Chương 97: Ám sát
Buồn Ngủ
20/11/2015
Sâu trong Tử vong sơn mạch, lúc này đang có hai tên, bộ dáng chui nhủi như ăn trộm đang thì thầm chuyện gì đó với nhau.
“Đại ca, vẫn là kỹ năng của ngươi tốt a, nhanh như vậy đã xử lý xong mười bảy tên dị nhân, đoán chừng rất nhanh sẽ up lên trung cấp Võ sư rồi.” Người đứng bên trái, lưng mang trường kiếm, trên đầu còn cắm mấy cọng cỏ khô, tuổi khoảng chừng hai mươi có chút hâm mộ nói. Nghe ngữ khí của hắn, tựa hồ là một NPC. Theo lý thuyết thế lực NPC không cách nào chiếm lĩnh kiến trúc thần bí, bọn hắn cũng chả có hứng thú đối với mấy thứ này. Chẳng qua nếu như là NPC đang muốn tăng tiến sức mạnh, như vậy thì rất khó nói.
Người còn lại là một thanh niên thon gầy, thoáng nhìn qua thanh niên trẻ tuổi trước mắt cười nói :“Tiểu Đức tử, tiểu tử ngươi cũng giám móc máy ta? ngươi cho rằng ta không biết cả buổi sáng ngày hôm nay ngươi làm gì hả? nói xem trên đường đi tới Phá Thiên, ngươi đã thả bao nhiêu bẩy rập? Chỉ sợ đến lúc đó, số dị nhân bị ngươi giết còn nhiều hơn ta mấy lần a.”
Thanh niên kia nghe vậy cười hắc hắc nói: “Ta cũng không đặt bao nhiêu, có mấy trăm thôi....... Dân bản địa chúng ta muốn tăng thực lực nhưng tốc độ so ra lại kém đám dị nhân kia nhiều lắm, hiện tại đã có tràng săn bắn đặc thù kiểu này, rốt cục chúng ta cũng có thể hưởng thụ tốc độ thăng cấp phi tốc của đám dị nhân kia rồi.”
Thanh niên thon gầy bỗng nhiên nói :“Yên tĩnh, lại có con mồi tới kìa. Ngươi trước nấp đi đã!” Nói xong, thanh niên thon gầy vội vàng trèo lên cây đại thụ bên cạnh, nấp kỹ. Mà thanh niên còn lại thì tay chân cứ phầm phập như máy khâu, chớp mắt đã đào ra một cái hố to rồi chui vào đấy trốn kỹ, không lộ ra chút dấu vết nào.
Cách đó không xa, một đám chừng năm mươi người đang từ từ tiến đến. Người thanh niên thon gầy đang giấu mình trong tán cây cổ thụ, ánh mắt lạnh lùng, tay luồn ra sau lưng, rút vũ khí rồi nhắm thẳng về hướng đám người đang từ từ tiến đến. Vũ khí mà thanh niên này rút ra, dĩ nhiên là...... Nỏ! Đây là thứ mà ngay cả quân đội triều đình cũng rất ít trang bị a.
Khoảng cách còn 120 trượng, đám người đang tiến đến lọt vào tầm ngắm, thanh niên thon gầy lạnh lùng ngắm kỹ, bóp cò......
Chỉ nghe một tiếng ằng ặc trầm thấp vang lên, một người trong đáng đang tiến tới hay tay bụm chặt lấy cổ họng, không cam lòng ngã xuống. Mà ngay lúc ấy, thanh niên thon gầy quỷ mị biến mất, không để lại chút dấu tích.
Đám người phía dưới lập tức loạn thành một bầy, một người bên mình vô duyên vô cớ bị giết, hơn nữa đến cả bóng dáng địch nhân cũng không nhìn thấy, cái này so với chính diện chém giết rồi chết đi còn đáng sợ hơn nhiều! Bọn hắn ai nấy trợn mắt, lo lắng dò xét động tĩnh khắp bốn phía, xem xem chuyện gì đã xảy ra.
