Tam Phục

Chương 96

Vu Triết

14/02/2023

Món lẩu mini này khá ngon, có điều ăn hơi vội, từ lúc lên đồ ăn tới lúc ăn xong chỉ có nửa tiếng, hai người có lúc đi ăn cơm bình thường thôi, vừa ăn vừa nói chuyện cũng phải mất hơn 20 phút rồi.

Nhưng dù sao thì cũng được ở bên nhau nửa tiếng.

“Tôi đi cùng cậu về trường nhé.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Nói ngược rồi,” Giang Khoát nói, “Là tôi sẽ đi cùng cậu tới bệnh viện.”

Đoàn Phi Phàm không từ chối, hai người cùng quét mã một cái xe điện dùng chung rồi chạy tới bệnh viện.

“Lát nữa vẫn học bên A3 tòa số 2 nha.” Giang Khoát nói.

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Đợi tôi ngoài cổng một chút, chắc tôi sẽ về kịp.”

“Được.” Giang Khoát nói.

Nhìn Đoàn Phi Phàm đi vào cổng bệnh viện rồi, Giang Khoát đứng ở bên đường một lúc. Sau đó, cậu nhìn thử mấy cái quán nhỏ bên đường, dù sao cũng là bệnh viện, vậy mà xung quanh chẳng có nổi cái quán nào xem ra có thể ngồi đợi cho thoải mái.

Cuối cùng, cậu vào một tiệm bánh ngọt, gọi một chén bánh trôi nước.

Bữa trưa nay kéo dài hơn khá nhiều so với thời gian Đoàn Phi Phàm ăn một bữa đồ ăn nhanh bình thường, bây giờ cậu ấy về bệnh viện cũng chỉ ở được 20 phút là lại phải về trường. Giang Khoát định cứ ở đây đợi cậu ấy, lát cùng nhau về trường là được.

Vốn dĩ Giang Khoát định nói với Đoàn Phi Phàm một tiếng, báo cho cậu ấy biết mình sẽ đợi cậu ấy ngay ngoài cổng bệnh viện, nhưng vì một lý do mà cả hai cùng rất rõ nên cậu vẫn chưa nói.

Tuy rất thương Đoàn Phi Phàm vì cái tình trạng lúc nào cũng sợ cậu thất vọng, lúc nào cũng không muốn cậu phải “tủi thân” dù chỉ là một chút, nhưng lúc bị Đoàn Phi Phàm chỉ ra rằng kỳ thực cậu cũng chẳng khác gì, Giang Khoát mới nhận ra không biết tự bao giờ, bản thân mình cũng có thể nghĩ ngợi nhiều như vậy.

Món bánh trôi nước nóng sực, và cũng khá thơm, có điều bộ đồ ăn này hơi thảm. Một chiếc bát nhựa dùng một lần mỏng dính mềm oặt, với một cái thìa to hơn ngón cái một chút, còn không bằng đồ khi gọi thức ăn giao tới. Cảm giác gần giống như lúc nhìn thấy cái khay đựng thịt có bọc một lớp nylon vào lần đầu tiên cậu cùng đi ăn thịt nướng với Đoàn Phi Phàm.

Giang Khoát xúc một viên bánh trôi cho vào miệng, còn chưa kịp cắn thì cảm giác đau nhói bên trong môi với đầu lưỡi làm cậu vội nhè viên bánh trôi ra.

Để viên bánh trôi đã vào miệng rồi lại ra kia không làm “ô nhiễm” cả chén bánh trôi, giữa lúc cuống như vậy mà Giang Khoát vẫn cố lấy cái thìa mà hứng, nhè viên bánh trôi vào cái thìa.

Sau đó thì cậu ôm miệng, cau mày bất động một lúc đợi cho cảm giác đau nhói trong miệng từ từ dịu đi.

“Nóng quá hả?” Bà chủ quán đi tới nhìn cậu.

“Vâng.” Giang Khoát đáp.

“Ăn từ từ thôi.” Bà chủ vừa dọn dẹp vừa nói, “Để mấy phút là không còn nóng lắm đâu.”

“Cảm ơn.” Giang Khoát nói.

Thực ra không phải do món bánh trôi, món bánh này cũng không nóng tới mức đó, vết thương trong miệng chắc là do hồi nãy ăn lẩu gấp quá, thịt vừa nhúng xong là chấm gia vị bỏ luôn vào miệng, hết miếng này đến miếng khác.

Viên bánh trôi trên thìa, Giang Khoát không thể ăn lại nữa, nhân lúc bà chủ không để ý, cậu lấy tờ khăn giấy gói lại rồi nhét vào túi, đợi cho bánh trôi trong bát không còn bốc khói nữa, cậu mới ăn nốt mấy viên còn lại.

Trước đó ăn cũng vội, trên đường tới đây cũng chẳng bụng dạ nào mà để ý đến miệng, lúc này mới nhận ra trong miệng mình có tới mấy chỗ bị bỏng rồi, chỗ nặng nhất là phía bên trong môi, lấy điện thoại ra xem thử một cái là đã thấy ngay hai vết rộp.

Giang Khoát nhắm mắt lại, thở dài.

Quả nhiên 20 phút sau, Đoàn Phi Phàm chạy như bay ra cổng bệnh viện, gần đó đã chẳng thấy có cái xe dùng chung nào để quét mã nữa, vừa ra đến cổng, cậu ấy vậy mà cứ thế chạy thẳng luôn.

Nếu như không nhờ Giang Khoát chạy nước rút khá ổn thì lúc này, kết quả hẳn phải là hai người cứ thế một trước một sau riêng rẽ mà chạy tới trường…

“Đoàn Phi Phàm!” Lúc đuổi theo được hơn chục mét, Giang Khoát hét lên, mấy vết rộp trong miệng cũng đồng loạt hét theo đau đớn.

Đoàn Phi Phàm đột ngột dừng phắt lại, quay đầu lại thấy Giang Khoát thì kinh ngạc, vội chạy lại: “Tôi tưởng mình nghe nhầm cơ. Sao cậu vẫn còn ở đây?”

“Tôi nghĩ chắc cậu cũng chỉ vào một lúc rồi phải về trường luôn, vậy nên định đợi cậu về cùng,” Giang Khoát nói, “Sao cậu lại chạy chứ?”

“Không biết, muốn về trường nhanh nhanh một chút chăng?” Đoàn Phi Phàm cười.

“Cậu thật sự định chạy về trường hả?” Giang Khoát thấy hơi cạn lời.

“Không,” Đoàn Phi Phàm cười, ôm lấy vai Giang Khoát, “Tôi định chạy tới điểm đậu xe trước mặt rồi bắt xe.”

“Đi qua đó thôi,” Giang Khoát nói, “Tôi không muốn chạy.”

“Bò qua cũng được.” Đoàn Phi Phàm nói.

“… Vậy thôi khỏi.” Giang Khoát nói.

*

Về tới trường sớm hơn dự tính một chút, chẳng mấy khi hai người mới thư thả ngồi trong lớp, đợi tới mấy phút mới thấy các bạn học lục tục đi vào.

Vết thương trên đầu chú Đoàn Phi Phàm không quá nặng, nhưng do chỗ bong gân ở thắt lưng nên hiện tại vẫn chưa được vận động. Đoàn Phi Phàm ngồi bên cạnh Giang Khoát, cắm cúi bấm tin nhắn, từ giờ đến lúc chú đi lại được, phải kiếm người tới phụ việc.

Nhân lúc Đoàn Phi Phàm đang tập trung vào điện thoại, Giang Khoát nhanh chóng quay camera điện thoại về phía mình.

Từ nhỏ tới giờ, cậu chưa bao giờ ăn lẩu vội như vậy nên đây cũng là lần đầu tiên cậu bị bỏng miệng thế này. Bây giờ cảm giác chỉ động lưỡi một cái là đã đau không chịu được, Giang Khoát kéo môi ra, dùng máy ảnh xem tình hình trong miệng.

“Miệng sao vậy?” Đoàn Phi Phàm quay sang.

“Không sao,” Giang Khoát nhóp nhép miệng mấy cái, “Cắn phải thôi.”

“Không phải chứ.” Đoàn Phi Phàm đột nhiên đưa tay sang, nắm lấy cằm cậu mà xoay lại.

Không biết có phải vì Đoàn Phi Phàm từ nhỏ đã lớn lên ở chợ hay không mà Giang Khoát cảm thấy động tác của cậu ấy cực kỳ thành thục, Giang Khoát còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Đoàn Phi Phàm bóp cho há miệng.

