Chương 70
Vu Triết
14/02/2023
Bố cậu trông tiều tụy hơn lần trước một chút, bọng mắt cũng rõ hơn.
Diện mạo dáng vẻ của bố, với Đoàn Phi Phàm, theo quán tính vẫn dừng lại ở mười năm về trước.
Tuy mấy năm gần đây cũng gặp bố, mỗi lần gặp đều có cảm giác bùi ngùi “Bố lại già đi một chút rồi”, nhưng có lẽ là thời gian gặp quá ngắn, dù có cộng dồn tất cả lại cũng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trong suốt mười năm qua.
Mỗi lần Đoàn Phi Phàm quay lưng rời khỏi nơi đây, người cha trong tâm trí Đoàn Phi Phàm vẫn mang dáng hình hồi cậu còn tiểu học, dù cho có đến thăm bao nhiêu lần cũng không thể bù đắp quãng thời gian dài đằng đẵng từ lúc cậu còn nhỏ cho tới khi khôn lớn.
“Con không cần phải an ủi bố,” Bố nhìn cậu, “Bố cũng chẳng phải người đáng thương gì, ngồi tù cũng chẳng phải oan, con không cần phải thận trọng dè dặt như vậy.”
“Đây cũng không phải con cố ý thận trọng,” Đoàn Phi Phàm cũng chống cằm nhìn bố, “Có sao nói vậy, quản giáo La cũng không bảo con nói chuyện với bố gì cả, chỉ bảo đến gặp một buổi, con thì thấy có cơ hội gặp thêm một lần thì cũng tốt.”
“Bố đợt này ấy mà,” Bố cậu thở dài, “Mắc chứng lo lắng thôi, con hiểu không? Mấy người Tiểu La cũng chẳng hiểu sao lại phát hiện ra.”
“Hiểu.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Con hiểu cái quái gì,” Bố cậu nói, “Bố cũng đọc một ít sách tâm lý, đều học từ sách ra đấy, con hiểu không?”
Đoàn Phi Phàm bật cười.
“Có điều…” Bố cậu ngẫm nghĩ, “Nói ra thế này cũng hơi quá, con chắc chắn sẽ thấy lo lắng, con lớn thế này rồi, sao có thể không lo lắng chứ.”
“Có thể không lo sao,” Đoàn Phi Phàm sờ sờ mặt, “Lo đến rám đen hết rồi này.”
Bố cậu chăm chú nhìn cậu: “Đúng là rám thật, chơi gì mà phơi nắng đến mức này?”
“Trượt tuyết,” Đoàn Phi Phàm nói, “Còn trượt một chuyến bên làn trượt trung cấp nữa.”
“Con để phơi mặt ra thế hả?” Bố cậu hỏi.
“Lúc trượt thì không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lúc leo lên trở lại thì có, thời gian đó dài hơn lúc trượt xuống nhiều.”
Bố cậu cười: “Có ngã không?”
“Có ngã,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Người khác trượt được một đoạn thì ngã, còn con thì đứng đó rồi cứ thế tự động trôi ra rồi ngã, sõng soài thẳng cẳng luôn.”
Bố cậu cẩn thận nhìn cậu hồi lâu.
“Thế nào?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Con có đen đi thì cũng vẫn rất đẹp trai phải không? Lúc ngã cũng ngã tư thế đẹp trai nhất.”
“Từ lần trước gặp tới giờ chưa được mấy hôm,” Bố cậu nói, “Mà sao cảm giác như con lại lớn lên một chút.”
“Vậy sao,” Đoàn Phi Phàm đáp, “Nhưng vẫn đẹp trai phóng khoáng xuất chúng.”
“Ở trong đây, một ngày dài như một năm, tới mức tất cả đều tê liệt, cứ nhìn thấy mọi người là lại cảm thấy chớp mắt đã nhiều năm trôi qua như vậy,” Bố cậu thở dài, “Có lúc bố nói chuyện với mấy lão kia, nghe kể người nhà họ viết thư, nhắc tới mấy thứ đồ mới lạ, bố với bọn họ trong này chưa nghe thấy bao giờ, có một tay ở phòng bên cạnh, vào sau bọn bố mấy năm, rất ra vẻ ta đây, như thể đã từng dùng mấy thứ đó hết rồi.”
“Mấy thứ đồ công nghệ mới bây giờ không khó hiểu đâu, chỉ việc bấm mấy cái, chữ to, có thể nhìn rõ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bố cứ đốp lại hắn, ai không biết dùng hả, có gì mà phải ra vẻ như thế.”
Bố cậu cười rồi thở dài, không nói gì.
Đoàn Phi Phàm trong giây lát cũng không biết nói gì, định kể chuyện đi chơi như Giang Khoát đã nói, nhưng tình trạng bố bây giờ thế này, cậu không chắc bố nghe mấy chuyện đó liệu có vui không, hay lại làm nặng nề thêm cảm giác xa lạ của bố với thế giới bên ngoài.
“Chẳng còn mấy ngày nữa là Tết rồi,” Bố cậu chật vật tìm chủ đề nói chuyện, “Ở tiệm có bận không?”
“Vẫn ổn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mấy hôm trước, chú phải nhờ người tới giúp việc, con về là gửi ngay chỗ hàng đang bị dồn lại, coi như vẫn xoay xở được.”
“Mua đồ Tết chưa?” Bố cậu hỏi.
“Chưa ạ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chuyện này đơn giản, con về rồi kiếm cái xe kéo đi một vòng quanh chợ là mua đủ, có điều phải chạy một chuyến để gửi cho bà một ít. Bác gái con xách đồ qua cho bà, bà còn oán trách, bảo thằng hai thằng ba vẫn chưa mang đồ cho bà.”
“Bà cụ này,” Bố cậu cười, “Mang cho bà con ít kẹo lạc đi, bố với bà đều thích ăn, trước đây Tết toàn mua cho bà món đó.”
“Vâng.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Tiệm kẹo lạc nhà kia đã đóng cửa được mấy năm, ông già làm kẹo bảo làm không nổi nữa nên về quê, lúc dẹp tiệm, chú của Đoàn Phi Phàm còn sang giúp dọn dẹp.
Nhưng chuyện này Đoàn Phi Phàm chưa nói với bố, nói rồi bố lại buồn, trong những năm bố không được thấy, những thứ quen thuộc cứ lần lượt biến mất.
“Ông già bán kẹo không ở đó nữa hả?” Bố cậu đột nhiên hỏi.
“Có chứ,” Đoàn Phi Phàm vội nói, “Sao lại nói người ta không ở đó nữa?”
Bố cậu nheo mắt nhìn cậu: “Con nói dối bố.”
“Con nói dối bố làm gì?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ông già đó ít nhất là không còn ở trong chợ nữa,” Bố cậu nói, “Nếu còn, chắc chắn con đã liến láu kể cho bố nghe một thôi một hồi rồi, coi như tìm được đề tài nói chuyện.”
“…Đậu.” Đoàn Phi Phàm không khỏi thán phục.
“Nhiều năm thế rồi, chuyển đi hay chết rồi,” Bố cậu nói, “Cũng không có gì lạ cả.”
