Chương 26: Bạch vân thôn phát triển
Buồn Ngủ
09/11/2015
Đem nguyên vật liệu toàn bộ cất vào ba lô, sau đó đem vũ khí của mình đổi thành điểm thép đoạt, vì võ tướng không hạn chế vũ khí, bởi vậy không cần lo lắng không thể phát huy hoàn toàn uy lực của vũ khí. Cái này cũng tương đương với Dương Thiên đã đổi từ súng bắn chim thành đại pháo rồi.
Bàn giao hết việc cho Ô Ma, để hắn dẫn mọi người về Bạch Vân thôn, Dương Thiên liền cưỡi chiến mã, vượt lên trước!
Hiện tại, Dương Thiên chưa trở về Bạch Vân thôn, mà trực tiếp đi Giặc cỏ doanh.
Dừng chiến mã cách Giặc cỏ doanh một đoạn xa, Dương Thiên xuống ngựa, đi tìm Đại Ngưu.
Bây giờ còn không đến buổi trưa, mà Đại Ngưu được Dương Thiên phân phó, khống chế tiết tấu ám sát, cho nên có lẽ giờ này Đại Ngưu mới bắt đầu ám sát đến trạm gác thứ hai.
Hội hợp cùng Đại Ngưu, hai người mới bắt đầu đẩy nhanh nhanh tốc độ ám sát.
Kỹ năng chiêu hàng cooldown xong, Dương Thiên lập tức sử dụng.
Xem xét thuộc tính thôn trang, nhân khẩu rõ ràng chỉ gia tăng 79 người!
Cái đệch mịa! Chẳng lẽ vận khí của mình vừa rồi đều đã dùng hết? Rõ ràng chiêu hàng chỉ đạt tới tỷ lệ thấp nhất 1%. Dương Thiên không khỏi cười khổ, lại nhìn qua thuộc tính 79 người này, đến một tên tư chất cấp A cũng không có, tư chất cấp B cũng chỉ có 5 tên.
Cùng Đại Ngưu trở lại thôn, vừa vặn lúc Ô Ma trở về.
Vương lão vẻ mặt kích động, lập tức an bài nhân thủ tu kiến trung cấp tư thục và tiệm thợ rèn cao cấp.
Dương Thiên hiện cũng không có rảnh rỗi, lập tức phân phó người mang theo vũ khí thu hoạch được hôm nay đến thị trường. Hiện tại đã có Hồ thợ rèn, Dương Thiên yêu cầu đối với vũ khí cũng cao hơn nhiều. Hắn quyết định bán đi toàn bộ vũ khí lúc trước, tất nhiên là ngoại trừ mộc cung, chính vì mới có một vị sơ cấp thợ mộc thôi a!
Mà trên thị trường hiện tại, đã không giống trước kia rồi. Dương Thiên từ diễn đàn biết được, hiện tại thiết kiếm trong cửa hàng của hệ thống, giá đã hạ xuống 1.200 tiền đồng, mà thiết thương cũng hạ xuống 2.000 tiền đồng. Hơn nữa đã có người chơi lục tục bán ra vũ khí, thời đại buôn vũ khí siêu lợi nhuận đã sắp qua. Tuy vậy, kể cả có qua thì Dương Thiên cũng đã kiếm được món lớn, nên đối với chuyện này cũng không thèm để ý. Dù sao, vũ khí của hắn trên cơ bản đều là giết giặc cỏ có được, chính mình tự sản xuất ra chỉ là số ít.
Mà giá nguyên vật liệu bây giờ cũng đã cao hơn. Vật liệu đá và vật liệu gỗ đã tăng tới 6 tiền đồng, mà quặng sắt thì bởi vì vũ khí khan hiếm, đã tăng tới 15 tiền đồng, tiếp cận giá tiền chân thật.