......
Mấy phút trôi qua, lại có một người không cam lòng ngã xuống, không có bất kỳ dấu hiệu, không có bất kỳ manh mối nào. Lại cẩn thận tìm kiếm một phen, bất quá kết quả vẫn là vô hình vô dáng như trước......
......
Thêm một người ngã xuống mà không tìm được đáp án, sợ hãi bắt đầu như một cơn sóng lan tràn trong đoàn đội. Tử vong cũng không quá đáng sợ, nhưng loại áp lực âm trầm này lại dễ làm cho người ta sụp đổ nhất.
Thế nên đội ngũ ban đầu có 50 người đột nhiên chỉ còn lại 10 người. Toàn bộ đều bỗng dưng biến mất tại chỗ. Lí do cũng đơn giản, bọn họ đều là gamer, dưới tình huống không chịu nổi áp lực, chả ai bảo ai đều cùng nhau tổ chức logout tập thể. Dù sao chỉ cần sau khi kết thúc tranh đoạt kiến trúc thần bí, chính mình sẽ tự động được cưỡng chế ném ra ngoài phó bản. Mà đã như thế thì tội gì phải ngu ngốc cắm đầu liều mạng trong một cái phó bản mà đến cái bóng của địch nhân cũng ko thấy đây?
......
Nói đến Phi Thiên Thần Vương, hiện hắn đang rất phiền muộn. Hôm nay không biết mình đã chọc phải con giời nào. Thủ hạ của hắn đã có hơn mười người dính phải bẫy rập. Mà những bẫy rập này lại thiên biến vạn hóa, không cái nào giống cái nào, làm cho người ta chả biết đâu mà đề phòng. Số bẫy rập này chỉ có một điểm chung: đó chính là sau khi đi vào, tuyệt không còn cơ hội sống sót. Đây là chân lý đã được hơn mười mạng người khẳng định.
Thực ra từ trước, đám gamer cũng đã có thể làm ra bẫy rập, nhưng số bẫy rập này hầu hết đều rất thô thiển. Có thể lừa được mấy con dã thú bên ngoài đã là phi thường không tệ, quái hình người thì đừng mơ nó giẫm vào, người chơi thì càng không phải nói. Thế nhưng hiện tại, tên khốn nạn nào lại có thể làm ra bẫy rập tinh vi đến thế. Dù có cẩn thận đến đâu cũng không tìm ra manh mối. Chỉ đến khi đạp vào thì mới biết mình đã dính bẫy, cơ mà lúc này mới biết thì đã muộn cmnr.
Trong lúc Thần Vương đang đau đầu nhức óc vì mấy cái bẫy rập, trên trời đột ngột xuất hiện một mũi tên lao tới. Hơn nữa khốn cmn nạn nhất là bắn chết thằng nào ko bắn, lại găm ngay cổ một tên sơ cấp võ tướng bên mình. Thần Vương tức giận thở hổn hển, lập tức hạ lệnh lật tung địa hình xung quanh, tìm cho ra hung thủ. Hắn không tin lại có người giám không coi 10 vạn đại quan của hắn ở đây vào đâu, giám giết người trong lòng quân mình lại còn có thể bình yên ly khai.
Ý tưởng thì rất tốt, nhưng sự thật lại luôn tàn khốc. Phi Thiên minh chỉ kém có xới 10 thước đất lên nữa là không còn chỗ nào mà tìm nữa rồi. Nhưng liền cả cọng lông cũng không thấy. Đã thế trong quá trình tìm kiếm lại có thêm hai binh lính chết trận.
