Chương 62
Trúc Tự Thủy Cát
07/05/2021
"Chị ơi, chị nhìn kìa ——" Ngồi ở trong xe, Lương Thư Hàm nhìn ra bên ngoài nói với Lương Mộng Hàm.
Tầm mắt Lương Mộng Hàm đi theo tầm mắt của em dời qua, chỉ thấy một mình Triệu Y Cách từ bên trong đi ra. Nàng cúi đầu, khăn choàng dày bao lấy cổ, một thân trang phục sẫm màu khiến nàng ở trong mùa đông tiêu điều thoạt nhìn càng thêm tịch liêu cùng gầy yếu, dường như chỉ cần gặp gió lớn một chút, nàng sẽ liền ngã xuống.
"Chị Y Cách thoạt nhìn hình như không vui..." Lương Thư Hàm nói.
Lương Mộng Hàm nhìn chằm chằm vào Triệu Y Cách, tuy nàng đang cúi đầu, nhưng mà vẫn có thể phát hiện chóp mũi nàng hồng hồng, nhìn kỹ lớp trang điểm có chút trôi đi, rõ ràng là đã khóc.
"Có muốn qua đó chào hỏi hay không ạ?" Lương Thư Hàm cảm thấy nàng sắp đính hôn với anh trai rồi, vậy tương lai chính là chị dâu cả của mình, gặp mà không chào hỏi hình như không lễ phép.
Lương Mộng Hàm thu hồi ánh mắt, khởi động xe: "Không được, không phải nói cô ấy không vui sao? Nếu như tâm tình không tốt, hay vẫn không nên quấy rầy cô ấy thì tốt hơn." Cô nói như vậy, Thư Hàm cũng chỉ có thể gật đầu mà thôi.
"Ừ, đúng rồi, em muốn đi đâu trước? Gặp bạn hử?" Lương Mộng Hàm hỏi em.
Lương Thư Hàm nói một địa điểm, Lương Mộng Hàm liền chở em đến đó.
Lương Mộng Hàm ở cửa ra vào quán cà phê không nhìn thấy người: "Bạn em đâu?"
"Có lẽ ở bên trong, chị có muốn vào gặp với em không?"
Lương Mộng Hàm cười nói: "Trần Dao cũng chỉ là một cô nhóc mà thôi, có cái gì hay mà nhìn. Nhưng thật ra chính em phải cẩn thận, thân thể nếu có cái gì không thoải mái, nhớ rõ gọi điện thoại cho chị và anh hai đó. Muốn khi về nhà nhớ bảo tài xế đi đón em, còn có, chơi vui vẻ."
Lương Thư Hàm nhìn đồng hồ, mắt thấy sắp muộn đến nơi, có chút không kiên nhẫn nghe xong Lương Mộng Hàm khuyên bảo: "Ôi chao, cũng không phải đứa con nít, em biết rồi mà."
"Nhìn em, đã có bạn tốt, chị gái đây cũng ngại phiền."
"Không phải, chẳng qua sắp muộn rồi." Lương Thư Hàm biện giải.
"Được rồi, mau đi đi." Lương Mộng Hàm cưng chiều cười cười với em.
Lương Thư Hàm mở cửa trước khi xuống xe còn cố ý hôn hôn lên mặt cô: "Chị là tốt nhất á."
Lương Mộng Hàm ngồi ở trong xe, vẫn nhìn Lương Thư Hàm đi vào quán cà phê. Cô nghĩ đến Tòng Thanh Vũ, lại nghĩ tới Triệu Y Cách, cuối cùng cũng không có biểu lộ gì liền lái xe đi mất.
Lương Thư Hàm đi vào quán cà phê đã nhìn thấy Trần Dao vẫy tay về phía em.
"Ngại ghê, cậu chờ rất lâu hả?" Lương Thư Hàm chính là một tiểu thục nữ, nói chuyện mềm mỏng, lộ ra cô gái ngượng ngùng.
Tuy rằng Trần Dao nhỏ hơn em, nhưng mà cô nhóc có thói quen xen lẫn vào những người trong quán bar, rõ ràng nhìn qua trưởng thành hơn Lương Thư Hàm nhiều. Hai người khi còn bé liền quen biết, hiện tại sau khi Lương Thư Hàm đã khỏi bệnh, Trần Dao đi thăm em mấy lần. Bởi vì thân thể trường kỳ không tốt, bên cạnh Lương Thư Hàm bạn bè cùng tuổi không nhiều lắm. Trở lại trong nước, Trần Dao rất nhanh biến thành bạn tốt của Lương Thư Hàm. Bởi vì biết là Trần Dao, người trong nhà cũng là yên tâm em cùng Trần Dao đi ra ngoài gặp mặt.
"Chị cậu trông đẹp ghê!" Trước đó Trần Dao ngồi bên cửa sổ nhìn thấy Lương Mộng Hàm.