Dương Thiên đem trang bị treo giá thấp hơn một chút so với người chơi khác treo lên trên thị trường, sau đó lập tức vơ vét sạch sẽ nguyên vật liệu giá thấp. Cái này làm cho đám lãnh chúa ở Hội Kê quận thiếu chút nữa bạo tẩu.
Trước kia bọn hắn đồng dạng cũng đi bán nguyên vật liệu, hiện tại lại phải dùng giá cả cao gấp mấy lần mua về, đoán chừng ai cũng khó chịu. Mà trong lúc mấu chốt này, lại có người vơ vét thị trường, chuyện này làm cho bọn hắn ức lồi con mắt! Phải biết rằng tại các quận khác, giá cả nguyên vật liệu so với Hội Kê quận muốn thấp hơn nhiều lắm. Đám này trong lòng không ngừng hỏi thăm 18 đời tổ tông tên nào khởi xướng cái vụ này!
Dương Thiên hắt xì mấy cái! Trời mùa hè mà có chút lạnh a!
***
Từng có kinh nghiệm hơn một năm, Dương Thiên biết rằng, công năng giao dịch viễn trình của thị trường cũng không dài, không bao lâu sau sẽ bị xoá bỏ. Đến lúc ấy, thị trường chỉ còn công năng trưng thu thuế cho lãnh chúa. Đương nhiên, nếu như trong lãnh địa có được đại lượng người chơi, như vậy có thể bày bán các thứ trong thị trường, đây cũng là một con đường phát tài rất tốt!
Tranh thủ hiện tại, lợi dụng công năng thị trường vẫn còn, mau chóng vơ vét một ít, chứ không lẽ còn chờ về sau, sử dụng nhân lực vận chuyển bán ra a! Mặc dù về sau, đây là lựa chọn tất nhiên, nhưng giá thành vật phẩm sẽ lại gia tăng lên mấy lần.
Trở lại văn phòng thôn trưởng, thấy Vương lão đang chờ mình ở cửa ra vào, Dương Thiên cười hỏi: “Vương lão, nói một chút về tình huống hiện tại của thôn đi. Trung cấp tư thục xây xong, chắc phải chút biến hóa chứ?”
Vương lão miệng cười toe toét, nói: “Đương nhiên! Hơn nữa biến hóa còn rất lớn. Trước kia phái ra một đám tư chất cấp S và cấp A làm học đồ, hiện tại đã lĩnh ngộ sơ cấp kỹ năng, hơn nữa có hai người tương đối thông minh, đã lĩnh ngộ trung cấp kỹ năng. Về phần học đồ cấp B, ngoại trừ tất cả 9 tên ở mộc phòng đều không thể lĩnh ngộ kỹ năng, chức nghiệp khác mỗi ngành đều có ít nhất một người lĩnh ngộ sơ cấp kỹ năng. Mặt khác, các chức nghiệp sinh hoạt như nông dân, thợ mỏ các loại cũng có rất nhiều người lĩnh ngộ sơ cấp kỹ năng, đề cao rất lớn hiệu suất công tác. Mà quan trọng nhất là lĩnh ngộ kỹ năng lần này trên cơ bản đã giải quyết nguy cơ lương thực của thôn chúng ta rồi. Bởi vì trong số những người đã lĩnh ngộ kỹ năng, có một trung cấp tạo thuyền sư, còn có ba sơ cấp tạo thuyền sư. Ta đã an bài nhân thủ bắt đầu tu kiến ụ tàu, rất nhanh thôi, chúng ta có thể tạo ra rất nhiều thuyền đánh cá.”