Đến lúc này Thần Vương mới dần bình tĩnh lại. Toàn bộ đại quân của hắn lần này đưa đến đều là gamer. Chết một lần cũng không quá đáng là rớt một level mà thôi, cũng không phải tổn thất đến không chịu nổi. Hơn nữa hắn cũng nhìn ra, đánh lén hắn có thể chỉ là một người, mà nhiều lắm cũng không vượt quá hai người. Chính mình đem tới mười vạn đại quân, kể cả có bị giết thêm mấy người nữa cũng không phải chuyện lớn. Không thể thì chút chuyện cỏn con này mà chậm trễ việc quan trọng như chiếm lĩnh kiến trúc thần bí được.
Thế nhưng đầu vừa nghĩ thế, phía xa, một tên đao thuẫn binh bỗng hét lên:“Hắn ở đằng kia......” Lời còn chưa dứt, tên này tay trái ôm cổ họng, tay phải đao vẫn chỉ về phía trước, không cam lòng ngã xuống.
Phi Thiên Thần Vương phản ứng cũng không chậm :“Quân đoàn Cung Tiễn thủ số 3, hướng Tây Nam 30 độ, bắn!”
Hàng nghàn mũi tên như bầy châu chấu bay đầy trời......
Quân đoàn số 3 hầu hết đều là tứ giai binh, sử dụng mộc cung. Tầm bắn không có khả năng vượt qua 100 thước. Thế nên nguyên một đợt tên này bắn xuống, đã không lấy được gì thì thôi, còn tổn thất mấy ngàn mũi tên.
Phi Thiên Thần Vương không cam lòng sai người tìm kiếm khu vực phụ cận một hồi. Đến một vết máu cũng không thấy, xem ra đối phương xác thực là lông tóc vô hao.
Qua đó Phi Thiên Thần Vương cũng lờ mờ đoán được, thứ tên thích khách kia sử dụng để ám sát chính là nỏ, hơn nữa còn là nỏ ngon, tầm bắn lên tới trên dưới 120m tả hữu. Về phần vì sao tìm mãi mà không thấy người, tên đao thuẫn binh vừa anh dũng hy sinh cũng không biết. Ai bảo hắn bị bắn trúng cổ họng, chết quá nhanh đi? bằng không thì rất có thể sẽ thấy được đối phương. Như vậy hết thảy đều đã được giải thích hợp lý.
120m? Phi Thiên Thần Vương cười khổ, xem ra phương pháp của mình là không có nổi chút tác dụng rồi.
Theo số thủ hạ cứ lần lượt một người rồi lại một người ngã xuống, Phi Thiên Thần Vương sinh ra thật lớn oán niệm đối với mấy thứ như cung nỏ, bẫy rập......
Mặc dù nhân số tử vong không phải quá nhiều, nhưng nó lại như một con ruồi bên cạnh vậy, vo va vo ve, rất là cay cú mà không đập chết nổi.
Mãi cho đến khi gần 500 người chết đi, loại quấy rối này mới đình chỉ. Mà lúc này quân đội của Phi Thiên minh cũng đã đến được điểm khai quật Phá Thiên.
Đây là một sơn cốc hẹp dài. Bề ngang khoảng hai cây số, rộng chưa được 200m. Mà điểm khai quật Phá Thiên lại vừa vặn nằm chính giữa sơn cốc.
Phi Thiên Thần Vương nhìn qua địa hình lại thấy đau đầu. Nếu như là phòng thủ thì quá ngon rồi. Thế nhưng sơn cốc này rõ ràng không chứa nổi mười vạn đại quân của hắn cùng tràn vào. Hơn nữa trong sơn cốc cây cối mọc lại mọc san sát thành các cánh rừng, điều này sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến khoảng cách xạ kích của cung tiễn thủ.
Rất nhanh, trong đầu Phi Thiên Thần Vương lóe lên linh quang, nhớ lại màn tập kích của tên thích khách chết tiệt vừa rồi......