"Đúng thế!" Giống như mình được tán thưởng vậy, trên mặt Lương Thư Hàm không thể che hết vui sướng cùng kiêu ngạo.
Trần Dao sớm đã ở chỗ chị mình nghe qua chuyện của Lương Mộng Hàm cùng Triệu Y Ninh, con ngươi đảo một vòng, trong lòng bỗng nhiên trở nên hào hứng. Nó ngồi ở đối diện vẫy tay Lương Thư Hàm, tỏ ý em đưa lỗ tai lại gần đây.
Lương Thư Hàm bán tín bán nghi đưa đầu qua. Em nghe xong lời nói của Trần Dao, dứt khoát lắc đầu: "Không không không, mình không đi đâu!" Em thu đầu lại, "Cái loại nơi đó... Mình cho tới bây giờ chưa đi qua, hơn nữa, mình không thích con gái." Em lộ ra vẻ rất xấu hổ, toàn thân không được tự nhiên.
"Chao ôi, đừng như vậy đi! Quán bar không có nguy hiểm như cậu nghĩ đâu, hơn nữa đều là con gái, có mình ở đây, cậu sợ cái gì!" Trần Dao lộ ra vẻ ghét bỏ, dạng như vậy giống như đang nói..., người nhát gan, thật mất mặt!
Lương Thư Hàm cúi đầu, vẫn cự tuyệt: "Không được! Nếu như bị chị và ba mẹ phát hiện..."
Thấy em băn khoăn như thế, Trần Dao lại trợ giúp: "Cậu không nói mình không nói, ai mà biết được chứ! Hơn nữa, nếu như cậu đến đó nếu như không thích, mình lập tức đưa cậu về, sau này không bao giờ đi đến chỗ đó nữa?!"
Vẻ mặt Lương Thư Hàm lộ ra vẻ thật khó khăn, thật ra em đối với les bar rất hiếu kỳ. Tuy em không phản đối đồng tính luyến ái, nhưng mà em cảm thấy mình không phải, giống như không có lý do gì để vào trong đó. Nhưng em rất nhanh liền nghĩ đến Tòng Thanh Vũ, lập tức lòng hiếu kỳ trong nội tâm đã bị câu dẫn.
Nhìn bộ dáng của em, Trần Dao biết rõ sắp được rồi: "Đi đi! Đi đi! Thư Hàm, mình cam đoan, chỉ cần cậu không thích, mình lập tức đưa cậu về, đi đi!"
Vì Trần Dao liên tục năn nỉ, Lương Thư Hàm ôm lấy hưng phấn cùng lo lắng vẫn miễn cưỡng đáp ứng.
Thấy em đáp ứng, Trần Dao lập tức đưa em đi.
Vừa mới vào đi vào không lâu, lập tức có người quen vây quanh chào hỏi cùng Trần Dao. Trần Dao rất là nhiệt tình cùng quen thuộc cười cợt cùng bọn họ vài câu, nhưng thật ra Lương Thư Hàm vẫn như một đứa nhỏ làm chuyện gì không tốt, một mực ẩn mình giấu sau lưng Trần Dao.
"Tiểu Dao, phía sau bồ giấu tiểu khả ái gì đó?" Có người nhìn thấy Lương Thư Hàm ngượng ngùng hỏi.
"Ai là tiểu khả ái của bồ vậy? Đừng xưng hô loạn lên! Các bồ không nên trêu cậu ấy!" Trần Dao cười mắng.
"Ồ? Cô ấy có lai lịch gì?"
Lương Thư Hàm kéo kéo góc áo Trần Dao, tỏ ý nó đừng có nói bậy bạ với mấy người này. Trần Dao không nghe: "Cậu ấy là con gái bé bỏng của Lương Dật Thanh, các bồ không thể trêu vào!"
Người nọ cười cười: "Thì ra là Lương gia tiểu thư à, nói như vậy là em gái Lương Mộng Hàm rồi?"
Vừa nghe đến tên chị gái mình, Lương Thư Hàm liền thò đầu ra hỏi: "Cô quen biết chị tôi?"
"Đó là tự nhiên! Trước kia chị em là khách quen của chỗ này đó!" Người nọ vừa muốn nói gì, Trần Dao liền kéo Lương Thư Hàm không để ý cô ta nữa.
Lương Thư Hàm tùy ý nó lôi kéo mình đi, trong lòng lại đầy nghi hoặc, cô ấy nói trước kia chị mình là khách quen của chỗ này, nơi đây lại là... Chị mình lại không có có bạn trai, chẳng lẽ chị mình cũng thế... Nghĩ tới đây, Lương Thư Hàm liền nhíu mày lại, hoàn toàn không có tâm suy nghĩ tới chuyện của mấy người xung quanh.