“Bố đừng nói lung tung! Người ta đã chết đâu!” Đoàn Phi Phàm trợn mắt.
“Vậy thì là chuyển đi rồi phải không?” Bố cậu không bỏ cuộc, nhất quyết xác định bằng được.
“Vâng,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nói làm kẹo mệt quá, tuổi cao sức yếu làm không nổi nữa nên về quê rồi.”
“Hầy…” Bố cậu thở một hơi dài thườn thượt, “Con xem, có sao nói vậy chẳng phải là được rồi sao, lại còn lừa bố.”
Đoàn Phi Phàm không nói gì.
“Là vì con lo bố cảm thấy ngoài kia thay đổi nhiều quá sẽ sợ phải không?” Bố cậu nói.
Đoàn Phi Phàm nhìn bố.
“Nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ lại không thay đổi nhiều sao,” Bố cậu nói, “Thế này có là gì.”
“Đúng vậy, vốn dĩ cũng chẳng có gì to tát.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Sau này không cần lo bố thế nọ thế kia, rồi tốn công sức lừa bố,” Bố cậu nói, “Mọi người nên sống thế nào thì cứ sống thế ấy, không cần phải nghĩ sau khi bố ra rồi thì phải thế nọ thế kia, không cần phải bận tâm đến bố, đừng bận tâm đến bố, hiểu không? Bao năm qua không có bố, mọi người đều sống tốt mà, không phải sao? Sau này cũng…”
“Đoàn Anh Kiệt! Con mười năm rồi không có bố mẹ, mười năm rồi không có nhà!” Đoàn Phi Phàm không kìm được cảm xúc của mình, hơi cao giọng, “Hai người cứ thế vất con lại, lần lượt bỏ đi, bây giờ lại còn muốn bảo con tiếp tục không có bố, tiếp tục không có nhà hay sao?”
Bố cậu sững người.
“Con đợi bao nhiêu năm như vậy,” Đoàn Phi Phàm hạ thấp giọng, “Cuối cùng chỉ một câu ‘Cứ coi như không có bố’ phải không? Chuyện này còn tàn nhẫn hơn việc con tự mình lớn lên, bố hiểu không hả? Con mất đi cái gì không quan trọng, con chỉ muốn đợi đến khi con có được cái của con, nhà của con, bố của con! Hiểu không hả?”
Bố cậu đặt ống nghe xuống, hai tay ôm mặt, rất lâu không động đậy.
Đoàn Phi Phàm cũng không nói nữa, im lặng nhìn hai tay của bố.
Giống như khuôn mặt, bàn tay bố cũng đã mang dấu vết của tuổi tác, không còn đẹp như hồi trẻ nữa. Bà bảo tay của Đoàn Phi Phàm rất giống tay bố, ngón tay dài, nhìn rất mạnh mẽ.
“Kiểu bàn tay chỉ táng một cái là đủ làm người ta trẹo cổ.” Bà bảo.
Cách miêu tả này, rất nhiều năm, cứ nghĩ tới là Đoàn Phi Phàm lại thấy buồn cười, nhưng tay bố giờ đã không còn kiểu đẹp đẽ của những năm tháng đó nữa, đã mang những vết nứt nẻ li ti.
“Về đi,” Bố cậu hạ tay xuống, cầm ống nghe lên, “Hôm nay bố xem dự báo thời tiết, sắp có tuyết rơi rồi, về sớm chút đi.”
“Dạ.” Đoàn Phi Phàm nhìn bố.
“Bố không khóc,” Bố cậu nói, “Chỉ là bị con trai giáo huấn, nên hơi ngại một chút.”
“Ai giáo huấn bố chứ…” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tết không cần phải tới thăm bố, gọi điện là được rồi,” Bố cậu nói, “Mọi người cứ ăn Tết vui vẻ, bảo bà là bố vẫn ổn.”
“Dạ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Đúng rồi, Đoàn Lăng mua cho bố đôi quần lót giữ nhiệt, con mang tới cho bố.”
“Con bé này,” Bố cậu bật cười, “Còn lo lắng hơn cả bố nó.”
“Vậy con đi đây,” Đoàn Phi Phàm nói, “Qua Tết lại gặp bố.”
“Được, về đi.” Bố cậu vẫy tay.
*
Lúc Đoàn Phi Phàm ra đến trạm xe buýt, trên trời tuyết bắt đầu rơi, gió cũng thổi mạnh hơn so với lúc đến.
Đoàn Phi Phàm kéo khăn lên cao, đội mũ lên.
Bốn phía không người đi đường, trạm xe cũng chỉ có mình cậu đang đứng trơ trọi ở đây, trông thật vô cùng thảm.
Cậu lấy điện thoại ra, gọi cho Văn đại ca.
“Ông già trước đây bán kẹo lạc, anh còn nhớ không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Nhớ chứ, lão Tống,” Văn đại ca nói, “Sao hả?”
“Anh có số điện thoại gì đó của ông ấy không?” Đoàn Phi Phàm nói, “Em muốn xem thử ông ấy còn làm được kẹo lạc không.”
“Có, để anh tìm,” Đầu bên kia, Văn đại ca bấm chuột, “Chú mày muốn cũng hay ghê, lão Tống đi lại còn chật vật thế kia, vậy mà đòi làm kẹo lạc cho chú mày sao? Muốn ăn kẹo lạc thì bên cửa Bắc chẳng phải có một tiệm à?”
“Em muốn mua một ít cho bố em.” Đoàn Phi Phàm nói.
Bên Văn đại ca im lặng một thoáng, một lát sau mới nghe thấy tiếng bấm chuột: “Quả là một tấm lòng hiếu thảo.”
“Sao nghe như chửi em vậy.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Anh cảm động khen mày đó!” Văn đại ca nói, “Anh chửi mà mày còn không nhận ra sao?”
Đoàn Phi Phàm cười: “Cảm ơn anh.”
“Nào, tìm được rồi,” Văn đại ca nói, “Để anh gửi cho mày.”
*
Cả căn phòng phơi nắng tràn ngập mùi hương trà trái cây mà Giang Liễu Liễu ủ. Mẹ Giang Khoát lấy mảnh vải ướm thử trên người Bôn Bôn, ướm mấy lần rồi lấy bút vẽ một đường.
“Không phải chứ,” Giang Khoát nhìn mẹ, “May quần áo mà mẹ làm kiểu này ấy hả?”
“Cắt may lập thể đó, con thì biết gì.” Mẹ cậu vẽ mấy vòng tròn với đường nét trên miếng vải, sau đó lấy kéo cắt ra.
“Uống không?” Giang Liễu Liễu rót trà cho mình rồi nhìn chén trà của Giang Khoát.
“Không uống loại trà thuộc khúc thấp nhất của chuỗi khinh bỉ này.” Giang Khoát nói.
“Anh mới là người thuộc khúc thấp nhất của chuỗi khinh bỉ trong cái nhà này ấy,” Giang Liễu Liễu rót trà cho cậu, “Lại còn kén với chọn trà nữa.”
Giang Khoát thở dài, lướt bấm điện thoại.
Mẹ cậu hai hôm nay rảnh rỗi, muốn kiểm tra tài chính của cậu, cậu định in sao kê ra cho mẹ xem.