Tiếp đó, Đoàn Phi Phàm khẽ kéo môi dưới cậu ra, vừa nhìn đã ngạc nhiên nhướng mày: “Bị bỏng rồi, đích thị.”

Từ lúc xoay cằm cậu sang tới lúc xem xong rồi buông tay là một loạt động tác nhanh gọn dứt khoát chỉ trong khoảng vài giây.

Một lát sau, Giang Khoát mới lên tiếng: “Đệt.”

“Sao mà bỏng vậy?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Ăn lẩu phải không?”

“… Ừ.” Giang Khoát thở dài.

“Ăn vội quá mà.” Đoàn Phi Phàm cũng thở dài.

“Hồi nhỏ tôi uống nước nóng cũng bị bỏng đó.” Giang Khoát nói.

“Thôi đi, bình thường cậu ăn uống lúc nào chẳng chậm rãi khoan thai.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Không sai, đúng là ăn vội quá nên bỏng,” Giang Khoát cười, “Ai bảo cậu cứ nhất quyết phải ăn trưa giờ đó mà không chịu đổi thời gian chứ.”

“Là tôi sai rồi.” Đoàn Phi Phàm cau mày.

“Đây không phải vấn đề đúng sai, mấy chuyện kiểu này làm gì có đúng sai, sao có thể sai được,” Giang Khoát quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Chỉ là vốn dĩ không cần làm thế cũng được.”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.

“Động tác vừa rồi của cậu,” Giang Khoát ngẫm nghĩ, “Tôi cứ có cảm giác giống như một quy trình nào đó trong công việc hàng ngày của cậu ấy… Giết gà chăng?”

“… Lọc thịt bò,” Đoàn Phi Phàm đưa lại đưa tay nắm lấy cằm Giang Khoát, sau đó đưa tay ra hiệu trên cổ trên mặt cậu, “Xách thịt lên, hạ dao xuống, men theo xương mà soạtttt xuống một đường, rồi lại một đường nữa…”



Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.

Đoàn Phi Phàm buông tay, làm động tác treo thịt: “Treo lên, vậy là xong.”

“Đệt.” Giang Khoát nhịn không được, cười mãi không thôi, “Đồ thần kinh.”

Niềm vui và những điều không vui mà bữa trưa này đem lại không hề triệt tiêu lẫn nhau. Cùng nhau ăn cơm, cùng đến bệnh viện, cùng nhau về trường, quá trình của niềm vui này, dù là một phút hay mười phút thì cũng đều là sự tận hưởng.

Nhưng vì sự tận hưởng này mà Đoàn Phi Phàm phải gánh lấy một áp lực vô hình, khó tả và không xác định, tựa như rất nhẹ nhưng cũng rõ ràng rất thật, không thể hòa tan hay triệt tiêu niềm vui, nhưng cứ bám theo niềm vui như hình với bóng.  

Giang Khoát muốn tháo gỡ vướng mắc này. Hồi đầu Đoàn Phi Phàm đã từng nói sẽ dốc hết sức lực không quản ngại gì, câu nói lúc ban đầu khiến Giang Khoát xao xuyến và xúc động ấy dường như đã trở thành một gánh nặng cho Đoàn Phi Phàm.

Nhưng dù sao thì bản thân Giang Khoát cũng không thấy rõ được mọi việc như cậu tưởng tượng, cậu cũng không biết phải làm thế nào mới tháo gỡ được, thậm chí xét từ một góc độ nào đó, cậu còn thấy sợ phải thật sự tháo gỡ vấn đề.

*

Nhưng hiện thực không cho hai người nhiều thời gian để suy nghĩ mấy chuyện này. Tháng Tư có tới mấy kỳ thi, phải học hành cho đàng hoàng, môn thực nghiệm còn phải báo cáo…

Hơn nữa, sau khi Ngưu Tam Đao mở cửa trở lại, ông bác mới được thuê tới làm có phạm vi công việc cực kỳ rõ ràng, mấy việc trước đây chú Đoàn Phi Phàm tiện tay làm luôn thì bây giờ không nằm trong phạm vi công việc của ông bác này, vậy nên Đoàn Phi Phàm gần như ngày nào cũng phải về Ngưu Tam Đao một chuyến để làm mấy việc lặt vặt.