Trần Dao mang theo em đến trước quầy bar ngồi xuống, gọi hai ly rượu, nó lại thấy Lương Thư Hàm phát ngốc: "Thư Hàm, cậu nghĩ gì thế? Có phải là không thoải mái hay không? Nếu như không thích nơi này, chúng ta có thể đi."
Lương Thư Hàm lắc đầu: "Nán lại một hồi đi. Nếu như đã đến rồi, hình như cũng không cần phải vội vã ra ngoài." Nơi này thực sự không phải nát như mình đã nghĩ.
Nghe em nói xong, Trần Dao cười cười.
Vừa vặn, bên cạnh bọn em không xa có hai cô gái, đang ở nơi đó hôn kịch liệt. Trần Dao lại không có gì, dù sao thấy cũng không thể trách. Lương Thư Hàm không giống vậy, trước đây em đã thấy hai cô gái hôn nhau rồi. Một loại là con gái cùng mẹ, chị em gái lúc thân thiết hôn một chút, tuyệt đối không phải loại hôn dẫn theo sắc dục cùng tình yêu nồng nhiệt.
Em tò mò nhìn qua hai người bên cạnh, trong lòng rối bòng bong.
Đang xoắn xuýt, bỗng nhiên mấy gã đàn ông ăn mặc như xã hội đen, đi thẳng tới phía bên này.
"Mày lại ở chỗ này thoải mái thân mật với phụ nữ sao!" Gã đàn ông cầm đầu nói.
Hai người vừa mới hôn đến quên mình sắc mặt lập tức đại biến, một người trong đó biết rõ sự tình không đúng, lập tức nói: "Không liên quan đến tôi, bọn tôi mới quen biết hôm nay, thật sự chuyện không liên quan đến tôi..." Cô ta cố hết sức thanh minh mối quan hệ của mình với cô gái khác, nói xong vẻ mắt bối rối bỏ trốn.
"Chậc chậc chậc, nhìn xem, mày đúng là kẻ đáng thương!" Gã đàn ông cầm đầu kia tỏ vẻ tiếc hận đồng tình với cô gái còn lại, "Cô ta thật đúng là yêu mày đó!"
"Ai cần mày lo!" Cô gái kia cứng rắn cãi lại.
"BA~!" Một cái tát vang dội lập tức hóa thành năm vệt đỏ khắc trên mặt cô gái.
"Này, các người đang làm gì vậy hả! Muốn gây sự thì đừng có ồn ào trong này, nơi này không tiếp đón đàn ông." Bà chủ quán bar cũng dẫn theo người đến đây.
Trần Dai cảm thấy lúc này vẫn nên đi cho xong, đáng tiếc xung quanh bị mấy gã đàn ông vây kín.
Gã đàn ông kia nói: "Bọn này không cần các người tiếp đãi, chỉ là có chút việc cần giải quyết với cô nàng này mà thôi." Gã đàn ông kia buông lời hung ác, "Chuyện này chưa giải quyết xong, ai cũng không được phép đi!" Nói xong, gã nắm vạt áo cô gái kia, tàn nhẫn nói: "Phế một cánh tay!"
Lương Thư Hàm không biết cô gái kia đắc tội với gã đàn ông kia thế nào, nếu việc chặt bỏ cánh tay diễn ra trước mắt mình, em sợ bệnh tim của mình sẽ tái phát mất.
Trần Dao lôi kéo em, vẫn muốn tìm cách chuồn đi, chẳng qua, mục đích bị phát hiện. Một thủ hạ hung hăng đẩy hai người trở lại, gã đàn ông vừa rồi hung ác trừng mắt nhìn Trần Dao cùng Lương Thư Hàm: "Không phải tao đã nói rồi sao? Chuyện này cho xong không ai được đi!"
Trần Dao cùng Lương Thư Hàm bị đẩy ngã xuống đất, Trần Dao thật sự hối hận hôm nay đi đến chỗ này.
Bà chủ quán bar nhìn không được: "Anh tìm được người của anh rồi, cần gì đi tổn thương hai người vô tội này chứ! Hơn nữa, đây là địa bàn của tôi, mời các người hãy tôn trọng chút!"
"Hãy tôn trọng! Ha!" Gã đàn ông kia nghe thấy chuyện cười, buông cô gái ra, "Mày biết bọn tao làm việc cho ai không hả? Dám đối đãi với bọn tao như thế sao!"
"Mặc kệ làm việc cho ai, địa bàn của tôi không cho phép người khác động thủ!" Bà chủ không chút sợ nói.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, đương nhiên cũng có chút người biết rõ vào lúc này không xen vào chuyện của người nhanh chóng lủi đi mất, nhưng đáng tiếc ngoài cửa lớn đều là người của gã đàn ông kia, ai cũng không cho đi.
Tòng Thanh Vũ bởi vì chuyện của Triệu Y Cách, tâm tình kém đến cực điểm, chuyện này chỉ có thể thổ lộ với ít người, nghĩ tới nghĩ lui tìm Hạ Tri Thu ra ngoài uống rượu.
