Chương 43
Trúc Tự Thủy Cát
07/05/2021
"Đã xảy ra chuyện gì?" Triệu Y Cách thấy sắc mặt Tòng Thanh Vũ trắng bệch rõ ràng, cú điện thoại vừa rồi kia không thích hợp.
Sauk hi Tòng Thanh Vũ nghe điện thoại, phát ngốc một hồi lâu, cả buổi không bình thường trở lại. Triệu Y Cách vừa hỏi, cô mới lấy lại tinh thần, bắt đầu loạn xạ tìm quần áo mặc vào.
"Tôi phải đến bệnh viện, ba tôi xảy ra chuyện rồi."
Triệu Y Cách biết rõ phụ thân của Tòng Thanh Vũ là hình cảnh đại đội, công tác bận rộn tạm không nói đến, tính nguy hiểm cũng rất cao. Bây giờ nghe cô nói Tòng Khải xảy ra chuyện, vẫn còn ở bệnh viện, cảm thấy chuyện nhất định rất nghiêm trọng.
"Tôi đi cùng cô."
"Không, chuyện trong nhà tự mình xử lý là được rồi." Tòng Thanh Vũ biết nàng rất mệt, cô cũng lo lắng dạ dày của nàng, "Chị nghỉ ngơi thật tốt, nhớ ăn cơm, nếu như còn khó chịu, vậy thì đến bệnh viện đi." Tòng Thanh Vũ mặc quần áo xong, hôn trán nàng một cái mới rời khỏi, "Chăm sóc bản thân mình cho tốt."
Tòng Thanh Vũ đi rồi, Triệu Y Cách một thân một mình ngồi trên giường, trong lòng luôn không an tâm, có lẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Lúc Tòng Thanh Vũ chạy không ngừng nghỉ đến bệnh viện, nhìn thấy mẹ mình ngồi trên ghế ngoài phòng phẫu thuật, bên cạnh còn có vài đồng nghiệp.
"Mẹ."
Dường như Diêu Vi còn chưa hoàn hồn, nhìn thấy con gái chạy đến, dường như đang trên biển bắt được tấm ván gỗ cứu mạng, trong lòng mới có chỗ để dựa vào một chút. Ngay cả như vậy, bà vẫn không thể khống chế mình thôi lo lắng. Giọng nói bà run rẩy mang theo tiếng khóc nức nở: "Thanh Vũ, ba của con vẫn còn ở bên trong. Mẹ thật sự rất sợ, rất sợ ông ấy..."
Tòng Thanh Vũ ôm lấy bà, nhẹ nhàng vỗ tấm lưng bà, ý muốn để mẹ mình yên lòng: "Không có chuyện gì đâu. Ba sẽ không có chuyện gì đâu." Trong lòng cô cứ việc lo lắng không thể ít hơn Diêu Vi, nhưng mà dưới tình huống này, cô nhất định phải trấn định, nếu không thì ai tới chăm sóc ba, ai tới an ủi mẹ.
Trước kia cũng không phải chưa từng gặp qua loại chuyện này, chẳng qua, lần này dường như càng thêm nghiêm trọng. Vẻ mặt mẹ mình bối rối sợ hãi dường như đang biểu thị cho chuyện gì xấu sắp xảy ra.
Chờ đợi hồi lâu, đèn phòng phẫu thuật cũng tắt.
"Não bộ của bệnh nhân bị tổn thương nặng, tình huống bây giờ rất không lạc quan." Sắc mặt bác sĩ ngưng trọng, "Trước mắt vẫn chưa qua cơn nguy kịch, hơn nữa, dù cho có vượt qua thời kỳ nguy hiểm, bệnh nhân cũng rất có khả năng trở thành người thực vật. Mặt khác, chân ông ấy bị đạn bắn xuyên qua, tuy viên đạn đã được lấy ra, nhưng rất có thể về sau sẽ để lại di chứng. Cho nên —— mọi người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Nghe xong lời của anh ta, Diêu Vi gần như xụi lơ trên mặt đất, nước mắt ngăn không được rơi xuống đất. Tòng Thanh Vũ cau mày, trong lòng vô cùng lo lắng. Cùng là bác sĩ, cô rất rõ ràng ý tứ trong lời nói của bác sĩ. Cô đỡ mẹ mình, nhìn ba mình bị đưa vào phòng quan sát.