“ Toàn bộ cung tiễn thủ nghe lệnh, lập tức phân tán đến các cây đại thụ trong sơn cốc ẩn nấp. Binh sĩ cận chiến thì dùng chiến thuật biển người, lấp đầy sơn cốc cho ta, số còn lại toàn bộ đi vào trong sơn cốc, sau đó logout đợi lệnh.”
Hết thảy được bố trí xong xuôi, tiếp đó việc cần làm của Phi Thiên minh là ngồi chờ đợi. Chờ đến khi có cơ hội tấn công. Đương nhiên, cũng có thể cái cơ hội này không phải chờ mà tự mò đến, đó là tình huống lý tưởng nhất.
......
“Đại ca, sớm biết ở đây sẽ xuất hiện nhiều dị nhân như vậy thì ta đã mang thêm một ít tài liệu đặt bẫy rồi. Tốt nhất là có thể lấp đầy luôn đoạn sơn cốc này. Được như thế thì đoán chừng chỉ trong hôm nay là có thể up lên bẩy rập sư cao cấp a.” Thanh niên gắn ít cỏ khô trên đầu có chút tiếc nuối nói.
“Mã hậu pháo, nói vuốt đuôi (*). Nói như ngươi thì ta mà biết trước, trực tiếp đem luôn nỏ cao cấp một lần bắn ra 9 mũi tên đến rồi. Nhưng kể cả có biết trước thì có làm được gì? Nội lực của ta căn bản không đủ để chèo chống việc sử dụng skill tàng hình vô hạn. Mà kể cả ngươi cũng vậy, không có khả năng sử dụng thuật bẩy rập vô hạn. Mà nội lực dùng hết lại phải chờ đến ban ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục.”
“Thế giờ chúng ta làm gì đấy? Chẳng cứ trốn ở địa phương quỷ quái này.”
“Hắc hắc......, cái này hai người các ngươi không cần lo, chúa công nhà ta sẽ giúp các ngươi quyết định.” Một thanh âm từ đằng sau bỗng vang lên.
Hai người kinh hãi, đang muốn quay đầu nhìn, bỗng nhiên phần gáy bị đập một kích thật mạnh, cả hai lập tức bất tỉnh nhân sự
“Đại ca, vẫn là kỹ năng của ngươi tốt a, nhanh như vậy đã xử lý xong mười bảy tên dị nhân, đoán chừng rất nhanh sẽ up lên trung cấp Võ sư rồi.” Người đứng bên trái, lưng mang trường kiếm, trên đầu còn cắm mấy cọng cỏ khô, tuổi khoảng chừng hai mươi có chút hâm mộ nói. Nghe ngữ khí của hắn, tựa hồ là một NPC. Theo lý thuyết thế lực NPC không cách nào chiếm lĩnh kiến trúc thần bí, bọn hắn cũng chả có hứng thú đối với mấy thứ này. Chẳng qua nếu như là NPC đang muốn tăng tiến sức mạnh, như vậy thì rất khó nói.
Người còn lại là một thanh niên thon gầy, thoáng nhìn qua thanh niên trẻ tuổi trước mắt cười nói :“Tiểu Đức tử, tiểu tử ngươi cũng giám móc máy ta? ngươi cho rằng ta không biết cả buổi sáng ngày hôm nay ngươi làm gì hả? nói xem trên đường đi tới Phá Thiên, ngươi đã thả bao nhiêu bẩy rập? Chỉ sợ đến lúc đó, số dị nhân bị ngươi giết còn nhiều hơn ta mấy lần a.”
Thanh niên kia nghe vậy cười hắc hắc nói: “Ta cũng không đặt bao nhiêu, có mấy trăm thôi....... Dân bản địa chúng ta muốn tăng thực lực nhưng tốc độ so ra lại kém đám dị nhân kia nhiều lắm, hiện tại đã có tràng săn bắn đặc thù kiểu này, rốt cục chúng ta cũng có thể hưởng thụ tốc độ thăng cấp phi tốc của đám dị nhân kia rồi.”
