Chương 37: Tỉnh lại.
Nguyệt Sinh
06/06/2013
Khinh Tuyết chậm rãi mở đôi mắt long lanh đẹp như ngọc, nhìn xung quanh, nhìn từng đóa hoa quen thuộc được thêu trên màn, lại nhìn Hách Liên Bá Thiên đang ngồi bên cạnh.
Trong đầu nàng, lại xuất hiện cảnh tượng suýt chết kinh hoàng đó, như dài vô tận…
Nỗi tuyệt vọng vô tận khi chìm xuống đáy hồ, còn có gương mặt vui sướng khi người gặp họa đứng trên thuyền, vẻ mặt thực hiện được gian kế…
Nàng chỉ lẳng lặng, không nói gì…
Hách Liên Bá Thiên cho là nàng chấn kinh quá độ, nhất thời vẫn chưa khôi phục tinh thần, vì thế ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng kéo nàng lại, ôm vào trong lòng.
Hắn dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, không có việc gì, chuyện này, trẫm sẽ thay nàng làm chủ, trẫm sẽ không để cho nàng phải chịu thương tổn thêm một lần nào nữa.”
Hắn nghĩ là nàng đang sợ hãi.
Nhưng nàng lại không thể giải thích cho hắn, nàng từng trải qua những chuyện còn đáng sợ hơn chuyện này, lòng của nàng đã hóa đá từ lâu. Có lẽ, khoảnh khắc bất ngờ rơi xuống nước kia, nàng có sợ hãi.
Nhưng khi tỉnh lại, nàng biết mình còn sống, nàng sẽ không sợ nữa.
Nàng là đang hận!
Nàng không muốn hại người, lại không thể ngờ kẻ khác sẽ hạ độc thủ với nàng, lại xuống tay một cách rất tàn nhẫn!
Người trong thiên hạ, ai nấy đều rất độc ác, chỉ vì mục đích của bản thân, không ngại cả chuyện giết người!
Mắt nàng khẽ lóe ra từng tia lạnh buốt.
Hai cánh tay, nhẹ nhàng vòng quanh thắt lưng Hách Liên Bá Thiên, nhẹ nhàng vùi mặt vào trong lòng hắn, một lúc sau, rốt cục, cũng nước mắt lưng tròng.
Trong lúc nhất thời, nàng khóc nức nở không ngừng.
Nàng nấc từng tiếng ủy khuất, vô cùng sợ hãi, vô cùng bất lực, khiến ai nghe thấy cũng phải xót xa.
Nàng thủy chung chưa từng mở miệng nói tiếng nào, nhưng càng lúc càng khóc nhiều hơn, hai tay, càng lúc càng ôm chặt Hách Liên Bá Thiên hơn, thân thể không ngừng run rẩy.
Nhưng nàng thực sự sợ hãi đến vậy sao?
Không, dù có là chuyện đáng sợ hơn thế, nàng cũng không sợ hãi, nàng biết, sợ hãi sẽ chỉ khiến mình lún sâu hơn vào vòng nguy hiểm.
Chỉ có kiên cường đối kháng mới có thể chuyển bại thành thắng.
“Đừng khóc ! Có trẫm ở đây rồi, trẫm sẽ bảo vệ nàng!” Hách Liên Bá Thiên thấy nàng cứ khóc không ngừng, dịu dàng an ủi.
“Ta… Ta… rất sợ…” Nàng nói từng tiếng đứt quãng trong khó nhọc, nấc lên nấc xuống, cực kỳ vô lực, thanh âm cũng run rẩy, dường như đang nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng đó.
Thanh âm của nàng nhu nhược vô lực, câu được câu mất thuật lại tình cảnh lúc đó: “Có ai đó đẩy ta, ta cứ thế rơi thẳng xuống hồ, ta liều mạng giãy dụa, nhưng… Nhưng không có ai nhảy xuống cứu ta… Ta chỉ có thể túm lấy hoa sen, túm một bông lại một bông, nhưng hoa sen không thể chống đỡ thân thể của ta! Ta đã cho là ta sẽ chết như thế… Thật đáng sợ … Dưới nước rất tối tăm, cực kỳ tối tăm, dường như có thứ gì đó quấn lấy chân ta, ta liều mạng đạp ra, nhưng lại không thể tránh được… Không tránh được! Nước tràn vào phổi ta, từ phổi đến cổ họng, khoang mũi ta đều bỏng rát…Rất đáng sợ, vô cùng đáng sợ, thì ra chết đuối là đáng sợ như thế, là đau đớn như thế!”