Cô không thể tin, ngày hôm qua ba còn đưa cô ra ngoài, chỉ mới có một ngày, lại nằm trong phòng giám sát hơi thở yếu ớt, sống chết chưa biết. Cô nhếch môi, trong lòng một mặt trong lòng cầu nguyện ba mình sẽ không xảy ra chuyện gì, một mặt lại rất muốn biết sự tình từ đầu đến cuối, trong lúc đó vì sao ba mình lại xảy ra chuyện.
Tòng Thanh Vũ bỏ ra công sức rất lớn, mới khuyên mẹ mình đi nghỉ ngơi, mình cũng một mực trông chừng bên ngoài phòng quan sát, lo lắng nhìn ba mình ở bên trong.
"Thanh Vũ, cháu cũng đi nghỉ đi." Cục trưởng Trương xúc động thật lâu vỗ vỗ vai của cô.
"Chú Trương, cháu muốn biết vì sao ba cháu lại bị thương nặng như vậy? Lần này, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?" Tay cô nắm thật chặt, cũng không quan tâm móng tay đã hung hăng đâm vào lòng bàn tay. Có lẽ, cô chính là cần đau đớn như vậy để giữ cho mình tỉnh táo, khiến mình trở nên kiên cường hơn.
Nhắc đến chuyện hôm nay, cục trưởng Trương không khỏi thở dài: "Bọn chú nhận được tin tức, một tập đoàn buôn ma túy trong nước, đem ma túy giấu trong hàng hóa của một công ty xuất khẩu đến Nam Mĩ, ý định xuất ngoại trái phép. Lúc đó ba cháu cùng những người khác trong đội hình cảnh đổi theo, kết quả trên đường bị một đám người tập kích, phát sinh đấu súng."
Tòng Thanh Vũ nhíu lông mày, con mắt không chớp nhìn Tòng Khải nằm bên trong, hỏi: "Tập kích là do bọn buôn ma túy làm, hay là công ty kia?"
"Tuy bây giờ vẫn còn đang điều tra, nhưng khẳng định không thể phần bọn buôn ma túy, về phần công ty kia, chẳng qua là một công ty chi nhánh dưới trướng tập đoàn Lương thị, đơn giản bằng hiểu biết của chú với Lương thị, chú cho rằng bọn họ sẽ không làm như vậy."
"Làm sao chú biết bọn họ sẽ không làm như vậy?!" Tòng Thanh Vũ nghe chuyện ba mình bị thương lại có liên quan đến Lương thị, thù mới hận cũ khiến thù hận của cô với nhà họ Lương ngày càng nhiều. Lúc cục trưởng Trương giải thích cho Lương thị, Tòng Thanh Vũ nhịn không được tức giận trong lòng, thái độ nói chuyện cũng trở nên tàn nhẫn.
Tòng Thanh Vũ ở trong mắt cục trưởng Trương vẫn luôn là đứa trẻ khiêm tốn ngoan ngoãn, mà cô bây giờ tràn ngập ác khí khó tránh khỏi nhường làm cục trưởng Trương có chút kinh ngạc: "Thanh Vũ, sao lại nói như vậy?"
Nhìn ông một cái, Tòng Thanh Vũ ý thức được tâm tình của mình dường như quá kích động cô cố kéo dãn nét mặt: "Rất xin lỗi. Cháu chỉ nhất thời..."
"Chú hiểu mà, ba của mình xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên tâm tình sẽ kích động." Cục trưởng Trương rất thông cảm nói, "Cháu yên tâm, chuyện này, chú nhất định sẽ điều tra cho rõ. Cháu yên tâm chăm sóc ba mẹ đi, còn có, mệt mỏi, không nên gắng gượng, mau nghỉ ngơi." Cục trưởng Trương lấy thân phận trưởng bối cẩn thận dặn dò cô.
Tòng Thanh Vũ gật gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ nên trả thù nhà họ Lương như thế nào. Bây giờ cô có chút hối hận, hối hận lúc đó vì sao không quyết tâm hại chết Lương Thư Hàm. Thần Tĩnh, ba... Cô cắn môi dưới, đáy mắt đang mãnh liệt nổi lên thù hận...
