Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa
Chương 18:
Chilll
06/01/2023
Tới trước cửa tẩm điện của Ly Kính, lại bị hai cung nga ngăn lại, nói nhị vương tử điện hạ và hai vị phu nhân đã xuất ngoại đi săn, không ở trong cung. Ta nghĩ quanh quẩn hồi lâu, chỉ đành nhắn lại với cung nga, đợi khi nào nhị điện hạ hồi cung, phiền hai nàng thông báo một tiếng, nói Ti Âm Thần Quân có một trò rất hay, muốn chơi cùng hắn.
Ta ngồi ở trong phòng cắn hạt dưa hồi lâu, không đợi nổi Ly Kính, lại thấy được sư phụ Mặc Uyên của ta.
Mặc Uyên dưới nách cắp một cái bọc, bao kín một bóng người, nhìn qua, có thể thấy chính là Cửu sư huynh Lệnh Vũ tự sát chưa thành.
Ta bị một cái vỏ hạt dưa mắc ở trong cổ, đến mức mặt mày tím tái. Người cau mày nhìn ta hồi lâu, lại giúp ta vỗ vỗ lưng.
Ta nhổ được cái vỏ hạt dưa ra, nghĩ tới hôm nay có thể thoát ra, nếu không phải Lệnh Vũ còn đáng ngại, thì cũng là một việc vui.
Người đưa Lệnh Vũ cho ta ôm lấy, vòng tay ôm chặt lấy eo lưng của ta một lúc, hồi lâu buông ra, thản nhiên nói: ” Không sai, Lệnh Vũ gầy đi một chút, tiểu Thập Thất ngươi lại béo lên một chút, tính ra chúng ta cũng không thiệt gì”
Ta cười ngượng ngùng, cầm đĩa hạt dưa đưa đến trước mặt người: ” Sư phụ, người ăn hạt dưa đi. ”
Đêm đó, bọn ta trốn đi cũng không được thuận lợi cho lắm.
Kình Thương bị mất ta với Lệnh Vũ, mặc dù trong lòng hắn tràn đầy ái mộ đối với Lệnh Vũ, nhưng Lệnh Vũ đâu có đồng ý, đó chỉ là sự ép buộc đơn phương. Mặc Uyên nghĩ tới mối quan hệ hữu nghị giữa thần tộc và quỷ tộc, cũng không muốn gây sự ầm ĩ, chỉ lẳng lặng lẻn vào Đại Tử Minh Cung để đem Lệnh Vũ và ta trở về, coi như đã cấp mặt mũi cho hắn rồi. Đúng là hắn rất không hiểu chuyện, lại điều binh chặn đánh ở cửa cung, muốn bắt chúng ta. Không thể trách được Mặc Uyên không nhịn nổi nữa, đại khai sát giới.
Lệnh Vũ vẫn mê man, không thấy được cảnh đó. Còn ta chỉ thấy máu tươi văng đầy trời, thật là đáng sợ.
Xưa nay Mặc Uyên chưa từng thất bại. Lúc người mang ta và Lệnh Vũ rời khỏi cửa cung, ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Kình Thương cầm thiên phương họa kich, đứng ở giữa đống máu đỏ sẫm, hai mắt như tóe máu.
Ta vẫn không thấy Ly Kính.
Đang đêm hôm đó Mặc Uyên mang ta và Lệnh Vũ từ Đại Tử Minh Cung trở về Côn Luân, suốt dọc đường không nói năng gì, mà Lệnh Vũ vẫn hôn mê, đương nhiên cũng không nói được gì.
Cái đêm hôm đó trọn đời ta không thể quên, mà trọn đời cũng không muốn nhớ lại.
Sau khi trở lại Côn Luân, Mặc Uyên giao Lệnh Vũ cho tứ sư huynh chăm sóc, rồi vội vàng dẫn ta đi tới phòng luyện đan, điểm huyệt cho ta hôn mê, nhốt ta ở trong lò luyện đan.