Thanh niên thon gầy bỗng nhiên nói :“Yên tĩnh, lại có con mồi tới kìa. Ngươi trước nấp đi đã!” Nói xong, thanh niên thon gầy vội vàng trèo lên cây đại thụ bên cạnh, nấp kỹ. Mà thanh niên còn lại thì tay chân cứ phầm phập như máy khâu, chớp mắt đã đào ra một cái hố to rồi chui vào đấy trốn kỹ, không lộ ra chút dấu vết nào.
Cách đó không xa, một đám chừng năm mươi người đang từ từ tiến đến. Người thanh niên thon gầy đang giấu mình trong tán cây cổ thụ, ánh mắt lạnh lùng, tay luồn ra sau lưng, rút vũ khí rồi nhắm thẳng về hướng đám người đang từ từ tiến đến. Vũ khí mà thanh niên này rút ra, dĩ nhiên là...... Nỏ! Đây là thứ mà ngay cả quân đội triều đình cũng rất ít trang bị a.
Khoảng cách còn 120 trượng, đám người đang tiến đến lọt vào tầm ngắm, thanh niên thon gầy lạnh lùng ngắm kỹ, bóp cò......
Chỉ nghe một tiếng ằng ặc trầm thấp vang lên, một người trong đáng đang tiến tới hay tay bụm chặt lấy cổ họng, không cam lòng ngã xuống. Mà ngay lúc ấy, thanh niên thon gầy quỷ mị biến mất, không để lại chút dấu tích.
Đám người phía dưới lập tức loạn thành một bầy, một người bên mình vô duyên vô cớ bị giết, hơn nữa đến cả bóng dáng địch nhân cũng không nhìn thấy, cái này so với chính diện chém giết rồi chết đi còn đáng sợ hơn nhiều! Bọn hắn ai nấy trợn mắt, lo lắng dò xét động tĩnh khắp bốn phía, xem xem chuyện gì đã xảy ra.
......
Mấy phút trôi qua, lại có một người không cam lòng ngã xuống, không có bất kỳ dấu hiệu, không có bất kỳ manh mối nào. Lại cẩn thận tìm kiếm một phen, bất quá kết quả vẫn là vô hình vô dáng như trước......
......
Thêm một người ngã xuống mà không tìm được đáp án, sợ hãi bắt đầu như một cơn sóng lan tràn trong đoàn đội. Tử vong cũng không quá đáng sợ, nhưng loại áp lực âm trầm này lại dễ làm cho người ta sụp đổ nhất.
Thế nên đội ngũ ban đầu có 50 người đột nhiên chỉ còn lại 10 người. Toàn bộ đều bỗng dưng biến mất tại chỗ. Lí do cũng đơn giản, bọn họ đều là gamer, dưới tình huống không chịu nổi áp lực, chả ai bảo ai đều cùng nhau tổ chức logout tập thể. Dù sao chỉ cần sau khi kết thúc tranh đoạt kiến trúc thần bí, chính mình sẽ tự động được cưỡng chế ném ra ngoài phó bản. Mà đã như thế thì tội gì phải ngu ngốc cắm đầu liều mạng trong một cái phó bản mà đến cái bóng của địch nhân cũng ko thấy đây?
......
Nói đến Phi Thiên Thần Vương, hiện hắn đang rất phiền muộn. Hôm nay không biết mình đã chọc phải con giời nào. Thủ hạ của hắn đã có hơn mười người dính phải bẫy rập. Mà những bẫy rập này lại thiên biến vạn hóa, không cái nào giống cái nào, làm cho người ta chả biết đâu mà đề phòng. Số bẫy rập này chỉ có một điểm chung: đó chính là sau khi đi vào, tuyệt không còn cơ hội sống sót. Đây là chân lý đã được hơn mười mạng người khẳng định.