Cửa ra tập đoàn Lương thị đang bị phóng viên vây chặt đến độ một giọt nước cũng không lọt. Micro cùng súng dài pháo ngắn của phòng viên đều vận sức chờ phát động, chỉ còn chờ nhân vật cấp cao của Lương thị xuất hiện.
Sau khi Lương Mộng Hàm nhận được điện thoại của chú Trần, vội vàng lái xe đến nơi này. Tình trạng của cô so với tưởng tượng của cô càng hỏng bét, cô mang kính râm. Vừa mở cửa xe, các phóng viên liền ùa đến.
"Lương tiểu thư, lần này phát hiện bên trong hàng hóa xuất khẩu của công ty chi nhánh Lương thị ma túy, xin hỏi tập đoàn Lương thị có thật sự cấu kết với bọn buôn ma túy hay không?"
"Lương tiểu thư, sau khi tin tức vỡ ra, cổ phiếu Lương thị rớt xuống rất nhiều, cô có cảm thấy việc này có hoàn toàn ảnh hưởng đến Lương thị không?"
"Lương tiểu thư, xin hỏi..."
...
Các phóng viên bên ngoài mỗi người ném ra một vấn đề, chờ đợi Lương Mộng Hàm có thể nhất ngôn bán ngữ, nhưng Lương Mộng Hàm chỉ nghiêm mặt, có bảo an bảo vệ, tiến vào cửa chính, giam phóng viên ở bên ngoài.
"Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ba đâu?" Lương Mộng Hàm một bên vội vã đi vào bên trong, một bên vẻ mặt không vui hỏi chú Trần.
Chú Trần nói: "Lão gia cùng thiếu gia đều bị mang đến cục cảnh sát điều tra, phu nhân sau khi nhận được tin cũng đang gấp gáp từ nước ngoài trở về. Về phần tiểu thư, lão phu nhân đang ở bệnh viện cùng cô ấy, trước mắt cô ấy vẫn chưa biết."
"Rất tốt, chuyện này phải giữ bí mật với Thư Hàm. Con bé vừa mới làm phẫu thuật, chịu không được kích thích lớn như vậy." Lương Mộng Hàm cùng chú Trần đi vào thang máy, chuẩn bị đi lên lầu xử lý công việc.
"Tại sao lại phát hiện ma túy trong lô hàng hóa xuất khẩu?"
"Cái này bọn tôi cũng không rõ lắm. Nhưng, đám hàng hóa kia là hợp tác với Chiêm Học tiên sinh." Chú Trần nói.
"Cái gì?!" Lương Mộng Hàm kinh ngạc hơn. Lúc trước Chiêm Học nói là muốn nói chuyện làm ăn với Triệu thị, kết quả cô mơ hồ có thể đoán được bởi vì quan hệ trước kia của Tống Thi Vận và Triệu Y Cách, cho nên việc này không thành. Về sau Chiêm Học lại tìm tới Lương thị, lúc ấy ra mặt không phải cô, cho nên cô chỉ nghe được tin hợp tác, tình huống khác cũng không rõ ràng là như thế nào. Bây giờ nghĩ lại, có phải có nội tình hay không?
Lương Mộng Hàm cảm thấy vô cùng đau đầu, mấy mối quan hệ này quá phức tạp, hôm nay lại liên lụy đến phương diện làm ăn, lần này, Lương thị sợ là nguy hiểm.
Cô càng không nghĩ tới, ngày hôm sau, báo chí sẽ đăng ảnh cô cùng Triệu Y Ninh kích động hôn. "Công ty gặp chuyện không may, Lương thị Đại tiểu thư lại cùng Triệu thị Nhị tiểu thư triền miên trong xe, rút cuộc là bạn tốt nhiều năm hay là tình nhân bí mật..." Đủ loại tin tức tiêu cực quấn lấy Lương gia.
Sau khi Lương Mộng Hàm nhìn thấy bài báo, xé tan nó tại chỗ.
"Đại tiểu thư, tra được rồi. Số ma túy kia, cơ bản có thể xác định là người Trịnh gia đã hạ thủ."
Hai tay Lương Mộng Hàm chống trên bàn: "Lần này, vướng bận bất hòa với họ Trịnh. Nếu như bọn họ đã chủ động tìm đến cửa, tôi cũng không phải để ý đến lời của ba nữa."
