Tam Phục

Chương 146

Vu Triết

14/02/2023

Dương Khoa trích riêng phần kế hoạch tiến độ từ bản báo cáo trước đó, gửi cho Giang Khoát.

Vào giờ học, Giang Khoát rất ngoan ngoãn không xem ngay, buổi trưa, đi căng tin ăn trưa xong, về tới ký túc xá, cậu mới ôm laptop ngồi trên ghế bố ở 107 rồi bắt đầu nghiêm túc đọc.

Hồi đầu, đúng là Giang Khoát không đọc kỹ phần này, vì vốn dĩ chỉ là viết để đối phó với sếp Giang, Dương Khoa có thể viết một cách kỹ càng và toàn diện về lợi nhuận và phương hướng hiện tại của họ như vậy đã đủ mệt gần chết rồi. Sếp Giang cho tiền chắc chắn một phần cũng là vì xem bản kế hoạch này, nhưng dù thế nào thì cũng sẽ không cho cậu qua dễ dàng như thế, kiểu gì thì ông ấy cũng soi lỗ hổng trong kế hoạch tiến độ.

“Nói như vậy nghĩa là,” Giang Khoát xoay cái bút quay tít mù trên tay, “Cái thứ này, nhiều trang như vậy, nhiều chữ như vậy, thế mà sếp Giang lại đọc hết rồi hả?”

“Chính thế đó.” Đoàn Phi Phàm giữ cái bút trên tay cậu lại, “Cậu xoay thêm cái nữa là tôi chặt tay cậu đó, hoa hết cả mắt.”

“Con người sếp Giang ấy mà, nói là ông ấy không quan tâm nhưng xin tí tiền khởi nghiệp, ông ấy lại đòi tôi viết báo cáo. Còn nói là ông ấy quan tâm thì rõ ràng là biết cái này là do Dương Khoa viết rồi, ông ấy cũng vẫn cẩn thận xem hết. Nhưng nếu nói là ông ấy thực sự không quan tâm thì cái phần nội dung bên trong này, ông ấy còn lấy ra để bắt chẹt tôi. Còn nếu nói là ông ấy thực sự không để ý…” Giang Khoát đưa bút lên miệng, vừa cắn ngúc ngắc vừa nói, “Thì ông ấy…”

“Đừng nghịch nữa,” Đoàn Phi Phàm từ đằng sau đưa tay lấy cái bút ra khỏi miệng Giang Khoát rồi đưa tay che miệng cậu lại, “Chỉ có thể nói là cậu vẫn chưa hiểu rõ sếp Giang thôi. Ngay từ đầu, ông ấy đã nghiêm túc rồi, vụ kiện của ông ấy cũng cả đống việc, nhưng với cậu, mỗi bước ông ấy vẫn yêu cầu cậu làm theo những gì tự cậu đã hứa hẹn. Chỉ đơn giản vậy thôi.”

“Ừ.” Giang Khoát đáp.

Lúc Đổng Côn gõ cửa phòng ký túc, hai người vẫn đang trong tư thế đó, không kịp đổi. Giang Khoát đang ngồi, Đoàn Phi Phàm đứng sau lưng, tay bịt miệng Giang Khoát.

Đổng Côn đứng ở cửa phòng, nhìn hai người, nếu như hai người đang hôn nhau, chắc chắn Đổng Côn sẽ đóng cửa đi luôn, nhưng hai người rõ ràng là không phải như vậy, mà cửa cũng đang mở một nửa chứ không đóng.

“Đây là…” Đổng Côn nghiên cứu một giây, “Bắt cóc con tin hả? Mày có yêu cầu gì?”

“Tao muốn ăn malatang.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Tao sẽ mua cho mày.” Đổng Côn nói.

“Trong vòng một nốt nhạc phải có luôn.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Vậy mày bịt miệng cho cậu ta ngạt chết luôn đi.” Đổng Côn chỉ Giang Khoát.

Giang Khoát phì cười.

“Không có malatang thì mày chạy tới đây làm gì?” Đoàn Phi Phàm bỏ tay ra.

“Lát nữa bọn tao đi gặp lãnh đạo trường,” Đổng Côn nói, “Tao ở đây đợi Đinh Triết.”