Uống rượu hơn phân nửa, Tòng Thanh Vũ đã có chút men say. Bàn tay của cô hạ xuống ấn đường, dường như rất thống khổ. Hạ Tri Thu ngồi ở bên cạnh cô, rượu một ngụm cũng không uống, nhìn bộ dạng cô sầu khổ uất ức như thế, tâm tình của nàng cũng bắt đầu khổ sở theo.
"Có lẽ, cô cùng Triệu Y Cách thật sự không hợp!" Tâm Hạ Tri Thu tâm cũng đau nhức, "Tựa như tôi cùng Lương Mộng Hàm, dường như tôi có cố gắng thế nào, cũng là không có kết quả."
"Không!" Tòng Thanh Vũ lắc đầu, "Không giống! Tôi thích chị ấy, chị ấy cũng thích tôi, hơn nữa... Hơn nữa, là tôi, đều là tôi đã tạo thành cục diện như bây giờ."
Hạ Tri Thu bỗng nhiên thấy tức giận: "Đã như vậy, vậy sao lúc trước đừng làm như thế, nếu như đã xuống tay rồi, cô như bây giờ thật sự là gieo gió gặt bão!"
"Đúng vậy! Tôi là người xấu!" Tòng Thanh Vũ dị thường chán chường, lời nói mang theo men rượu cũng miễn cưỡng.
"..." Hạ Tri Thu thật sự không biết nên nói cái gì, nàng không biết mình tại sao lại tức giận như thế, "Cô thích cô ta cái gì? Cô ta đáng để cô đau khổ như thế sao?"
Tòng Thanh Vũ vừa định trả lời, ngẩng đầu, vài sợi tóc rơi lả tả trước mắt, mơ màng nhìn thấy trước quầy bar vây một đống người: "Xảy ra chuyện gì? Cô xem đằng trước kìa."
Hạ Tri Thu nhìn sang.
"Đi xem đi!" Cô có lảo đảo bước đi. Hạ Tri Thu cũng chỉ có thể vội vàng đi theo.
"Bọn này là do đại ca Trương Thắng phái tới làm việc, bà chủ, cô vẫn nên cân nhắc trước hậu quả rồi hãy hạ thủ!" Giọng nói của tên đàn ông vô cùng kiêu ngạo.
"Mặc kệ Trương Thắng là kẻ nào, anh ở trước mặt mọi người bạo hành người khác là không đúng. Tại sao lại có người cặn bã coi trời bằng vung như anh vậy chứ!" Lương Thư Hàm từ trên mặt đất đứng dậy, em thật sự không thể nhẫn nhịn cái thái độ ác độc của gã đàn ông này được.
Trần Dao sợ hãi, những người ở chỗ này đâu có dễ trêu, giật giật quần áo Thư Hàm, tỏ ý em đừng có xen vào việc của người khác. Lương Thư Hàm không thuận theo.
"Ơ, cô bé, lá gan rất lớn đó?!" Gã đàn ông cười nói, một giây sau, gã liền bóp lấy cái cổ mềm mại của Lương Thư Hàm.
Lương Thư Hàm lập tức cực kỳ khó chịu, cau mày, cảm giác ngạt thở từng điểm từng điểm dâng lên.
"Buông tay! Anh buông tay!" Trần Dao cuống lên, thân thể Lương Thư Hàm yếu, sao chịu nổi bị một gã đàn ông ngược đãi chứ? Nó vỗ tay gã đàn ông kia, mà tên đàn ông chỉ khinh miệt cười cười, lực đạo trong tay càng lớn. Sắc mặt Lương Thư Hàm từ đỏ chậm rãi trở nên trắng bệch.
Đang đứng trước cửa sinh tử, phanh một tiếng, truyền đến tiếng chai bia vụn vỡ, chỉ thấy gã đàn ông đó mở to mắt, lập tức buông lỏng tay, gã theo bản năng địa sờ cái ót, vừa nhìn, trên tay đều là máu. Gã xoay người, chỉ thấy Tòng Thanh Vũ tóc rối bù, khủng bố hệt như bước ra từ địa ngục vậy.
"Mày..." Gã vừa muốn chất vấn, lại không nghĩ rằng, Tòng Thanh Vũ lại tàn nhẫn hăng say vung ly rượu vào trán gã, trong miệng còn hàm hàm hồ hồ lẩm bẩm: "Cho mày bắt nạt em gái tao... Cho mày bắt nạt em gái tao..." Đại khái là bởi vì uống say, thân thể Tòng Thanh Vũ đều có chút đứng không vững, cả người mang theo vài phần khí chất tối tăm phiền muộn, sâu kín.
Hạ Tri Thu chân sau vừa bước đến, nhìn thấy gã đàn ông đầy máu, lòng căng thẳng trong. Người phụ nữ này uống say thật sự không nên để cô ta chạy loạn! Gây tai hoạ mất rồi!