Mặc dù hết thảy đều trong dự liệu của Dương Thiên, nhưng nghe Vương lão báo cáo xong, Dương Thiên vẫn không khỏi có chút kích động. Cố gắng áp chế tâm tình, nói: “Vương lão! Đưa những học đồ không thể lĩnh ngộ kỹ năng tư chất cấp C trở xuống đi ra! Đổi số thôn dân mới chiêu hàng hôm nay vào tiếp tục học tập. Về sau bồi dưỡng học đồ cũng căn cứ theo tiêu chuẩn này chấp hành; mặt khác lại để cho thôn dân đi tu kiến công trình kiến trúc. Chúng ta bây giờ không thiếu nguyên vật liệu, chỉ có đem những nguyên vật liệu này đại lượng chế tạo thành thành phẩm mới có thể sinh ra lợi ích lớn nhất”.
Còn chưa chờ Vương lão trả lời, Dương Thiên lại nói: “Đúng rồi, trước kia ta không phải đã nhận được một bản điều chế sơ cấp Nguyên Khí đan hay sao? Ngươi an bài cho Triệu Toàn ở y quán học đi. Triệu Toàn là thôn dân tư chất cấp S, hiện tại chắc đã là trung cấp y sư rồi”.
Vương lão gật đầu xác nhận, sau đó đi ra ngoài an bài.
Chờ Vương lão đi rồi, Dương Thiên liền logout.
Hôm nay đạt được thu hoạch thật lớn như thế làm cho Dương Thiên hiện tại vẫn còn cảm thấy lâng lâng. Hắn định ra ngoài, làm một bữa thật ngon, tự thưởng cho chính mình. Những ngày này, vì lo lắng vấn đề Giặc cỏ doanh, đã ở lại trong nhà mấy ngày không có đi ra ngoài rồi.
Đi trên đường cái, Dương Thiên vẫn lầm bầm tự hỏi sự tình trong trò chơi.
Mặc dù bây giờ nhìn lại, thôn của mình đã có được ưu thế thật lớn. Nhưng về lâu về dài, vẫn chưa là cái gì. Mà tối trọng yếu nhất là, trong thôn chỉ có một mình mình là người chơi. Mà các công hội to lớn khác, động cái là mấy vạn người, so sánh với điểm binh sĩ trong tay mình, có vẻ hơi đơn bạc.
Nhưng Dương Thiên cũng không cho rằng mình yếu hơn những công hội khác. Mặc dù đối phương chiếm ưu thế về số lượng, nhưng mình lại có chất lượng thủ thắng. Dù sao người chơi phát triển cũng chỉ tương đương với NPC cấp A, mà trước mắt giai đoạn đầu này, cả NPC cấp D cũng không bằng.
Đệ nhất thiên hạ Bang Địch thôn hiện tại có khả năng đã là thôn cấp hai rồi, nhưng loại tiểu giai đoạn tăng lên này, hệ thống cũng không ban thưởng, chỉ có sau này từ thôn thăng cấp thành trấn mới có.
Server Vina chắc cũng đã có mấy cái thôn cấp hai. Dù sao giai đoạn đầu, muốn gom đủ 100 nhân khẩu cũng mất quá nhiều thời gian. Huống chi người chơi cũng đồng dạng có thể tính toán thành lượng nhân khẩu trong lãnh địa. Bởi vậy giai đoạn đầu, mấy công hội lãnh địa to lớn căn bản là không cần lo lắng thiếu nhân khẩu. Chỉ cần xây đủ kiến trúc và tích lũy đủ tài nguyên là có thể thăng cấp.
Mà chính mình, muốn up thôn lên cấp 2 chắc vẫn cần vài ngày nữa, nhưng hai kiến trúc tối trọng yếu của thôn xóm cấp hai là tư thục và võ quán cũng đã được mình hoàn thành, hơn nữa đều là trung cấp. Bởi vậy, mặc dù up thôn chậm hơn, nhưng mình nhất định không thua kém ai, ngược lại còn có điều siêu việt.
Đến tiệm cơm thường ăn, Dương Thiên cũng không quá kén chọn, vì thế tùy tiện gọi vài món.