Vốn dĩ cứ tưởng học kỳ này, bọn họ được chuyển sang khu ký túc mới, ở phòng mới, đi học bên tòa giảng đường mới, nhường khu khuôn viên với tòa ký túc cũ cho sinh viên năm nhất. Ai ngờ, đám sinh viên năm nhất lại được vào thẳng khu mới, quăng đám đàn anh ở lại khu cũ.

Việc này từ sau kỳ nghỉ hè đã bị bao nhiêu người tế sống, trên diễn đàn của trường liên tục có người phẫn nộ chất vấn nhà trường, hết ba câu rồi lại bảy câu hỏi dành cho Hiệu trưởng. Nhân tiện, người thân của Hiệu trưởng là Lư Hạo Ba cũng bị lôi ra chửi lây, tới mức liên tục lên top 3 bài hot trên diễn đàn, khá là thê thảm.

“Phải đấu tranh mới được.” Đổng Côn nói, “Cái gì tốt phải ưu tiên cho đàn anh trước chứ, tân sinh viên không chịu khổ một chút thì đâu có được.”

“Có được không đó?” Giang Khoát hỏi, “Thực ra… bên chỗ bọn tôi cũng đâu có khổ lắm.”

“Cậu im miệng,” Đổng Côn nói, “Hồi đầu, ai là người sống chết đòi ra ngoài sống hả? Không cho ra ngoài thì lại khiến toàn bộ dân ký túc phải chứng kiến trực tiếp dịch vụ đãi ngộ VIP của trung tâm thương mại. Cái cảnh một loạt nhân viên chăm sóc khách hàng VIP xách túi shopping đi vào ấy, đúng là khiến tôi được mở mang tầm mắt… Rồi lại còn cả cái máy giặt hơn mười ngàn tệ của ngài, rồi còn bạn trai của ngài nữa. Đương nhiên là bây giờ ngài cảm thấy cũng không khổ lắm rồi…”

“Lạc đề quá.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ai lạc đề trước hả?” Đổng Côn trừng mắt với Đoàn Phi Phàm.

“Bọn mày nói chuyện được với Hiệu trưởng sao?” Đoàn Phi Phàm nói, “Định làm loạn hả?”

“Thần kinh,” Đổng Côn xì một tiếng, “Hẹn thời gian với Hiệu trưởng rồi, gặp mặt chính thức đàng hoàng.”

“Năm hai có người tham gia không?” Giang Khoát hỏi.

“Có mấy người đại diện, chủ yếu là mấy người bọn tôi đi nói chuyện, bọn họ đi cho đủ quân số thôi.” Đổng Côn nói.

Ba người nói chuyện được một lát thì Đinh Triết từ ngoài cửa thò đầu vào: “Đi thôi.”

“Cố lên.” Đoàn Phi Phàm vẫy tay, “Vì quyền lợi của bà con.”

“Cố lên.” Giang Khoát cũng vẫy tay, “Đi bắt nạt ma mới đi.”

Đinh Triết cười hì hì: “Cần phải như vậy.”

Sau khi hai người đi rồi, Đoàn Phi Phàm ngồi xuống ghế: “Tôi cứ tưởng học kỳ này, cậu định ra ngoài ở cơ, không ngờ cậu vẫn ở ký túc.”

“Dù sao thì bây giờ cũng chẳng có ai kiểm tra điểm danh,” Giang Khoát bắt đầu gõ laptop, “Mãi tôi vẫn chưa hỏi cậu, có phải cậu chẳng mấy khi về ở bên nhà không vậy?”

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm thở dài, “Vẫn hơi không quen, bố tôi buổi tối bây giờ muộn nhất 10 giờ là đã ngủ rồi, hơi có tiếng động một tí là tỉnh giấc ngay.”

“Có hai phòng cơ mà?” Giang Khoát hỏi.

“Bố tôi để mở cửa phòng mà ngủ, tôi đi ra đi vào là ông ấy cũng tỉnh,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi cũng đâu thể mãi không ra ngoài được.”