Cùng lúc đó, lúc Triệu Y Cách ăn sáng, cũng nhìn thấy tin tức. Nàng lập tức phát được không đúng, vừa định gọi điện thoại cho Y Ninh, điện thoại lại chủ động vang lên. Là Triệu Kiên! Triệu Y Cách thở một hơi thật dài, Lương gia xảy ra chuyện, ba sẽ không lý nào lại ngồi yên, cộng thêm chuyện Y Ninh cùng Lương Mộng Hàm, lần này về nhà sẽ không an bình.
Nàng mơ hồ có một loại dự cảm, nàng cùng Lương Bách Hàm, cũng sẽ bởi vì chuyện lần này mà lần nữa qua lại với nhau.
Mà Tòng Thanh Vũ, từ hôm qua giờ vẫn chưa có tin tức, gọi điện cho cô, vĩnh viễn đều là giọng nói trong hộp thư. Nàng nhíu mày, bão tố sắp tới rồi.
Lúc này Tòng Thanh Vũ mỏi mệt không chịu nổi, trong mắt hiện đầy tơ máu, cả buổi tối cô gần như không ngủ. Nồng đậm tâm sự ép cô thở không nổi, càng không ngủ được.
Điều duy nhất khiến lòng cô vui vẻ, ba cô rút cuộc cũng qua cơn nguy kịch, chẳng qua ngày tỉnh lại dường như xa vời vợi.
Sáng sớm, nhớ tới mẹ mình còn chưa ăn sáng nên cô xuống lầu mua. Không ngờ, lúc đi ngang đầu cầu thang, nghe thấy tiếng cục trưởng Trương nói chuyện với người khác, còn nhắc tới ba mình.
Xuất phát từ tò mò, cô đứng ở phía sau cửa, vểnh tai.
"Tòng Khải bên này nhất định phải phái người chiếu cố thật tốt, chữa bệnh gì gì đó đều phải tốt nhất." Cục trưởng Trương nói.
"Đã biết rồi." Đây là tiếng của cảnh sát Trương —— đồng sự của ba, "Ôi, ông nói xem lão Tòng cũng thật khổ, hai mươi mấy năm trước cũng là bởi vì đám cháu trai của Trịnh Dương, đem mạng con gái phụ vào, lần này lại thiếu chút nữa góp mạng mình vào luôn. Ông nói xem, họ Trịnh có phải có thù oán với lão Tòng không?! Nếu không sao lần nào ông ấy cũng gặp chuyện không may vậy?"
"Ôi!" Cục trưởng Trương thở dài, "Quá khổ mà. Có điều, tuy không có con gái, con gái nuôi lại hiếu thuận với hơn cha mẹ ruột. Thanh Vũ từ hôm qua đến bây giờ..."
Sau câu nói đó, Tòng Thanh Vũ đều nghe không được. Cô chỉ nghe được hai tin tức: Trịnh Dương hai mươi mấy năm trước đã giao thủ với ba mình, còn có —— cô không phải con gái Tòng Khải...
Tòng Thanh Vũ triệt để không sức để chống đỡ thân mình, tay cô đều run đấy. Cô không phải con của ba mẹ, loại chuyện này, sáng nghe thấy xong đã khiến người ta sợ hãi, cô căn bản không nguyện ý nghĩ tiếp nữa, quá tàn nhẫn. Cô đỡ tường, khó khăn rời đi, trốn lên sân thượng hung hăng khóc lên.
Trong trí nhớ, ngoại trừ lúc Trần Thần Tĩnh gặp chuyện không may kia, Tòng Thanh Vũ dường như sẽ không rơi nước mắt nhiều như vậy. Cô khóc đến gần như vỡ giọng, càng không ngừng nức nở. Tại sao lại đối với cô như vậy?
Sáng sớm hôm qua, lúc cùng với Triệu Y Cách, cô mới quyết định cố gắng đi yêu nàng, cô mới cảm giác mình rút cuộc cũng có thể bắt đầu một tình yêu mới, một cuộc sống mới.
Nhưng sau đó, ba gặp chuyện không may, còn có người gián tiếp nói cho cô biết, cô căn bản không phải con Tòng Khải. Có lẽ cô là cô nhi không ai muốn, càng có lẽ còn có thân thế càng nhẫn tâm hơn, nhẫn tâm mức cô không muốn chạm vào, thậm chí muốn cũng không thể nghĩ. Hồi lâu, cô mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Trịnh gia, vô luận như thế nào, cô cũng phải đi một chuyến.