Những ngày tháng bận rộn lặp đi lặp lại thế này cũng có cái tốt, đó là có thể khiến cho người ta nhanh chóng đi vào trạng thái có phần ngưng đọng.

Lên lớp, ăn cơm, làm bài tập, đi ngủ, khá là yên ổn.

Với lại hai người còn có những việc khác phải làm trong những lúc rảnh rỗi, nên càng yên ổn hơn.

*

Dương Khoa đợi Giang Khoát gọi đã lâu. Sau khi Giang Khoát giao công việc chuẩn bị giai đoạn đầu cho Dương Khoa, chưa tới hai hôm, cậu ta đã sắp xếp xong quy trình đăng ký cửa hàng online và các tài liệu cần chuẩn bị, cùng với thông tin cụ thể phải làm như thế nào.

“Còn việc gì nữa không?” Dương Khoa hỏi Giang Khoát trên điện thoại, “Mấy hôm nay mày không về bên chung cư, có cần tao qua bên trường gặp mày không?”

“Không cần,” Giang Khoát vội nói, “Mày trước tiên cứ ở yên đó đi.”

Cúp máy xong, Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm bên cạnh đang cầm bài tập vẽ năm ngoái của Đinh Triết mà copy theo: “Gần đây Ngưu Tam Đao có việc gì bận bịu lắm không?”

“Hử?” Đoàn Phi Phàm ngẩng đầu lên, “Gì cơ?”

“Thì chẳng phải Đoàn Lăng vẫn đang lo chuyện mặt bằng sao? Lại còn mấy việc lặt vặt ở tiệm nữa, có người làm chưa?” Giang Khoát hỏi.

Đoàn Phi Phàm ngẩn ra mấy giây, sau khi thoát được ra khỏi dòng suy nghĩ của người đang copy bài tập, cậu không nhịn được cười: “Không phải cậu định thế đấy chứ?”

“Tôi đúng là thế đấy.” Giang Khoát nói.

*

“Lại gặp nhau rồi,” Dương Khoa từ trong tòa nhà đi ra, từ xa đã giơ tay vẫy Đoàn Phi Phàm, “Đổng Côn, sau này chúng ta hợp tác là sẽ phải gặp nhau thường xuyên đấy.”

“Đoàn Phi Phàm.” Đoàn Phi Phàm đợi Dương Khoa đi tới rồi bắt tay với cậu ta.

“Tôi là Dương Khoa, không phải họ Đoàn.” Dương Khoa cười.

“Tôi họ Đoàn.” Đoàn Phi Phàm nói, “Đoàn Phi Phàm.”

Dương Khoa nhìn Đoàn Phi Phàm, tay vẫn nắm tay cậu.

“Đoàn Phi Phàm.” Đoàn Phi Phàm rút tay ra, “Tôi, Đoàn Phi Phàm.”

Giang Khoát ngờ rằng Đoàn Phi Phàm đang cố tình như vậy. Cậu ấy là trùm giao tiếp, không thể nào lại có chuyện lúc đối mặt với Dương Khoa lại không có gì để nói ngoài việc báo danh.

Giang Khoát có thừa lý do để hoài nghi rằng, Đoàn Phi Phàm đang dùng cách thức giao tiếp giống như dạy con nít học thuộc từ thế này để thể hiện sự phản đối trước việc Đổng Côn chiếm giữ vị trí bạn trai của Giang Khoát suốt một thời gian dài.

“Không phải cậu tên là Đổng Côn à?” Dương Khoa cuối cùng cũng hiểu ra, “Là tôi nhớ nhầm sao? Hồi đầu chúng ta gặp mặt ở căng tin ấy, chẳng phải cậu bảo tên cậu là Đổng Côn à?”

“Nói bừa thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ồ,” Dương Khoa gật đầu, “Vậy Đổng Côn là ai?”

“Bạn học của tôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Sau này có dịp sẽ giới thiệu cho hai cậu biết nhau.”

“Lát mày giúp tao tìm mặt bằng chút đi,” Giang Khoát nói, “Vụ đăng ký cửa hàng trực tuyến gì đó làm nhanh lắm, phải có địa chỉ cửa hàng với địa điểm chế biến đồ ăn chín thì mới đưa hàng lên mạng được, vậy nên chuyện mặt bằng phải giải quyết ngay.”