“Vậy phải làm sao?” Giang Khoát nhìn cậu, “Cũng phải cố mà quen đi chứ, kiểu gì thì cũng đừng khiến ông ấy cảm thấy cậu đang tránh mặt ông ấy. Ông ấy đang vất vả giúp cậu đến thế mà.”

“Hai hôm trước, tôi cũng về đấy thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cuối tuần về ở một đêm, tần suất cũng gần như Đinh Triết.”

“Ừ,” Giang Khoát thở dài, “Bố cậu mãi vẫn chẳng có thời gian đi học lái xe, ban đầu thì bảo xong vụ xưởng sản xuất thì ông ấy đi ngay, giờ xưởng làm xong rồi, bọn mình lại định mở tiệm mới, rồi lại giao cho ông ấy, chắc chắn là ông ấy phải làm rồi.”

“Đợt này có thể được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mấy công việc giấy tờ tiền trạm, ông ấy cũng không lo được, việc lắp đặt thì để tôi kiếm người trông nom.”

“A,” Giang Khoát tiếp tục gõ laptop, “Sếp Giang định cho tôi chết luôn đây mà.”

“Viết cũng được kha khá rồi đấy chứ?” Đoàn Phi Phàm ghé lại nhìn nội dung trên màn hình.

Nghiêm túc mà nói thì Giang Khoát đúng là kiểu học hành lông bông, bình thường làm bài tập cũng chẳng ra sao, đi thi lại còn phải thi lại, nhưng cái thứ đang viết cho sếp Giang này thì lại khá là trôi chảy.

Mở đầu đưa ra một vài điểm chính, kết hợp các yếu tố không chắc chắn khi kế hoạch đầu tiên được lập ra, từ đó lần lượt đưa ra lý do và phương án giải quyết cho sự chậm trễ tiến độ. Các luận điểm nhỏ thì trình bày cụ thể địa điểm sẽ chọn và ngân sách, và đưa ra tiến độ hợp lý hơn.

“Có lúc tôi cảm thấy sếp Giang nói cũng không phải là không có lý,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu học cái trường này làm gì chứ?”

“Thì chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình thôi,” Giang Khoát nói, “Với lại bây giờ cũng chẳng có lý do gì phải bỏ sự nghiệp học hành cả. Còn cậu, sao lại học cái trường này?”

“Chẳng có cái gì học mà vô ích cả.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Chính thế đó.” Giang Khoát đưa tay vỗ vỗ má Đoàn Phi Phàm.

“Sếp Giang nhỏ nói chí phải.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

“Bớt lắm lời.” Giang Khoát nói.

“Được thôi.” Đoàn Phi Phàm cười.

*

Mấy hôm nay, hai người không về được bên chung cư, do Đại Pháo thừa lệnh sếp Giang, mấy hôm nay ở lại thành phố để canh gác.



Khi Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm tới Ngưu Tam Đao vào buổi chiều, Đại Pháo đã tới đó, đang giúp Từ Nam Nam kiểm hàng.

“Tiểu Từ,” Đoàn Phi Phàm nhìn cô gái, “Cậu có hứng thú dạy việc cho người mới không?”

“Được đó,” Từ Nam Nam gật đầu, tay thoăn thoắt sắp xếp hàng lên kệ, “Nhưng phải nhanh nhẹn một chút, tôi nóng tính lắm, không hợp với mấy người phản ứng chậm.”

“Không hỏi vì sao lại phải dạy người mới à?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Không cần hỏi, giờ ở tiệm nhiều việc,” Từ Nam Nam nói, “Bên xưởng kia cũng cần tuyển người, cậu Dương bảo còn một nhà hàng nữa cũng sắp mở, thiếu người mà.”

“Dạy việc cho người mới để thay công việc hiện giờ của cậu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Sau đó cậu qua giúp bên nhà hàng, được không?”

“Được hết.” Từ Nam Nam nói, “Cứ tiền nhiều là tôi OK, tôi cũng thích không khí ở tiệm chúng ta, mọi người đều rất vui vẻ gần gũi. Nhưng với việc ở chỗ này, tốt nhất nên có hai người, một người thì hơi quá sức, bên chú thím cũng nhiều việc quá rồi.”