Sauk hi Tòng Thanh Vũ nghe điện thoại, phát ngốc một hồi lâu, cả buổi không bình thường trở lại. Triệu Y Cách vừa hỏi, cô mới lấy lại tinh thần, bắt đầu loạn xạ tìm quần áo mặc vào.
"Tôi phải đến bệnh viện, ba tôi xảy ra chuyện rồi."
Triệu Y Cách biết rõ phụ thân của Tòng Thanh Vũ là hình cảnh đại đội, công tác bận rộn tạm không nói đến, tính nguy hiểm cũng rất cao. Bây giờ nghe cô nói Tòng Khải xảy ra chuyện, vẫn còn ở bệnh viện, cảm thấy chuyện nhất định rất nghiêm trọng.
"Tôi đi cùng cô."
"Không, chuyện trong nhà tự mình xử lý là được rồi." Tòng Thanh Vũ biết nàng rất mệt, cô cũng lo lắng dạ dày của nàng, "Chị nghỉ ngơi thật tốt, nhớ ăn cơm, nếu như còn khó chịu, vậy thì đến bệnh viện đi." Tòng Thanh Vũ mặc quần áo xong, hôn trán nàng một cái mới rời khỏi, "Chăm sóc bản thân mình cho tốt."
Tòng Thanh Vũ đi rồi, Triệu Y Cách một thân một mình ngồi trên giường, trong lòng luôn không an tâm, có lẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Lúc Tòng Thanh Vũ chạy không ngừng nghỉ đến bệnh viện, nhìn thấy mẹ mình ngồi trên ghế ngoài phòng phẫu thuật, bên cạnh còn có vài đồng nghiệp.
"Mẹ."
Dường như Diêu Vi còn chưa hoàn hồn, nhìn thấy con gái chạy đến, dường như đang trên biển bắt được tấm ván gỗ cứu mạng, trong lòng mới có chỗ để dựa vào một chút. Ngay cả như vậy, bà vẫn không thể khống chế mình thôi lo lắng. Giọng nói bà run rẩy mang theo tiếng khóc nức nở: "Thanh Vũ, ba của con vẫn còn ở bên trong. Mẹ thật sự rất sợ, rất sợ ông ấy..."
Tòng Thanh Vũ ôm lấy bà, nhẹ nhàng vỗ tấm lưng bà, ý muốn để mẹ mình yên lòng: "Không có chuyện gì đâu. Ba sẽ không có chuyện gì đâu." Trong lòng cô cứ việc lo lắng không thể ít hơn Diêu Vi, nhưng mà dưới tình huống này, cô nhất định phải trấn định, nếu không thì ai tới chăm sóc ba, ai tới an ủi mẹ.
Trước kia cũng không phải chưa từng gặp qua loại chuyện này, chẳng qua, lần này dường như càng thêm nghiêm trọng. Vẻ mặt mẹ mình bối rối sợ hãi dường như đang biểu thị cho chuyện gì xấu sắp xảy ra.
Chờ đợi hồi lâu, đèn phòng phẫu thuật cũng tắt.
"Não bộ của bệnh nhân bị tổn thương nặng, tình huống bây giờ rất không lạc quan." Sắc mặt bác sĩ ngưng trọng, "Trước mắt vẫn chưa qua cơn nguy kịch, hơn nữa, dù cho có vượt qua thời kỳ nguy hiểm, bệnh nhân cũng rất có khả năng trở thành người thực vật. Mặt khác, chân ông ấy bị đạn bắn xuyên qua, tuy viên đạn đã được lấy ra, nhưng rất có thể về sau sẽ để lại di chứng. Cho nên —— mọi người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Nghe xong lời của anh ta, Diêu Vi gần như xụi lơ trên mặt đất, nước mắt ngăn không được rơi xuống đất. Tòng Thanh Vũ cau mày, trong lòng vô cùng lo lắng. Cùng là bác sĩ, cô rất rõ ràng ý tứ trong lời nói của bác sĩ. Cô đỡ mẹ mình, nhìn ba mình bị đưa vào phòng quan sát.