“Anh con ba ngàn rưỡi thật sự sống nổi qua một tháng sao?” Mẹ cậu hỏi Giang Liễu Liễu.
“Anh ấy ở trường không ra ngoài thì cũng chẳng phải chi tiêu gì,” Giang Liễu Liễu nói, “Lại còn đi làm thêm nữa.”
“Học kỳ sau con lại đi làm tiếp hả?” Mẹ Giang Khoát nhìn cậu.
“Không làm nữa,” Giang Khoát nói, “Con phải làm thứ khác rồi.”
“Thứ khác gì?” Mẹ cậu hỏi.
“Bò nấu tương,” Giang Khoát nhìn mẹ, “Mẹ muốn đầu tư chút không?”
“Tiền của con không đủ hả?” Mẹ cậu cúi xuống cắt vải, “Quả nhiên là tiêu quá ba ngàn rồi…”
“Dì Lưu~” Giang Khoát hét lên, “Phiền dì mang giúp cháu thứ vừa in ra ở máy in với~”
“Được rồi~~~” Dì Lưu đáp.
“Cho mẹ xem thành quả lao động gian khổ của con,” Giang Khoát nói, “Tiệm café của mẹ sắp mất rồi, không đầu tư cho tiệm bò nấu tương sao?”
“Ai bảo con tiệm café sắp mất?” Mẹ cậu liếc cậu một cái.
“Chẳng phải hai người cược nhau sao?” Giang Khoát ngồi thẳng dậy, “Mẹ bảo con chắc chắn ba ngàn rưỡi không đủ, mẹ mà thua thì mất tiệm café cho sếp Giang, có chuyện này không?”
“Có.” Mẹ cậu nói.
Dì Lưu cầm tập sao kê cậu mới in ra mang tới, Giang Khoát nhận lấy, rồi cầm xấp giấy huơ huơ trước mặt mẹ: “Không tiêu quá nha, tiệm café của mẹ tiêu rồi!”
“Sếp Giang bảo sẽ tặng mẹ tiệm café.” Mẹ cậu bảo.
Giang Liễu Liễu ngồi cạnh bưng ly trà cười thành tiếng.
“Chết tiệt!” Giang Khoát nổi giận đùng đùng, nhảy dựng dậy, đi đi lại lại trong phòng, “Hai người quả xứng là vợ chồng, cáo già xảo quyệt, bắt tay câu kết, đôi lứa xứng đôi…”
“Tiệm bò nấu tương là Đoàn Phi Phàm định mở hả?” Mẹ cậu bình thản chuyển đề tài.
“Con định mở một tiệm bán online,” Giang Khoát thuận miệng trả lời, sau đó mới nhớ ra vẫn chưa nổi giận xong, liền gầm lên một tiếng: “Đôi lứa xứng đôi!”
“Anh ấy chẳng phải đã bán trên mạng rồi đó thôi?” Giang Liễu Liễu hỏi.
“Cậu ấy chỉ nhận đặt hàng cho khách quen qua WeChat thôi, số lượng không lớn, lại còn có mùa ít khách nữa,” Giang Khoát ngồi xuống, “Mở cửa tiệm thật thì có thể không được nhanh cho lắm, tiệm online thì chỉ cần có bếp làm có thể làm được rồi, chỉ là có một đống giấy chứng nhận phải làm…”
So với mở chi nhánh, mở trước một tiệm bán lẻ online sẽ đơn giản an toàn hơn, đối với chú Đoàn Phi Phàm mà nói, tiệm online này không độc lập với tiệm Ngưu Tam Đao bây giờ.
“Sao không làm cả hai cùng lúc? Tiền của con đủ mà,” Mẹ cậu nhìn tờ giấy cậu đưa, “Oa, những năm qua con kiếm được từ bố mẹ nhiều ra phết đó, Giang Tiểu Khoát à.”
“Cho mẹ xem chi tiêu, mẹ còn để ý con có bao nhiêu tiền sao?” Giang Khoát nói.
“Thương hiệu với công nghệ đều là của nhà chú Đoàn Phi Phàm phải không,” Mẹ cậu nói, “Ông ấy ủy quyền chưa? Thỏa thuận ký kết thế nào? Đến lúc thì chia phần trăm ra sao?”
“Bố Đoàn Phi Phàm cũng có cổ phần, cụ thể không biết phân chia thế nào,” Giang Khoát nói, “Họ làm ăn theo luật giang hồ, nếu là tiệm online thì tạm thời không phải là độc lập với Ngưu Tam Đao, cứ chia tương đối, sau này có thay đổi thì sẽ bàn kỹ hơn.”
“Mơ hồ vậy sao?” Mẹ cậu hỏi.
“Dạ,” Giang Khoát gật đầu, “Điều này Đoàn Phi Phàm cũng biết.”
“Bố cậu ấy… cũng ở tiệm sao?” Mẹ cậu nói, “Sao chưa nghe mấy đứa nhắc tới bao giờ.”
Giang Khoát im lặng.
Việc của bố Đoàn Phi Phàm, cậu có nói với Đại Pháo, Đại Pháo có thể giữ kín, không nói với ai khác, nhưng nếu như nói với mẹ… Đương nhiên, mẹ cậu cũng sẽ không nói với người khác, nhưng cậu vẫn chưa biết liệu có thể cho sếp Giang với mẹ cậu biết chuyện này không.
“Sát thủ hả?” Mẹ cậu hỏi, “Hay gián điệp?”
“Sau này có dịp thì mẹ tự hỏi cậu ấy đi.” Giang Khoát nói.
“Được,” Mẹ cậu cũng không cố hỏi, “Con muốn làm thì cứ làm, dù sao thì mẹ thấy con học trường này cũng chỉ là để trải nghiệm cuộc sống, có điều giấy tờ chứng nhận gì đó là phải xắn tay lên mà làm đấy.”
“Dạ, qua Tết con về trường làm luôn mấy thứ này.” Giang Khoát nói.
Giang Liễu Liễu ngồi cạnh tặc lưỡi một cái.
“Đi đi, cũng đúng lúc sau Tết mẹ cũng bận, trong nhà chẳng có ai,” Mẹ cậu giũ miếng vải đã cắt xong trên tay, đứng dậy, “Bôn à, đi thôi, bà đi may áo cho con nào…”
*
Sau khi mẹ cậu đi, Giang Khoát để điện thoại xuống, cầm chén trà uống mấy hớp. Lúc Giang Liễu Liễu rót trà, cậu chìa cái chén qua: “Rót thêm cho anh chút.”
Giang Liễu Liễu rót trà cho cậu: “Hai người có chuyện gì đúng không?”
“Hai người nào?” Giang Khoát hỏi.
“Anh, với người con trai tên ba chữ giấu mặt sau lưng bạn trai tin đồn của anh ấy.” Giang Liễu Liễu nói.
Giang Khoát sững người một thoáng rồi mới hiểu ra, đột nhiên cậu cười tới mức suýt nữa cầm không nổi chén trà, phải vội vàng đặt xuống bàn.
“Nếu không có chuyện gì,” Giang Liễu Liễu cầm tách trà, đầu ngón tay khẽ ngõ lên tách, “Thì cũng chẳng cần phải tránh nhắc tới bố anh ấy như vậy. Sợ làm hỏng hình ảnh Đoàn Phi Phàm trước mặt vợ chồng sếp Giang hả?”