Khi ta mới tỉnh lại, còn tưởng là Mặc Uyên trừng phạt ta, cho rằng tại ta không chịu chiếu cố tốt Lệnh Vũ, làm huynh ấy bị thương hơn nửa tháng, gầy đi một phần.
Đột nhiên nghe thấy tiếng thiên lôi rầm rầm.
Đến lúc ta định thần lại, mới nghĩ, có khả năng đó là thiên kiếp của ta. Mặc Uyên an trí ta ở chỗ này, chính là muốn ta được tị kiếp.
Mặc dù ta là tiên thai, nhưng muốn có được tiền đồ, cũng phải tự bước đi trên con đường của mình. Như bình thường, thần tiên phi thăng thành thượng tiên, rồi thượng tiên phi thăng thành thượng thần, ít thì bảy vạn năm, nhiều thì mười bốn vạn năm, phải trải qua hai cái thiên kiếp. Nếu có thể qua, thì thọ cùng trời đất, còn nếu không qua được, thì tuyệt mệnh.
Thời điểm đó, ta đã ở chỗ Mặc Uyên được hai vạn năm. Theo lý thuyết mà nói, thôi diễm thuật có thể tính toán xem thiên kiếp sẽ rơi xuống đầu mình lúc nào, hoặc dưới hình thức nào, để có thể có sự chuẩn bị trước một số phương pháp, đương nhiên không phải nói chơi. Nhưng xưa nay ta vốn ghét thôi diễn thuật, chỉ cảm thấy ấn già này chán tới cực điểm, mỗi khi Mặc Uyên giảng bài, ta đều ngủ gà ngủ gật, cho nên học đã lâu, may ra cũng chỉ tính ra nổi mệnh số của phàm nhân. Dù vậy, mười lần cũng tới năm sáu lần tính sai.
Ta biết rõ mình đạo bạc duyên thiển, lấy tu vi như vậy mà đòi trải qua thiên kiếp, thì giống như mổ bụng gà lấy trứng, thật không có khả năng.
May mà trong bảy vạn năm ta đều sống tiêu dao không chút lý tưởng. Cho nên tới lúc này hồn phi phách tán, cũng tuyệt không nuối tiếc. Đối với thiên kiếp lần này, ta thực cũng không rõ. Chỉ hiểu sơ sơ là năm nay, còn những thông tin khác đều thật sự mờ mịt.
Ta ngồi ngơ ngẩn ở trong lò luyện đan, ngây người một hồi lâu, mới chợt nhớ ra, ta tránh ở trong này, thì ai sẽ là người thay ta? Nên biết thiên kiếp vốn là thiên kiếp, đương nhiên không giống với hạn kiếp bình thường, một khi đã rơi xuống, sẽ phải ứng vào trên người ai đó, không phải muốn bỏ qua là bỏ qua được.
Tiếng thiên lôi rầm rầm lay tỉnh đầu óc đang trống rỗng của ta, ta xoay người muốn chui ra khỏi bếp lò, cuối cùng vẫn không thể. Trong đời ta lần đầu tiên ý thức được, sau khi đi học hai vạn năm, ta lại học được rằng, muốn sống được cũng phải vô liêm sỉ.
Ngày thứ hai, đại sư huynh đến mở cửa lò, nói những lời rất thấm thía: ” Thập Thất, ngày hôm qua sư phụ đứng ở bên cạnh bếp lò chịu hộ ngươi ba đạo thiên kiếp, về sau ngươi phải cố gắng học cho được chút gì. Sau này phi thăng thành thượng thần, nếu lại bắt sư phụ hứng thiên kiếp giúp ngươi, sẽ không hay lắm. ”
Mặc Uyên giúp ta độ thiên kiếp, trước khi ta từ trong bếp lò chui ra, đã bế quan tu dưỡng.
Ta quỳ trước động của người ba ngày, nước mắt giàn giụa như mưa, chỉ biết tâm niệm một điều ” Sư phụ, có phải người bị thương rất nặng hay không. Thương thế của người còn chưa khỏi, tu dưỡng liệu có khỏi hay không. Đồ đệ đúng là một kẻ vô liêm sỉ, chỉ biết làm liên lụy tới người. Người ngàn vạn lần không thể gây ra bệnh căn, nếu xảy ra chuyện gì, đồ đệ chỉ còn cách bồi táng.
Trên đời này chỉ có duy nhất một lần, ta khóc lóc thất thố mà thương tâm đến thế.
Ta ngồi ở trong phòng cắn hạt dưa hồi lâu, không đợi nổi Ly Kính, lại thấy được sư phụ Mặc Uyên của ta.
Mặc Uyên dưới nách cắp một cái bọc, bao kín một bóng người, nhìn qua, có thể thấy chính là Cửu sư huynh Lệnh Vũ tự sát chưa thành.
Ta bị một cái vỏ hạt dưa mắc ở trong cổ, đến mức mặt mày tím tái. Người cau mày nhìn ta hồi lâu, lại giúp ta vỗ vỗ lưng.
Ta nhổ được cái vỏ hạt dưa ra, nghĩ tới hôm nay có thể thoát ra, nếu không phải Lệnh Vũ còn đáng ngại, thì cũng là một việc vui.
Người đưa Lệnh Vũ cho ta ôm lấy, vòng tay ôm chặt lấy eo lưng của ta một lúc, hồi lâu buông ra, thản nhiên nói: ” Không sai, Lệnh Vũ gầy đi một chút, tiểu Thập Thất ngươi lại béo lên một chút, tính ra chúng ta cũng không thiệt gì”
Ta cười ngượng ngùng, cầm đĩa hạt dưa đưa đến trước mặt người: ” Sư phụ, người ăn hạt dưa đi. ”
Đêm đó, bọn ta trốn đi cũng không được thuận lợi cho lắm.
Kình Thương bị mất ta với Lệnh Vũ, mặc dù trong lòng hắn tràn đầy ái mộ đối với Lệnh Vũ, nhưng Lệnh Vũ đâu có đồng ý, đó chỉ là sự ép buộc đơn phương. Mặc Uyên nghĩ tới mối quan hệ hữu nghị giữa thần tộc và quỷ tộc, cũng không muốn gây sự ầm ĩ, chỉ lẳng lặng lẻn vào Đại Tử Minh Cung để đem Lệnh Vũ và ta trở về, coi như đã cấp mặt mũi cho hắn rồi. Đúng là hắn rất không hiểu chuyện, lại điều binh chặn đánh ở cửa cung, muốn bắt chúng ta. Không thể trách được Mặc Uyên không nhịn nổi nữa, đại khai sát giới.
Lệnh Vũ vẫn mê man, không thấy được cảnh đó. Còn ta chỉ thấy máu tươi văng đầy trời, thật là đáng sợ.
Xưa nay Mặc Uyên chưa từng thất bại. Lúc người mang ta và Lệnh Vũ rời khỏi cửa cung, ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Kình Thương cầm thiên phương họa kich, đứng ở giữa đống máu đỏ sẫm, hai mắt như tóe máu.
Ta vẫn không thấy Ly Kính.
Đang đêm hôm đó Mặc Uyên mang ta và Lệnh Vũ từ Đại Tử Minh Cung trở về Côn Luân, suốt dọc đường không nói năng gì, mà Lệnh Vũ vẫn hôn mê, đương nhiên cũng không nói được gì.
Cái đêm hôm đó trọn đời ta không thể quên, mà trọn đời cũng không muốn nhớ lại.
Sau khi trở lại Côn Luân, Mặc Uyên giao Lệnh Vũ cho tứ sư huynh chăm sóc, rồi vội vàng dẫn ta đi tới phòng luyện đan, điểm huyệt cho ta hôn mê, nhốt ta ở trong lò luyện đan.
Khi ta mới tỉnh lại, còn tưởng là Mặc Uyên trừng phạt ta, cho rằng tại ta không chịu chiếu cố tốt Lệnh Vũ, làm huynh ấy bị thương hơn nửa tháng, gầy đi một phần.
Đột nhiên nghe thấy tiếng thiên lôi rầm rầm.