Cô không thể tin, ngày hôm qua ba còn đưa cô ra ngoài, chỉ mới có một ngày, lại nằm trong phòng giám sát hơi thở yếu ớt, sống chết chưa biết. Cô nhếch môi, trong lòng một mặt trong lòng cầu nguyện ba mình sẽ không xảy ra chuyện gì, một mặt lại rất muốn biết sự tình từ đầu đến cuối, trong lúc đó vì sao ba mình lại xảy ra chuyện.
Tòng Thanh Vũ bỏ ra công sức rất lớn, mới khuyên mẹ mình đi nghỉ ngơi, mình cũng một mực trông chừng bên ngoài phòng quan sát, lo lắng nhìn ba mình ở bên trong.
"Thanh Vũ, cháu cũng đi nghỉ đi." Cục trưởng Trương xúc động thật lâu vỗ vỗ vai của cô.
"Chú Trương, cháu muốn biết vì sao ba cháu lại bị thương nặng như vậy? Lần này, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?" Tay cô nắm thật chặt, cũng không quan tâm móng tay đã hung hăng đâm vào lòng bàn tay. Có lẽ, cô chính là cần đau đớn như vậy để giữ cho mình tỉnh táo, khiến mình trở nên kiên cường hơn.
Nhắc đến chuyện hôm nay, cục trưởng Trương không khỏi thở dài: "Bọn chú nhận được tin tức, một tập đoàn buôn ma túy trong nước, đem ma túy giấu trong hàng hóa của một công ty xuất khẩu đến Nam Mĩ, ý định xuất ngoại trái phép. Lúc đó ba cháu cùng những người khác trong đội hình cảnh đổi theo, kết quả trên đường bị một đám người tập kích, phát sinh đấu súng."
Tòng Thanh Vũ nhíu lông mày, con mắt không chớp nhìn Tòng Khải nằm bên trong, hỏi: "Tập kích là do bọn buôn ma túy làm, hay là công ty kia?"
"Tuy bây giờ vẫn còn đang điều tra, nhưng khẳng định không thể phần bọn buôn ma túy, về phần công ty kia, chẳng qua là một công ty chi nhánh dưới trướng tập đoàn Lương thị, đơn giản bằng hiểu biết của chú với Lương thị, chú cho rằng bọn họ sẽ không làm như vậy."
"Làm sao chú biết bọn họ sẽ không làm như vậy?!" Tòng Thanh Vũ nghe chuyện ba mình bị thương lại có liên quan đến Lương thị, thù mới hận cũ khiến thù hận của cô với nhà họ Lương ngày càng nhiều. Lúc cục trưởng Trương giải thích cho Lương thị, Tòng Thanh Vũ nhịn không được tức giận trong lòng, thái độ nói chuyện cũng trở nên tàn nhẫn.
Tòng Thanh Vũ ở trong mắt cục trưởng Trương vẫn luôn là đứa trẻ khiêm tốn ngoan ngoãn, mà cô bây giờ tràn ngập ác khí khó tránh khỏi nhường làm cục trưởng Trương có chút kinh ngạc: "Thanh Vũ, sao lại nói như vậy?"
Nhìn ông một cái, Tòng Thanh Vũ ý thức được tâm tình của mình dường như quá kích động cô cố kéo dãn nét mặt: "Rất xin lỗi. Cháu chỉ nhất thời..."
"Chú hiểu mà, ba của mình xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên tâm tình sẽ kích động." Cục trưởng Trương rất thông cảm nói, "Cháu yên tâm, chuyện này, chú nhất định sẽ điều tra cho rõ. Cháu yên tâm chăm sóc ba mẹ đi, còn có, mệt mỏi, không nên gắng gượng, mau nghỉ ngơi." Cục trưởng Trương lấy thân phận trưởng bối cẩn thận dặn dò cô.
Tòng Thanh Vũ gật gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ nên trả thù nhà họ Lương như thế nào. Bây giờ cô có chút hối hận, hối hận lúc đó vì sao không quyết tâm hại chết Lương Thư Hàm. Thần Tĩnh, ba... Cô cắn môi dưới, đáy mắt đang mãnh liệt nổi lên thù hận...
Cửa ra tập đoàn Lương thị đang bị phóng viên vây chặt đến độ một giọt nước cũng không lọt. Micro cùng súng dài pháo ngắn của phòng viên đều vận sức chờ phát động, chỉ còn chờ nhân vật cấp cao của Lương thị xuất hiện.