“Được, vậy mấy hôm nữa thôi, tôi sẽ gọi người tới, cậu phụ trách phỏng vấn.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Cảm ơn sếp Đoàn nhỏ tin tưởng,” Từ Nam Nam gật đầu, tay bưng cái thùng, hất đầu ra hiệu với cậu, “Tránh đường.”

Đoàn Phi Phàm vội tránh đường cho cô gái.

“Lô hàng hôm qua, có kha khá bao bì bị cắt dính đó, mệt chết đi được,” Từ Nam Nam nói, “Bảo bọn họ cải thiện chất lượng chút được không, lâu lâu lại có mấy vấn đề kiểu này, hàng bán ở tiệm, tôi nhìn thấy thì còn sửa lại được, chứ shop online, hàng giao đi, người ta nhận được thì cảm giác thế nào chứ.”

“Ừ, để tôi nói với họ.” Đoàn Phi Phàm nói.

*

“Cô bạn Tiểu Từ kia kìa,” Đại Pháo nói nhỏ với Giang Khoát, “Cũng khá được đó.”

“Về mặt nào?” Giang Khoát lập tức nhướng một bên mày, nhìn Đại Pháo.

“Công việc! Đệt, về mặt công việc!” Đại Pháo khẽ hét lên, “Chứ còn phương diện nào được nữa? Hồi sáng tao tới, khách hơi bị đông, bên chú thím cũng bận, vậy mà cô ấy chạy tới chạy lui cả hai nơi, lo liệu được hết, tao chỉ nhìn thôi cũng thấy mệt.”

“Tháng sau có mấy nhân viên đều cần phải tăng lương,” Giang Khoát nói, “Lại còn hai người nghỉ việc nữa.”

“Thấy sướng không?” Đại Pháo hỏi.

“Việc này có gì mà sướng?” Giang Khoát nhíu mày, “Người này nghỉ thì phải tuyển người khác, tuyển người rồi lại còn phải có người dạy việc, chuyện này có gì mà vui? Mày ở công trường cả ngày chơi đùa với mọi người cho vui à?”

“Nhảm nhí, mấy người bên công trường chỗ tao toàn là cùng nhau vượt cả chặng đường mưa gió đó,” Đại Pháo nói, “Còn có cả kỳ nghỉ hai tháng, rồi lô ký túc đầu tiên cho công nhân trong thôn cũng xây xong rồi, cho bọn họ vào ở trước.”

“Lát nữa đi với tao một chuyến, tới hai nơi, đại thể là xem hai chọn một,” Giang Khoát nói, “Mày giúp tao xem một chút.”

“Đoàn Phi Phàm đâu?” Đại Pháo hỏi.

“Buổi chiều, cậu ấy phải sang xưởng, người của kho lạnh tới điều chỉnh thiết bị, mình bố cậu ấy lo không được.” Giang Khoát nói.

“Đệt,” Đại Pháo thở dài, “Hai đứa mày đúng là bận thật.”

“Đừng nói vuốt đuôi. Mày chưa thấy sếp Giang nhiều việc thế nào thì cũng phải thấy chú Hồ bố mày bận thế nào chứ,” Giang Khoát nói, “Thế mới gọi là bận.”

“Mợ nó chứ, sau này tao mà còn an ủi, khen ngợi hay tán thưởng gì mày một câu nữa thì tao không phải họ Hồ.” Đại Pháo nói.

“Mày mà ở cạnh tao thì vốn dĩ đã chẳng phải họ Hồ rồi, mày họ Pháo,” Giang Khoát vung tay, ném chìa khóa cho Đại Pháo, “Đi.”

“Đi xe tao đi, ở ngay ngoài cửa.” Đại Pháo nói.

“Đi Bentley,” Giang Khoát nói, “Ít tuổi thì phải dùng xe để góp oai.”

“Người ta sẽ chỉ cảm thấy mày là công tử bột chuyên tiêu tiền của nhà thôi.” Đại Pháo nói.

“Vậy là đủ rồi, công tử thì nhiều tiền mà, ít nhất sẽ không đến nỗi thuê được vài tháng đã sập tiệm, phải trả mặt bằng.”