Tiệm cơm này nằm ngay tại trường học cũ của Dương Thiên. Vốn Dương Thiên mới chỉ ra trường không đến hai tháng, nhưng mà cảm giác lại có chút lạnh nhạt. Có lẽ cũng là do trong trí nhớ, lòi ra thêm một năm kinh nghiệm trong game, làm cho hắn cảm giác như đã ra trường lâu lắm rồi.
Bàn giao hết việc cho Ô Ma, để hắn dẫn mọi người về Bạch Vân thôn, Dương Thiên liền cưỡi chiến mã, vượt lên trước!
Hiện tại, Dương Thiên chưa trở về Bạch Vân thôn, mà trực tiếp đi Giặc cỏ doanh.
Dừng chiến mã cách Giặc cỏ doanh một đoạn xa, Dương Thiên xuống ngựa, đi tìm Đại Ngưu.
Bây giờ còn không đến buổi trưa, mà Đại Ngưu được Dương Thiên phân phó, khống chế tiết tấu ám sát, cho nên có lẽ giờ này Đại Ngưu mới bắt đầu ám sát đến trạm gác thứ hai.
Hội hợp cùng Đại Ngưu, hai người mới bắt đầu đẩy nhanh nhanh tốc độ ám sát.
Kỹ năng chiêu hàng cooldown xong, Dương Thiên lập tức sử dụng.
Xem xét thuộc tính thôn trang, nhân khẩu rõ ràng chỉ gia tăng 79 người!
Cái đệch mịa! Chẳng lẽ vận khí của mình vừa rồi đều đã dùng hết? Rõ ràng chiêu hàng chỉ đạt tới tỷ lệ thấp nhất 1%. Dương Thiên không khỏi cười khổ, lại nhìn qua thuộc tính 79 người này, đến một tên tư chất cấp A cũng không có, tư chất cấp B cũng chỉ có 5 tên.
Cùng Đại Ngưu trở lại thôn, vừa vặn lúc Ô Ma trở về.
Vương lão vẻ mặt kích động, lập tức an bài nhân thủ tu kiến trung cấp tư thục và tiệm thợ rèn cao cấp.
Dương Thiên hiện cũng không có rảnh rỗi, lập tức phân phó người mang theo vũ khí thu hoạch được hôm nay đến thị trường. Hiện tại đã có Hồ thợ rèn, Dương Thiên yêu cầu đối với vũ khí cũng cao hơn nhiều. Hắn quyết định bán đi toàn bộ vũ khí lúc trước, tất nhiên là ngoại trừ mộc cung, chính vì mới có một vị sơ cấp thợ mộc thôi a!
Mà trên thị trường hiện tại, đã không giống trước kia rồi. Dương Thiên từ diễn đàn biết được, hiện tại thiết kiếm trong cửa hàng của hệ thống, giá đã hạ xuống 1.200 tiền đồng, mà thiết thương cũng hạ xuống 2.000 tiền đồng. Hơn nữa đã có người chơi lục tục bán ra vũ khí, thời đại buôn vũ khí siêu lợi nhuận đã sắp qua. Tuy vậy, kể cả có qua thì Dương Thiên cũng đã kiếm được món lớn, nên đối với chuyện này cũng không thèm để ý. Dù sao, vũ khí của hắn trên cơ bản đều là giết giặc cỏ có được, chính mình tự sản xuất ra chỉ là số ít.
Mà giá nguyên vật liệu bây giờ cũng đã cao hơn. Vật liệu đá và vật liệu gỗ đã tăng tới 6 tiền đồng, mà quặng sắt thì bởi vì vũ khí khan hiếm, đã tăng tới 15 tiền đồng, tiếp cận giá tiền chân thật.
Dương Thiên đem trang bị treo giá thấp hơn một chút so với người chơi khác treo lên trên thị trường, sau đó lập tức vơ vét sạch sẽ nguyên vật liệu giá thấp. Cái này làm cho đám lãnh chúa ở Hội Kê quận thiếu chút nữa bạo tẩu.