Thực ra từ trước, đám gamer cũng đã có thể làm ra bẫy rập, nhưng số bẫy rập này hầu hết đều rất thô thiển. Có thể lừa được mấy con dã thú bên ngoài đã là phi thường không tệ, quái hình người thì đừng mơ nó giẫm vào, người chơi thì càng không phải nói. Thế nhưng hiện tại, tên khốn nạn nào lại có thể làm ra bẫy rập tinh vi đến thế. Dù có cẩn thận đến đâu cũng không tìm ra manh mối. Chỉ đến khi đạp vào thì mới biết mình đã dính bẫy, cơ mà lúc này mới biết thì đã muộn cmnr.
Trong lúc Thần Vương đang đau đầu nhức óc vì mấy cái bẫy rập, trên trời đột ngột xuất hiện một mũi tên lao tới. Hơn nữa khốn cmn nạn nhất là bắn chết thằng nào ko bắn, lại găm ngay cổ một tên sơ cấp võ tướng bên mình. Thần Vương tức giận thở hổn hển, lập tức hạ lệnh lật tung địa hình xung quanh, tìm cho ra hung thủ. Hắn không tin lại có người giám không coi 10 vạn đại quan của hắn ở đây vào đâu, giám giết người trong lòng quân mình lại còn có thể bình yên ly khai.
Ý tưởng thì rất tốt, nhưng sự thật lại luôn tàn khốc. Phi Thiên minh chỉ kém có xới 10 thước đất lên nữa là không còn chỗ nào mà tìm nữa rồi. Nhưng liền cả cọng lông cũng không thấy. Đã thế trong quá trình tìm kiếm lại có thêm hai binh lính chết trận.
Đến lúc này Thần Vương mới dần bình tĩnh lại. Toàn bộ đại quân của hắn lần này đưa đến đều là gamer. Chết một lần cũng không quá đáng là rớt một level mà thôi, cũng không phải tổn thất đến không chịu nổi. Hơn nữa hắn cũng nhìn ra, đánh lén hắn có thể chỉ là một người, mà nhiều lắm cũng không vượt quá hai người. Chính mình đem tới mười vạn đại quân, kể cả có bị giết thêm mấy người nữa cũng không phải chuyện lớn. Không thể thì chút chuyện cỏn con này mà chậm trễ việc quan trọng như chiếm lĩnh kiến trúc thần bí được.
Thế nhưng đầu vừa nghĩ thế, phía xa, một tên đao thuẫn binh bỗng hét lên:“Hắn ở đằng kia......” Lời còn chưa dứt, tên này tay trái ôm cổ họng, tay phải đao vẫn chỉ về phía trước, không cam lòng ngã xuống.
Phi Thiên Thần Vương phản ứng cũng không chậm :“Quân đoàn Cung Tiễn thủ số 3, hướng Tây Nam 30 độ, bắn!”
Hàng nghàn mũi tên như bầy châu chấu bay đầy trời......
Quân đoàn số 3 hầu hết đều là tứ giai binh, sử dụng mộc cung. Tầm bắn không có khả năng vượt qua 100 thước. Thế nên nguyên một đợt tên này bắn xuống, đã không lấy được gì thì thôi, còn tổn thất mấy ngàn mũi tên.
Phi Thiên Thần Vương không cam lòng sai người tìm kiếm khu vực phụ cận một hồi. Đến một vết máu cũng không thấy, xem ra đối phương xác thực là lông tóc vô hao.
Qua đó Phi Thiên Thần Vương cũng lờ mờ đoán được, thứ tên thích khách kia sử dụng để ám sát chính là nỏ, hơn nữa còn là nỏ ngon, tầm bắn lên tới trên dưới 120m tả hữu. Về phần vì sao tìm mãi mà không thấy người, tên đao thuẫn binh vừa anh dũng hy sinh cũng không biết. Ai bảo hắn bị bắn trúng cổ họng, chết quá nhanh đi? bằng không thì rất có thể sẽ thấy được đối phương. Như vậy hết thảy đều đã được giải thích hợp lý.
