả nửa mét, vậy mà cũng dám gọi là ghế đôi?”

“Cái mà ngài muốn là giường đôi, đúng không?” Giang Khoát nói.

“Đệt.” Đoàn Phi Phàm bật cười, “Làm gì đến mức ấy.”

“Chính là để đề phòng những người như cậu đấy,” Giang Khoát nói, “Nếu thật sự có loại ghế mà cậu muốn kia thì trên tàu này có khi lại phát sinh tin nóng thời sự đấy.”

Đoàn Phi Phàm hỏi chị tiếp viên, xin một cái chăn mỏng, rồi tung chăn ra đắp lên người, trước ánh mắt nhìn cái chăn đầy vẻ kỳ thị của Giang Khoát.

“Nhìn kiểu gì thế hả?” Đoàn Phi Phàm liếc Giang Khoát.



“Cậu thấy lạnh à?” Giang Khoát nói đoạn đưa ngón tay gẩy gẩy non nửa cái chăn đang đắp sang phía mình, hất về phía Đoàn Phi Phàm.

“Ngồi im.” Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi, kéo non nửa cái chăn đắp lại lên người Giang Khoát.

Trong lúc Giang Khoát đang thấy gớm cái chăn tới mức sắp nhảy dựng lên, dưới lớp chăn, Đoàn Phi Phàm thò tay sang, nắm lấy cánh tay Giang Khoát.

“Hê hê.” Đoàn Phi Phàm cười.

“… Cậu mắc chứng gì vậy?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm chằm chằm mấy giây, rồi cũng bật cười, “Lại còn bảo không đến mức ấy à?”

“Thì đây giữa nơi đông người nhìn vào mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi cũng chẳng định giở trò gì đâu, chỉ muốn nắm tay chút thôi.”

“Đâu ra mà đông người, đâu ra mà nhìn vào?” Giang Khoát hất cái chăn ra.

Hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ lộ ra ngoài.

“Kia kìa, có người nhìn kìa.” Đoàn Phi Phàm hất cằm về phía bên phải Giang Khoát. Giang Khoát quay sang, thấy Đinh Triết đang nhìn sang phía họ.

Đinh Triết lập tức làm động tác “Xin cứ tự nhiên”, sau đó quay đi, nhắm mắt ngủ.

“Tốt,” Giang Khoát quay đầu lại, “Giờ thì hết rồi.”

“Được.” Đoàn Phi Phàm cười.

*

Đợt này khá là mệt, hoặc cũng có thể nói, từ khi bắt đầu mở tiệm mới tới giờ, lúc nào cũng bận bịu, tuy không thể nói là quá vất vả, nhưng trong lòng đúng là lúc nào cũng vướng mắc bao nhiêu việc, lớn nhỏ đủ cả, thậm chí mấy chuyện nhỏ nhặt, kéo dài suốt một thời gian thì cũng trở nên mệt mỏi.

Lúc này, đoàn tàu yên ả lao đi vun vút, theo những con số ngày một lớn hơn trên màn hình hiển thị trước mặt, khung cảnh bên ngoài cửa sổ cũng lùi lại phía sau mỗi lúc một nhanh hơn, cùng với tiếng tàu chuyển động trầm trầm nhịp nhàng bên tai, mang lại cảm giác thật yên bình.

Đoàn Phi Phàm nắm tay Giang Khoát, vốn định cùng cậu ấy vừa nghịch tay nhau vừa nói chuyện, vậy mà bên kia, Đinh Triết vừa nhắm mắt một cái là đã như bắn tín hiệu gì đó cho Giang Khoát. Đoàn Phi Phàm vừa hít một hơi định nói, nhìn sang thì đã thấy mí mắt Giang Khoát từ từ cụp xuống, sau đó thì nhắm mắt luôn.

“Được,” Đoàn Phi Phàm cười, “Ngủ đi.”

Quay sang nhìn Giang Khoát một lúc, cổ Đoàn Phi Phàm bắt đầu chịu không nổi, thế là cậu đành phải ngồi dựa trở lại ghế. Phần thành ghế giữa hai chiếc ghế che khuất khuôn mặt của Giang Khoát, chỉ thấy nhô lên một lọn tóc nhỏ của cậu ấy.

Đoàn Phi Phàm ngắm lọn tóc ấy một lúc, sau đó thì cũng ngủ thiếp đi.

*

Ba người đều ngủ khá say, hai người bọn họ thì còn bảo lý do là mệt vì bận việc ở tiệm, nhưng Đinh Triết thì chẳng biết vì sao mà cũng ngủ say đến vậy.