Tầm mắt Lương Mộng Hàm đi theo tầm mắt của em dời qua, chỉ thấy một mình Triệu Y Cách từ bên trong đi ra. Nàng cúi đầu, khăn choàng dày bao lấy cổ, một thân trang phục sẫm màu khiến nàng ở trong mùa đông tiêu điều thoạt nhìn càng thêm tịch liêu cùng gầy yếu, dường như chỉ cần gặp gió lớn một chút, nàng sẽ liền ngã xuống.
"Chị Y Cách thoạt nhìn hình như không vui..." Lương Thư Hàm nói.
Lương Mộng Hàm nhìn chằm chằm vào Triệu Y Cách, tuy nàng đang cúi đầu, nhưng mà vẫn có thể phát hiện chóp mũi nàng hồng hồng, nhìn kỹ lớp trang điểm có chút trôi đi, rõ ràng là đã khóc.
"Có muốn qua đó chào hỏi hay không ạ?" Lương Thư Hàm cảm thấy nàng sắp đính hôn với anh trai rồi, vậy tương lai chính là chị dâu cả của mình, gặp mà không chào hỏi hình như không lễ phép.
Lương Mộng Hàm thu hồi ánh mắt, khởi động xe: "Không được, không phải nói cô ấy không vui sao? Nếu như tâm tình không tốt, hay vẫn không nên quấy rầy cô ấy thì tốt hơn." Cô nói như vậy, Thư Hàm cũng chỉ có thể gật đầu mà thôi.
"Ừ, đúng rồi, em muốn đi đâu trước? Gặp bạn hử?" Lương Mộng Hàm hỏi em.
Lương Thư Hàm nói một địa điểm, Lương Mộng Hàm liền chở em đến đó.
Lương Mộng Hàm ở cửa ra vào quán cà phê không nhìn thấy người: "Bạn em đâu?"
"Có lẽ ở bên trong, chị có muốn vào gặp với em không?"
Lương Mộng Hàm cười nói: "Trần Dao cũng chỉ là một cô nhóc mà thôi, có cái gì hay mà nhìn. Nhưng thật ra chính em phải cẩn thận, thân thể nếu có cái gì không thoải mái, nhớ rõ gọi điện thoại cho chị và anh hai đó. Muốn khi về nhà nhớ bảo tài xế đi đón em, còn có, chơi vui vẻ."
Lương Thư Hàm nhìn đồng hồ, mắt thấy sắp muộn đến nơi, có chút không kiên nhẫn nghe xong Lương Mộng Hàm khuyên bảo: "Ôi chao, cũng không phải đứa con nít, em biết rồi mà."
"Nhìn em, đã có bạn tốt, chị gái đây cũng ngại phiền."
"Không phải, chẳng qua sắp muộn rồi." Lương Thư Hàm biện giải.
"Được rồi, mau đi đi." Lương Mộng Hàm cưng chiều cười cười với em.
Lương Thư Hàm mở cửa trước khi xuống xe còn cố ý hôn hôn lên mặt cô: "Chị là tốt nhất á."
Lương Mộng Hàm ngồi ở trong xe, vẫn nhìn Lương Thư Hàm đi vào quán cà phê. Cô nghĩ đến Tòng Thanh Vũ, lại nghĩ tới Triệu Y Cách, cuối cùng cũng không có biểu lộ gì liền lái xe đi mất.
Lương Thư Hàm đi vào quán cà phê đã nhìn thấy Trần Dao vẫy tay về phía em.
"Ngại ghê, cậu chờ rất lâu hả?" Lương Thư Hàm chính là một tiểu thục nữ, nói chuyện mềm mỏng, lộ ra cô gái ngượng ngùng.
Tuy rằng Trần Dao nhỏ hơn em, nhưng mà cô nhóc có thói quen xen lẫn vào những người trong quán bar, rõ ràng nhìn qua trưởng thành hơn Lương Thư Hàm nhiều. Hai người khi còn bé liền quen biết, hiện tại sau khi Lương Thư Hàm đã khỏi bệnh, Trần Dao đi thăm em mấy lần. Bởi vì thân thể trường kỳ không tốt, bên cạnh Lương Thư Hàm bạn bè cùng tuổi không nhiều lắm. Trở lại trong nước, Trần Dao rất nhanh biến thành bạn tốt của Lương Thư Hàm. Bởi vì biết là Trần Dao, người trong nhà cũng là yên tâm em cùng Trần Dao đi ra ngoài gặp mặt.
"Chị cậu trông đẹp ghê!" Trước đó Trần Dao ngồi bên cửa sổ nhìn thấy Lương Mộng Hàm.
"Đúng thế!" Giống như mình được tán thưởng vậy, trên mặt Lương Thư Hàm không thể che hết vui sướng cùng kiêu ngạo.