Nàng nói càng lúc càng dồn dập, càng nói càng khẩn trương, tuy là có cố ý, nhưng khi nhớ lại tình cảnh đó, nỗi đau đớn và tuyệt vọng khôn cùng, thật sự khiến nàng sợ hãi.
Dường như nàng lại bị nhấn chìm trong nước một lần nữa.
Hách Liên Bá Thiên vừa thấy thần sắc nàng không ổn, liền ôm chặt lấy nàng: “Không cần suy nghĩ, không cần suy nghĩ, trẫm biết chuyện gì đã xảy ra, trẫm sẽ lấy lại công đạo cho nàng, yên tâm đi! Hiện tại không có việc gì rồi, từ nay về sau cũng sẽ không có chuyện gì nữa !”
“Thật vậy sao?” Nàng đưa đôi mắt vẫn nhòa lệ nhìn hắn với vẻ vô tội yếu ớt, như một tiểu bạch thỏ bị thương, đang run rẩy sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt Hách Liên Bá Thiên.
“Thật sự.” Hách Liên Bá Thiên kiên định đáp: “Trẫm sẽ không để người khác tổn thương đến nàng!”
“Cám ơn Hoàng Thượng! Khinh Tuyết không có ai khác để dựa vào, chỉ có Hoàng Thượng… Chỉ có Hoàng Thượng…” Nàng nhẹ nhàng nói, tay lại ôm Hách Liên Bá Thiên chặt hơn, dường như chỉ có thế mới cảm thấy an toàn.
Lúc này, Lưu công công đi đến: “Hoàng Thượng, bên ngoài có Linh Phi dẫn theo các phi tử cầu kiến?”
“Đến đúng lúc lắm, trẫm đang muốn hỏi xem rốt cục là đã xảy ra chuyện gì!” Hách Liên Bá Thiên vừa nghe, mặt liền biến sắc, trở nên thô bạo tàn nhẫn như dã thú.
Nói xong liền đứng lên, lại phát hiện Khinh Tuyết ôm tay hắn không buông, hắn quay đầu nhìn nàng.
Đã thấy vẻ mặt Khinh Tuyết trở nên sợ hãi.
Hắn nhẹ nhàng nói với nàng: “Không phải sợ, nàng hãy ngủ một lát, trẫm xem xét tình hình một lát rồi sẽ quay lại với nàng!”
“Vâng!” Khinh Tuyết nhẹ nhàng buông lòng tay hắn ra, nhìn hắn, nhìn hắn từ từ đi ra ngoài.
Trong đầu nàng, lại xuất hiện cảnh tượng suýt chết kinh hoàng đó, như dài vô tận…
Nỗi tuyệt vọng vô tận khi chìm xuống đáy hồ, còn có gương mặt vui sướng khi người gặp họa đứng trên thuyền, vẻ mặt thực hiện được gian kế…
Nàng chỉ lẳng lặng, không nói gì…
Hách Liên Bá Thiên cho là nàng chấn kinh quá độ, nhất thời vẫn chưa khôi phục tinh thần, vì thế ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng kéo nàng lại, ôm vào trong lòng.
Hắn dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, không có việc gì, chuyện này, trẫm sẽ thay nàng làm chủ, trẫm sẽ không để cho nàng phải chịu thương tổn thêm một lần nào nữa.”
Hắn nghĩ là nàng đang sợ hãi.
Nhưng nàng lại không thể giải thích cho hắn, nàng từng trải qua những chuyện còn đáng sợ hơn chuyện này, lòng của nàng đã hóa đá từ lâu. Có lẽ, khoảnh khắc bất ngờ rơi xuống nước kia, nàng có sợ hãi.
Nhưng khi tỉnh lại, nàng biết mình còn sống, nàng sẽ không sợ nữa.
Nàng là đang hận!
Nàng không muốn hại người, lại không thể ngờ kẻ khác sẽ hạ độc thủ với nàng, lại xuống tay một cách rất tàn nhẫn!
Người trong thiên hạ, ai nấy đều rất độc ác, chỉ vì mục đích của bản thân, không ngại cả chuyện giết người!
Mắt nàng khẽ lóe ra từng tia lạnh buốt.
Hai cánh tay, nhẹ nhàng vòng quanh thắt lưng Hách Liên Bá Thiên, nhẹ nhàng vùi mặt vào trong lòng hắn, một lúc sau, rốt cục, cũng nước mắt lưng tròng.
Trong lúc nhất thời, nàng khóc nức nở không ngừng.
Nàng nấc từng tiếng ủy khuất, vô cùng sợ hãi, vô cùng bất lực, khiến ai nghe thấy cũng phải xót xa.