“Em đúng là rảnh thật đó, ngày nào cũng quan sát kỹ ghê, trước đây không phát hiện ra em lại quan tâm đến anh trai vậy đó.” Giang Khoát nói.
“Trước đây anh cũng có yêu đương đâu,” Giang Liễu Liễu nói, “Em ấy mà, bản thân không yêu đương, nhưng buôn chuyện đề tài này thì em cũng hơi có hứng thú đó.”
“Thế này chẳng khớp với thiết lập nhân vật kiểu lạnh lùng của em gì cả, Giang Liễu Liễu.” Giang Khoát nhắc nhở Giang Liễu Liễu.
“Em thích thiết lập kiểu này đó,” Giang Liễu Liễu gác chân lên ghế bên cạnh, “Yên tâm, chuyện này em sẽ giữ bí mật.”
“Cái gì mà phải giữ bí mật chứ?” Giang Khoát nói.
“Chuyện này anh đã nói xong rồi mà,” Giang Liễu Liễu nói, “Không phải sao?”
Giang Khoát tặc lưỡi.
“Chuyện tình cảm anh cứ làm theo ý mình là được,” Giang Liễu Liễu nói, “Còn mở tiệm là tiền bạc phân minh, đừng để sau này chia tay rồi còn lằng nhằng chuyện tiền nong.”
“Ầy?” Giang Khoát nhìn Giang Liễu Liễu, “Em nói câu này là cực kỳ bất lợi cho tình anh em đó, biết không hả?”
“Hầy, em nói gì kệ em,” Giang Liễu Liễu nói, “Có tật giật mình à.”
*
Mấy ngày gần Tết, lô hàng bò nấu tương của Ngưu Tam Đao nhìn chung đã gửi xong, Giang Khoát chứng kiến toàn bộ quá trình đó trên Vòng bạn bè của mình.
[Chỉ thị như sau] Qua Tết rồi tính.
[Chỉ thị như sau] Gửi xong rồi
[Chỉ thị như sau] Hết rồi, làm nhiều như vậy mà… Có chửi tôi cũng không có nha
[Chỉ thị như sau] Ngày gửi hàng cuối cùng
[Chỉ thị như sau] Đừng có hối, nhân viên chuyển phát nhanh đã bị tôi đuổi đi ba người rồi đó
“Có thể thư thả vài ngày rồi nhỉ,” Giang Khoát ngồi trên ghế nghỉ ngơi ở trường đua ngựa, “Ngày mai không phải ngủ tới trưa mới dậy sao?”
“Ngày mai buổi sáng tôi về làng một chuyến.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Làm gì?” Giang Khoát hỏi.
“Đi kiếm ông già hồi trước bán kẹo lạc chỗ bọn tôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ông ấy đóng cửa về quê, tôi đi kiếm ông ấy mua ít kẹo.”
“Kẹo lạc là cái gì?” Giang Khoát lập tức thấy hứng thú, “Tôi cũng muốn ăn.”
“Cất đi cho cậu một ít nhé, đợi tới lúc cậu về trường thì nếm thử, kẹo đó có thể để được khá lâu.” Đoàn Phi Phàm cười, “Chỉ sợ cậu Tết ăn toàn nem công chả phượng đắt cắt cổ rồi ăn sang kẹo này, lại thấy hóa ra cũng chẳng có gì đặc biệt.”
“Không đâu,” Giang Khoát nói, “Tôi thích ăn đồ ngọt, nhưng kẹo lạc chỗ khác không bán hả? Phải về làng mua sao?”
“Bố tôi với bà tôi thích ăn tiệm đó, hôm trước bố tôi còn bảo tôi Tết mang cho bà một ít,” Đoàn Phi Phàm thở dài, “Ai ngờ người ta về quê rồi, bố tôi chắc buồn phải biết.”
“Thế giới bên ngoài càng lúc càng xa lạ, phải không?” Giang Khoát nói.
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi liên lạc với ông già đó rồi, ông ấy không làm kẹo nữa, nhưng Tết đến, nhà ông ấy tự làm một ít để nhà ăn, tôi định nhờ ông ấy nhân tiện làm thêm một ít cho tôi.”
“Có nhớ tôi không?” Giang Khoát hỏi.
“Cũng bình thường.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Được,” Giang Khoát gật đầu, “Cúp máy nha Tiểu Đoàn.”
“Ấy ấy ấy ấy… Tiểu Giang Tiểu Giang Tiểu Giang,” Đoàn Phi Phàm vội nói một tràng, “Nhớ nhớ nhớ nhớ nhớ, nhớ vô cùng, nhớ tới mức tối qua ngủ còn mơ thấy nữa.”
“Mơ thấy gì?” Giang Khoát hỏi.
“Cậu đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tôi làm sao, cậu nằm mơ cũng phải có tình tiết chứ?” Giang Khoát nói.
“Chẳng có tình tiết gì cả,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mơ kiểu này mà còn có tình tiết gì được chứ…”
Giang Khoát sững người hồi lâu, sau đó mới hiểu ra: “Đệt.”
Đoàn Phi Phàm bật cười: “Thật xấu hổ quá, cái chính là chuyện này tôi cũng không tự kiểm soát được.”
“Đệt,” Giang Khoát cũng cười, “Cậu đúng là không biết ngượng.”
“Bình thường tôi vẫn không biết ngượng mà,” Đoàn Phi Phàm hắng giọng, cười đầy nhẹ nhõm, “Hôm nay cậu không ở nhà sao?”
“Ra ngoài với bọn Đại Pháo,” Giang Khoát đưa mắt nhìn về phía Đại Pháo đang cưỡi ngựa chậm rãi đi lại, “Một đám vô công rỗi nghề.”
“Chơi gì đó?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
Chơi gì đó?
Xem phim?
Shopping?
Cái nào nghe có vẻ tự nhiên hơn nhỉ…
Con ngựa của Giang Khoát ở đằng sau hí lên một tiếng, Giang Khoát giật mình quay lại, hung dữ đưa tay chỉ chỉ nó.
“Cưỡi ngựa hả?” Đoàn Phi Phàm xem ra đã nghe thấy.
“…Ừ.” Giang Khoát đành đáp lại.
“Chỗ bọn tôi cũng có trường đua ngựa, nhưng không phải kiểu câu lạc bộ của cậu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Loại bình dân. Đợi sau Tết cậu về trường, bọn mình đi chơi một lần nhé.”
“Được.” Giang Khoát lập tức vỗ đùi.
“Nhưng tôi chưa cưỡi bao giờ.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tôi dạy cậu,” Giang Khoát nói, “Thông thường bán trọn gói từ 10 buổi trở lên, giá lấy 9000 đi, khuyến mãi cho cậu, học thử một buổi thì 1000.”
“Đáng ra không nên đưa tiền trong ống heo cho cậu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Không ngờ luôn đó!” Giang Khoát cực kỳ vui vẻ, “Đoàn Phi Phàm! Hồi đó không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay!”
“Chuyện đó ai mà ngờ được chứ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nằm mơ cũng không ngờ tới.”