Lúc chị tiếp viên đánh thức bọn họ, tất cả các hành khách xuống cùng ga đã đi tới đứng bên cửa toa.

“Cảm ơn.” Giang Khoát cảm ơn chị tiếp viên.

Lúc này, Đoàn Phi Phàm mới nghĩ tới việc phải buông tay Giang Khoát.

“Ôi đệt,” Giang Khoát vẩy vẩy tay, “Cậu gặp ác mộng hả? Xiết đau tay tôi luôn.”

“Không biết nữa,” Đoàn Phi Phàm cử động mấy ngón tay của mình, thấy cũng đau tới mức xuýt xoa, “Tôi cũng…”

“Cảm động thật đấy,” Đinh Triết lấy ba lô của mình xuống, ghé lại nhìn hai người, “Xuống đi.”

“Xuống thôi.” Đoàn Phi Phàm khoát tay.

*

Tin báo nhóm chat liên tục vang lên, ba người tới muộn nhất, Đổng Côn đã đang cùng Tôn Quý với Lưu Bàn đứng đợi trước cửa ga.

[Đổng phóng khoáng] Ra chưa đó?

[Lưu mình dây] Nói mau, sáu bàn tay của bọn mày liệt rồi hả

[Tôn tráng sĩ] Mau rời khỏi máy lạnh, ra cảm nhận cả bầu trời nắng cháy với bọn tao nào

Đinh Triết vừa đi vừa gửi luôn tin nhắn thoại: “Ra rồi! Đang đi ra ngoài đây, ôi đệt chỗ này của bọn mày nhiệt độ bao nhiêu thế, tao vừa ra một cái là y như bước vào lò nướng ấy!”

“Nhiệt độ bình thường của mùa hè thôi!” Đổng Côn cũng gửi lại tin nhắn thoại, “Giang Nhiều Tiền khó tính nhiêu khê vậy mà còn chẳng phàn nàn, mày lắm chuyện quá đấy!”

“Nóng không?” Đoàn Phi Phàm quay sang nhìn Giang Khoát, ở đây đúng là nóng hơn chỗ hai người bọn họ, giờ đã là 5 giờ chiều, nhiệt độ vẫn khá cao.

“Nóng,” Giang Khoát tự sờ trán mình, “Vừa rồi máy lạnh mạnh quá, tôi vẫn chưa kịp ra mồ hôi.”

“Đi chơi nghỉ hè là phải như thế này đó.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Cậu đang lo tôi nóng rồi khó chịu hả?” Giang Khoát hỏi.

“Không có,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi hỏi bừa vậy thôi.”

Giang Khoát bật cười: “Giờ cậu cạn tình thật đấy.”

“Chân tướng của tôi giờ giấu không nổi nữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hối hận hả? Quá muộn rồi.”

“Tôi lại thích chân tướng của cậu.” Giang Khoát xoa xoa lưng Đoàn Phi Phàm mấy cái.

“Cậu…” Đoàn Phi Phàm đang định nói gì thì đột nhiên hiểu ra, cậu đưa tay ra sờ sờ sau lưng, “Cậu vừa chùi cái gì lên lưng tôi phải không?”

“Tay tôi hơi bị ra mồ hôi.” Giang Khoát vẩy vẩy tay.

“… Được thôi,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Nguyện vì ngài phục vụ.”

*

Người rời khỏi ga rất đông, cả đám chen chúc trong đám đông từ từ đi ra ngoài.

“Chỗ Đổng Côn đúng là thành phố du lịch, khách tới chơi đông thật đó.” Giang Khoát nói.

“Ừ hứ.” Đoàn Phi Phàm nhảy lên một cái.

“Gì vậy?” Giang Khoát nhìn cậu, “Hớn hở thế?”

“Hơi bị hưng phấn.” Đoàn Phi Phàm lại nhảy cái nữa.

“Vậy sao?” Giang Khoát cười.

“Hai đứa mình cùng đi chơi xa mà.” Giang Khoát nói.

“Cũng có phải chưa đi chơi xa bao giờ đâu.” Giang Khoát nói.

“Khác hồi trước chứ.” Đoàn Phi Phàm nói, “Đây là bọn mình cùng đi chơi ở một thành phố lạ, cậu không cảm thấy rất tuyệt sao?”

“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.

“Vậy cậu không định nhảy một cái à?” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát vịn tay kéo của cái vali, nhảy lên một cái thật mạnh.     

[HẾT CHƯƠNG 141]

Chương sau: Đoàn Phi Phàm lại say gục rồi, mà lại gục rất đúng chỗ nữa.

- -----oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Phục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook