Chương 20: Sự yên lặng không lời.
Nguyệt Sinh
05/06/2013
Trong lòng khẽ thở dài một cái.
Xem ra, sự tình không được dễ dàng như nàng đã nghĩ.
Chuyện vốn dĩ không phức tạp đến mức này, vì dính dáng đến quyền mưu giữa hai nước, lại thành ra cản trở cho kế hoạch của nàng.
Chu Uyển Bích, tuy rằng không muốn, nhưng lại trở thành kẻ địch của nàng.
“Ước hẹn không bằng ngẫu ngộ, nếu đã gặp, Khinh Tuyết, vậy chúng ta cùng nhau ngắm hoa đi!” Chu Uyển Bích nhẹ nhàng nói, nói xong, dịu dàng nhìn về phía Hách Liên Bá Thiên.
Khinh Tuyết cùng đồng thời nhìn hắn.
Mặt hắn vẫn không nhìn ra là vui hay giận, tuấn nhan ngày thường vẫn rét lạnh, giờ không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ đi thẳng về phía trước.
Khinh Tuyết đứng ở chỗ cũ, đột nhiên có chút đau đớn.
Nàng đột nhiên có cảm giác bản thân thật thừa thãi.
Không đi theo ư, vừa nãy hắn không lắc đầu, tức là không phản đối, nếu nàng không đi, tất sẽ khiến kẻ khác đàm tiếu không hay, có lẽ hắn không phải con người rộng lượng, sau này sẽ trách phạt nàng.
Đi theo ư, không khí thật sự là cứng còn hơn đá.
Lặng lẽ đi sau.
Khinh Tuyết không tự giác đi sau bọn họ khoảng cách 2-3 bước.
Ngay chính bản thân nàng cũng không rõ, vì sao lại như thế.
Có lẽ, giờ phút này, nàng nên tiến lên phía trước, nịnh nọt cầu sủng, nhưng nàng không làm được.
Dường như nàng hiểu, Hách Liên Bá Thiên, không phải loại nam tử thích cầu sủng.
Cứ một mạch đi về phía trước, rốt cục Hách Liên Bá Thiên ngồi xuống một đình nhỏ. Chu Uyển Bích cũng ngồi bên cạnh hắn.
Khinh Tuyết ngồi ở một góc khác, hơi hơi cúi đầu, vốn dĩ không có ý định trang điểm cầu kỳ, nàng chỉ búi một nửa mái tóc, một nửa vẫn buông xõa, vì cúi đầu mà tóc buông xuống, che khuất hơn nửa mặt của nàng, làm cho người khác không thấy rõ vẻ mặt của nàng.
Hách Liên Bá Thiên tuy đã cố ý không nhìn đến nàng, nhưng lại không thể ngăn được ý nghĩ trong đầu.
Vừa rồi, nàng chỉ lẳng lặng đi sau hắn, cũng không nói một lời, tĩnh một cách đáng ngạc nhiên.
Nhưng nàng càng tĩnh như thế, lại càng khiến hắn phiền lòng!
Chỉ cần nàng vừa xuất hiện, lòng hắn liền nhiễu loạn.
“Uyển Bích, đàn cho trẫm một khúc!” Hách Liên Bá Thiên nói với Chu Uyển Bích.
“Hoàng Thượng muốn nghe khúc gì?” Chu Uyển Bích nghe thấy Hách Liên Bá Thiên nói thế, liền đưa mắt cho cung nữ đưa đàn lên, bởi vì mỗi lần Hách Liên Bá Thiên đến gặp cô ta, đều là nghe đàn, thế nên cô ta đi đâu cũng cho người cầm theo đàn, tiện cho việc trợ hứng bất cứ lúc nào.
“Gì cũng được!” Hắn nói.
Rồi sau đó khép đôi mắt hẹp dài lại, lười biếng dựa lưng vào cây cột.
Vì đang mặc trường bào màu vàng kim, vẻ mặt hắn vô cùng trang trọng, ngũ quan tuấn mỹ như tạc tượng, khiến người ta chỉ cảm thấy sự lãnh khốc tỏa ra từ người hắn.
Khiến người khác không thể nhìn ra bất cứ suy nghĩ gì từ trên người hắn.
Tiếng đàn của Chu Uyển Bích như vọng ra từ không cốc, vô cùng êm tai, dịu dàng như chính con người cô ta.
Khinh Tuyết chưa từng được học đàn, không hiểu về thanh nhạc, nhưng nghe tiếng đàn của Uyển Bích, nàng chỉ cảm thấy rất êm tai, khó trách Hách Liên Bá Thiên lại thích nghe Chu Uyển Bích đánh đàn.
Trong tiếng đàn của cô ta, có tĩnh lặng một cách êm dịu, êm tai mà thánh thót, có thể khiến lòng người bình tĩnh.
Nhưng một người đang che dấu âm mưu, sao lại có thể đàn ra tiếng đàn êm dịu như thế?
Không phải cổ nhân vẫn nói “nhạc do tâm sinh” sao?
Khinh Tuyết, không kiềm chế được đưa mắt nhìn Chu Uyển Bích, đã thấy cô ta cũng đưa mắt nhìn nàng cùng một lúc, hai người nhìn nhau, lại có chút thấu hiểu đối phương.
Đúng vậy.
Nàng nhìn thấu cô ta.
Cô ta cũng nhìn thấu nàng.
Trong lúc hai người vẫn không hay biết, có một đôi mắt, đang thầm quan sát cả hai, cặp mắt kia, nhìn thì đang nhắm, nhưng thật ra vẫn để hở một khe nhỏ
Hàng lông mi dài và dày đã che đi khe hở đó, đôi mắt hẹp dài, nhìn hai người một cách nghi ngờ.
Hắn, vẫn luôn để mắt quan sát hai người bọn họ.
Hai nữ nhân do Tề Dương Quốc tiến cống này, thông minh giống nhau.
Không biết vì sao, tuy rằng Lâu Khinh Tuyết luôn có dáng vẻ của một kẻ đang có ý đồ, nhưng Hách Liên Bá Thiên chưa bao giờ cho rằng nàng là gian tế. Hơn nữa hắn đã phái người đi thăm dò thân thế bối cảnh của hai người bọn họ, phát hiện ra, Lâu Khinh Tuyết, có lẽ thật sự không phải nội gián.
Nhưng có đôi khi, người không có khả năng nhất, lại chính là kẻ trong vòng bí mật, vì quốc gia, vì nghiệp lớn của hắn, thế nên, hắn phải cẩn thận!
Dù có là nữ tử thế nào, cũng không thể khiến lòng hắn rối loạn.
Xem ra, sự tình không được dễ dàng như nàng đã nghĩ.
Chuyện vốn dĩ không phức tạp đến mức này, vì dính dáng đến quyền mưu giữa hai nước, lại thành ra cản trở cho kế hoạch của nàng.
Chu Uyển Bích, tuy rằng không muốn, nhưng lại trở thành kẻ địch của nàng.
“Ước hẹn không bằng ngẫu ngộ, nếu đã gặp, Khinh Tuyết, vậy chúng ta cùng nhau ngắm hoa đi!” Chu Uyển Bích nhẹ nhàng nói, nói xong, dịu dàng nhìn về phía Hách Liên Bá Thiên.
Khinh Tuyết cùng đồng thời nhìn hắn.
Mặt hắn vẫn không nhìn ra là vui hay giận, tuấn nhan ngày thường vẫn rét lạnh, giờ không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ đi thẳng về phía trước.
Khinh Tuyết đứng ở chỗ cũ, đột nhiên có chút đau đớn.
Nàng đột nhiên có cảm giác bản thân thật thừa thãi.
Không đi theo ư, vừa nãy hắn không lắc đầu, tức là không phản đối, nếu nàng không đi, tất sẽ khiến kẻ khác đàm tiếu không hay, có lẽ hắn không phải con người rộng lượng, sau này sẽ trách phạt nàng.
Đi theo ư, không khí thật sự là cứng còn hơn đá.
Lặng lẽ đi sau.
Khinh Tuyết không tự giác đi sau bọn họ khoảng cách 2-3 bước.
Ngay chính bản thân nàng cũng không rõ, vì sao lại như thế.
Có lẽ, giờ phút này, nàng nên tiến lên phía trước, nịnh nọt cầu sủng, nhưng nàng không làm được.
Dường như nàng hiểu, Hách Liên Bá Thiên, không phải loại nam tử thích cầu sủng.
Cứ một mạch đi về phía trước, rốt cục Hách Liên Bá Thiên ngồi xuống một đình nhỏ. Chu Uyển Bích cũng ngồi bên cạnh hắn.