Trước kia bọn hắn đồng dạng cũng đi bán nguyên vật liệu, hiện tại lại phải dùng giá cả cao gấp mấy lần mua về, đoán chừng ai cũng khó chịu. Mà trong lúc mấu chốt này, lại có người vơ vét thị trường, chuyện này làm cho bọn hắn ức lồi con mắt! Phải biết rằng tại các quận khác, giá cả nguyên vật liệu so với Hội Kê quận muốn thấp hơn nhiều lắm. Đám này trong lòng không ngừng hỏi thăm 18 đời tổ tông tên nào khởi xướng cái vụ này!
Dương Thiên hắt xì mấy cái! Trời mùa hè mà có chút lạnh a!
***
Từng có kinh nghiệm hơn một năm, Dương Thiên biết rằng, công năng giao dịch viễn trình của thị trường cũng không dài, không bao lâu sau sẽ bị xoá bỏ. Đến lúc ấy, thị trường chỉ còn công năng trưng thu thuế cho lãnh chúa. Đương nhiên, nếu như trong lãnh địa có được đại lượng người chơi, như vậy có thể bày bán các thứ trong thị trường, đây cũng là một con đường phát tài rất tốt!
Tranh thủ hiện tại, lợi dụng công năng thị trường vẫn còn, mau chóng vơ vét một ít, chứ không lẽ còn chờ về sau, sử dụng nhân lực vận chuyển bán ra a! Mặc dù về sau, đây là lựa chọn tất nhiên, nhưng giá thành vật phẩm sẽ lại gia tăng lên mấy lần.
Trở lại văn phòng thôn trưởng, thấy Vương lão đang chờ mình ở cửa ra vào, Dương Thiên cười hỏi: “Vương lão, nói một chút về tình huống hiện tại của thôn đi. Trung cấp tư thục xây xong, chắc phải chút biến hóa chứ?”
Vương lão miệng cười toe toét, nói: “Đương nhiên! Hơn nữa biến hóa còn rất lớn. Trước kia phái ra một đám tư chất cấp S và cấp A làm học đồ, hiện tại đã lĩnh ngộ sơ cấp kỹ năng, hơn nữa có hai người tương đối thông minh, đã lĩnh ngộ trung cấp kỹ năng. Về phần học đồ cấp B, ngoại trừ tất cả 9 tên ở mộc phòng đều không thể lĩnh ngộ kỹ năng, chức nghiệp khác mỗi ngành đều có ít nhất một người lĩnh ngộ sơ cấp kỹ năng. Mặt khác, các chức nghiệp sinh hoạt như nông dân, thợ mỏ các loại cũng có rất nhiều người lĩnh ngộ sơ cấp kỹ năng, đề cao rất lớn hiệu suất công tác. Mà quan trọng nhất là lĩnh ngộ kỹ năng lần này trên cơ bản đã giải quyết nguy cơ lương thực của thôn chúng ta rồi. Bởi vì trong số những người đã lĩnh ngộ kỹ năng, có một trung cấp tạo thuyền sư, còn có ba sơ cấp tạo thuyền sư. Ta đã an bài nhân thủ bắt đầu tu kiến ụ tàu, rất nhanh thôi, chúng ta có thể tạo ra rất nhiều thuyền đánh cá.”
Mặc dù hết thảy đều trong dự liệu của Dương Thiên, nhưng nghe Vương lão báo cáo xong, Dương Thiên vẫn không khỏi có chút kích động. Cố gắng áp chế tâm tình, nói: “Vương lão! Đưa những học đồ không thể lĩnh ngộ kỹ năng tư chất cấp C trở xuống đi ra! Đổi số thôn dân mới chiêu hàng hôm nay vào tiếp tục học tập. Về sau bồi dưỡng học đồ cũng căn cứ theo tiêu chuẩn này chấp hành; mặt khác lại để cho thôn dân đi tu kiến công trình kiến trúc. Chúng ta bây giờ không thiếu nguyên vật liệu, chỉ có đem những nguyên vật liệu này đại lượng chế tạo thành thành phẩm mới có thể sinh ra lợi ích lớn nhất”.