Trần Dao sớm đã ở chỗ chị mình nghe qua chuyện của Lương Mộng Hàm cùng Triệu Y Ninh, con ngươi đảo một vòng, trong lòng bỗng nhiên trở nên hào hứng. Nó ngồi ở đối diện vẫy tay Lương Thư Hàm, tỏ ý em đưa lỗ tai lại gần đây.
Lương Thư Hàm bán tín bán nghi đưa đầu qua. Em nghe xong lời nói của Trần Dao, dứt khoát lắc đầu: "Không không không, mình không đi đâu!" Em thu đầu lại, "Cái loại nơi đó... Mình cho tới bây giờ chưa đi qua, hơn nữa, mình không thích con gái." Em lộ ra vẻ rất xấu hổ, toàn thân không được tự nhiên.
"Chao ôi, đừng như vậy đi! Quán bar không có nguy hiểm như cậu nghĩ đâu, hơn nữa đều là con gái, có mình ở đây, cậu sợ cái gì!" Trần Dao lộ ra vẻ ghét bỏ, dạng như vậy giống như đang nói..., người nhát gan, thật mất mặt!
Lương Thư Hàm cúi đầu, vẫn cự tuyệt: "Không được! Nếu như bị chị và ba mẹ phát hiện..."
Thấy em băn khoăn như thế, Trần Dao lại trợ giúp: "Cậu không nói mình không nói, ai mà biết được chứ! Hơn nữa, nếu như cậu đến đó nếu như không thích, mình lập tức đưa cậu về, sau này không bao giờ đi đến chỗ đó nữa?!"
Vẻ mặt Lương Thư Hàm lộ ra vẻ thật khó khăn, thật ra em đối với les bar rất hiếu kỳ. Tuy em không phản đối đồng tính luyến ái, nhưng mà em cảm thấy mình không phải, giống như không có lý do gì để vào trong đó. Nhưng em rất nhanh liền nghĩ đến Tòng Thanh Vũ, lập tức lòng hiếu kỳ trong nội tâm đã bị câu dẫn.
Nhìn bộ dáng của em, Trần Dao biết rõ sắp được rồi: "Đi đi! Đi đi! Thư Hàm, mình cam đoan, chỉ cần cậu không thích, mình lập tức đưa cậu về, đi đi!"
Vì Trần Dao liên tục năn nỉ, Lương Thư Hàm ôm lấy hưng phấn cùng lo lắng vẫn miễn cưỡng đáp ứng.
Thấy em đáp ứng, Trần Dao lập tức đưa em đi.
Vừa mới vào đi vào không lâu, lập tức có người quen vây quanh chào hỏi cùng Trần Dao. Trần Dao rất là nhiệt tình cùng quen thuộc cười cợt cùng bọn họ vài câu, nhưng thật ra Lương Thư Hàm vẫn như một đứa nhỏ làm chuyện gì không tốt, một mực ẩn mình giấu sau lưng Trần Dao.
"Tiểu Dao, phía sau bồ giấu tiểu khả ái gì đó?" Có người nhìn thấy Lương Thư Hàm ngượng ngùng hỏi.
"Ai là tiểu khả ái của bồ vậy? Đừng xưng hô loạn lên! Các bồ không nên trêu cậu ấy!" Trần Dao cười mắng.
"Ồ? Cô ấy có lai lịch gì?"
Lương Thư Hàm kéo kéo góc áo Trần Dao, tỏ ý nó đừng có nói bậy bạ với mấy người này. Trần Dao không nghe: "Cậu ấy là con gái bé bỏng của Lương Dật Thanh, các bồ không thể trêu vào!"
Người nọ cười cười: "Thì ra là Lương gia tiểu thư à, nói như vậy là em gái Lương Mộng Hàm rồi?"
Vừa nghe đến tên chị gái mình, Lương Thư Hàm liền thò đầu ra hỏi: "Cô quen biết chị tôi?"
"Đó là tự nhiên! Trước kia chị em là khách quen của chỗ này đó!" Người nọ vừa muốn nói gì, Trần Dao liền kéo Lương Thư Hàm không để ý cô ta nữa.
Lương Thư Hàm tùy ý nó lôi kéo mình đi, trong lòng lại đầy nghi hoặc, cô ấy nói trước kia chị mình là khách quen của chỗ này, nơi đây lại là... Chị mình lại không có có bạn trai, chẳng lẽ chị mình cũng thế... Nghĩ tới đây, Lương Thư Hàm liền nhíu mày lại, hoàn toàn không có tâm suy nghĩ tới chuyện của mấy người xung quanh.
Trần Dao mang theo em đến trước quầy bar ngồi xuống, gọi hai ly rượu, nó lại thấy Lương Thư Hàm phát ngốc: "Thư Hàm, cậu nghĩ gì thế? Có phải là không thoải mái hay không? Nếu như không thích nơi này, chúng ta có thể đi."