120m? Phi Thiên Thần Vương cười khổ, xem ra phương pháp của mình là không có nổi chút tác dụng rồi.
Theo số thủ hạ cứ lần lượt một người rồi lại một người ngã xuống, Phi Thiên Thần Vương sinh ra thật lớn oán niệm đối với mấy thứ như cung nỏ, bẫy rập......
Mặc dù nhân số tử vong không phải quá nhiều, nhưng nó lại như một con ruồi bên cạnh vậy, vo va vo ve, rất là cay cú mà không đập chết nổi.
Mãi cho đến khi gần 500 người chết đi, loại quấy rối này mới đình chỉ. Mà lúc này quân đội của Phi Thiên minh cũng đã đến được điểm khai quật Phá Thiên.
Đây là một sơn cốc hẹp dài. Bề ngang khoảng hai cây số, rộng chưa được 200m. Mà điểm khai quật Phá Thiên lại vừa vặn nằm chính giữa sơn cốc.
Phi Thiên Thần Vương nhìn qua địa hình lại thấy đau đầu. Nếu như là phòng thủ thì quá ngon rồi. Thế nhưng sơn cốc này rõ ràng không chứa nổi mười vạn đại quân của hắn cùng tràn vào. Hơn nữa trong sơn cốc cây cối mọc lại mọc san sát thành các cánh rừng, điều này sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến khoảng cách xạ kích của cung tiễn thủ.
Rất nhanh, trong đầu Phi Thiên Thần Vương lóe lên linh quang, nhớ lại màn tập kích của tên thích khách chết tiệt vừa rồi......
“ Toàn bộ cung tiễn thủ nghe lệnh, lập tức phân tán đến các cây đại thụ trong sơn cốc ẩn nấp. Binh sĩ cận chiến thì dùng chiến thuật biển người, lấp đầy sơn cốc cho ta, số còn lại toàn bộ đi vào trong sơn cốc, sau đó logout đợi lệnh.”
Hết thảy được bố trí xong xuôi, tiếp đó việc cần làm của Phi Thiên minh là ngồi chờ đợi. Chờ đến khi có cơ hội tấn công. Đương nhiên, cũng có thể cái cơ hội này không phải chờ mà tự mò đến, đó là tình huống lý tưởng nhất.
......
“Đại ca, sớm biết ở đây sẽ xuất hiện nhiều dị nhân như vậy thì ta đã mang thêm một ít tài liệu đặt bẫy rồi. Tốt nhất là có thể lấp đầy luôn đoạn sơn cốc này. Được như thế thì đoán chừng chỉ trong hôm nay là có thể up lên bẩy rập sư cao cấp a.” Thanh niên gắn ít cỏ khô trên đầu có chút tiếc nuối nói.
“Mã hậu pháo, nói vuốt đuôi (*). Nói như ngươi thì ta mà biết trước, trực tiếp đem luôn nỏ cao cấp một lần bắn ra 9 mũi tên đến rồi. Nhưng kể cả có biết trước thì có làm được gì? Nội lực của ta căn bản không đủ để chèo chống việc sử dụng skill tàng hình vô hạn. Mà kể cả ngươi cũng vậy, không có khả năng sử dụng thuật bẩy rập vô hạn. Mà nội lực dùng hết lại phải chờ đến ban ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục.”
“Thế giờ chúng ta làm gì đấy? Chẳng cứ trốn ở địa phương quỷ quái này.”
“Hắc hắc......, cái này hai người các ngươi không cần lo, chúa công nhà ta sẽ giúp các ngươi quyết định.” Một thanh âm từ đằng sau bỗng vang lên.
Hai người kinh hãi, đang muốn quay đầu nhìn, bỗng nhiên phần gáy bị đập một kích thật mạnh, cả hai lập tức bất tỉnh nhân sự
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.