Còn chưa chờ Vương lão trả lời, Dương Thiên lại nói: “Đúng rồi, trước kia ta không phải đã nhận được một bản điều chế sơ cấp Nguyên Khí đan hay sao? Ngươi an bài cho Triệu Toàn ở y quán học đi. Triệu Toàn là thôn dân tư chất cấp S, hiện tại chắc đã là trung cấp y sư rồi”.
Vương lão gật đầu xác nhận, sau đó đi ra ngoài an bài.
Chờ Vương lão đi rồi, Dương Thiên liền logout.
Hôm nay đạt được thu hoạch thật lớn như thế làm cho Dương Thiên hiện tại vẫn còn cảm thấy lâng lâng. Hắn định ra ngoài, làm một bữa thật ngon, tự thưởng cho chính mình. Những ngày này, vì lo lắng vấn đề Giặc cỏ doanh, đã ở lại trong nhà mấy ngày không có đi ra ngoài rồi.
Đi trên đường cái, Dương Thiên vẫn lầm bầm tự hỏi sự tình trong trò chơi.
Mặc dù bây giờ nhìn lại, thôn của mình đã có được ưu thế thật lớn. Nhưng về lâu về dài, vẫn chưa là cái gì. Mà tối trọng yếu nhất là, trong thôn chỉ có một mình mình là người chơi. Mà các công hội to lớn khác, động cái là mấy vạn người, so sánh với điểm binh sĩ trong tay mình, có vẻ hơi đơn bạc.
Nhưng Dương Thiên cũng không cho rằng mình yếu hơn những công hội khác. Mặc dù đối phương chiếm ưu thế về số lượng, nhưng mình lại có chất lượng thủ thắng. Dù sao người chơi phát triển cũng chỉ tương đương với NPC cấp A, mà trước mắt giai đoạn đầu này, cả NPC cấp D cũng không bằng.
Đệ nhất thiên hạ Bang Địch thôn hiện tại có khả năng đã là thôn cấp hai rồi, nhưng loại tiểu giai đoạn tăng lên này, hệ thống cũng không ban thưởng, chỉ có sau này từ thôn thăng cấp thành trấn mới có.
Server Vina chắc cũng đã có mấy cái thôn cấp hai. Dù sao giai đoạn đầu, muốn gom đủ 100 nhân khẩu cũng mất quá nhiều thời gian. Huống chi người chơi cũng đồng dạng có thể tính toán thành lượng nhân khẩu trong lãnh địa. Bởi vậy giai đoạn đầu, mấy công hội lãnh địa to lớn căn bản là không cần lo lắng thiếu nhân khẩu. Chỉ cần xây đủ kiến trúc và tích lũy đủ tài nguyên là có thể thăng cấp.
Mà chính mình, muốn up thôn lên cấp 2 chắc vẫn cần vài ngày nữa, nhưng hai kiến trúc tối trọng yếu của thôn xóm cấp hai là tư thục và võ quán cũng đã được mình hoàn thành, hơn nữa đều là trung cấp. Bởi vậy, mặc dù up thôn chậm hơn, nhưng mình nhất định không thua kém ai, ngược lại còn có điều siêu việt.
Đến tiệm cơm thường ăn, Dương Thiên cũng không quá kén chọn, vì thế tùy tiện gọi vài món.
Tiệm cơm này nằm ngay tại trường học cũ của Dương Thiên. Vốn Dương Thiên mới chỉ ra trường không đến hai tháng, nhưng mà cảm giác lại có chút lạnh nhạt. Có lẽ cũng là do trong trí nhớ, lòi ra thêm một năm kinh nghiệm trong game, làm cho hắn cảm giác như đã ra trường lâu lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.