Lương Thư Hàm lắc đầu: "Nán lại một hồi đi. Nếu như đã đến rồi, hình như cũng không cần phải vội vã ra ngoài." Nơi này thực sự không phải nát như mình đã nghĩ.
Nghe em nói xong, Trần Dao cười cười.
Vừa vặn, bên cạnh bọn em không xa có hai cô gái, đang ở nơi đó hôn kịch liệt. Trần Dao lại không có gì, dù sao thấy cũng không thể trách. Lương Thư Hàm không giống vậy, trước đây em đã thấy hai cô gái hôn nhau rồi. Một loại là con gái cùng mẹ, chị em gái lúc thân thiết hôn một chút, tuyệt đối không phải loại hôn dẫn theo sắc dục cùng tình yêu nồng nhiệt.
Em tò mò nhìn qua hai người bên cạnh, trong lòng rối bòng bong.
Đang xoắn xuýt, bỗng nhiên mấy gã đàn ông ăn mặc như xã hội đen, đi thẳng tới phía bên này.
"Mày lại ở chỗ này thoải mái thân mật với phụ nữ sao!" Gã đàn ông cầm đầu nói.
Hai người vừa mới hôn đến quên mình sắc mặt lập tức đại biến, một người trong đó biết rõ sự tình không đúng, lập tức nói: "Không liên quan đến tôi, bọn tôi mới quen biết hôm nay, thật sự chuyện không liên quan đến tôi..." Cô ta cố hết sức thanh minh mối quan hệ của mình với cô gái khác, nói xong vẻ mắt bối rối bỏ trốn.
"Chậc chậc chậc, nhìn xem, mày đúng là kẻ đáng thương!" Gã đàn ông cầm đầu kia tỏ vẻ tiếc hận đồng tình với cô gái còn lại, "Cô ta thật đúng là yêu mày đó!"
"Ai cần mày lo!" Cô gái kia cứng rắn cãi lại.
"BA~!" Một cái tát vang dội lập tức hóa thành năm vệt đỏ khắc trên mặt cô gái.
"Này, các người đang làm gì vậy hả! Muốn gây sự thì đừng có ồn ào trong này, nơi này không tiếp đón đàn ông." Bà chủ quán bar cũng dẫn theo người đến đây.
Trần Dai cảm thấy lúc này vẫn nên đi cho xong, đáng tiếc xung quanh bị mấy gã đàn ông vây kín.
Gã đàn ông kia nói: "Bọn này không cần các người tiếp đãi, chỉ là có chút việc cần giải quyết với cô nàng này mà thôi." Gã đàn ông kia buông lời hung ác, "Chuyện này chưa giải quyết xong, ai cũng không được phép đi!" Nói xong, gã nắm vạt áo cô gái kia, tàn nhẫn nói: "Phế một cánh tay!"
Lương Thư Hàm không biết cô gái kia đắc tội với gã đàn ông kia thế nào, nếu việc chặt bỏ cánh tay diễn ra trước mắt mình, em sợ bệnh tim của mình sẽ tái phát mất.
Trần Dao lôi kéo em, vẫn muốn tìm cách chuồn đi, chẳng qua, mục đích bị phát hiện. Một thủ hạ hung hăng đẩy hai người trở lại, gã đàn ông vừa rồi hung ác trừng mắt nhìn Trần Dao cùng Lương Thư Hàm: "Không phải tao đã nói rồi sao? Chuyện này cho xong không ai được đi!"
Trần Dao cùng Lương Thư Hàm bị đẩy ngã xuống đất, Trần Dao thật sự hối hận hôm nay đi đến chỗ này.
Bà chủ quán bar nhìn không được: "Anh tìm được người của anh rồi, cần gì đi tổn thương hai người vô tội này chứ! Hơn nữa, đây là địa bàn của tôi, mời các người hãy tôn trọng chút!"
"Hãy tôn trọng! Ha!" Gã đàn ông kia nghe thấy chuyện cười, buông cô gái ra, "Mày biết bọn tao làm việc cho ai không hả? Dám đối đãi với bọn tao như thế sao!"
"Mặc kệ làm việc cho ai, địa bàn của tôi không cho phép người khác động thủ!" Bà chủ không chút sợ nói.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, đương nhiên cũng có chút người biết rõ vào lúc này không xen vào chuyện của người nhanh chóng lủi đi mất, nhưng đáng tiếc ngoài cửa lớn đều là người của gã đàn ông kia, ai cũng không cho đi.
Tòng Thanh Vũ bởi vì chuyện của Triệu Y Cách, tâm tình kém đến cực điểm, chuyện này chỉ có thể thổ lộ với ít người, nghĩ tới nghĩ lui tìm Hạ Tri Thu ra ngoài uống rượu.