Sau khi Lương Mộng Hàm nhận được điện thoại của chú Trần, vội vàng lái xe đến nơi này. Tình trạng của cô so với tưởng tượng của cô càng hỏng bét, cô mang kính râm. Vừa mở cửa xe, các phóng viên liền ùa đến.
"Lương tiểu thư, lần này phát hiện bên trong hàng hóa xuất khẩu của công ty chi nhánh Lương thị ma túy, xin hỏi tập đoàn Lương thị có thật sự cấu kết với bọn buôn ma túy hay không?"
"Lương tiểu thư, sau khi tin tức vỡ ra, cổ phiếu Lương thị rớt xuống rất nhiều, cô có cảm thấy việc này có hoàn toàn ảnh hưởng đến Lương thị không?"
"Lương tiểu thư, xin hỏi..."
...
Các phóng viên bên ngoài mỗi người ném ra một vấn đề, chờ đợi Lương Mộng Hàm có thể nhất ngôn bán ngữ, nhưng Lương Mộng Hàm chỉ nghiêm mặt, có bảo an bảo vệ, tiến vào cửa chính, giam phóng viên ở bên ngoài.
"Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ba đâu?" Lương Mộng Hàm một bên vội vã đi vào bên trong, một bên vẻ mặt không vui hỏi chú Trần.
Chú Trần nói: "Lão gia cùng thiếu gia đều bị mang đến cục cảnh sát điều tra, phu nhân sau khi nhận được tin cũng đang gấp gáp từ nước ngoài trở về. Về phần tiểu thư, lão phu nhân đang ở bệnh viện cùng cô ấy, trước mắt cô ấy vẫn chưa biết."
"Rất tốt, chuyện này phải giữ bí mật với Thư Hàm. Con bé vừa mới làm phẫu thuật, chịu không được kích thích lớn như vậy." Lương Mộng Hàm cùng chú Trần đi vào thang máy, chuẩn bị đi lên lầu xử lý công việc.
"Tại sao lại phát hiện ma túy trong lô hàng hóa xuất khẩu?"
"Cái này bọn tôi cũng không rõ lắm. Nhưng, đám hàng hóa kia là hợp tác với Chiêm Học tiên sinh." Chú Trần nói.
"Cái gì?!" Lương Mộng Hàm kinh ngạc hơn. Lúc trước Chiêm Học nói là muốn nói chuyện làm ăn với Triệu thị, kết quả cô mơ hồ có thể đoán được bởi vì quan hệ trước kia của Tống Thi Vận và Triệu Y Cách, cho nên việc này không thành. Về sau Chiêm Học lại tìm tới Lương thị, lúc ấy ra mặt không phải cô, cho nên cô chỉ nghe được tin hợp tác, tình huống khác cũng không rõ ràng là như thế nào. Bây giờ nghĩ lại, có phải có nội tình hay không?
Lương Mộng Hàm cảm thấy vô cùng đau đầu, mấy mối quan hệ này quá phức tạp, hôm nay lại liên lụy đến phương diện làm ăn, lần này, Lương thị sợ là nguy hiểm.
Cô càng không nghĩ tới, ngày hôm sau, báo chí sẽ đăng ảnh cô cùng Triệu Y Ninh kích động hôn. "Công ty gặp chuyện không may, Lương thị Đại tiểu thư lại cùng Triệu thị Nhị tiểu thư triền miên trong xe, rút cuộc là bạn tốt nhiều năm hay là tình nhân bí mật..." Đủ loại tin tức tiêu cực quấn lấy Lương gia.
Sau khi Lương Mộng Hàm nhìn thấy bài báo, xé tan nó tại chỗ.
"Đại tiểu thư, tra được rồi. Số ma túy kia, cơ bản có thể xác định là người Trịnh gia đã hạ thủ."
Hai tay Lương Mộng Hàm chống trên bàn: "Lần này, vướng bận bất hòa với họ Trịnh. Nếu như bọn họ đã chủ động tìm đến cửa, tôi cũng không phải để ý đến lời của ba nữa."