Khinh Tuyết ngồi ở một góc khác, hơi hơi cúi đầu, vốn dĩ không có ý định trang điểm cầu kỳ, nàng chỉ búi một nửa mái tóc, một nửa vẫn buông xõa, vì cúi đầu mà tóc buông xuống, che khuất hơn nửa mặt của nàng, làm cho người khác không thấy rõ vẻ mặt của nàng.
Hách Liên Bá Thiên tuy đã cố ý không nhìn đến nàng, nhưng lại không thể ngăn được ý nghĩ trong đầu.
Vừa rồi, nàng chỉ lẳng lặng đi sau hắn, cũng không nói một lời, tĩnh một cách đáng ngạc nhiên.
Nhưng nàng càng tĩnh như thế, lại càng khiến hắn phiền lòng!
Chỉ cần nàng vừa xuất hiện, lòng hắn liền nhiễu loạn.
“Uyển Bích, đàn cho trẫm một khúc!” Hách Liên Bá Thiên nói với Chu Uyển Bích.
“Hoàng Thượng muốn nghe khúc gì?” Chu Uyển Bích nghe thấy Hách Liên Bá Thiên nói thế, liền đưa mắt cho cung nữ đưa đàn lên, bởi vì mỗi lần Hách Liên Bá Thiên đến gặp cô ta, đều là nghe đàn, thế nên cô ta đi đâu cũng cho người cầm theo đàn, tiện cho việc trợ hứng bất cứ lúc nào.
“Gì cũng được!” Hắn nói.
Rồi sau đó khép đôi mắt hẹp dài lại, lười biếng dựa lưng vào cây cột.
Vì đang mặc trường bào màu vàng kim, vẻ mặt hắn vô cùng trang trọng, ngũ quan tuấn mỹ như tạc tượng, khiến người ta chỉ cảm thấy sự lãnh khốc tỏa ra từ người hắn.
Khiến người khác không thể nhìn ra bất cứ suy nghĩ gì từ trên người hắn.
Tiếng đàn của Chu Uyển Bích như vọng ra từ không cốc, vô cùng êm tai, dịu dàng như chính con người cô ta.
Khinh Tuyết chưa từng được học đàn, không hiểu về thanh nhạc, nhưng nghe tiếng đàn của Uyển Bích, nàng chỉ cảm thấy rất êm tai, khó trách Hách Liên Bá Thiên lại thích nghe Chu Uyển Bích đánh đàn.
Trong tiếng đàn của cô ta, có tĩnh lặng một cách êm dịu, êm tai mà thánh thót, có thể khiến lòng người bình tĩnh.
Nhưng một người đang che dấu âm mưu, sao lại có thể đàn ra tiếng đàn êm dịu như thế?
Không phải cổ nhân vẫn nói “nhạc do tâm sinh” sao?
Khinh Tuyết, không kiềm chế được đưa mắt nhìn Chu Uyển Bích, đã thấy cô ta cũng đưa mắt nhìn nàng cùng một lúc, hai người nhìn nhau, lại có chút thấu hiểu đối phương.
Đúng vậy.
Nàng nhìn thấu cô ta.
Cô ta cũng nhìn thấu nàng.
Trong lúc hai người vẫn không hay biết, có một đôi mắt, đang thầm quan sát cả hai, cặp mắt kia, nhìn thì đang nhắm, nhưng thật ra vẫn để hở một khe nhỏ
Hàng lông mi dài và dày đã che đi khe hở đó, đôi mắt hẹp dài, nhìn hai người một cách nghi ngờ.
Hắn, vẫn luôn để mắt quan sát hai người bọn họ.
Hai nữ nhân do Tề Dương Quốc tiến cống này, thông minh giống nhau.
Không biết vì sao, tuy rằng Lâu Khinh Tuyết luôn có dáng vẻ của một kẻ đang có ý đồ, nhưng Hách Liên Bá Thiên chưa bao giờ cho rằng nàng là gian tế. Hơn nữa hắn đã phái người đi thăm dò thân thế bối cảnh của hai người bọn họ, phát hiện ra, Lâu Khinh Tuyết, có lẽ thật sự không phải nội gián.
Nhưng có đôi khi, người không có khả năng nhất, lại chính là kẻ trong vòng bí mật, vì quốc gia, vì nghiệp lớn của hắn, thế nên, hắn phải cẩn thận!
Dù có là nữ tử thế nào, cũng không thể khiến lòng hắn rối loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.