“Biết rồi,” Dương Khoa nói, “Hôm qua mày nói với tao xong là tao cũng kiếm người hỏi rồi, có mấy chỗ thích hợp, hôm nay có thể cùng đi xem một lượt.”

“Kiếm ai vậy?” Giang Khoát vội hỏi.

“Tiểu Hà,” Dương Khoa cũng không giấu giếm, “Giờ chị ấy đang làm bên mảng bất động sản.”

Giang Khoát nhớ ra Đại Pháo đúng là đã từng nói Hà Chí Cảm giờ đang làm bên kinh doanh bất động sản.

“Được đó,” Giang Khoát gật đầu, “Lát nữa mày cùng với chị Lăng đi xem nhé.”

“Không cần,” Dương Khoa nói, “Chia ra đi xem là được, như thế nhanh hơn.”

Giang Khoát nhìn Dương Khoa một lúc rồi mới nói: “Bảo mày đi cùng là có hai nguyên nhân, một, chị ấy biết rõ yêu cầu cụ thể của tiệm hơn mày, hai, mày phụ trách một loạt những việc như lái xe, mua nước, phục vụ chị ấy.”

“Được,” Dương Khoa cười cười, “Hiểu rồi.”

Đoàn Lăng rất nhanh chóng lái chiếc xe máy nhỏ của mình qua, chống chân bên đường, nhìn Dương Khoa: “Là cậu ấy hả?”

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm giới thiệu, “Đây là Dương Khoa, bạn của Giang Khoát.”

“Chị Lăng ạ.” Dương Khoa cất tiếng chào.

“Đây là chị tôi, Đoàn Lăng.” Đoàn Phi Phàm khoát tay ra hiệu cho Dương Khoa, “Lên đường thôi.”

“Lên đi.” Đoàn Lăng hất đầu.

“Hay là…” Dương Khoa hơi do dự, “Để em lái?”

“Lên xe!” Đoàn Lăng cao giọng.

Dương Khoa không nói thêm nữa, trèo lên ngồi đằng sau.

Đoàn Lăng đưa cho cậu ta một cái mũ bảo hiểm rồi lại nhìn Giang Khoát: “Bạn của em có đáng tin cậy không vậy? Coi bộ không được lanh lợi cho lắm.”

“Chị,” Dương Khoa nói, “Em đang ở ngay đây đấy nhé.”

“Lát nữa đi xem, tôi sẽ bới bèo ra bọ, dù mặt bằng có phù hợp hay không, tôi vẫn sẽ chê lên chê xuống, biết đâu sẽ được giảm giá chỗ vừa ý,” Đoàn Lăng dặn Dương Khoa, “Nếu cậu không biết nói chuyện thì im miệng, lúc tôi nói, cậu cứ hùa vào với tôi là được.”

“Em biết rồi.” Dương Khoa đáp.

Đoàn Lăng vặn tay ga, chiếc xe rồ máy phóng đi.

Dương Khoa ngồi sau hai tay vội bám mới không bị bay thẳng ra khỏi xe.



Giang Khoát nhìn chiếc xe máy phóng vọt đi: “Không biết Đoàn Lăng nửa chừng có quăng cậu ta mất xác không nữa.”

“Cái đó ai mà biết được?” Đoàn Phi Phàm nói, “Đây chẳng phải là ý của cậu đưa ra à?”

“Thì cũng phải có người giúp đi xem chứ, Đoàn Lăng dẫn nó đi một lần, nó sẽ biết cần mặt bằng thế nào cho phù hợp, sau này có thể bảo nó tự đi tìm,” Giang Khoát nói, “Cũng không cần cậu phải vừa làm việc ở tiệm lại vừa phải lo chuyện mặt bằng nữa.”

“Hai hôm nay vẫn không vấn đề, mọi việc đã vào guồng rồi, chú cũng đã đỡ hơn một chút,” Đoàn Phi Phàm nói, “Vừa đúng lúc tôi định bảo Đinh Triết tới chụp vào bức hình.”

“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, “Sau đó bước tiếp theo của Dương Khoa chắc sẽ là đi tìm xưởng làm bao bì.”