*

Lúc Đại Pháo đi lấy xe, Giang Khoát lại đi tới đi lui một vòng trong tiệm, chú thím bán hàng lúc nào cũng khá bận, so với tiệm cũ, khách chắc còn đông hơn.

“Bên này chắc phải thuê thêm người đấy ạ.” Giang Khoát nói.

“Khỏi cần, vẫn lo được,” Chú nói khẽ, “Nhiều việc hơn bây giờ, chú vẫn lo được, đừng có tăng thêm chi phí.”

Giang Khoát không nói tiếp nữa, mấy việc thế này chỉ cần nhắc tới một câu là được, sau đó cứ thuê người tới đây luôn, bắt chú phải chấp nhận là xong.

“Thứ này cháu mua tốt đấy,” Chú chỉ cái ghế kiểu yên ngựa có bánh xe đang ngồi, “Chú còn chẳng biết có thứ đồ như vậy nữa, đi tới đi lui mà chẳng cần phải đứng dậy.”

“Nha sĩ toàn dùng ghế này đấy ạ.” Giang Khoát cười.

“Mua cho con bé Từ một cái đi,” Chú bảo, “Cả ngày từ sáng tới tối, con bé cứ phải đi tới đi lui suốt.”

“Được ạ.” Giang Khoát nói.

*

“Địa chỉ này hả?” Đại Pháo chỉ màn hình định vị, xác nhận lại với Giang Khoát.

“Đúng rồi.” Giang Khoát đưa mắt nhìn, “Chỗ này trước đây, bọn mình từng tới rồi, cái lần uống rượu ấy.”

“Chỗ đó khá là phù hợp đấy,” Đại Pháo nói, “Nhà hàng chủ đề bò nấu tương hàng đầu Ngưu Tam Đao là phải mở tại địa điểm như thế.”

“Phiền mày chôn giùm cái cụm từ làm tao mất toi 220 ngàn tệ ấy đi.” Giang Khoát nói.

“Tao tưởng là mày nghĩ ra chứ, là của Dương Khoa nghĩ ra hả?” Đại Pháo cười vang.

“Tao mà lại là người nghĩ ra được cái tên gọi kiểu đó sao!” Giang Khoát nói.

“Vậy thì mày nghĩ một cái tên đi.” Đại Pháo nói.

“Ngưu Tam Đao thì phải có rồi, tiếp đó…” Giang Khoát giơ tay làm động tác, “Là hai chữ lớn, Ngưu Khí (ngạo mạn).”

Đại Pháo im lặng một lúc rồi nhìn Giang Khoát: “Có hơi quê không đó?”

“Đúng là hơi dân dã,” Giang Khoát nói, “Nhưng lấy từ cụm ‘Ngưu khí xung thiên’, quê nhưng rất có hào khí, siêu trâu bò luôn.”

“Chậc…” Đại Pháo trầm tư một hồi lâu rồi gật gù, “Nghe cũng ý nghĩa ra phết, càng nghĩ càng có thấy nghe khá vừa tai.”

“Kể từ bây giờ, họ của mày không phải là Hồ nữa,” Giang Khoát nói, “Nhớ lấy điều đó.”

“Cái ông chú mày.” Đại Pháo chửi.

*



Mặt bằng đầu tiên là ở tầng hai một tòa nhà, không qua trung gian, chính chủ là một chị gái, rất phóng khoáng nhưng có vẻ thuộc kiểu phóng khoáng mà không dễ nói chuyện.

“Cậu thanh niên à, vị trí trung tâm phố thương mại kiểu này thì cậu không cần phải chọn,” Chị chủ nói, “Nói cho nhanh là chẳng có mặt bằng nào cho thuê, chứ đừng nói là bán. Cậu chỉ cần xác định cậu mở tiệm có phù hợp hay không, những việc khác không cần phải nghĩ.”

“Người thuê trước đây mở tiệm gì vậy?” Giang Khoát hỏi.

“Cà phê bánh ngọt,” Chị chủ nói, “Mở cũng gần một năm, phần thiết bị nội thất vẫn còn mới.”

“Phần nội thất thì em không dùng tới,” Giang Khoát nói, “Mới mở một năm đã đóng cửa, ngoài việc quản lý thì còn có liên quan đến vị trí, em cũng không thể không cần nghĩ gì hết được.”