[HẾT CHƯƠNG 69]
- -----oOo------
Diện mạo dáng vẻ của bố, với Đoàn Phi Phàm, theo quán tính vẫn dừng lại ở mười năm về trước.
Tuy mấy năm gần đây cũng gặp bố, mỗi lần gặp đều có cảm giác bùi ngùi “Bố lại già đi một chút rồi”, nhưng có lẽ là thời gian gặp quá ngắn, dù có cộng dồn tất cả lại cũng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trong suốt mười năm qua.
Mỗi lần Đoàn Phi Phàm quay lưng rời khỏi nơi đây, người cha trong tâm trí Đoàn Phi Phàm vẫn mang dáng hình hồi cậu còn tiểu học, dù cho có đến thăm bao nhiêu lần cũng không thể bù đắp quãng thời gian dài đằng đẵng từ lúc cậu còn nhỏ cho tới khi khôn lớn.
“Con không cần phải an ủi bố,” Bố nhìn cậu, “Bố cũng chẳng phải người đáng thương gì, ngồi tù cũng chẳng phải oan, con không cần phải thận trọng dè dặt như vậy.”
“Đây cũng không phải con cố ý thận trọng,” Đoàn Phi Phàm cũng chống cằm nhìn bố, “Có sao nói vậy, quản giáo La cũng không bảo con nói chuyện với bố gì cả, chỉ bảo đến gặp một buổi, con thì thấy có cơ hội gặp thêm một lần thì cũng tốt.”
“Bố đợt này ấy mà,” Bố cậu thở dài, “Mắc chứng lo lắng thôi, con hiểu không? Mấy người Tiểu La cũng chẳng hiểu sao lại phát hiện ra.”
“Hiểu.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Con hiểu cái quái gì,” Bố cậu nói, “Bố cũng đọc một ít sách tâm lý, đều học từ sách ra đấy, con hiểu không?”
Đoàn Phi Phàm bật cười.
“Có điều…” Bố cậu ngẫm nghĩ, “Nói ra thế này cũng hơi quá, con chắc chắn sẽ thấy lo lắng, con lớn thế này rồi, sao có thể không lo lắng chứ.”
“Có thể không lo sao,” Đoàn Phi Phàm sờ sờ mặt, “Lo đến rám đen hết rồi này.”
Bố cậu chăm chú nhìn cậu: “Đúng là rám thật, chơi gì mà phơi nắng đến mức này?”
“Trượt tuyết,” Đoàn Phi Phàm nói, “Còn trượt một chuyến bên làn trượt trung cấp nữa.”
“Con để phơi mặt ra thế hả?” Bố cậu hỏi.
“Lúc trượt thì không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lúc leo lên trở lại thì có, thời gian đó dài hơn lúc trượt xuống nhiều.”
Bố cậu cười: “Có ngã không?”
“Có ngã,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Người khác trượt được một đoạn thì ngã, còn con thì đứng đó rồi cứ thế tự động trôi ra rồi ngã, sõng soài thẳng cẳng luôn.”
Bố cậu cẩn thận nhìn cậu hồi lâu.
“Thế nào?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Con có đen đi thì cũng vẫn rất đẹp trai phải không? Lúc ngã cũng ngã tư thế đẹp trai nhất.”
“Từ lần trước gặp tới giờ chưa được mấy hôm,” Bố cậu nói, “Mà sao cảm giác như con lại lớn lên một chút.”
“Vậy sao,” Đoàn Phi Phàm đáp, “Nhưng vẫn đẹp trai phóng khoáng xuất chúng.”
“Ở trong đây, một ngày dài như một năm, tới mức tất cả đều tê liệt, cứ nhìn thấy mọi người là lại cảm thấy chớp mắt đã nhiều năm trôi qua như vậy,” Bố cậu thở dài, “Có lúc bố nói chuyện với mấy lão kia, nghe kể người nhà họ viết thư, nhắc tới mấy thứ đồ mới lạ, bố với bọn họ trong này chưa nghe thấy bao giờ, có một tay ở phòng bên cạnh, vào sau bọn bố mấy năm, rất ra vẻ ta đây, như thể đã từng dùng mấy thứ đó hết rồi.”
“Mấy thứ đồ công nghệ mới bây giờ không khó hiểu đâu, chỉ việc bấm mấy cái, chữ to, có thể nhìn rõ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bố cứ đốp lại hắn, ai không biết dùng hả, có gì mà phải ra vẻ như thế.”
Bố cậu cười rồi thở dài, không nói gì.
Đoàn Phi Phàm trong giây lát cũng không biết nói gì, định kể chuyện đi chơi như Giang Khoát đã nói, nhưng tình trạng bố bây giờ thế này, cậu không chắc bố nghe mấy chuyện đó liệu có vui không, hay lại làm nặng nề thêm cảm giác xa lạ của bố với thế giới bên ngoài.
“Chẳng còn mấy ngày nữa là Tết rồi,” Bố cậu chật vật tìm chủ đề nói chuyện, “Ở tiệm có bận không?”
“Vẫn ổn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mấy hôm trước, chú phải nhờ người tới giúp việc, con về là gửi ngay chỗ hàng đang bị dồn lại, coi như vẫn xoay xở được.”
“Mua đồ Tết chưa?” Bố cậu hỏi.
“Chưa ạ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chuyện này đơn giản, con về rồi kiếm cái xe kéo đi một vòng quanh chợ là mua đủ, có điều phải chạy một chuyến để gửi cho bà một ít. Bác gái con xách đồ qua cho bà, bà còn oán trách, bảo thằng hai thằng ba vẫn chưa mang đồ cho bà.”
“Bà cụ này,” Bố cậu cười, “Mang cho bà con ít kẹo lạc đi, bố với bà đều thích ăn, trước đây Tết toàn mua cho bà món đó.”
“Vâng.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Tiệm kẹo lạc nhà kia đã đóng cửa được mấy năm, ông già làm kẹo bảo làm không nổi nữa nên về quê, lúc dẹp tiệm, chú của Đoàn Phi Phàm còn sang giúp dọn dẹp.
Nhưng chuyện này Đoàn Phi Phàm chưa nói với bố, nói rồi bố lại buồn, trong những năm bố không được thấy, những thứ quen thuộc cứ lần lượt biến mất.
“Ông già bán kẹo không ở đó nữa hả?” Bố cậu đột nhiên hỏi.
“Có chứ,” Đoàn Phi Phàm vội nói, “Sao lại nói người ta không ở đó nữa?”
Bố cậu nheo mắt nhìn cậu: “Con nói dối bố.”
“Con nói dối bố làm gì?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ông già đó ít nhất là không còn ở trong chợ nữa,” Bố cậu nói, “Nếu còn, chắc chắn con đã liến láu kể cho bố nghe một thôi một hồi rồi, coi như tìm được đề tài nói chuyện.”
“…Đậu.” Đoàn Phi Phàm không khỏi thán phục.
“Nhiều năm thế rồi, chuyển đi hay chết rồi,” Bố cậu nói, “Cũng không có gì lạ cả.”
“Bố đừng nói lung tung! Người ta đã chết đâu!” Đoàn Phi Phàm trợn mắt.