“Cậu ta được không đó?” Đoàn Phi Phàm thấy hơi lo, dù sao thì Dương Khoa ít nhiều cũng là công tử nhà giàu, hẳn sẽ giống Giang Khoát ở nhiều mặt, việc thương lượng giá cả với xưởng bao bì, nhất là với đơn hàng nhỏ như của bọn họ thì…

“Lấy báo giá thêm mấy chỗ rồi so sánh là được,” Giang Khoát nói, “Thử tìm hiểu cả online lẫn offline một chút, xem tình hình thực tế thì cách nào tiện hơn.”

“Được.” Đoàn Phi Phàm cười.

“Cười gì vậy?” Giang Khoát hỏi.

“Lúc cậu nghiêm túc nói mấy chuyện này, cậu cực giống sếp Giang luôn.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát tặc lưỡi: “Nói như thể cậu với sếp Giang đã từng nói chuyện nghiêm túc vậy.”

Đoàn Phi Phàm cười, không nói gì.

Đúng là đã từng nói chuyện.

*

Đám Hình mẫu hành động rất nhanh chóng, Đoàn Phi Phàm vừa nói muốn chụp ảnh, mấy người kia đã lập tức bày tỏ ý muốn tham gia hoạt động dựng phông nền sáng tạo, nhưng hai ngày sau, bọn họ mới nhận được máy ảnh từ Hội học sinh gửi sang.

“Đợt trước có người mượn đi quay cảnh hậu trường của cái clip ngắn gì đó,” Đổng Côn nói, “Hôm nay mới lấy về.”

“Clip ngắn thì dùng điện thoại di động quay,” Giang Khoát thấy hơi khó hiểu, “Còn hậu trường thì đi mượn máy DSLR để quay…”

“Thật kỳ lạ, đúng không?” Đổng Côn nói, “Bọn tôi thì hợp logic hơn, quay clip chính bằng máy DSLR, còn hậu trường thì dùng điện thoại.”

“Còn quay cả hậu trường cơ à?” Đinh Triết hỏi.

“Quay chứ,” Tôn Quý nói, “Quá trình khởi nghiệp mà, về sau ăn nên làm ra, thành doanh nghiệp lớn rồi, clip này sẽ được đưa lên bảng triển lãm lịch sử khởi nghiệp của Tập đoàn Ngưu Tam Đao.”

“Đệt.” Đoàn Phi Phàm nghe mà phì cười.

Cuộc thi clip ngắn của trường có lượng người tham gia khá nhiều, ngoài toàn bộ thành viên 119, không tính các cá nhân tham gia thì mấy phòng bên cạnh đều tham gia thi theo hình thức chung nhóm giữa các phòng.

119 cũng kiếm một cái tên, gọi là nhóm “Bốn người”.

“Đặt tên khéo ghê trời,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chứ không người khác lại tưởng bốn cậu không phải là người mất.”

Giang Khoát cười muốn phát ho, cười xong thì lại thở dài: “Tôi cũng chẳng tham gia mấy, cảm giác hơi áy náy. Tôi có bảo với Đường Lực rồi, phần chỉnh sửa hậu kỳ, tôi có thể giúp một tay.”

“Sau đó thì giao cho Giang Liễu nhỉ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu có trả lương cho em cậu không đó?”

“Nó không đòi tiền,” Giang Khoát nói, “Nó đổi lấy đồ của tôi.”

“Cậu vẫn còn đồ gì có thể đổi được sao?” Đoàn Phi Phàm bật cười, “Giờ quần áo của cậu đều không mua tới giá 2000 mà.”

“Tôi vẫn còn mô hình xe hơi với figure…” Giang Khoát nói, “Đến cả cái yên ngựa của tôi, nó cũng sẽ không tha, lúc nào nó cũng tìm ra được thứ nó muốn đòi.”

*

Mấy người nhóm Hình mẫu chọn một buổi chiều không phải lên lớp để sang Ngưu Tam Đao chụp hình.

Đoàn Phi Phàm đã về tiệm từ hồi trưa, mấy người này sẽ không đợi ăn trưa xong mới sang, vậy nên cậu chuẩn bị nấu trước một ít mì bò.

“Cứ để thím làm,” Thím cậu bảo, “Nấu ít mì cũng không tốn công sức gì, cháu ra chọn sẵn thịt để chụp ảnh ra đi.”