“Cậu mở quán cà phê hay sao?” Chị chủ nhìn cậu, “Cậu định mở nhà hàng cơ mà, sao lại hỏi lý do thất bại của quán café chứ?”

“Để tổng kết chút thôi.” Giang Khoát nói. “Thất bại là cha của thành công mà.”

“Đừng có tổng kết bừa.” Chị chủ nói.

“Vâng.” Giang Khoát đáp.

Chị chủ quay đi hít một hơi, vừa định nói tiếp thì Đại Pháo đưa tay, kéo chị chủ đi tới đằng trước.

“Chị, chị nhìn trước đã, tiệm nhà ta không phải mặt đường, đúng không?”

“Lầu hai mà,” Chị chủ nói, “Cửa sổ nhìn ra phố đi bộ còn gì… Không phải lầu hai thì làm sao có được giá này. Trong hai cậu, ai là người quyết định? Cậu kia trông không giống người làm được việc đâu.”

“Chị hai, chị không biết rồi, cậu ta là gà nòi, con nhà doanh nhân đấy,” Đại Pháo nói, “Ngoài việc nói chuyện hơi thẳng ra thì chẳng có nhược điểm nào đâu. Nếu thật sự cậu ta thuê chỗ này thì chị thật sự khỏi lo, cứ ngồi nhà thu tiền là được.”

Giang Khoát cũng không để tâm cuộc nói chuyện của Đại Pháo với chị chủ, từ bãi đậu xe tới vị trí cửa hàng, cậu đã liên tục quan sát. Khu này không có nhà hàng lớn, toàn bộ đều là những cửa tiệm nhỏ có phong cách riêng, phía sau tiệm có chỗ đậu xe, nhưng cần phải từ ngoài đầu đường rẽ vào… và số lượng chỗ đậu xe tương đối ít.

Nhưng lượng người qua lại thì đúng là rất đông, buổi chiều ngày trong tuần mà cả con phố vẫn đông nghẹt người.

Cùng với chị chủ đi một vòng trong ngoài xong, Giang Khoát kỳ thực cũng không rõ ngoài vị trí với bài trí bên trong ra thì còn cần phải xem những gì. Nhưng cậu vẫn xem một lượt toàn bộ hệ thống điện nước, thông gió, cứu hỏa.

“Xem kỹ thật đấy,” Chị chủ nói, “Yên tâm, tôi có thể cho cậu xem bản thiết kế luôn.”

“Cảm ơn chị.” Giang Khoát nói.

Chị chủ hơi ngập ngừng: “Không cần khách sáo, nhưng hai cậu nên quyết định bây giờ luôn đi, nhiều người hỏi lắm, hôm nay tính cả hai cậu là nhóm thứ tư rồi đấy.”

“Chỗ này không phải là phù hợp lắm,” Giang Khoát nói, “Nhưng em cũng nói luôn với chị, em xem hai chỗ rồi chọn một, nên so với những người xem n chỗ rồi chọn một, khả năng thuê của em cao hơn. Hơn nữa, tiền thuê bao nhiêu không thuộc phạm vi em phải cân nhắc. Chị đợi em hai ngày.”

Vẻ mặt chị chủ có chút thay đổi: “Người khác cũng có bao nhiêu lựa chọn đâu, ai mà chẳng muốn mở tiệm ở đây chứ. Tôi đợi cậu hai ngày, cậu lại đi thuê chỗ khác, tôi lại phải đi kiếm người khác tới xem nhà à?”

Giang Khoát im lặng, tiếp tục đi quanh tiệm.

Đại Pháo vẫn đứng đó, nói chuyện với chị chủ.

Tuy rằng so với Đoàn Phi Phàm, kỹ năng giao tiếp của Đại Pháo vẫn còn thua, nhưng trong tình huống hiện tại thì cũng là đủ dùng.

*

Từ trong tiệm đi ra, Đại Pháo chốt lại với chị chủ là ngày mai sẽ trả lời.

“Tôi thấy chị ấy khá là cứng rắn, chắc không phải kiểu cần tiền thuê nhà lắm.” Đại Pháo khởi động xe, hai người phải lập tức đi luôn sang điểm cho thuê còn lại.