Uống rượu hơn phân nửa, Tòng Thanh Vũ đã có chút men say. Bàn tay của cô hạ xuống ấn đường, dường như rất thống khổ. Hạ Tri Thu ngồi ở bên cạnh cô, rượu một ngụm cũng không uống, nhìn bộ dạng cô sầu khổ uất ức như thế, tâm tình của nàng cũng bắt đầu khổ sở theo.
"Có lẽ, cô cùng Triệu Y Cách thật sự không hợp!" Tâm Hạ Tri Thu tâm cũng đau nhức, "Tựa như tôi cùng Lương Mộng Hàm, dường như tôi có cố gắng thế nào, cũng là không có kết quả."
"Không!" Tòng Thanh Vũ lắc đầu, "Không giống! Tôi thích chị ấy, chị ấy cũng thích tôi, hơn nữa... Hơn nữa, là tôi, đều là tôi đã tạo thành cục diện như bây giờ."
Hạ Tri Thu bỗng nhiên thấy tức giận: "Đã như vậy, vậy sao lúc trước đừng làm như thế, nếu như đã xuống tay rồi, cô như bây giờ thật sự là gieo gió gặt bão!"
"Đúng vậy! Tôi là người xấu!" Tòng Thanh Vũ dị thường chán chường, lời nói mang theo men rượu cũng miễn cưỡng.
"..." Hạ Tri Thu thật sự không biết nên nói cái gì, nàng không biết mình tại sao lại tức giận như thế, "Cô thích cô ta cái gì? Cô ta đáng để cô đau khổ như thế sao?"
Tòng Thanh Vũ vừa định trả lời, ngẩng đầu, vài sợi tóc rơi lả tả trước mắt, mơ màng nhìn thấy trước quầy bar vây một đống người: "Xảy ra chuyện gì? Cô xem đằng trước kìa."
Hạ Tri Thu nhìn sang.
"Đi xem đi!" Cô có lảo đảo bước đi. Hạ Tri Thu cũng chỉ có thể vội vàng đi theo.
"Bọn này là do đại ca Trương Thắng phái tới làm việc, bà chủ, cô vẫn nên cân nhắc trước hậu quả rồi hãy hạ thủ!" Giọng nói của tên đàn ông vô cùng kiêu ngạo.
"Mặc kệ Trương Thắng là kẻ nào, anh ở trước mặt mọi người bạo hành người khác là không đúng. Tại sao lại có người cặn bã coi trời bằng vung như anh vậy chứ!" Lương Thư Hàm từ trên mặt đất đứng dậy, em thật sự không thể nhẫn nhịn cái thái độ ác độc của gã đàn ông này được.
Trần Dao sợ hãi, những người ở chỗ này đâu có dễ trêu, giật giật quần áo Thư Hàm, tỏ ý em đừng có xen vào việc của người khác. Lương Thư Hàm không thuận theo.
"Ơ, cô bé, lá gan rất lớn đó?!" Gã đàn ông cười nói, một giây sau, gã liền bóp lấy cái cổ mềm mại của Lương Thư Hàm.
Lương Thư Hàm lập tức cực kỳ khó chịu, cau mày, cảm giác ngạt thở từng điểm từng điểm dâng lên.
"Buông tay! Anh buông tay!" Trần Dao cuống lên, thân thể Lương Thư Hàm yếu, sao chịu nổi bị một gã đàn ông ngược đãi chứ? Nó vỗ tay gã đàn ông kia, mà tên đàn ông chỉ khinh miệt cười cười, lực đạo trong tay càng lớn. Sắc mặt Lương Thư Hàm từ đỏ chậm rãi trở nên trắng bệch.
Đang đứng trước cửa sinh tử, phanh một tiếng, truyền đến tiếng chai bia vụn vỡ, chỉ thấy gã đàn ông đó mở to mắt, lập tức buông lỏng tay, gã theo bản năng địa sờ cái ót, vừa nhìn, trên tay đều là máu. Gã xoay người, chỉ thấy Tòng Thanh Vũ tóc rối bù, khủng bố hệt như bước ra từ địa ngục vậy.
"Mày..." Gã vừa muốn chất vấn, lại không nghĩ rằng, Tòng Thanh Vũ lại tàn nhẫn hăng say vung ly rượu vào trán gã, trong miệng còn hàm hàm hồ hồ lẩm bẩm: "Cho mày bắt nạt em gái tao... Cho mày bắt nạt em gái tao..." Đại khái là bởi vì uống say, thân thể Tòng Thanh Vũ đều có chút đứng không vững, cả người mang theo vài phần khí chất tối tăm phiền muộn, sâu kín.
Hạ Tri Thu chân sau vừa bước đến, nhìn thấy gã đàn ông đầy máu, lòng căng thẳng trong. Người phụ nữ này uống say thật sự không nên để cô ta chạy loạn! Gây tai hoạ mất rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.