“Cháu đã chọn được mấy miếng rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nồi thịt bò cuối cùng kia sẽ không vớt thịt ra thím nhé, chắc sẽ chụp vài bức lúc thịt vẫn trong nồi.”

“Được.” Thím gật đầu.

Đoàn Phi Phàm ra ngồi một chỗ, mở điện thoại ra.

Trên điện thoại là một ghi chú với đầy những chữ số, cậu đang nghĩ tới chuyện thử tính toán tiền nong xem sao.

Số tiền cậu dành dụm được cộng với tiền của chú cho là 80 ngàn tệ, nghe có vẻ khá lớn, nhưng thực tế sau khi tính toán đủ các khoản chi thì thấy còn thiếu khá nhiều.

Nếu như Giang Khoát bỏ ra 100 ngàn, cậu sẽ kiếm thêm một chút để góp được đủ 200 ngàn, như vậy là coi như có thể bắt đầu vận hành.

Nhìn những con số trên mảnh ghi chú, Đoàn Phi Phàm cảm thấy lòng bàn tay mình hơi toát mồ hôi.

*

Giang Khoát qua Ngưu Tam Đao cùng với nhóm Hình mẫu, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng Đoàn Phi Phàm đang nói chuyện điện thoại.

“Vậy là khá tốt đấy chứ?” Đoàn Phi Phàm vừa cười vừa vẫy tay với cậu.

Giang Khoát bước tới, Đoàn Phi Phàm bấm loa ngoài, trong điện thoại vang lên giọng Đoàn Lăng, hôm nay là lần thứ hai Đoàn Lăng cùng Dương Khoa đi xem mặt bằng.

“Cậu ta tự tin đường bệ đi vào, ai không biết lại còn tưởng cậu ta bên đoàn thanh tra nào đến thị sát cơ,” Đoàn Lăng nói, “Chị vừa nghe điện thoại một cái, quay lại thì thấy bên môi giới đang xanh cả mặt, chẳng biết là sợ hay là giận nữa.”

Giang Khoát bật cười.

“Vậy có nói chuyện được không?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Được, sao lại không được, môi giới có khi còn sợ nếu không nói chuyện với cậu ta, ngày mai cậu ta lại đeo băng tay màu đỏ đến văn phòng môi giới của người ta kiếm chuyện ấy chứ.” Đoàn Lăng nói, “Lần sau bảo cậu ta tự đi xem đi, chị thấy cậu ta không cần chị đâu.”

“Được.” Đoàn Phi Phàm cười cúp máy, “Không ngờ đấy, Dương Khoa biết làm việc nha.”

“Đầu nó vẫn còn dùng được,” Giang Khoát nói, “Mà cũng có khi là chị Hà chỉ chiêu cho nó, người ta dù sao cũng kinh doanh mười mấy năm rồi.”

“Được đấy chứ,” Đoàn Phi Phàm thở phào nhẹ nhõm, “Mặt bằng xong rồi, vậy là cất được một gánh lo.”

Thím đã nấu mì xong, cả đám bưng tô mì chuẩn bị lên phòng trước ăn, nhân tiện đổi ca cho chú nghỉ một chút.

Giang Khoát vừa đi lên thì thấy ngoài cửa có mấy người đang đứng, một người đang nói chuyện với chú: “Bọn cháu quay phim để tham gia cuộc thi, nếu như được phép, bọn cháu định quay vài cảnh trước cửa tiệm nhà chú, không biết liệu…”

“Không được!” Đoàn Phi Phàm hét lên sau lưng Giang Khoát.

Lần này Giang Khoát không bị giật mình, bởi lúc này, máu của cậu đã đang dồn lên đỉnh đầu, cậu đang kích động tới mức cũng muốn gầm lên một tiếng.

“Không đồng ý!” Đổng Côn cũng hét lên theo.

“Mau đi đi,” Đoàn Phi Phàm đi ra cửa, nhìn Lư Hạo Ba đứng ở phía sau cùng và mấy người được gọi là nhóm quay phim của hắn, “Đừng làm ảnh hưởng việc làm ăn của tao, hàng không bán được thì sợ là không đủ đền mấy cái xương của mày đâu.”

[HẾT CHƯƠNG 95]

- -----oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Phục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook