Tam Sinh Tam Thế Bỉ Ngạn Hoa Yêu
Chương 1: Vong Xuyên Bỉ Ngạn Hoa
Nguyên Vĩ Thu Thu
10/03/2023
Nàng là đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực bên bờ vong xuyên tên Lạc Nhi, giống với cái tên ngây thơ trong sáng, chẳng biết gì về nhân gian, ngày ngày thấy biết bao vong linh đi qua hoàng tuyền này, Lạc Nhi ước gì mình có thể như họ đầu thai làm người, không phải ở hoàng tuyền hẻo lánh này, có thể có cuộc sống như con người, tự do tự tại, thật là thích biết bao, Lạc Nhi hướng Mạnh Bà đang đứng ở phía trước vọng tiếng lên:
"Bà Bà! Đợi ba trăm năm nữa, tu vi được một nghàn năm, đến lúc đó con thành người rồi, sẽ đi khắp nhân gian này, ngao du khắp khắp nơi, không ở nơi vô vị này đâu!"
Mạnh Bà tiến lên đưa tay nâng niu Lạc Nhi, nhếch miệng cười nhẹ, Bà Bà nói:
"Tiểu quỷ này! Ngươi nghĩ hoàng tuyền tuyền là nơi muốn đến là đến, đi là đi sao, không dễ như vậy đâu! Ta thấy, sau khi thành người, ngươi ngoan ngoãn ở lại đây phụ giúp ta thì hơn."
Lạc Nhi lay lay thân mình thoát khỏi tay mạnh bà, từ trong đóa hoa tỏa ra một làn khói đỏ rực bay lên, không rõ hình dáng, tiếng Lạc Nhi lại vọng ra:
"Con không chịu đâu! Nơi này chán lắm! Đã một nghìn năm rồi, con chỉ toàn thấy vong linh đi qua đi lại thôi, có gì hay chứ! Con nhất định phải lên nhân gian, hưm..."
Mạnh Bà phì cười, quay mặt đi chỗ khác, quan sát tám trăm dặm hoàng tuyền, thở dài một cái, Bà Bà nói:
"Rồi ngươi sẽ ghét nó thôi... Aizz... Hôm nay ta lại có khách rồi, không nói với ngươi nữa, ta đi trước đây!"
Bà Bà nói xong thì cất bước quay lại Mạnh Bà Trang, làn khói đó cũng từ từ bay vào đóa bỉ ngạn, Lạc Nhi hướng tám trăm dặm hoàng tuyền quan sát, nàng thấy một vong linh đang cất bước đi, ngũ quan thanh tú, tuấn mĩ, vận bộ bạch y, tóc bới lại trên đỉnh đầu, tay cầm cái ô màu đỏ, mặt không chút biểu tình đi tới, Lạc Nhi thấy hắn mà đơ cả người, bảy trăm năm nay, nàng chưa từng thấy vong linh nào tuấn mĩ đến vậy, bạch y nam tử đang đi thì bất giác dừng lại, quay sang nhìn đóa hoa bỉ ngạn đang tỏa sáng kia, nhếch mép cười một cách bi thương, hắn tiến lại gần Lạc Nhi, giống như cách Mạnh Bà nâng niu nàng, hắn cũng nhẹ nhàng chạm vào.
Lạc Nhi thấy hốc mắt hắn đỏ ửng, rồi từ từ rơi một giọt lệ trên đóa bỉ ngạn, sau đó lại cười khổ:
"Bỉ ngạn hoa, hoa nghàn năm hoa nở, hoa nghàn năm hoa tàn, hoa lá vĩnh viễn không thể gặp nhau, tình bởi vì nhân quả, sinh tử do duyên định sẵn."
Sau đó cất bước đi không nghoảnh đầu nhìn lại, bóng dáng hắn khuất dần rồi từ từ biến mất trong làn sương, hắn đâu biết rằng, ngay tại thời điểm này, hắn đã in sâu trong trái tim của Lạc Nhi, cô ngây ngốc lẩm bẩm:
"Chàng ấy... Hắn... Sao tim mình đập nhanh thế này, mình..."
Lạc Nhi đã vô tình bị chữ tình quấn lấy, khó mà vứt bỏ, ngàn năm nay chàng ấy là người đầu tiên làm một tinh linh như cô rung động, vấn vương, nhung nhớ. Và mục tiêu của cô bây giờ là trăm năm có thể thấy chàng một lần.
Sau khi giải quyết xong vong linh cuối cùng, Mạnh Bà quay lại chỗ Lạc Nhi, Lạc Nhi vội tỏa sáng bay ra từ đóa hoa một làn khói đỏ chói, tiếng nàng vọng ra:
"Bà Bà, vong linh ban nãy, vì sao mà chết?"
Mạnh Bà ngạc nhiên khi nghe Lạc Nhi hỏi, đứa nhỏ này chưa bao giờ hỏi về chuyện của những vong linh, bây giờ lại tò mò hỏi, không lẽ.
Bà Bà lắc đầu, chắc là nghĩ nhiều rồi, chuyện này sao có thể!
"Ngươi hỏi làm gì?"
"Con tò mò, hắn còn trẻ như vậy mà đã chết rồi sao?"
"Ừm... Haiz... Cũng bởi chữ tình."
Bà Bà đưa hai tay ra sau đứng nhìn hoàng tuyền đỏ rực, Lạc Nhi không hiểu nổi, tình là gì, tình đã giết chàng sao?
"Tình? Là gì vậy Bà Bà?"
Bà Bà gật đầu: "Sau này rồi ngươi sẽ biết, tốt nhất đừng nên vướn vào nó, sẽ rất đau khổ, không có gì là hoàn hảo cả!"
Lạc Nhi ngây thơ hỏi: "Hình như con sắp tàn rồi."
Mạnh Bà ngạc nhiên: "Sao có thể? Ngươi nghĩ nhiều rồi!"
"Không đâu, ban nãy khi hắn lại gần chỗ con, nói chuyện với con, rơi lệ trên con, lòng con bức rức khó chịu, tim con lại đập nhanh hơn bình thường đó Bà Bà."
Bà Bà giật mình quay đầu lại nhìn Lạc Nhi:
"Ngươi nói cái gì! Không lẽ... Ngươi thích hắn?"
"Con không biết."
Mạnh Bà im lặng không nói gì, trong lòng thầm nghĩ.
'Thế là từ đây, Lạc Nhi sẽ không thể yên yên ổn ổn mà ở hoàng tuyền này nữa, Ti Mệnh tinh quân cũng biết đùa người, lại cho một vong linh kết duyên cùng đóa bỉ ngạn, hắn cũng tưởng tượng quá giỏi rồi!'
"Bà Bà! Đợi ba trăm năm nữa, tu vi được một nghàn năm, đến lúc đó con thành người rồi, sẽ đi khắp nhân gian này, ngao du khắp khắp nơi, không ở nơi vô vị này đâu!"
Mạnh Bà tiến lên đưa tay nâng niu Lạc Nhi, nhếch miệng cười nhẹ, Bà Bà nói:
"Tiểu quỷ này! Ngươi nghĩ hoàng tuyền tuyền là nơi muốn đến là đến, đi là đi sao, không dễ như vậy đâu! Ta thấy, sau khi thành người, ngươi ngoan ngoãn ở lại đây phụ giúp ta thì hơn."
Lạc Nhi lay lay thân mình thoát khỏi tay mạnh bà, từ trong đóa hoa tỏa ra một làn khói đỏ rực bay lên, không rõ hình dáng, tiếng Lạc Nhi lại vọng ra:
"Con không chịu đâu! Nơi này chán lắm! Đã một nghìn năm rồi, con chỉ toàn thấy vong linh đi qua đi lại thôi, có gì hay chứ! Con nhất định phải lên nhân gian, hưm..."
Mạnh Bà phì cười, quay mặt đi chỗ khác, quan sát tám trăm dặm hoàng tuyền, thở dài một cái, Bà Bà nói:
"Rồi ngươi sẽ ghét nó thôi... Aizz... Hôm nay ta lại có khách rồi, không nói với ngươi nữa, ta đi trước đây!"
Bà Bà nói xong thì cất bước quay lại Mạnh Bà Trang, làn khói đó cũng từ từ bay vào đóa bỉ ngạn, Lạc Nhi hướng tám trăm dặm hoàng tuyền quan sát, nàng thấy một vong linh đang cất bước đi, ngũ quan thanh tú, tuấn mĩ, vận bộ bạch y, tóc bới lại trên đỉnh đầu, tay cầm cái ô màu đỏ, mặt không chút biểu tình đi tới, Lạc Nhi thấy hắn mà đơ cả người, bảy trăm năm nay, nàng chưa từng thấy vong linh nào tuấn mĩ đến vậy, bạch y nam tử đang đi thì bất giác dừng lại, quay sang nhìn đóa hoa bỉ ngạn đang tỏa sáng kia, nhếch mép cười một cách bi thương, hắn tiến lại gần Lạc Nhi, giống như cách Mạnh Bà nâng niu nàng, hắn cũng nhẹ nhàng chạm vào.
Lạc Nhi thấy hốc mắt hắn đỏ ửng, rồi từ từ rơi một giọt lệ trên đóa bỉ ngạn, sau đó lại cười khổ:
"Bỉ ngạn hoa, hoa nghàn năm hoa nở, hoa nghàn năm hoa tàn, hoa lá vĩnh viễn không thể gặp nhau, tình bởi vì nhân quả, sinh tử do duyên định sẵn."
Sau đó cất bước đi không nghoảnh đầu nhìn lại, bóng dáng hắn khuất dần rồi từ từ biến mất trong làn sương, hắn đâu biết rằng, ngay tại thời điểm này, hắn đã in sâu trong trái tim của Lạc Nhi, cô ngây ngốc lẩm bẩm:
"Chàng ấy... Hắn... Sao tim mình đập nhanh thế này, mình..."
Lạc Nhi đã vô tình bị chữ tình quấn lấy, khó mà vứt bỏ, ngàn năm nay chàng ấy là người đầu tiên làm một tinh linh như cô rung động, vấn vương, nhung nhớ. Và mục tiêu của cô bây giờ là trăm năm có thể thấy chàng một lần.
Sau khi giải quyết xong vong linh cuối cùng, Mạnh Bà quay lại chỗ Lạc Nhi, Lạc Nhi vội tỏa sáng bay ra từ đóa hoa một làn khói đỏ chói, tiếng nàng vọng ra:
"Bà Bà, vong linh ban nãy, vì sao mà chết?"
Mạnh Bà ngạc nhiên khi nghe Lạc Nhi hỏi, đứa nhỏ này chưa bao giờ hỏi về chuyện của những vong linh, bây giờ lại tò mò hỏi, không lẽ.
Bà Bà lắc đầu, chắc là nghĩ nhiều rồi, chuyện này sao có thể!
"Ngươi hỏi làm gì?"
"Con tò mò, hắn còn trẻ như vậy mà đã chết rồi sao?"
"Ừm... Haiz... Cũng bởi chữ tình."
Bà Bà đưa hai tay ra sau đứng nhìn hoàng tuyền đỏ rực, Lạc Nhi không hiểu nổi, tình là gì, tình đã giết chàng sao?
"Tình? Là gì vậy Bà Bà?"
Bà Bà gật đầu: "Sau này rồi ngươi sẽ biết, tốt nhất đừng nên vướn vào nó, sẽ rất đau khổ, không có gì là hoàn hảo cả!"
Lạc Nhi ngây thơ hỏi: "Hình như con sắp tàn rồi."
Mạnh Bà ngạc nhiên: "Sao có thể? Ngươi nghĩ nhiều rồi!"
"Không đâu, ban nãy khi hắn lại gần chỗ con, nói chuyện với con, rơi lệ trên con, lòng con bức rức khó chịu, tim con lại đập nhanh hơn bình thường đó Bà Bà."
Bà Bà giật mình quay đầu lại nhìn Lạc Nhi:
"Ngươi nói cái gì! Không lẽ... Ngươi thích hắn?"
"Con không biết."
Mạnh Bà im lặng không nói gì, trong lòng thầm nghĩ.
'Thế là từ đây, Lạc Nhi sẽ không thể yên yên ổn ổn mà ở hoàng tuyền này nữa, Ti Mệnh tinh quân cũng biết đùa người, lại cho một vong linh kết duyên cùng đóa bỉ ngạn, hắn cũng tưởng tượng quá giỏi rồi!'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.