Nàng thủy chung chưa từng mở miệng nói tiếng nào, nhưng càng lúc càng khóc nhiều hơn, hai tay, càng lúc càng ôm chặt Hách Liên Bá Thiên hơn, thân thể không ngừng run rẩy.
Nhưng nàng thực sự sợ hãi đến vậy sao?
Không, dù có là chuyện đáng sợ hơn thế, nàng cũng không sợ hãi, nàng biết, sợ hãi sẽ chỉ khiến mình lún sâu hơn vào vòng nguy hiểm.
Chỉ có kiên cường đối kháng mới có thể chuyển bại thành thắng.
“Đừng khóc ! Có trẫm ở đây rồi, trẫm sẽ bảo vệ nàng!” Hách Liên Bá Thiên thấy nàng cứ khóc không ngừng, dịu dàng an ủi.
“Ta… Ta… rất sợ…” Nàng nói từng tiếng đứt quãng trong khó nhọc, nấc lên nấc xuống, cực kỳ vô lực, thanh âm cũng run rẩy, dường như đang nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng đó.
Thanh âm của nàng nhu nhược vô lực, câu được câu mất thuật lại tình cảnh lúc đó: “Có ai đó đẩy ta, ta cứ thế rơi thẳng xuống hồ, ta liều mạng giãy dụa, nhưng… Nhưng không có ai nhảy xuống cứu ta… Ta chỉ có thể túm lấy hoa sen, túm một bông lại một bông, nhưng hoa sen không thể chống đỡ thân thể của ta! Ta đã cho là ta sẽ chết như thế… Thật đáng sợ … Dưới nước rất tối tăm, cực kỳ tối tăm, dường như có thứ gì đó quấn lấy chân ta, ta liều mạng đạp ra, nhưng lại không thể tránh được… Không tránh được! Nước tràn vào phổi ta, từ phổi đến cổ họng, khoang mũi ta đều bỏng rát…Rất đáng sợ, vô cùng đáng sợ, thì ra chết đuối là đáng sợ như thế, là đau đớn như thế!”
Nàng nói càng lúc càng dồn dập, càng nói càng khẩn trương, tuy là có cố ý, nhưng khi nhớ lại tình cảnh đó, nỗi đau đớn và tuyệt vọng khôn cùng, thật sự khiến nàng sợ hãi.
Dường như nàng lại bị nhấn chìm trong nước một lần nữa.
Hách Liên Bá Thiên vừa thấy thần sắc nàng không ổn, liền ôm chặt lấy nàng: “Không cần suy nghĩ, không cần suy nghĩ, trẫm biết chuyện gì đã xảy ra, trẫm sẽ lấy lại công đạo cho nàng, yên tâm đi! Hiện tại không có việc gì rồi, từ nay về sau cũng sẽ không có chuyện gì nữa !”
“Thật vậy sao?” Nàng đưa đôi mắt vẫn nhòa lệ nhìn hắn với vẻ vô tội yếu ớt, như một tiểu bạch thỏ bị thương, đang run rẩy sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt Hách Liên Bá Thiên.
“Thật sự.” Hách Liên Bá Thiên kiên định đáp: “Trẫm sẽ không để người khác tổn thương đến nàng!”
“Cám ơn Hoàng Thượng! Khinh Tuyết không có ai khác để dựa vào, chỉ có Hoàng Thượng… Chỉ có Hoàng Thượng…” Nàng nhẹ nhàng nói, tay lại ôm Hách Liên Bá Thiên chặt hơn, dường như chỉ có thế mới cảm thấy an toàn.
Lúc này, Lưu công công đi đến: “Hoàng Thượng, bên ngoài có Linh Phi dẫn theo các phi tử cầu kiến?”
“Đến đúng lúc lắm, trẫm đang muốn hỏi xem rốt cục là đã xảy ra chuyện gì!” Hách Liên Bá Thiên vừa nghe, mặt liền biến sắc, trở nên thô bạo tàn nhẫn như dã thú.
Nói xong liền đứng lên, lại phát hiện Khinh Tuyết ôm tay hắn không buông, hắn quay đầu nhìn nàng.
Đã thấy vẻ mặt Khinh Tuyết trở nên sợ hãi.
Hắn nhẹ nhàng nói với nàng: “Không phải sợ, nàng hãy ngủ một lát, trẫm xem xét tình hình một lát rồi sẽ quay lại với nàng!”
“Vâng!” Khinh Tuyết nhẹ nhàng buông lòng tay hắn ra, nhìn hắn, nhìn hắn từ từ đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.