“Vậy thì là chuyển đi rồi phải không?” Bố cậu không bỏ cuộc, nhất quyết xác định bằng được.
“Vâng,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nói làm kẹo mệt quá, tuổi cao sức yếu làm không nổi nữa nên về quê rồi.”
“Hầy…” Bố cậu thở một hơi dài thườn thượt, “Con xem, có sao nói vậy chẳng phải là được rồi sao, lại còn lừa bố.”
Đoàn Phi Phàm không nói gì.
“Là vì con lo bố cảm thấy ngoài kia thay đổi nhiều quá sẽ sợ phải không?” Bố cậu nói.
Đoàn Phi Phàm nhìn bố.
“Nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ lại không thay đổi nhiều sao,” Bố cậu nói, “Thế này có là gì.”
“Đúng vậy, vốn dĩ cũng chẳng có gì to tát.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Sau này không cần lo bố thế nọ thế kia, rồi tốn công sức lừa bố,” Bố cậu nói, “Mọi người nên sống thế nào thì cứ sống thế ấy, không cần phải nghĩ sau khi bố ra rồi thì phải thế nọ thế kia, không cần phải bận tâm đến bố, đừng bận tâm đến bố, hiểu không? Bao năm qua không có bố, mọi người đều sống tốt mà, không phải sao? Sau này cũng…”
“Đoàn Anh Kiệt! Con mười năm rồi không có bố mẹ, mười năm rồi không có nhà!” Đoàn Phi Phàm không kìm được cảm xúc của mình, hơi cao giọng, “Hai người cứ thế vất con lại, lần lượt bỏ đi, bây giờ lại còn muốn bảo con tiếp tục không có bố, tiếp tục không có nhà hay sao?”
Bố cậu sững người.
“Con đợi bao nhiêu năm như vậy,” Đoàn Phi Phàm hạ thấp giọng, “Cuối cùng chỉ một câu ‘Cứ coi như không có bố’ phải không? Chuyện này còn tàn nhẫn hơn việc con tự mình lớn lên, bố hiểu không hả? Con mất đi cái gì không quan trọng, con chỉ muốn đợi đến khi con có được cái của con, nhà của con, bố của con! Hiểu không hả?”
Bố cậu đặt ống nghe xuống, hai tay ôm mặt, rất lâu không động đậy.
Đoàn Phi Phàm cũng không nói nữa, im lặng nhìn hai tay của bố.
Giống như khuôn mặt, bàn tay bố cũng đã mang dấu vết của tuổi tác, không còn đẹp như hồi trẻ nữa. Bà bảo tay của Đoàn Phi Phàm rất giống tay bố, ngón tay dài, nhìn rất mạnh mẽ.
“Kiểu bàn tay chỉ táng một cái là đủ làm người ta trẹo cổ.” Bà bảo.
Cách miêu tả này, rất nhiều năm, cứ nghĩ tới là Đoàn Phi Phàm lại thấy buồn cười, nhưng tay bố giờ đã không còn kiểu đẹp đẽ của những năm tháng đó nữa, đã mang những vết nứt nẻ li ti.
“Về đi,” Bố cậu hạ tay xuống, cầm ống nghe lên, “Hôm nay bố xem dự báo thời tiết, sắp có tuyết rơi rồi, về sớm chút đi.”
“Dạ.” Đoàn Phi Phàm nhìn bố.
“Bố không khóc,” Bố cậu nói, “Chỉ là bị con trai giáo huấn, nên hơi ngại một chút.”
“Ai giáo huấn bố chứ…” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tết không cần phải tới thăm bố, gọi điện là được rồi,” Bố cậu nói, “Mọi người cứ ăn Tết vui vẻ, bảo bà là bố vẫn ổn.”
“Dạ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Đúng rồi, Đoàn Lăng mua cho bố đôi quần lót giữ nhiệt, con mang tới cho bố.”
“Con bé này,” Bố cậu bật cười, “Còn lo lắng hơn cả bố nó.”
“Vậy con đi đây,” Đoàn Phi Phàm nói, “Qua Tết lại gặp bố.”
“Được, về đi.” Bố cậu vẫy tay.
*
Lúc Đoàn Phi Phàm ra đến trạm xe buýt, trên trời tuyết bắt đầu rơi, gió cũng thổi mạnh hơn so với lúc đến.
Đoàn Phi Phàm kéo khăn lên cao, đội mũ lên.
Bốn phía không người đi đường, trạm xe cũng chỉ có mình cậu đang đứng trơ trọi ở đây, trông thật vô cùng thảm.
Cậu lấy điện thoại ra, gọi cho Văn đại ca.
“Ông già trước đây bán kẹo lạc, anh còn nhớ không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Nhớ chứ, lão Tống,” Văn đại ca nói, “Sao hả?”
“Anh có số điện thoại gì đó của ông ấy không?” Đoàn Phi Phàm nói, “Em muốn xem thử ông ấy còn làm được kẹo lạc không.”
“Có, để anh tìm,” Đầu bên kia, Văn đại ca bấm chuột, “Chú mày muốn cũng hay ghê, lão Tống đi lại còn chật vật thế kia, vậy mà đòi làm kẹo lạc cho chú mày sao? Muốn ăn kẹo lạc thì bên cửa Bắc chẳng phải có một tiệm à?”
“Em muốn mua một ít cho bố em.” Đoàn Phi Phàm nói.
Bên Văn đại ca im lặng một thoáng, một lát sau mới nghe thấy tiếng bấm chuột: “Quả là một tấm lòng hiếu thảo.”
“Sao nghe như chửi em vậy.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Anh cảm động khen mày đó!” Văn đại ca nói, “Anh chửi mà mày còn không nhận ra sao?”
Đoàn Phi Phàm cười: “Cảm ơn anh.”
“Nào, tìm được rồi,” Văn đại ca nói, “Để anh gửi cho mày.”
*
Cả căn phòng phơi nắng tràn ngập mùi hương trà trái cây mà Giang Liễu Liễu ủ. Mẹ Giang Khoát lấy mảnh vải ướm thử trên người Bôn Bôn, ướm mấy lần rồi lấy bút vẽ một đường.
“Không phải chứ,” Giang Khoát nhìn mẹ, “May quần áo mà mẹ làm kiểu này ấy hả?”
“Cắt may lập thể đó, con thì biết gì.” Mẹ cậu vẽ mấy vòng tròn với đường nét trên miếng vải, sau đó lấy kéo cắt ra.
“Uống không?” Giang Liễu Liễu rót trà cho mình rồi nhìn chén trà của Giang Khoát.
“Không uống loại trà thuộc khúc thấp nhất của chuỗi khinh bỉ này.” Giang Khoát nói.
“Anh mới là người thuộc khúc thấp nhất của chuỗi khinh bỉ trong cái nhà này ấy,” Giang Liễu Liễu rót trà cho cậu, “Lại còn kén với chọn trà nữa.”
Giang Khoát thở dài, lướt bấm điện thoại.
Mẹ cậu hai hôm nay rảnh rỗi, muốn kiểm tra tài chính của cậu, cậu định in sao kê ra cho mẹ xem.
“Anh con ba ngàn rưỡi thật sự sống nổi qua một tháng sao?” Mẹ cậu hỏi Giang Liễu Liễu.
“Anh ấy ở trường không ra ngoài thì cũng chẳng phải chi tiêu gì,” Giang Liễu Liễu nói, “Lại còn đi làm thêm nữa.”
“Học kỳ sau con lại đi làm tiếp hả?” Mẹ Giang Khoát nhìn cậu.
“Không làm nữa,” Giang Khoát nói, “Con phải làm thứ khác rồi.”
“Thứ khác gì?” Mẹ cậu hỏi.
“Bò nấu tương,” Giang Khoát nhìn mẹ, “Mẹ muốn đầu tư chút không?”
“Tiền của con không đủ hả?” Mẹ cậu cúi xuống cắt vải, “Quả nhiên là tiêu quá ba ngàn rồi…”
“Dì Lưu~” Giang Khoát hét lên, “Phiền dì mang giúp cháu thứ vừa in ra ở máy in với~”
“Được rồi~~~” Dì Lưu đáp.
“Cho mẹ xem thành quả lao động gian khổ của con,” Giang Khoát nói, “Tiệm café của mẹ sắp mất rồi, không đầu tư cho tiệm bò nấu tương sao?”
“Ai bảo con tiệm café sắp mất?” Mẹ cậu liếc cậu một cái.
“Chẳng phải hai người cược nhau sao?” Giang Khoát ngồi thẳng dậy, “Mẹ bảo con chắc chắn ba ngàn rưỡi không đủ, mẹ mà thua thì mất tiệm café cho sếp Giang, có chuyện này không?”
“Có.” Mẹ cậu nói.
Dì Lưu cầm tập sao kê cậu mới in ra mang tới, Giang Khoát nhận lấy, rồi cầm xấp giấy huơ huơ trước mặt mẹ: “Không tiêu quá nha, tiệm café của mẹ tiêu rồi!”
“Sếp Giang bảo sẽ tặng mẹ tiệm café.” Mẹ cậu bảo.
Giang Liễu Liễu ngồi cạnh bưng ly trà cười thành tiếng.
“Chết tiệt!” Giang Khoát nổi giận đùng đùng, nhảy dựng dậy, đi đi lại lại trong phòng, “Hai người quả xứng là vợ chồng, cáo già xảo quyệt, bắt tay câu kết, đôi lứa xứng đôi…”
“Tiệm bò nấu tương là Đoàn Phi Phàm định mở hả?” Mẹ cậu bình thản chuyển đề tài.
“Con định mở một tiệm bán online,” Giang Khoát thuận miệng trả lời, sau đó mới nhớ ra vẫn chưa nổi giận xong, liền gầm lên một tiếng: “Đôi lứa xứng đôi!”
“Anh ấy chẳng phải đã bán trên mạng rồi đó thôi?” Giang Liễu Liễu hỏi.
“Cậu ấy chỉ nhận đặt hàng cho khách quen qua WeChat thôi, số lượng không lớn, lại còn có mùa ít khách nữa,” Giang Khoát ngồi xuống, “Mở cửa tiệm thật thì có thể không được nhanh cho lắm, tiệm online thì chỉ cần có bếp làm có thể làm được rồi, chỉ là có một đống giấy chứng nhận phải làm…”
So với mở chi nhánh, mở trước một tiệm bán lẻ online sẽ đơn giản an toàn hơn, đối với chú Đoàn Phi Phàm mà nói, tiệm online này không độc lập với tiệm Ngưu Tam Đao bây giờ.
“Sao không làm cả hai cùng lúc? Tiền của con đủ mà,” Mẹ cậu nhìn tờ giấy cậu đưa, “Oa, những năm qua con kiếm được từ bố mẹ nhiều ra phết đó, Giang Tiểu Khoát à.”
“Cho mẹ xem chi tiêu, mẹ còn để ý con có bao nhiêu tiền sao?” Giang Khoát nói.
“Thương hiệu với công nghệ đều là của nhà chú Đoàn Phi Phàm phải không,” Mẹ cậu nói, “Ông ấy ủy quyền chưa? Thỏa thuận ký kết thế nào? Đến lúc thì chia phần trăm ra sao?”
“Bố Đoàn Phi Phàm cũng có cổ phần, cụ thể không biết phân chia thế nào,” Giang Khoát nói, “Họ làm ăn theo luật giang hồ, nếu là tiệm online thì tạm thời không phải là độc lập với Ngưu Tam Đao, cứ chia tương đối, sau này có thay đổi thì sẽ bàn kỹ hơn.”
“Mơ hồ vậy sao?” Mẹ cậu hỏi.
“Dạ,” Giang Khoát gật đầu, “Điều này Đoàn Phi Phàm cũng biết.”
“Bố cậu ấy… cũng ở tiệm sao?” Mẹ cậu nói, “Sao chưa nghe mấy đứa nhắc tới bao giờ.”
Giang Khoát im lặng.
Việc của bố Đoàn Phi Phàm, cậu có nói với Đại Pháo, Đại Pháo có thể giữ kín, không nói với ai khác, nhưng nếu như nói với mẹ… Đương nhiên, mẹ cậu cũng sẽ không nói với người khác, nhưng cậu vẫn chưa biết liệu có thể cho sếp Giang với mẹ cậu biết chuyện này không.
“Sát thủ hả?” Mẹ cậu hỏi, “Hay gián điệp?”
“Sau này có dịp thì mẹ tự hỏi cậu ấy đi.” Giang Khoát nói.
“Được,” Mẹ cậu cũng không cố hỏi, “Con muốn làm thì cứ làm, dù sao thì mẹ thấy con học trường này cũng chỉ là để trải nghiệm cuộc sống, có điều giấy tờ chứng nhận gì đó là phải xắn tay lên mà làm đấy.”
“Dạ, qua Tết con về trường làm luôn mấy thứ này.” Giang Khoát nói.
Giang Liễu Liễu ngồi cạnh tặc lưỡi một cái.
“Đi đi, cũng đúng lúc sau Tết mẹ cũng bận, trong nhà chẳng có ai,” Mẹ cậu giũ miếng vải đã cắt xong trên tay, đứng dậy, “Bôn à, đi thôi, bà đi may áo cho con nào…”
*
Sau khi mẹ cậu đi, Giang Khoát để điện thoại xuống, cầm chén trà uống mấy hớp. Lúc Giang Liễu Liễu rót trà, cậu chìa cái chén qua: “Rót thêm cho anh chút.”
Giang Liễu Liễu rót trà cho cậu: “Hai người có chuyện gì đúng không?”
“Hai người nào?” Giang Khoát hỏi.
“Anh, với người con trai tên ba chữ giấu mặt sau lưng bạn trai tin đồn của anh ấy.” Giang Liễu Liễu nói.
Giang Khoát sững người một thoáng rồi mới hiểu ra, đột nhiên cậu cười tới mức suýt nữa cầm không nổi chén trà, phải vội vàng đặt xuống bàn.
“Nếu không có chuyện gì,” Giang Liễu Liễu cầm tách trà, đầu ngón tay khẽ ngõ lên tách, “Thì cũng chẳng cần phải tránh nhắc tới bố anh ấy như vậy. Sợ làm hỏng hình ảnh Đoàn Phi Phàm trước mặt vợ chồng sếp Giang hả?”
“Em đúng là rảnh thật đó, ngày nào cũng quan sát kỹ ghê, trước đây không phát hiện ra em lại quan tâm đến anh trai vậy đó.” Giang Khoát nói.
“Trước đây anh cũng có yêu đương đâu,” Giang Liễu Liễu nói, “Em ấy mà, bản thân không yêu đương, nhưng buôn chuyện đề tài này thì em cũng hơi có hứng thú đó.”
“Thế này chẳng khớp với thiết lập nhân vật kiểu lạnh lùng của em gì cả, Giang Liễu Liễu.” Giang Khoát nhắc nhở Giang Liễu Liễu.
“Em thích thiết lập kiểu này đó,” Giang Liễu Liễu gác chân lên ghế bên cạnh, “Yên tâm, chuyện này em sẽ giữ bí mật.”
“Cái gì mà phải giữ bí mật chứ?” Giang Khoát nói.
“Chuyện này anh đã nói xong rồi mà,” Giang Liễu Liễu nói, “Không phải sao?”
Giang Khoát tặc lưỡi.
“Chuyện tình cảm anh cứ làm theo ý mình là được,” Giang Liễu Liễu nói, “Còn mở tiệm là tiền bạc phân minh, đừng để sau này chia tay rồi còn lằng nhằng chuyện tiền nong.”
“Ầy?” Giang Khoát nhìn Giang Liễu Liễu, “Em nói câu này là cực kỳ bất lợi cho tình anh em đó, biết không hả?”
“Hầy, em nói gì kệ em,” Giang Liễu Liễu nói, “Có tật giật mình à.”
*
Mấy ngày gần Tết, lô hàng bò nấu tương của Ngưu Tam Đao nhìn chung đã gửi xong, Giang Khoát chứng kiến toàn bộ quá trình đó trên Vòng bạn bè của mình.
[Chỉ thị như sau] Qua Tết rồi tính.
[Chỉ thị như sau] Gửi xong rồi
[Chỉ thị như sau] Hết rồi, làm nhiều như vậy mà… Có chửi tôi cũng không có nha
[Chỉ thị như sau] Ngày gửi hàng cuối cùng
[Chỉ thị như sau] Đừng có hối, nhân viên chuyển phát nhanh đã bị tôi đuổi đi ba người rồi đó
“Có thể thư thả vài ngày rồi nhỉ,” Giang Khoát ngồi trên ghế nghỉ ngơi ở trường đua ngựa, “Ngày mai không phải ngủ tới trưa mới dậy sao?”
“Ngày mai buổi sáng tôi về làng một chuyến.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Làm gì?” Giang Khoát hỏi.
“Đi kiếm ông già hồi trước bán kẹo lạc chỗ bọn tôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ông ấy đóng cửa về quê, tôi đi kiếm ông ấy mua ít kẹo.”
“Kẹo lạc là cái gì?” Giang Khoát lập tức thấy hứng thú, “Tôi cũng muốn ăn.”
“Cất đi cho cậu một ít nhé, đợi tới lúc cậu về trường thì nếm thử, kẹo đó có thể để được khá lâu.” Đoàn Phi Phàm cười, “Chỉ sợ cậu Tết ăn toàn nem công chả phượng đắt cắt cổ rồi ăn sang kẹo này, lại thấy hóa ra cũng chẳng có gì đặc biệt.”
“Không đâu,” Giang Khoát nói, “Tôi thích ăn đồ ngọt, nhưng kẹo lạc chỗ khác không bán hả? Phải về làng mua sao?”
“Bố tôi với bà tôi thích ăn tiệm đó, hôm trước bố tôi còn bảo tôi Tết mang cho bà một ít,” Đoàn Phi Phàm thở dài, “Ai ngờ người ta về quê rồi, bố tôi chắc buồn phải biết.”
“Thế giới bên ngoài càng lúc càng xa lạ, phải không?” Giang Khoát nói.
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi liên lạc với ông già đó rồi, ông ấy không làm kẹo nữa, nhưng Tết đến, nhà ông ấy tự làm một ít để nhà ăn, tôi định nhờ ông ấy nhân tiện làm thêm một ít cho tôi.”
“Có nhớ tôi không?” Giang Khoát hỏi.
“Cũng bình thường.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Được,” Giang Khoát gật đầu, “Cúp máy nha Tiểu Đoàn.”
“Ấy ấy ấy ấy… Tiểu Giang Tiểu Giang Tiểu Giang,” Đoàn Phi Phàm vội nói một tràng, “Nhớ nhớ nhớ nhớ nhớ, nhớ vô cùng, nhớ tới mức tối qua ngủ còn mơ thấy nữa.”
“Mơ thấy gì?” Giang Khoát hỏi.
“Cậu đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tôi làm sao, cậu nằm mơ cũng phải có tình tiết chứ?” Giang Khoát nói.
“Chẳng có tình tiết gì cả,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mơ kiểu này mà còn có tình tiết gì được chứ…”
Giang Khoát sững người hồi lâu, sau đó mới hiểu ra: “Đệt.”
Đoàn Phi Phàm bật cười: “Thật xấu hổ quá, cái chính là chuyện này tôi cũng không tự kiểm soát được.”
“Đệt,” Giang Khoát cũng cười, “Cậu đúng là không biết ngượng.”
“Bình thường tôi vẫn không biết ngượng mà,” Đoàn Phi Phàm hắng giọng, cười đầy nhẹ nhõm, “Hôm nay cậu không ở nhà sao?”
“Ra ngoài với bọn Đại Pháo,” Giang Khoát đưa mắt nhìn về phía Đại Pháo đang cưỡi ngựa chậm rãi đi lại, “Một đám vô công rỗi nghề.”
“Chơi gì đó?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
Chơi gì đó?
Xem phim?
Shopping?
Cái nào nghe có vẻ tự nhiên hơn nhỉ…
Con ngựa của Giang Khoát ở đằng sau hí lên một tiếng, Giang Khoát giật mình quay lại, hung dữ đưa tay chỉ chỉ nó.
“Cưỡi ngựa hả?” Đoàn Phi Phàm xem ra đã nghe thấy.
“…Ừ.” Giang Khoát đành đáp lại.
“Chỗ bọn tôi cũng có trường đua ngựa, nhưng không phải kiểu câu lạc bộ của cậu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Loại bình dân. Đợi sau Tết cậu về trường, bọn mình đi chơi một lần nhé.”
“Được.” Giang Khoát lập tức vỗ đùi.
“Nhưng tôi chưa cưỡi bao giờ.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tôi dạy cậu,” Giang Khoát nói, “Thông thường bán trọn gói từ 10 buổi trở lên, giá lấy 9000 đi, khuyến mãi cho cậu, học thử một buổi thì 1000.”
“Đáng ra không nên đưa tiền trong ống heo cho cậu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Không ngờ luôn đó!” Giang Khoát cực kỳ vui vẻ, “Đoàn Phi Phàm! Hồi đó không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay!”
“Chuyện đó ai mà ngờ được chứ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nằm mơ cũng không ngờ tới.”
[HẾT CHƯƠNG 69]
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.