Đến lúc ta định thần lại, mới nghĩ, có khả năng đó là thiên kiếp của ta. Mặc Uyên an trí ta ở chỗ này, chính là muốn ta được tị kiếp.
Mặc dù ta là tiên thai, nhưng muốn có được tiền đồ, cũng phải tự bước đi trên con đường của mình. Như bình thường, thần tiên phi thăng thành thượng tiên, rồi thượng tiên phi thăng thành thượng thần, ít thì bảy vạn năm, nhiều thì mười bốn vạn năm, phải trải qua hai cái thiên kiếp. Nếu có thể qua, thì thọ cùng trời đất, còn nếu không qua được, thì tuyệt mệnh.
Thời điểm đó, ta đã ở chỗ Mặc Uyên được hai vạn năm. Theo lý thuyết mà nói, thôi diễm thuật có thể tính toán xem thiên kiếp sẽ rơi xuống đầu mình lúc nào, hoặc dưới hình thức nào, để có thể có sự chuẩn bị trước một số phương pháp, đương nhiên không phải nói chơi. Nhưng xưa nay ta vốn ghét thôi diễn thuật, chỉ cảm thấy ấn già này chán tới cực điểm, mỗi khi Mặc Uyên giảng bài, ta đều ngủ gà ngủ gật, cho nên học đã lâu, may ra cũng chỉ tính ra nổi mệnh số của phàm nhân. Dù vậy, mười lần cũng tới năm sáu lần tính sai.
Ta biết rõ mình đạo bạc duyên thiển, lấy tu vi như vậy mà đòi trải qua thiên kiếp, thì giống như mổ bụng gà lấy trứng, thật không có khả năng.
May mà trong bảy vạn năm ta đều sống tiêu dao không chút lý tưởng. Cho nên tới lúc này hồn phi phách tán, cũng tuyệt không nuối tiếc. Đối với thiên kiếp lần này, ta thực cũng không rõ. Chỉ hiểu sơ sơ là năm nay, còn những thông tin khác đều thật sự mờ mịt.
Ta ngồi ngơ ngẩn ở trong lò luyện đan, ngây người một hồi lâu, mới chợt nhớ ra, ta tránh ở trong này, thì ai sẽ là người thay ta? Nên biết thiên kiếp vốn là thiên kiếp, đương nhiên không giống với hạn kiếp bình thường, một khi đã rơi xuống, sẽ phải ứng vào trên người ai đó, không phải muốn bỏ qua là bỏ qua được.
Tiếng thiên lôi rầm rầm lay tỉnh đầu óc đang trống rỗng của ta, ta xoay người muốn chui ra khỏi bếp lò, cuối cùng vẫn không thể. Trong đời ta lần đầu tiên ý thức được, sau khi đi học hai vạn năm, ta lại học được rằng, muốn sống được cũng phải vô liêm sỉ.
Ngày thứ hai, đại sư huynh đến mở cửa lò, nói những lời rất thấm thía: ” Thập Thất, ngày hôm qua sư phụ đứng ở bên cạnh bếp lò chịu hộ ngươi ba đạo thiên kiếp, về sau ngươi phải cố gắng học cho được chút gì. Sau này phi thăng thành thượng thần, nếu lại bắt sư phụ hứng thiên kiếp giúp ngươi, sẽ không hay lắm. ”
Mặc Uyên giúp ta độ thiên kiếp, trước khi ta từ trong bếp lò chui ra, đã bế quan tu dưỡng.
Ta quỳ trước động của người ba ngày, nước mắt giàn giụa như mưa, chỉ biết tâm niệm một điều ” Sư phụ, có phải người bị thương rất nặng hay không. Thương thế của người còn chưa khỏi, tu dưỡng liệu có khỏi hay không. Đồ đệ đúng là một kẻ vô liêm sỉ, chỉ biết làm liên lụy tới người. Người ngàn vạn lần không thể gây ra bệnh căn, nếu xảy ra chuyện gì, đồ đệ chỉ còn cách bồi táng.
Trên đời này chỉ có duy nhất một lần, ta khóc lóc thất thố mà thương tâm đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.