Cùng lúc đó, lúc Triệu Y Cách ăn sáng, cũng nhìn thấy tin tức. Nàng lập tức phát được không đúng, vừa định gọi điện thoại cho Y Ninh, điện thoại lại chủ động vang lên. Là Triệu Kiên! Triệu Y Cách thở một hơi thật dài, Lương gia xảy ra chuyện, ba sẽ không lý nào lại ngồi yên, cộng thêm chuyện Y Ninh cùng Lương Mộng Hàm, lần này về nhà sẽ không an bình.
Nàng mơ hồ có một loại dự cảm, nàng cùng Lương Bách Hàm, cũng sẽ bởi vì chuyện lần này mà lần nữa qua lại với nhau.
Mà Tòng Thanh Vũ, từ hôm qua giờ vẫn chưa có tin tức, gọi điện cho cô, vĩnh viễn đều là giọng nói trong hộp thư. Nàng nhíu mày, bão tố sắp tới rồi.
Lúc này Tòng Thanh Vũ mỏi mệt không chịu nổi, trong mắt hiện đầy tơ máu, cả buổi tối cô gần như không ngủ. Nồng đậm tâm sự ép cô thở không nổi, càng không ngủ được.
Điều duy nhất khiến lòng cô vui vẻ, ba cô rút cuộc cũng qua cơn nguy kịch, chẳng qua ngày tỉnh lại dường như xa vời vợi.
Sáng sớm, nhớ tới mẹ mình còn chưa ăn sáng nên cô xuống lầu mua. Không ngờ, lúc đi ngang đầu cầu thang, nghe thấy tiếng cục trưởng Trương nói chuyện với người khác, còn nhắc tới ba mình.
Xuất phát từ tò mò, cô đứng ở phía sau cửa, vểnh tai.
"Tòng Khải bên này nhất định phải phái người chiếu cố thật tốt, chữa bệnh gì gì đó đều phải tốt nhất." Cục trưởng Trương nói.
"Đã biết rồi." Đây là tiếng của cảnh sát Trương —— đồng sự của ba, "Ôi, ông nói xem lão Tòng cũng thật khổ, hai mươi mấy năm trước cũng là bởi vì đám cháu trai của Trịnh Dương, đem mạng con gái phụ vào, lần này lại thiếu chút nữa góp mạng mình vào luôn. Ông nói xem, họ Trịnh có phải có thù oán với lão Tòng không?! Nếu không sao lần nào ông ấy cũng gặp chuyện không may vậy?"
"Ôi!" Cục trưởng Trương thở dài, "Quá khổ mà. Có điều, tuy không có con gái, con gái nuôi lại hiếu thuận với hơn cha mẹ ruột. Thanh Vũ từ hôm qua đến bây giờ..."
Sau câu nói đó, Tòng Thanh Vũ đều nghe không được. Cô chỉ nghe được hai tin tức: Trịnh Dương hai mươi mấy năm trước đã giao thủ với ba mình, còn có —— cô không phải con gái Tòng Khải...
Tòng Thanh Vũ triệt để không sức để chống đỡ thân mình, tay cô đều run đấy. Cô không phải con của ba mẹ, loại chuyện này, sáng nghe thấy xong đã khiến người ta sợ hãi, cô căn bản không nguyện ý nghĩ tiếp nữa, quá tàn nhẫn. Cô đỡ tường, khó khăn rời đi, trốn lên sân thượng hung hăng khóc lên.
Trong trí nhớ, ngoại trừ lúc Trần Thần Tĩnh gặp chuyện không may kia, Tòng Thanh Vũ dường như sẽ không rơi nước mắt nhiều như vậy. Cô khóc đến gần như vỡ giọng, càng không ngừng nức nở. Tại sao lại đối với cô như vậy?
Sáng sớm hôm qua, lúc cùng với Triệu Y Cách, cô mới quyết định cố gắng đi yêu nàng, cô mới cảm giác mình rút cuộc cũng có thể bắt đầu một tình yêu mới, một cuộc sống mới.
Nhưng sau đó, ba gặp chuyện không may, còn có người gián tiếp nói cho cô biết, cô căn bản không phải con Tòng Khải. Có lẽ cô là cô nhi không ai muốn, càng có lẽ còn có thân thế càng nhẫn tâm hơn, nhẫn tâm mức cô không muốn chạm vào, thậm chí muốn cũng không thể nghĩ. Hồi lâu, cô mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Trịnh gia, vô luận như thế nào, cô cũng phải đi một chuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.