“Cho thuê không được là hạ giá thôi,” Giang Khoát nói, “Ở đây không có sẵn nhà hàng quy mô, chỉ toàn tiệm nhỏ, khách tới đa phần là nhóm nhỏ hai ba người, nếu là khách định đi nhà hàng thực sự lớn một chút, chắc chắn sẽ không chọn chỗ này. Trừ khi bọn mình đặc biệt nổi tiếng thì người ta sẽ chạy tới đây, nhưng bọn mình thì lại chưa được như vậy.”

“Được, vậy trước tiên đi xem chỗ bên kia đã.” Đại Pháo nói.

“Mày cũng đừng sợ người ta giành mất chỗ,” Giang Khoát nói, “Lúc tao gọi điện hẹn giờ tới xem, chị ấy còn chẳng hỏi kỹ tình hình của bên mình, nếu thật sự có đông khách hỏi thuê thì chẳng phải chị ấy sẽ kén chọn người hơn sao?”

“Ngài nói chí phải.” Đại Pháo nói.

“Họ Hồ vậy là không truyền nối tiếp được rồi nhỉ.” Giang Khoát nói.

“Mày còn không thôi đi hả?” Đại Pháo hét lên.

*

Cửa tiệm còn lại cũng ở gần khu thương mại, nhưng cách một con phố. Bên trung gian với chủ nhà cùng tới, chủ nhà là một người trung niên, trông có vẻ rất nhiệt tình và dễ nói chuyện.

Nhưng tiền thuê lại hơi cao, tuy không phải là không gánh được, nhưng Giang Khoát cảm thấy không cần thiết.

“Thôi bỏ chỗ này đi,” Đại Pháo ghé vào tai Giang Khoát nói, “Dựa trên kinh nghiệm dạn dày trong việc nhìn người, tao thấy tay này không dễ chơi, thuộc kiểu thấy mày làm ăn được thì sẽ kiếm chuyện tăng tiền nhà, khẩu Phật tâm sói đấy.”

… Không phải là khẩu Phật tâm xà sao?

“Với lại ông ta cũng không phải chỉ có một tiệm này,” Đại Pháo giải thích thêm, “Kiểu như vậy khó nói chuyện lắm.”

“Ừ.” Giang Khoát đáp.

Lý do Giang Khoát do dự là vì các cửa tiệm xung quanh đều là hạng trung hoặc bình dân, nếu như mở một “Nhà hàng chủ đề thịt bò cao cấp” thì đó cũng chẳng phải là lựa chọn của những người tới đây ăn uống.

“Không vấn đề,” Thấy được sự do dự của hai người, vẻ nhiệt tình trước đó lập tức biến mất, chủ nhà vừa xem điện thoại vừa nói, “Hai cậu có thể đi xem chỗ khác.”

“Được.” Giang Khoát nói.

*

“Bây giờ phải làm sao?” Lúc ngồi vào trong xe, Đại Pháo hỏi, “Bên chị Lý cũng không phù hợp, bên đó toàn tiệm nhỏ, chỗ chị ấy còn ở trên lầu hai.”

“Làm kiểu giả quán ăn gia đình cũng được,” Giang Khoát nói, “Phần chính không cần thay đổi, nội thất thì dựa theo bên đó cũng được.”

“Làm kiểu giả quán ăn gia đình là sao?” Đại Pháo hỏi.

“Thì là giả quán ăn gia đình đó.” Giang Khoát nhìn cậu ta, “Não không dùng được thì mày mang theo làm gì hả.”

“Được, hiểu rồi,” Đại Pháo nói, “Vậy bây giờ lại qua đó xem hả?”

“Không cần,” Giang Khoát lấy điện thoại ra, “Tao gọi điện trước đã.”

“Bàn với Đoàn Phi Phàm hả?” Đại Pháo hỏi.

Giang Khoát nhíu mày: “Bàn với sếp Giang.”

“Hô!” Đại Pháo kêu lên đầy kinh ngạc, “Hóa ra cũng biết tìm đến bố đấy nhỉ!”

[HẾT CHƯƠNG 145]

- -----oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Phục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook